Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 133: Chương 133: Đàm phán thất bại




Mà lúc này tại thành phố Nhật Hạ bên cạnh.

Trong lúc chờ mọi người suy nghĩ, Tuấn Kiệt đã ra ngoài phòng họp để gọi điện cho Nhật Ly. Sắc mặt căng thẳng lạnh lẽo của anh sau khi cúp máy cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Lâm thấy vậy liền cố nhịn cười, chỉ có thể là Nhật Ly mới khiến cho chủ nhân có bộ dáng như thế này.

Cứ nhìn mà xem, cuộc gọi đã kết thúc được vài phút rồi mà chủ nhân vẫn còn đứng nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng thì tủm tỉm mỉm cười, chốc chốc lại bấm sáng. Đã vài phút trôi qua cũng chưa có ý muốn quay trở lại bên trong.

Ngón tay thon dài xoa lên gương mặt cô gái trên màn hình, miệng lẩm bẩm: “Chờ anh nhé!”

Tuấn Kiệt nghĩ ngợi rồi lại bấm thêm một cuộc gọi khác cho ông Lê Tuấn. Rất nhanh đã có hồi đáp.

Giọng nói ấm áp từ trong đó truyền ra: “Tuấn Kiệt, con vẫn ổn chứ?”

“Vâng, mọi người thì sao rồi?” Anh mỉm cười nhẹ giọng hỏi.

“Chúng ta đã tới biệt thự trong núi, Lam Linh cũng ở đây, nhưng khi người của cha đến chỗ Nhật Ly thì không thấy con bé, vẫn còn đang cho người đi tìm.” Ông Tuấn có vẻ rất sốt ruột, giọng nói có chút gấp gáp.

“Cô ấy đã tới Hùng Thiên rồi, cha mẹ yên tâm, ở đó đừng ra ngoài. Con sẽ nhanh chóng trở lại ạ.” Tuấn Kiệt cẩn thận dặn dò: “Cũng đừng dùng phương tiện liên lạc cũ, toàn bộ đều phải bỏ đi.”

“Cha biết rồi, chúng ta không mang theo để lại cả ở biệt thự. Tình hình bên đó có bất lợi không?” Ông Tuấn lựa lời hỏi, dù ông ấy biết rất có thể Tuấn Kiệt sẽ không muốn mình lo lắng mà nói giảm nói tránh đi.

“Con đang ở phòng đàm phán, vẫn nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.”

“Còn còn chưa ăn gì đúng không?” Ông Tuấn thở dài, với đặc thù cơ thể của Tuấn Kiệt hẳn chỗ đó không có thức ăn thích hợp, hơn nữa cũng không tiện cho việc tự làm đồ ăn.

Tuấn Kiệt nắm chặt điện thoại, nhìn về phía ngoài cửa sổ, đáy lòng anh cảm thấy rất ấm áp, nhẹ đáp: “Chưa ạ.”

“Được rồi, con cố gắng giữ gìn sức khỏe, bảo Lâm tranh thủ làm một chút gì đó. Nhất là không được nhịn ăn, và đánh mất cảnh giác, khi cần thiết thì phải mạnh mẽ tự vệ biết chưa.”

Lê Tuấn còn chưa quên chuyện lần trước thằng em họ mất dạy Lê Minh muốn ông ấy hỗ trợ dã tâm của ông ta. Dù không ở đấy ông ấy cũng có thể hình dung được sự căng thẳng đang diễn ra.

Mà hiện tại, Lê Minh đã phát hiện ra Tuấn Kiệt chính là đối tượng nghiên cứu năm xưa trốn thoát, dễ gì tha cho thằng bé!

Đại bản doanh của ông ta lại ở Nhật Hạ, quy mô so với phòng thí nghiệm ở Vũ Ninh càng tối tân hơn. Tuấn Kiệt ở đấy lại không có mấy người đi theo. Lê Tuấn thật không dám buông lỏng tâm tư, lúc nào cũng ngay ngáy lo sợ con trai có được an toàn hay không.

Đôi mắt Tuấn Kiệt trầm xuống: “Cha, đừng lo cho con. Con hoàn toàn có cách bảo vệ bản thân.”

“Ừ!” Lê Tuấn thở dài.

Tuấn Kiệt nói thêm vài câu động viên ông ấy rồi cúp điện thoại, trở lại phòng đàm phán.

Toàn bộ người trong đó vẫn duy trì bộ dáng nghiêm chỉnh, thẳng lưng ngồi họp.

Lê Minh nhìn liếc qua toàn bộ các gương mặt trong phòng, sau đó đứng dậy dõng dạc nói: “Chúng ta đã lật bài ngửa với nhau rồi. Tôi cần cậu ta để hoàn thiện công trình nghiên cứu. Thành tựu sẽ chia cho tất cả các vị.”

Đám người trong phòng vẫn ngồi im không dám nhúc nhích.

Sau khi bọn họ được xem sơ đồ phân bố lực lượng và đội quân của Tuấn Kiệt, mọi quyết định đưa ra đều không dám mang tính chủ quan. Đội quân của Tuấn Kiệt so với những sản phẩm lỗi của phòng nghiên cứu kia rõ ràng khác nhau một trời một vực.

Nghiêng về bên nào vẫn cần phải bàn bạc thêm.

Lê Minh thấy thái độ nước đôi của đám người thì lập tức bực bội. Ông ta trừng mắt nhìn Tuấn Kiệt lớn giọng: “Anh ta sẽ không thể cho các người phương thức trường sinh.”

Tuấn Kiệt nhún vai: “Nếu tôi muốn, có thể giúp bất cứ ai có được sức mạnh vô song, tuổi thọ lên tới trăm năm không có biến chứng. Vậy chả phải là quá đủ rồi à.”

“Đấy là biến tất cả con người thành quái vật giống cậu.” Lê Minh không muốn để anh tiếp tục lung lay ý chí của đám người kia.

“Tôi có chỗ nào giống quái vật? ông thử nhìn lại đội quân của ông xem, so với chúng tôi, không cần tôi phải nói thêm gì chứ?” Tuấn Kiệt trào phúng đáp trả.

“Cậu…” Lê Minh đập bàn đứng dậy: “Tôi cho tất cả các người nửa ngày suy nghĩ. Nửa ngày sau nếu không đưa ra được quyết định, đừng trách tôi tuyệt tình.”

Nói rồi ông ta cầm áo vest vắt trên ghế của mình, trầm giọng quát: “Tan họp.”

Sau đó vội vã rời đi.

Mọi người nhất thời chưa kịp phản ứng.

Xong rồi?

Thời gian bị tra tấn đã qua!

Vài người lãnh đạo trong cơ quan chính phủ đi tới trước mặt Tuấn Kiệt, cẩn trọng hỏi: “Chàng trai, chúng tôi muốn nghe ý tứ của cậu về chuyện phát động chiến tranh này.”

Tuấn Kiệt thân thiện mỉm cười: “Tôi nói rồi, nhưng vẫn muốn nhấn mạnh lại lần nữa, bản thân tôi chưa từng có ý nghĩ mong muốn chiến tranh. Việc tôi bị biến thành cái bộ dạng này, toàn bộ đều do ông ta gây ra. Tuy nhiên, việc tôi thành lập đội quân để bảo vệ bản thân và chống lại nguy cơ muốn đảo loạn thế giới của Lê Minh là hoàn toàn chính đáng. Tôi tham gia cuộc đàm phán này, chỉ muốn cho các ngài biết, chúng tôi không phải là giống loài khát máu như Lê Minh tuyên truyền. Chúng tôi chỉ muốn bảo vệ bản thân khỏi những cuộc thí nghiệm man rợ mà thôi. Một khi chính phủ có thiện chí, chúng tôi sẵn sàng hợp tác như một đối tác bình đẳng.”

“Nghĩa là nếu như chiến tranh xảy ra, anh có ý định biến đổi toàn bộ người dân thành giống loài mới rồi lôi kéo họ về dưới trướng của mình không?” Một người khác hỏi.

Tuấn Kiệt liếc nhìn anh ta một cái thật sâu, nhếch miệng đáp: “Một khi chiến tranh bùng nổ. Mọi điều chúng ta nói bây giờ chỉ còn mang tính chất tham khảo.”

Anh tiếp tục: “Các ngài biết hành vi sai trái của phòng thí nghiệm kia nhưng vẫn dung túng, hậu quả này chắc là đã lường trước. Loại huyết thanh chứa vi rút bến đổi gen kia nếu như bị lây lan không được chế, sẽ có vô vàn các chủng loại khác ra đời. Khi ấy, điều gì cần thiết nhất đối với an toàn của bản thân thì tôi sẽ làm.”

Đám người liền sửng sốt, sau đó như hình dung được thêm một bộ mặt khác của vấn đề, liên tục gật đầu: “Được rồi, chàng trai, chúng tôi sẽ cân nhắc, hi vọng cậu sẽ hỗ trợ chính phủ một chút để khống chế những quái vật kia.”

Tuấn Kiệt nhìn vào mắt ông ta, như ngầm hiểu được dụng ý. Dường như Lê Minh đã khống chế vài người buộc họ phải đưa ra quyết định.

Anh gật đầu không lên tiếng rồi cùng với Lâm rời đi. Ngay khi trời chập choạng tối liền trốn khỏi tầng tầng lớp lớp đội quân của Lê Minh. Sau đó ở một chỗ quan sát nhất cử nhất động của ông ta, tùy thời hỗ trợ một chút.

Nói chung là việc muốn anh ngăn cản bước đi Lê Minh có lẽ không thể được nữa rồi. Đến ngay cả lãnh đạo cấp cao của chính phủ mà ông ta còn khống chế được thì việc ông ta nuôi dã tâm bá chủ thế giới đúng là chẳng có gì là khó thực hiện.

Tuy vậy, đời nào Tuấn Kiệt để cho ông ta được thuận lợi.

Đừng có mơ.

Anh chính là bá chủ của tất cả những thứ kia, chỉ cần anh muốn, sẽ khống chế được toàn bộ bọn chúng. Cơ mà, với bản tính hung tàn khát máu, Tuấn Kiệt thực sự không chắc có thể giúp được nhiều hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.