Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 130: Chương 130: Kiếm cớ gây sự




Lúc này ở trước sảnh tòa nhà Hùng Thiên đang đỗ một chiếc xe công vụ biển xanh.

Đột nhiên đáy lòng Nhật Ly cảm giác có chuyện gì đó không ổn. Cô rón rén đi vào trong nấp sau quầy lễ tân nhìn về phía đám đông.

“Đây là thái độ của các người đối với những người thi hành luật pháp à?” Tiếng quát lạnh lùng của người đàn ông mang theo sự uy hiếp độc địa bậc bề trên vang lên khiến Nhật Ly giật mình nhìn lại.

Người đó là một gã đàn ông trung tuổi, thấp béo. Mặc bộ trang phục xanh tím than, đầu đội mũ nghiêm chỉnh. Thái độ hống hách chỉ thẳng tay vào mặt người của Hùng Thiên mà quát.

Đội trưởng đội bảo vệ hơi cúi đầu, mồ hôi lạnh chảy ra lấm tấm trên trán, khúm núm nói: “Ngài tổng thanh ra, hiện tại tổng giám đốc của chúng tôi cùng các vị lãnh đạo cấp cao đều không tiện gặp ngài. Cho nên...”

“Không tiện gặp? Tôi tới mang lệnh đến để kiểm tra đột xuất tình trạng nộp thuế của công ty các người, đột xuất hiểu không?” Gã tổng thanh tra chi cục thuế cười lạnh một tiếng, lớp mỡ trên gương mặt phúng phính và toàn bộ cái bụng bia rung lên từng nhịp.

Bỗng nhiên “Ba” một cái, gã ta cầm tờ lệnh mở ra vỗ mạnh vào ngực đội trưởng đội bảo vệ.

Không để anh ta kịp phản ứng, gã ta đã quát: “Mau gọi tổng giám đốc của các người ra đây?”

Đội trưởng đội bảo vệ bị gã thanh tra dùng tờ lệnh che dấu lực của bàn tay vỗ lên ngực, khiến anh ta đau đến thắt tim, hai mắt trợn lên giống như sắp bùng nổ.

Nhưng lại phải gồng mình cố chịu đựng.

Anh ta cần phải làm theo dặn dò của Tuấn Kiệt, nhất định không được cho bọn chúng cơ hội bắt người.

Đúng lúc này chợt có người lên tiếng: “Mọi khoản thuế của Hùng Thiên trước nay vốn minh bạch, mỗi năm luôn có đầy đủ giấy tờ quyết toán. Toàn bộ đều được giám định khắt khe. Hiện tại đang là quý đầu của năm mới, còn chưa đến kỳ quyết toán thuế. Hơn nữa, năm trước cũng vừa quyết toán xong cách đây không lâu, còn do chính ngài tổng thanh tra là ngài ký xác nhận. Chẳng lẽ lúc đấy ngài đã làm điều gì đó không đúng hay sao?”

Đoàn nhếch miệng cười bước lại gần, gương mặt anh tuấn vô cùng bình tĩnh, mang theo tia giễu cợt.

Đại sảnh nhất thời an tĩnh lại, lặng ngắt như tờ, từ nhân viên lễ tân, bảo vệ cho đến mấy người bên chi cục thuế đi theo gã tổng thanh tra cũng đều vì chột dạ mà không dám thở mạnh.

Chỉ nghe Đoàn lạnh lùng tiếp tục nói: “Vậy nên, ngài cầm cái tờ giấy gọi là lệnh kiểm tra đột xuất này chạy tới đây muốn gây sự nỗi gì? Dựa theo pháp luật, việc này nếu ngài muốn nhất nhất làm, cũng là gặp trưởng phòng kế toán chịu trách nhiệm làm mảng thuế, cần thiết thì gặp giám đốc hành chính của chúng tôi. Ngài một hai nằng nặc đòi gặp tổng giám đốc làm cái gì? Hay là ngài nảy sinh lòng ngưỡng mộ khó nói với anh ấy? Thôi tôi xin ngài, ngài sửa ngay cái tính khí ấy đi, chỗ này của chúng tôi không phải đám cá trong chậu nhà ngài đâu, tốt nhất trong khi tôi còn đang nói chuyện nhẹ nhàng, ngài hãy mau quyết định!”

[Lũ chó má, kiếm cớ gây sự, có biết giờ này ông chủ của tôi còn đang bận làm gì không hả?]

“Cầm cái tờ giấy lộn không có chút giá trị nào đến để lớn giọng ở chỗ này? Cả cái thành phố Vũ Ninh làm gì có ai dám? Ngài cảm thấy Hùng Thiên toàn người ngu xem không hiểu à?”

Gã tổng thanh tra sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, sau lại tức đến đỏ mặt tía tai, thở phì phò vội vàng gằn giọng giải thích: “Trợ lý, à, phó tổng giám đốc Đoàn, đây là lệnh của bên trên hạ xuống, không phải do cục thuế của thành phố tự nghĩ ra. Bản thân tôi đã kiểm tra rất kỹ rồi nhưng cấp trên lại yêu cầu kiểm tra tiếp. Bất đắc dĩ thôi.”

“Được rồi! Tôi thấy ngài ngồi ở vị trí này cũng vất vả quá, tôi cũng không làm khó ngài, ngài đi theo trưởng phòng kế toán của chúng tôi, còn tổng giám đốc không có thời gian.” Gã tổng thanh tra chi cục thuế mở to hai mắt. Rõ ràng với địa vị của gã, chỉ cần đi tới bất cứ công ty nào cũng đều được trọng vọng tôn kính như đại vương, ấy vậy mà tới chỗ này lại bị coi thường đến vậy.

“Hừ!” Gã khẽ hắng giọng: “Tốt, tốt, mau đưa toàn bộ giấy tờ thuế trong vòng ba năm qua cho tôi.”

Gã nhìn trưởng phòng kế toán lớn giọng dọa nạt.

Tuỳ tiện kiếm ra vài lỗi sai chắc chắn gã ta làm được.

“Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, xin mời!” Anh chàng trưởng phòng kế toán cũng không vì tiếng quát của gã mà hoảng sợ, anh ta thản nhiên nhếch miệng cười rồi đưa tay ra làm động tác mời.

Tổng thanh tra ôm bụng bia nện bước theo trưởng phòng.

Đám người bên chi cục thuế thì nơm nớp lo sợ đi đằng sau.

Chính ra ngày hôm nay bọn họ nhận được chỉ thị của chủ tịch tỉnh và giám đốc công an tỉnh, lệnh cho tới đây bằng mọi giá gây sự để kiếm cớ bắt tổng giám đốc Hùng Thiên. Nhưng gã ta chẳng biết lấy lý do gì đành phải dùng loại hạ sách này.

Biết trước sổ sách của Hùng Thiên luôn rất rõ ràng, vậy nên lát nữa sẽ phải dùng tới vài thủ đoạn, vì thế nên tâm trạng của đám người đấy vào lúc này cũng đều rất bất an.

Áp lực tại đại sảnh lập tức tiêu tan, uy danh của Đoàn quả nhiên không tệ chỉ với vài câu nói đã dập tắt được sự hùng hổ của bọn người đó, cũng xem như là cánh tay đắc lực của Tuấn Kiệt, những lúc anh vắng mặt Hùng Thiên hoàn toàn có thể giao cho Đoàn chống đỡ được.

Chỉ là cũng chẳng cần phải cố gắng lâu nữa, khi mà cuộc chiến xảy ra, pháp luật thuộc về kẻ mạnh, khi ấy chẳng ai còn có thể chạm được tay vào tới đây nữa, chứ đừng nói là dám đến cửa gây khó dễ như thế này.

“Cô!” Chợt Đoàn nhìn thấy Nhật Ly đang đứng phía sau quầy lễ tân. Anh ấy vội vàng chạy tới hoảng sợ liếc mắt nhìn ra xung quanh rồi kéo cô vào cầu thang máy.

Nhật Ly khó hiểu bước theo, vừa muốn mở miệng hỏi đã bị Đoàn cắt ngang: “Sao cô lại ở đây? Chẳng phải tổng giám đốc dặn cô phải ở nhà hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.