Hãy Để Anh Nói: Anh Yêu Em

Chương 17: Chương 17




Hãy để anh nói: Anh yêu em - Chương 16

Chương 16: THÓI QUEN CÓ EM BÊN CẠNH.

Toàn thân đã dần cử động lại sau một đợt hôn mê

sâu, thần trí cũng đã tỉnh táo lại nhưng sao đầu lại đau thế này?

Phong đưa mắt nhìn sang bên cạnh, một người con gái đang gục đầu bên

cạnh giường của anh, hàng mi dài quyết rũ, bờ môi hồng nhạt, chiếc cổ

thon dài, trắng trẻo, vành tai nhỏ nhắn, xinh xinh, nhìn thoáng qua

cũng biết là một mỹ nhân nhưng cô gái này là ai, tại sao lại nằm bên

cạnh anh? Tại sao anh lại ở trong bệnh viện? Chuyện gì đã xảy ra? Đầu

anh tại sao lại đau thế này? Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người con

gái đó, trong lòng len lỏi một cảm giác vừa xa lạ vừa gần gũi, bất

giác anh đưa tay lên vuốt má cô như một thói quen.

- Phong, anh tỉnh rồi sao?- Tinh Á tỉnh giấc khi cảm thấy có cái gì đó

chạm vào mình, bèn ngẩng đầu lên hỏi. Thấy vậy,anh bất giác rút tay

lại thật nhanh.

- Cô là ai? Tại sao lại ở đây?- Phong mơ hồ hỏi. Cùng lúc đó Quân,

Nam, An, Đan tiến vào.

- Phong, cậu tỉnh rồi à?- Nam vui mừng hỏi.

- Ừ, mà chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mình lại nằm ở cái nơi quái

quỷ này? À, các cậu có biết cô gái này là ai không?- Phong hỏi.

- Cậu bị mất trí à?- Nam hỏi lại.

- Mất trí gì? Các cậu có bạn gái từ khi nào vậy? À, Đan, em và Quân

đang quen nhau à? Sao mình không biết gì thế nhỉ?- Phong ngơ ngác nhìn

quanh.

- Phong, anh bị mất trí nhớ rồi.- An thốt lên.

Mọi người chuyển hướng sang Tinh Á, cô ngồi lặng im như một cái xác

không hồn. Người mình yêu thậm chí là sắp trở thành phu quân của mình

lại không nhớ ra mình là ai. Trời ơi! Chuyện này sao Tinh Á có thể

chịu nổi đây?

- Là chứng mất trí nhớ có chọn lọc.- Quân nói. Trước đây anh cũng đã

từng gặp một người mắc chứng này sau một tai nạn giao thông, trí nhớ

không mất hết hoàn toàn nhưng sẽ mất đi một phần ký ức, y học gọi đó

là chứng mất trí nhớ có chọn lọc, không có thuốc phục hồi, chỉ có thể

dựa vào bệnh nhân và thân nhân mà thôi.

Tinh Á nghe qua cụm từ đó cũng không ngạc nhiên là mấy, cô đứng

lên rồi lao ra ngoài, lúc chạy ngay qua Đan, Đan cảm nhận được Tinh Á

đang khóc.

- Thằng điên này, cô ấy là hôn thê của cậu đấy.- Nam gào lên.

- Cô ấy là ai? Mình không biết nhưng mình có cảm giác gì đó quen thuộc

lắm. Giống như mình đã từng quen cô ấy vậy.- Phong thú nhận.

Cô ngồi xuống một chiếc ghế đá, nước mắt cứ thế trào ra, dạo này

cô hay khóc, cô dần trở nên yếu đuối như thế này từ khi nào vậy? Từ

xa, Đan nhìn thấy, Tinh Á đang đau, trong tim Đan cũng cảm thấy đau

theo. Đan tiến lại gần, ôm lấy Tinh Á.

- Không sao đâu Tinh Á, nhất định anh ấy sẽ nhớ lại cậu thôi mà.

- Có thể nhớ lại sao? Anh ấy còn không nhận ra mình là ai thì sao mà

nhớ lại nổi?- Tinh Á khóc nghẹn ngào.

- Trước đây, bao nhiêu lần anh ấy đã khổ sở vì cậu rất nhiều, bây giờ

chẳng lẽ cậu không thể ở bên cạnh anh ấy sao? Chỉ cần cậu dành nhiều

thời gian cho anh ấy, nấu những món ăn mà trước đây cậu đã từng nấu

cho anh ấy anh, giúp anh ấy thư giãn khi anh ấy căng thẳng, trò chuyện

với anh ấy, giúp anh ấy nhớ lại chuyện cũ, cậu cứ từ từ thôi, kiên

nhẫn là được mà, cậu đừng vội vàng. Mình tin anh ấy sẽ nhớ lại cậu mà.

- Không phải mình không làm được nhưng mà mình không quen với thái độ

mà anh ấy dành cho mình, nó thật xa lạ. Trước giờ anh ấy luôn ân cần

lo cho mình từng li từng tí, cũng nào cũng dịu dàng nhưng mà bây giờ

những thứ đó thật sự xa lạ, anh ấy còn không nhớ ra mình nữa, Đan à,

mình đau lòng lắm.

- Tinh Á, mình biết cậu đang rất đau nhưng mà cậu phải cố gắng.

- Mình sẽ nghe lời cậu.

- Bây giờ cậu về tắm rửa thay đồ rồi ăn chút gì đó cho lại sức đi, anh

Phong ở đây đã có bọn mình chăm sóc rồi. Về nghỉ ngơi đi, tình hình

công việc ở JK cũng ổn định rồi, không có gì lo lắng đâu.

- Ừm.- Cô gật đầu rồi đi về.

Đan trở vào phòng bệnh, nhờ Quân và Nam ở đó trông coi Phong còn Đan

và An sẽ tới chỗ anh Vika. Anh ấy cũng mới nhắn tin là muốn Đan và An

đến.

- Hai người đi được không?- Nam lo lắng hỏi.

- Không sao đâu, bọn em đâu phải trẻ con.- An cười.

Tại một nhà kho bỏ hoang, một tên người Mỹ gốc Trung to con

đang bị một đám người hành hạ nhưng hắn nhất quyết không nói ra một

chút thông tin nào. Máu chảy loang lỗ trên sàn, bốc lên mùi tanh tanh

và mùi mồ hôi khiến người ta có cảm giác buồn nôn.

- Hắn không khai sao?- An hỏi.

- Bị câm lại còn mù chữ khai bằng cái niềm tin à?- Đan nói

- Thế anh định hành hạ hắn đến bao giờ?- An nóng lòng hỏi.

- Anh giở hết “món” rồi nhưng không được.- Vika nhún vai.

- Thế thì coi như vô dụng, khử hắn đi.- Đan nói.

- Ok, anh đang có ý định đó đây.- Vika cười rồi ra hiệu cho đàn em khử

luôn tên đó.

Đan và An thất vọng trở về, Vika vẫn cho người truy tìm, anh không thể

để mấy baby đáng yêu này thất vọng được.

Tại một nơi khác, có một tên đang nở một nụ cười mãn nguyện.

Hắn ta nghiến răng nguyền rủa và rắp tâm lên tiếp một kế hoạch mới

nhằm phục vụ cho mục đính trả thù của mình. Có vẻ như hạnh phúc vẫn

chưa thực sự đến với cô và anh rồi….

Buổi chiều, Phong được Nam đưa về nhà, còn Quân

thì bận ở lại văn phòng giải quyết công việc. Phong là trụ cột của tập

đoàn, bây giờ cậu ấy thế này thì Quân có ba đầu sáu tay cũng không thể

gánh hết công việc của tập đoàn được, Nam thì công tác, ngoại giao

thường xuyên nên Quân đành nai lưng ra gánh hết. Trong khi đó tại JK

thì mọi việc vẫn thuận buồm xuôi gió, một phần là nhờ Tinh Á vẫn bình

tĩnh đi làm, phần còn lại là do tập thể nhân viên hùng mạnh của tập

đoàn nên cho dù người lãnh đạo không trực tiếp quản lý thì nhân viên

vẫn luôn biết công việc của mình là gì mà không cần phải phân công hay

dặn dò gì cả.

Vừa bước vào nhà, Phong đã cảm thấy một mùi hương đặc biệt

tỏa ra từ bếp, nhà cửa được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ đến nỗi không

một hạt bụi nào vương lại, anh tiến vào trong bếp, ngạc nhiên khi thấy

một cô gái xinh đẹp đang loay hoay làm bữa tối. Mỗi món ăn đều mang

một mùi hương riêng, khác hẳn với những món ăn ở các nhà hàng mà anh

đã từng thưởng thức.

- Anh xuất viện sớm vậy?- Cô mỉm cười hỏi.

- Cô…tại sao cô lại ở nhà tôi?

- Anh đi tắm đi, em nấu sắp xong rồi.- Cô không trả lời câu hỏi của

anh mà chuyển sang vấn đề khác.

- Tôi đang hỏi cô là tại sao cô lại ở nhà của tôi?- Ánh mắt lẫn ngữ

điệu của anh đều rất lạnh lùng. Những biểu hiện đó trước giờ anh vốn

không dành cho cô mà.

Nghe anh hỏi vậy, chiếc muỗng trên tay cô rơi xuống đất, trong lòng

tràn trề nỗi thất vọng. Cô đang cố gắng thích nghi với tình hình hiện

giờ nhưng tâm lí cô hoàn toàn không thể thích nghi được với thái độ

lạnh nhạt của anh đối với cô. Cô đã quen với kiểu cưng chiều của anh,

nay lại như thế này, cô không thể chấp nhận được. Nước mắt cô lăn

xuống, cô đứng bất động. Thấy cô khóc, anh chợt cảm thấy trái tim mình

khẽ nhói lên từng đợt, không đau dữ dội nhưng lại đau âm ỉ. “Cô ấy là

hôn thê của cậu đấy”. Anh nhớ lại lời nói của Nam, cô ấy là cô thê của

anh thật sao? Anh đi đến bên cô, vòng tay qua ôm lấy cô, nước mắt cô

thấm vào áo anh khiến trái tim anh đã đau lại càng đau hơn.

- Tôi xin lỗi, em đừng khóc.- Trái tim anh luôn mềm yếu trước cô, nay

thấy cô khóc vì mình như thế nên cho dù anh có mất trí nhớ thì cảm

giác ấy vẫn không bị mất đi.

- Em đã xin lỗi rồi mà, tại sao anh lại đối xử với em như vậy?- Cô nói

qua làn nước mắt.

- Tôi xin lỗi mà.- Anh ôm chặt lấy cô. Anh không biết cô ấy với anh,

trước đây có mối quan hệ gì nhưng bây giờ có lẽ anh phải chấp nhận sự

hiện diện của cô bên cạnh anh.- Em đang nấu ăn mà em cũng phải để tôi

đi tắm chứ?- Anh mỉm cười rồi hôn lên má cô, khuôn mặt này thật sự

khiến anh liều lĩnh làm theo thói quen của mình mà không một chút lo

sợ.

- Anh…đừng lạnh nhạt với em được không?- Mắt cô ầng ậng nước.

- Tôi sẽ không làm em khóc nữa, okay?

- Ừm…

Anh buông cô ra rồi lên phòng tắm, lúc này anh không nhớ ra cô là ai

nhưng ban nãy, lúc ở bên cô, anh cảm thấy cô rất quen thuộc, trái tim

anh còn nhói đau khi cô khóc chứng tỏ mối quan hệ trước đây của anh và

cô không phải là mối quan hệ bình thường. Bữa cơm tối hôm đó, anh cảm

thấy rất vừa miệng, món nào cũng ngon, hương vị vẫn như trước đây,

nhìn cô tâm trí anh bất giác hiện lên một hình bóng cô gái quen

thuộc……

Những ngày sau đó, cô luôn xuất hiện vào lúc anh căng thẳng vì

công việc, giúp anh giải quyết một số vấn đề, cung cấp cho anh một số

thông tin mà anh không có, làm những động tác mát-xa khiến anh thoải

mái hơn. Mỗi chiều đi làm về anh luôn được ăn các món ngon mà cô tự

tay nấu, lúc làm việc cũng có sự góp mặt của cô, tối đến lúc ngủ anh

cũng ôm ấp cô theo thói quen, mọi việc cứ dần trôi qua như vậy, ngày

nào cũng lặp lại như một vòng tuần hoàn nhưng chính điều đó lại khiến

anh hạnh phúc bên người con gái đó cho đến một ngày, cô đột ngột biến

mất, anh về nhà thì không thấy bóng dáng bận bịu nấu nướng của cô đâu.

Trong lòng anh thoáng một chút hụt hẫng. Tiếng chuông điện thoại reo

vang, anh nhấc máy.

Phong: Alo.

Tinh Á: Anh, em bận đi công tác đột xuất nên không về được, anh ở nhà

ăn cơm rồi nghỉ sớm, đừng thức khuya nhé.

Phong: Khi nào….khi nào em về?

Tinh Á: Xong việc em sẽ về ngay.

Phong: Ừm….

Cô cúp máy, trong lòng rạo rực niềm vui nho nhỏ, ít ra thì anh vẫn cần

có cô bên cạnh như một thói quen không thể thay đổi. Còn anh thì đã

quen với sự hiện diện của cô, thiếu hơi cô chắc anh không chịu nổi.

Hai ngày trôi qua, cô vẫn chưa về, trong lòng anh đã buồn

còn buồn hơn, trong căn biệt thự rộng thiếu vắng bóng dáng cô thì

không khác gì một căn nhà hoang. Anh khẽ thở dài rồi bước lên phòng.

Nhưng….trên chiếc giường êm ái kia, thân thể mảnh khảnh đó đang chìm

trong giấc ngủ, anh tiến lại gần, khom người hôn nhẹ lên môi cô, mùi

hương trên người cô lan tỏa khắp mọi cảm quan của anh. Tắm rửa xong,

anh xuống bếp nấu nướng bữa tối rồi lên gọi cô dậy.

- Tinh Á, dậy đi em.

- Ưm….anh….anh đi làm về lúc nào vậy? Sao không đánh thức em?- Cô hỏi.

- Em ngủ như chết vậy sao tôi đánh thức nổi?- Anh nhéo mũi cô.

- Ưm…tại đi máy bay về, em mệt quá nên ngủ thiếp đi, không biết gì cả.

- Tôi hiểu mà.

- …….

- Xuống ăn cơm thôi.

Bữa cơm tối, anh nấu vẫn ngon như trước, xem ra sau bốn năm anh

vẫn không hề mất đi phong độ và đẳng cấp.

Tối hôm ấy, anh đã “phạt” cô vì cái tội bỏ anh mà đi công tác

khiến cô thiếu chút nữa là chết vì thiếu oxy, toàn thân cũng bị anh

“phạt” để lại những dấu tích màu đỏ hồng.

“Thằng khốn, sao cái mạng mày lớn vậy? Xem ra không tiễn mày

xuống gặp Diêm Vương không được mà.” Đâu đó rít lên một tràng căm hận,

quyết tâm trả thù đến cùng, nhất định không buông tha cho cô và

anh……………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.