Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 129: Chương 129: Uy hiếp




“Rầm!!!” Tiếng động lớn vang lên, cửa nhà Nhật Ly đã bị đạp tung.

Nhật Ly giật mình chạy vội ra đầu cầu thang ngó xuống. Chỉ thấy dẫn đầu đám người là Ái Lan, đi sau bà ta là Hoàng Vũ cùng mấy người đàn ông xăm trổ đầy người, dáng vẻ bặm trợn, hùng hổ đi vào.

Vừa đi còn giơ chân đạp phá lung tung, muốn thị uy.

“Các người muốn gì?” Nhật Ly chợt run rẩy, bàn tay cô ở dưới lén lút bấm số của Tuấn Kiệt gọi đi. Dù đáy lòng cô vô cùng hoảng hốt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, lớn tiếng quát hỏi.

Ái Lan ngước mắt lên nhìn cô, khóe miệng cong cong hả hê: “Tao tới giúp mày trở thành người có ích cho xã hội, cho đất nước!”

Gương mặt của bà ta được trang điểm tỉ mỉ, kết hợp cùng bộ váy của thương hiệu nổi tiếng nọ, mặc trên người nhìn qua rất đoan trang, cao quý. Tiếc là miệng lại nói ra những lời độc ác chẳng khác gì phù thủy: “Chà, tao đúng là không ngờ mày thực sự được tổng giám đốc của tập đoàn Hùng Thiên để ý đến vậy.”

“Các người đang xâm phạm bất hợp pháp, tôi đã báo cảnh sát rồi!” Nhật Ly chống tay vào lan can chỉ về phía cửa: “Cảnh sát sẽ nhanh tới đây, không muốn dính vào rắc rối thì mau cút.”

“Cút là cút thế nào?” Hoàng Vũ nhếch mép cười đểu cáng: “Nhẽ ra tôi sẽ không động đến cô, nhưng chuyện đến nước này, nhất định không thể không động!”

Nói rồi anh ta vẫy tay ra lệnh cho đám đàn em đi cùng: “Bắt nó cho tao, hôm nay tao phải chơi chết con đàn bà này.”

Hoàng vũ ôm má suýt xoa, mỗi lần nói ra là anh ta đều cảm thấy miệng mình đau muốn điên lên. Mắt thì vừa nhức vừa buốt, đây chính là quà tặng của Tuấn Kiệt. Món nợ này không trả, anh ta sao có thể nguôi ngoai?

Nhận được lệnh, mấy tên cơ bắp to cao khà khà cười xoa bàn tay vào nhau nhìn anh ta, giọng nịnh nọt: “Cậu chủ, vậy khi cô ta chết rồi…”

“Im mồm, có chết cũng không tới lượt chúng mày, cha tao còn đang cần kia kìa!” Hoàng Vũ ôm lấy gương mặt với hốc mắt tím bầm lần nữa quát: “Mau lên!”

“Khoan đã!” Thấy không dọa được bọn chúng, Nhật Ly hoảng sợ vội hét lên: “Hoàng Vũ, anh có biết anh đang làm cái gì không hả?”

“Sao cô hỏi câu này ngu thế, đương nhiên là tôi biết rồi.” Anh ta cười lớn, rồi lại suýt xoa vì bị sót miệng: “Mẹ kiếp, nhẽ ra tôi cũng không làm tới mức này đâu. Ai bảo người gây chuyện trước chính là cô.”

Nhật Ly ngơ ngác: “Tôi đụng gì tới anh?”

“Chính cô đã gọi điện báo cho Bích Liên chuyện tôi chơi gái, chính cô là người làm cho danh tiếng của tôi bị xã hội rèm pha. Sau đó lại hãm hại Bích Liên ngủ với gã đàn ông kia làm tôi chính thức trở thành trò cười cho thiên hạ. Cô nghĩ mà xem, cô có đáng bị tôi đối xử như thế này không?”

Còn chưa kể tới tôi ra nông nỗi này là do ai?

“Này, chuyện cô ta ngủ với ai không phải lỗi của tôi nhé, chính là mẹ con bọn họ tự làm tự chịu. Phóng lửa đốt nhà người nhưng lại tạt ngược xăng vào mình, đừng có đổ lỗi cho tôi.” Nhật Ly bật cười đáp lại.

“Con ranh, đừng có mà ngậm máu phun người!” Ái Lan chen vào.

“Chuyện này ấy, tốt nhất đừng có đổ lên đầu tôi, nực cười lắm. Còn nữa, theo tôi biết thì những chuyện tốt đẹp về sau của Bích Liên còn đều do một tay người mẹ như bà làm. Tôi cảm thấy hâm mộ quá!” Nhật Ly chỉ tay vào Ái Lan giễu cợt.

“Lại nói về chuyện bà bày mưu hãm hại con gái, tôi chợt nhớ ra một chuyện thật thú vị nữa. Hình như cô Bích Liên và ông Võ Khánh qua lại với nhau. Bà không chỉ là một người mẹ chả ra làm sao, còn là người vợ thất bại.”

“Sao thế? Cái gia đình này bà cướp của mẹ tôi cơ mà? Bà không được như ý hay sao? Chẳng nhẽ… đây gọi là quả báo?” Nhật Ly cố kéo dài thêm thời gian.

“Còn anh nữa, muốn báo thù những chuyện xảy ra với chính mình lên tôi? Anh có phải là đàn ông không hả?”

“Cô có muốn xem tôi đàn ông đến đâu không?” Hoàng Vũ gằn giọng hỏi.

“Cậu mau bắt nó đi, còn để nó nói nhiều như thế làm gì?” Ái Lan run giọng tức giận nói lớn.

“Chúng mày, lên!” Hoàng Vũ vẫy tay.

Thấy vậy Nhật Ly liền chạy vụt vào phòng khóa trái cửa lại, cô chạy tới chạy lui nhìn cuộc gọi không được kết nối, hốc mắt đã đỏ lên sợ hãi, tim đập thình thịch theo từng tiếng động bên ngoài.

Nếu như chỉ có một hai người thì Nhật Ly còn có thể liều mạng một phen, đằng này, bọn chúng lại áp đảo cô về mọi mặt.

Cô nhìn bốn xung quanh căn phòng tìm chỗ có thể trốn. Nhưng vốn dĩ nó quá sơ sài không thể giúp ích gì được. Chưa kịp thất vọng thì cô lại nhìn tới khung cửa sổ.

Không cần suy nghĩ, Nhật Ly liền chạy tới đó mở bung cửa sổ ra, kéo rèm che lại. Ngay sau đó, cánh cửa phòng cũng bị phá.

Ba gã côn đồ đi vào đưa mắt ra hiệu với nhau đi lục soát khắp căn phòng. Cuối cùng bọn chúng nhìn tới cái cửa sổ.

Sau khi tấm rèm được kéo ra, cũng không thấy ai. Ngoài cánh cửa cũ kỹ ra chỉ có một chiếc dép đi trong nhà rơi trên bậu cửa, chiếc còn lại rơi dưới lòng đường.

Gã đầu gấu chửi thề một câu, ngó đầu xuống xem xét rồi cùng hai gã kia đi xuống nhà.

“Cậu chủ, con nhỏ đấy nó nhảy qua cửa sổ xuống đường chạy trốn rồi ạ.”

“Còn không mau đuổi theo!” Hoàng Vũ ôm mặt giơ chân đạp vào gã ta một cái.

Cả đám lập tức chạy ra khỏi nhà, dọc theo con phố truy tìm tung tích của Nhật Ly.

Ái Lan nhìn Hoàng Vũ chậm rãi nói: “Cậu về nói với giáo sư Lê. Tôi đã đưa các người tới chỗ của nó, việc bắt được nó hay không lại là trách nhiệm của các người. Chuyện hợp tác giữa hai nhà như tôi đã đề nghị, ông ta hoàn toàn có quyền từ chối. Tôi cũng không phải tìm không ra đối tác khác, chỉ là dù sao trước kia hai nhà cũng có chút quan hệ. Mặc cho cậu và Bích Liên đã tan vỡ, tuy nhiên trong mắt tôi vẫn luôn coi cậu như trước.”

Hoàng Vũ khinh thường đáp: “Cha tôi nói, đây là cơ hội cho bà lập công chuộc tội giúp nhà họ Võ. Bằng không, mục tiêu đầu tiên của đám quái vật kia sẽ là nhà bà.”

Thỏa thuận cái chết tiệt gì?

Anh ta nói xong thì lập tức xoay người bỏ đi.

“Khốn kiếp!” Ái Lan nhổ một bãi nước bọt xuống sàn nhà rồi cũng chuồn nốt. Ngôi nhà chìm vào trong sự im lặng.

Một lúc rất lâu sau Nhật Ly mới nét nút chui từ sau cái bàn máy tính ra ngoài, cô vội vã cầm theo điện thoại và ví tiền bắt tắc xi tới tòa nhà Hùng Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.