Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 12
- Cục cưng của mẹ, con học vừa thôi, nhớ ăn uống đầy đủ đó.- Bà Minh Châu căn dặn.
- Dạ, con biết rồi.- Cô đáp lại nhưng mắt vẫn dán vào quyển vở và tập tài liệu mới được Đan gửi qua cho, cô bận tối mắt tối mũi đến khi bà
Minh Châu về, Thần Phong phải thay mặt cô đi ra tiễn bà. Ngồi trong phòng, anh cứ nhìn cô miết nhưng cô chẳng hề đoái hoài. Một lúc sau, khi cô thấy đói bụng rồi mới quay sang nhìn anh, mắt chớp chớp.- Anh à, em đói rồi, có gì cho em ăn không?
Anh vẫn nhìn cô không chớp mắt.- Chỉ khi em cần thì mới nhớ đến anh à?
- Hửm ~.- Cô nhìn anh không hiểu ý của anh là gì.
- Nãy giờ em có biết đến sự hiện diện của anh trong căn phòng này không vậy?- Phong hỏi.
- Uhm, thì nãy giờ anh vẫn ngồi đó mà, có đi đâu đâu.- Cô đáp lại.
- Em đang giả bộ phải không? Ý anh không phải vậy.- Anh tức giận tiến lại gần ôm cô bế thẳng lên phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi đè lên
người cô.
- Ack, anh làm cái gì thế? Người anh nặng chết, đè em kiểu đó, thì có khác gì giết em đâu chứ?- Cô vùng vẫy.
- Tinh Á, anh muốn….- Anh bỏ luôn vế sau, nở một nụ cười cực kỳ gian tà, nhìn thẳng vào cô.
- Phong à, không được đâu, bây giờ không phải là lúc muốn hay không đâu.- Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng thân thể mảnh khảnh của cô chắc gì đã chống cự được anh mỗi khi anh không thể kìm chế cái thứ đang bộc phát bên trong con người anh.
- Em nghĩ vớ vẩn gì thế hả? Cái gì mà bây giờ không phải lúc muốn hay không muốn? Ý anh nói là anh muốn em nghỉ ngơi kìa.- Phong đứng dậy rồi cười.
- Hả? – Cô quê một cục bự chảng luôn.
- Hay là em muốn anh…làm chuyện đó…vào lúc này?- Anh nở một nụ cười đầy ẩn ý.
- Gì chứ? Em không bị điên. Mà em đang đói đó, anh có cho em ăn không?- Cô phụng phịu chuẩn bị dỗi.
- Được rồi, anh lấy canh gà nhân sâm cho em ăn nha?- Anh khẽ vuốt má cô dỗ dành.
- Ừm.- Cô gật đầu như con lật đật.
Trong khi đó tại căn hộ của Đan, cô nàng cũng đang chăm chú học bài. Tiếng chuông cửa reo lên, cô bực bội ném cây bút lên bàn rồi
đi ra mở cửa.
- Ơh, dạ, cháu chào bác.- Cô cúi đầu chào, nhưng không hiểu tại sao bà Minh Châu lại đến đây.
- Cháu đang bận học à?- Bà Minh Châu mỉm cười nhân hậu.
- Dạ? Bác vào nhà đi ạ.
- Ừm.- Bà Minh Châu gật đầu, bước vào.
- Bác ngồi chơi ạ, cháu đi pha trà…
- Không cần đâu, bác có việc đi ngang qua nên ghé vô thăm cháu thôi, chà cháu cũng giống Tiểu Tinh Á, hai đứa đang học à?
- Dạ.
- Àh hôm nay bác có làm canh gà hầm nhân sâm bồi bổ cho hai đứa đây.
Cháu ăn đi rồi hãy học nhé?- Bà Minh Châu đặt hộp canh gà lên bàn.
- Ơh, sao lại hai đứa là sao ạ?
- Thì làm cho Tiểu Tinh Á và cháu đó. Dù mấy đứa không nói nhưng bác biết hết. Cháu và Hồng Quân đang trong quá trình tìm hiểu phải không?-
Bà Minh Châu cười.
- Ơh, dạ…
- Bác thật lòng ưng thuận cháu đó Đan à. Hồng Quân vốn chững chạc và thực tế, tính nó cũng trầm lặng nữa, nếu có một cô bạn gái hoạt bát, vui vẻ, đơn giản như cháu thì sẽ khiến nó cởi mở hơn. Hy vọng hai năm nữa, bác sẽ nghe con gọi bác là mẹ.- Bà Minh Châu cười rồi đi về để Đan đơ ra như tượng. Gọi mẹ chẳng lẽ ý bác ấy là coi Đan là con dâu ák? Điên rồi, chuyện này điên rồi. Đan vội vã lấy máy gọi cho Tinh Á.
Tinh Á: Có chuyện gì vậy Đan?
Đan: Mẹ cậu, bà ấy vừa đến nhà mình….
Tinh Á: Thì sao?
Đan: Bác ấy mang canh gà đến rồi còn bảo rất ưng thuận mình, lại còn hy vọng hai năm sau sẽ được nghe mình gọi bác ấy là mẹ đấy?
Tinh Á: (phụt luôn ngụm canh và miếng thịt gà trong miệng ra ngoài) Sax, cái gì?
Đan: Chuyện này là thế nào? Mình chẳng hiểu gì cả.
Tinh Á: Ack, sao mẹ biết hay thế?
Đan: Mình đang định hỏi cậu câu đó đấy.
Tinh Á: Nhưng mà vậy cũng hay, cậu được xem là con dâu rồi đấy.
Đan: Điên.(cúp máy luôn)
- Haha….- Tinh Á ôm bụng cười
- Chuyện gì vậy?- Phong vừa lau dọn canh và thịt gà mà Tinh Á vừa phun ra vừa hỏi.
- Mẹ em biết chuyện anh Quân và Đan rồi. Lại còn xem Đan là con dâu nữa.
- Chuyện này đúng là hay thật, lát nữa nên chọc tên Quân một chút,
haha- Phong cười.
Tinh Á lăn trên giường cười như điên mà không thèm để ý đến Đan nhà ta đang nổ não, học không vô còn Quân thì vẫn chưa biết gì.
Hahahahahahahahaha. Sắp có chuyện vui để xem rồi.
- Ah, Đan, lấy được thêm thông tin chưa?- Tinh Á cuống lên.
- Số liệu cụ thể không có.- Đan ngồi dán mắt vào màn hình của cái laptop, gõ liên tục.
- Mạng lưới thông tin của cậu chết ở xó nào rồi hả?- Cô điên tiết quát lên.
- Ai mà biết được, bọn họ cũng đang cuống cuồng lên để thu thập và xử lí thông tin kìa, cậu làm như dễ lắm ák.- Đan cũng không thể bình tĩnh nổi.
- Ủa, những thông tin này…của bọn họ gửi hả?- Tinh Á vừa mở e-mail ra vừa hỏi.
- Ai? Tên người gửi là ai?- Đan quay sang hỏi.
- Người gửi là “V16″.- Tinh Á đáp.
- Oh, trong mạng lưới thông tin của mình không đặt tên kiểu này. Ai lại gửi đến thứ thông tin bổ ích này nhỉ? Mà lại phân thành hai bài
cho cậu và mình. Hay là bà chằn Khiết An đó.- Đan thắc mắc.
- An còn bận hơn mình và cậu, hôm nay bên trường của An thi mà. Chắc giờ cô nàng đó đang ngồi trong phòng thi cắn bút làm bài chứ làm gì có thời gian mà gửi những thông tin này cho chúng ta.
- Nhìn xem, rõ ràng những thông tin này được xử lí cẩn thận trước khi gửi đến hơn nữa cách trình bày của hai bài thực sự khác nhau, rất có
sức thuyết phục, qua đó chứng tỏ cho chúng ta thấy người gửi cái này đến chắc chắn phải tìm tòi thông tin và chỉnh sửa nhiều lắm mới hoàn hảo được như thế này.- Đan đưa ra nhận xét rất thực tế.
- Hay Phong và Quân gửi, họ học cùng khoa với chúng ta mà.- Tinh Á bỗng nhiên thốt lên.
- Thưa tiểu thư Âu Tinh Á, tiểu thư không nhớ là bây giờ họ đang ngồi trong phòng thi hay sao ạ?- Đan thật sự rất muốn cốc vào đầu Tinh Á
một cái.
- Mình không nhớ, thật sự thì mấy ngày nay Phong làm gì, ở đâu mình cũng không biết. Chuyện khi nào anh ấy thi mình cũng không để ý.
- Cậu mà cứ như vậy, có ngày người ta cướp mất Phong cho mà xem. Lúc đó đừng có hối hận.
- Nếu Phong thích người đó hơn mình, yêu người đó hơn mình thì mình sẽ để cho anh ấy đến với người đó. Không cần thiết phải níu giữ một thứ mà vốn dĩ nó không thuộc về mình.- Cô khẽ nhếch môi.
- Hửm? Nghe triết lí quá nhưng quan trọng là cậu có làm được không hay lúc đó ngồi gào khóc, níu kéo anh ấy?
- Mình có tôn nghiêm của mình. Vả lại mình không lụy tình đến mức đó.- Cô cười.
Đan cũng không nói gì nữa. Xung quanh Tinh Á đâu có thiếu những chàng doanh nhân trẻ, chỉ cần cô nháy mắt hoặc mỉm cười thôi cũng khiến những người đó đổ gục rồi. Cô yêu Phong nhưng cũng có thể bỏ Phong nếu điều đó có lợi cho công việc của cô, vì thế cô không sợ mất Phong một chút nào cả.
Sáng hôm sau, cô và Đan vừa đến trường thì thấy một cô nàng tóc vàng đang ôm hôn Phong ngay trước hành lang dẫn lên phòng thi của cô
và Đan. Đan dừng lại định nói nhưng thấy Tinh Á vẫn vô tình đi lên nên đành nhịn, vả lại cũng có Quân và Nam đứng đó nên Đan cũng hơi ngại.
- Ơh, honey.- Nam giữ tay Tinh Á lại.- Đây là bạn học của bọn anh mới từ Mĩ trở về….- Nam lên tiếng giải thích thay Phong còn Phong thì
đẩy cô nàng tóc vàng ra, miệng mấp máy định lên tiếng thì Tinh Á đã lướt qua một cách vô tình.- Tôi không rảnh rỗi để quan tâm đến mấy
người. Muốn làm gì thì làm.- Nói xong, cô đi lên cầu thang.
- Không phải như em nghĩ đâu.- Phong nói nhưng cô vẫn bước đi. Lần này thì cô giận thật rồi.
- Cậu không sao chứ?- Đan hỏi trước khi giám thị phát giấy và đề làm bài.
- Không. Làm nhanh rồi ra sớm, An hẹn đó.- Cô nói một cách bình thản.Nhờ thông tin được xử lí và gửi đến từ “V16″ nên cô và Đan làm bài khá nhanh hơn nữa kết hợp với những thông tin mà cô và Đan có trong suốt mấy ngày ôn tập cấp tốc nên chỉ mất một nửa thời gian trong thời gian quy định là xong. Đọc lại bài một lần nữa rồi cả hai quyết định nộp bài sau đó đi ra khỏi phòng thi. Đề thi tương đối khó vậy mà đối với họ chỉ là bình thường.
- Ban nãy cậu không bị chi phối chứ?- Đan hỏi.
- Không. Cậu quên là mình thuộc tuýp người không dễ bị yếu tố bên ngoài chi phối, ảnh hưởng à?
- Nếu là mình thì hôm nay chắc bỏ thi rồi.- Đan cười ngượng ngùng.
- Hai bé, thi được không?- An chạy đến rồi chen vào giữ hai người hỏi han.
- Cậu nghĩ bọn mình là ai?- Đan hỏi.
- Kaka, vậy là làm bài tốt đúng không?
- Dĩ nhiên.- Đan đáp.
- Tinh Á, sao im lặng như người câm vậy?- An hỏi.
- Mình đang suy nghĩ một chuyện.- Cô đáp lại.
- Chuyện gì?- Cả hai cùng hỏi.
- Ha, mình biết rồi.- Cô khẽ cười.
An nhìn Đan, Đan nhìn An, cả hai nhìn nhau nhưng không hiểu gì cả.
- Mình biết “V16″ là ai rồi.- Cô nói.
- “V16″ là thằng nào?- An hỏi.
- Là ai vậy?- Đan nhảy ra trước mặt Tinh Á, hỏi.
- Cộng sự của cậu đấy. Lôi Vỹ đó.
- HẢ? LÀ LÔI VỸ SAO?- Đan không thể tin nổi những gì Tinh Á nói.
- Chính xác là baby boy làm đó, phong cách trình bày đó mình thấy quen lắm. Vừa nãy làm bài mới nhớ ra.
- Thật sự là không tài nào qua nổi mắt chị gái xinh đẹp của em.- Lôi Vỹ từ phía sau đi ra trước mặt ba mỹ nhân.
- WOW! – Cả ba trố mắt.
- Công nhận baby boy của chị ngày càng đẹp trai ra nha.- Đan nhào tới ôm hôn lên má của Lôi Vỹ.
- Ack, tiếc thật nếu chị đây quen biết em sớm thì chị yêu em luôn rồi đó.- An cũng khẽ nhéo má Lôi Vỹ một cái. Anh chàng đau lắm nhưng cố chịu đựng vì khuôn mặt baby của mình. Đúng lúc đó, Phong, Nam, Quân cùng cô bạn tóc vàng đi từ căn-tin ra, tiếng chuông báo hiệu hết giờ làm bài cũng đồng thời vang lên.
- Trở về từ Mĩ, chúng ta nên chào nhau theo kiểu của người Mĩ chứ nhỉ?- Tinh Á nói xong liền đến bên Lôi Vỹ khẽ hôn lên môi cậu nhóc một cái.
- Phong….- Cả Đan lẫn An đều há hốc miệng, bọn họ đã nhìn thấy sao? Đôi môi của Tinh Á cũng rời khỏi đôi môi của Lôi Vỹ, cô quay lại nhìn anh rồi mỉm cười.
- Anh về nhà trước đi nha, hôm nay em đi chơi với “tình yêu” đã. Đan và An cũng đi với họ đi, bọn này đánh lẻ một bữa a.- Nói xong, cô kéo Lôi Vỹ lên xe.
- Em đang trả đũa anh phải không.- Anh kéo Tinh Á lại, gằn giọng, thực sự lúc này anh vô cùng tức giận.
- Xin lỗi anh, hôm nay bạn gái anh thuộc về em.- Lôi Vỹ kéo cô đi lên xe, khuôn mặt baby của cậu càng làm cho Phong điên tiết.
Chiếc xe phóng đi ngay trước tầm mắt của họ. Một tin nhắn được gửi vào điện thoại của Đan: “Đừng nói gì với họ, nếu cậu nói thì cậu không còn là bạn của mình nữa”.
Phong phát điên lên vì ghen. Cô không hiểu gì cả tại sao lại vội trả đũa anh vậy chứ? Rốt cuộc cô có yêu anh thật lòng không hay tình cảm
của cô dành cho anh chỉ là giả dối, chỉ là trò đùa nhất thời của cô??????????
Tại quán coffee Rine. Cô và Lôi Vỹ ngồi đối diện nhau. Cô chỉ hỏi tình hình ở bên đó, cả ba đứa sống thế nào, Lôi Vỹ chỉ biết
trả lời mà không dám hỏi gì thêm.
- Mà sao có mình nhóc về, hai cô nhóc kia đâu?- Cô hỏi.
- Ở lại bên đó học rồi ạ. Vả lại chỉ có mình em được nghỉ lâu nên mới về thăm hai chị thôi.
- Ừm.
- Chị, anh đó là bạn trai của chị phải không?
- Ừm, anh ấy là người chị rất yêu và cũng là người duy nhất trên thế giới này mà chị đem lòng yêu.
- Chị đã nói là không yêu vậy mà bây giờ lại yêu.
- Chị cũng không kiểm soát được tình cảm, bỗng dưng nó đến khiến chị không kịp từ chối. Lôi Vỹ, em vẫn yêu chị sao?
- Dạ, nhưng tình yêu em dành cho chị chỉ là tình yêu mà một người em trai dành cho chị gái của mình thôi. Em biết cho dù em có yêu chị thì chị mãi mãi không đáp lại tình cảm của em được. Nếu ta cứ mãi yêu một người mà ta thừa biết người đó chẳng bao giờ thuộc về mình, như vậy chẳng phải lãng phí thời gian lắm sao? Em đã học được điều đó….khi rời xa chị….- Lôi Vỹ trầm ngâm.
Cô hoàn toàn ngạc nhiên, mới đi hơn nửa năm mà Lôi Vỹ đã trưởng thành hơn rất nhiều, cậu nhóc không còn là một cậu nhóc mà cô và Đan từng biết nữa, hình như có cái gì đó sụp đổ trong lòng cô.
- Lôi Vỹ, nhóc trưởng thành thật rồi.
- Nhờ chị nên mới có Lôi Vỹ của ngày hôm nay đó. Chị và anh ấy hạnh phúc chứ?
- Hạnh phúc thì cũng có nhưng giận nhau miết àk.- Cô cười.
- Nụ cười tươi này bây giờ hình như không phải là dành riêng cho ba
đứa tụi em nữa phải không? Chị cũng cười với anh ấy như vậy đúng
không?
- Ừm…
- Hình như chị Đan cũng thay đổi, trông nữ tính hơn và cũng có bạn trai rồi.
- Àk, cái vụ nữ tính đó, chị hại nhóc rồi.
- Tại chị hết, chị làm chị Đan sạc cho tụi em một trận ớn luôn. Chắc sau này không dám phê bình chị ấy nữa, thật nguy hiểm.- Lôi Vỹ cười.
- Giờ nhóc phê bình thoải mái đi, Đan hiền lắm.
- Thôi chị đừng bày dại em, chị Đan mà hiền thì không còn là chị Đan nữa.
Tối hôm đó tại quán bar Louis, Phong nốc hết chai rượu whisky rồi lại chuyển qua vodka. Anh đang điên, điên vì ghen. Anh không thể
làm gì, lúc đó anh lại dễ dàng để thằng nhóc đó kéo cô đi. “Xin lỗi anh, hôm nay bạn gái anh thuộc về em”. Thằng nhóc đó giống như đang
cười nhạo anh. Chết tiệt.
- Hình như kiểu chào của tôi làm cô nàng xinh đẹp ấy hiểu lầm rồi.- Cô nàng tóc vàng nói.
- Tinh Á không trẻ con như vậy đâu.- Đan nói.
- Hửm?- Nam và Quân nhìn Đan.
- Anh Phong, em nói cái này anh đừng giận nha. Em đã hỏi Tinh Á rằng cô ấy có sợ người khác cướp mất anh không? Tinh Á nói nếu anh thích và yêu một người khác hơn cô ấy thì cô ấy sẽ để anh đến với người đó.Tinh Á yêu anh nhưng cũng có thể bỏ anh bất cứ lúc nào. Vì cô ấy không yêu bằng lí trí. Em sợ sau này anh tổn thương nên mới nói trước.- Đan cúi đầu nói.
- Trái tim của Tinh Á đã tổn thương quá nhiều nên không có gì chắcchắn là cô ấy sẽ không thay đổi.- An cũng nói thêm vào.
Phong thì không còn đủ tỉnh táo để nghe nữa, anh say đến nổi nằm luôn cả ra ghế sofa.
- Điên vì ghen rồi.- Nam khẽ cười.
Sau đó, Quân phải đưa Phong về nhà của cậu ấy. Say đến nổi không thể đi nổi nữa.
Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh dậy thì điện thoại cũng vừa đổ chuông, anh mệt mỏi nhấc máy.
Phong: Alo.
Lôi Vỹ: Tôi muốn gặp anh, anh rảnh không Triệu thiếu gia?
Phong: Cậu là ai?
Lôi Vỹ: Tôi đợi anh ở quán coffee Rine.(cúp máy)
Anh vội vã tắm rửa cho tỉnh táo rồi đi đến chỗ hẹn. Từ xa anh đã thấy một cậu nhóc có khuôn mặt baby đang nhìn ra bên ngoài. Anh tiến đến chỗ đó.
- Có phải chính cậu đã gọi cho tôi?- Anh ngồi xuống, gọi đồ uống rồi hỏi.
- Tôi là Lôi Vỹ.
- Sao? Cậu muốn gọi tôi ra đây để làm gì?- Phong nhướn mày hỏi. Giữa anh và cậu là sự chênh lệch rất lớn.
- Tôi và anh, hai chúng ta ở hai tầng lớp khác nhau. Anh xuất thân trong một gia đình danh giá, tôi xuất thân từ cô nhi viện. Tôi được
chị Đan và chị Tinh Á giúp đỡ nên mới được như thế này. Tôi đã từng yêu chị Tinh Á nhưng lúc đó chị ấy không yêu tôi và cũng chẳng yêu một ai cả. Tôi biết mình không xứng đáng nhưng tình cảm vốn là thứ rất khó kiểm soát. Bây giờ tôi đã không còn yêu chị ấy nữa, chị ấy thuộc về anh, anh hãy giữ lấy.
- Cậu đang nhường cho tôi sao? Cậu nghĩ cậu thắng được tôi sao?- Phong cười nhạt.
- Tôi đã thắng anh. Tôi đã được nhìn thấy chị ấy cười tươi trước khi chị ấy dành nụ cười tươi đó cho anh. Tôi đã được ôm chị ấy trước khi
chị ấy ôm anh. Chị ấy cũng hôn tôi trước khi hôn anh. Dù rằng tình cảm chị ấy dành cho tôi lúc đó không phải là tình yêu nhưng đối với tôi, như vậy là đủ rồi. Hôm qua tôi hỏi chị ấy rằng anh là bạn trai của chị ấy phải không? Chị ấy trả lời rằng anh là người chị ấy rất yêu và cũng là người duy nhất trên thế giới này mà chị ấy đem lòng yêu. Chị ấy là của anh, vì vậy anh hãy yêu và làm chị ấy hạnh phúc.
- Tại sao cậu lại chấp nhận buông tay như vậy?
- Vì cho dù tôi có yêu chị ấy nhiều bao nhiêu thì chị ấy cũng chẳng bao giờ thuộc về tôi. Buông tay cũng là một hạnh phúc mà. Chỉ cần chị
ấy hạnh phúc, tôi cũng sẽ hạnh phúc.- Nói xong, Lôi Vỹ đứng lên rồi đi về.
Chị ấy thuộc về anh, anh hãy giữ lấy.
Anh là người chị ấy rất yêu và cũng là người duy nhất trên thế giới này mà chị ấy đem lòng yêu.
Chị ấy là của anh, vì vậy anh hãy yêu và làm chị ấy hạnh phúc.
Chị ấy chẳng bao giờ thuộc về tôi.
Buông tay cũng là một hạnh phúc.
Chỉ cần chị ấy hạnh phúc, tôi cũng sẽ hạnh phúc……………..
Cũng trong buổi sáng hôm đó, cô nàng tóc vàng cũng hẹn Tinh Á ra quán coffee để giải thích mọi chuyện. Hôm qua nhìn Thần
Phong ghen như vậy thực sự cô ta rất tò mò về cô nàng xinh đẹp có khả năng khiến một kẻ kiêu ngạo chưa bao giờ ngó ngàng đến con gái như Phong phải ghen tuông thì quả là không tầm thường một chút nào. Ngồi đối diện với Tinh Á, cô nàng tóc vàng này cũng khá bất ngờ. Khuôn mặt xinh đẹp, dáng vóc kiêu sa, khí chất toát ra khiến người ta cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé và tầm thường trong mắt cô.
- Tôi là Chương Diệu Vân.- Cô nàng tóc vàng tự giới thiệu.
- Còn tôi là Âu Tinh Á. Cô muốn nói chuyện gì với tôi?- Tinh Á không có nhiều thời gian rảnh rỗi để ngồi tán hươu tán vượn ở đây, trước giờ cô vốn không thích chơi trò vòng vo tam quốc.
- Cô thật là thẳng tính quá.
- Nếu cô gọi tôi ra chỉ để giải thích mối quan hệ giữa cô và Thần Phong thì tôi nghĩ không cần thiết đâu.
- Ít nhất thì cô cũng nên dành cho tôi một chút thời gian chứ? Tuy là không cần thiết đối với cô nhưng tôi cũng không muốn có người hiểu lầm tôi.
- Ok, tôi cho cô 30 phút, nói ngắn gọn thôi. Hôm nay tôi rất bận.-Tinh Á nói một cách miễn cưỡng.
- Hôm qua không phải là chúng tôi…
- Cái hôn đó là cách chào người quen của người Mĩ chứ gì? Cậu nhóc hôm qua tôi hôn cũng từ Mĩ về, vấn đề đó đơn giản không cần giải thích tôi cũng tự hiểu.- Cô cắt ngang.
- Chúng tôi là bạn thân từ nhỏ nên hay thân mật như vậy mong cô không không hiểu lầm.
- Còn gì nữa?
- Vậy tại sao cô lại giận Phong?
- Tôi không giận và cũng không trả đũa anh ấy như anh ấy nghĩ. Tôi muốn dành thời gian đi chơi với cậu em từ Mĩ mới về không được sao?
- Nhưng cách nói của cô dành cho Phong giống như là đang rất tức giận vậy.
- Tôi thường nói như vậy, trước giờ vẫn thế, họ nghe nhiều cũng quen chỉ có những người lần đầu tiếp xúc như cô thì dĩ nhiên sẽ hiểu là tôi
đang tức giận.
- Cô yêu Phong không?
- Cô hỏi hay thật đấy. Vậy theo cô nghĩ thì tôi có yêu anh ấy không?-Tinh Á nhướn mày hỏi lại.
- Tôi đã yêu Phong từ hồi còn học cấp hai, nhưng lúc ra nước ngoài thì tôi nghĩ tình yêu đó của tôi sẽ chẳng bao giờ được đáp lại và tôi chấp nhận từ bỏ Phong sau đó thì nghe Nam nói Phong đã có bạn gái, tôi cũng muốn biết cô bạn gái của Phong là người như thế nào, ai ngờ lại là cô nàng xinh đẹp tiểu thư Âu Tinh Á. Bố mẹ tôi cũng làm kinh doanh, họ rất khâm phục cô. Và bây giờ tôi cũng rất khâm phục cô.
- Nếu cô nói xong rồi thì tôi xin phép đi trước.- Nói xong, cô đứng dậy rồi đi nhưng vừa ra cửa thì đã gặp Phong.
- Tinh Á…
- Bây giờ em bận, có gì tối về nhà nói.- Cô nói rồi lên xe đi ngay.
“Sao em cứ giận anh vậy chứ?”
Tại trụ sở của tập đoàn Âu Đình.
- Tinh Á, cháu định phá nát tập đoàn này sao?
- Tại bà không chịu thua nên cháu càng có tham vọng muốn thắng.
- Tham vọng của cháu, cháu có biết tập đoàn này là công sức của ông nội và ba cháu không hả, đồ bất hiếu.
- Công sức thì sao? Bà chiếm cổ phần của mẹ tôi, bức mẹ tôi phải bỏ tôi mà đi, số cổ phần đó bà độc chiếm, bây giờ tôi trả lại cho mẹ tôi
thì sai sao? Cái thứ công sức mà bà nói đó căn bản là chiếm lấy cổ phần của người khác làm cổ phần của mình, bà nói tôi bất hiếu mà bà
không biết ngượng sao? Bao nhiêu năm qua bà điều khiển tôi như con rối chỉ để đem lại nguồn lợi cho bà. Bà có tư cách gì mà nói tôi chứ? Tôi quyết không nhượng bộ bà đâu.
- Cãi lời ta cháu sẽ nhận lấy hậu quả.
- Được, tôi chết thì cũng không chết mọt mình đâu, tôi sẽ kéo theo bà và Âu Đình. Chính bà đã đẩy tôi tới mức đường cùng, tôi không buông tha cho bà đâu.- Cô nói rồi đứng lên bỏ về.
Cả ngày hôm đó, cô lên kế hoạch sẵn, chỉ cần cô muốn thì Âu Đình sẽ phá sản ngay lập tức, chỉ là bây giờ muốn chơi với bà nội đáng
kính đó một chút trước khi cho bà ta nếm trải mùi vị thua cuộc thôi.
Buổi tối, sau khi bàn kế hoạch xong, cô trở về nhà. Căn nhà luôn có hình ảnh, bóng dáng, tiếng nói của Phong. Thực sự nói là nói
vậy thôi chứ nhìn Phong bên người con gái khác cô rất bực mình, phải,bực mình vì ghen. Phong là của cô, chỉ khi cô chấp nhận bỏ anh thì cô mới không ghen.
- Em về rồi sao? Đi đâu cả ngày vậy? Đi tắm đi rồi ăn cơm tối.- Phong từ bếp đi ra nói, trên người anh còn mặc cái tạp dề. Cô bất giác bật
cười.
- Em cười cái gì thế?
- Không, nhìn anh dễ thương nên em mới cười thôi.
Sau khi ăn cơm tối, cô nằm trên ghế sofa, trông dáng vẻ rất chi là lười biếng.
- Sáng nay anh có gặp cậu nhóc baby boy tình yêu của em đó.
- Em thì lại gặp cô bạn thân tóc vàng của anh.
- Thật sự lúc đó em trả đũa anh phải không?
- Không, em đang ghen nên mới làm vậy.
- Hả?- Phong tròn mắt, anh có nghe nhầm không? Cô mà cũng ghen sao?Đúng là chuyện lạ.
- Anh nói yêu em mà để cho người con gái khác hôn, anh biết lúc đó en điên lắm không, thật sự lúc đó em rất muốn tát cho anh và cô bạn thân tóc vàng của anh mỗi người một cái.
- Ack, em ghen vậy sao trước giờ anh không biết nhỉ?
- Hứ. Em rất giận anh.
Anh bế bổng cô lên phong ngủ, đặt cô lên giường một cách nhẹ nhàng, anh khom lưng, chống hai tay xuống giường.- Anh nguyện chung thủy với em đến chết đó, sau này đừng vì ghen mà giận vậy nữa.
- Thôi đi, anh đi tắm đi.- Cô đẩy anh ra rồi mở tủ lấy váy ngủ đi vào phòng tắm thay, thực sự gần đây thi cử rồi công việc khiến cô vô cùng
mệt mỏi. Một lúc sau bước ra thì anh cũng đã tắm xong (nhà có hai phòng tắm mà), đang ngồi trên giường chơi game. Cô leo lên giường rồi đắp mền.-
Ngủ thôi, em mệt quá.
- Vậy để anh chăm sóc cho em nha?- Anh để điện thoại qua một bên rồi quay sang ôm lấy cô. Mùi hương trên cơ thể cô khiến anh không thể kìm chế nổi. Đã bao nhiêu đêm nằm bên cô, anh đã kìm chế khổ sở thế nào?Cánh tay anh lại khẽ vươn ra, ôm lấy cô, đôi môi nóng bỏng khẽ chạm lên vành tai cô rồi cứ như thế dịch chuyển xuống phía dưới. Dây áo ngủ của cô xuất hiện trước mắt anh, thật sự là không kìm chế nổi.
- Phong à, em thật sự rất mệt. Em muốn…
Hai từ “muốn ngủ” của cô bị nụ hôn của anh nuốt trọn. Sau khi hôn cô chán chê rồi anh mới chịu yên phận ôm cô mà ngủ.
Mọi chuyện hiểu lầm, giận hờn chỉ sau một ngày là xóa bỏ hết chỉ còn lại hạnh phúc dành cho cô và anh.