Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 128: Chương 128: Lộ thân phận




Trái ngược với những gì Nhật Ly nghĩ, trên thời sự hoàn toàn không có bất cứ điều gì. Mùng một tết chỉ có những tin tức giải trí, lời chúc tết giống như tất cả những năm khác.

Cô lại tiếp tục cầm điện thoại lên vào các diễn đàn, tình trạng trên đó cũng tương tự, hoàn toàn không có một tiếng gió nào bị lọt ra ngoài.

Nhưng cảm giác của Nhật Ly vẫn không yên, ngồi bần thần hồi lâu rồi chợt nhớ ra đêm qua mình ngủ lại nhà của ông bà Lê, lúc này cô mới chạy vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân rồi vội vàng đi xuống lầu.

Biệt thự nhà cha mẹ Tuấn Kiệt không phải là loại rộng lớn thiếu hơi người, mà nơi đây có diện tích vừa phải, phòng của Nhật Ly ở bên cạnh phòng Lam Linh và Tuấn Kiệt. Cô đứng nhìn hai cánh cửa một lát rồi quyết định bước qua.

Lúc cô xuống tới nơi thì đã thấy Tuấn Kiệt cùng ông Lê Tuấn đã chờ sẵn trong phòng khách.

Nhìn thấy vành mắt đen sì, hằn tia máu của Nhật Ly, giống như cả đêm cô lo lắng không ngủ nổi. Tuấn Kiệt cũng đành chịu, khẽ thở dài, suốt đêm qua anh cũng túc trực giữ liên lạc với người của mình, chờ đợi khoảnh khắc quan trọng kia tới nhưng không hề nhận được bất cứ thông tin nào.

Hơn nữa, người của anh cài phía bên phòng thí nghiệm còn cho hay, đám người Lê Minh đêm qua cũng rất bận rộn không biết làm chuyện gì.

“Tình hình sao rồi hả anh!” Nhật Ly cau mày hỏi.

“Không có gì.” Tuấn Kiệt có chút bất an đáp.

“Cha thấy mọi chuyện dường như có điều gì đó bất ổn. Con cho người giám sát chặt chẽ mọi động tĩnh bên đó, có thông tin nào cũng đều báo cáo lại. Bọn họ không thể thay đổi kế hoạch nhanh như thế được, trừ khi có điều gì đó đã xảy ra.” Ông Lê Tuấn lật nhanh mấy trang báo phát ra tiếng kêu xoạt xoạt nói thêm vào.

“Vâng ạ.” Tuấn Kiệt nhẹ giọng đáp.

“Anh, em muốn về nhà mình, ba ngày đầu năm muốn thắp hương cho bà với mẹ.” Nhật Ly cảm thấy tình huống thực tế cũng chưa thực sự bạo loạn nên đưa ra đề nghị.

“Được!” Tuấn Kiệt rất sảng khoái gật đầu. Về kia anh còn được thoải mái ôm vợ ngủ.

“...” Nhanh như vậy?

“Con đi cùng con bé đi.” Ông Lê Tuấn vẫn nhìn vào tờ báo nhẹ giọng nói.

Tuổi trẻ bây giờ đúng là chẳng chịu ngồi yên một chỗ.

***

Bên kia phòng thí nghiệm.

Dù là mùng một tết nhưng tất cả nhân viên đều không dám nghỉ, bởi vì viện trưởng của bọn họ, giáo sư Lê đã ra lệnh miễn vắng mặt tới toàn bộ mọi người.

Chuyện là tất cả bọn họ đều đã ký vào bản hợp đồng cấm tiết lộ thông tin, đồng thời trên người cũng đã bị cài một loại mã đặc biệt, bất cứ ai dám phản bội coi như đều xong đời.

Tuy nhiên đối với người của Tuấn Kiệt cài vào thì khác, mấy người đó chỉ làm trong đội bảo an, tuy tin tức thu lượm có chút chậm nhưng thân phận đặc biệt sẽ không bị phát hiện.

Lúc này bọn họ đang liều lĩnh gắn một camera siêu mini loại tàng hình lên trên người một nhân viên nghiên cứu để thu thập thông tin phía trong phòng nghiên cứu.

Rất nhanh tin tức đã được truyền ra ngoài.

Đêm qua bằng cách nào đó Lê Minh đã thu được mã gen của 9001 và đang tiến hành nghiên cứu.

Tuấn Kiệt nhận được tin tức này cũng có chút bất ngờ.

Có nghĩa là vì thu được mã gen của 9001 mà thay đổi kế hoạch?

Nhưng lấy bằng cách nào?

9001 chẳng phải là anh hay sao?

Đột nhiên anh nhớ tới cái lúc đánh Hoàng Vũ và bị anh ta cào?

Vi diệu đến thế? Chỉ vì chút máu thịt trong móng tay mà cũng khiến cho ông ta mang đi làm xét nghiệm.

Tuấn Kiệt cau mày nhìn mu bàn tay đã lành nặn của mình khẽ thở dài.

Đương nhiên là anh không biết, căn phòng đó còn gắn camera, vậy nên toàn bộ diễn biến của sự việc, sức mạnh cũng như tốc độ của anh đều bị ghi lại.

Chính nó mới là cơ sở để Lê Minh lấy những mẫu tế bào kia đem đi nghiên cứu.

Rốt cuộc thì ván bài cũng đã tới lúc lật ngửa.

Anh tắt điện thoại đứng dậy đi về phía tầng hai, vào phòng thờ của bà.

Căn phòng nghi ngút khói hương, Nhật Ly ngồi bên cửa sổ cạnh đó không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Bọn chúng đã có được mã gen của anh rồi.” Tuấn Kiệt ngồi xuống bên cạnh cô lên tiếng.

Nhật Ly nghe xong liền giật mình. Cô mở lớn mắt, run giọng hỏi: “Bằng cách nào…”

“Điều đó không còn quan trọng nữa, bây giờ chúng ta cần chuẩn bị đối phó với bất kỳ tình huống nào xảy ra.” Tuấn Kiệt cau mày đề nghị: “Anh sẽ đưa em và mọi người tới biệt thự trong rừng nhé.”

“Vâng.” Nhật Ly ngoan ngoãn gật đầu. “Anh phải cẩn thận.”

“Anh biết rồi.” Tuấn Kiệt đáp ứng rồi đứng lên đi sắp xếp mọi việc.

Đúng lúc này điện thoại của Nhật Ly reo vang, cô cũng trở lại phòng ngủ bên cạnh, nhìn tên hiển thị trên đó mà thở dài mệt mỏi.

Tiếng chuông điện thoại cứ nối tiếp réo vang hết lần này tới lần khác như một người đàn bà chanh chua lắm lời. Nhật Ly dứt khoát tắt máy.

Nhưng chưa đầy ba mươi phút sau cửa dưới nhà cô đã bị người gõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.