Khi nãy vốn dĩ là Bích Liên đang đi trang điểm, nhưng nghe tin Nhật Ly đến nên cô ta đã tức tốc đẩy nhanh tốc độ để trở về đây. Món quà mà cô ta đã dày công chuẩn bị cho Nhật Ly tối hôm nay rất đặc biệt, vì vậy cần phải canh chừng người được tặng quà thật kỹ càng mới được.
Nhật Ly nhìn Bích Liên trong bộ áo dài cách tân theo phong cách dạ tiệc. Cổ cao truyền thống nhưng giữa ngực lại có một đường khoét sâu hở ra tới nửa bầu ngực. Hai tà áo xẻ cao gần hết đùi.
Ôi mẹ ơi, cô ả không mặc quần. Đúng là táo bạo!
Mặc như kia chỉ cần bước cao chân một chút có phải là sẽ rất thoáng mát hay không?
Nói chung là xinh đẹp, quyến rũ đấy!
Chỉ có điều cặp mắt lẳng lơ kia đã phá hư toàn bộ gương mặt đẹp.
“Chị, chị đi cùng em ra ngồi với đám bạn học cấp ba nhé, nhiều người vẫn đang hỏi về chị đấy.” Bích Liên giơ tay ra muốn kéo tay Nhật Ly.
Cô nghiêng người né ra, lạnh nhạt nói: “Tôi đang cần đi vệ sinh.”
“Chắc chị không biết nhà vệ sinh ở đâu đúng không? Để em dẫn chị đi, lúc trước em cũng suýt bị lạc đấy.” Một cô gái khá trẻ đi bên cạnh Bích Liên vờ vịt nói.
“Đúng đó.” Cô bé khác cũng phụ họa theo: “Để tụi em dẫn chị đi.”
Vừa mới dứt lời, hai cô gái liền nhận được cái ánh mắt cảnh cáo của Bích Liên thì rụt cổ lại không lên tiếng nữa.
Bích Liên cũng cố tỏ ra thân thiện nhìn về Nhật Ly, cô ta không muốn để cho cô kiếm được bất cứ cái cớ nào để rời khỏi nơi này.
Nhưng mà, cô ta lại cảm thấy cô gái xinh đẹp trước mặt này khang khác. Đáng lẽ khi nghe thấy những lời vừa rồi thì nên tức giận hoặc ít nhất là tỏ vẻ không vui mới đúng chứ? Vậy mà giờ phút này lại đang khoanh tay trước ngực nhướng mày nhìn bọn họ, một chút cảm xúc tức giận cũng không có.
Thật giống như người bọn họ vừa nói kháy không phải là Nhật Ly vậy.
Võ Bích Liên có chút ngây ngốc, đáy lòng cảm thấy hoang mang.
Nhật Ly điềm đạm, bình tĩnh như thế là có ý gì?
Nhật Ly thấy biểu cảm của ba người trước mặt bật cười, nói: “Hôm nay là ngày vui của cô, mãi mới tuyển chọn được một người chồng như ý. Ngày quan trọng như vậy tôi cần phải hết sức phối hợp, tuyệt đối sẽ không khiến cho các người cảm thấy thất vọng hay hối hận về lựa chọn này.”
Bích Liên phục hồi lại tinh thần, nghe thế sắc mặt cô ta liền trở nên vặn vẹo, nhưng khi nghĩ tới những gì sẽ xảy ra với Nhật Ly vào tối nay thì lập tức được xoa dịu, lại cười rộ lên.
“Chị biết như thế là tốt rồi, tôi hy vọng chị sẽ làm đúng trách nhiệm của một chị gái mà lo lắng giúp cho tôi mọi việc chu toàn.”
“Ồ.” Nhật Ly nhún vai: “Tôi sẽ cố diễn.”
Bích Liên híp mắt lại hung ác nhìn theo bóng lưng rời đi của Nhật Ly, sau đó cô ta vội vàng chạy đi tìm mẹ của mình.
Ba mươi phút sau nhà trai đến, chú rể đứng bên cạnh cô dâu trên sân khấu để làm lễ đính hôn. Một lão già hói đầu bụng phệ cười híp mắt đứng bên cạnh mỹ nhân. Hình ảnh này được rất nhiều các phóng viên và nhà báo tanh tách chụp lại. Ánh đèn flash thi nhau chớp nháy.
Hôm nay bọn họ là được mời đến để để đưa tin về sự kiện này, cần phải tranh thủ thể hiện, nhân tiện dò la mua các tin tức ngoài lề khác. Tờ báo nào cũng cần phải có tin tức nóng hổi để tồn tại.
Nhất là khi nãy họ còn thấy cô chị Nhật Ly, nếu không tận dụng cơ hội lôi chuyện bê bối gần đây ra khai thác để làm đòn bẩy đưa tin, thì họ không phải là những phóng viên hợp thời thế, đã sớm bị đào thải từ lâu rồi.
Vì thế, Nhật Ly nhanh chóng bị lôi ra.
“Cô Nhật Ly, nghe nói chuyện cô và gia đình không hòa thuận là do ghen tức với sự thành công của em gái, có phải hay không?” Một phóng viên ác ý đặt câu hỏi. Đồng loạt các ống kính và máy quay đủ kiểu hướng cả về phía cô.
Bích Liên trên bục vụng trộm cười. Phóng viên kia chính là người cô ta thuê, đúng là đắt cắt ra miếng, đặt câu hỏi quá là sắc bén.
Nhật Ly thản nhiên nhìn lướt qua gương mặt của phóng viên nam kia rồi mỉm cười nói: “Hôm nay là ngày vui của nhà họ Võ. Tôi nghĩ mình không nên nói nhiều. Nhưng vì anh đã hỏi tôi câu đó, nên tôi xin phép được hỏi lại anh.”
Cô ngừng lại rồi chầm chậm nói: “Tôi và Bích Liên chỉ hơn nhau vài ngày, mẹ tôi mất khi sinh ra tôi…” Cô liếc về gương mặt cứng đờ của Ái Lan rồi tiếp tục: “Cô ấy là nghệ sĩ, sở trường là diễn xuất nên chọn nghề diễn viên, lấy chồng là đạo diễn. Bọn họ là một cặp đẹp đôi như kia, cớ sao tôi phải ghen ghét? Anh cho rằng tôi nên thay thế cô ấy lấy người đó hay sao?”
Nhật Ly giả vờ khiếp sợ: “Sao anh lại có cái suy nghĩ như thế? Sao có thể đường hoàng mà nói ra. Phải biết đám cưới tối kỵ nhất điều gì chứ!”
Câu trả lời của Nhật Ly ẩn chứa nhiều thông tin khiến các phóng viên khác lập tức sôi trào. Phóng viên vừa đặt câu hỏi nhất thời chưa biết phải nói sao thì Võ Khánh lên tiếng: “Các vị, hôm nay gia đình chúng tôi có tiệc hỷ, không bàn chuyện khác!”
Nói thêm chút nữa có phải con ranh kia sẽ khai luôn ra chuyện tài sản của mẹ nó không?
Đám phóng viên miễn cưỡng thu hồi tâm tư quay trở lại với hai nhân vật chính trên sân khấu.
Võ Khánh càng nhìn càng thấy tức tối vì vậy liền đứng dậy bỏ đi.
Ái Lan thấy vậy, đáy lòng bà ta lạnh đi vô cùng đau đớn.
Bích Liên đứng bên cạnh chồng của mình, thấy gã ta đưa ánh mắt luyến tiếc đuổi theo Nhật Ly liền ghen ghét không thôi. Bàn tay cô ta nắm chặt, rồi lại mở ra, cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần cố đứng vững diễn trọn vẹn vai cô dâu hạnh phúc trước ống kính, thể hiện tình cảm vợ chồng nồng thắm tốt đẹp cho tất cả mọi người đều thấy.
Chẳng mấy chốc màn diễn trên bục của cặp vợ chồng kia cũng hết. Ngay sau đó là tiệc ngọt được tổ chức tại khoảng sân vườn rộng của nhà họ Võ.
Nhật Ly đang đứng ở một bên ăn vài cái bánh ngọt, tầm mắt cô dừng ở bụi hoa lài đang tỏa hương cách đó không xa. Mọi suy nghĩ vẫn đang dồn về hai bản hợp đồng đã ký với Tuấn Kiệt.
Bích Liên đi từ xa tới, trên tay cô ta cầm một chai nước khoáng còn nguyên tem, đến trước mặt Nhật Ly thì dừng lại. Cô ả mỉm cười thân thiện, mỉa mai nói: “Em vẫn luôn cho là chị sẽ kết hôn trước em đấy. Không nghĩ tới số phận lại bị nghịch chuyển như thế. Chị, chị uống với em một ly đi.”
Cô ta đưa chai nước khoáng cho Nhật Ly rồi nói: “Em đoán chị không uống rượu nên mang tới thứ này.”
Nhật Ly nhận lấy nhìn sang cô ả, hơi mỉm cười. Nhưng cô cũng không nói thêm gì, bóc niêm phong vặn nút chai, lập tức uống một hơi hết một nửa.
Má nó, cô khát nước từ chiều tới giờ vì mải hóng kịch, lại không dám uống gì.
Bích Liên thấy thế, âm thầm bĩu môi, rồi khóe miệng hơi cong lên thể hiện rõ sự vui vẻ. Cô ta cũng cầm ly rượu vang trên bàn tiệc đứng bên cạnh lên uống một ngụm lớn.
Tất cả mọi người có mặt, nhìn thấy hai cô con gái của nhà họ Võ đứng nói chuyện với nhau đều thấy rất hài hòa, vài tấm ảnh đã được chụp và nhanh chóng đăng bài câu view.
“Nhật Ly, tôi đã nghĩ kỹ rồi. Chuyện hai chị em chúng ta đấu đá nhau bao nhiêu năm nay có lẽ cũng nên kết thúc đi thôi. Bởi vì chị không thấy sao, người thua cuộc sẽ luôn là chị, cả chuyện sự việc lần này nữa, cũng sẽ vậy.” Bích Liên ghé vào tai Nhật Ly nói chỉ đủ hai người nghe.
Chẳng biết có phải là do ảo giác của Nhật Ly hay không, đột nhiên cô cảm thấy hình như cơ thể của mình hình như có gì đó không đúng.
Cái con ranh trước mắt này, không nhẽ lại giở trò? Nhất là sau khi nghe nó nói câu kia.
Nhật Ly cố nhịn sự nghi ngờ trong lòng xuống mỉm cười trào phúng đáp lại: “Đúng là tôi thua thật, đâu phải ai cũng có thể lấy được một người chồng giống như cô. Cái phúc phần này chắc là cô phải tu mấy kiếp mới đạt được đấy.”
Đạo diễn Hà là một đạo diễn rất nổi tiếng trong giới. Dù hơi lớn tuổi nhưng gia thế của gã ta lại không tệ, có thể coi như là một nhà giàu ngầm.
Tuy nhiên nghe nói bối cảnh khá phức tạp, còn dính dáng đến cả xã hội đen. Hơn nữa người đàn ông này tuy ngoài mặt ôn hòa nhã nhặn, nhưng trên thực tế lại là một một người nham hiểm độc ác. Chỉ cần nhìn vào sự việc hai người vợ trước của gã ta bị hại chết như thế nào là sẽ rõ.