Hãy Gọi Ông Xã Em Là Gay Đi

Chương 45: Chương 45: KẾ HOẠCH TỎ TÌNH.




Hihiiiihhiihiii :v

Chương 45: Kế hoạch tỏ tình.

Tin tức Tử Phong với Mã Nhi có gian tình bị lan truyền nhanh đến mức chóng mặt. Người này truyền tai người kia, truyền sao thì một cốt truyện chính trở thành nhiều dị bản theo sau đó.

Tiểu Hân thì bảo hai người đút bánh cho nhau ăn.

Tiểu Ngọc phòng A lại kể rằng hai người liếc mắt đưa tình với nhau.

Tiểu Thương phòng B dữ dội hơn nữa là hai người ôm hôn nhau đắm đuối và còn nhiều dị bản khác nhau nữa.

Những ai hâm mộ Tử Phong đều đưa con mắt chán ghét về phía Mã Nhi mỗi khi cô đến làm việc. Sẵn tiện họ còn bắt nạt Mã Nhi đủ thứ nhưng ngựa con sớm đã thành ngựa điên. Vùng lên dữ dội khiến mấy bé Tiểu khác sợ hãi không dám đụng đến nữa.

Mã Nhi thì điên lắm rồi, đi đến đâu ai cũng hỏi cô và giám đốc quen nhau hả. Quen quen gì chứ, chẳng qua là đút cho tên thiếu EQ đó ăn thôi mà, có cần phải nói quá lên không?

Mạc Tử Phong ngược lại, vui vẻ đến kinh người. Thật ra chuyện này anh đã cố ý gây nên chỉ để mọi người xung quanh bàn luận về hai người. Mà mọi người xung quanh bàn luận thì Mã Nhi có thể nghe thấy. Và khi nghe thấy cô sẽ để ý đến anh hơn và suy nghĩ nghiêm túc được vài chuyện thú vị.

Nhưng có vẻ như hiệu ứng lại đi ngược cái suy nghĩ của anh.

Triệu Anh thì bắt đầu ra dáng quân sư, huấn luyện Tử Phong cách tỏ tình sao cho độc đáo. Tử Phong chống cằm nhìn con khỉ Triệu Anh nhảy tới nhảu lui múa minh hoạ. Anh thật sự phát ngán với cái trò này.

Triệu Anh đang si mê giảng dạy thì hét ré lên chạy đến cái remote Tivi bật qua kênh US – UK. Vừa lúc có MV của Taylor Swift bài You belong with me, Triệu Anh vừa xem vừa nhún nhảy. Tử Phong thì tay vuốt Mễ Mễ, mắt lờ đờ xem MV.

Nội dung của MV khá thú vị, đó là cô gái nọ và anh chàng nọ là hàng xóm đối diện cửa sổ với nhau. Hai người thường xuyên nói chuyện qua cửa sổ bằng cách viết lên tờ giấy.

Coi đến đây, Triệu Anh đập tay cái bốp. Nắm cổ áo Tử Phong lắc điên cuồng.

– Sếp sếp, tỏ tình giống vậy đi.

Mạc Tử Phong trừng Triệu Anh tỏ ý kêu cậu bỏ tay ra, cậu liền cười hì hì thả ra nhắc lại ý tưởng nọ. Tử Phong gật gù hồi lâu, phán.

– Sến, không làm.

Nói rồi còn phủi mông đi thẳng vào phòng ngủ. Triệu Anh bị đả kích, dù gì đấy là thần tượng của anh. Thần tượng của anh có làm gì anh cũng thấy hay, sao tên đó có thể nói thần tượng của anh là sến chứ. Triệu Anh tức tối quá, nói khích Tử Phong.

– Sến đỡ hơn người nào đấy thiếu EQ trầm trọng.

Tử Phong nghe nhột trong lòng, vớ lấy chai nước trên kệ quăng về phía sau mình. Hiển nhiên, chai nước vẽ một đường parabol xong đập thẳng vào mặt Triệu Anh.

Game Over!

Những ngày sau đó, Triệu Anh chính thức chiến tranh lạnh với Tử Phong. Tử Phong bắt làm gì cũng không làm, bĩu môi giận dữ. Dám bảo Taylor của cậu sến thì đừng mong cậu làm gì cho. Mạc Tử Phong phiền não, lười trừng trị Triệu Anh nên lơ cậu ta luôn. Tự làm những việc mà hằng ngày Triệu Anh hay làm. Nhưng sau cùng, anh không thể chịu nỗi nữa vì mâyd việc lặt vặt này anh không có thời gian làm. Với lại Triệu Anh đường đường là thư kí của anh, chẳng lẽ vào đây lượn ra lượn vào không làm việc mà được trả công thì người lỗ là anh sao?

Mạc Tử Phong đành hạ mình xuống, kéo Triệu Triệu bé nhỏ đang bay lượn mua đồ ăn vặt trước cổng vào công ty. Hứa rằng sẽ làm theo cach Triệu Anh bày và không phản kháng nữa.

Triệu Anh vừa lòng, sau giờ làm hai người bắt đầu hú hí với nhau khiến Mã Nhi sợ hãi họ Triệu kia sẽ cướp mất người tình bé nhỏ của cô.

Cả tuần đấy Triệu Anh bắt anh viết lên mảnh giấy hình vuông chữ “Tôi thích cô” xong rồi dặn dò anh là mình không có cửa sổ như trong MV nên phải tận dụng thang máy. Triệu Anh sẽ để anh ở trong thang máy cầm tờ giấy, mình thì dắt Mã Nhi ra và giả vờ bấm thang máy xuống tầng. Khi thang máy mở và khi cô đã đọc xong hàng chữ đó rồi thì phải hỏi “Em có thích anh không?” Nếu có thì thành công, không thì…xong.

Tử Phong hơi mừng rõ khi thấy kế hoạch không rườm rà như trong tưởng tượng mà chưa kịp vui thì Triệu Anh chợt nhớ điều gì đấy.

– A, thiếu socola với bông rồi. Đi, đi kiếm socola ngon.

Trán Tử Phong xuất hiện vài vệt đen, mệt mỏi càm chìa khoá xuống xe lái vào đường Thiên Sứ nơi bán rất nhiều socola ngon. Chạy mãi chạy mãi giữa vô vàn cửa hàng có những bảng hiệu rực rỡ thì cuối cùng anh cũng quẹo vào một shop bán sô-cô-la có tên là Mèo Paris.

Triệu Anh kéo anh chạy vào lẹ lẹ như sợ socola hết hàng, mấy người khác nhìn hai người họ và bắt đầu tưởng tượng bậy bạ.

Mạc Tử Phong phiền não đi theo, thấy hoa mắt chóng mặt khi nhìn thấy chỗ này quá rộng và đông nghịt người. Càng đau đầu hơn nữa khi Triệu Anh bày bao nhiêu là socola trước mặt anh để anh lựa chọn nhưng mãi vẫn chẳng chọn được cái nào vì anh nghĩ nó không ngon tí nào.

Hai người đang lựa mãnh liệt thì thấy một dáng người quen thuộc đang đứng ở khu sô-cô-la trắng. Triệu Anh nheo mắt nhìn một hồi bỗng hét nhỏ nắm tay áo Tử Phong kéo ngồi sụp xuống. Run rẩy nói.

– Mã…Mã Nhi… Mã Nhi ở đây?

Tử Phong nhìn Triệu Anh căng thẳng cũng căng thẳng theo, thập thò nói nhỏ.

– Đi về hả?

– Ừ, nhưng mà vơ đại hộp kẹo nào đi rồi về?

– Hộp nào bây giờ?

– Đó.

Triệu Anh chỉ vào họp kẹo hình trái tim đỏ rực nằm lộng lẫy giữa đống socola khác. Tử Phong nhăn mặt tí xíu, nhưng vẫn nghe lời cầm hộp kẹo rồi tháo chạy đến quầy tính tiền.

Mà xui xẻo thay Mã Nhi cũng vừa mua xong đang từ từ tiến lại gần họ, Triệu Anh rối trí quá đánh liều cởi áo khoác của mình ra và trùm lên đầu Tử Phong. Mình thì lôi khẩu trang ra bịch và đeo kính mát đen vào buổi tối. Cô nhân viên nhìn họ kiểu sợ sệt, xúc động hỏi.

– Món này của hai anh?…tính tiền hay không tính?

– Tính..tính mà.

Triệu Anh móc vài tờ tiền dúi vào tay cô nhân viên và cầm hộp kẹo tiện tay vác Tử Phong ra khỏi cửa hàng chạy thẳng vào xe hơi. Miệng thở dốc liên hồi.

Phần về Tiêu Mã Nhi, cô đi mua socola trắng là bởi vì sắp đến ngày valentine đáp lễ (14/3) rồi cô muốn mua chút gì đấy cho Tử Phong để thể hiện tình cảm của mình nhưng sẽ không nói rõ ra là mình thích anh. Chỉ là mua cho anh một thỏi trắng khác biệt còn những người khác sẽ là thỏi đen. Như vậy cũng có ý nghĩa phải không? Đang tính chạy qua bàn tính tiền thì thấy hai người đàn ông một lớn một nhỏ, một trùm áo một bịch khăn kín mít đứng kéo kéo nhau thì hơi sững người. Đó chẳng phải là Tử Phong và Triệu Anh sao? Cô không thể lầm được…

Có điều, hai thằng đàn ông đi mua socola chung cho nhau để làm gì?

Cô bắt đầu liên tưởng bậy bạ, tự hỏi có phải hai người họ đã…

“Bốp” Kỉ Duệ từ đâu bay đến đánh vào vai cô thật mạnh, chẳng qua là cậu đợi cô mua lâu quá nên mất kiên nhẫn mới vào đây lôi cô ra. Tiêu Mã Nhi thì hơi bực nhung vẫn cảm ơn Kỉ Duệ đã khiến cô tỉnh táo lại không suy nghĩ bậy bạ nữa.

– Ê, hồi nãy tôi thấy Tử Phong và Triệu Anh ôm ôm hôn hôn nhau trong xe đó nga.

Kỉ Duệ chỉ chỉ vào chiếc xe cadilac đang tháo chạy.

Mã Nhi nhìn theo, hai hàng lệ muốn tuôn rơi.

Ngày thứ hai trong chuỗi ngày kế hoạch tỏ tình của Tử Phong là ngày tồi tệ nhất. Triệu Anh cứ như hồn ma không phân tán được lẽo đẽo theo sau Tử Phong bắt anh học cái kịch bản nhạt nhẽo vô thường do chính tay cậu soạn ra.

Chưa hết, cậu còn dẫn anh đi mua một bó hoa hồng cỡ bự đặt trên bàn kế bên hộp socola diêm dúa. Chuẩn bị lên kế hoạch kĩ lưỡng, anh thử tưởng tượng ngày hôm đấy đợi Mã Nhi về sẽ phóng xuống và thực hành ngay. Nghĩ đến đã muốn đỏ mặt.

Thế là, ai đó mang trong mình tâm trạng hồi hộp hiếm có nhất đi làm. Mắt cứ láo liên nhìn Mã Nhi, còn lẩm bẩm học lại kịch bản. Nhìn lén, nhìn trộm Mac Nhi biết bao nhiêu lần đều bị bắt gặp. Tiêu Mã Nhi tưởng tên này đến ngày hâm hâm nữa nên không quan tâm, lo quan sát cử chỉ của Triệu Anh để kiếm ra chút manh mối về gian tình của cậu và tên hâm đấy.

Còn Triệu Anh thì cười hề hề quan sát Mã Nhi nguyên ngày, còn nói bóng nói gió này nọ đến khi cô hỏi thì bảo không có gì cả.

– Mã Nhi, tôi vô cùng xúc động.

Triệu Anh vỗ vỗ vai Mã Nhi.

– Hả?

Cô không hiểu gì hết, tại sao lại xúc động?

– Rốt cuộc con ngựa điên đã có người rước. TwT xúc động!!

Mã Nhi nghe đến đây thì nổi cơn ngựa điên, lấy con chuột máy tính đập liền hồi vào đùi Triệu Anh. Đập làm sao con chuột vỡ nát bét, thế là cô bị Tử Phong máng cho một trận tả tời. Đương nhiên, Triệu Anh cũng bị dính vào.

Nhưng người kia, mắng thì mắng mà tim sớm đã đập lạc nhịp len lén nhìn Mã Nhi.

– Chiều nay, tôi cho cô về sớm.

Mã Nhi mở to mắt nhìn anh, sao hôm nay Tử Phong lại rộng lượng như thế cơ chứ?

Triệu Anh đứng kế bên mỉm cười thâm hiểm, sếp dám lấy việc công ra xử việc riêng là không được nha.

Nhưng có ai ngờ rằng, kế hoạch kĩ lưỡng của họ sắp bị thất bại bỏi vì nhân vật to lớn nào đấy mà ta đã nhắc đến không biết bao nhiêu lần.

Nếu muốn biết, ta cùng chuyển chương nào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.