Chương 46: Đại nhân Hổ Tử.
Buổi chiều ngày định mệnh hôm đấy, Tử Phong và Triệu Anh mau chóng
hoàn tất công việc sớm rồi chuồn về nhà chuẩn bị lên kế hoạch tỏ tình.
Còn người được tỏ tình vẫn phải ngậm ngùi ngồi lại nhìn hai kẻ gian
tà kia đi chung với nhau, lòng rối bời câu hỏi “Hai người đó đi hẹn hò
ư?”.
Chiếc xe Cadilac quen thuộc bẻ tay lái chạy về nhà, trên xe Tử Phong
tranh thủ nhẩm lại những lời tỏ tình sến súa do Triệu Anh biên soạn ra.
Và chắc đây cũng là lần đầu tiên Tử Phong biết hồi hộp, biết căng thẳng
đến nỗi muốn nổ tung đầu óc. Có lúc, anh còn muốn tháo chạy khỏi chuyện
này vì quá ngại để có thể đối mặt với nó. Nhưng Triệu Anh anh dũng kéo
con hổ Tử Phong lại nhất quyết phải nối được một kẻ EQ thấp và một kẻ IQ cực tệ lại với nhau mới mong thế giới này an bình.
Về đến cửa nhà, Triệu Anh gấp gáp mở cửa ra thì thấy một cái đuôi con gì đó đang ngoe ngoay đằng sau bức tường. Cậu còn nghe tiếng ti vi đang phát ầm ĩ trong nhà. Cậu nhớ rõ ràng trước khi đi đã tắt điện cẩn thận
rồi mà?
Triệu Anh thầm kêu một tiếng bất an, nghiêng người nhìn vào trong
thấy một con hổ to (hổ thật không phải hồ nhồi bông :)) đang xem ti vi
mới ghê. Hàm răng sắc nhọn loé sáng hướng về phía màn hình, Triệu Anh sợ muốn mất mật không dám nhìn tiếp chạy ngược về phía cửa hét lên thảm thiết.
Mạc Tử Phong thấy Triệu Anh hoảng sợ như thế nên lấy làm lạ, đi đi
vào nhìn cũng thấy cảnh tượng một con hổ đang xem ti vi giữa nhà. Cảm
thấy hơi thân quen, anh tiếp tục nhìn người đàn ông nãy giờ vẫn im hơi
lặng tiếng ngồi kế bên con hổ.
Người đàn ông đó cỡ chưng khoảng 29 đến 30 tuổi, khuôn mặt tuy có hơi già dặn một chút nhưng vẫn có nét phong độ, hào hoa, môi mỏng dính có
màu hồng sen, ngón tay thon dài lạ thường cầm socola trên bàn đưa lên
miệng nhấp nháp. Người đàn ông ăn socola một cách nho nhã, khiến đối
phương phải thèm chảy nước miếng. Đôi con ngươi bạc lạnh lùng nhìn vẻ
mặt chủ nhà, xem trời đất bằng vung. Mái tóc dài thả thõng xuống vai
càng tăng lên vẻ yêu mị của quý ông, nhìn người này ta không khỏi cảm
thán “Yêu ma quỷ quái hiện hình” giữa ban ngày.
Mạc Tử Phong nhìn người lạ nọ chán ghét, không bắt tay chào hỏi làm
quen gì hết mà chạy thẳng vào đứng trước mặt người nọ giậm chân la hét.
– Sao cậu lại vào được nhà cháu? Sao lại ăn socola của cháu? Hả? Hả? Có biét cái này quan trọng lắm không hả?
Tử Phong giận lắm nhưng vẫn biết sợ con hổ đang trừng mắt nhìn anh, vội né ra xa xa chút.
Người đàn ông tóc dài đấy vẫn giữ vẻ bình thản đến bức người, cười
khẩy nói. Tay vẫn không quên lấy thêm socola bỏ vào miệng nhẹ nhàng
nhai.
– Hahaha, ta là ai nào? Ta là Mạc Tử Thiện, một khi ta đã ra tay thì
cái gì không thể cũng có thể. Mới gặp lại nhau sao cháu lại tỏ thái độ
đó với cậu, ai da, đau lòng quá Tiểu Phong nhỏ bé a.
Lại nói đến Tử Thiện, ta lại đau đầu thêm một phen. Tử Thiện là em
của baba Tử Phong. Tính tình của người này cực kì quái dị, từ nhỏ đã
nhận nuôi một con hổ con. Lớn thêm chút thì đòi đi du ngoạn đông tây năm bắc đến khi già rồi vẫn chơi trội hơn người ta là để cái đầu dài như
con gái long bông khắp nơi vẫn chưa chịu cưới vợ. Nhưng Tử Thiện vô cùng tài giỏi, được mệnh danh là ông trùm kinh doanh bên nước ngoài và chỉ mới có 30 tuổi thôi đã nắm được cả 10 cái công ty lớn nhỏ ở các
nước khác nhau này nọ. Mà mọi ngừoi vẫn chưa bao giờ được nhìn mặt vị
cao nhân tài giỏi này. Chỉ biết rằng người này nổi tiếng đẹp trai, phong lưu và bên cạnh thường có một con hổ to đi theo kè kè để làm vệ sĩ.
Thế nên, trong giới kinh doanh ai cũng đặt tên cho Tử Thiện là Đại
Nhân Hổ Tử. Doanh nghiệp nào nghe đến tên này cũng lo sợ quýnh lên vì
Đại Nhân Hổ Tử này thâm hiểm vô cùng. Chỉ cần ra tay một chiêu thôi là
cả cái công ty sẽ rơi vào tay họ có khi còn tán gia bại sản vì người
đấy.
Quảng cáo nhiêu đây chắc được rồi, quay về sự việc hiện tại nào.
Mạc Tử Phong giận đến nỗi tai mặt đều đỏ rần rần, Triệu Anh đứng kế
bên lúc lắc đứng ngồi không yên. Những kẻ dám kêu Tử Phong là nhỏ bé
hoặc tiểu Phong đều không nhiều. Nhưng những kẻ đó ắt hẳn là bề trên và
phải lợi hại lắm.
Triệu Anh ngay lập tức hướng ánh mắt thân thiện về người kia, lấy lòng chút ít.
Mạc Tử Thiện cười lạnh, vuốt ve “bé” hổ.
– Bối Ngư Ngư, ngươi có thấy là socola rất ngon không?
Bối Ngư Ngư vểnh tai lên ý bảo là hiểu người kia đang nói gì, dụi dụi đầu vào người Tử Thiện đồng tình. Tử Thiện vui vẻ nói tiếp.
– Tiểu Phong, Socola này cháu mua ở đâu chỉ giúp chú với? À mà, nhà
có hai thằng đàn ông mà mua socola có kiểu dáng sến súa này và bó hoa
hồng kia làm chi thế?
Nói đến đây, ông chú mỉm cười gian xảo liếc liếc Tử Phong.
Triệu Anh thì đỏ mặt, xua tay chối.
– Không không a…socola đó để…
Chưa kịp khai ra hết thì Tử Phong đã đưa tay bịt miệng Triệu Anh lại
đá anh ra khỏi nhà. Mình thì tiếp tục đối đầu với ông chú dở người.
Tử Phong nhìn chỗ socola đã mất vài viên kia, khẽ đau lòng đành lấy
bó hoa vẫn còn nguyên vẹn đang đặt bên cạnh mông con hổ làm niềm an ủi.
Nhưng anh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm một cái thì con hổ bỗng nhấc mông
lên ngồi xuống bó hoa tuyệt đẹp anh bỏ cả hai tiếng đồng hồ để lựa. Tàn
nhẫn hơn, Bối Ngư Ngư còn lắc mông qua lắc mông lại. Cánh hoa lẫn lông
hổ bay tứ tán, Tử Phong thật sự rất muốn lao đến cắn con hổ nhưng gắng
kiềm lòng nhìn Tử Thiện đang trơ lỳ cảm xúc.
– Bối Ngư Ngư, đừng đụng đến đống bùi nhùi đó, dị ứng a.
Tử Phong nắm chặt tay, nếu đây là người lạ không thân thuộc gì thì sớm đã bị Tử Phong dằn vặt cho đến chết.
“Meo” tiểu Mễ không biết đi chơi ở đâu giờ mới về, đang nũng nịu dụi
dụi Tử Phong thì thấy Bối Ngư Ngư đang trừng mắt nhìn mình. Nó liền
“Méo” một cái phóng cái chéo lên mặt Tử Phong. Run run bám vào đó.
Bối Ngư Ngư bị đả kích, ta đã làm gì mi chưa hả con mèo béo kia?
Tử Thiện nhìn cảnh tượng đó thì cười ha hả, tay đập đập xuống ghế
nghiêng người bên này nghiêng người bên kìa. Tử Phong cố gắng dằn con
mèo ra nhưng nó vẫn lỳ lợm bám vào đầu anh. Anh tức quá, hét lớn.
– Con mèo chết tiệt!! Bình thường mày sang chảnh khinh người lắm mà sao hôm nay lại nhu nhược thế hả đồ mèo chó?!!
Tử Thiện thấy thương cho Tử Phong, ra tay nghĩa hiệp gỡ con mèo xuống bỏ vào lồng mèo đa năng. Bối Ngư Ngư cũng nhấc mông đi theo khiến tiểu
Mễ càng kinh hãi. Méo tiếng nữa rồi ngất xỉu.
– Tiểu Mễ càng ngày càng dễ cưng.
Tử Thiện nhẹ nhàng đặt nó vào lồng, tiếp tục ngồi xuống sofa ăn thêm mấy viên socola ngọt lịm nữa.
Mạc Tử Phong thu mình vào góc khuất, khóc thầm. Bao nhiêu công sức coi như đổ sông đổ bể.
May mắn thay anh lấy lại tinh thần, hất hàm hỏi chuyện Tử Thiện.
– Chú về đây làm gì? Ở bên đó lo kiếm vợ kiếm con sớm đi.
– Ở bên đấy chán quá, cứ đi loanh quanh trong công ty hoài khiến long thể bất an. Muốn ra ngoài hít thở không khí, mà chẳng biết đi đâu đành
quay về đây thăm gia đình và cháu trai đáng yêu. Ta rất nhớ cháu.
Tử Phong khoanh tay, lạnh lùng đáp.
– Cảm ơn. Cháu không nhớ chú.
– Chú biết cháu người lạnh nhưng tim nóng.
Nói rồi, Tử Thiện xoa xoa đầu cháu trai đáng yêu của mình. Chu choa, lớn quá rồi nha a~.
Tử Phong hất tay Hổ Tử, hùng hùng hổ hổ đi vào phòng khoá chặt cửa
lại. Tử Thiện thì cười nhẹ một cái, lắc đầu xem ti vi tiếp. Triệu Anh
bên ngoài len lén bò vào nhà, ăn nốt phần socola còn dư. Chu choa. Ngon
thiệt chứ!
Tối đấy, Tử Phong nhốt mình đã đời thì mới chạy ra ngoài xem coi có
gì ăn nhưng chưa kịp bước chân ra khỏi phòng 1cm thì cái chảo từ đâu
phóng đến cửa phòng anh đập cái rầm xong rớt xuống. Bối Ngư Ngư cũng từ
đâu bay đến ngoạm cái chảo lên phe phẫy đuôi mừng rỡ nhìn Tử Thiện đang
hưng phấn ném chảo đằng kia.
Nhìn cảnh tượng này soa mà giống chủ đang chơi trò quăng gỗ cho chó vậy nè?
– Chúuuu….!!!!! Bối Ngư Ngư!!! Biến ra khỏi nhà cháu đii.
Bối Ngư Ngư hơi hoảng sợ nhìn Tử Phong, nằm cuộn tròn trong lòng Tử Thiện rên ư ử.
– Bảo bối, đừng sợ. Mạnh mẽ lên con.
Tử Thiện vuốt ve Bối Ngư Ngư, xong liếc anh cái dài ý cảnh cáo đừng có doạ nó nữa.
Tử Phong cắn môi dưới chạy ra nhà bếp lục đồ ăn, tạm thời xem một
người một vật kia như không khí. Nhưng Tiểu Mễ thì không như vậy, nó hơi bị khủng hoảng tinh thần đến mức lầm lầm lì lì ngồi yên trong chuồng
không kêu réo gì cả. Mặt vô cùng nghiêm nghị.
Bối Ngư Ngư nhìn như một con mèo to, đưa móng khều khều cái chuồng ý
muốn tiểu Mễ ra đây chơi. Tiểu Mễ meo meo thảm thương kêu cứu, Tử Phong
muốn giúp lám nhưng anh không thích lại gần con mèo to Bối Ngư Ngư đấy.
– Triệu Anh, mua giúp ta hai kí thịt heo và ba kí cá đem về gấp.
Tử Thiện ung dung sai bảo trợ lý nhỏ của anh. Trợ lý nhỏ cũng mù quáng nghe lời, mở cửa chạy đi.
Sau khi đi hết rồi, Tử Thiện mỉm cười gian xảo với anh. Nói.
– Ta sẽ ở đây dài hạn. Cháu lo mà chuẩn bị phòng ngủ đi. Uhmm…giờ thì ta ngủ phòng cháu.
Nói đoạn, Tử Thiện xoay người hướng về phòng ngủ miệng kêu Bối Ngư
Ngư đi vào cùng. Tử Phong lao đến định ngăn cản nhưng đã bị Bối Ngư Ngư
nhe nanh hù doạ. Không hiểu sao, Bối Ngư Ngư rất ghét người cháu này của chủ nó.
Hừ, cũng không hẳn là tự nhiên ghét mà là hồi nhỏ Tử Phong đã thẳng
tay đạp Bối Ngư Ngư xuống hồ cá vàng trong khi nó là một con hổ nổi
tiếng sợ nước chứ không được thích nước như đồng loại của nó. Thế là,
Bối Ngư Ngư vừa sợ nước mà vừa sợ Tử Phong. Thề răng sẽ không bao giờ
cho hắn đụng vào bộ lông quý hiểm của mình.
Thôi, quay về hiện tại là Bối Ngư Ngư đang trừng mắt với Tử Phong, Tử Phong vừa trừng nó vừa trứng cả người đàn ông lẳng lơ nọ.
– Không ai được vào phòng cháu hết. Aaaaa!!
– Ô, ta không ngờ cháu lại thích Doraemon nha.
Tủ Thiện ló đàu ra khỏi cửa, cầm lên một cái quần…underwear xanh xanh hình chú mèo máy tuyệt đẹp vẫy vẫy Tử Phong. Tử Phong đứng chết trân
tại chỗ, lắp bắp.
Bí mật của anh…aaaa đó là bí mật của anh khó khăn lắm mới giấu nỗi
tại sao chỉ vì ông chú này xuất hiện mà bí mật của anh đã bại lộ.
Bí mật động trời đấy, anh chưa bao giờ cho ai biết. Vậy mà…
Tử Phong cảm thấy muốn khóc, chạy đến giật chiếc quần lót giấu nhẹm vào túi quần. Hùng hổ lấy lại chút sĩ diện.
– Hừ! Đây là…quần của Triệu Anh. Quần của Triệu Anh!!
Tư Thiện “ồ” một cái, đá đôi lông mày lưỡi kiếm. Vẻ mặt rất chi là đểu.
– Ta hiẻu mà…có cần ta nói giúp cho phụ huynh nghe không?
Mạc Tử Phong cố ép mình bình tĩnh, ngạo mạn nói.
– Chẳng qua…cậu ta vô phòng sắp xếp đồ đạc lỡ rơi ra thôi!
– Vậy sao trong phong có rats nhiều poster hình mèo máy?
– Của cháu cậu ta.
– Sao để phòng cháu.
– Để nhờ.
– Cháu tốt dữ vậy sao?
Tử Phong không còn sức chiến đấu nữa, đành tháo chạy bỏ mặc ông chú
điên khùng của mình quậy pha trong nhà. Anh thì…nhất quyết ra khách sạn
ngủ, chuyện khác thì tính sau.
Nhưng chưa kịp chạy thit Tử Thiện lao đến vác cháu mình quăng thẳng lên giường, kêu Bối Ngư Ngư đè Tử Phong lại.
– Lâu lắm rồi mới gặp cháu, để người làm chú này ngủ chung vun đắp tình cảm một bữa.
Tử Phong: Ai đó có thể cứu tôi không? TwT