Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 120: Chương 120: Con dâu chân mệnh




Trái ngược với sự lo lắng của Nhật Ly, đúng như Tuấn Kiệt đã nói, ông Tuấn và bà Lam đều là những người thân thiện.

Ngay khi tiếng động cơ dừng lại ngoài sảnh, hai người đã đi ra vui vẻ đón khách.

“Chào cháu, vào nhà đi nào!” Bà Hồng Lam đi tới cầm lấy cánh tay, kéo theo Nhật Ly đi vào trong. Ông Lê Tuấn cũng hài lòng gật đầu rồi nháy mắt với con trai: “Làm tốt lắm.”

Tuấn Kiệt hớn hở vênh mặt đi theo mọi người.

Bốn người bước vào phòng khách thì Lam Linh cùng cô giúp việc còn đang bày bàn ăn, cô nhóc thấy Nhật Ly liền hi hi cười, đôi mắt híp lại cong lên như mảnh trăng giơ tay vẫy: “Chị, bất ngờ chưa?”

“...” Nếu như Tuấn Kiệt không nói trước thì đúng là bất ngờ thật, cơ mà bây giờ biết rồi nên chả cảm thấy gì, chỉ có chút hồi hộp mà thôi. Nhật Ly mỉm cười gật nhẹ đầu.

“Chị ngạc nhiên tới mức không nói lên lời kìa, hihi!” Lam Linh lau khô tay chạy tới tranh với bà Lam cầm lấy bàn tay lạnh toát của Nhật Ly kéo cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh. “Cha, mẹ đây chính là người bạn nấu ăn ngon mà lần trước con nói chuyện ấy. Anh trai thật tài, mắt nhìn xuất sắc quá!”

“Con bé này, xong việc chưa.” Tuấn Kiệt ngồi vào bên cạnh Nhật Ly kéo cô nhích xa Lam Linh ra một chút rồi nói: “Đây là cha mẹ anh. Cha Tuấn và mẹ Hồng Lam.”

Sau đó quay sang nói với hai ông bà đang ngồi đối diện hiền lành cười: “Cô ấy là Nhật Ly, bạn gái của con.”

“Hai đứa tính tới bao giờ thì công bố, cũng nên đi đăng ký trước rồi tổ chức luôn. Tốt nhất là không cần đính hôn, kết hôn luôn. Về ở đây với chúng ta hoặc là ở riêng đều được hết...” Bà Hồng Lam nói một mạch, đứa con dâu này bà ấy chỉ nhìn thôi cũng đã thấy mến. Quả nhiên hai đứa con tự tay mình nuôi lớn mắt nhìn người đúng là tinh tường.

Ở cô bé này toát lên một sự thẳng thắn, mạnh mẽ và chân thành, không câu lệ cũng chẳng xiểm nịnh.

Bà ấy chấm rồi.

Nghe bà Lam nói, không chỉ Nhật Ly mà cả ba người còn lại cũng đều sững sờ.

Đây là ý gì?

Là thực hiện đúng phương trâm “lấy vợ thì cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ rèm pha” hay sao?

“Ha ha...” Ông Tuấn cười vang, ngay sau đó là tới Lam Linh. Tiếng cười giòn giã của hai người khiến căn phòng bỗng chốc thoải mái hơn rất nhiều.

Tuấn Kiệt ngồi bên cạnh cố nhịn cười lên tiếng: “Mẹ à, con dâu của mẹ không chạy mất được đâu ạ.”

“Mẹ không tin tưởng ở con cho lắm!” Bà Hồng Lam thẳng thắn nói. “Cưới ngay đi, con cái chưa cần nghĩ tới đâu.”

“Con cũng thấy mẹ nói đúng!” Lam Linh ngồi bên cạnh nói xen vào: “Anh chị định ngày đi ạ.”

Ông anh trai đầu gỗ này của cô mà không nhanh để chị dậu chạy mất thì sao bây giờ.

“Con bé này, hai mẹ con bà lại dọa Nhật Ly sợ đấy.” Ông Tuấn mỉm cười nhìn gương mặt đang đỏ bừng của cô nhẹ giọng nói: “Nhà bác toàn người vui tính, cháu đừng để ý. Cứ tự nhiên nhé!”

“Vâng ạ.” Nhật Ly gượng cười, đúng là cô chưa kịp thích nghi với sự vui tính này thật, giờ thì cô đã hiểu vì sao Lam Linh dễ thương như vậy, vì sao Tuấn Kiệt lại yêu quý những con người này đến thế. Sau này, Nhật Ly cô cũng sẽ như vậy, giống anh, đều yêu quý bọn họ.

Tâm trạng của Nhật Ly hiện tại đã thoải mái hơn rất nhiều.

“Bác Lam, cháu có món quà tặng bác ạ.” Nói rồi Nhật Ly lấy từ túi xách cầm tay ra một cái hộp nhung màu xanh cổ vịt.

Bà Hồng Lam nhận lấy cười toe toét, hồi hộp mở ra, ngay lập tức nụ cười càng thêm rạng rỡ. Trước ánh mắt tò mò của mọi người, bà ấy xoay cái hộp đưa cho ông Tuấn: “Ông nhìn này!”

Ông Tuấn gật gù: “Đây chính là con dâu chân mệnh của bà rồi còn gì.”

“Hồng Lam rất thích hoa ngọc lan.” Ông Tuấn nháy mắt nói với Nhật Ly.

Sắc mặt cô hơi đỏ, thầm thở phào: “Dạ, cháu cảm ơn ạ!”

“Chị, em có quà không?” Lam Linh ngồi bên cạnh nhướng mày, chu môi hỏi.

Nhật Ly nhẹ cười lấy từ túi ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ mộc, đưa sang cho ông Tuấn: “Bác trai, đây là hạt giống của cây hoa cúc thân gỗ, loại cánh trắng nhụy đỏ đấy ạ.”

“Vậy hả, sao cháu có được thế, đây là loài đột biến đang được săn đón trên thị trường cây cảnh.” Ông Tuấn nhận lấy vội mở ra xem, vẻ mặt nôn nóng như muốn lập tức đứng lên đi gieo trồng.

“Là một độc giả tặng cho cháu ạ, cháu hơi hổ thẹn vì không biết trồng nên muốn nhờ bác ạ.” Nhật Ly thật thà nói.

“Tất nhiên là được, bác sẽ cố chăm sóc.” Ông ấy không để ý lập tức đáp ứng.

“Quà của em.” Nhật Ly đưa cho Lam Linh một túi nhỏ. Cô ấy nhận lấy mở ra, bên trong là một tờ giấy.

Lam Linh thần bí gấp tờ giấy lại cất vào túi áo khiến mọi người ngỡ ngàng.

“Gì vậy?”

“Con đi sắp cơm, chắc là cũng xong rồi đấy ạ.” Lam Linh giữ túi đứng dậy, tinh nghịch liếc qua Tuấn Kiệt.

Không bao lâu sau, trong biệt thự nhà họ Lê lại tiếp tục vang lên những tiếng nói cười vui vẻ. Bầu không khí vô cùng hài hòa và ấm cúng.

***

Ở bên viện nghiên cứu khoa học.

Giáo sư Lê đang bận tối mặt trên những dữ liệu thu thập được từ gã lái tắc xi lần trước tóm được. Đây là một cá thể ma cà rồng đã bị biến đổi, có mã gen bất tử nhưng độ hung bạo trong tính cách và khát máu lại vô cùng cao.

Không những thế, ngay cả loại huyết thanh đã được tinh lọc bằng công nghệ cực kỳ tinh vi, loại bỏ hoàn toàn mã gen xấu rồi thì khi truyền vào tình nguyện viên, những dấu hiệu tàn bạo kia vẫn không hề bị mất đi.

Lý trí lại mất sạch.

Sau một thời gian, viện nghiên cứu của ông ta đã đầy ắp những sinh vật lỗi, ngày đêm gầm rú đòi thoát lồng giam chạy ra bên ngoài.

Như tối nay, vì một nhân viên sơ xuất đã bị sinh vật kia cắn một cái, ngay lập tức cơ thể chuyển sang trạng thái như bị trúng độc, chưa đầy một tiếng sau đã hoàn toàn biến đổi thành ma cà rồng quay sang tấn công đồng nghiệp.

Ông ta đã phải ban lệnh hạ sát mới có thể kiểm soát được tình hình.

“Viện trưởng, những kẻ này bị biến đổi do đâu?” Bác sĩ Từ đẩy gọng kính hỏi.

“Có duy nhất một mẫu vật thành công, nhưng đã chạy trốn sáu năm rồi, ngoài cậu ấy, tôi hiện chưa nghĩ ra được ai có thể tạo ra được sự lây nhiễm này.” Lê Minh thở dài day huyệt thái dương đau nhức.

Gã Từ nhếch mép, che dấu một nụ cười đểu, giọng điệu lo lắng vang lên: “Dựa vào những kẻ kia, ngài có tìm ra được mã gen tốt nhất không?”

“Tôi sẽ thử, nhưng sự thích nghi luôn luôn thay đổi theo từng thời kỳ. Để mà nói làm ra được một mẫu vật tương tự như 9001 không phải đơn giản.” Lê Minh thở dài. Khi đó ông ta còn có mã gen gốc mà cũng phải thất bại 9000 lần.

Huống chi bây giờ, sau lần thi thể bị hủy ở mật thất, mã gen đã mất. Toàn bộ những nghiên cứu này đều dựa trên những gen lỗi, thành tựu hẳn là khó đột phá, trừ khi tìm cho ra 9001.

“Vâng.” Từ gật đầu tán thành. “Ngài làm việc đi, tôi đi xử lí mấy người mới bị biến đổi kia, hi vọng tin tức không bị truyền ra. Còn người nhà của bọn họ nữa...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.