Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em

Chương 15: Chương 15




Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 14.1

Chương 14: EM LÀ DUY NHẤT.

Chị Kiều Oanh và anh Tân đã tổ chức đám cưới, mọi

người đều chúc mừng cho họ. Rời bỏ thế giới ngầm để sống một cuộc sống

mới, có lẽ đó cũng là một cái kết đẹp cho cặp đôi này sau sáu năm yêu

nhau.

- Còn mấy đứa định khi nào lập gia đình đây?- Anh Tân cười.

- Tụi em còn trẻ, là người yêu thú vị hơn là vợ chồng. Chị Oanh, chị

nhớ quản anh trai em nha, ảnh mà “hám của lạ” chị cứ xử thẳng tay, em

ủng hộ cả hai tay hai chân.- Đan nói.

- Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc.- Phong nâng ly sâm-panh lên uống

cạn rồi mỉm cười quay đi. Anh không thể nán lại lâu được, người ta có

cặp có đôi, còn anh, lúc nào cũng đơn lẻ, hơn một năm qua, có rất

nhiều người đẹp quan tâm đến anh nhưng trái tim anh dường như đã chết

từ cái ngày người con gái anh yêu rời xa anh. Không yêu thì cưới nhau

cũng chỉ là miễn cưỡng, mà anh thì không muốn miễn cưỡng bên những

người con gái khác ngoại trừ Âu Tinh Á. Chỉ cần là cô thì anh có thể

gạt bỏ mọi nguyên tắc.

- Phong vẫn như thế. Không thể quên được Âu Tinh Á.- Quân nói, trong

lòng anh cũng không vui vẻ gì. Mẹ anh thì nằm liệt giường, còn cô em

gái tuy không chung huyết thống nhưng chưa bao giờ anh nghe cô gọi anh

hai tiếng “anh trai”.

- Nói đi nói lại thì sự ra đi của Tinh Á vẫn là một cú shock lớn đối

với cậu ấy. Mà chuyện tình của họ sao thấy chông gai, thử thách quá,

cuối cùng cũng không được ở bên nhau, cái kết như vậy thực sự rất đau

buồn.- Nam nói, giọng anh cũng không còn vui vẻ như trước, có lẽ sự ra

đi của cô đã thay đổi họ, ai cũng trở nên lãnh đạm, lạnh lùng. Thật

đáng tiếc cho một bông hoa hồng tài sắc, xinh đẹp, tài giỏi nhưng lại

có một kết thúc buồn đến thế.

- Thôi, hai anh chị đi tiếp khách đi, tụi em cũng về đây. Hai người

nhớ phải hạnh phúc đến khi đầu bạc, răng long đó.- An cười.

- Cảm ơn các em.- Chị Oanh cười một cách hạnh phúc.

Có những hạnh phúc rất dễ dàng nhưng cũng có những hạnh phúc dường như

rất khó với tới. Hạnh phúc….cũng….thật…..mong manh….

Ba tháng sau, Đan và An nhận được một email mời qua

New York làm việc cho một tập đoàn mới nổi. Ban đầu cứ nghĩ là trò đùa

của bọn người bịp bợm lừa đảo nhưng sau khi đọc đi đọc lại thì thấy

văn phong, ngôn từ rất quen. Cả hai quyết định thân hành qua đó một

chuyến mặc cho Quân và Nam can ngăn.

- Lời anh nói không có giá trị gì với em sao?- Nam đập bàn quát.

- Nam, em đi rồi sẽ trở về mà.- An nói.

- Trở về? Đừng nói hai chữ đó với anh, Tinh Á và Thần Phong là quá đủ

rồi, anh không muốn rơi vào bi kịch đó giống họ, em hiểu không? Chỉ

cần rời xa nhau thì sẽ mất nhau. Anh thật sự không muốn.- Nam ôm đầu

nói.

- Em sẽ không bỏ anh như Tinh Á bỏ anh Phong đâu, tin em đi được

không?- An năn nỉ.

- Anh thấy mình chẳng khác Thần Phong là bao, lời nói của anh và cậu

ấy mãi mãi không thay đổi được quyết định của em và Tinh Á. Thôi được

rồi, em đi đi, đừng trở về nữa.- Nam bất mãn nói sau đó đứng lên quay

đi nhưng An đã ôm lấy anh thật chặt.

- Em yêu anh, anh hãy hiểu cho em.- An hôn lên môi Nam một cái rồi

quay lưng xách hành lí, lên taxi ra sân bay.

- Cuối cùng, em cũng ra đi.- Nam cười khẩy.

Trong khi đó tại sân bay, tình hình của Quân và  Đan cũng chẳng khá hơn.

- Nếu em đã quyết định, anh có cản thì cũng không thay đổi được quyết

định của em. Anh để cho em đi đó, nhưng, chúng ta hãy tạm chia tay một

thời gian đi.- Quân lạnh lùng nói.

- Anh…

- Sắp đến giờ máy bay cất cánh đó, em đi làm thủ tục đi.- Nói xong,

anh quay lưng về văn phòng.

Đan đứng đó nhìn theo nhưng An đã kéo Đan vào phòng làm thủ tục. Họ,

ba người con gái không thể vì tình yêu mà thay đổi quyết định của bản

thân. Sự nghiệp, bạn bè, tình yêu, đến phút cuối, sự nghiệp và bạn bè

vẫn được đặt lên vị trí số một, thật đau đớn nhưng tình yêu chỉ đứng

vị trí thứ hai mà thôi. Phụ nữ tuy mềm yếu nhưng cũng có những lúc rất

cứng rắn. Họ, ba người đàn ông giờ đã thành đạt, trên phương diện công

việc, tiếng nói của họ rất có trọng lượng nhưng trên phương diện tình

cảm, dù là mềm mỏng hay cứng rắn cũng không thay đổi được quyết định

của người con gái mà họ yêu.

Chiếc máy bay đó mang em đi xa anh…..

Còn biển xanh, sóng bạc cuốn em ra khỏi thế giới của anh…..

Tại sao???????????

Bước vào thế giới của anh…..

Khiến anh phải yêu em điên cuồng…..

Rồi đột ngột bước ra khỏi thế giới của anh……

Đau đớn nhưng không có cách nào quên em được……

Không thể quên đi thực thể đó để rồi tự hỏi mình: “Em là ai?”

Là thiên thần hay ác quỷ????????

Tại sao lại khiến anh yêu em nhiều như thế??????

Yêu em đến mức nhìn đâu cũng thấy hình ảnh thân thuộc của em……

Yêu em đến nổi lúc nào cũng nghe thấy tiếng nói của em vang vọng bên tai…..

Yêu em đến độ không thể yêu thêm một người con gái nào khác mặc dù em

đã bước ra khỏi thế giới của anh, rời khỏi vòng tay của anh…….

New York, tại trụ sở của tập đoàn JK. Trên tầng cao nhất

của tòa nhà, một người con gái mặc váy ống màu đen có đính một hàng

kim cương nhỏ xíu, lấp lánh, bên ngoài khoác một chiếc áo vest lửng,

quay lưng về phía Đan và An.

- Hoan nghênh hai người đã nhận lời mời của tôi mà đích thân qua đây.

Xin tự giới thiệu tôi là Jydemi Kastle. Cứ gọi tôi là Jy.- Người con

gái có chất giọng trong trẻo đó quay lại. Đan và An bất giác lùi lại

phía sau.

- Trên bàn đã có những thông tin căn bản về tập đoàn JK của tôi, hai

người có thể xem qua.

Đan và An thực sự shock tại chỗ, tại sao lại có người giống Tinh Á đến

vậy? Nhưng mà rất tiếc ánh mắt người này quá ư lạnh lùng, chưa bao giờ

Tinh Á nhìn họ bằng ánh mắt lạnh băng như thế, khóe môi cũng không nở

nụ cười nhạt nhẽo vô vị đến vậy.

- Tôi mời hai người làm phó chủ tịch tập đoàn này. Một người chuyên

quản lí công việc của tập đoàn, một người quản lí thông tin, kế hoạch,

hợp đồng mật thiết của tập đoàn. Hai người tự xét khả năng của mình và

thảo luận để chọn công việc phù hợp.- Tuy nói là mời nhưng khẩu khí

thì không khác gì là đang ra lệnh cho người khác vậy. Khí chất toát ra

từ người đó khiến người khác không thể phản đối lại.

Về mặt thông tin thì hẳn nhiên là Đan rành hơn An nên không cần bàn cũng biết.

- Tôi chịu trách nhiệm quản lí thông tin, kế hoạch, hợp đồng mật thiết

của tập đoàn.- Đan nói.

- Rất tốt, rất nhanh gọn, okay, thư ký gọi trợ lý Lôi Vỹ lên đây cho tôi.

Cô thư ký Ái Lan gọi Trợ lý Lôi Vỹ lên. Không quá năm phút sau, Lôi Vỹ

đã có mặt. Lần này thì An và Đan shock tiếp tập hai.

- Tuy là trợ lý nhưng cậu ấy là thiên tài máy tính của tập đoàn, cậu

ấy có thể giúp đỡ cô trong quá trình làm việc.- Jy nói.

- Còn về phần cô, trợ lý Tuệ Linh sẽ giúp đỡ.- Jy quay sang nói với

An.- À, hai người sẽ đến nhà tôi ở vì giờ tôi cũng chỉ sống một mình

lại ít khi về nhà nên hai người hãy về đó sống, okay?

- Được ở với CEO là mong ước của nhiều người, dĩ nhiên chúng tôi không

thể từ chối.- An đáp lại một cách khách sáo.

- Tại sao cô biết chúng tôi?- Đan mạnh dạn hỏi.

- Có những điều tưởng như biết lại hóa ra là không biết và cũng có

những điều đáng lí là không biết nhưng thực chất lại biết rất rõ.

Trước một câu trả lời này thì cả An và Đan đều nhìn nhau, lắc đầu

không hiểu lắm. Cách nói này cũng không giống với Âu Tinh Á nhưng

phong thái, giọng nói thì không khác gì Âu Tinh Á. Rốt cuộc con người

này là ai? Tại sao lại biết về họ? Mà đặc biệt là bộ ba 16T (Lôi Vỹ,

Ái Lan, Tuệ Linh) lại đều làm việc ở đây? Thật không hiểu nổi.

Một cuộc sống mới, một con người mới…..liệu có còn liên

quan đến quá khứ?????????

Một năm nữa lại trôi qua, thời gian cứ lặng lẽ trôi

đi nhưng vết thương trong lòng ai đó vẫn không thể xóa nhòa. Andy (là

tên nước ngoài của An) và Kelly (tên nước ngoài của Đan) đã sống bên

Jydemi Kastle được tròn một năm, tuy vẻ ngoài giống Tinh Á nhưng bản

chất lại không giống. Cách nói kiệm lời hơn, lạnh lùng một cách đáng

sợ thế nhưng có những cái vẫn rất giống với Âu Tinh Á như là chỉ dùng

một loại sữa tắm của nhãn hiệu đó, loại nước hoa cũng chỉ là một loại

đó, trang phục đi làm hay đi dự tiệc đều xuất hiện những viên kim

cương, trang sức cũng kim cương. Đã có lúc họ nghĩ Jy là Tinh Á nhưng

sự thật thì không giống lắm, Tinh Á có thay đổi cũng không thay đổi

nhiều đến thế. Sống và làm việc chung với nhau nên họ cũng dần trở nên

thân thiết. Hóa ra Jy bằng tuổi với họ nên cách xưng hô cũng không bị

gò ép trong khuôn khổ cấp trên cấp dưới, có thể xưng hô như bạn bè

bình thường. Nhưng có một vấn đề không tài nào hiểu nổi, tuy Jy cũng

khá thoải mái nhưng ngoài phạm vi công việc thì khó mà tìm hiểu về đời

riêng tư của cô chủ này. Đi bên cạnh Jy là một loạt vệ sĩ đều có vóc

dáng cao lớn, thân hình rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, ba người đứng vòng

tròn quanh Jy thì đố loại máy ảnh hay tay săn ảnh nào chụp được hình

của Jy.

Một năm làm tại JK, họ mới thấy rõ sự cường thịnh của tập đoàn

này, thu nhập hàng tháng lúc nào cũng lên tới con số hàng tỉ dollar,

tiền thưởng cuối năm cũng cao gấp đôi, gấp ba các tập đoàn khác. Không

khí làm việc trong tập đoàn vô cùng thoải mái, các nhân viên tuy đến

từ nhiều nước khác nhau nhưng giữa họ vẫn có tiếng nói chung, chưa bao

giờ có xung đột hay hiềm khích. Điều đặc biệt là hầu như các nhân tài

thiên về lĩnh vực kinh doanh đều tập trung về JK làm việc dưới quyền

của Jy. Tuy là người lãnh đạo tập đoàn nhưng đa phần đều do Andy và

Kelly quản lí, Jy suốt ngày đi công tác nhưng vẫn kiểm soát tình hình

chặt chẽ.

Thoắt cái đã ba năm trôi qua kể từ cái ngày Âu Tinh Á mất tích,

JK càng ngày càng phát triển, có Andy và Kelly làm trợ thủ đắc lực

cộng thêm thiên tài máy tính Lôi Vỹ, JK từ một tập đoàn đứng vị trí

thứ 7 trong top 20 các tập đoàn lớn nhất thế giới đã leo vọt lên vị

trí thứ nhất, các tập đoàn khác không cách nào lật đổ được JK đặc biệt

là không tài phép nào lật đổ được sự kiêu hãnh, ngạo mạn của Chủ tịch

tập đoàn JK là cô Jydemi Kastle. Một cô gái tài ba, tự tin đến ngạo

mạn, ngoài sắc đẹp dễ dàng đánh gục đàn ông trong cái nháy mắt đầu

tiên kết hợp với tài năng kinh doanh và kinh nghiệm dày dạn đã đưa

được JK lên vị trí thứ nhất, khẳng định vị trí của mình trên thương

trường thế giới.

- Jy à, cậu có thể ký loạt giấy tờ này không? Bây giờ đang cần gấp.- Andy nói.

- Đưa đây.- Jy nói nhưng ánh mắt không rời khỏi mà hình máy tính, tuy

câu trả lời ngắn gọn nhưng nghe ra thì không có gì là cộc lốc cả, đấy

là cách nói kiệm lời của Jy, nhân viên trong tập đoàn nghe nhiều cũng

quen rồi. Năm phút sau, mớ giấy tờ có chữa ký của Jy đã được trả về

tay Andy.

- Cậu không đọc qua mà đã ký rồi sao?- Andy ngạc nhiên.

- Hai năm làm việc ở đây, cậu vẫn không hiểu sao?- Lần này thì Jy nhướn mày hỏi.

- Hửm? Gì?

- Chẳng phải trước lúc mớ giấy tờ đó đến tay tôi thì đã qua sự kiểm

soát của trợ lý Lôi Vỹ hay sao?

- Ừ nhưng thế thì sao?

- Chẳng lẽ một người được gọi là thiên tài máy tính lại chỉ có thể

kiểm soát giấy tờ đơn giản như thế?

Andy vẫn nghệch mặt ra, không hiểu gì cả.

- Trong lúc kiểm soát giấy tờ, cậu ta đã nhanh chóng tóm gọn nội dung

rồi gửi lên đây cho tôi, khi cậu mang giấy tờ lên tới nơi thì tôi đã

biết hết nội dung rồi.

Đúng là thiên tài máy tính, trợ lý vip của Jy, trí óc quả là cao siêu.

Phục sát đất. Mà cũng phải thôi, một tập đoàn lớn thế này, bắt buộc

phải có nhưng bộ óc đa tài như thế.

- Thì ra cậu cũng có thể nói được câu dài như thế.- Andy cười.

- Tùy.

Đấy! Vừa khen được tí đã trở lại là con người tiết kiệm lời nói trong

mọi hoàn cảnh.

Jy đứng lên, nhìn qua bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ trầm tư, bóng

dáng ấy khiến người ta cảm thấy u ám đến thê lương. Sau khi giải quyết

mớ giấy tờ, Andy và Kelly lên phòng Jy nói chuyện bâng quơ, thực chất

họ muốn điều tra thử xem Jy có phải là Âu Tinh Á thật hay không?

- Hoa bạch trinh, cậu có biết loài hoa đó không Jy?- Andy hỏi.

- Tôi dư thời gian lắm sao?- Jy khẽ nhấp một ngụm vang trắng.

- Nghe nói loài hoa đó còn được gọi là loài hoa của sự chia ly. Nó

giống như là hóa thân của một chuyện tình nam nữ, đến phút cuối, hai

người yêu nhau cũng không thể ở bên nhau.- Kelly nói.

- Vậy sao?

- Ừ. Jy, hỏi thật nhé, cậu đã từng yêu ai chưa?- Andy hỏi.

Cô đã từng yêu ai chưa? Câu hỏi hay lắm nhưng rất tiếc, không

có câu trả lời thật lòng cho câu hỏi đó.

- Chưa.

- Thật là chưa sao?- Andy vẫn tiếp tục.- Hình như là cậu đang nói dối.

- Nếu tôi nói thật lòng? Liệu các cậu có tin?

- Nói đi. Chỉ cần là sự thật thì không thể không tin.

- Tiền.

- Gì?

- Tôi nói tôi yêu tiền.

- Thôi đi Jy.- Kelly tức giận.

- Các cậu muốn biết mà, dĩ nhiên, tôi phải nói.

- Cậu là Âu Tinh Á, thừa nhận đi.- Andy kết lại một câu.

- Ngay từ đầu tôi đã nói tôi là Jydemi Kastle. Các cậu không hiểu hay

cố tình không hiểu vậy?

- Cậu đừng làm khổ Phong nữa.- Kelly nói.

- Thôi đủ rồi, tôi không muốn bàn luận về vấn đề nhảm nhí chẳng liên

quan gì đến tôi nữa. Các cậu đi mà tìm cái cô Tinh Á nào đó mà nói

chuyện đi, tôi không rảnh.

- Bà Đình đã chết, tập đoàn Âu Đình sụp đổ, Bảo Ngọc bị cưỡng bức, mẹ

cậu ốm liệt giường, Phong đau đớn khổ sở, cậu nhẫn tâm đến mức không

thèm quan tâm đến họ sao?- Andy nói.

- Tôi có liên quan đến những người đó sao?

- Dĩ nhiên có rồi.- Kelly gật đầu.

- Các cậu nhầm rồi, tôi không biết gì về họ cả. Tôi là trẻ mồ côi,

không có cha mẹ, người thân, bạn bè gì cả.

- Cậu khác quá Tinh Á.

- Đã bảo tôi không phải là Tinh Á mà.- Jy tức giận ném ly rượu vang

xuống sàn, vỡ toang, khuôn mặt bùng lên sự giận dữ đáng sợ, ánh mắt

lạnh lẽo quét ngang khiến Andy và Kelly rùng mình. Có lẽ họ đang nhầm,

người này không phải là Tinh Á quen thuộc của họ nữa.

Tại Bắc Kinh………

- Ba năm rồi, vẫn không có liên lạc gì?- Nam than thở.

- Buông tay là mất mà, giờ đã hiểu cảm giác người mình yêu rời xa mình

chưa?- Phong cười nhạt.

- Cậu cũng vậy hả Quân?- Nam hỏi.

- Bọn mình tạm chia tay nhau mà, liên lạc gì nữa.- Quân đáp.

- Hả? Tại sao lại chia tay?- Nam ngạc nhiên.

- Nếu chia tay thì không ai bị gò bó trong cái vòng tình yêu luẩn quẩn

với mấy cái lời hứa vô vị. Giả sử cô ấy qua bên đó, nảy sinh tình cảm

với người đàn ông khác, cô ấy cũng có thể tự do thoải mái đến với

người đàn ông đó mà không bị gượng ép bởi tình cảm của mình dành cho

cô ấy.

- Cậu chấp nhận buông tay sao?- Nam tiếp tục hỏi.

- Níu giữ không có kết quả gì thì buông tay để cả hai nhẹ nhõm không

phải là cách tốt nhất cho cả hai hay sao?- Quân nhướn mày hỏi lại. Câu

này anh cũng đã tự hỏi mình biết bao nhiêu lần trong suốt hai năm qua

nhưng câu trả lời thì vẫn chưa có.

- Mẹ cậu thế nào rồi?- Phong hỏi.

- Vẫn thế. Im lặng suốt.

Hai phương trời xa cách, không biết người đó đang làm gì, sống ra sao?

cảm giác chờ đợi một người thực sự rất khó chịu.

Sau khi ném vỡ ly rượu, Jy nhìn thấy Andy và Kelly

đang sợ hãi vì hành động của mình. Cô đã không kìm chế nổi bản thân,

cứ hễ ai nhắc đến những điều không liên quan đến mình cô lại cảm thấy

bực bội. Những thứ họ nói thì liên quan gì đến cô chứ?

- Xin lỗi.- Cô nói rồi quay lại bàn làm việc tiếp tục làm tiếp công

việc còn đang dang dở.

- Jy…cậu thật sự là không sao chứ?- Kelly lấy hết can đảm mới dám mở

miệng ra hỏi.

- Không sao.- Cô đáp.

- Vậy mình về phòng làm việc đây.- Andy nói rồi kéo Kelly ra khỏi

phòng làm việc của Jy.

Một lúc sau có người lên dọn dẹp. Lôi Vỹ vừa đem hồ sơ lên cho Jy

xem thì bị Kelly giữ lại.

- Lôi Vỹ, em nói thật đi, Jy là Âu Tinh Á phải không?

- Chị điên à? Cô chủ Jy mà là Âu Tinh Á thì em đã mừng. Ban đầu được

vô đây làm việc em cũng có suy nghĩ giống mấy chị nhưng mà dần dần thì

lại thấy cô chủ Jy không hề giống chị Tinh Á.- Lôi Vỹ nói.

- Nhưng tại sao lại nổi nóng khi bọn chị nhắc lại quá khứ của Âu Tinh Á chứ?

- Thế em cứ liên tục nói chị là chị Andy thì chị có tức không?

- Tức chứ sao không?

- Vậy thì cô chủ Jy cũng tức thôi. Cô chủ rõ ràng là Jydemi Kastle như

thế mà các chị cứ bảo cô chủ là Âu Tinh Á hỏi sao cô chủ không tức cho

được. Mà thôi, từ giờ các chị đừng nhắc đến chuyện chị Tinh Á nữa, tụi

em đây cũng đau lòng lắm rồi. Tuệ Linh và Ái Lan từ khi được chị cho

hay biết tin đó đã khóc đến cạn cả nước mắt suýt chút nữa là bỏ học

may mà em động viên được, tụi em chưa báo đáp gì được mà chị ấy

đã….- nói đến đó Lôi Vỹ im lặng. Có lẽ vế sau là nhưng từ mà không

ai muốn nói ra cũng không muốn nhắc lại. Vết thương trong lòng lại

nhói lên, Kelly chạy vào WC khóc, Andy đi bên cạnh cũng đành chấp nhận

sự thật. Jydemi Kastle là Jydemi Kastle chứ không phải là Âu Tinh Á.

- Đã bao lần mình cứ nghĩ Jy là Tinh Á, nếu thật sự Jy là Tinh Á thì

mình vui lòng rồi, chỉ cần là Tinh Á thì cô ấy không quay về bên Phong

cũng được, chỉ cần biết là Tinh Á còn sống, thế là đủ nhưng có lẽ mình

phải học cách chấp nhận sự thật thôi.- Kelly khóc.

- Chúng ta phải chấp nhận sự thật này thôi, Jy không bao giờ là Tinh

Á. Tinh Á không bao giờ có những hành động như vậy. Jy đẹp hơn Tinh Á

nhiều, cậu có thấy thế không?

- Đẹp hơn, lạnh hơn. Nhưng tại sao lại cho phép chúng ta sống chung nhà chứ?

- Mình không hiểu và cũng không muốn hiểu nữa.

Thời gian cứ dần trôi qua một cách lặng lẽ, sau vụ việc

Jy tức giận hầu như Andy và Kelly không nhắc đến chuyện đó nữa. Vào

một ngày nọ, trong lúc dùng điểm tâm sáng, tin tức trên tờ báo New

Billionaires khiến họ ngạc nhiên.

BA TẬP ĐOÀN HÙNG MẠNH HỢP TÁC THÀNH MỘT TẬP ĐOÀN: DK.

Tập đoàn Triệu Lâm, tập đoàn Mạnh Triết và tập đoàn Bảo Trung đã liên

kết lại thành tập đoàn DK, chủ nhân của tập đoàn mới là Ken Doulyn,

David Kevin, Dyan Kyd. Trong đó Ken Doulyn nắm quyền lãnh

đạo……………..

Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 14.2

Lại thêm một tập đoàn hùng mạnh lọt vào top 20 các tập đoàn lớn nhất

thế giới và tập đoàn DK đã đứng ngay vị trí số một ngang hàng với tập

đoàn JK. Liệu JK có chịu để một tập đoàn mới nổi đứng ngang hàng với

mình ở vị trí số một?……

Gấp tờ báo lại, Jy thản nhiên dùng bữa sáng mà không đề cập tới tin

tức này, Kelly và Andy đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định nói.

- Jy, cậu không quan tâm đến DK sao?- Andy hỏi.

- Tại sao phải quan tâm?

- Chúng ta mất ba năm trời cố gắng mới lên vị trí số một và giữ vững

vị trí số một cho đến lúc này, cậu không sợ bị đạp qua một bên sao?-

Kelly nói.

- Vậy chứ tôi mời hai người qua làm cảnh à?

- Không phải…

- Nếu muốn đạp đổ JK ra khỏi vị trí số một thì ít ra họ cũng phải nghĩ

đến công sức của hai cô người yêu bỏ họ đi trong suốt ba năm qua để

xây dựng lên một JK như thế này chứ?

- Cậu biết tất cả?

- Không ít cũng không nhiều, chỉ là đủ để hiểu.

- Cậu điều tra?

- Hai người là con át chủ bài của tôi, đến phút cuối mới nên tung ra

cho họ thấy.

- Nói vậy là cậu lợi dụng chúng tôi?

- Thì sao?

Nhìn dáng vẻ không chút lo âu cộng với ánh mắt lạnh như sát thủ đó

thực sự có muốn phản kháng cũng không được.

- Tôi sẽ nghỉ làm.

- Tùy.

- Cậu không sợ?

- Chỉ sợ nói mà không làm được.

- Jy, cậu nói năng đàng hoàng một chút đi, rốt cuộc bọn tôi là gì của cậu?

- Có óc để làm gì? Nếu không trở thành đồng minh thì cứ thử đi theo

con đường đối đầu nhau cho tôi xem nào?

Cái này giống Tinh Á. Rất giống Tinh Á ở điểm này.

- Nếu bỏ đi thì hơi uổng phí, vả lại bọn tôi cũng muốn có một kết thúc khác.

- Tùy.- Nói xong, Jy quay lưng bỏ đi.

Tuy nhiên là nói thì nói thế chứ Andy và Kelly quyết bám trụ ở

JK, không phải vì sợ mà là muốn tìm hiểu rõ hơn về con người tự tin

đến ngạo mạn đó, cái con người không hề biết sợ mà lại luôn khiến

người khác không thể phản kháng. Bao nhiêu tập đoàn hùng mạnh cũng

phải kiêng dè.

Sau khi đàm phán làm ăn xong, Andy vô tình gặp lại Dyan Kyd

(tên nước ngoài của Nam) nên ngồi lại nói chuyện.

- Ba năm rồi, em đã hứa những gì?- Dyan Kyd hỏi.

- Nam, em xin lỗi.- Andy nói.

- Tôi không còn là Bảo Tấn Nam của em nữa.

- Anh…giận em sao?

- Cho dù em là người yêu cũ của tôi hay là phó chủ tịch của JK thì DK

cũng không nể nang đâu, em nên cố tìm cách giữ vững vị trí của JK đi.

- Anh không còn yêu em nữa đúng không?

- ……….

- DK cũng chỉ là do ba tập đoàn hợp lại mới đạt được vị trí đó, căn

bản là không có tư cách đứng ngang hàng với JK. Chúng tôi từ một công

ty nhỏ phát triển trong ba năm mới lên được vị trí số một, các người

chỉ việc chung tay hợp tác thì có gì đáng tự hào. Nếu anh muốn tôi quỳ

xuống cầu xin anh nương tay cho JK thì tôi không còn là chính mình

nữa. Thật sai lầm khi ba năm qua tôi không yêu ai chỉ vì tình yêu tôi

dành cho anh vẫn còn vẹn nguyên, chỉ vì lời hứa sẽ trở về, nếu đã

không cần nhau thì kết thúc tại đây đi.- Nói xong Andy quay lưng bỏ

đi. Những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Tại sao anh lại nói như

vậy với cô? Cô vẫn yêu anh, suốt ba năm qua, tình yêu đó vẫn không hề

thay đổi. Bây giờ anh nói cô là người yêu cũ, vậy là anh đã có người

khác bên cạnh, trong trái tim anh không còn vị trí nào dành cho cô

nữa, đau lòng quá. Biết yêu là đau mà vẫn dại dột lao vào yêu điên

cuồng như thiêu thân lao vào lửa. Cô thật ngốc nghếch, lãng phí tình

yêu suốt ba năm trời để giờ đây nhận lấy đắng cay.

- Em không hiểu, em không hiểu tôi. Em nghĩ tôi có thể đối xử với em

như đối xử với đối thủ của mình chắc? Tôi không làm được.- Dyan Kyd

ngồi nhìn theo bóng dáng Andy, khẽ nói một mình.

Andy đâu hề biết người đàn ông đó vẫn còn yêu cô nhiều lắm, Dyan là

viết ngược của Andy, trong cả cái tên người đó cũng khéo léo lồng ghép

tên cô vào, tại sao cô không nhận ra điều đó. Tuy lời nói tuyệt tình

nhưng cô có thấy được ánh mắt trìu mến vui mừng mà anh dành cho cô

đâu. Thấy cô vẫn khỏe mạnh thậm chí là xinh đẹp hơn trước anh vui lắm

chứ. Lại càng vui hơn khi biết cô vẫn yêu anh, ba năm qua cô vẫn yêu

anh và anh cũng vậy, tại sao bây giờ lại kết thúc thế này? Thật sự anh

chỉ muốn đùa giỡn cô một chút thôi mà, tại sao cô không nhận ra? Tại

sao?

“Cuối cùng cũng đã đến lúc….

Nên cho một kết thúc mới….

Một dấu chấm cuối cùng….”

Trở về văn phòng, Andy mệt mỏi ngã người lên ghế

sofa. Kelly nhìn thấy bèn lên tiếng hỏi.

- Sao vậy? Công việc không thuận lợi à?- Kelly nghiêng đầu khỏi màn

hình máy tính, hỏi.

- Công việc trước giờ qua tay mình thì có bao giờ không thuận lợi đâu.

Tối nay đi uống rượu đi.

- Okay, mình cũng đang chán nản đây.

Tối hôm đó, Andy và Kelly đến quán bar uống rượu, cả hai

người đẹp đều uống một mình, giống như hai kẻ thất tình vậy. Bao nhiêu

tên đến gần đều bị đuổi ra xa. Từ phía bàn đối diện, ba chàng trai

phong độ hào hoa cũng ngồi uống rượu nhưng ánh mắt họ đều hướng về

phía hai cô gái đó. Bên đây có ba người con trai. Bên đó chỉ có hai

người con gái, còn một người, một người kia đang ở chốn nào?

- Nam, cậu thôi đi, Khiết An cũng không khá hơn cậu là bao đâu.- Quân ngăn cản.

- Cứ để cậu ấy uống đi, rượu là một cách giải sầu mà.- Phong hững hờ.

Trước đây, lúc Tinh Á đột ngột mất tích, anh cũng nhờ vào rượu sống

qua ngày. Chỉ cần say thì sẽ không thấy đau nữa.

- Đan à, mình đau lắm. Tại sao anh ấy lại nói với mình như thế?- An vật vã.

- Mình chưa nói với cậu chuyện này phải không, mình và anh Quân đã

chia tay nhau đấy.

- Tại sao? Lúc nào?

- Tại sân bay, trước lúc chúng ta vào phòng làm thủ tục đấy.

- Thà là như thế còn tốt.

- Mình, cậu và Tinh Á đều có kết thúc buồn như nhau. Có lẽ tại chúng

ta quá kiêu hãnh, không hề quan tâm đến nửa kia.

Uống thêm vài ly rượu nữa, cả hai người đẹp đều ngã ra ghế,

nhân lúc đó có vài tên háo sắc đến bên nhưng chưa kịp chạm tay vào

thân thể gợi cảm kia thì đã có hai người khác bế đi mất.

- Cô chủ, chúng ta về được rồi.

- Okay, về thôi. “Cuối cùng các cậu cũng trở về bên người các cậu yêu.

Hạnh phúc nhé! Tôi chúc phúc cho hai người.”

Nhìn khuôn mặt của An, trong lòng Nam dâng trào lên thứ cảm

xúc lạ lùng, cảm xúc hạnh phúc sau ba năm xa cách. Người con gái anh

yêu cuối cùng cũng thuộc về anh. Còn về phần Quân, anh lặng lẽ ngắm

nhìn cô, xinh đẹp nhưng sao u buồn quá, có phải lời chia tay của anh

làm cô tổn thương đến thế?

Sáng hôm sau, khi bình minh lên, An cảm thấy có một vòng tay

ấm áp ôm lấy mình, cô quay mặt sang. Là anh. Là người đàn ông cô yêu.

Sao cô lại ở bên cạnh anh thế này? Trên người cô đang mặc mỗi một

chiếc áo sơ-mi rộng thùng thình của anh.

- Em dậy rồi sao?

- Anh…chuyện điên gì thế này?- Cô hất tay anh ra nhưng anh lại càng

ôm chặt hơn.

- Hôm qua anh đùa thôi mà em bỏ đi thật. Làm anh tổn thương rồi tính

không bồi thường à?- Nam cười.

- Gì? Đùa?

- Ừ, em bảo sẽ không bao giờ buông tha cho anh vậy mà lại bỏ đi.

- Đồ điên, anh đùa như thế à? Có biết em đau lòng lắm không?

- Về với anh đi.

- Không, em không thể quay lưng lại với Jy.

- Jy là thằng nào? Em….thì ra em….- Nam bất thình lình nổi cơn ghen.

- Điên à? Jy là chủ nhân của tập đoàn JK, cô ấy rất đẹp.

- Con gái á?

- Ừ, xinh đẹp hơn cả Tinh Á nhưng lạnh khủng khiếp.

- Đẹp hơn cả Tinh Á sao? Thế thì cô ta không phải là người rồi. Tinh Á

đẹp như thế mà còn có người đẹp hơn.

- Ôi, bảy giờ kém rồi sao? Đưa đồ đây cho em, em mà đến trễ thì Jy

giết chết em.- An cuống cuồng.

- Em bình tĩnh đi nào.

- Em là nhân viên, không phải là boss như anh.

- Thì anh cũng là nhân viên dưới quyền Phong, đến trễ cũng khó lòng mà

sống yên ổn với cậu ấy.

Trong lúc đó tại nhà riêng của Quân. Đan tỉnh dậy, thay đồ,

đánh răng rửa mặt rồi đi xuống dưới tầng một.

- Sao không ngủ thêm chút nữa?- Quân bỏ tờ báo xuống bàn, hỏi.

- Quân, em hỏi anh một câu duy nhất này thôi. Anh có còn yêu em và cần

em bên cạnh nữa không?

- Anh cũng đang định hỏi em câu đó.

- Chưa bao giờ em nghĩ em có thể yêu một người đàn ông khác ngoài anh.

Em cần anh và em thừa nhận em yêu anh, cần anh nhưng em không thể lúc

nào cũng đặt tình yêu lên trên sự nghiệp và tình bạn được. Anh có hiểu

điều đó không? Em yêu anh, đó là thứ tình cảm xuất phát từ đáy lòng,

nhưng em không thể bỏ rơi bạn của em.

- Bạn của em là ai? Là ông chủ của JK à?

- Không biết thực lực của JK mà cũng dám đối đầu, phong cách làm việc

này sẽ đem lại nhiều thiệt thòi hơn cho các anh đó. Chủ nhân của JK

không phải là đàn ông mà là một cô gái trẻ tuổi.

- Thôi được rồi, sau ba năm anh xa em, anh đã nghĩ anh có thể sống mà

không cần em bên cạnh nhưng đáng tiếc anh lại không thể yêu ai ngoài

em. Câu trả lời của anh, chắc em đã hiểu.

- Dài dòng, tóm lại là thế nào? Em sẽ đau khi không thể quay lại bên

anh nhưng nỗi đau đó có thể xóa nhòa theo thời gian. Không được bên

anh, em sẽ sống độc thân. Đơn giản thôi, em không muốn gượng ép bản

thân.

- Tái hợp.

- Ý anh là chúng ta quay lại?

- Nãy giờ anh có nói là không muốn quay lại sao?

- Không, em đi làm đây, hẹn gặp lại anh vào buổi tối.

Ngày hôm đó, đồ đạc của An đã được chuyển đến nhà Nam, còn đồ đạc của

Đan thì chuyển đến nhà Quân. Sau ba năm cuối cùng cũng có thể sum vầy

hạnh phúc.

- Nếu hai người đã quyết định thì tôi sẽ phê chuẩn đơn xin thôi việc

cho hai người.- Jy lạnh lùng nói.

- Ai nói với cậu là chúng tôi bỏ JK hả? Công sức ba năm trời của chúng

tôi không bị đàn ông phá vỡ đâu.- Andy nói.

- Tình bạn, sự nghiệp và tình yêu, cái nào quan trọng với cậu?- Kelly hỏi.

- Sự nghiệp.

- Còn tình bạn?- Kelly tiếp tục hỏi.

- Nếu cần thì vẫn phải từ bỏ thôi.

- Tình yêu?- Andy tiếp lời.

Jy nhướn mày nhìn họ, trong ánh mắt lạnh lùng đó vốn không có chỗ cho

sự ấm áp và trái tim băng giá kia, không cần nói cũng biết là chẳng có

chỗ nào cho tình yêu.

- Tình bạn tôi còn bỏ được thì tình yêu chẳng là gì cả.

Andy và Kelly nhún vai trở về phòng làm việc. Vốn dĩ Jy không phải là

Tinh Á nên dĩ nhiên tình yêu, tình bạn chẳng có giá trị gì cả.

- Sao? Hôm qua các cậu giải quyết xong vấn đề tình cảm rồi chứ?- Ken Doulyn hỏi.

- Xong rồi và còn thu thập thêm một ít thông tin nữa.- Dyan Kyd nói.

- Thông tin gì?- Ken hỏi.

- Chủ nhân tập đoàn JK là con gái.

- Vậy mà mình nghĩ là con trai, con gái gì mà tài giỏi thế chứ?- Ken

cười nhạt. Trong mắt anh người con gái giỏi nhất chỉ có thể là cô ấy.

Người con gái anh yêu thương nhất trên thế giới này nhưng đáng tiếc,

người con gái ấy đã rời khỏi thế giới của anh.

Tình yêu.

Không phải không quan trọng.

Nhưng.

Chắc chắn sẽ có một kết thúc khác.

Bây giờ.

Chỉ là đang chờ đợi kết thúc đó mà thôi.

Tuy tập đoàn DK đang đứng ngang hàng với vị trí số

một của tập đoàn JK nhưng chủ nhân của JK lại không quan tâm, nếu là

một tập đoàn khác thì đã bị JK đạp xuống vị trí thứ hai từ lúc nào rồi

ấy. Chuyện này khiến giới kinh doanh lẫn đám phóng viên ngạc nhiên và

vô cùng thắc mắc. Ngay cả Andy và Kelly cũng cảm thấy khó hiểu, với

tính cách của Jy thì không đời nào lại chịu để một tập đoàn mới nổi

đứng ngang hàng với mình. Quả nhiên sau một tháng đứng ngang hàng với

JK, tập đoàn DK đã tụt xuống hạng hai.

- Jy, cậu đã làm cách gì mà DK tụt hạng vậy?- Andy tò mò hỏi.

- Không làm gì cả.

- Thế thì sao DK đang làm ăn ngon lành lại tụt hạng chứ?

- Muốn biết thì phải hỏi người mà các cậu yêu chứ sao hỏi tôi? Tôi

cũng tò mò muốn biết tại sao họ lại kém cỏi đến thế? Tôi chưa ra tay

mà đã tụt hạng.- Jy cười nhạt.

- Nói vậy là cậu chưa ra tay chứ không phải là không ra tay?

- Chuyện đó còn tùy thuộc vào khả năng và thực lực của DK, có xứng

đáng để tôi phải đích thân ra tay không hay là những tập đoàn khác ra

tay?- Jy nói một cách bình thản.

- Jy, tôi không hiểu, tại sao cậu lại để họ đứng ngang hàng như thế?

- Tại các cậu làm vướng tay.

- Gì chứ? Bọn tôi có phản bội JK đâu.

- Đó là người các cậu yêu, tôi không nỡ để các cậu phải đau lòng khi

thấy tập đoàn của người mình yêu bị tập đoàn của chủ nhân mình đạp

xuống.- Jy lại cười nhạt.

- Này, bọn tôi yêu thì yêu chứ kinh doanh thì không nhân nhượng đâu nhé.

- Ai biết được.- Nói xong, Jy đứng lên đi ra ngoài.

Trong khi đó tại tập đoàn DK, cả ba vị lãnh đạo đều ngạc

nhiên, quả là không dễ dàng để đứng ngang hàng với JK.

- Chủ nhân của JK quả là không tầm thường.- Dyan Kyd nói.

- Chúng ta đã đánh giá thấp đối thủ rồi. Cô ta không tầm thường chút

nào.- David cũng đồng tình với câu nói của Dyan.

- An nói DK căn bản là không đủ tư cách đứng ngang hàng với JK. Họ mất

ba năm trời mới đạt được vị trí này, chưa kể là trước đó đã gặp rất

nhiều đối thủ mạnh nhưng nghe nói là chủ nhân của JK đều có cách để

đạt được mong muốn của mình. Trên thế giới có biết bao nhiêu tập đoàn,

lọt vào được top 20 cũng phải gọi là rất bản lĩnh rồi vậy mà giữ vị

trí số một, không ai đạp đổ được thì thật là một đối thủ đáng gờm.-

Dyan Kyd tiếp tục nói.

Ken chỉ ngồi nghe, chủ nhân của JK trước giờ vốn ít khi xuất

hiện trên báo chí, thậm chí cũng ít người biết mặt, đa số toàn Andy

thay mặt xuất hiện trên báo chí. Anh ngồi chống cằm suy nghĩ, bất giác

lại nhớ đến Âu Tinh Á, vết thương trong lòng lại nhói lên.

Buổi trưa, David, Dyan, Ken, Andy, Kelly cùng đi ăn với nhau tại

một nhà hàng. Một cô gái xinh đẹp người châu á đến bên bàn họ đưa

menu.

- Xin hỏi quý khách dùng gì ạ?

- Hả? Tinh…Tinh Á…???????- Dyan Kyd khẽ thốt lên.

Mọi người cùng nhìn lên. Đúng là cô rồi, đúng là Âu Tinh Á bằng da

bằng thịt. Kelly lao đến ôm lấy cô.

- Tinh Á, cuối cùng cậu đã sống….

- Mình có chết đâu. Mọi người nhìn khác quá.- Cô nở một nụ cười thật

tươi nhưng lại không đẹp như trước. Bốn năm trời mà nhìn cô khác quá,

trông có vẻ trưởng thành hơn nhưng vẻ đẹp không còn xinh như trước

nữa.

- Sao không trốn tiếp đi?- Ken ngước lên hỏi, tuy ngữ điệu có lạnh

lùng nhưng ánh mắt lại thấp thoáng niềm vui. Cuối cùng anh đã gặp lại

cô.

- Em có trốn đâu.

- Sao trông cậu khác thế?- Andy cười hỏi.

- Bốn năm rồi mà không khác mới lạ.

- Em cũng biết là bốn năm sao? Anh đã sống bốn năm trời mà không biết

em còn sống hay đã chết em có biết không hả?- Ken gằn từng chữ.

- Em tưởng chết nhưng cuối cùng có người cứu rồi qua đây sinh sống, vả

lại em cũng biết cuối cùng anh sẽ gặp lại em mà.

- Tại sao không trở về nước?- Kelly hỏi.

- Không muốn.- Cô đáp.

- Em đang làm gì ở đây vậy?- David hỏi.

- Làm quản lý.

Mọi người đơ ra nhìn nhau, Tinh Á trước giờ vốn không bao giờ thích

làm dưới quyền người khác, tại sao bây giờ lại chấp nhận làm một quản

lý hèn kém thế này?

- Cậu, tính kiêu ngạo của cậu vứt đâu rồi hả? Sao lại làm nghề này?

- Kiêu ngạo thì được cái gì? Mình đã thay đổi rồi, không còn là một Âu

Tinh Á kiêu ngạo như trước nữa.- Cô nói.

Sau bữa ăn, Ken đã đùng đùng lôi cô về nhà, người anh yêu sao lại thay

đổi nhiều đến thế? Andy và Kelly thì vui vẻ vì đã gặp lại được Tinh Á

nhưng họ cũng thắc mắc tại sao Jy cũng giống Tinh Á nhưng lại đẹp hơn,

giỏi hơn, lạnh hơn. Còn Tinh Á thật thì lại quá khác xưa, một sự thay

đổi khó mà chấp nhận được.

- Nói đi, tại sao em lại thay đổi nhiều như vậy? Con người trước kia

của em đâu rồi?- Phong gào lên.

- Chết rồi.- Cô lạnh lùng đáp.

- Em nói sao?

- Âu Tinh Á ngày xưa đã chết rồi, anh hãy chấp nhận sự thật này đi,

gặp lại nhau mà như thế này sao, em thực sự đau lòng quá, anh cũng

khác mà.

- Tại em khiến anh ra như vậy đấy.

- Tại em, là em đã rời xa anh, anh tưởng em muốn rời xa anh sao?

- Tinh Á, chúng ta đừng như thế này nữa, được không?- Anh ôm lấy cô,

nhưng mùi hương trên người cô cũng không còn giống trước nữa. Cô đã

thay đổi quá nhiều rồi.

- Phong, em…xin lỗi….

- Hãy dọn đồ đến nhà anh đi. Sau khi giải quyết công việc ổn thỏa,

chúng ta sẽ kết hôn.

- Tại sao lại phải gấp gáp đến vậy?

- Vì anh đã đợi bốn năm rồi.

- Em biết rồi.

Buổi chiều, sau khi họp hành xong, David mới lên tiếng. Linh

cảm mách bảo anh rằng người con gái đó không phải là Âu Tinh Á.

- Ken, mình thấy cô ấy không phải là Tinh Á, cô ấy không đeo nhẫn của

cậu, vóc dáng cũng khác Tinh Á quá nhiều. Tính cách cũng khác.- David

nói.

- Mình cũng biết nhưng có lẽ cô ấy đã thay đổi. Mình sẽ kết hôn với cô

ấy.- Ken kiên quyết. Anh đã đợi cô trong vô vọng cả bốn năm trời, lần

này anh không muốn vuột mất cô một lần nữa.

- Mình chắc chắn cô ấy không phải là Âu Tinh Á.- David khẳng định.

- Cậu thì hiểu cô ấy hơn mình sao?

- Mình thấy cô ấy có thay đổi thì cũng có sao đâu, vẫn là Âu Tinh Á

thôi.- Dyan nói thêm vào.

- Được thôi, tùy các cậu nhưng trước sau gì thì mình cũng chắc chắn cô

ấy không phải là Âu Tinh Á.- David vẫn không thay đổi suy nghĩ của

mình. Anh dám chắc đó không phải là Tinh Á. Con người Tinh Á không dễ

dàng thay đổi như thế? Tính cách kiêu ngạo vốn là đặc điểm riêng biệt

của Tinh Á.

Bốn năm trời, không biết xảy ra bao nhiêu chuyện, một con

người thay đổi cũng chẳng có gì là lạ. Cô đã thay đổi, đúng, bốn năm

trời sống một thân một mình ở xứ người, ít nhiều gì cũng thay đổi,

điều đó là điều đương nhiên…………

Có lẽ phải chấp nhận một con người mới…..

Dù sao cũng là Âu Tinh Á, thay đổi bao nhiêu cũng vẫn là Âu Tinh Á…………..

 

Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 14.3

Buổi chiều, sau khi tan sở, Ken trở về nhà. Ngôi nhà

được thiết kế theo kiểu Châu Âu cổ điển, có sân vườn rộng, hồ phun

nước, suối nhân tạo, phía ban công tầng ba anh còn cho làm một vườn

hoa giống y như vườn treo của Babylone, anh biết sức khỏe của Tinh Á

vốn không được tốt nên cứ để cô hòa hợp với thiên nhiên coi như cũng

là một cách chữa bệnh. Cho xe vào garage, sau đó anh mới lên phòng

khách. Từ phòng khách nhìn qua phòng ăn, anh thấy Tinh Á đang loay

hoay làm bữa tối. Cử chỉ chậm chạp hơn so với trước. Trong lòng anh

thoáng một chút thất vọng. Gặp lại cô đáng lí ra anh phải vui mới đúng

nhưng sao lại thấy buồn thế này? Có lẽ vì anh không thích con người

lúc này của cô, thay đổi nhiều đến vậy, đã đánh mất cái nét gì đó đặc

biệt trong cô, cái nét đặc biệt chỉ có ở cô, cái nét đặc biệt mà anh

đã từng yêu ấy nay còn đâu?

- Anh về rồi sao? Anh đi tắm đi rồi ăn cơm tối.- Cô nở một nụ cười

thật tươi nhưng nụ cười đó không đẹp như trước, cả cách nói năng cũng

quá nhu mì, anh thật sự không quen. Cũng là một câu nói đơn giản như

vậy nhưng nếu là trước đây sẽ khiến trái tim anh rộn ràng, vui mừng

hạnh phúc nhưng bây giờ chỉ thấy khó mà chấp nhận chứ chẳng thấy hạnh

phúc gì.

- Anh sao vậy? Sao nhìn em?- Cô ngây người ra hỏi.

- Không có gì.- Nói xong, anh bỏ lên phòng.

Một lúc sau khi tắm xong, anh đi xuống, thấy bữa tối đã được

bày sẵn trên bàn, cô thì đang tháo tạp dề ra treo lên.

- Ăn cơm thôi.- Anh nói rồi ngồi xuống gắp thử một miếng bò xào sả ớt

còn đang nghi ngút khói, bò ăn nóng, thơm thơm cay cay thì đúng là

miễn chê rồi nhưng khi miếng bò vừa chạm vào lưỡi anh đã thất vọng, cố

gắng ăn hết miếng bò đã gắp, tuyệt nhiên là không nói một tiếng nào.

Miếng bò thường thì thái mỏng đằng này lại thái dày mà lại không mềm,

sả không thơm, ớt cũng không cay, thật sự cô cứ đưa anh đi hết từ thất

vọng này đến thất vọng khác. Bốn năm qua anh mong gặp lại cô, được

nhìn cô nấu nướng trong bếp như một nàng nữ công gia chánh thực thụ,

món ăn của cô lại mang hương vị đặc biệt mà những món ăn khác chưa

chắc đã ngon bằng, lúc cô nấu anh luôn lượn lờ xung quanh, giả vờ là

học hỏi nhưng chủ yếu là để nếm thử món ăn và tiện thể thì “nếm” luôn

môi cô. Nhưng bây giờ, nhìn xem, anh chán nản đến nổi nuốt cũng không

trôi nữa.

- Không ngon sao anh?- Cô hỏi.

- Anh không muốn ăn, em ăn xong rồi đi nghỉ sớm đi.- nói xong, anh bỏ

lên phòng đánh răng sau đó vào phòng làm việc tiếp tục xử lí giấy tờ.

Dạo này anh lơ đễnh nên để tụt hạng, may mà JK không ra tay chứ nếu mà

ra tay để chiếm vị trí đó làm độc quyền sở hữu thì có mơ DK cũng không

đặt chân lên nổi vị trí đó. Anh muốn cho cô thấy bốn năm qua anh đã nổ

lực như thế nào. Anh muốn bản thân mình giỏi giang hơn, thành đạt hơn

để có thể xứng đáng với cô. Vậy mà giờ đây cô thay đổi, từ một cô gái

kiêu ngạo trở thành một cô gái nhu mì. Tất cả mọi thay đổi ở cô làm

anh vô cùng thất vọng.

Hơn mười một giờ đêm, anh trở về phòng ngủ, đi ra thì thấy cô

đang ngồi trên ghế sofa xem phim.

- Em chưa ngủ sao?

- Em không biết chúng ta ngủ như thế nào?

- Thế nào là thế nào? Chúng ta ngủ riêng, khi nào kết hôn rồi thì ngủ

chung.- Anh lạnh nhạt nói.

- Phong, em thấy anh thay đổi quá nhiều, anh không còn yêu em nữa

sao?- Cô tắt ti vi rồi lao đến ôm anh.

- Em thay đổi thì được còn anh thì không sao?- Anh hỏi lại, ánh mắt

anh nhìn cô, nhưng chiếc nhẫn bạc anh tặng cô, không còn ở trên ngón

tay áp út của cô nữa.- Nhẫn anh tặng em đâu rồi? Sao không đeo?

- Em…em xin lỗi,…em làm mất rồi….

Mất? Cô có thể nói là mất một cách đơn giản vậy sao? Chiếc nhẫn anh

tặng cô thì có thể mất trong khi đó chiếc đồng hồ cô tặng anh thì nó

vẫn nằm trên cổ tay anh, bốn năm trôi qua nó vẫn yên vị trên đó.

- Em…

- Thôi đủ rồi, bây giờ anh không muốn nghe gì nữa. Em về phòng ngủ đi.

Mai đến chỗ anh làm việc, không làm chỗ nhà hàng đó nữa.- Anh gỡ tay

cô ra.

- Tại sao em phải nghe lời anh chứ?

- Sau này kết hôn rồi em cũng phải đến chỗ anh làm việc, bây giờ đến

làm quen trước có gì là không được?

Cô lặng lẽ đi về phòng, anh ở trong phòng khẽ thở dài. Cô trở nên

ngoan ngoãn nghe lời người khác từ lúc nào vậy chứ? Anh cần thời gian,

thời gian để chấp nhận con người lúc này của cô, bởi vì cô đã thay đổi

quá nhiều, thay đổi đến nỗi anh không thể gật đầu, nhắm mắt chấp nhận

trong một sớm một chiều được.

Trong khi đó tại nhà Mr. Kevin, Đan gối đầu lên tay Quân khẽ

thở dài, anh thì mải suy nghĩ về Tinh Á, anh khẳng định suy nghĩ của

mình là đúng nhưng Phong không chịu nghe.

- Em thật không hiểu tại sao Tinh Á lại không trở về nước nhỉ?- Đan hỏi.

- Jy là người thế nào vậy?- Quân chợt hỏi sang vấn đề khác.

- Anh đang thăm dò tình hình đối thủ thông qua em à? Em không tiết lộ

được đâu. Mọi thông tin về Jy được xem như là tuyệt mật, em không thể

tìm ra được. Nói thật thì em chỉ biết mỗi tên cô ấy là Jydemi Kastle,

năm nay 22 tuổi. Chỉ vậy thôi!- Đan nói.

- Không, ý anh là ngoại hình trông thế nào?

- Trời, đẹp miễn bàn, đẹp hơn Tinh Á trước đây luôn.

- Vậy sao?

- Ừm, em là con gái nhìn còn thấy đẹp nữa là….nhưng mà mặt hơi giống Tinh Á.

- Hơi giống Tinh Á?

- Ừm mà không phải là hơi giống đâu nha, quá giống luôn nhưng mà đẹp hơi nhiều.

- Đan, em làm với Jy lâu như vậy có thấy cô ấy có điểm gì đó giống Tinh Á không?

- Giống nhiều. Sữa tắm, nước hoa, kim cương, xe xịn…em chỉ biết chừng đó thôi.

- Thôi, ngủ thôi.- Anh ôm cô, khẽ mỉm cười. Thì ra anh đã nhìn nhận ra

vấn đề thực tế một cách nhanh chóng như vậy……

Sáng hôm sau mọi nhân viên trong DK ngạc nhiên khi thấy thư

ký của chủ tịch đến làm. Trong tập đoàn này, chức vụ thư ký có từ khi

nào thế nhỉ? Ngày đầu còn bỡ ngỡ nhưng những ngày sau chỉ là sự lặp

lại như một vòng tuần hoàn, không có gì đặc biệt. Andy sau khi hoàn

thành công việc, lảng qua chỗ Kelly bắt đầu nói chuyện. Nhưng Kelly

thì đang làm cái gì đó, chẳng ai hiểu, khuôn mặt dần biến sắc, Andy tò

mò hỏi.

- Cậu đang làm cái gì vậy?

- Làm gì đâu.

Cuối cùng Kelly đã tìm ra sự thật.

Một sự thật mãi mãi không thể thay đổi.

Trên thế giới này chỉ có một, duy nhất một mà thôi.

Trưa hôm đó, ba cặp lại đi ăn trưa tại nhà hàng hôm trước.

Trong lúc Tinh Á và Andy đang xem menu thì Kelly chỉ ngồi cười nhạt.

David nhìn thấy nhưng không hiểu được nụ cười đó là mang hàm ý gì.

- Tinh Á, cậu không đeo nhẫn của anh Phong tặng à?- Kelly hỏi.

- Mình làm mất rồi.

- A~, hình như cậu không thích kim cương nữa thì phải?- Kelly tiếp tục hỏi.

- Ừ, chán rồi.

- Oh, chán nhanh vậy?

- Đan, cậu nói kiểu gì mà nghe shock óc người khác vậy?- Andy khẽ nhăn mặt.

- Mình thấy bình thường mà.

- Anh thấy không bình thường đó.- Ken lên tiếng bênh vực cho Tinh Á.

- Không bình thường? Ha ha, em không bình thường sao? Anh mới là người

không bình thường đó. Phong, em nói thật nhé, anh sai lầm rồi đó.- Nói

xong Kelly giận dữ đứng dậy bỏ về văn phòng. Cô không thể chấp nhận

được điều đó. Không thể chấp nhận, không thể tha thứ được, con người

nham hiểm đó, đúng là loài rắn độc đội lốt người chứ chẳng phải người

nữa rồi……………..

Những ngày sau đó, ai cũng thấy rõ thái độ khác lạ

mà Đan dành cho Tinh Á. Chỉ cần là ở gần nhau thì thế nào Đan cũng

buông mấy câu nghe rất là shock óc. An không hiểu nên khó chịu về thái

độ đó của Đan, mới gặp lại Tinh Á sau mấy năm, chưa vui mừng được bao

lâu Đan đã thay đổi thái độ của mình.

- Đan, cậu bị làm sao thế hả? Không nói thì thôi chứ nói là shock óc

người khác ai mà chịu được.- An cau có.

- Không đụng đến cậu là được rồi.- Đan nói.

- Nhưng mà nghe rất khó chịu.

- Khó chịu thì bịt tai lại, đừng nghe.

- Đan, mình cũng không hiểu tại sao cậu lại có thái độ đó với mình?

Trước đây cậu đâu có như vậy?- Tinh Á nói.

- Oh, cậu cũng biết con người của tôi trước đây sao?- Đan cười khẩy.

- Đan, anh cũng thấy dạo này em hơi khác đó.- Nam lên tiếng phụ họa.

- Dĩ nhiên là khác, em biết rõ điều đó nhưng mà cái gì cũng có nguyên

do của nó, bản tính em trước giờ chỉ Tinh Á mới hiểu rõ, vậy mà bây

giờ em mới buông mấy câu nghe hơi khó chịu một tí đã bảo là không chịu

được rồi. Tinh Á đâu có vậy. Trước đây em và cô ấy cũng hay nói như

thế, bây giờ Tinh Á lại khó chịu, thế thì vấn đề là ở Tinh Á chứ sao

lại trách em?- Đan lí luận.

- Em muốn nói gì thì nói thẳng ra đi.- Phong bực mình, nói. Phải rồi,

người con gái mình yêu bị cô bạn thân đối xử như thế ai mà chịu được.

- Nói ra thì chắc gì mọi người đã tin, em cần phải tìm kiếm thêm thông

tin thật chắc chắn rồi mới dám đưa cho anh xem. Thôi, em chỉ nói vậy,

ai tự cảm thấy hổ thẹn với lương tâm thì tự xem lại chính mình. Nhưng

mà em có một lời khuyên thế này. Nên tự thú thì sẽ được khoan hồng còn

nếu ngoan cố thì……em không dám nói trước. Tháng sau có cuộc họp

hội nghị cấp cao các tỉ phú giàu nhất thế giới, em cá chắc mọi người

sẽ phải ngạc nhiên đấy. Không tin thì cứ chờ xem.- Nói xong Đan đứng

dậy bỏ về văn phòng.

- Quân, cậu xem lại Đan nhà cậu đi.- Phong nói.

- Mình thì lại thấy người cần phải xem lại chính là các cậu đấy.- Quân

nói rồi đứng lên. Đi về văn phòng làm việc luôn.

- Hai người đó bị làm sao thế nhỉ?- Nam hỏi.

An nãy giờ ngồi im lắng nghe, cô đã mơ hồ đoán ra được ẩn ý trong câu

nói của Đan và Quân. Nhưng rốt cuộc nói thế là ý gì? Thật sự không

hiểu được.

- Đi ăn trưa với phu quân mà sao mặt mũi hằm hằm vậy?- Jy vừa cầm ly

rượu vang vừa ngồi trên ghế sofa, chân trái gác lên chân phải, lên

tiếng hỏi.

- Cậu bắt đầu quan tâm đến tôi từ khi nào thế?- Kelly nhướn mày hỏi lại.

- Không quan tâm thì bảo tôi lạnh lùng, tiết kiệm lời nói, quan tâm

đến thì lại hỏi kiểu đó, thế rốt cuộc là cậu muốn tôi phải làm sao thì

mới hài lòng?- Jy nói.

- Ừm, sao cũng được, mà cậu định phá dạ dày hay sao mà suốt ngày uống

rượu vậy? Chưa bao giờ tôi thấy cậu ăn uống nha.

- Tôi cũng chẳng biết, không muốn ăn.

- Jy, thực sự cậu trông rất giống cô bạn thân của tôi. Tôi rất nhớ cô

ấy.- Kelly nói.

- Sao?

- Jy, cậu đã bao giờ có bạn thân chưa?

- Hình như vấn đề này đã vượt quá giới hạn rồi. Nếu đã ăn trưa xong

thì đem tài liệu lên đây cho tôi xem.

- Sao cậu không trả lời, tại sao cậu cứ trốn tránh những câu hỏi đó

của tôi?- Kelly gào lên.

- Kelly, tôi nhớ là giữa chúng ta không có mối quan hệ gì thân mật cả.

Tại sao tôi bắt buộc phải trả lời những câu hỏi đó của cậu?

Dường như ý thức được rằng mình không bình tĩnh, hỏi những cái

không liên quan đến Jy, nếu Jy mà tức giận như lần trước, liệu ly rượu

đó có trúng thẳng mặt cô hay không? Nghĩ vậy, Kelly bèn đứng lên, đi

về phòng làm việc của mình, lấy tài liệu đem lên cho Jy. Trong khi đó

tại DK, Tinh Á ngồi chống cằm, vẻ mặt có vẻ buồn buồn.

- Em sao vậy?- Phong hỏi.

- Đan càng lúc càng khác, em thật không hiểu nổi cô ấy nữa.

- Em khác thì dĩ nhiên người ta cũng được quyền khác, có gì đâu mà

buồn, chắc có lẽ dạo này tình hình ở JK không tốt hoặc là do cô chủ

của Đan hay khiển trách khiến cô ấy bực bội trong người thành ra trút

giận vu vơ vậy thôi.- Phong nói. Anh chỉ là đang tìm cách khiến cô

không phải suy nghĩ nhiều thôi chứ thực chất JK làm gì có vấn đề gì,

cô chủ của JK anh cũng chưa hề nghe qua là cô ấy đã khiển trách ai.

Trước giờ không khí trong tập đoàn JK vốn rất thoải mái, chưa bao giờ

có xung đột nội bộ, tình hình làm ăn cũng thuận lợi, thế thì làm gì có

cái gì để khiển trách nhân viên. Vả lại Đan giỏi thế, khiển trách cô

ấy có mà được à?

- Anh Quân cũng thế còn gì? Ở DK cũng có chuyện gì khiến anh ấy bực

mình đâu, em thấy từ khi em xuất hiện, mọi người ai cũng thay đổi cả.

- Em đừng có bận tâm, coi như mọi chuyện đều bình thường đi.

- Thật chán quá. Haiz!

Tối hôm đó, Đan đưa cho Quân xem những thông tin mà mình tìm

kiếm được. Đọc xong, anh gật đầu, quả là phải khâm phục tài năng tìm

kiếm thông tin và cả mạng lưới thông tin rộng lớn của Đan. Chỉ với ưu

điểm này của Đan, JK có thể nắm được tình hình của các tập đoàn khác

trong lòng bàn tay, thảo nào có thể đạp đổ một tập đoàn mà không cần

phí nhiều sức lực. Nhưng cô chủ của JK tại sao có thể biết được ưu

điểm này của Đan mà mời cô ấy qua làm việc dưới quyền mình chứ? Ưu

điểm này ngoại trừ Eagle thì trước giờ rất ít người biết vả lại Đan

cũng không bao giờ chịu làm việc dưới quyền người khác ngoại trừ người

đó. Còn cả An nữa, một con người như An mà cũng chịu làm cho JK chứng

tỏ cô chủ của JK phải biết rất rõ về ưu điểm của hai người này và tài

năng của cô chủ phải giỏi lắm mới khiến An và Đan trở thành trợ thủ

đắc lực và làm việc ở JK lâu dài. Ngay cả anh, Nam cũng không thay đổi

được quyết định và cũng không tìm kiếm được thông tin gì về JK. Vậy

thì cô chủ của JK chỉ có thể là người đó, ngoài ra thì không ai có khả

năng đó cả. Vậy là ngay từ lúc gặp Tinh Á, suy nghĩ của anh là đúng

nhưng rất tiếc lại không có bằng chứng thuyết phục, giờ thì khỏi lo

rồi.

- Nhưng em có biết Tinh Á thật sự đang ở đâu không? Đang làm gì? Có

khỏe không?- Quân hỏi.

- Em không chắc lắm, cần một thời gian nữa mới biết được.

- Mà em nói mọi người phải ngạc nhiên trong cuộc họp hội nghị cấp cao

các tỉ phú giàu nhất thế giới là thế nào vậy?

- Em không tiết lộ đâu, như thế thì còn gì là bất ngờ hay ngạc nhiên

nữa.- Đan cười.

Có lẽ bộ phim cũng nên kết thúc thôi, nếu tiếp tục kéo dài sẽ không hay nữa.

Hạ màn sớm thì không ai có thể đoán trước được kết thúc là thế nào?

Như thế thì mới hay……….

Một tuần sau đó, có vẻ như Đan đã tìm kiếm được tất cả

nhưng thông tin mình cần. Thì ra ngay từ đầu cô và An đã đúng, người

đó không dễ dàng gì lại chịu mất tích như thế, một người có tài năng

như vậy làm gì có chuyện chết đơn giản thế được. Thì ra cô ấy luôn ở

bên cạnh cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.