Hãy Gọi Ông Xã Em Là Gay Đi

Chương 47: Chương 47: BẰNG HỮU GẶP NHAU.




Mạc Tử Thiện sau khi thành công ép Tử Phong lên giường ngủ chung rồi thì sảnh khoái dắt Bối Ngư Ngư đi tập thể dục buổi sáng (???).

Còn hai nhân vật không thể thiếu của chúng ta cũng dậy sớm để đi học và đi làm. Có điều, cả hai đang trong tình trạng say ngủ lảo đảo bước vào thang máy. Nhưng họ không nhìn rõ là thang máy đang đi lên nên mặc nhiên dựa đầu vào nền sắt ngáy ngủ.

“Ting”

Cửa thang máy mở ra, Tiêu Mã Nhi tính bước ra thì bỗng nhiên có một thứ gì đấy đang bước vào ngược lại. Nhưng thứ gì đấy rõ ràng không phải là một con người. Mà là một con vật, có bộ lông vằn vện màu da cam.

Ô? Là một con vật có lông?

Tiêu Kỉ Duệ ngay lập tức hắt xì một cái tỉnh ngủ, cậu khẽ khịt khịt mũi đưa mắt tìm xem ai đưa thú cưng vào thang máy. Khi nhìn ra đó là một con hổ rồi thì…Kỉ Duệ nhảy loạn xạ lên ôm cổ Mã Nhi và rên rỉ.

Tiêu Mã Nhi vẫn còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ màng màng nhìn xuống thấy đó là một con hổ có bộ lông tuyệt đẹp liền tấm tắc khen ngợi nó dễ thương. Còn gạt Kỉ Duệ qua một bên, cúi xuống nựng nựng má nó mà không sợ gì cả vì cô biết thú dữ đã qua thuần chủng rồi thì vô cùng hiền, chỉ cần nhẹ nhàng với chúng là chúng xiêu lòng liền.

Quả thât thì Bối Ngư Ngư rất thích được nữ nhân vuốt, nó cứ dụi dụi đầu không thôi.

Tiêu Kỉ Duệ vẫn còn sợ sệt, tưởng Mã Nhi hôm nay uống nhầm thuốc gan lạ thường. Vội kéo kéo áo, hét nhỏ bên tai cô.

– Này bà, con này là con hổ đó, là hổ chứ không phải mèo con đâu mà khen dễ thương. Tỉnh lại đi bà!

Mạc Tử Thiện nãy giờ vẫn còn lui cui mang giầy, nghe tiếng hét trong thang máy liền nghĩ ngay đến Bối Ngư Ngư đi trước. Chạy đến ngó vào trong thì thấy cảnh tương thiếu nữ bên con hổ, có chút gì đó ấn tượng và chút gì đó…mãnh liệt.

Tử Thiện mỉm cười hề hề, khen ngợi Mã Nhi.

– Người đẹp đây quả thực rất can đảm, ai nha, hàu như ai thấy Bối Ngư Ngư cũng đều hét lên chạy tán loạn còn cô thì vui vẻ vuốt ve nó chẳng bù cho cậu nhóc đằng kia.

Anh đưa tay chỉ chỉ Kỉ Duệ sợ muốn mất mật đang bám vào bức tường sắt.

Tiêu Mã Nhi cảm ơn đáp lẽ, sau đó hai người họ bắt đầu hỏi han nhau là người mới chuyển đến hả, rất vui đuọc làm quen. Càng nói, hai người họ càng thấy hợp nhau. Nên Tử Thiện đánh liều xin số điện thoại Mã Nhi để sau này hẹn cô ra dắt anh đi thăm thú thành phố Con Mèo nổi tiếng phồn hoa này. Mã Nhi vô cùng vui vẻ, một vì anh này quá đẹp trai, một vì nói chuyện rất hợp tính nên không ngần ngại đọc số. Đến khi ra thang máy rồi còn lưu luyến Bối Ngư Ngư không nguôi.

Tiêu Kỉ Duệ nó chẳng thiết tha gì, kéo chị mình đi thẳng. Mã Nhi liền quay sang nhìn khinh bỉ nó, đúng là đồ nhát gan.

– Hừ, cũng may là từ tầng 3 đi xuống chứ đi từ tầng 10 là tôi chết chắc rồi.

Nói rồi, cậu khẽ xoa xoa cái mũi đỏ ửng vì bị dị ứng lông thú.

Bỗng Mã Nhi hét lên, đập tay cái bốp.

– A, chưa hỏi tên chú đẹp trai đó nữa! Trời ơi.

– Đi, đừng có mê trai. Nên nhớ, chị có Tử Phong rồi.

Kỉ Duệ kéo tay chị nó vào xe buýt, Mã Nhi thì nghe đến tên Tử Phong liền nổi điên. Đánh đánh Kỉ Duệ bảo từ nay đừng nói bậy nữa, cô không muốn nghe đến tên trơ lỳ cảm xúc đó đâu

Nhưng không muốn nghe và không muốn gặp là hai cái khái niệm khác nhau. Tiêu Mã Nhi cầm thỏi socola trắng trong túi dặn lòng là sẽ đợi thời cơ gặp riêng hắn và tặng cho hắn ăn. Nếu hắn còn không nhận thì cô sẽ kêu Kỉ Duệ tập kích đè hắn xuống rồi bắt hắn ăn (dã man rợ). Bỗng, cô chợt khựng lại.

Tử Phong?

Và người lạ nọ dường như có chút gì đó giống nhau?

– Xe buýt đến rồi. Nhanh đi.

Tiếng gọi của Kỉ Duệ kéo cô thoát ra khỏi duy nghĩ của mình, đờ đẫn trèo lên xe.

Công ty của Tử Phong dạo gần đây đang bị tâp đoàn Vũ thị đe doạ sẽ đối đấu một cách mãnh liệt. Mạc Tử Phong rất đau đầu chú tâm vào làm việc và an ủi các nhân viên của mình nên vững lòng không được chùng bước trước sức mạnh của Vũ Thị.

Nhưng Vũ Thị quả thật là một con cáo già, đã cài vào đây cả hơn chục người do thám bí mật sản phẩm mà Tử Phong sắp sản xuất. May sau đã bị Triệu Anh bắt sạch nhưng Tử Phong vẫn có cảm giác rằng vẫn còn gian tế đang lượn quanh đâu đây. Và đấy cũng chính là lý do tử Thiện bay về nước. Không phải do anh cầu cứu Chú của mình mà là chú của anh tự vác mặt đến để phụ giúp cùng với anh.

Mà anh chẳng thấy phụ giúp đâu, chỉ thấy Tử Thiện ngày ngày dắt Bối Ngư Ngư đi chơi, ngày ngày đi tìm của ngon vật lạ mà ăn. Tức quá, Mạc Tử Phong gọi cho baba Tử Kỳ đòi đuổi chú mình về nước nhưng hiển nhiên bị ông Tử Kỳ gạt phắc đi khiến anh bất mãn hơn thôi

Bất mãn hơn bao giờ hết là cái kế hoạch của mình bị ông chú vô duyên phá nát.

Mạc Tử Phong vò vò tóc, nhìn chằm chằm những con sổ trên bảng biểu đang định bỏ xuống thì chuông điện thoại reo vang. Là Triệu Anh

– Sếp ơii~~nguy to rồi. Bối Ngư Ngư đang làm loạn dưới tiền sảnh lầu hai.

Lửa giận bỗng từ đâu bốc đến, Tử Phong tắt máy cái rụp chạy ào xuống tầng hai cầu mong con hổ béo xác kia đừng đụng đến cái bình gốm thời Minh vạn triệu anh khoa trương để ở giữa sảnh. Nhưng mọi chuyện không hề như anh mong muốn. Xuống tới đã thấy người ngườii ồn ào bán tán ngay khu vực đó. Chạy đến thì thấy dưới đất toàn là mảnh vụn còn con hổ béo xác đang ngồi xa xa đằng kia liém lông. Kế bên nó là một người đàn ông có ánh mắt phát ra tia lạnh lẽo.

– Chú!

Mạc Tử Phong lao đến cầm cổ tay Tử Thiện kéo đi, Bối Ngư Ngư cùng nhiều chuyện đi theo. Tử Thiện thì vẫn nhởn nhơ, nỏ nụ cười mang thương hiệu sát thủ với mấy chị/em xung quanh” tim bay khắp công ty Tử Phong khiến anh vô cùng ngứa ngáy.

Đến phòng riêng của mình, Mạc Tử Phong thả Tử Thiện ra và gằn hỏi.

– Chú đến đây làm gì?

Tử Thiện vuốt ve con hổ béo, mỉm cười nói.

– Giúp cháu.

– Cháu tự làm được!

Anh khẽ gầm gừ, tuy tuổi anh kém Tử Thiện chỉ một ít nhưng không phải là loại bất tài.

– Đừng tự tin thế. Ta chỉ muốn giúp cháu…

– Thế thì chú để con hổ ở nhà đi mang nó theo làm gì, lỡ cảnh sát thấy nó đi lông nhông ngoài đường mà bắt chú lẫn nó vào đồn vì tội nuôi động vật quý hiếm thì sao?

– Chú có thể lo được.

– Cháu cũng có thể lo chuyện của cháu. Về đi!

Tử Thiện không hề buồn bã khi bị đuổi mà là cười rãng rỡ như ánh dương.

– Chú đi kiếm vợ đây. Bai!

Tử Phong chưa kịp nói nữa thì ông chú dở người chạy bén đi, con hổ Bối Ngư Ngư cũng lúc lắc chạy theo. Đằng xa xa, lại nghe tiếng thét của vài người xung quanh.

Anh khẽ lắc đầu, ngồi xuống ghế day day huyệt thái dương…

Thật ra Tử Thiện không đi kiếm vợ theo lời mình nói mà dẫn con hổ đi vòng vòng công ty để xem công ty bên đây làm ăn ra sao và có ổn định không. Nhưng việc chính vẫn là đi bắt bọn gian tế bên Vũ Thị gửi qua đây. Anh tự tin sẽ bắt được vì con hổ kế bên anh dữ dằn đến mức ai gặp cũng khóc ré lên nuống hồ gì mấy người đang làm chuyện gian ác.

Rà soát hết tầng 10 rồi anh mới dẫn Bối Ngư Ngư đến thang máy xuống tầng. Thang máy vừa mở ra, một khuôn mặt có vẻ ưa nhìn đang chật vật cầm sổ sách. Mạc Tử Thiện vì sống bên Mỹ quá lâu nên tính cách lịch sự kiểu Mỹ cũng bị rèn giũa kĩ càng. Anh một tay nâng sổ sách trên tay Mã Nhi ôm về phía mình, nở nụ cười yêu ma.

Tiêu Mã Nhi nhìn người đàn ông phía trước và con hổ đang dụi dụi đầu vào chân cô. Chợt nhớ ra đây là anh đẹp trai hồi sáng, mắt bắt đầu sáng hơn cái đèn pha. Vội vã cảm ơn Tử Thiện đã giúp mình và cố ý vuốt con Bối Ngư Ngư để cho anh nhớ mình là cô gái lúc sáng. Nhưng có vẻ như anh không nhớ đến, chỉ chăm chú nhìn số tàng đang nhảy một cách điên loạn trên bảng điều khiển. Đôi mắt trong veo cùng đường mắt cong cong kia làm cô thấy rất quen thuộc. Có vẻ như Tử Thiện rất giống một ai đó.

Mã Nhi bắt đầu nhịn không nổi tính mở miệng hỏi thì “ding” thang máy dừng lại, là tầng mà cô bấm. Mạc Tử Thiện vẫn giữ nguyên chồng giấy, tay kiều diễm bấm nút mỏ không cho thang may đóng lại. Chậm rãi hỏi.

– Người đẹp, tầng của cô phải không?

Tiêu Mã Nhi choáng, quả thật khuôn mặt này rất giống tên hổ đói xuống ngày lẽo đẽo bám theo cô. Đôi mắt kia tuy không giống y đúc nhưng vẫn có nét giống tên đấy nhất là khi cười thì đôi mắt cong lại như hai cọng chỉ. Sóng mũi thì thanh thoát, chỉ tiếc là thấp hơn Tử Phong một tí. Còn cái miệng, không dày cũng chẳng mỏng, toát lên vẻ yêu nghiệt khiến người khác choáng váng còn thêm cái mái tóc dài buộc phía sau và thõng xuống hai vai.

Rất lãng tử.

Cô chỉ tiếc rằng hồi sáng sao mình không chịu tỉnh táo xiu để ngắm được cái vẻ đep chết người này. Đến bây giờ mới đuọc thưởng thức quả thật có hơi muộn.

Cô vội nhận lấy xấy giấy sau vài giờ hoang tưởng, cúi người chín mươi độ chào tạm biệt Tử Thiện rôi vộ vã chạy đi cho kịp giờ. Còn vấn đề anh ta giống ai thì dẹp sang một bên. Tiền vẫn là quan trọng nhất.

Mạc Tử Thiện đóng thang máy lại, dựa người vào tường sắt lạnh lẽo nở nụ cười khó hiểu.

– Ồ, người tình bé nhỏ của tiểu Phong đây ư? Thú vị quá!

“Hắt xì” Tử Phong lật sách, hắt xì một cái thạt mạnh. Triệu Anh hấp tấp rút khăn giấy chùi chùi mũi cho anh. Bị anh tức tối gạt phăng ra, trừng mắt nhìn cậu.

– Tôi bảo, không được đụng vào tôi.

Triệu Anh gãi đầu.

– Anh dặn, những lúc anh bận tay mà anh hắt xì hay bị ngứa ở đâu đấy thì tôi phải làm giúp anh mà.

– Nhưng giờ tôi không thích.

Triệu Anh dạo này gan to hơn trời, xáp lại gần sếp hỏi nhỏ.

– Có phải sếp đến kỳ rồi không?

Mạc Tử Phong không nói gì, tung một đạp, Triệu Anh cứ thế bay ra sảnh ngồi. Còn trên đầu lúc ẩn lúc hiện cục u màu đỏ sưng tấy.

Triệu Anh: tôi nói đúng mà!! TwT

Không phải là Tử Phong tới kỳ, cũng chẳng phải gặp việc khó mà stress. Chỉ là linh cảm đàn ông của anh cho thấy không sớm thì muộn bạn Mã Nhi sẽ gặp được ông chú đẹp trai, tài giỏi nhà họ Mạc. Và chuyện sau nữa thì không ai sẽ biết được.

Anh hừ mũi, phải mau đuổi Tử Thiện về nước thôi!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.