Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 15.1
Chương 15: HẠNH PHÚC MONG MANH.
Bước vào phòng làm việc, cô đã bị An và Đan chặn lại, bắt đầu cái màn tra hỏi cũ rích.
- Hôm qua hai người thế nào?- An cười hỏi.
- Vậy theo các cậu thì bọn mình thế nào?- Cô mỉm cười hỏi lại.
- Oh, chắc chắn là ngủ chung phòng, chung giường, đắp chung mền, anh Phong ôm cậu còn sau đó có làm gì thì chỉ có hai người mới biết chứ bọn mình làm sao mà biết được.- Đan nói một cách mờ ám mà ai cũng hiểu cái “làm gì” mà Đan nói là làm cái gì ấy.
- Mấy cái đầu thì đúng thật nhưng cái ‘làm gì” mà cậu nói ấy thì ngay đến cả bản thân mình cũng không biết nữa, tối qua cả hai đều say mà.-
Vừa nói, cô vừa lật hồ sơ ra ký.
- HẢ? ACK, ACK.CẢ HAI ĐỀU SAY Á?- Đan và An trợn tròn mắt.
- Ừm.
- Cả hai đều say dĩ nhiên là không thể tự chủ, mà biết đâu…, hỏng hỏng, Tinh Á, cậu phải kết hôn gấp với anh Phong ngay, nếu không baby
ra đời là không được đâu.- An cuống lên như lửa cháy đến mông vậy Trời mấy người này nghĩ theo cái nghĩa nào vậy trời? Cô với anh cho dù là có say thật nhưng mà bảo đảm 100% là không thể nào làm cái chuyện mà để baby chào đời được.
- Các cậu nghĩ vớ vẩn gì vậy hả?- Cô bực mình quát.
- Thế cậu bảo bọn mình phải nghĩ thế nào đây?- Đan nhún vai hỏi lại.
- Ôi trời ơi! Mình thật không nghĩ mình lại có hai người bạn kiểu này.Mà thôi, có nói cũng chưa chắc các cậu đã tin thế nên, hiểu sao thì
tùy. Mình không giải thích.
- Đùa chút cho vui vậy thôi chứ bọn mình thừa biết đêm qua hai người dẫu có làm thì cũng dừng lại ở điểm giới hạn thôi.- Nói xong hai người họ trở về phòng làm việc, cô trút một hơi thở dài, hai người này còn khiến cô đau đầu còn hơn là áp lực công việc nữa. Trong khi đó tại DK thì Nam cũng không buông tha Phong.
- Sao? Một đêm ân ái mặn nồng bên mỹ nhân thấy cảm giác thế nào?- Nam
hỏi một cách cợt nhã.
- Giống như cậu ở bên An ấy.- Phong đáp lại.
- Ack, thế là làm à?- Nam ngây thơ hỏi lại. (haha, anh Nam dại rùi,
cái này gọi là không đánh mà khai nè)
- Nam, mình nhớ sáng nay cậu có chuyến bay đến San Francisco mà.- Quân lên tiếng cắt ngang cái vấn đề ấy.
- Ừ nhỉ? Quên mất, mình đi đây.- Nam sực nhớ ra.
- Ừ, đi đi, không ai giữ đâu.- Phong đuổi.
- Khỏi đuổi.- Nam quay phắt đi luôn.
Hôm đó, cô chuyển đồ đến nhà Phong còn giao ngôi nhà của cô lại cho bộ ba 16T ở. Buổi chiều, sau khi tan sở, cô đã đi siêu thị tổ
chức tiệc tại nhà. Một bữa tối bên cạnh những người bạn sau mấy năm xa cách, không gặp, thật sự rất vui.
- Hai người định khi nào làm đám cưới đây?- Quân hỏi.
- Để xong đợt bận này rồi mới tính.- Phong đáp.
- Vậy đồ cưới có cần bọn mình giúp không?- Đan và An hăm hở.
- Có chị Lozey lo rồi.- Cô nói.
- À, nói đến vụ đồ cưới, cảm ơn em nhiều nhé Tinh Á.- Nam cười.
- Có gì đâu, quà cưới em tặng mà.
- Khi nào rảnh rỗi, em về thăm mẹ đi.- Quân nói.
- Để dịp làm đám cưới em mời mẹ qua luôn, giờ em bận lắm.
Tối, cô nằm trong vòng tay ấm áp của anh, sau bao nhiêu năm vòng tay ấm áp ấy vẫn không thay đổi.
- Chuyện em ngã xuống biển là do Bảo Ngọc làm à?
- Ừm, nhưng em biết là nó bị bà nội ép phải làm thôi.
- Vậy, ai cứu em?
- Một chàng trai trẻ, tên là Jimmy, cậu ta sống ở Los Angeles.
- Tại sao không chịu về nước mà lại ở bên này?
- Để chờ anh đến tìm.
- À, lúc em ở đây, lấy tiền đâu mà thành lập tập đoàn?
- Anh hỏi hay thật, cái gì thì cũng phải có nền móng chứ? Thực ra em thành lập công ty JK từ khi Âu Đình đang đứng bên bờ vực phá sản kìa, dịp sinh nhật anh cũng là em qua đây để kiểm tra tình hình làm ăn của JK tiện thể đặt làm dây thắt lưng cho anh luôn. Lúc được cứu, em đã bất tỉnh nhân sự một năm trời sau đó mới tỉnh lại và trở về New York phát triển JK từ một công ty thành một tập đoàn.
- Em đúng là giỏi thật.- Anh cúi xuống hôn cô.
- Lại nữa sao trời?- Cô than vãn.
- Hôm qua một mình anh, không hứng thú lắm, hôm nay em phải “hợp tác làm ăn chứ”?- Anh với tay tắt điện.
Căn phòng tối om, cô không thể thoát được khỏi vòng tay rắn chắc của anh đành chấp nhận để mặc anh muốn làm gì thì làm, toàn thân
cô bị thân thể cường tráng của anh đè lên, đôi môi nóng bỏng lướt trên da thịt cô tạo ra những vị khoái cảm, cảm giác bùng cháy giữa hai thân thể không có vật cản khiến anh không thể kiểm soát nổi bản thân mình,thấy không được an toàn lắm, anh đành buông cô ra, cắn răng nguyền rủa cái thứ cảm giác đáng ghét bộc phát bên trong người mình.Còn cô tuy có hơi mệt nhưng vẫn thích trêu ghẹo anh. Bờ môi ngọt của cô khẽ đùa giỡn bờ môi anh nhưng không ngờ lại bị anh đè xuống “trừngphạt”.
- Em có biết hậu quả của việc đùa giỡn đàn ông là thế nào không hả? Có thể sẽ phải dùng thân trả giá đó.
- Anh dám thì làm thử coi.- Cô khiêu khích.
- Dám chứ, nhưng mà, sói lúc bắt được thỏ, tất nhiên là không muốn ăn thịt thỏ một cách vội vàng rồi, từ từ nhấm nháp ngon hơn.
- Ack, lại còn cái kiểu ấy sao?- Cô chán nản. Thà làm nhanh gọn một lần rồi tha cho người ta chứ cái kiểu dây dưa này mệt chết đi được.
- Hahaha…- Anh cười rồi tiếp tục “nhấm nháp con thỏ yếu ớt không có khả năng tự vệ” đang nằm ngoan ngoãn trong vòng tay anh.
- Cười cái gì mà cười.
- Anh thích cười em cấm được à?- Anh khiêu khích.
- Thôi, thôi, em chịu thua được chưa? Tha cho em đi mà.- Cô xuống nước năn nỉ.
- Biết sợ rồi à?
- Dạ, em sợ rồi.
- Biết điều sớm thì có lẽ chẳng phải chịu khổ nhỉ?
- Dạ.- Cô ngoan ngoãn đáp lại.
- Được rồi, tối nay nhấm nháp thế thôi, để dành phần cho tối mai.- Anh cười.
- Thôi mà anh.
- Em bắt đầu trở nên ngọt ngào từ khi nào thế?
- Hứ, em ngủ đây, mệt quá.
Anh vòng tay qua ôm cô, cả hai chìm vào giấc ngủ bình yên.
Họ không hề biết rằng một đám mây đen đang kéo đến bao trùm lấy bầu trời bình yên của họ
Hạnh phúc của họ sao mong manh quá?
Sau bao thăng trầm biến cố liệu họ có được hưởng hạnh phúc như bao cặp tình nhân khác trên thế giới này không?
Câu trả lời không thể đoán trước được………
Khối công việc khổng lồ, áp lực nặng nề cuối cùng
cũng được giải quyết, giờ thì cô và anh thu xếp thời gian đi đến chỗ
chị Lozey để lấy số đo, may đồ cưới.
- Giờ hai người đi đặt may đồ cưới à?- Đan hỏi.
- Ừ, lát nữa mình qua chỗ anh ấy.- Cô mỉm cười.
- Tại sao anh ấy không đến đây đón cậu?- Đan thắc mắc. Thường thì đàn
ông phải chủ động chứ?
- Tại vì trụ sở của DK tiện đường đến chỗ chị Lozey hơn, đi đường bên
JK sẽ trái đường lắm.- Cô đáp
- Hohoho, chắc mình phải hỏi anh Phong xem anh ấy đã làm cách gì mà
khiến Tinh Á của chúng ta trở nên ngoan hiền thế nhỉ?- An chọc.
- Dĩ nhiên là cách luyện tập thể lực trên giường rồi, tối nào cậu với
anh Nam chẳng luyện tập, lại còn giả nai.- Đan đáp thay Tinh Á.
- Ack, cậu và anh Quân thì không chắc?- An đốp lại không nể nang.
- Dĩ nhiên không thể là không làm rồi, vợ chồng mà để giường gối, chăn
đệm lạnh ngắt coi sao được.- Đan thản nhiên đáp.
Tinh Á chỉ biết ôm đầu ngán ngẩm, lấy chồng xong sao thấy hai người
này càng lúc càng đanh đá thế nhỉ? Không biết mai mốt cô và Phong có
như vậy không nữa.
Lúc sau An có điện thoại, bắt máy lên nghe, bên kia nói cái gì
đó mà khiến An nhảy dựng lên, gào trong điện thoại.
An: Cô nói cái gì? Sao? Dám liếc mắt đưa tình với con nhỏ nhân viên mới vào à?
Đợi đó tôi đến. (cúp máy)
Nghe ngữ điệu lẫn cái đầu bốc khói ngùn ngụt kia đủ biết là An đang
lên cơn ghen rồi. Không biết anh Nam có thể sống yên ổn với An không
đây?
- Phu quân cậu có tình ý với cô nàng nhân viên mới vào à? Không chừng
anh ấy ngoại tình đấy An. Đàn ông mau chán lắm đó, cậu mà không giữ
chồng thì thế nào cũng bị mấy con hồ ly tinh đó dụ dỗ cho coi.- Đan đã
không khuyên nhủ gì thì thôi chớ lại còn đổ thêm dầu vào lửa. An đã
ghen nay nghe thế lại còn ghen hơn lôi Đan đến văn phòng của DK.
- Cậu định đi đánh ghen à?- Cô nhướn mày hỏi.
- Ừ, dám mồi chài chồng mình, mình cho nó khỏi lấy chồng luôn cho biết
mặt.- An hùng hổ. Không xong rồi, sư tử Hà Đông xuất hiện rồi. Bảo Tấn
Nam phen này khó sống rồi.
Đan bị An lôi đến DK, ban đầu thấy hai cô gái hung hăng, mặt đằng đằng
sát khí tiến vào trụ sở của DK, bảo vệ đã ngăn lại nhưng chợt nhận ra
là phu nhân của nhị vị phó chủ tịch nên phải để cho họ vào.
Trên phòng làm việc của hai phó chủ tịch, họ đang thưởng thức tách
coffee của cô nhân viên mới pha chế.
- Meny, cô pha coffe ngon lắm.- Nam khen.
- Phó chủ tịch quá khen.- Meny bẽn lẽn đáp.
- Vậy sao?- Một tiếng nói vọng lên.
- Ừ, rất ngon đấy Phong, cậu thử đi, vợ mình cũng không pha được thế
này, Đan thì cũng chỉ pha rượu là tuyệt đỉnh thôi, Tinh Á thì được cái
nấu ăn ngon nhưng pha coffee thì Meny là good rồi.- Nam điềm nhiên
nói. Khuôn mặt Quân thì không cười nổi, khi người nói hai chữ “vậy
sao” không phải là Phong mà là hai quý phu nhân của họ. Nam thì vẫn
thanh thản thưởng thức tách coffee mà không hề hay biết sư tử nhà mình
đã đến sát bên cạnh. Meny mới vào nhưng cũng nghe tiếng là nhị vị phu
nhân của hai vị phó chủ tịch khá là ghen. Giờ thì thấy nên cũng có
chút run sợ. Khí chất toát ra từ họ quả là không tầm thường.
- Nói lại lần nữa xem.- An gằn từng chữ. Lần này thì Nam cảm thấy hơi
lạnh sống lưng thật. Anh quay lại, giật mình đến nổi làm rớt tách
coffee trên tay.
- Em, em… vợ yêu, em đến đây làm gì thế?- Nam lắp bắp.
CHÁT. Một cái tát của sư tử Hà Đông nhắm thẳng mặt Nam mà giáng xuống.
- Đồ trăng hoa, có vợ rồi mà còn tính lăng nhăng à? Hôm nay tôi nhất
định sẽ cho anh chừa cái tật trăng hoa ong bướm ấy đi, theo tôi về nhà
ngay lập tức. Mau lên.- An gầm lên. Đúng là sư tử cái nha, tiếng gầm
cũng thật kinh khủng. Phen này anh Nam chắc chắn không thể yên thân mà
sống rồi. Thảm thật a!
Lúc đó vì không muốn An làm ầm ĩ lên nên Nam đành theo vợ về nhà, chấp
nhận số phận bạc bẽo.
- Cô còn không đi ra sao?- Đan khoanh tay hỏi. Meny cúi đầu dọn dẹp
rồi đi ra ngoài.
- Đan,…em…- Quân lên tiếng giải thích.
- Cô ta cũng đẹp đấy chứ?- Đan mỉa mai hỏi.
- Anh không…
- Anh không phải thanh minh hay giải thích gì đâu, em hiểu mà, em tin
anh, thế nên anh đừng đánh mất lòng tin ở em, anh hiểu chứ?- Nói xong
Đan trở về JK tiếp tục làm việc.
Hàm ý của Đan vốn đánh thẳng vào tâm lí, người nghe khắc phải tự hiểu,
Quân cũng tự biết mình nên điều chỉnh bản thân, tránh tình trạng giống
Nam ban nãy. Vừa xử lí xong công việc trong ngày, Phong đi qua phòng
làm việc của Quân bàn một số vấn đề cho kế hoạch sắp tới thì không
thấy Nam đâu.
- Nam đâu rồi?
- An lôi về nhà rồi.
- Sao? Đang làm việc mà.
- Ừ thì đào hoa quá, vợ ghen nên lôi về nhà nói chuyện rồi.
- Hahahahaha, đã nói bao nhiêu lần rồi, mấy người đó mà ghen thì mệt
lắm.- Phong cười.
- Dĩ nhiên, bọn mình không thể bằng cậu rồi.- Quân nhún vai.
- Mình khó khăn lắm mới được kết hôn với Tinh Á, nên không dại gì lại
đâm đầu vào chỗ chết. Tinh Á mà ghen thì khó sống.
Trong khi đó tại tập đoàn JK, Đan vừa trở về là Tinh Á hỏi thăm
tình hình liền.
- Đánh ghen xong rồi à?- Cô hỏi.
- Mình thì không vấn đề gì nhưng mà lão Nam thì chắc không thể sống
sót trước móng vuốt của An.
- Ha ha, đáng đời cái tật trăng hoa.
- Sau này cậu nên coi chừng Phong nhà cậu đấy.- Đan cảnh báo.
- Không cần, anh Phong mà dám thì quả là liều mạng a. Mà Tinh Á tự tin
như vậy thì chứng tỏ anh Phong rất là đàng hoàng rồi. Chuyện là thế
này, sau cái vụ hôn của Diệu Vân, anh Phong đã tạo ra khoảng cách với
người khác phái, tuyệt đối không để mắt đến bóng hồng nào ngoài “bông
hoa hồng” của mình. Sau mấy năm xa cô, trong mắt anh cũng không còn
bóng dáng phụ nữ nữa. Lúc đó phụ nữ đối với anh như không khí, trong
tim cũng không còn cảm giác rung động với bất kỳ ai nữa. Bây giờ ngoài
công việc thì tuyệt đối anh không tiếp xúc với phụ nữ về vấn đề khác.
Bên cạnh đó, lúc nào anh cũng đứng cách phụ nữ một khoảng ít nhất cũng
là nửa mét trở lên. Anh cũng không tuyển thư ký nữ, chỉ giao việc cho
trợ lý nam. Với một đức quân vương tuyệt vời như thế, Tinh Á có thể
ghen được sao? (thời nay mấy ai được như anh Phong nhỉ?)
Trong khi đó tại nhà Nam, An gào ỏm tỏi lên, đập bể đồ đạc trong
nhà còn định đập bể tấm ảnh cưới nữa nhưng Nam đã cản lại.
- Anh sai rồi, anh xin lỗi em, vợ yêu à,….
- Câm miệng lại cho tôi, anh mà yêu gì tôi, anh yêu cái con nhỏ pha
coffee đó chứ gì?
- Không phải mà, em hiểu lầm rồi.
- Lầm cái con khỉ, anh thích cô ta thì lấy cô ta về làm vợ đi, tôi sẵn
sàng ly hôn đó.
- Anh không có ý đó mà em…
- Lại còn giả nai à? Tôi điên rồi nên mới kết hôn với anh.
- An à, anh…
- Thôi đi, đừng có tỏ vẻ ngây thơ vô tội với tôi. Con nhỏ đó đẹp, pha
coffee ngon thì anh lấy cô ta về mà ôm ấp đi.
- Anh đúng là không nghiêm túc như Quân, không thể tạo ra khoảng cách
với nhân viên nữ như Phong nhưng anh thề là anh không có tình ý gì với
cô ta cả, vợ yêu ơi, em tin anh một lần đi mà.
- Tin anh à? Còn lâu đi. Không có tình ý gì mà lại liếc mắt đưa tình
với cô ta à?
- Trời ơi, oan cho anh quá. Anh thật sự không có tình ý gì với cô ta mà.
- Không có ư? Trẻ lên ba cũng không tin được. Vừa nãy anh đã khen cô
ta còn hạ thấp tôi, Đan và Tinh Á, anh được lắm, để xem tin này mà đến
tai Tinh Á thì thử xem anh có yên ổn mà sống qua ngày không?
- Anh sai, là anh sai được chưa, em đừng giận nữa mà vợ yêu, anh yêu
em còn chưa hết làm sao yêu người khác được chứ? Anh thề từ nay sẽ
không tiếp xúc quá gần gũi với nhân viên nữ nữa được chưa?
- Nói thì hay làm mà tôi có thấy anh làm được đâu.
- Trời ơi, lần này anh nói là làm mà em…..
Haizzzzzzzzzzz, có vẻ như anh Nam đã không thể bình yên mà sống qua
ngày với một con sư tử cái như An rồi. Thảm chưa? Đường đường là một
phó chủ tịch uy danh lẫy lừng mà bị vợ trị kiểu này thì lẫy lừng cái
gì được nữa?
Tan sở, Tinh Á gọi tài xế chở mình đến trụ sở của
DK. Công việc của Phong vốn bề bộn hơn cô rất nhiều nên thành ra anh
quên hẹn hoặc đến trễ thì cô cũng không trách được. Muốn khẳng định vị
trí của mình trên thương trường thế giới không chỉ nhờ vào danh tiếng
mà còn nhờ vào cả thành quả đạt được. Tập đoàn DK mới nổi nên anh và
hai người bạn phải nổ lực rất nhiều chứ không nhàn rỗi như cô và hai
cô bạn thân được, cô có thể vắt chân, phẩy tay vài cái thì cũng xong
công việc, còn anh thì phải thức khuya dậy sớm làm việc. Cả tháng qua
sống cùng anh cô mới biết thực sự anh đã nổ lực như thế nào? Để có thể
xứng đáng là phu quân của chủ tịch JK, anh phải bỏ ra biết bao nhiêu
là công sức để người ta nhìn vào và thấy đó là thực lực của anh chứ
không phải nhờ vả cô. Nhiều lúc thấy anh làm việc cả đêm, cô đã xuống
phụ giúp anh, tuy không phải là thay anh giải quyết mọi vấn đề nhưng
cô có thể cung cấp một số thông tin mà chỉ JK mới thu thập được để hỗ
trợ cho anh. Tập đoàn JK của cô hùng mạnh được như vậy cũng phải trải
qua nhưng bước đầu khó khăn mới khẳng định được vị trí đó. Để JK được
như bây giờ một phần là nhờ vào đội ngũ nhân viên của JK, toàn tập hợp
những người tài giỏi, những bộ óc cực kỳ nhạy bén và khả năng ứng phó
tình hình nhanh chóng, một phần là nhờ vào khả năng lãnh đạo, xoay
chuyển tình thế của chủ tịch lẫn phó chủ tịch. Hơn nữa, không khí làm
việc trong tập đoàn lúc nào cũng ở mức thoải mái hết sức có thể, giữa
các nhân viên đều có tiếng nói chung, các ý kiến của nhân viên đều
được đề xuất và cân nhắc cẩn thận, với phong cánh làm việc này, trên
dưới đoàn kết, nội bộ vững mạnh thì thử hỏi tập đoàn nào đạp đổ được
một tập đoàn hùng mạnh về tất cả mọi mặt như thế?
Chiếc xe dừng lại trước trụ sở DK, người trợ lý của
Phong đã đứng đợi sẵn để mời cô lên phòng làm việc, không để cô phải
chờ đợi lâu. Các nhân viên trong tập đoàn trước giờ chỉ quen mặt của
nhị vị phu nhân của nhị vị phó chủ tịch chứ chưa biết mặt phu nhân của
chủ tịch nên ai nấy đều nhìn cô bằng ánh mắt tò mò. Ngoại hình xinh
đẹp, tuy hơi lạnh lùng, kiêu ngạo nhưng vẫn toát ra một khí chất khác
người. Bộ đồ trên người cũng nói lên chủ nhân thuộc tầng lớp nào trong
xã hội.
Vừa bước đến phòng làm việc của chủ tịch cô đã nghe thấy tiếng phụ
nữ vọng từ trong ra. Cô chợt khựng lại.
- Ngài Doulyn quả là người đàn ông hoàn hảo, nếu được hợp tác với ngài
thì cả hai tập đoàn đều có lợi, ngài không thấy thế sao? Mà hơn nữa,
tập đoàn Vicely của chúng tôi cũng đứng thứ ba trong top 20, nếu hai
tập đoàn chúng ta bắt tay hợp tác thì có thể lật đổ JK, ngài thấy thế
không lợi sao? Vả lại ngài đây chưa vợ, tôi đây chưa chồng, kết hôn sẽ
đem lại nhiều điều thuận lợi hơn.- Victoria Mendy nói. Không cần giải
thích cũng hiểu là cô ta đang cầu thân với Phong đây mà.
- Cô Mendy, tôi cảm ơn nhã ý của cô nhưng rất tiếc tôi xin từ chối lời
đề nghị của cô.- Ken đáp lại.
- Chẳng lẽ anh sợ JK đến vậy?
- Không, JK và DK vốn đang làm ăn kinh doanh hòa bình, tôi không muốn
gây chiến để rước họa vào thân đâu. Hơn nữa…giữa tôi và JK có một số
vấn đề, không thể quay lưng phản bội nhau được.
- Thưa chủ tịch, cô Kastle đến.- Trợ lý vào thông báo.
- Mời cô ấy vào.- Anh khẽ nở một nụ cười trên khuôn mặt nghiêm túc, lãnh đạm.
Cánh cửa mở ra, một mỹ nhân bước vào. Là Jydemi Kastle của JK, vẻ
kiêu ngạo và ngoại hình xinh đẹp đó thì không phải ai cũng có được.
- Chào cô Mendy.- Cô nở một nụ cười.
- Chào cô Kastle, tôi đây nghe danh cô đã lâu mà nay mới có vinh dự
được gặp mặt.- Mendy đáp lại.
- Anh xin lỗi, bận tiếp cô Mendy đây nên quên mất lịch hẹn với em, em
chờ lâu chưa?- Anh đến bên cô hỏi han.
- Em mới đến mà.- Cô nói rồi ngồi xuống đối diện với Mendy.
- Chẳng hay hai vị là bạn?- Mendy nhướn mày hỏi.
-……..- Cô lắc đầu mỉm cười, chuyển sang vấn đề khác.- Cô Mendy,
nghe nói cổ phiếu của Vicely đang có dấu hiệu rớt giá, chắc hôm nay cô
đến để bàn việc hợp tác với DK phải không?
Mendy á khẩu luôn, trước giờ tình hình của Vicely luôn được bảo mật,
không ai biết được tình hình của tập đoàn mà người con gái này có thể
biết được một cách chính xác như thế, quả là JK có khác.
- Tôi là hôn thê của Ken Doulyn, ngày cưới, mời cô Mendy bớt chút thời
gian đến dự lễ cưới của chúng tôi nhé?- Cô nói.
- Coi như công việc cũng đã xong, tôi bận chút việc không thể tiễn,
mong cô thứ lỗi.- Ken nói như đuổi khéo vậy. Dĩ nhiên là cũng phải về
thôi, ở đây để rước nhục vào thân à? JK và DK mà kết hợp lại thì chẳng
tập đoàn nào lật đổ được. Tốt nhất không nên lao đầu vào chỗ chết.
Mendy đứng lên chào rồi nhanh chóng ra về. Trợ lý của Phong biết ý
nên cũng đóng cửa phòng làm việc của chủ tịch lại.
- Sao không hợp tác?- Cô cười hỏi.
- Anh không bị điên. Vợ anh giỏi thế này cho dù mười tập đoàn hợp tác
lại cũng không đánh đổ được, em biết là anh không muốn chết mà.- Anh
đặt cô ngồi lên đùi mình rồi thì thầm vào tai cô.
- Hứ, ghét thật.- Cô nhéo mũi anh.
- Vợ yêu, dạo này nhìn em dễ thương hơn trước đó.- Anh hôn lên má cô.
- Ha, vì phu quân của em càng ngày càng giỏi mà.
- Vậy em phải thưởng chứ?
- Em biết mà, anh khỏi nhắc khéo.- Cô cười rồi khẽ choàng tay qua cổ
anh, thưởng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Anh cũng đáp lại nụ hôn đó.
- Muộn rồi, chúng ta đi đến chỗ chị Lozey đi.
- Ừm.
Sau khi lấy số đo, chọn kiểu rồi cả hai mới về nhà. Một ngày trôi qua
thật bình yên.
Tối, khi nằm trong vòng tay anh, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Sau
bao thăng trầm, cuối cùng cô và anh cũng có thể hạnh phúc bên nhau.
Bên ngoài bầu trời đen, muôn ngàn vì sao tỏa sáng và trong vòng tay
anh cũng có một ngôi sao đang tỏa sáng.
Anh khẽ hôn lên môi cô rồi dần dần dịch chuyển xuống cổ cô. Bàn tay
luồn vào trong váy ngủ, chạm đến vùng da trắng mịn thuộc quyền sở hữu
của anh….ánh sáng trong phòng bị bóng tối che phủ, tấm rèm khép lại
che khuất một cảnh xuân quang.
“Các người cứ hạnh phúc cho đã đi, nhất định tôi sẽ phá nát
cái thứ hạnh phúc nhảm nhí đó, các người sẽ phải trả giá cho những
hành động mà các người đã làm trước đây. Hãy đợi đấy, mối thù này tôi
nhất định sẽ trả.”
Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 15.2
Một tháng sau đó, chị Lozey gọi điện mời Tinh Á
và Phong đến thử đồ cưới. Hôm đó lẽ ra là cả hai người đều rảnh nhưng
có một chút vấn đề trục trặc ở hội đồng các cổ đông của DK nên anh
phải ở lại giải quyết, cô ngồi giải quyết luôn công việc của ngày hôm
sau thế nhưng anh vẫn chưa đến.
- Chậc, Tinh Á mà cũng có lúc ngồi đợi người khác sao?- Đan hỏi khéo.
- Sao? Xong việc thì về lo cho chồng đi, ngồi đó mà hỏi vớ vẩn.
- Chồng giờ đang bận ở đó giải quyết tình hình, có về cũng chắc biết
lo cho ai.- Đan đáp lại, khuôn mặt ỉu xìu như bánh bao thiu.
- Các cậu, có ai có ý định sinh con sớm không?- An từ phòng làm việc,
cầm hồ sơ lên rồi nhập hội bà tám.
- SINH CON Á?- Cả Đan và Tinh Á đều trố mắt hỏi lại.
- Ừ, mình cũng không có ý định sinh con sớm đâu, nhưng mà cha mẹ của
lão Nam nhà mình đang muốn có cháu bế. Haiz! Sinh con khổ lắm, lúc đó
nhan sắc xuống cấp trầm trọng….mà cái lão Nam nhà mình không đời nào
lại thích ngồi nhà nhìn con vợ già xấu xí như mình đâu.- An khổ não
nói.
- Đằng nào chẳng phải sinh, trước sau gì cũng phải khổ thôi à.- Cô nói.
- Thì vẫn biết là như thế nhưng mà……- An thở dài.
- Cái lão Nam nhà cậu dạo này thế nào? Có còn trăng hoa nữa không?- Đan hỏi.
- Hết rồi, dạo này ngày nào về nhà mình cũng bắt lão phải dọn dẹp nhà
cửa, nấu nướng thời gian đâu mà trăng hoa?- An nói.
- Hưm, công nhận cậu nhàn rỗi thật, mình về là vắt chân lên cổ mà nấu
nướng, dọn dẹp đã vậy còn không được khen lấy một tiếng nữa.- Đan than
thở.
Đấy, ai lấy chồng rồi cũng bắt đầu cái màn than thở quen thuộc, nào là
sinh con đẻ cái, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, nấu nướng….rồi thì là
không có thời gian chăm sóc bản thân…..và kết thúc là sau này nhan
sắc sẽ không còn trẻ mãi với thời gian…và bây giờ điển hình là có
hai người đang ngồi đây than thở.
- Vậy thì thuê osin đi.- Cô lên tiếng cắt ngang cái màn than thở của hai cô bạn.
- Thôi đi.- Cả hai đồng thanh đáp lại.
- Sao?
- Cậu làm như lão Nam nhà mình ngoan hiền như anh Phong của cậu chắc,
cái lão ấy giờ mà rảnh rang ra là bắt đầu nhâm nhi uống coffee rồi
khen con nhỏ này con nhỏ khác rồi lại trăng hoa, ngoại tình, mình
quyết phải cho ổng thấy công việc nhà vất vả thế nào, và thôi luôn cái
vụ nhàn rỗi ngồi uống coffee đi.- An nói.
- Còn mình thì anh Quân nhất quyết không cho tuyển osin, anh ấy nói là
vợ thì phải đảm đang việc nhà, giỏi việc nước, bá đạo thế đấy.
- Thật là làm phụ nữ….vô cùng vất vả…- An kết lại một câu như thế
kèm theo khuôn mặt chán nản…..
Giải quyết xong công việc ở DK, Phong vội vã phóng xe đến JK
đón Tinh Á, dạo này anh thường xuyên trễ hẹn với cô, may là cô cũng
thông cảm, không giận chứ không thì anh chết chắc. Đúng là lãnh đạo
một tập đoàn lớn không dễ chút nào, bận tối tăm mặt mũi, quay như
chong chóng với mớ công việc dày đặc, áp lực công việc nặng nề, khối
lương công việc phát sinh ngày càng tăng lên. Đôi lúc anh cảm thấy mệt
mỏi nhưng những lúc đó, cô thường đến bên cạnh, giải quyết giúp anh
một số vấn đề, thỉnh thoảng còn làm vài động tác mát-xa khiến anh vô
cùng thoải mái. Một cô vợ tài sắc vẹn toàn như thế, trên đời mấy ai
được như cô, điều này khiến anh hạnh phúc, tuy cô cũng bận rộn nhưng
lúc nào cũng vậy, chỉ cần anh gọi một tiếng cô sẽ có mặt ngay bên cạnh
để giúp đỡ mà không một chút than thở.
Hôm nay có hẹn đi thử đồ cưới với cô mà hội đồng các cổ đông lại
phát sinh vấn đề khiến anh lại trễ hẹn với cô lần nữa. Thật là khổ đủ
đường mà. Anh khẽ kiếc nhìn hộp đựng nhẫn cưới anh mới đặt làm để bên
ghế phụ, cặp nhẫn lấp lánh ánh kim cương, đơn giản nhưng tinh tế và
sắc sảo. Anh sẽ khiến cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới
này, anh sẽ đem lại hạnh phúc cho cô như lời anh đã hứa…. Anh tăng
tốc cố gắng nhanh hết sức có thể nhưng tín hiệu màu đỏ trên cột đèn
giao thông đã hiện lên, anh cũng vừa kịp phóng qua thì một xe ô tô màu
đen khác cũng lao qua ngã tư, cố tình tông thẳng vào xe anh, anh né
không được mà nếu có né cũng sẽ tông vào đoàn người đang đi bộ băng
qua đường, tình cảnh lúc này có thể gọi tính nạng anh giống mành treo
chuông, anh thắng kít lại nhưng xem ra có vẻ cũng không được an toàn
lắm. Hai đầu xe tông vào nhau, anh đập đầu vào vô lăng, kính chắn xe
vỡ, máu tuôn ra, chủ nhân chiếc xe màu đen kia quay đầu bỏ chạy, đến
một khúc cua hắn cho xe dừng lại và tháo biển số giả ra vứt vào sọt
rác rồi tiếp tục phóng đi. Người qua đường vội vã lôi anh ra khỏi xe
rồi đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Đang ký nốt hồ sơ cuối cùng, bỗng nhiên cây bút máy trên tay cô
bị tòe ngòi bắn mực ra ngoài, trong tim cô khẽ nhói lên một cái thật
đau báo hiệu một điềm không lành. Cùng lúc đó điện thoại di dộng của
cô reo lên, nó được gọi đến từ bệnh viện. Nghe xong, khuôn mặt hồng
hào của cô dần biến sắc, chiếc điện thoại rơi xuống sàn.
- Sao vậy Tinh Á?- Đan và An ngạc nhiên hỏi.
- Anh ấy…anh ấy….đang…ở…trong….b…ệ…n…h…v…i…ệ…n……-
Cô khó khăn lắm mới nói hết được một câu.
- Cái gì? Chúng ta mau đến đó….- An nhảy dựng lên.
Không cần nói cũng biết người đang ở trong bệnh viện là Phong rồi, Đan
lấy điện thoại gọi cho Quân và Nam, Anh nhanh chóng lái xe đến bệnh
viện.
- Có chuyện gì vậy?- Nam hỏi.
- Không biết nhưng mà anh Phong đang ở trong phòng cấp cứu đó.- An nói.
Họ nhìn cô, từ lúc nhận được tin đó đến giờ, cô im lặng như một cái
bóng, nước mắt khẽ tuôn trào nhưng không thể thốt lên dù chỉ là một
tiếng nấc khẽ. Những giọt lệ cứ thi nhau lăn dài trên má, thà rằng cô
cứ khóc to ra có khi còn nhẹ lòng hơn là khóc kiểu đó, người ngoài
nhìn vào rất đau lòng.
Quân đến ôm lấy cô vỗ về như đang dỗ dành cô em gái. Cô cũng
không thốt lên một tiếng nấc nào, nước mắt cứ thế thấm vào áo
Quân…..
Tại sao lại thế này?
Tại sao đến lúc chuẩn bị đi thử đồ cưới cô và anh cũng không được hạnh
phúc, mỉm cười cùng nhau?
Tại sao lại oan tái đến vậy?
Cô và anh đã làm gì sai mà phải nhận lấy đau khổ này đến đau khổ khác
như vậy chứ?
Chẳng lẽ ngay từ đầu cô không nên đến với anh sao?
Chẳng lẽ ngay từ đầu yêu nhau là sai sao?
Tại sao?
Tại sao hạnh phúc của cô và anh lại không thể toàn vẹn thế này?
Tại sao vậy hả?
Tinh Á ngồi lặng im, nước mắt cô cũng nhanh chóng
bốc hơi vào không khí, mọi người ai cũng cảm thấy đau lòng. Bốn năm xa
cách, vừa gặp lại nhau chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện buồn. Cứ cho
gặp lại rồi đau lòng thế này chi bằng khỏi gặp lại nhau luôn thì có lẽ
mọi chuyện đã không đến mức thương tâm.
- Đan, điều tra vụ này đi.- Cô lạnh lùng nói. Sắc mặt lạnh ngắt không
một chút cảm xúc, nhìn như một ác quỷ ẩn mình dưới lốt của một thiên
thần.
- Sao không để cảnh sát lo?- Nam hỏi một cách khó hiểu.
- Bọn cảnh sát đó làm ăn lâu la lề mề, thà rằng tự tay bọn em xử lý
còn nhanh gọn hơn, sau đó dùng tiền là ổn.- An nghiến răng nói.
Tuy cách này vốn chẳng xa lạ gì với Quân và Nam, bởi vì trong thế giới
ngầm, toàn xử lý nhanh gọn kiểu đó, nhờ cảnh sát vừa phiền vừa lâu mà
kết quả thì chẳng ra sao. Thế nên tự mình làm là nhanh nhất. Trước giờ
Tinh Á đã làm biết bao nhiêu kẻ vô viện mà không hề bị cảnh sát tìm
đến, thậm chí họ còn nghĩ cô là nạn nhân. Dưới vỏ bọc thiên thần yếu
đuối đó không kẻ nào có thể biết được ẩn sâu trong con người đó là
người như thế nào.
- Tinh Á, cậu định xử lý sao?- An hỏi.
- Còn tùy thuộc vào mức độ của anh Phong.
- Đính thân ra tay hay phone cho Vika?- Đan hỏi tiếp.
- Để Vika đi. Mình nhúng vào chỉ thêm bẩn tay.- Cô nói.
- Vika là ai?- Quân thắc mắc.
- Giống anh Tân trước đây. Anh ta kết bạn với em trong lúc em bỏ Tinh
Á qua Mĩ học tập và sẵn sàng hỗ trợ bọn em mọi lúc mọi nơi, những vệ
sĩ của Tinh Á cũng là do anh ta tuyển chọn ra. Tuy không đến mức thân
cận nhưng anh ta thuộc tuýp người có thể tin tưởng. Địa bàn ở New
York, Los Angeles là của anh ta nên bọn em cũng khá thuận lợi trong
mấy vụ này. Hỗ trợ cho mạng lưới thông tin của Đan một phần là nhờ anh
ta. Nếu khi dùng thông tin mà không đạt được mục đích, bọn em sẽ giao
cho Vika, chỉ cần anh ta ra tay thì okay thành công 100%.- An giải
thích.
Quân và Nam ngạc nhiên, Vika hình như cũng là bạn học của anh Tân thì
phải. Trước đây có nghe anh Tân nói qua mà không rõ lắm.
Một anh chàng trông rất lãng tử mặc quần jean và áo sơ-mi màu
xanh da trời tiến đến gần chỗ họ. Khuôn mặt nhìn khá hiền lành. (càng
hiền càng hiểm ấy nhỉ?).
- Baby, anh nghe nói đức quân vương của em bị thằng khốn nạn nào đấy
tông phải không?- Anh ta đến bên cạnh, nâng cằm Tinh Á lên, nở một nụ
cười nguy hiểm trên khuôn mặt hiền lành.
- Anh đến đúng lúc lắm, bọn em đang định phone cho anh đây.- Đan nói.
- Điều tra rồi xử lý giúp em trong thời gian sớm nhất, anh biết đấy,
tính em không thích phải đợi chờ lâu đâu. Có gì anh và Đan cứ hợp tác,
hậu quả để đó em xử lý cho.- Cô lạnh lùng gạt tay Vika ra.
- Vika, nếu bắt được thằng khốn đấy, anh để cho em ra tay với nhé?- An
bẻ tay rắc rắc.
- Thôi, mấy baby giờ đã có gia đình, nhúng tay vào làm gì cho bẩn tay,
cứ để anh đây làm sạch từ A đến Z cho.- Vika nói.
- Em không muốn cho hắn chết dễ dàng thế đâu.- Cô nói. Lúc này trông
cô thật độc ác.
- Anh biết sở thích của em mà. Yên tâm lo cho đức quân vương của em đi
nhé, baby, anh về đây.- Vika cười rồi quay lưng đi. Bây giờ Nam mới
nhìn ra, những kẻ thuộc dạng đẳng cấp cao trong thế giới ngầm toàn là
những kẻ có vẻ ngoài rất là thiên thần, hiền lành nhưng ẩn giấu trong
đáy mắt là nhưng kẻ sát nhân máu lạnh, lấy tính mạng con người ra đùa
giỡn là thú vui tiêu khiển của họ, rất tiếc Đan và An thuộc dạng đó
còn Tinh Á thì không ai hiểu được. Ở cô có cái gì đó bí ẩn, muốn khám
phá cũng không được.
Đèn trong phòng cấp cứu tắt, cánh cửa mở ra, bác sĩ đi ra và tháo
bỏ khẩu trang y tế, đưa mắt tìm người nhà bệnh nhân.
- Thưa bác sĩ, anh ấy sao rồi ạ?- Cô lo lắng hỏi. Vẻ mặt lo lắng này
đúng là một bộ mặt khác của Tinh Á, vừa nãy là bộ mặt của ác ma, bây
giờ lại là bộ mặt của một cô gái tội nghiệp.
- Bệnh nhân đã qua được tình hình nguy kịch nhưng chúng tôi cũng không
nói trước được điều gì. Có thể tỉnh lại nhưng cũng có thể để lại di
chứng về sau.- Bác sĩ nói.
Phong được đưa về phòng hồi sức, anh nằm bất tỉnh trên chiếc
giường trải ga trắng. Toàn thân không có lấy một cử động nhẹ. Trước
đây, bao nhiêu lần cô nhập viện, bất tỉnh nhân sự, anh đã ngồi bên
cạnh cô, chìm trong nỗi tuyệt vọng và bây giờ cô cũng phải trải qua
cảm giác đó. Nhưng nhất định cô sẽ không tuyệt vọng, không rời xa anh.
Nếu nói cô cần anh cũng đúng, cô rất cần anh bên cạnh, dù sau này có
ra sao thì cô vẫn yêu anh, vẫn ở bên anh cho đến chết……
- Tinh Á, bên cảnh sát có đưa cho mình cái này.- Đan đưa cho cô một
cái hộp nhung hình trái tim nhỏ xíu màu trắng bạc. Cô mở ra xem, bên
trong là cặp nhẫn cưới. Nước mắt cô lại tuôn trào lần nữa. Anh đã đặt
làm nhẫn nhưng lại không thể đeo vào tay cô. Từng giọt lệ nóng hổi cứ
thế tuôn ra như sông suối, rớt rơi trên tay anh. Dường như cảm nhận
được điều gì đó, ngón tay anh khẽ cử động nhưng không ai nhìn thấy. Họ
chỉ thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thiên thần của cô.
Trông cô lúc này vô cùng yếu đuối. Càng nhìn cặp nhẫn càng đau lòng
thêm. Cô sai rồi, sai thật rồi, đáng lí ra cô nên gạt bỏ tính kiêu
ngạo của mình dù chỉ một lần thôi để trở về bên anh thì đã chẳng có
chuyện buồn như ngày hôm nay.
“Em luôn chuyển động không ngừng, không theo quỹ đạo, trong khi anh
chỉ mãi đứng im một chỗ, chờ em, tại sao em không thể gạt bỏ tính kiêu
ngạo của mình qua một bên dù chỉ một lần thôi hả?”- Anh đã trách cô
như vậy. Nhớ lại sao thấy đau lòng quá. Đúng là cô đã kiêu ngạo quá
rồi. Kiêu ngạo nên mới khiến anh thành ra như vậy.
- Tinh Á,….- Anh Quân đến ôm lấy cô.
- Em sai thật rồi.- Cô thổn thức.
- Không, em đừng tự trách mình như vậy. Nếu có thật là sai thì tất cả
chúng ta đã sai chứ không phải mình em đâu.- Quân nói.
Phong, anh mau tỉnh lại đi.
Lần này là em cầu xin anh đó.
Em sai và em cũng đã thua rồi, xin anh đó.
Em xin anh đó, làm ơn tỉnh lại đi, được không?
Phong….
Em…
Yêu…
Anh….
Những ngày sau, tình hình vẫn vậy, Phong vẫn bất
tỉnh trên giường bệnh, nước mắt của Tinh Á rơi từng đêm, nhoà vào
không khí. Ban ngày cô vẫn đi làm bình thường, chiều tan sở lại trở về
bệnh viện, ngồi bên cạnh Phong. Cô không muốn ai vào đây nên Quân,
Nam, An, Đan chỉ biết ngồi ở nhà trong tâm trạng thấp thỏm lo âu,
Phong nằm một chỗ nên công việc của DK đổ ập lên đầu Quân và Nam, làm
việc tối tăm cả mặt mũi, cũng may Tinh Á vẫn bình tĩnh đi làm bình
thường chứ không thì Đan và An cũng căng thẳng.
- Tại sao Phong nằm viện như vậy mà Tinh Á vẫn đi làm như thường vậy?
Nếu là bọn anh thì chắc đã gạt bỏ công việc qua một bên rồi.- Nam nói.
- Sai lầm, nếu chỉ vì chuyện đó mà các anh sẵn sàng gạt bỏ công việc
qua một bên thì đúng là sai lầm trầm trọng.- An lắc đầu.
- Tại sao lại là sai lầm?- Nam hỏi.
- Như vậy là tạo điểm yếu cho chính bản thân mình. Trong chốn làm ăn
đầy rẫy những mưu mô, thủ đoạn này mà để lộ điểm yếu của bản thân cho
đối thủ thấy không phải là sai lầm sao? Bọn họ dại gì bỏ qua cơ hội đó
chứ? Một khi nắm được điểm yếu của đối thủ, chẳng có ai mà không ra
tay. Nếu sau này anh cũng như Phong thì em cũng sẽ như Tinh Á, không
phải bọn em vô tình hay nhẫn tâm gì đâu nhưng trong thế giới này, bắt
buộc bọn em phải trở thành những con người như vậy. Để tồn tại thì
phải chấp nhận thôi.- An nhún vai giải thích.
Đúng, nếu bốn năm qua họ để tình cảm chi phối thì đã chẳng có JK của
ngày hôm nay và dĩ nhiên đã không có JK thì DK cũng không dễ dàng gì
mà leo lên vị trí này một cách nhanh chóng như thế được.
Điều tra từ bữa giờ nhưng Đan cũng không thu thập được gì về vụ tai
nạn của Phong. Vẫn biết đây là một âm mưu chứ không phải là vô tình mà
tông phải nhau nhưng không thể nào tìm ra thông tin được. Lần đầu tiên
trong đời Đan phải chịu bó tay thế này, nhờ đến cả Lôi Vỹ nhưng cậu
nhóc cũng bó tay chào thua, không có nhân chứng, bằng chứng nên việc
tìm ra thông tin không khác gì mò kim đáy bể.
Vika thì nhận lời xong cũng chẳng thấy liên lạc gì, thật là điên tiết mà.
- Không tìm được thông tin gì sao?- Quân vừa giải quyết công việc xong
cũng quay ra hỏi. Vụ này giấu bố mẹ ở Trung Quốc nếu để họ biết chắc
chắn tình hình càng rối hơn.
- Thật là điên tiết mà, lần đầu tiên em rơi vào tình huống này. Mấy
ngày rồi mà không có một chút thông tin gì không như trước đây, chỉ
cần một đêm thôi thì em muốn có bao nhiêu thông tin cũng luôn luôn
được đáp ứng nhanh chóng và đầy đủ. Đến cả Lôi Vỹ cũng chịu thua.- Đan
bức xúc nói. Vừa nói xong thì điện thoại reo vang, là Lôi Vỹ gọi.
Đan: Chị nghe đây.
Vỹ: Em đã tìm ra tên đó rồi, em sẽ gửi hình hắn qua cho chị, phần còn
lại chị nhờ anh Vika xử lý đi nhé?
Đan: Thật sao? Có chắc không đó?
Vỹ: Em chỉ tìm ra tên ra tay còn kẻ chủ mưu thì em chịu.
Đan: Không sao, chỉ cần moi được thông tin từ miệng tên đó thì kẻ chủ
mưu cũng khó lòng thoát khỏi bàn tay của Vika.
Vỹ: Nếu moi được thông tin từ miệng hắn thì em đã không nói chị nhờ
đến anh Vika, hắn bị câm, lại thuộc dạng mù chữ, chị có lấy xà beng
cạy miệng hắn cũng chẳng được kết quả gì đâu, thế nên em mới nói chị
giao cho anh Vika, mấy “món” của anh ấy em nghĩ cũng có hiệu quả đó.
Đan: Nhóc vất vả rồi, gửi hình hắn qua đây, chị sẽ có cách của chị,
nhóc nghỉ ngơi đi.
Vỹ: Tuân lệnh “sếp”.
Sau đó, một loại hình được gửi qua máy của Đan, Lôi Vỹ cũng thật là
thông minh, nhờ vào camera nhỏ mà phát hiện ra khuôn mặt của hắn. Tuy
không phải là toàn bộ khuôn mặt nhưng chỉ cần chừng này thôi thì Vika
cũng có thể tìm ra được. Cô nhanh chóng gửi hình cho Vika rồi lấy điện
thoại gọi cho anh ta.
Vika: Gì vậy baby?
Đan: Nhận được hình của em chưa?
Vika: Ừm rồi, baby đâu cần cất công gọi cho anh, gửi hình là anh đây
biết phải làm gì rồi. Mà anh công nhận baby giỏi thật nha, anh đây còn
chưa tìm ra mà baby đã tìm ra rồi à?
Đan: Em không có cái tài ấy, tất cả là nhờ Lôi Vỹ.
Vika: À cái cậu nhóc có vẻ mặt hiền lành giống anh đây á hả?
Đan: Ừm. Hiền giống anh đấy.
Vika: Hahahahahahahaha, hiền mới đáng sợ, em chưa nghe anh trai yêu
quý của em nói câu đó sao?
Đan: Em thuộc dạng đó mà, không cần nói cũng biết.
Vika: Hahahahahahahaha, mấy baby chỉ được cái vẻ ngoài đánh lừa con
mắt thiên hạ chứ hiền lành gì, toàn Evil, Demo, Lucifer đội lốt thiên
thần cả. (Evil, Demo, Lucifer là những từ chung chung chỉ về ác quỷ,
đại loại là nói về những kẻ độc ác)
Đan: Bọn em chưa đạt đến trình độ ấy. Bọn em là thiên thần đội lốt ác quỷ mà.
Vika: Tình hình của baby xinh đẹp (ý nói là Tinh Á) và đức quân vương sao rồi?
Đan: Vẫn chẳng có tiến triển gì.
Vika: Ừm, nghỉ ngơi đi, anh đi tìm thằng khốn gây họa đó đây. Bye baby nhé!
- Tìm ra rồi sao?- Quân hỏi
- Ừm.- Đan gật đầu mệt mỏi.
Tại bệnh viện, Tinh Á vẫn ngồi im ở đó, thì thầm những lời tha
thiết bên tai Phong.
- Phong à, anh có nghe em nói không? Tỉnh lại nhanh đi anh, anh cứ nằm
như vậy hoài, có biết làm em lo lắng lắm không hả? Anh mà không tỉnh
thì em bỏ anh đó nha. Phong à, đồ cưới của chúng ta làm xong rồi, tại
sao anh không cùng em đi thử đồ cưới mà lại nằm im như vậy hả?
Từng ngón tay Phong khẽ cử động chậm chạp, có phải anh đang cảm
nhận được điều gì đó không?
- Phong à, em mặc thử váy cưới rồi, đẹp lắm đó, anh mau tỉnh dậy đi,
anh cũng phải thử đồ cưới cho em nhìn đó. Anh mau tỉnh lại đi được
không Phong? Nếu anh tỉnh lại em sẽ không kiêu ngạo nữa, em biết sai
rồi mà sao anh không chịu tỉnh dậy vậy? Anh giận em nên phạt em vậy
sao? Anh nhẫn tâm quá đó. Anh tỉnh dậy đi rồi muốn phạt sao em cũng
chấp nhận hết mà. Phong, anh có nghe em nói không? Thật đáng ghét
nha.- Cô khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn nhưng anh không đáp lại nụ hôn
đó của cô………………..