Hãy Để Cho Anh Một Lần Nữa Bắt Đầu

Chương 20: Chương 20




Tần Vũ ngồi im lặng bên phần mộ, nhìn đăm đăm vào tấm ảnh. Hắn đưa tay ve vuốt từng đường nét trên khuôn mặt của người trong ảnh. Hắn muốn khảm ánh mắt, nụ cười của người kia vào trái tim mình. Xúc cảm lạnh lẽo trên phiến đá truyền tới khiến Tần Vũ bỗng như tỉnh mộng. Hắn ôm mặt khóc rưng rức, nước mắt như con đê vỡ ào ạt tuôn rơi, lồng ngực hắn đau thắt từng cơn. Sự thật quá mức phũ phàng đã chôn vùi niềm hy vọng cuối cùng của hắn. Cậu ấy sẽ không bao giờ quay trở lại, đã thực sự không còn tồn tại trên cõi đời. Những con sóng ngoài khơi vẫn không ngừng vỗ vào vách đá, thinh không im lặng chỉ có một màu xanh mênh mông, chẳng có một bóng chim chiều, chỉ có một mình Tần Vũ ngồi đây khóc thương cho một đoạn tình đau khổ, tiễn biệt tình yêu và hạnh phúc duy nhất của cuộc đời mình.

New Centery hôm nay vẫn ồn ào, náo động như thường lệ. Lê Dũng tựa người vào ghế, choàng tay ôm Vĩnh Khang, phì phèo điếu thuốc, thi thoảng lại đưa mắt nhìn sang phía quầy bar. Y cất giọng lạnh lùng hỏi gã mặt sẹo ngồi bên:

- Hắn đến từ bao giờ?

- Dạ, hắn đến từ chiều, cứ uống mãi từ lúc đến giờ.

Lê Dũng nhíu mày. Chuyện hồi trưa y đã nghe kể qua. Y đoán tên ngốc Tần Vũ này có lẽ gặp phải cú sốc gì rồi, tám phần là xác minh được người kia không phải là Tô Minh nên mới tuyệt vọng mà đến đây nốc rượu. Lê Dũng ôm vai Vĩnh Khang đứng lên:

- Mày để ý hắn giúp tao. Khi nào gục thì cho người đưa hắn về.

Mặt sẹo vâng dạ rồi cung kính tiễn Lê Dũng rời khỏi quán bar.

***

Tần Vũ cảm thấy khát nước. Hắn từ từ mở mắt. Ánh trăng tràn vào căn phòng khiến không gian phủ một ánh sáng mơ hồ. Hắn thấy một người ngồi bên giường, ánh mắt chăm chú nhìn hắn. Người kia dường như hơi giật mình, định rời khỏi, hắn đã nhanh hơn, kéo lấy tay ôm riết vào lòng. Người nọ nằm sấp trên người Tần Vũ, mặt úp vào ngực hắn, không động đậy, Tần Vũ vuốt ve lưng của cậu ta, khẽ thì thầm:

- Minh Minh, đừng đi, ở lại với anh một chút thôi.

Giọng hắn van lơn, yếu ướt và tràn đầy ủy khuất, giống như đứa trẻ đáng thương đang cầu chút quan tâm. Người kia khẽ run rẩy. Tần Vũ đảo ngược người đè lên cậu ta. Ánh trăng dìu dịu chiếu trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt cậu sâu như không thấy đáy vẫn đang nhìn hắn đăm đăm. Tần Vũ đưa tay gạt những sợi tóc trên trán cậu và đặt lên vầng trán thanh tú một nụ hôn nhẹ nhàng. Cảm giác ấm áp chân thật truyền đến từ làn da cậu khiến hắn lưu luyến không nỡ rời đi. Hắn tiếp tục hôn lên đôi mắt, chóp mũi, hai bên má và dừng lại ở cánh môi mềm mại. Hắn đưa lưỡi liếm nhẹ trên đó rồi viền theo vành môi, cuối cùng mới luồn sâu vào bên trong cướp lấy vị ngọt ngào trong khuôn miệng xinh đẹp. Hơi thở hai người nóng rực quyện vào nhau. Tần Vũ thậm chí còn cảm nhận được trái tim của cậu đang đập những nhịp gấp gáp, dội trên lồng ngực hắn. ... Lúc này đây, hắn mới cảm thấy cậu là của hắn, chỉ thuộc về mình hắn, dù âm dương cách trở, cậu vẫn có thể trở về với hắn trong giấc mơ. Ánh trăng vẫn nhẹ nhàng lan tỏa, chiếu xuống hai cơ thể quấn riết lấy nhau, cùng chìm đắm trong nỗi khát khao vô tận.

***

Ánh nắng buổi sáng làm Tần Vũ chói mắt, hắn mở mắt ra nhìn xung quanh. Hôm qua, hắn say rượu ở New Centery, có lẽ Lê Dũng đã cho người đưa hắn về. Nhìn quần áo xộc xệch trên người, hắn lại hồi tưởng giấc mơ đêm qua. Chiếc áo sơ mi chẳng còn chiếc cúc nào, có lẽ là cảm giác trong mơ quá chân thật khiến hắn tự xé rách áo từ lúc nào không hay. Nhưng không hiểu sao, lần này mọi thứ quá mức thật, thậm chí, khoái cảm dường như còn sót lại trong cơ thể hắn, ga giường nhăn nhúm loạn thành một đoàn. Hắn đưa tay nhu thái dương. Nghĩ ngợi gì chứ, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tần Vũ uể oải đứng lên, bước vào phòng vệ sinh. Hắn tắm rửa qua loa rồi chuẩn bị đi làm, chiều nay còn có một cuộc gặp quan trọng. Vừa mặc quần áo, vừa liếc mắt qua giường, hắn lại lắc đầu. Ga giường còn vài vết tinh dịch khô từ hôm qua, hắn vậy mà lại mộng tinh. Không khí còn thoảng mùi hương khó nói. Tần Vũ cuộn ga giường, dù sao cũng phải cho vào máy giặt trước khi người giúp việc đến. Hắn rũ mạnh chiếc ga để chuẩn bị cho vào máy. Bỗng “Coong”, một âm thanh vang lên, Tần Vũ nhìn xuống đồ vật rơi trên sàn nhà, ngay lập tức hắn cứng đờ, một tiếng vang lớn như nổ trong đầu hắn. Trên nền nhà, nổi bật trên sàn đá hoa, một chiếc khuyên tai bằng bạc lấp lánh đang im lặng nằm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.