Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 10.1
Chương 10: DẤU CHẤM CHO MỘT TÌNH BẠN.
Mấy ngày sau đó, Phong không còn cặp kè bên cạnh cô nữa mà đi bên cô gái khác, mỗi ngày thay một cô. Mọi người lại được
dịp bàn tán xôn xao về cặp đôi cực hot này. Chuyện Phong thay bồ thì bình thường nhưng đến cả Tinh Á cũng cặp kè bên cạnh những anh chàng doanh nhân trẻ có tài năng thăng tiến thì quả là không còn bình thường, ngay đến cả Nam, Đan và Quân cũng phải tròn mắt nhìn, công nhận hai người này có sức hút ghê gớm, ai cũng thay bồ như thay áo.
- Cậu và Tinh Á, hai người là sao vậy?- Quân nhướn mày hỏi. Phong vốn yêu Tinh Á một cách điên cuồng mà bây giờ thành ra thế này thì chắc chắn có chuyện nghiêm trọng rồi.
- Là như mọi người đã thấy đó, bọn mình…..- Phong thở dài, bỏ luôn vế sau.
- Này, cậu có bị bại não không thế, có người yêu vừa xinh vừa giỏi như thế mà lại bỏ để cặp kè với mấy đứa con gái chẳng ra sao thế này. Biết thế mình không nhường honey cho cậu.- Nam từ đâu nhảy vào nói.
- Cậu thì hiểu cái gì, cậu có thể chịu được nổi một cô bạn gái lúc nào cũng xem bạn trai mình chẳng là cái gì trong mắt không? Lại còn nói thẳng ra là xem như đồ chơi và phát chán. Mình cảm thấy mệt mỏi với cái kiểu yêu chẳng đâu vào đâu thế này rồi. Cô ấy không hề chia sẻ với mình bất cứ điều gì, chẳng lẽ mình không đáng tin để cô ấy tâm sự chia sẻ sao? Nếu đã không tin tưởng nhau thì có ở bên nhau cũng chẳng vui vẻ gì.- Thần Phong bực mình trả lời lại. Anh cũng có tôn nghiêm của anh, không thể cứ chai lì trước mắt cô được.
- Giận nhau là bình thường nhưng mình nghĩ cậu nên xem lại đi, Tinh Á cũng thay bồ không kém cậu đâu.- Quân nói.
- Được thôi, tùy cô ấy, mình không quan tâm.- Phong tỏ vẻ bất cần.
Trong lúc đó tại lớp học Đan cũng có hỏi nhưng cô chỉ nói là chia tay rồi, không rảnh thời gian để lãng phí vào trò chơi tình yêu nhảm nhí đó.
Tối hôm đó, mọi người tụ tập tại Eagle nhậu nhẹt, vung tiền ăn chơi,họ đâu biết rằng đêm nay có một trận chiến sẽ xảy ra. Đan thì luôn đề cao cảnh giác, cô chỉ ngồi một chỗ quan sát quán bar, trong quán lúc này chỉ có khách khứa, mấy nhân viên phục vụ còn các thành viên nữ của Eagle đã đi shopping cả rồi.
- Chà, người đẹp, em không đi với các chị em trong băng đảng à?- Bảo Tấn Nam đến bên cạnh hỏi han.
- Đồ của tôi không thiếu việc quái gì phải sắm nhiều cho chật tủ.- Đan đáp lại.
Khương Tân đang ngồi với cả nhóm thì bất chợt nhận được điện thoại của một người lạ. Tên đó nói nếu muốn cứu các chị em chân dài xinh đẹp thì đến nhà kho bỏ hoang phía ngoại thành.
- Không hay rồi, bọn người lạ đã bắt cóc hết mấy cô nàng phiền toái của chúng ta rồi, đi thôi.- Khương Tân đứng lên nói.
Cả đám chỉ để lại một vài người canh giữ quán bar còn đâu là tham gia giải cứu mấy người kia. Đan cũng trang bị “đồ nghề” rồi leo lên xe.
- Em, mang súng theo làm gì?- Quân ngạc nhiên hỏi.
- Các anh nên tỉnh rượu đi, đây là trận chiến một mất, một còn, không phải kiểu đánh bừa thông thường đâu.- Đan nói.
- HẢ? EM NÓI SAO?- Cả đám trố mắt.
- W là chủ mưu vụ này, không xem thường được đâu.
Lúc này thì cả băng đảng đã hoàn toàn tỉnh rượu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Những chiếc siêu xe đã được chuẩn bị, một băng đảng lên đường giải cứu các thành viên trong nhóm, ai cũng căng thẳn, và điều làm Phong lo sợ nhất lúc này là Tinh Á, anh không biết cô có bị bắt hay không, lần trước cô có nói cô có một người bạn thân ở W, cả hai có chút thù oán, chắc chắn vụ này có liên quan đến cô rồi, anh đánh liều gọi cho cô nhưng cô lại khóa máy, trong lòng lo lắng như lửa đốt cào xé tâm gan anh.
- Thực ra Tinh Á không nói nhưng em biết vụ chia tay lần này là cô ấy không muốn lôi anh vào nguy hiểm, cô ấy đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay nên đã lên kế hoạch từ lâu rồi. Lát nữa, sau khi giải cứu được các thành viên, mọi người hãy rút hết để bảo toàn lực lượng, đừng để những người vô tội phải chết, trong vụ này, cái mà W hướng đến chính là em và Tinh Á vì vậy tụi em không muốn làm liên lụy những người khác.- Đan bình tĩnh nói. Lúc này cô không còn lo sợ nữa vì cô luôn có Tinh Á ở bên.
- Em điên à, bọn anh không thể để bọn em lại một mình đâu.- Quân nói.
- Đây là ý của Tinh Á, mọi người đừng phản đối, Tinh Á làm vậy là có kế hoạch cả rồi.- Đan nói.
- Kế hoạch tự mình đi vào chỗ chết thì có.- Nam bức xúc nói.
- Tụi em sẽ cố gắng không chết, vì nếu mà chết thì chẳng xứng đáng là IP và Đan Funny của Eagle.- Đan cười.
Trong khi đó tại nhà kho bỏ hoang ở ngoại thành, tiếng hét đau đớn của Bảo Ngọc vang lên do bị một đám con gái xúm vào đánh, chém, rạch mặt, toàn thân be bét máu.
- Mày chính là con trời đánh thánh vật, mày đã khiến tao hiểu lầm người đó rồi bây giờ là thành ra thế này, tao muốn băm mày ra trăm mảnh từ lâu rồi nhưng ngặt nổi không thể ra tay, bây giờ tao sẽ cho mày nếm trải mùi vị của giang hồ là thế nào, cái loại con gái yếu ớt như mày chỉ biết nương tựa vào người khác thì chết đi cho rộng đất. Hôm nay tao sẽ kết liễu đời mày.- Tiếng một cô gái diện một tông màu trắng vang lên giận dữ.
- Đời nó không đến lượt cô kết liễu đâu.- Đan bước vào, hai bên là những đàn em mạnh mẽ sẵn sàng bảo vệ chị Đan, một lúc sau, cả băng đảng Eagle hùng mạnh cùng đi vào.
- Đến nhanh nhỉ?- Cô nàng mặc đồ màu trắng cười nhạt.
- Sao đây? Cô muốn chúng tôi gọi cô bằng Andy hay Đàm Khiết An đây?-Đan nhướn mày hỏi một cách cực kỳ khiêu khích.
- Đan, tôi nghĩ cứ gọi tên thật đi cho nó ngắn gọn, người đó tin tưởng cô đến nỗi kể cho cô về tôi à, thật vinh hạnh.
- Tôi không đến để đấu võ mồm với cô, thả hết những người không liên quan ra đi.- Đan nói một cách nghiêm túc.
- Oh, khẩu khí không nhỏ, đúng là một cộng sự đáng để người đó dựa vào.
- Dĩ nhiên, tôi không như ai đó bỏ rơi bạn thân của mình chỉ vì một chuyện nhỏ như cọng cỏ thế đâu, suy cho cùng thì cô cũng chẳng xứng đáng để làm bạn của người đó.
- Cô cũng chẳng hơn gì tôi đâu.
- Hơn thua thì cứ đấu sẽ rõ.- Nói xong, cả hai bên xông vào đánh nhau, tiếng đấm, đá, tiếng dao, mã tấu va vào nhau tạo nên những âm thanh kinh hồn bạt vía. Trận chiến này, ai chết, ai sống có lẽ không thể biết trước được. Họ chỉ biết xông vào nhau mà dốc toàn lực ra đánh,không ai để ý phía trên tầng hai, có một người ngồi vắt chéo chân,đung đưa trên thanh lan can, đưa mắt theo dỗi tình hình bên dưới, khóe môi nhếch lên tạo lên một nụ cười khó hiểu……………………..
Sau một tiếng đồng hồ đánh nhau, cả hai băng đảng đều thấm mệt, lực lượng hai bên cũng ngang ngửa nhau, bị thương nhiều
nhưng cũng chưa thấy ai ngã xuống. Cả hai lại lui về hai bên phòng thủ.
- Khá lắm.- An cười.
- Quá khen.- Đan đáp lại. Hai người họ gườm mắt nhìn nhau rồi lại lao vào, hai kẻ đánh nhau không một chút nể nang. Hai cô gái bây giờ như hai con sư tử chỉ biết lao vào đánh sau đó lại lui về phòng thủ.
- Nói cho các người biết, vụ tập đoàn Mạc Diêu phá sản là do tôi làm vậy mà cô nàng Tinh Á của các người chẳng hề hay biết, hahaha.- An cầm dao lao đến bên chị Kiều Oanh.- Các người mau gọi Tinh Á đến đây, nếu không thì mấy nàng chân dài này sẽ chết thảm đó.- Nói xong, An định cầm dao đâm chị Kiều Oanh thì một viên đạn bay từ đâu đến đụng vào lưỡi dao sáng loáng khiến chiếc dao rơi xuống đất cùng với viên đạn.
- Không phải tôi không biết cậu làm đâu, cậu cho cô nàng Bích Trâm theo dõi tôi chẳng lẽ tôi không biết. Cái thói xem thường đối thủ của
cậu vẫn chẳng thể sửa, bao nhiêu năm rồi vẫn vậy.- Một tiếng nói vọng từ trên cao xuống. Mọi người ngước mắt lên nhìn. Trên lan can, Âu Tinh Á hay một thời là IP của Eagle đang ngồi vắt vẻo trên đó, vẫn tông màu đen cô độc nhưng khác những lần trước, lần này cô có mang súng và đạn được trang bị rất cẩn thận, rõ ràng là có tính toán từ trước.
- Sao cậu đến được đây?- An cười nhạt hỏi.
- Nhờ cô nàng cậu cài vào theo dõi tôi ấy, diễn xuất của cô ta đã bị tôi nhìn thấu từ lần gặp đầu tiên rồi tuy nhiên vì cậu đã cất công dàn
dựng vụ này nên tôi cũng tính diễn cho tròn vai thôi. Nãy giờ xem mấy người đánh nhau, tôi tính ngồi xem thôi nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì tôi mới là mục tiêu cậu nhắm đến nên mới ra mặt.- Cô bình thản nói.
- Thật không thể coi thường cậu, bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn luôn là kẻ thắng.- An cũng rút súng ra bắn nhưng cô đã né được. Cả hai bên shock tại chỗ, đường đạn của An nhanh thế mà cô vẫn né được chứng tỏ trước giờ Tinh Á không đơn thuần như họ tưởng.
- Tại sao cậu tránh được viên đạn đó?- An cũng ngạc nhiên, xưa nay cô vốn bắn đâu trúng đó mà Tinh Á vẫn né được chứng tỏ không tầm thường
chút nào.
- Bao nhiêu năm bí mật tập bắn súng, bởi vì tôi nghĩ thế nào chúng ta cũng kết thúc như thế này, những ngày đầu tập tôi đã không chịu nổi
nhưng hình ảnh cậu luôn hiện lên trong tâm trí tôi, mà thôi, dẹp cái chuyện quá khứ đó qua một bên đi, với khẩu súng đại bàng trên tay tôi và cự li thế này, tôi có thể bắn xuyên tim cậu và cô nàng Bích Trâm đứng sau cậu cũng được nữa là…. sao? Muốn thử không?
- Cậu dám…- An cười thách thức.
- Tinh Á…- Đan vừa hét lên thì ngay lập tức một tên đàn em bên W đang đứng phía sau lưng Tinh Á bị một phát đạn trúng ngay bả vai phải,
tên đó rú lên rồi ngã xuống trong khi đó Tinh Á vẫn thản nhiên thổi cái khói của thuốc súng sau phát đạn vừa rồi.
- Chưa có một kẻ nào tiếp xúc tôi mà tôi không biết. Cậu định dùng cái đám người vô dụng này để bắt tôi sao? Trận chiến đi đến hồi kết thúc được chưa Tiểu An?- Giọng cô đầy sự mỉa mai.
- Tất nhiên.- An vẫn không hề lo sợ.
- Ok, vậy đám người bên Eagle và W của cậu tự xử đi, bọn họ không là cái gì trong mắt tôi cả, sống chết tùy các người.- Cô nói một cách
lạnh nhạt và bất cần.
- Kể cả cô em gái cùng cha Âu Bảo Ngọc, cô bạn thân Khương Nhã Đan,ông anh trai mới nhận Mạnh Hồng Quân và anh chàng bạn trai Triệu Thần Phong kia, cậu không màng đến tính mạng của họ sao?- An lại lôi họ ra
uy hiếp.
- Nếu cậu giết chết họ thì tôi cảm ơn luôn đó, tôi đỡ phải ra tay, chẳng lẽ cậu không biết xưa nay trong tim tôi không có vị trí của một
ai sao? Họ chẳng qua chỉ là một món đồ cho tôi chơi thôi, không quan trọng.
- Tôi cũng vậy?- An cười khổ.
- Dĩ nhiên, nếu bị lệ thuộc sẽ mất tự chủ, các người cũng không hiểu tại sao lúc nào tôi cũng thích màu đen sao? Vì màu đen là bóng tối, là
lạnh lẽo và cô độc, tôi đã sống trong bóng tối bao nhiêu năm nay rồi, từ ngày cậu đi, tôi đã trở nên thảm hại vì thế hôm nay hãy kết thúc
tất cả đi. Sau khi xử lí mấy kẻ vô dụng này hãy đến khu đèo Chiết Lã, chúng ta kết thúc tại đó, ok?- Nói xong, cô quay người bỏ đi.
“Mọi người hãy bảo trọng, tôi không còn cách nào khác, xin lỗi”.
- Các người nghe rõ chưa? Cô ta đâu coi các người ra cái gì?- An cười hả hê.
- Hừm, bởi vậy tôi mới nói cậu không xứng đáng làm bạn cô ấy, đến cả những lời nói đó mà khiến bọn tôi bất ngờ thì bọn tôi không phải là
Eagle. Mọi người, xông lên đi.- Đan nói. Cô biết Tinh Á làm vậy để lôi kéo An nhắm vào mình để không liên lụy đến người khác.
Hai bên lại xông vào nhau, anh Tân đã giải cứu được mấy người còn lại và định rút thì thấy Đan và An vẫn đánh nhau chưa phân thắng bại.Họ muốn giúp nhưng không thể can thiệp được, giờ mà can là chỉ có chết, một nhát dao đã cắm vào bụng Đan, máu tuôn ra, Đan ngã gục xuống nhưng An cũng bị chém một nhát ngang sườn, cả hai đều đổ máu nhưng người bị nặng là Đan. An thì ra lệnh rút hết lực lượng để đến đèo Chiết Lã, cái đèo được mệnh danh là đèo tử thần vì không ít người đã bỏ mạng tại đây chỉ vì những trận đua quyết định số phận của các tay đua kiệt xuất, lần này Tinh Á chọn cách đua kiểu này là để kết thúc tất cả mâu thuẫn hiểu lầm giữa họ. Đan đã được đưa vào bệnh viện nhưng cô vẫn rất lo lắng cho Tinh Á, Phong, Quân, Nam thì lo lắng nên sau khi ra khỏi nhà kho họ cũng tăng tốc đến đèo Chiết Lã, những lời nói bạc tình của cô cũng không thể khiến họ bỏ rơi cô mà hơn ai hết, ba người họ biết đua xe ở cái đèo đó không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết. Phải cản họ lại mới được…………………..
Đêm tối, những chiếc xe nối đuôi nhau lên đèo Chiết Lã, ai cũng lo lắng nhưng vẫn có người đứng trên đỉnh đèo hòa mình vào trong gió lạnh toát, môi nở một nụ cười thanh thản lạ lùng…………………….
Bích Trâm băng bó vết thương lại cho Khiết An, cô cũng lo lắng cho An, ai cũng biết đèo Chiết Lã là con đèo nguy hiểm,
người ta sắp phá bỏ để xây dựng đường hầm, có khi chết cũng khó mà tìm được xác nguyên vẹn.
- An à, hay đừng tham gia, hai người có thể chọn cách kết thúc khác mà.- Trâm khuyên can.
- Tôi và cô ấy không còn cách kết thúc nào khác đâu, chúng tôi sẵn sàng chĩa súng vào nhau thì cậu nghĩ có còn cách kết thúc nào tốt hơn
không, hơn nữa đây là lựa chọn của cô ấy, chúng tôi đã từng hứa sẽ tôn trọng quyết định của nhau, lần này sẽ kết thúc tất cả.- An cắn răng chịu đau nói. Tình bạn đẹp một thời bây giờ lại phải kết thúc bằng chính tính mạng của nhau, bạn bè mà phải chĩa súng vào nhau thì thực sự không còn gì để nói nữa rồi.
Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 10.2
Họ lên đến đỉnh đèo thì thấy Tinh Á đã đứng đợi sẵn, bóng dáng màu đen chìm vào trong màu đen thực sự rất lạnh lẽo, hiu quạnh và cô độc, Eagle và W đã tụ tập đông đủ, mọi người khuyên can nhưng cũng không thay đổi được gì.
- Tinh Á, em đừng đua được không? Coi như anh van xin em đó, em giận anh thì cũng được, đừng đua mà.- Thần Phong ôm lấy cô thật chặt, tiếng anh văng vẳng bên tai cô, hơi thở gấp gáp lo lắng làm trái tim cô khẽ nhói lên, hình ảnh hạnh phúc bên Phong, hình ảnh người mẹ, hình ảnh Đan hiện lên trước mắt cô, nhưng mọi thứ đều dần mờ nhạt, chỉ còn khoảng không tối đen, lạnh lẽo trước mặt. Cô quay lại ôm cổ Phong, hôn anh thật sâu đến nỗi anh cảm thấy rằng đây là nụ hôn thật lòng nhất của cô, nụ hôn mãnh liệt nhất trong số những nụ hôn của cô từ lúc quen anh đến giờ, chẳng lẽ nụ hôn này sẽ là dấu chấm hết cho mối tình của cô và anh sao?
- Thần Phong, đây là lần cuối cùng em nói, EM YÊU ANH, CHỈ YÊU MÌNH ANH….đến chết….- Cô rời khỏi vòng tay anh rồi tiến đến chỗ chiếc xe của mình. Hai từ cuối cùng “đến chết” anh chỉ nghe loáng thoáng, anh đã không cản được cô, tình yêu của anh không đủ lớn để ngăn cản bước chân cô bởi vì cô chỉ yêu anh bằng trái tim, không yêu bằng lí trí nên cho dù bây giờ anh có chết ngay trước mắt cô cũng chưa chắc đã cản được cô. Anh bất lực nhìn cô đi vào chỗ chết, tấm thân cao lớn,phong độ rạng ngời của anh bây giờ không khác gì một cái xác không hồn, anh đứng đó nhìn cô, chỉ cần cô đi đâu anh nguyện sẽ theo cô đến đó.
- Không hối tiếc chứ?- An hỏi.
- Nếu cậu muốn rút lui thì cứ việc.- Nói xong, cô bỏ lên xe, đóng cửa lại rồi khởi động máy. An biết bây giờ đã quá trễ để quay đầu rồi, chi bằng kết thúc như thế này đi, cả hai sẽ thanh thản hơn. Hai chiếc xe phóng vèo đi chỉ để lại phía sau những bụi khói, đoạn đèo vừa có nhiều khúc cua gấp, đường lại tối, mà đang xuống dốc…không ai dám nghĩ đến viễn cảnh tiếp theo chỉ chăm chú nghe tiếng động cơ từ xa vọng lại,trong trận đua này, cơ hội sống sót là rất hiếm.
An tăng tốc lực nhưng không vượt nổi Tinh Á, đến một đoạn cua gấp, vô lăng của An không hiểu sao lại không thể điều khiển được, trước mặt là vực sâu, chỉ có nước chết, thắng lại cũng không kịp đã quá sát với hành lang bảo vệ, trong giây phút tử thần đứng trước mặt
đó, An đã liều mình mở cửa xe và nhảy xuống, thân thể va đập xuống đường, máu chảy ra xối xả, chiếc xe lao xuống vực nghe uỳnh một cái rồi nổ, âm thanh đó ai cũng nghe thấy, không cần biết là xa hay gần,mọi người lái xe xuống thì thấy An nằm giữa đường nhưng không thấy Tinh Á đâu.
Còn về phần Tinh Á, cô chỉ biết đua mà không quan tâm gì, đến khi nghe tiếng uỳnh ban nãy thì cô mới thắng lại nhưng chân thắng của
cô cũng không thắng nổi, hoàn toàn vô tác dụng, ban nãy cô cũng không kiểm tra xe kỹ, trước mặt là con dốc hun hút, không thắng được, hơn nữa trước mặt là một khúc cua, kiểu này chỉ còn cách liều mạng thôi,ít nhất là vô lăng của cô vẫn còn tác dụng, trước mắt là đích rồi
nhưng…..nhưng….vách đá xuất hiện trước mặt, không kịp cua cũng không thể thắng lại, trước mắt cô lại hiện lên hình ảnh của những
người cô thương yêu: Đan, Phong, mẹ, bộ ba 16T và cả An nữa, “coi như anh van xin em đó”- tiếng cầu khẩn của Phong vang lên bên tai cô,
trong một phút cuối cùng trước khi xe đâm vào vách đá sừng sững trước mặt, cô đã chọn cách nhảy xuống. Uỳnh, chiếc xe đâm thẳng vào vách đá rồi bốc cháy. Mọi người lại lái xe xuống, trước mặt họ là chiếc xe đang bốc cháy. Phong như hóa điên, lao đến bên chiếc xe đang bốc cháy.
- TINH Á, TINH Á…- Phong gào lên, Nam và Quân phải lao đến cản anh lại.
- Phong, bình tĩnh lại đi.- Nam can.
- Bỏ mình ra, mình phải đến đó, các cậu bỏ mình ra.- Phong cố vùng tay ra nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm của Quân và Nam.
Chiếc xe nổ uỳnh lên, mọi người thẫn thờ nhìn, không thể cứu được nữa rồi, An cố lê lết đến chỗ Phong, nước mắt trào ra. Kết thúc
của cô và Tinh Á là vậy sao?
- Tinh Á, mình sai rồi, Tinh Á à, mình đã rất hối hận nhưng tất cả đã không kịp quay đầu trở lại nữa rồi. Tinh Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – An gào lên trong tuyệt vọng, đã quá trễ để làm lại tất cả.
Quân lững thững đi bộ xuống dưới con dốc, vòng qua khúc cua, anh đảo mắt tìm kiếm xung quanh, anh vẫn tin rằng Tinh Á chưa chết. Trước đây anh cũng đã từng nghe anh Tân kể Tinh Á có thể nhảy từ trên xe xuống mặc cho chiếc xe đó đang chạy, anh Tân đã chứng kiến tận mắt đến nổi không muốn tin cũng không được nên lần này không có gì chắc chắn là Tinh Á đã chết. Một vật gì đó phát ra thứ ánh sáng kì lạ trong bụi rậm ven đường thu hút cái nhìn của anh. Thứ ánh sáng này anh thấy quen quen, hình như mới nhìn thấy nó ở đâu đây. Anh khẽ tiến đến bụi rậm,dùng ánh sáng yếu ớt của điện thoại, một cái xác, chính xác là một người toàn thân đẫm máu, cái vật phát sáng đó là chiếc nhẫn bạc lấp lánh trên ngón tay áp út, khuôn mặt cũng dính máu, anh không thể nhìn rõ được, nhưng rõ ràng là còn thở. Anh gọi điện cho Phong.Quân: Mọi người xuống đây đi, nhanh lên, mang theo xe xuống.
Phong: Làm gì?
Quân: Tinh Á, cô ấy ở dưới này.(cúp máy)
Tuy máu me be bét nhưng anh vẫn nhận ra đây là Tinh Á vì chiếc nhẫn này là một cặp cùng với chiếc nhẫn của Phong mà hồi trước Phong có nói đây là chiếc nhẫn có khả năng phát sáng trong bóng tối gần giống dạ quang và chỉ có anh và Tinh Á mới có vì chính anh là người đặt làm.Ban ngày nhìn vào thì chỉ là một chiếc nhẫn bình thường nhưng ban đêm thì nó tạo ra sự khác biệt.
Mọi người đã xuống đến nơi, trong ánh đèn của xe ô tô, ai cũng nhìn ra đó là Tinh Á. Họ đâu biết trong lúc cô nhảy thì đã lăn xuống đoạn dốc này. Phong lao đến ôm lấy cô, nước mắt anh trào ra.
- Tinh Á, cảm ơn em, cảm ơn vì em đã không bỏ rơi anh.- P…h…o…n…g…- Cô gọi anh một cách khó khăn rồi ngất đi.
- Mau đưa đến bệnh viện thôi, nhanh lên nếu không sẽ không cứu được đâu.- Nam hối.
Đoàn người lại lái xe đưa An và Tinh Á vô bệnh viện, ai cũng không thể nào tin nổi sao lại có kẻ nhảy xuống xe trong lúc xe đang lao với
tốc độ kinh khủng như vậy mà vẫn sống sót, quả lại chuyện lạ nhất trong lịch sử……………………….
Tại bệnh viện, Khiết An, Nhã Đan, Tinh Á được nằm chung một phòng, hai người kia thì ngồi trên giường nhìn Tinh Á, cô vẫn bất
tỉnh nhân sự.
- Sao hả? Bây giờ cậu đã hài lòng chưa?- Đan cười nhạt, hỏi.
- Chúng tôi đã kết thúc rồi, cho đến bây giờ tôi đã nhận ra cho dù tôi có cố gắng làm bất cứ điều gì thì trong tim cô ấy cũng không còn hình ảnh của tôi nữa. Đợi khi cô ấy tỉnh dậy tôi sẽ đi đến một nơi khác,hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của cô ấy.- An cúi gằm mặt xuống nói.
- Đồ ngốc.
- Hử?
- Tôi nói cậu là đồ ngốc, cho dù cậu có chết thì cô ấy vẫn coi cậu là bạn thân tốt nhất. Lúc đầu thấy cô ấy tự cắt cổ tay dưới trời mưa, tôi
sợ hơn là nhìn thấy mấy đứa nghiện ma túy. Suốt thời gian sau đó cô ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng đến tôi cho đến khi tôi giới thiệu cô ấy vào Eagle thì cô ấy mới mở lòng hơn được một chút, bao nhiêu năm luôn ở bên cô ấy như hình với bóng nhưng tôi cảm thấy rằng tôi chỉ mãi là bản sao của cậu trong mắt cô ấy, cậu có hiểu cảm giác của tôi lúc đó không? Cậu đã bỏ rơi cô ấy nhưng cô ấy chẳng hề hận cậu, trong tim cô ấy vị trí của cậu mãi mãi không thể đánh đổi được trong khi tôi thì bám cô ấy thì cô ấy chẳng để tâm một chút nào. Tôi đã từng hận cậu.-
Đan nói đều đều không chút cảm xúc.
- Tôi…..- An đưa tay lên che miệng. Cô không nghĩ là suốt thời gian qua, Tinh Á vẫn xem cô là bạn, tại sao cô không nhận ra điều đó sớm
hơn để rồi hành động ngu ngốc thế này? Nếu Tinh Á không tỉnh dậy nữa thì sao?
- Thật sự chúng ta đã đi quá xa rồi, không thể quay đầu lại nữa sao?-
Đan ngửa mặt lên hỏi nhưng không có câu trả lời.
Trong khi đó bên ngoài phòng bệnh, bà Minh Châu ngất lên ngất xuống mấy lần, tại sao con gái bà cứ phải sống khổ sống sở thế này, nó có
tội tình gì chứ?
- Mẹ, con xin lỗi, con đã không cản được Tinh Á.- Hồng Quân gục đầu xuống nói.
- Ban nãy bác sĩ nói Tinh Á có thể không tỉnh lại sao? Tại sao lại không thể tỉnh dậy chứ?- Bà Minh Châu thất thần hỏi.
- Nhất định Tinh Á sẽ tỉnh lại mà mẹ, mẹ hãy tin là như vậy đi.- Hồng Quân cố trấn an mẹ mặc dù anh biết khả năng có thể phục hồi là rất
khó.
- Lần trước Tinh Á cũng nhảy xuống một lần rồi nhưng không nặng thế này, có lẽ lần này….- Anh Tân khẽ lắc đầu, anh không thể nói tiếp vế sau.
- Nhất định cô ấy sẽ tỉnh lại.- Nam nói.
- ………- Phong thì ngồi im lặng như một cái xác không hồn, anh không muốn cô ra đi như vậy. Chuyện của cô và anh không thể kết thúc
như vậy, anh không muốn chấp nhận cái kết này, không muốn một chút nào.
……………………………………………………………………..
Hai tháng sau……………………………………………………………………….
- Mọi người ơi, chị Tinh Á tỉnh lại rồi.- Một đàn em chạy ra thông báo.
- Hả?- Mọi người lao đến bệnh viện.
Tinh Á ngồi trên chiếc giường, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, mọi người mừng rỡ chạy vào phòng bệnh.
- Tinh Á, em, ……..- Phong lao đến ôm cô.
- Anh….
- Ừ, là anh đây. Tinh Á, cảm ơn em.- Phong cười.
- Anh….là….ai? Tôi có quen anh sao?- Cô nhìn anh.
- Em…………..- nụ cười trên môi Phong tắt hẳn.
- Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây?- Cô ôm lấy đầu.
- Em không nhớ gì sao?
- Nhớ? Tôi không nhớ, tại sao tôi không nhớ gì cả? Tên tôi là gì? Tôi là ai? Mấy người là ai? Tôi …….- Cô ôm đầu rồi hỏi, ngay cả bản
thân mình cô cũng không nhớ.
- Cô ấy bị mất trí nhớ rồi. Do chấn động nên không thể nhớ được gì cả.- Bác sĩ Khả Tâm đi vào, nói.
- Chẳng lẽ không phục hồi được sao?- Đan hỏi.
- Tôi không chắc, tốt nhất là chúng ta nên từ từ gợi lại những gì đáng nhớ của cô ấy, ví dụ là một hành động hay câu chuyện gì đó gây ấn
tượng với cô ấy.- Khả Tâm nói.
- A~, honey, em còn nhớ anh không? Anh là anh chàng đẹp trai nhất trên thế giới đấy.- Nam cười một cách tự nhiên và tự tin.
- Honey, tôi…là honey của anh à?- Cô ngây người hỏi lại.
- À, ừ, em có nhớ không?- Nam gật đầu như gà mổ thóc.
- A, tôi nhớ rồi, tôi nhớ ra rồi, anh là Triệu Thần Phong.- Cô cười.
- Ack, em nhầm rồi, anh là thiếu gia Bảo Tấn Nam, đẹp traiiiiiiii.
- Anh là Quân phải không?- Cô quay sang hỏi Phong.
- Hả? Em không nhớ anh thật sao?- Phong buồn bã.
- Tôi không nhớ ai với ai cả. Chuyện gì thế này?- Cô cúi đầu hỏi lại.
Mọi người nhìn nhau, thà cô không nhớ gì còn hơn là nhầm nhọt kiểu này.
- Tinh Á, mình iu cậu.- An lao đến thơm lên má cô rồi nháy mắt. Ngày còn nhỏ, An chuyên môn làm như vậy với cô.
- Cậu bị les à?- Cô tức giận hỏi lại.
- Không nhớ sao?- An buồn thiu.
- Tôi muốn nghĩ ngơi.- Cô cũng buồn, nằm xuống rồi trùm mền lại.
- Tôi nghĩ mọi người cũng nên về nghỉ đi, ngày mai hãy đến thăm.- Khả Tâm nói.
Phong lật tung mền ra, kéo cô dậy rồi hôn cô một cái thật sâu, cô đơ ra không hiểu gì cả. Một lúc sau anh mới buông cô ra.- Anh mới là
Triệu Thần Phong, em nhớ cho rõ đó.- Nói xong anh bỏ ra ngoài. Mọi người cũng đi ra. Cánh cửa phòng cô vừa khép lại, trên môi ai đó nở ra một nụ cười.- Dĩ nhiên tôi nhớ chứ, nhưng mà tôi nghĩ chỉ có cánh này mới giúp mọi người không ai phải khó xử, cái kết này cũng rất hay phải không?
- Không hay một chút nào cả.- Đan bước vào. Nãy giờ cô vẫn đứng bên ngoài nghe.
Từ lúc Tinh Á nhớ nhầm người là cô đã nghi rồi.
- Đúng là mình vẫn không qua được mắt cậu.- Cô cười nhạt.
- Làm như vậy để được cái gì, mình và Khiết An đã kết thân rồi đâu còn gì khó xử nữa?
- Thật sao? Hừm, sao không nói sớm? Nhưng mà mình không muốn…..Phong….
- Cậu vẫn giận anh ấy sao?
- Ừm, có lẽ mình không còn yêu anh ấy như trước nữa rồi.
- Đồ điên, không yêu thì chia tay ai ép đâu?
- Cậu nghĩ anh ấy chịu chia tay sao?
- Chứ cậu làm vậy chỉ khiến anh ấy càng bám lấy cậu thôi.
- Có lẽ nên kết thúc…..mình đã quá mệt mỏi rồi.- Cô thở dài.
-……………………………mình chịu thua cậu
luôn…………….- Đan nhún vai.
- …………………….thì vốn dĩ cậu không bao giờ thắng mình mà.- Cô cười.Có lẽ cô và anh sẽ có một cái kết khác, không tệ như thế này……………^^!