Hãy Dùng Cả Một Đời Này Để Yêu Em!

Chương 87: Chương 87: Suy tính




Từng cơn gió mùa Đông Bắc đang cố len lỏi vào căn phòng qua ô cửa sổ. Chúng nối nhau vờn qua gương mặt xinh đẹp, giúp tinh thần của Nhật Ly có phần tỉnh táo lại. Cô gạt đi giọt nước nóng hổi vừa trượt ra khỏi hốc mắt, khóe môi khẽ mỉm cười.

Nhật Ly đứng dậy xuống khỏi giường, đi chân trần tới bên cửa sổ, “soạt” một cái, kéo tấm rèm mỏng sang hai bên. Hơi ấm của mặt trời lập tức phủ xuống gương mặt cô, xua tan đi sự u ám tối tăm trong những ngày qua. Cặp mắt đen láy hơi khép lại, lim dim như cánh hoa e ấp tưởng chừng vô hại nhưng đang ẩn chứa một sự tính toán vô cùng quan trọng.

Ánh nắng tràn vào làm cơ thể lạnh lẽo của Nhật Ly bắt đầu ấm lên, đôi môi hồng nhạt cũng như thắm trở lại, gò má thêm hồng và tinh thần cũng phơi phới.

Nhật Ly mở mắt ra, trong đó giờ phút này chỉ còn lại sự thanh lãnh, không một gợn sóng.

Miệng cô thì thầm một câu gì đấy nghe không rõ, lát sau liền xoay người vào nhà tắm.

Chưa đầy ba mươi phút kế tiếp, Nhật Ly đã xuất hiện ở quán trà sữa, ngồi đối diện với cô chính là một người đàn bà tuy đã đứng tuổi nhưng cách ăn mặc vẫn còn rất trẻ trung.

Đúng vậy, đó chính là Ái Lan.

Chuyện là khi Nhật Ly thay xong quần áo quyết định đi dạo phố để thay đổi không khí thì Ai Lan gọi tới, nghe giọng điệu như đang muốn quỳ xuống cầu xin Nhật Ly giúp đỡ vậy.

Thế nên cô tới gặp.

Người đàn bà này so với trước kia đã thay đổi quá nhiều.

Không nói tới gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ cứng đơ không chút biểu cảm của bà ta.

Mà chỉ nói về tính cách.

Lúc trước mà ta chanh chua ác độc, mạnh miệng não ngắn bao nhiêu, thì bây giờ đột nhiên lại kín tiếng, lúc nào cũng tỏ ra ấm ức, dễ bị kẻ khác chà đạp… bấy nhiêu.

Nếu nói là một con người có thể thay đổi tính cách để trở nên tốt đẹp hơn, biến hóa hoàn toàn sang một thái cực mới… Đặt ở trên một người khác thì Nhật Ly còn tin tưởng vài phần. Chứ riêng người đàn bà trước mắt này, cho dù cả người bà ta có đập hết đi xây lại thì nhân cách thối rữa kia cũng chả bao giờ có thể khá hơn được.

Ái Lan lúc này đang im lặng dùng tay khuấy cốc trà cam đào, ánh mắt bà ta mải mê đuổi theo sự chuyển động của đám pudding nhiều màu sắc phối trong cốc trà mà tâm trí bỗng nhiên trở nên hoang mang vô định.

Cứ chốc chốc lại liếc sang Nhật Ly, ngập ngừng rồi cụp mắt.

Cốc trà với đủ vị, đủ màu… cũng như cuộc sống của bà ta. Luôn muốn đạp người khác xuống dưới chân để trèo lên trên cao. Bất chấp tất cả để đạt được mục đích.

Trước kia khi bà ta chỉ là một thợ trang điểm quèn, đã nỗ lực hạ được rất nhiều đối thủ trong sáng ngoài tối để trở thành thợ trang điểm riêng của hoa hậu, nhận chút hào quang từ trên người của cô ấy.

Khi có được chút hư vinh, lại muốn được nhiều hơn.

Ái lan từ một thợ trang điểm nho nhỏ, đã âm thầm trở thành tình nhân của bạn trai cô hoa hậu kia. Dùng đủ mọi thủ đoạn, giúp cho người đàn ông kia đào rỗng cái mỏ vàng đó. Cô hoa hậu bị lừa, từ bán biệt thự riêng, bán xe sang, cho tới bán cả nhà của mẹ đẻ để dốc vốn liếng giúp gã đàn ông bội bạc mở công ty.

Ái Lan thành công biến một hoa hậu trăm nghìn người ngưỡng mộ, thành bại nhân dưới chân mình, trở thành kẻ tội nghiệp, hy sinh thân mình xây dựng một ngôi nhà khang trang đẹp đẽ cho bà ta chỉ việc ôm đứa con hoang bước vào ở.

Khi đó bà ta đã tự hào biết bao.

Nhưng giờ thì sao?

Hóa ra cũng chỉ là dã tràng se cát, là cầu vồng hiện lên qua bong bóng xà phòng.

Ái Lan chợt cười, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt của Nhật Ly.

Cô rất giống mẹ của mình, chỉ có đối diện với cô, Ái Lan mới có chút tự tin về chiến thắng của bản thân.

Bà ta khẽ hé miệng: “Mày dạo này có vẻ khấm khá nhỉ?”

Nhật Ly không đáp lại, cầm cốc trà sữa vị matcha lên uống một ngụm lớn, ánh mắt cô đầy trào trúng nhìn lại.

“Công ty của mẹ mày đang gặp chút khó khăn, dù gì sau này một nửa số tài sản đó cũng là của mày. Mày cũng nên có trách nhiệm.” Ái Lan mặt dày nói.

Bà ta chịu uất ức ở chỗ khác, chứ nhất định không thể chịu thiệt trước con ranh này.

“Bà bị ảo giác à? Một nửa cái công ty rách đấy đã bị các người cướp đi từ lâu rồi. Nó chả có chút gì liên quan tới tôi nữa.” Nhật Ly trào phúng.

“Mày còn diễn trò, chính tổng giám đốc Hùng Thiên đã giúp mày lấy lại rồi còn gì?”

“... Vậy à? Nhưng mà tôi không biết thật. Kể cả giờ đã biết tôi cũng không quan tâm. Các người thích thì cứ giữ lại tự chơi với nhau đi.” Cô nhếch miệng mỉa mai: “Coi như tôi cúng... à bố thí.”

‘Mày...”

“Không cần cảm ơn. Con người tôi trước nay không phải là người để ý tới tiền bạc, nhất là loại tiền cũng như rác của các người, thì cầm vào chỉ tội bẩn tay.” Có người còn dúi tiền vào tay tôi còn chưa muốn nhận đây này, huống hồ bà lại kéo tới một con chó ghẻ bắt tôi phải thuốc thang chăm sóc, nuôi cho nó khỏe rồi nó lại phản chủ cắn ngược lại tôi à?

Không rảnh.

“Tao chỉ nhắc vậy thôi, mày không nhận cũng chẳng sao, nhắn qua với người đàn ông kia một tiếng để người ta đừng gây khó dễ cho bọn tao nữa.” Ái Lan hất cằm đáp.

Nhật Ly bĩu môi: “Cũng chả phải việc của tôi.”

Nói rồi cô đứng lên: “Tôi nói rồi, các người đừng mang chuyện cái nhà đấy ra lôi kéo tôi nữa, thỏa thuận với bà Võ tôi đã thanh toán xong. Đừng có mà mặt dày bám dính lấy tôi, làm tôi lại tưởng bản thân mình vẫn còn có giá lắm.”

“Đứng lại.” Ái Lan vội ngăn cản: “Tao còn có chuyện.”

Thấy Nhật Ly dừng lại bà ta mới nói tiếp: “Chuyện của Bích Liên, mày có quen biết với đoàn làm phim, hãy nói giúp con bé vài lời...”

“Bà nhờ nhầm người rồi. Chồng cô ta còn là lão làng trong giới đấy.” Nhật Ly cười to đáp lại.

“Nếu như mày chịu nói giúp nó một tiếng tao sẽ cho mày biết một bí mật.” Ái Lan vừa nói vừa rút từ trong túi xách ra một tấm ảnh đặt lên trên bàn.

Ánh mắt Nhật Ly bỗng trở nên khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.