Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em

Chương 14: Chương 14




Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 13.1

Ngày hôm sau, Tinh Á và Đan thi môn cuối còn Quân,Phong, Nam thì đã tốt nghiệp ra trường rồi. Tối hôm đó, sau khi ăn tối

xong, Tinh Á và Phong đã đi xả hơi sau mấy ngày thi căng thẳng vừa qua, dĩ nhiên hai cặp kia cũng đi.

- Nghỉ hè rồi có kế hoạch gì không?- Nam hào hứng hỏi.

- Chưa biết.- Quân đáp.

- Các anh ra trường rồi thì lo làm việc kiếm tiền đi chứ chơi bời gì?

Mai mốt cưới tụi em về làm vợ rồi lấy gì nuôi tụi em đây?- Đan chọc.

- Em không phải lo bò trắng răng. Bọn anh mà không nuôi nổi mấy em thì đã không dại gì mà yêu.- Nam đáp lại.

- Honey của em, anh nuôi nổi em không?- An âu yếm hỏi.

- Người như em thì anh chẳng muốn nuôi đâu, tốn tiền lắm.- Nam cũng âu yếm đáp lại.

- Hứ, ghét.

- Ghét mà cứ bám lấy người ta a.

- Thôi, hai người đi chỗ khác mà âu yếm nhau, ở đây làm bọn này ngứa mắt quá.- Quân nói.

- Mà sao hôm nay hai người im như tượng vậy?- An cười rồi hỏi Phong và Tinh Á.

- Nãy giờ nhìn hai người âu yếm nhau thì nói gì nữa?- Tinh Á đáp.

- Hình như cậu không khỏe.- Đan lo lắng.

- Ừm, mình đi giải quyết vấn đề chút.- Cô đứng lên rồi đi vào WC.

- Này Phong, cậu không…đừng nói cậu và Tinh Á…đã….- Nam nghi hoặc.- Vớ vẩn, cậu nghĩ Tinh Á dễ dãi như mấy cô nàng tình một đêm của cậu chắc. Mình và cô ấy không hề làm những chuyện vớ vẩn đó đâu nhé.-Phong nói.

Một lúc sau cô đi ra, thấy cô loạng choạng, anh chạy ra đỡ.

- Em không sao chứ?- Giờ thì Phong có chút lo lắng.

- Em hơi đau bụng thôi. Dạo này em hơi mệt, chắc bị đau dạ dày đó mà.- Cô nói.

- Các cậu ở lại chơi, mình đưa cô ấy về đã.- Phong nói.

- Sao vậy?- Quân hỏi.

- Đau dạ dày.- Nói xong Phong vội vã đưa cô về nhà.

Về đến nhà, cô lao lên phòng, lấy thuốc ra uống sau đó đi tắm rồi leo lên giường nằm nghỉ. Mấy ngày nay cô có nhiều việc phải xử lí nên một lượng áp lực tích tụ lại, bây giờ hoành hành trong người cô. Anh tắm xong rồi lên giường ôm lấy cô.

- Anh phải lau khô đầu đi chứ?- Cô ngồi dậy, với lấy cái khăn bông ở đầu giường lau cho anh. Một lúc sau, chiếc khăn bông nhẹ nhàng rơi

xuống đất, cô nằm gọn trong vòng tay anh.

- Tinh Á,…..

- Hửm?

- Anh muốn em khỏe mạnh mà sao em cứ bệnh hoài vậy?

- Em cũng có muốn…- Vế sau của cô đã bị nụ hôn của anh chặn lại. Bờ môi anh nóng bỏng khiến cô ngây ngất, bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô khiến toàn thân cô run lên nhè nhẹ. Một lúc sau, đôi môi anh trượt dần xuống dưới cổ cô.

- Phong, em đang mệt mà….

- Ừ, anh biết. Anh sẽ không “bắt nạt” em vào lúc này đâu.- Anh nhìn cô bằng ánh mắt âu yếm.

- …….Phong, em….thật sự rất vui….khi có anh bên cạnh…- Cô âu yếm vuốt má anh.

- Em sao vậy?- Anh ôm cô, khẽ thì thầm bên tai cô.

- Uhm, không có gì.

- Tinh Á, chủ nhật tuần này là sinh nhật anh, em định tặng quà gì cho anh đây?

- Hả? Sao bây giờ anh mới nói?

- Còn ba ngày nữa mà, có gì trễ đâu?

- Thật là….anh không chịu nói sớm trước một tuần, sao em chuẩn bị quà được?

- Thì không cần tặng quà, em có thể tặng thứ em có sẵn cũng được mà.-

Anh cười nham hiểm.

- Thứ em có sẵn là thứ gì?- Cô ngây người hỏi lại.

- Em có cần giả nai vậy không?

- Em không biết thật mà.

- Vậy anh sẽ cho em biết.- Vừa dứt lời anh lại cúi xuống hôn cô. Đôi môi bị anh chiếm hữu đang dần sưng tấy lên. Cô có đẩy ra cũng vô ích.

Thân thể cường tráng của anh đã đè lên người cô, đôi môi nóng bỏng của anh lại tiếp tục trượt xuống cổ cô. Dây váy ngủ bị anh kéo tuột ra

khỏi vai. Cô hốt hoảng đẩy anh ra, cô thật sự không muốn chuyện đó xảy ra.

- Phong, anh nói là không “bắt nạt” em mà.

Nghe cô nói vậy, anh liền nhìn lại mình. Anh thật không thể kiểm soát bản thân nếu cứ ở gần cô như thế này nhưng cô lại rất vui khi anh ở bên cạnh, anh kéo lại dây váy ngủ cho cô rồi ôm cô thật chặt.

- Tinh Á, hứa với anh, em hãy ở mãi bên trong thế giới của anh được không?

- Em không hứa được đâu.

- Tại sao?

- Em không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, em sợ mình sẽ thất hứa với anh.

- Chuyện gì xảy ra thì em cũng phải ở bên anh được không?

- Em không biết mà.

- Anh thực sự không thể sống thiếu em được, em hiểu không?

- Phong, anh không được sống lệ thuộc vào em, nếu như vậy, một ngày nào đó em không còn bên cạnh anh nữa, anh sẽ đau khổ lắm, em không muốn anh đau khổ đâu.

- Vậy thì đừng bao giờ rời xa anh.

- Anh cứng đầu thật. Tốt nhất sau này con của chúng ta nên giống em thì tốt hơn.

- Giống em mà tốt hơn mới lạ, nếu con chúng ta mà giống em thì chắc chảnh lắm.

- Ý anh là em chảnh chứ gì?

- Không, em không chảnh, chỉ là quá chảnh thôi, còn kiêu ngạo nữa.

- Anh cũng kiêu ngạo chứ bộ.

- Vẫn không bằng em.

- Vậy không nên sinh con.

- Càng tốt.

- Không có con mà anh bảo tốt à?

- Có con thì tốt gì, chỉ thêm chướng ngại vật cản trở chuyện vợ chồng.

- Anh trẻ con thật.- Cô cười.

- Vẫn không trẻ con bằng em.

- Sao? Em mà trẻ con?

- Chứ không à? Đi tắm cũng do anh pha nước, ăn cơm cũng do anh bưng lên tận miệng, uống thuốc cũng do anh lấy….không trẻ con thì là gì?

- Hứ, em trẻ con vậy đấy, không nói với anh nữa, em ngủ đây.- Cô giận dỗi.

- Không cãi lại được là dỗi, không biết làm sao với em nữa.- Anh thì thầm vào tai cô, vòng tay anh siết chặt eo cô.

Một đêm bên nhau……vui vầy với hạnh phúc khi người mình yêu ở bên cạnh mình.

“Âu Tinh Á, chính cháu đã ép ta đến vực, không còn lối thoát, đã vậy ta cũng không tha cho cháu đâu”.

Cô không hứa sẽ mãi mãi ở bên anh vì cô biết…..

Cô sắp phải rời xa anh…..

Và…..

Có thể….

Không ở bên anh được nữa…….

Ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của anh, trái tim cô cứ đập rộn ràng, anh đang chìm trong giấc ngủ say mà không hề hay biết

ngày mai cô sẽ rời xa anh.

- Thần Phong, tuy em không yêu anh bằng cả trái tim lẫn lí trí nhưng tình cảm em dành cho anh là thật lòng, xưa nay em chưa bao giờ tin tưởng vào một người con trai nào. Anh có biết rằng anh đã khiến em lệ thuộc vào anh không hả? Phong à, em yêu anh nhiều lắm nhưng nếu cứ mãi dựa vào anh, em sẽ không còn là Âu Tinh Á nữa, anh nói đúng, em chảnh và kiêu ngạo. Chính vì em là một cô gái kiêu ngạo nên những thứ tình cảm yêu đương chỉ nên để trong tim, em yêu anh, không muốn rời xa anh cũng không muốn nhường anh cho ai, em muốn anh là của em, của riêng em thôi.- Cô thì thâm bên tai anh rồi đặt lên môi anh một nụ hôn thật nhẹ trước khi rời khỏi giường ngủ.

Sáng hôm sau, anh thức đậy hơi muộn so với mọi ngày, theo thói quen, anh đưa tay qua chỗ bên cạnh nhưng chỗ bên cạnh đó không phải là thân thể ấm áp của người con gái anh yêu mà thay vào đó là một chỗ trống lạnh ngắt không chút hơi ấm. Anh choàng tỉnh, căn phòng im ắng đến lạ thường, anh vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay đồ rồi đi xuống dưới nhà. Căn nhà không có lấy một tiếng động khác ngoài tiếng bước chân của anh, hồ bơi cũng không có, trong garage cũng không thấy xe của cô. Anh vội vã chạy vào trong nhà, lấy điện thoại gọi cho cô nhưng lại không liên lạc được. Cô đi đâu? Tại sao không nghe điện thoại của anh? Anh ôm đầu ngồi xuống sofa, anh đâu có làm cô giận gì đâu, mới hôm qua anh và cô còn hạnh phúc vậy mà sáng nay cô bỗng mất tích, không để lại chút gì. Tiếng chuông cổng reo lên, anh vui mừng chạy ra mở cổng, chắc cô đi siêu thị mới về đây mà. Nhưng nụ cười trên môi anh chưa kịp nở ra thì đã tắt ngay, trước mặt anh là hai cặp đôi kia.

- Tinh Á đâu? Còn ngủ hả?- Quân hỏi.

- Vào nhà đi.- Phong mở rộng cửa ra cho hai xe vào. Đan và An thì xách mấy túi thực phẩm đi vào bếp.

- Có chuyện gì mà sầu não vậy? Hai người lại giận nhau à?- Nam cười hỏi.

- Không, Tinh Á đi đâu rồi ấy, cô ấy không nói gì với mình cả.- Phong đáp.

- Điện thoại để tế à, lấy ra mà gọi.- Nam nói.

- Nếu gọi được mình đã không sầu não thế này.- Phong ôm đầu thiểu não. Đan nghe thế thì lấy điện thoại ra gọi nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Bây giờ thì đúng là lo lắng thật. Cô nàng này cứ thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ vậy.

- Sáng nay mình thức dậy thì đã không thấy cô ấy đâu.- Phong nói.

- Hay cô ấy đi khám bệnh.- An đưa ra suy nghĩ của mình.

- Đúng rồi, gọi cho chị Khả Tâm đi.- Đan phụ họa thêm vào.An lấy điện thoại ra gọi cho chị Khả Tâm.

Tâm: Alo. Xin hỏi ai vậy ạ?

An: Chị Tâm, tụi em là bạn của Tinh Á đây, Tinh Á có đến chỗ chị không ạ? Tâm: Không, chị đang muốn tìm cô nhóc đó đem đến bệnh viện khám đây,dặn rồi mà cứ cứng đầu, chẳng thấy đâu.

An: Dạ, nếu cô ấy có đến chỗ chị thì chị gọi cho tụi em nhé.

Tâm: Ừm.

- Sao rồi?- Quân hỏi.

- Không có.- Đan lắc đầu.

- Vậy thì honey đi đâu được nhỉ?- Nam chống cằm suy nghĩ.

- Hay là đi với Mạnh phu nhân rồi?- Đan sực nhớ ra bà mẹ chồng tương lai của mình.

- Cậu gọi cho bác ấy đi Quân.- Phong nói.

Năm phút sau, Quân quay trở lại phòng khách khẽ lắc đầu. Trong lúc Quân gọi cho Mạnh phu nhân thì Đan cũng gọi đến Louis xem Tinh Á có đến đó không nhưng kết quả thì chẳng thu được gì. Mọi người bắt đầu lo lắng, có khi nào cô bị bọn xấu bắt đi không?

“Xin lỗi vì em đi mà không nói gì, nhất định em sẽ về mà, đừng lo lắng gì nhé. Phong à, mới xa anh một buổi sáng thôi sao mà em thấy nhớ anh quá đi, em lệ thuộc vào anh mất rồi, nhất định em sẽ về. Tin em đi, em nhất định sẽ về, em yêu anh, yêu anh nhiều lắm”.

Trong khi mọi người đang lo lắng thì tập đoàn Âu Đình cũng điêu đứng, cổ phiếu rớt giá thảm hại, các cổ đông lớn cũng thu hồi vốn và chuyển sang đầu tư một tập đoàn khác ở nước ngoài. Tình hình của Âu Đình lúc này thực sự căng thẳng, người chịu trách nhiệm là Âu Tinh Á nhưng do cô không hề có chút cổ phần nào trong tập đoàn nên chính xác thì người chịu trách nhiêm là bà Đình chứ không phải cô, Âu Bảo Ngọc cũng có cổ phần nên cũng bị ảnh hưởng trong khi cô thì thản nhiên làm việc khác mà không lo dính dáng đến Âu Đình. Toàn bộ cổ phần của cô đều đã chuyển khoản sang tập đoàn Mạnh Triết nên dĩ nhiên cô không bị sao cả.

- Con ranh con, mày được lắm Âu Tinh Á.- Bà Đình rít lên căm giận. Bây giờ nếu muốn, chỉ cần cô nói một tiếng thì toàn bộ tập đoàn Âu Đình sẽ tiêu tan ngay nhưng mà những nhân viên kia sẽ thất nghiệp, đợi sau khi Đan thu xếp công việc cho họ xong xuôi thì cô mới dứt điểm luôn, để coi bây giờ bà nội đáng kính của cô sẽ xoay sở ra làm sao khi không còn cô bên cạnh để lợi dụng nữa.

Đây là cái giá phải trả cho những gì bà ta đã làm, cho dù có là người một nhà thì cô cũng không thể tha thứ cho bà được, chính bà ta đã tuyên chiến trước mặc dù cô đã cảnh báo rồi, nếu cứ cố tình phản kháng thì sẽ chịu thiệt thôi.

Dạo chân trên một đất nước mới, cô hít thở không khí trong lành nơi đây. Đây là nơi cô sẽ sống cùng Phong, sau khi tốt nghiệp, ra trường, cô sẽ qua đây làm việc và sinh sống.

- Thưa cô chủ, đã đến giờ về công ty rồi ạ.- Người trợ lý da trắng người Mĩ gốc Trung nói với cô bằng tiếng trung quốc, tuy nói không rõ lắm nhưng có thể tạm chấp nhận.

- Ừm.

- Xin chào cô chủ.- Người thay cô quản lí trực tiếp ở đây cung kính chào theo phong cánh trung quốc.

- Được rồi, đưa một số báo cáo lên đây cho tôi xem nào.- Cô nói.Một lúc sau cô xem xong thì gật nhẹ một cái mà người ta hiểu là cái gật đó là sự hài lòng. Mọi nhân viên trong công ty này ai cũng biết mặt vị giám đốc trẻ vài tháng mới qua đây kiểm tra tình hình một lần, cô cũng rất thân thiện khiến các nhân viên làm việc vô cùng thoải mái và không hề bị áp lực, không khí trong công ty lúc nào cũng dễ chịu.

- Liên lạc với chị Lozey cho tôi.- Cô nói với trợ lý của mình.

- Vâng.

Chiều hôm đó sau khi triển khai kế hoạch và mục tiêu mới cho công ty, cô đến ngay quán coffee gặp người thiết kế thời trang của riêng mình: Chị Lozey Dellay. Chị ấy là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, những bộ đồ cô mặc trên người là do chị ấy thiết kế, chỉ cần cô mặc và đem ra bán đấu giá thì thương hiệu LD của chị sẽ nổi như cồn, có nhiều nhà thiết kế muốn trở thành nhà thiết kế riêng cho cô nhưng cô chỉ chọn chị Lozey mà thôi. Loạt hàng của LD thì nổi và hot khỏi chê rồi.

- Dạo này không thấy em. Cứ tưởng em quên chị rồi.- Chị dùng tiếng trung quốc nói với cô, giọng chị rất vui nhưng ít ra thì chị nói cũng được, không đến nổi khó nghe.

- Em bận.- Cô dùng tiếng Mĩ đáp lại.

Và từ đây thì cuộc trò chuyện từ tiếng trung quốc chuyển sang tiếng Mĩ luôn.

- Em muốn chị thiết kế cho em…………

…………………………………………………

- Ok, chị sẽ làm trong thời gian nhanh nhất để em kịp mang về nước, đỡ phải gửi qua.

- Ok, cảm ơn chị nhiều. Còn cái đó em sẽ chuyển vào tài khoản cho chị.

- Không cần, coi như chị tặng quà.

- Không, chị mà cứ vậy thì em “tạm biệt” chị luôn.

- Okay, okay.

Tối hom đó, cô lượn một vòng quanh New York, không khí ban đêm ở đây cũng nhộn nhịp không kém gì ở Bắc Kinh. Trong khi đó, ở nhà thì có biết bao nhiêu người lo lắng cho cô, họ không biết làm gì ngoài việc điều tra, tìm kiếm nhưng kết quả vẫn chỉ là zero.

Lại một ngày nữa trôi qua, Tinh Á thì vẫn bặt vô âm tín, Đan thì chạy ngược chạy xuôi lo công ăn việc làm cho nhân viên của tập đoàn Âu Đình trước khi tập đoàn tuyên bố phá sản, dù gì họ cũng chỉ là nhân viên làm theo lệnh cấp trên, nếu tập đoàn phá sản chẳng phải họ sẽ thành kẻ thất nghiệp sao, họ không có lỗi gì mà bị đối xử như vậy thì quá bất công. An và Nam thì hao tâm tốn sức đi tìm cô bạn Âu Tinh Á kia, còn Phong thì bất mãn, anh cũng không biết cô đang ở đâu? Đang làm gì? Chỉ cần cô nói là cô đi đâu là anh yên tâm rồi, ít nhất anh cũng biết được vị trí của cô còn hơn lúc này anh hoàn toàn không biết một chút gì cả.

Hôm nay là chủ nhật, là ngày sinh nhật của anh, họ Triệu, họ Mạnh và họ Bảo chung tay chi tiền ra tổ chức buổi sinh nhật và đồng thời cũng là mừng cho tam đại thiếu gia vừa tốt nghiệp ra trường. Rất nhiều quan khách cấp cao, nhiều doanh nhân trong giới kinh doanh được mời tham dự. Họ sẽ di du thuyền trên biển để đến hòn đảo du lịch nổi tiếng nhất nước, đại tiệc được tổ chức ở một nhà hàng năm sao, quy mô lớn. Tuy tiệc tùng vui vẻ nhưng tâm trạng của tam đại thiếu gia điển trai thì u ám và chán chường. Mọi quan khách đã lên du thuyền lớn và bắt đầu khởi hành ra đảo. Bốn rưỡi chiều, trời mát, đi trên du thuyền quả là dễ chịu, người lớn thì nói chuyện làm ăn, xã giao, những vị tiểu thư, công tử nhà giàu lại diễn cái màn làm quen rồi khoe coi đồ ai đẹp hơn, những cảnh tượng này thật quá quen thuộc, không có gì mới lạ cả. An, Đan, Nam, Quân thì cầm ly rượu vang rồi tựa lưng vào lan can của du thuyền, không ai nói với ai câu nào, một sự im lặng đáng sợ khác hẳn với không khí của bên đám cậu ấm cô chiêu nhà giàu kia.

- Phong, sao mẹ không thấy con dâu tương lai của mẹ đâu vậy? Hai đứa giận nhau à? Thật là…hôm nay mẹ định giới thiệu luôn ai ngờ con

không dẫn con dâu tương lai của mẹ theo.- Triệu phu nhân tiếc rẻ. Vợ chồng bà xưa giờ không thể quản nổi cậu con trai quý tử này nên chỉ mong cậu có bạn gái để bạn gái có thể quản được cậu. Từ lúc biết cậu và Âu Tinh Á- một nữ thiên tài trong giới kinh doanh cặp bồ nhau mà Phong lại còn sống chung với cô gái ấy nữa thì vợ chồng bà hiểu ra vấn đề và rất ưng thuận cô gái có khả năng quản lí cậu con trai qúy tử này, hôm nay họ định nhân cơ hội này thông báo luôn nhưng không ngờ nàng dâu tương lai lại không tham dự.

- Không phải tụi con giận nhau mà là cô ấy mất tích hơn hai ngày nay rồi.- Phong nói với giọng vô cùng thiểu não.

- Sao? Con nói cái gì?

- Tinh Á mất tích hơn hai ngày nay tụi con không tài nào tìm ra cô ấy được.- Phong nhắc lại

Đang định lên tiếng nói thì người quản gia đã đến nói với bà là ngài chủ tịch đang đợi.

- Mẹ đi đi, con không sao đâu.

- Ừm.- Bà quay đi, chưa bao giờ bà thấy Phong nói với bà bằng giọng ấm áp lễ phép đến vậy, đúng là Âu Tinh Á, bà quả là đã không nhìn lầm người.

- Ồ, chào Triệu chủ tịch và Triệu phu nhân, thật vinh hạnh quá, chẳng hay Triệu thiếu gia đâu mà lại để đích thân chủ tịch và phu nhân ra chào khách thế ạ?- Chủ tịch Chu lên tiếng, ông cũng là một doanh nhân có tiếng, ông ta có cô con gái tên Chu Lam Phương, cô ta nhỏ hơn Thần phong một tuổi nhưng cũng đã phụ cha quản lí một công ty con của tập đoàn Chu Vận. Cô ta cũng được nhiều doanh nhân trông giới làm ăn biết đến nhưng danh tiếng của cô ta cũng là nhờ người cha gây dựng lên, khác với tiểu thư Âu Tinh Á, Tinh Á thì tự tạo nên danh tiếng của mình mà không cần ai chống lưng nâng đỡ, so với Âu Tinh Á thì Chu Lam Phương còn phải học hỏi nhiều.

- Dạ, cháu chào chủ tịch và phu nhân, cháu là Chu Lam Phương.- Lam Phương cúi chào một cách cung kính ra vẻ là con nhà gia giáo. Triệu phu nhân khẽ gật đầu nhưng trong suy nghĩ của bà thì cô nàng này vẫn chẳng bằng nàng dâu tương lai của bà được.

- Chúng ta ra tiếp khách thôi, cứ ngồi sầu não như vậy cũng chẳng được gì cả.- Nam nói.

Quân gật đầu và Phong cũng chẳng phản đối, dù gì trước mặt quan khách chúng ta cũng nên tỏ chút thành ý tôn trọng họ. An khoác tay Nam đi ra chào khách, Quân và Đan cũng vậy còn Phong thì đi tới chỗ cha mẹ, khẽ chào chủ tịch Chu một tiếng cho phải đạo, nhìn dáng vẻ điển trai phong độ của Triệu thiếu gia, trái tim của tiểu thư Lam Phương đập thình thịch, cảm giác rung động mãnh liệt, cô ta không đẹp như An và Đan, lại càng không thể bằng Tinh Á nhưng trong đám tiểu thư nhà giàu suốt ngày ăn chơi, chải chuốt kia thì cô ta cũng tạm coi là được nhất.

- Lam Phương, cháu có thấy Thần Phong nhà bác thế nào, hai đứa rất xứng đôi đấy.- Chủ tịch Triệu hỏi đùa, ông cũng khá dễ tính nhưng trong vấn đề làm ăn thì không dễ tính chút nào. – Dạ, chủ tịch sao lại nói thế ạ, cháu thấy mình không xứng đáng với Triệu thiếu gia một chút nào cả.- Lam Phương đáp lại mọt cách khách sáo. Những kiểu đối đáp này khiến Phong cảm thấy mất hết thiện cảm nhưng khi nghe Tinh Á nói thì anh cảm nhận được trong lời nói khánh sáo đó là một ẩn ý nhằm cảnh báo đối phương chứ không hề sáo rỗng như những lời khách sáo thông thường.

- Ba à, ba nói vậy làm con trai ba hổ thẹn quá chừng, Chu tiểu thư đây tài sắc hơn người, kẻ hèn mọn như con sao dám xứng đôi.- Phong cũng nể nang mà đáp lại cho nó trọn kịch bản.

Du thuyền vào đảo từ lúc sáu giờ, mọi người về khách sạn nghỉ ngơi một chút trước khi dự đại tiệc chính thức ở đại sảnh của nhà hàng lớn. Phong về phòng, thả mình vô bồn nước mát lạnh, mắt nhắm nghiền lại, anh không thể chịu nổi được nữa. Tại sao cô lại bỏ đi vào ngày sinh nhật của anh chứ? Cô nói có anh ở bên cạnh, cô cảm thấy vui vậy sao lại biến mất không để lại dấu vết vậy chứ? Cô rời xa anh thì có thấy vui không?

- Phong, đến giờ dự tiệc rồi đó.- Quân gõ cửa phòng của Phong.

- Ừ, mình ra giờ đó.- Vừa nói xong thì Phong bước ra, thật là không từ gì có thể miêu tả vẻ đẹp của ba vị thiếu gia này.

- Wow, ba người đẹp trai thế này làm sao bọn em nổi bật được?- An và Đan cười.

- Hai em đẹp nhất đó, nổi bật gì nữa?- Phong cũng gượng cười một cái cho bạn bè khỏi mất hứng.

Quả thật, ngoài tam đại thiếu gia đẹp trai phong độ thì hai cô nàng kia cũng rất nổi bật. An mặc chiếc váy màu tím sen trông vô cùng thục nữ, Đan thì mặc chiếc váy màu trắng trông rất dễ thương. Ai cũng đẹp và nổi trội. Bước vào phòng tiệc, mọi người ồ lên kinh ngạc, Mạnh thiếu gia và Bảo thiếu gia đều có người đẹp đi bên cạnh, trông họ rất đẹp đôi chỉ có Triệu thiếu gia là đi một mình nhưng lại khiến người ta thấy anh là nổi trội nhất.

- Đại sảnh hôm nay quả thực rất lộng lẫy.- Đan khẽ mỉm cười hài lòng. Nhà hàng này do cô và Tinh Á làm chủ, tuy nhiên dạo này bận rộn, không đến xem tình hình thế nào chắc Âu Tinh Á thay cô kiểm kê sổ sách rồi. Cô tính sau này sẽ bàn giao lại cho chị Kiều Oanh quản lí còn quán bar Louis thì cho cô nàng Bích Trâm quản lí.

- Không biết ai là chủ nhà hàng- khách sạn này vậy nhỉ?- An tò mò hỏi.

- Em hỏi làm gì?- Nam nhíu mày hỏi lại.

- Mình và Tinh Á làm chủ.- Đan nói.

- Hả? Em không đùa đấy chứ?- Quân hỏi lại

- Em không đùa đâu, em đang nghĩ chắc là Tinh Á biến mất mấy ngày nay là để đến đây chuẩn bị đó.- Đan cười.

- Thật không?- Phong hỏi.

- Em không chắc, chỉ là đang nghĩ vậy thôi, nếu như đúng là Tinh Á đến đây thật thì người quản lí đã báo cáo với em rồi.- Đan nói nghiêm túc. Vừa nãy chỉ là suy đoán của cô thôi, quả thật nếu Tinh Á đến đây thì không lí gì Đan lại không biết.

Ở trong một phòng nghỉ của khách sạn, một nhân viên lễ tân đã lên báo với cô gái lạ mặt đang ngồi trong phòng trang điểm.

- Thưa cô, đã đến giờ bữa tiệc bắt đầu rồi ạ. – Được rồi, tôi xuống liền.- Cô gái vừa ngắm mình trong gương lần cuối

rồi đi ra khỏi phòng. Trông cô gái ấy rất đẹp, một vẻ đẹp kiêu sa…………….

Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 13.2

Cánh cửa phòng tiệc chuẩn bị khép lại để tránh sự phá đám của một số thành phần không đáng có ở bên ngoài thì lại mở rộng ra để đón chào một đại mỹ nhân. Cô gái mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ tươi, dạng vải phi bóng, có đính những viên kim cương cực nhỏ nhưng lại làm nổi bật lên nét quyến rũ của một mỹ nhân, tóc được búi lên đầy kiểu cách, phần tóc mái che đi một phần nhỏ của khuôn mặt trông lôi cuốn vô cùng, tay đeo dây lắc đính kim cương, trên cổ là một sợi dây chuyền cũng làm bằng kim cương siêu mỏng nhưng rất bền, toàn thân lấp lánh thứ ánh sáng dịu nhẹ, chiếc áo lông thú màu đen được cởi ngay ra khi cô đặt chân bước vào phòng tiệc, làn da trắng hồng, khuôn mặt xinh đẹp, một vẻ kiêu sa đài các mà không phải tiểu thư nào cũng có được, môi tô son bóng màu đỏ tươi, hàng mi cong vút lôi cuốn, ngay cả đến đôi giày cao gót của cô cũng được đính kim cương thì quả thật cô không phải là dân chịu chơi bình thường. Mọi người nhìn cô không chớp mắt, so với cô thì đám tiểu thư kia chỉ là sỏi đá bên đường. Đám công tử nhà giàu nhìn cô bằng ánh mắt khao khát được đến bên sánh bước cùng người đẹp còn đám tiểu thư thì ganh ghét vô cùng.

- Đó có phải Tinh Á không vậy?- Quân, Nam, An, Đan cùng khẽ mấy môi hỏi nhau.

- Trời, tiểu Tinh Á, có thật con bé là con gái của mình không vậy trời?- Bà Minh Châu cũng không tin nổi vào mắt mình nữa.

- Phu nhân, đó là con dâu tương lai của chúng ta sao?- Chủ tịch Triệu cũng mơ hồ hỏi vợ mình mặc dù ảnh của cô ông đã xem qua rồi nhưng quả thực ngoài đời thì thật không ngôn từ gì miêu tả được. Còn Triệu phu nhân thì ngây người ra không biết mình có bị ảo giác hay không? Triệu Thần Phong định thần nhìn kỹ lại thì thấy rõ ràng đó là Âu Tinh Á của anh. Cô bước từng bước thật chậm tiến về phía Thần Phong, sao anh lại đứng ngây người nhìn cô như thế? Quả thực bộ váy cô mặc trên người vô cùng khiêu gợi, phía trước ngắn tới nửa đùi còn phía sau thì dài chạm đất như đuôi của loài chim phượng hoàng phía trên để lộ khoảng lưng trần trắng trẻo mịn màng thật khiến người ta muốn phạm tội. Anh sải bước xuống gần cô, nâng lấy bàn tay cô lên và khẽ đặt một nu hôn lên bàn tay ngọc ngà đó. Cô mỉm cười, khoác tay anh đi lên phía bục trên nơi tuyên bố bữa tiệc bắt đầu.

- Rất cảm ơn các vị khách quý đã bớt chút thời gian tham dự đại tiệc này của chúng tôi, lí do thì hẳn các vị ở đây cũng đã biết rồi nên tôi cũng không nhắc lại tránh làm phiền đến thời gian quý báu của các vị. Nhân dịp đại tiệc đông đủ các vị khách quý thế này tôi cũng muốn giới thiệu luôn. Người đang đứng bên cạnh tôi chính là bạn gái của tôi, tiểu thư Âu Tinh Á.- Phong dõng dạc nói, cánh tay anh choàng qua eo cô kéo sát cô lại bên mình. Cả hai mỉm cười rồi đi xuống bên dưới, cô kính cẩn đến chào chủ tịch Triệu và Triệu phu nhân rồi mới đi qua chỗ khác.

Bên dưới mọi người vỗ tay và bàn tán về cô bạn gái của Triệu thiếu gia, thật quả là con mắt nhà họ Triệu rất biết nhìn người. Âu Tinh Á, có doanh nhân nào mà không biết cô chứ? Tài năng, sắc đẹp của cô đã khuấy đảo giới kinh doanh trong nước. Họ còn mệnh danh cô là nữ hoàng kiêu hãnh chọc trời khuấy nước. Tập đoàn nhà họ Triệu vốn là lớn mạnh nhất nước và có quy mô mở rộng ra toàn thế giới, Thần Phong thì chưa rõ năng lực thế nào nhưng có người đẹp tài năng bên cạnh chẳng khác gì rồng mọc thêm cánh tha hồ tung hoành ngang dọc cũng chẳng ai dám cản đường.

- Cô ta là Âu Tinh Á mà ta đã nói với con đấy, con đã thấy chưa? Con cho dù có cố gắng mười năm cũng chưa bằng một góc của cô ta. Cô ta có khả năng xoay chuyển tình thế rất đáng kinh ngạc, không thể xem thường được đâu. Nếu công ty hay tập đoàn nào dám tuyên chiến với cô ta thì ắt hẳn công ty, tập đoàn đó chán sống rồi. Những doanh nhân lão luyện như cha cũng nể nang cô ta nữa đó. Con nên cẩn thận.- Chủ tịch Chu nói với Lam Phương.

- Trời, cô ấy là Âu Tinh Á sao? Bây giờ là bạn gái của Triệu thiếu gia à? Nếu vậy thì tập đoàn nhà họ Triệu là vua trong giới làm ăn hay sao?

- Tài sắc vẹn toàn quả là chinh phục được Triệu thiếu gia.

- Honey à, hôm nay em đẹp quá đó.- Nam nói.

- Dĩ nhiên, bạn gái mình lúc nào chẳng đẹp.- Thần Phong nói với giọng đầy tự hào.

- Mèo khen mèo dài đuôi.- Quân nói.

- Này…

- Thôi, tụi em có việc.- Tinh Á cười rồi quay đi, kéo cả Phong theo.

- Em lôi anh đi đâu vậy, anh còn chưa xử tội em đó.

- Phong, anh nên nhớ đây không phải là buổi tiệc bình thường, anh nên tranh thủ làm quen dần với những vị quan khách lớn ở đây để tiện cho việc làm ăn sau này.- Cô cắt ngang lời anh. Phong dần hiểu ra tại sao ba mẹ mình lại mời nhiều khách vip đến vậy, thì ra là muốn anh làm quen, học hỏi. Tinh Á quả là không tầm thường, cô cũng có thể đoán ra được ý nghĩa của buổi tiệc này. Anh thật quá trẻ con, không biết gì cả.

Sau một hồi chào hỏi các vị quan khách, Thần phong mệt đừ người, thật là nhảm nhí nhưng anh cũng khâm phục cô, ở đây có cả mấy chục quan khách cấp cao rồi doanh nhân vậy mà cô lại nắm bắt tình hình của tất cả công ty, tập đoàn khiến họ đơ người. Cô đúng là người rất có tư chất kinh doanh, thật đáng ngưỡng mộ, anh còn phải học tập cô nhiều.

- Con thấy rõ rồi chứ? Qua cuộc trò chuyện với cô ta, chứng tỏ cô ta không hề coi trọng con, con không là gì trong mắt cô ta cả, tình hình của tập đoàn chúng ta đã nằm gọn trong lòng bàn tay cô ta rồi đó, nếu manh động, cô ta sẽ không nhẹ tay đâu.- Chủ tịch Chu nói. Thật sự thì ông vừa nể cô vừa sợ cô.

- Cô ta quả thực rất đáng sợ.- Lam Phương nói. Đứng trước Âu Tinh Á,cô chẳng qua chỉ là một hạt bụi, không đáng để Âu Tinh Á bận tâm. Con mồi của cô ta là những tập đoàn lớn mạnh nhưng tập đoàn lớn mạnh nhất là tập đoàn nhà họ Triệu đã nằm trong tay cô ta rồi thì cô ta chẳng ngán ai cả. Nhất là Thần Phong, nhìn cái kiểu anh ta nâng niu cô ta như vậy chứng tỏ không phải là mối quan hệ tình cảm vì lợi ích kinh doanh. Thật không thể liều mạng để tham gia cuộc chơi sinh tử với cô ta.

- Anh đã thấy chưa? Nên xem thử ai đáng tin cậy để hợp tác và ai không đáng tin cậy để loại trừ.- Cô nói.

- Ừ, anh biết rồi.- Anh đáp

Nãy giờ đi cùng cô, tiếp xúc với nhiều người, anh cũng dần hiểu ra được những ai xứng đáng để hợp tác trong kinh doanh rồi.

- Mình thấy không, con bé rất có năng lực, nó đang chỉ dẫn cho Thần phong nhà chúng ta đó.- Triệu phu nhân nói với chồng mình.

- Đúng vậy.

Trong đầu cô đã sắp sẵn kế hoạch gì thì chẳng ai biết được, họ chỉ biết là nên cẩn thận nếu chỉ lơ là một chút thôi thì rất có thể

bom sẽ dội xuống đầu từ lúc nào không biết……………….Đúng là nữ hoàng kinh doanh.

Đại tiệc kết thúc, các vị quan khách cũng về phòng nghỉ ngơi chỉ còn lại những cậu ấm cô chiêu là vẫn còn lưu luyến với đại tiệc, họ còn nán lại để trò chuyện làm quen, Triệu phu nhân đến

bên cô, khẽ ôm lấy cô.

- Tinh Á, con làm con dâu của bác nha?

- Triệu phu nhân, bác đang đùa phải không ạ?- Cô hỏi lại.

- Bác rất ưng ý con.

- Chuyện đó để sau hãy nói đi bác, con qua chỗ anh Phong một chút đã.-

Cô bước đến bên Phong.

- Honey, em ăn mặc vậy, bao nhiêu tên nhìn muốn lé mắt luôn a.- Nam cười.

- Trong đó có anh chứ gì?- An nhéo tay Nam, ánh mắt lóe lên nhưng tia nhìn ghen tuông.

- An à, mình không cướp Nam của cậu đâu.- Tinh Á cười.

- Tiểu thư Âu, tôi có thể mời cô một ly được không?- Chu Lam Phương đưa một ly rượu vang cho Tinh Á.

- Cảm ơn Chu tiểu thư đã mời nhưng hôm nay tôi không uống được.- Tinh Á đáp lại. Khóe môi nở ra một nụ cười rất đẹp.

- Oh, vậy cô không nể tôi rồi.- Lam Phương tỏ vẻ thất vọng.

- Được rồi, tôi uống ly của Thần Phong vậy.- Cô quay sang, cầm ly rượu

vang vốn đã gần hết của Phong lên uống một ngụm cạn luôn.

- Âu tiểu thư quả là tài sắc hơn người.

- Chu tiểu thư quá khen, tôi vẫn không bằng Chu tiểu thư, trẻ tuổi thế mà đã quản lí một công ty rồi.

- Ôi, Âu tiểu thư khiêm tốn quá, chẳng phải cô cũng khiến cho nhiều tập đoàn phải tuyên bố phá sản đó sao? Tôi còn phải học hỏi cô nhiều. Người ngoài nhìn vào cũng thừa biết họ đang thăm dò nhau qua từng lời nói để xem tầm hiểu biết của ai rộng hơn. Từng lời nói của Lam Phương

toàn đả kích Tinh Á nhưng cô cũng vẫn bình thản đáp lại. Thậm chí trong vẻ bình thản của Tinh Á, ai cũng nhìn thấy rõ sự ngạo mạn hiện trên khuốn mặt kiêu sa kia. Ánh mắt của Tinh Á cũng nhìn Lam Phương một cách khinh thường.

- Nếu Chu tiểu thư đã nói thế thì tôi cũng nên chấp nhận thành quả của mình thôi, nếu sau này có dịp cạnh tranh trên thương trường, tôi hy vọng chúng ta sẽ cạnh tranh một cách đàng hoàng.- Tinh Á mỉm cười rồi quay đi.

Ai cũng nghe rõ ý của câu nói đó là một sự khiêu chiến và cũng là một sự cảnh báo trước, nếu đối đầu với cô mà không biết lượng sức mình thì chỉ có thiệt thòi mà thôi. Lam Phương tuy trong lòng vô cùng tức vì thái độ khinh người đó của Tinh Á nhưng cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám chọc giận Tinh Á vì cô hiểu rõ năng lực của bản thân mình. Cô không thể bằng Tinh Á lại càng không xứng đáng đứng trên thương trường để cạnh tranh với Tinh Á. Năm 18 tuổi, cô mới chập chững bước vô kinh doanh dưới sự chỉ dạy tận tình của cha nhưng Tinh Á thì đã bước vào giới linh doanh từ năm 16 tuổi rồi, hai năm làm trong giới dĩ nhiên tầm nhìn và kinh nghiệm cũng phong phú và sâu rộng hơn cô. Chưa kể là sau lưng Tinh Á không biết có bao nhiêu thế lực hậu thuẫn, mạng lưới thông tin sâu rộng của họ Khương, nguồn cổ đông lớn của họ Đàm, chưa kể bây giờ còn có tập đoàn nhà họ Triệu và nhà họ Mạnh bên cạnh, Tinh Á tha hồ hô phong hoán vũ cũng chẳng ai làm gì được. Với lực lượng hậu thuẫn hùng mạnh kết hợp với tài năng của Tinh Á thì chuyện làm bá chủ trong giới kinh doanh chỉ là vấn đề thời gian. Chẳng qua là bây giờ Tinh Á còn đang hứng thú chơi bời thôi chứ nếu như Tinh Á chính thức đặt chân vào giới kinh doanh thì không ít công ty, tập d9oàn chuẩn bị tinh thần phá sản đi là vừa.

- Tinh Á, chị còn tâm trạng vui chơi sao, tập đoàn nhà chúng ta sắp phá sản đó, chị mau về đi.- Bảo Ngọc lôi cô ra phía ngoài đại sảnh rồi năn nỉ.

- Em biết lo lắng từ khi nào vậy em gái?- Tinh Á nhướn mày hỏi.

- Nếu phá sản, tôi sẽ yên thân mà sống được chắc?

- Oh, vậy trước giờ quen dựa giẫm rồi, đã đến lúc em nên tự thân vận động được rồi đó. Chị đã không còn dính dáng gì đến Âu Đình, em nghĩ chị có điên không mà đâm đầu vô chỗ chết?

- Ý chị là chị bỏ rơi Âu Đình vì chị không có cổ phần chứ gì? Được, tôi sẽ chuyển cho chị số cổ phần của tôi.

- Em nghĩ chị ham số cổ phần ít ỏi của Âu Đình sao? Em đang hiểu sai vấn đề rồi đó, chị có 40% cổ phần thì ham gì nữa? Nhưng 40% cổ phần đó đã chuyển qua tập đoàn Mạnh Triết có nghĩa là chị không còn dính dáng gì đến Âu Đình. Em nên cao chạy xa bay trước khi phải sống trong sự

truy đuổi của các con nợ đi.

- Chị nỡ nhìn em gái chị chết sao?

- Lúc cần thì mới coi tôi là chị sao? Âu Bảo Ngọc, cô vốn chẳng là gì đối với tôi cả. Bao nhiêu năm qua tôi đã lầm, tôi cứ ngỡ là do ba tôi lầm lỡ mới có con riêng bên ngoài ai ngờ đâu sự chào đời của cô chỉ là cái lí do nằm trong cái kế hoạch chiếm đoạt cổ phần của mẹ tôi do bà già đó làm chủ mưu, báo hại tôi phải sống những ngày tháng đau khổ, bà ta nuôi dưỡng tôi cũng chẳng phải vì thương yêu gì, tôi chỉ là công cụ kiếm tiền về cho bà ta và cô ăn xài, thử xem bao nhiêu năm qua tôi làm việc như điên để được cái gì? Bà ta lợi dụng tôi thì tôi cũng sẽ bắt bà ta phải trả giá. Cô nên cầu xin người khác giúp đỡ, tôi không phải là chị của cô nữa, bộ phim giả tạo của cô nên hạ màn ở đây đi là vừa rồi đó.- Tinh Á nói.

- Nói đi nói lại thì chị cũng không quay về cứu Âu Đình chứ gì?

- Ừ.

- Người trả giá sẽ là chị đó.

- Được, tôi sẽ giương mắt nhìn cô và bà già đó làm gì được tôi. Nếu muốn tôi cũng có thể khiến Âu Đình phá sản ngay trong đêm nay đó cô tin không? Nhưng mà thôi, tôi dành thời gian cho cô cao chạy xa bay đó, nên tận dụng cơ hội này đi vì tôi không cao thượng đâu.- Nói xong, Tinh Á quay vô bên trong đại sảnh tiếp tục dự tiệc như không có chuyện gì.

“Tôi nhất định sẽ bắt chị phải trả giá vì tất cả…..”

- Em đi đâu mà nãy giờ anh tìm không thấy vậy?- Phong đi đến ôm lấy cô. Hương thơm trên người cô thật sự đang quyến rũ mọi cảm quan của anh, lúc này anh không thể kìm chế được. Bao nhiêu nam nhân nhìn chằm chằm vào cô thật làm anh muốn móc hết mắt họ ra cho họ khỏi nhìn cô được nữa.

- Phong, làm gì vậy? Thả em ra.- Cô đẩy anh ra rôi ngồi xuống ghế uống rượu.

- Ban nãy em nói không uống được mà.- Quân nói.

- Ban nãy chỉ là cái cớ để từ chối cô nàng Lam Phương đó thôi, tửu lượng của em cao hơn anh là cái chắc đó Quân.- Cô đáp lại.

- Đã đau dạ dày còn uống nhiều.- Đan cáu lên.

- Sau này còn phải đau dài dài, tập trước, sau này sẽ quen.- Tinh Á thản nhiên đáp.

- Mà mấy ngày nay mất tích ở đâu vậy?- An hỏi.

- Mất tích đâu, đi tìm quà cho Triệu thiếu gia.

- Hả? Em biết em làm anh lo gần chết không?- Phong cau mày nói

- Em thấy anh còn khỏe chán, chưa chết được đâu.- Cô lém lỉnh đáp lại.

- Vậy hả? Dĩ nhiên là nhìn thấy em, anh có muốn chết cũng không được.

Vậy quà của anh đâu?- Phong hỏi.

- Không có ở đây.

- Chậc, IQ của cậu kém thế Phong, ý của honey là tí nữa lên phòng nghỉ, cô ấy sẽ đeo một cái nơ thật to vào người và tặng chính bản thân cho cậu đấy.- Nam nói mà không thèm suy nghĩ.

- Cái đó, chỉ phù hợp với hai người, bọn này không chơi nhé.- Tinh Á lắc đầu, nói.

- Ai mà biết được…..- An phụ họa thêm một câu.

- Uhm, sói và thỏ ở cùng hang, không làm gì mới là lạ.- Đan cười.

- Tôi thật muốn điên với mấy người luôn.- Tinh Á thật sự không thể nói lại được.

- Mấy người tung hứng khá ăn ý đấy.- Quân bồi thêm một câu.

Phong thì nhìn Tinh Á một cách say đắm. Không nói lấy một câu nào.

- Nhìn lâu mà không chớp mắt là mỏi lắm đó nha.- Tinh Á lên tiếng cảnh báo cái người nào đó đang nhìn mình.

- Nhìn em thì chẳng bao giờ anh mỏi mắt đâu.- Phong không sợ mà còn hồn nhiên đáp lại………………

Hơn tám rưỡi, đại tiệc mới hoàn toàn kết thúc, ai về phòng nấy. Phong ôm eo Tinh Á đi vào phòng nghỉ. Sau khi cô vừa đặt chân vào thì tiếng khóa cửa cũng vang lên “cạch” một tiếng rõ ràng. Cô mở cái ví của mình ra, lấy ra một viên thuốc màu trắng, đưa lên miệng uống rồi mới ngồi xuống bên bàn trang điểm bắt đầu tháo kẹp tóc xuống.

- Chà, Quân, Nam, An, Đan đã đặt quà vào đây từ lúc nào thế nhỉ?-

Phong cởi áo khoác ngoài ra rồi bắt đầu mở quà. Hai hộp quà của Quân và Nam thì anh không nói tiếng nào chỉ riêng đến hộp quà của An và Đan thì anh mới khẽ cười, gọi cô lại gần.

- Em lại đây một chút đi.

Nghe tiếng Phong gọi, cô đi lại gần, nụ cười trên môi chợt tắt ngay khi thấy hai món quà Phong đã mở sẵn. Hai cô bạn thân bây giờ đều bắt tay hợp tác mua quà cái kiểu này thì…..thật là muốn nổ não luôn.

- Em thấy sao?- Phong hỏi, nụ cười trên môi anh thật nham hiểm.

- Anh còn hỏi được à?- Nói xong cô tức giận cầm hai hộp quà đi thẳng vào trong nhà tắm. Một người tặng đồ lót, một người tặng váy ngủ, thật không thể chịu nổi, mà khổ hơn là cái váy ngủ có mặc cũng không khác gì là không mặc cả. Hai người này…………..Tinh Á nghiến răng nguyền rủa. Một lúc sau, cô bước ra, trên người là món quà An và Đan tặng. Anh ngước mặt lên nhìn rồi nhanh chóng quay đi. Thật sự là quá gợi cảm, gợi cảm hơn những bộ đồ ngủ ở nhà của Tinh Á. Chiếc váy ngủ vừa ngắn vừa mỏng lại còn màu trắng ngà làm nổi bật bộ đồ lót bằng ren

màu đen bên trong, hương thơm trên người cô choáng ngập hết không khí trong phòng. Hai má cô ửng hồng, ngay cả cái nhìn cũng ngượng ngập, cô lại lấy máy sấy tóc rồi quay sang nói với anh.- Anh đi tắm đi. Phong nghe vậy cũng nhanh chóng bước vào phòng tắm xối nước ào ào. Cô

biết anh đang cố kìm chế cái thứ đang bộc phát trong cơ thể anh. Một lúc sau anh bước ra, chỉ mặc mỗi cái quần thun dài, rộng bình thường còn nửa thân trên thì để trần, body sáu múi thật là lôi cuốn. Không khí có vẻ ngượng ngập, một lúc sau cô mới lên tiếng.- Để em sấy tóc cho. Sau khi sấy tóc xong, cô đưa cho anh một hộp quà.- Anh mở ra xem đi.

- Vì món quà này mà em bỏ anh một mình cả hai ngày trời sao?- Phong mở ra, bên trong là sợi thắt lưng có đính kim cương đàng hoàng mà cái mẫu thắt lưng này là độc quyền, anh chưa thấy nó xuất hiện trên thị trường thời trang bao giờ.- Cái này là mẫu độc quyền sao?

- Uhm.- Cô bước lại gần đưa cho anh một ly rượu vang.

- Hôm nay em uống nhiều quá đó.

- Vậy em không uống nữa.- Cô cầm hai ly rượu vang để lên bàn nhưng chưa kịp quay người lại thì đã có cảm giác toàn thân được nhấc bổng, đặt nhẹ lên chiếc giường êm ái. Phong nhìn cô, ánh mắt trở nên đờ đẫn, thân thể cường tráng của anh đè lên trên thân thể mảnh khảnh của cô, đôi môi nóng bỏng tiến lại gần môi cô, tiếp xúc nhẹ nhàng, dần dần tiến sâu vào bên trong, chiếc lưỡi ẩm ướt bắt đầu mở chiến dịch càn quét khoang miệng, hai bờ môi dây dưa đến tấy đỏ. Bàn tay anh không chịu yên phận mà luồn vào bên trong váy ngủ, vuốt ve làn da trắng mịn.

Chiếc váy ngủ dần tuột khỏi người cô, rơi xuống đất nhẹ nhàng không gây ra một tiếng động nào, không khí xung quanh như nóng lên nhất là giữa hai thân thể đang tiếp xúc nhau. Một lúc sau khi đùa giỡn bờ môi ngọt ngào đến chán chê rồi anh mới nhìn cô, cất giọng khàn khàn.- Anh

đã kìm chế bao nhiêu đêm rồi em có biết không?

- Ưm, làm sao em biết được, anh vốn kìm chế rất giỏi mà.- Hai má cô đỏ lên trông rất dễ thương.

- Nhưng em nên biết cái gì cũng có giới hạn của nó.- Phong đáp lại.

Cảm giác được chạm vào thân thể kia khiến anh không thể kìm chế nổi bản thân mình được nữa.

- Phong, em yêu anh.- Cô choàng tay qua ôm lấy cổ anh rồi khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn thật nhẹ

- Vẫn như những lần trước nhé, anh sẽ dừng lại ở chỗ cần phải dừng.- Anh nói.

- ……….- Cô thật sựu không biết đối đáp thế nào nhưng nếu anh đã vạch ra ranh giới cho bản thân thì có lẽ cô cũng không nên cứng nhắc quá. Cuối cùng cô đã gật đầu.

Những nụ hôn của anh rơi trên thân thể cô, để lại những vết tích màu đỏ hồng, hai thân thể nóng bừng quấn lấy nhau không để lộ một khe hở nào. Anh với tay tắt đi chiếc đèn ngủ đang phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt, làn môi nóng bỏng chạm vào thân thể mảnh khảnh kia làm nóng lên những nơi mà môi tiếp xúc với da. Tuy là trong cơn hưng phấn nhưng cũng công nhận là anh thuộc tuýp người nói là làm, kiên quyết không đụng chạm đến lãnh địa nhạy cảm mà nguy hiểm kia. Sau một hồi hạnh phúc bên nhau, anh đã dìu cô vào phòng tắm, tắm cho trôi hết những giọt mồ hôi nóng hổi rồi lại tiếp tục nhưng khi anh chuẩn bị cúi xuống hôn cô thì cô lại đẩy anh ra và lao vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo.

- Em sao vậy?- Anh nhào tới hỏi ngay khi cô vừa bước ra khỏi phòng tắm.

- Em…- Chưa nói được câu nào cô đã ngã vào vòng tay anh.

Đặt cô lên giường, anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô.

- Phong…..- Vừa mở mắt cô đã gọi ngay tên anh bằng giọng yếu ớt.

- Anh đây.- Anh ôm lấy cô.- Em bị sao vậy?

- Em cũng không biết nữa, chắc tại cả ngày nay em không ăn gì, lại còn xoay như chong chóng nên mới bị vậy đó.

- Mấy ngày qua em đi đâu?

- Em nói rồi mà, đi mua quà cho anh đó.

- Vậy sao anh gọi mà không liên lạc được là sao?

- Chắc lúc đó em đang ở trên máy bay. Hơn bốn giờ chiều mới đặt chân xuống sân bay, về là thu dọn đồ rồi bắt tàu ra đây luôn, lâu rồi không đi tàu nên em say sóng đó mà, lúc ở trên tàu em tưởng mình chết luôn trên tàu đó.

- Trời, em đừng có hành hạ bản thân như thế chứ.- Phong khẽ trách.

- Uhm….

Nhìn cô mảnh khảnh thế lại còn bỏ bữa liên tục, làm việc thì như điên khiến anh đau xót vô cùng. Trước giờ trong mắt mọi người cô là một cô gái giỏi giang, tài năng nhưng họ đâu biết rằng để đạt được những thành công mà khiến người ta phải nể nang đó cô đã phải bỏ ra biết bao

nhiêu công sức, thậm chí quên ăn, quên ngủ để làm.

- Ah, mà anh thấy em hình như rất thích kim cương, đồ của em hầu như đều thấy có sự xuất hiện của những viên kim cương. Giàu như nữ hoàng người ta cũng không dám chơi sang như em.- Anh khẽ nhéo mũi cô.

- Anh nghĩ em thiếu tiền chắc. Khách sạn- nhà hàng này, quán bar Louis, bán đấu giá những bộ đồ có giá lên tới bạc triệu, chơi chứng khoán…..những nguồn lợi nhuận đó dĩ nhiên dư sức để em chơi hàng kim cương rồi.

- Anh thật phục em và Đan luôn đó.

- Có gì đâu mà phục, tụi em phải đầu tư thì mới thu lợi nhuận chứ.

Kinh doanh là thế mà.

- Chắc sau này em còn phải chỉ dẫn cho anh nhiều.- Phong cười.

- Anh phải tự thân vươn lên chứ? Tụi em cũng liều lĩnh và mạo hiểm lắm mới được như ngày nay, lúc đó có ai chỉ dẫn đâu.

- Em thì giỏi rồi….- Anh lại cúi xuống hôn lấy cô…….hai người lại tiếp tục chìm vào hạnh phúc màu hồng đó……..Những nụ hôn rơi đầy trên thân thể đốt cháy lên những vết tích ban nãy còn chưa dịu hẳn.

Họ không hề hay biết tương lai u ám đang chờ trước mặt…………..

Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 13.3

Bảy giờ sáng, mặt trời lên cao rồi Phong mới thức dậy, trong vòng tay anh là thân thể mảnh khảnh của cô, cô vẫn nằm đó, hương thơm trên người cô vẫn phảng phất trong phòng, tràn ngập mọi cảm quan của anh. Cô lúc nào cũng vậy, cứ đột nhiên mất tích rồi lại bất

ngờ xuất hiện trước mặt khiến anh không biết phải làm sao. Thấy cô đang ngủ ngon nên anh cũng không nỡ đánh thức, mà hôm qua cô cũng mệt nữa, anh bước xuống giường một cách nhẹ nhàng, làm gì cũng nhẹ nhàng tránh để cô thức dậy. Vừa bước xuống đại sảnh thì thấy mọi quan khách đang dùng điểm tâm sáng, nhóm Quân thì ngồi một bàn, đang nhâm nhi coffee.

- Dậy rồi à? Cô vợ của cậu đâu?- Nam hỏi một cách cợt nhã.

- Vẫn đang ngủ.- Phong đáp.

- Hôm qua chắc hai người mây mưa vũ bão quá nên sáng nay có một người không lết nổi xuống giường chứ gì?- An châm chọc.

- Hơi mệt thôi.- Phong nói rồi gọi một tách coffee.- Ơh, mà sao không thấy Đan đâu?- Phong nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy Quân, Nam, An và anh mà không thấy Đan đâu.

- Xin lỗi, bọn anh bận công việc nên đến trễ, bỏ qua nhé?- Anh Khương

Tân cùng chị Kiều Oanh, khoác tay nhau đi tới.

- Em tưởng hai người quên bọn em rồi.- Nam lém lỉnh đáp.

- Đâu có, anh chị bận thật mà.- Chị Kiều Oanh cố thanh minh.

- Mà sao có mấy đứa vậy? Tinh Á với Đan đâu? Nghe nói Tinh Á về rồi mà.- Anh Tân hỏi.

- Hai người họ mà đi tới đâu là thành lập địa bàn đến đó mà anh không biết sao? Khách sạn- nhà hàng này là của hai người đó, dĩ nhiên phải lo kiểm tra tình hình rồi.- An nói rồi chỉ qua phía quần tiếp tân, nơi mà cô nàng nhân viên trông quầy đang bị Đan khiển trách.

- Tôi nói bao nhiêu lần rồi hả? Rốt cuộc là cô không hiểu hay cố tình không hiểu vậy? Có mỗi chuyện chai rượu vang cũng để khách hàng không hài lòng. Sổ sách thì ghi chép cho đàng hoàng rõ ràng chứ viết không đâu vào đâu thế này nếu để cô chủ Âu kiểm tra thì cô có biết sẽ có bao nhiêu người bị vạ lây không hả?- Đan nghiêm mặt nói.

- Dạ, tôi….tôi…

- Cô làm sao? Lo chấn chỉnh lại tình hình đi, cô chủ Âu không dễ tính như tôi đâu. Nếu làm việc cái kiểu đó thì sớm muộn gì thì cũng bị sa thải thôi, lúc đó tôi cũng không cứu nổi cô đâu.- Đan nói xong quay sang dặn dò người quản lí rồi quay lại bàn.

- Có chuyện gì vậy?- Quân hỏi.

- Không có gì, cũng may là Tinh Á không kiểm tra sổ sách chứ nếu không thì em dám chắc hôm nay không ít nhân viên sẽ bị sa thải mà không cần giải thích lí do đó.- Đan nói.

- Tinh Á dữ vậy á hả?- Nam ngạc nhiên hỏi.

- Không phải dữ mà là rất nghiêm túc trong công việc, em là bạn mà còn bị cô ấy hành lên hành xuống chứ chẳng sung sướng gì đâu. Không tin thì các anh cứ hỏi bất kỳ một nhân viên nào đó đi, trong hai cô chủ, họ sợ ai nhất?

- Đan, cậu rảnh rỗi quá hay sao mà ngồi đó tán hươu tán vượn? Hôm nay có nhiều quan khách cấp cao, không lo tiếp đãi chu đáo đi mà ngồi đó chơi a?- Tinh Á bước từ trên lầu xuống, khẽ nghiêm mặt. Các nhân viên đang túm tụm bàn tán thấy thế thì không dám ho he lấy nửa lời, cắm cúi làm việc. Đan nghe cô nói vậy thì đứng lên đi đến bàn của các vị khách quý, hỏi han xem họ có cần thêm gì không.

- Em dậy rồi sao?- Phong hỏi.

- Anh tưởng em bị tên Phong này hút cạn sinh lực rồi.- Nam cười nham nhở.

- Tôi thật không hiểu mấy người suy nghĩ cái gì trong đầu nữa.- Cô nhún vai rồi quay sang chỗ mẹ, bác Mạnh, bác Triệu, Triệu phu nhân, bác Bảo, Bảo phu nhân chào hỏi sau đó mới đi làm việc.

- Con bé thật tài giỏi.- Bác Bảo nói.

- Trẻ tuổi vậy mà đã làm chủ nhà hàng- khách sạn lớn thế này rồi.-Triệu phu nhân mỉm cười hài lòng.

- Đúng là chỉ có cô bé đó mới quản được Phong nhà chúng ta.- Bác Triệu cũng gật đầu hài lòng như vợ của mình.

- Tinh Á đúng là không phải là người thường, làm gì có người nào làm việc như vậy mà vẫn khỏe chứ? Trên khuôn mặt đó không bao giờ hiện lên vẻ mệt mỏi cả.- Chị Kiều Oanh nói.

Mọi người thì nghĩ thế nhưng họ đâu biết sau những ngày làm việc như vậy, đến tối, cô chỉ lăn ra ngủ để bù lại sức lực chứ không có thời gian mà ăn uống luôn. Phong nhìn thấy bạn gái mình như vậy trong lòng không khỏi đau xót. An hiểu Tinh Á quay cuồng trong mớ công việc bận

rộn để chạy trốn nỗi cô đơn trong lòng, với những người muốn chết nhưng không chết được như Tinh Á thì công việc bận rộn là lý do duy nhất để họ sống. Sau khi tiễn các vị khách lên tàu để họ trở về thành phố làm việc, Tinh Á bắt đầu ngồi xuống xem sổ sách. Nam, An, Quân, chị Oanh, anh Tân, Phong thì mới bắt đầu dùng bữa sáng (nãy giờ ngồi uống coffee với nói chuyện không à). Đan thì không thể ngồi im mà nuốt nổi, trong lòng cứ thấp thỏm lo âu, Tinh Á mà kiểm tra thì chết, dù chỉ là một sơ suất nhỏ thôi cũng khiến nhân viên bị sa thải. Đan thì còn bỏ qua chứ Tinh Á thì không bao giờ có chuyện đó.

Ngồi trên ghế sofa, chân trái gác lên chân phải trông Tinh Á rất quyền uy, người quản lý đọc bản báo cáo, cô im lặng lắng nghe rồi vạch ra từng điểm cần phải chấn chỉnh, rồi bàn về phong cách phục vụ mới khiến những vị khách khó tính nhất cũng phải hài lòng.

- Anh có thấy gì đáng lo lắng đâu.- Anh Tân nói.

- Cứ từ từ mà xem, ack, ack, chết chết, giờ tử thần đến rồi.- Đan bắt đầu thấy sợ sệt.

Các nhân viên lần lượt xếp hàng nghe Tinh Á nhận xét. Điều đặc biệt là tuy không ở đây giám sát 24/24 nhưng hành động hay sai sót của từng nhân viên bị Tinh Á nói trúng phóc, không sai chút nào. Đúng là giờ khắc tử thần mà.

- Sao, có ai muốn giải thích thì bước lên một bước, nói cho tôi một lý do để tôi có thể tạm chấp nhận bỏ qua sai sót này của mọi người đi.- Tinh Á lạnh lùng nói.

Các nhân viên nhìn nhau, không ai có gan bước lên để nói, mà càng nói thì càng dại, từng lời nói dù giả hay thật cũng bị cô nhìn thấu thôi.

Cuối cùng có một cô gái trẻ đã dũng cảm bước lên trên, nói thật ra mọi suy nghĩ của mình. Tinh Á ngồi nghe nhưng không có phản ứng gì.

- Dạ thưa cô chủ Âu, tôi nói xong rồi ạ

- Rất tốt, cô làm tôi hài lòng đấy. Tuy nhiên lý do nghe thì có vẻ thuyết phục nhưng sai lầm vẫn là sai lầm, không phải cứ đưa ra một lý do là có thể thay đổi sai lầm thành không có sai lầm nào. Tạm thời tôi sẽ không sa thải ai nhưng tất cả mọi nhân viên đều bị trừ đi 30% tiền lương tháng này. Người nào lỗi nặng hơn thì trừ 50% tiền lương. Có ai phản đối gì không?

Cô chủ đã nói vậy thì đến trời cũng chẳng dám phản đối huống hồ là mấy nhân viên này. Họ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì không bị sa thải là may mắn lắm rồi.

Tinh Á ra hiệu cho họ đi làm tiếp công việc rồi lướt qua Đan, khẽ thì thầm vào tai cô bạn.- Cậu nên suy nghĩ kỹ đi, xem phải viết bản kiểm điểm như thế nào đây? Bỏ qua quá nhiều sai phạm của nhân viên, nghĩ xem lỗi đó là lỗi gì?- Nói xong cô bỏ lên phòng nằm nghỉ, dạo này cô thật sự cảm thấy mình hay mệt mỏi.

- Em biết ngay mà, bạn bè cô ấy cũng không tha, huhuhu, anh Phong, anh nể tình hôm qua em tặng quà cho anh, một đêm ngây ngất bên Tinh Á mà năn nỉ cô ấy bỏ qua cho em đi.- Đan quay sang cầu cứu Phong.

- Một đêm ngây ngất gì, mọi người…từ sáng giờ đều suy nghĩ như vậy á hả? Tối hôm qua Tinh Á mệt vì cả ngày không ăn uống gì lại say sóng do đi tàu nên lăn ra ngủ thôi chứ ngây ngất gì?- Phong nói.

- HẢ? SAO LẠI THẾ ĐƯỢC?- Đan và An nhảy dựng lên.

- Thế tối qua, anh bóc quà chưa?- An hỏi.

- Rồi.- Phong gật đầu.

- Quà của tụi em, gợi cảm thế mà không ngây ngất là sao?- An gào lên.

- Vỡ mộng.- Quân cười.

Cả đám ôm bụng cười. Đúng là An và Đan vỡ mộng, cứ tưởng được một phen chọc Tinh Á ai ngờ không có cái gì hết. (không có em chết liền á ^o^)

Tinh Á ngủ một mạch đến tận 8 giờ tối, lúc mở mắt ra thì Phong đã nằm bên cạnh.

- Anh về rồi à?- Cô mơ màng hỏi.

- Em nghĩ anh có tâm trạng vui chơi không khi bạn gái mình nằm liệt giường thế này.- Phong vuốt nhẹ má cô.

- Uhm…

- Dậy đi, anh gọi cái gì đó cho em ăn nhé?

- Em không muốn ăn.- Cô lắc đầu.

Tinh Á chỉ dễ thương, trẻ con khi ở bên anh mà thôi còn đối với những người khác, việc khác, cô luôn lạnh lùng.

Phong lại cúi xuống hôn cô, nụ hôn nóng bỏng cướp hết không khí trong buồng phổi của cô, rồi lại đốt cháy lên những vùng da nhạy cảm. Một lúc sau, anh mới buông tha cho cô.

- Phong, sau này, dù em có rời xa anh thì anh cũng phải đi tìm em nha.

- Sao vậy? Sao anh phải tìm em?

- Vì anh yêu em trước khi em yêu anh.- Cô đáp. Một lý do đơn giản, trẻ

con và vô cùng chính xác.

- Em nói hay thật đấy. Vậy sau này em muốn sống với anh như thế nào đây?

- Ừm, sau này em muốn sống cùng anh trong một ngôi nhà kiểu phong cách châu âu cổ điển, có vườn hoa rộng, có hồ bơi, có hồ phun nước, có suối nhân tạo….

- Chắc lúc đó em là nữ hoàng quá.

- ……sao? Không được à?

- Anh có nói là không được sao?

- Để coi còn thiếu cái gì nữa….- Cô vừa nói đến đó thì anh lại cúi xuống hôn cô, làn da tiếp xúc với nhau nóng bừng lên như lửa đốt, chiếc váy ngủ bị kéo tuột ra khỏi người cô để lại tấc da mịn màng quyến rũ Phong chìm vào trong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.