Có thể tuần sau hạ không thể đăng truyện được bỏi vì hạ sắp thi rồi. Thông cảm cho hạ nga ������
Chương 44: Gian tình.
Bạn đã có bao giờ bị một người nào đó ám suốt bảy năm trong tổng hai
lăm năm cuộc đời chưa? Nếu có, bạn sẽ cảm nhận được nỗi đau khổ mà Mã
Nhi đang gắng chịu. Còn nếu không?
Thì tôi sẽ lấy ví dụ như họ Mạc đây.
Tiêu Mã Nhi gặp hắn ta vào năm cấp ba, chỉ vì lỡ miệng hét lên anh là gay giữa trường mà từ đó bị họ Mạc ám suốt đời.
Bốn năm xa cách, họ Mạc kia vẫn chứng nào tật nấy. Cô không hiểu đấy là do ông trời sắp đặt hay Tử Phong cố ý làm thế.
Và hiện giờ, cô với anh. Quan hệ ông chủ – nhân viên, và tình cảm
giữa cô với hắn không phải bình thương nữa mà được nâng cấp lên là cô
thích hắn.
Hừ, cô thích hắn. Cô biết hắn đã khiến cuộc đời cô u ám, phiền phức
nhưng không kém phần làm màu cho cô đỡ tẻ nhạt. Nhiều lúc, hắn hay chửi
mắng cô, bắt nạt cô nhưng không hiểu sao khi hắn làm những cử chỉ dịu
dàng với cô thì trái tim cô lại đập liên hồi.
Hắn xoa đầu cô, chạy đến những cô gặp khó khăn, ôm cô vào lòng và hôn cô. Nụ hôn của hắn, rất nhẹ nhàng và kèm theo đó sự tôn trọng nhất
định. Nụ hôn của hắn, hệt như cánh chuồn chuồn khẽ đạp vào mặt nước
trong veo. Không phải mạnh bạo như hổ đói, không phải nhẹ nhàng đến mức
không để lại cảm giác gì.
Mà là dịu dàng đến mê người.
Và từ đó, cô nhận ra…mình đã thích hắn.
Còn Mạc Tử Phong có yêu cô không cô cũng không dám hỏi, không dám nói lên răng mình yêu hắn. Vì quanh hắn, mọi thứ đều quá đẹp đẽ khác hẳn
thế giới chỉ mỗi một màu hồng và dấu chấm đen thui là hắn. Mã Nhi không
dám, nói rõ ra là cô không tự tin.
Bởi vì hắn, hắn không có cô này thì có cô khác. Mỹ nữ mông cong
silicon gì cũng có đủ thể loại. Nhưng điểm chung, ai cũng đều là mỹ nhân còn cô chỉ là một chú ngựa con nhỏ chạy trên thảo nguyên không người.
Vậy mà hắn vẫn cứ tiếp tục làm trò, ám cô và hiện giờ đây hắn đang nằm
trên lưng cô quẫy đạp.
Nói thẳng ra, cô đang cõng hắn lên lầu ba. Là lên tận lầu ba đấy.
Mạc Tử Phong choàng tay qua cổ cô, cúi người thì thầm vào tai cô
khiến cô nhồn nhột khó chịu muốn vứt anh xuống nhưng lỡ vứt anh xuống
thì tiền nong tháng này bay đi theo anh mất. Đành hì hục leo lên mà dáng người cô đã nhỏ còn hắn to như con voi. Đã vậy, không chịu nằm yên để
người ta cõng cứ lắc qua bên này lắc qua bên kia một cái. Miệng lải nhải từng hồi.
– Nhi, cô thích người như thế nào?
– Từ lúc nào gọi tên thân mật như thế hả. Tôi không cho phép!!
Tử Phong dụi dụi vào đầu Mã Nhi, tiếp tục buông lời trêu ghẹo.
– Nhi Nhi, cô tức giận trông thật sự cô rất dễ thương nha~.
“….” Cô thật sự cứng họng rồi.
Tử Phong đưa tay bẹo má cô, hỏi tiếp vấn đề hỏi nãy.
– Nhi Nhi, cô thích người như thế nào a?
Mã Nhi chán ghét liếc.
– Hừ…không phải như anh là được rồi.
– Ồ, vậy là cô thích người như tôi rồi.
Mã Nhi đỏ mặt vì nói trúng tim đen nhưng vẫn gắng chống chế.
– Ai bảo chứ!? Tôi không thích người như anh.
– Mẹ tôi bảo “con gái nói có là không”.
Tiêu Mã Nhi rối quá, đành nói ngược lại để chọc hắn tức.
– Vậy tôi thích…người như anh! Được chưa hả?
– Ồ, đúng là cô thích tôi rồi.
Tử Phong khẽ lắc người, Mã Nhi cũng bị chao đảo.
– Đừng tưởng bở, con gái nói có là không.
– Nhưng mẹ tôi cũng bảo “quân tử nhất ngôn” lời nói đã nói ra là
không thể thu lại được và đúng sự thật. Cô chấp nhất như vậy thì cô là
tiểu nhân!!
– Tiểu nhân cả nhà anh!!
Tiêu Mã Nhi rốt cuộc cũng đến cửa nhà Tử Phong và thô bạo thả hắn
xuống. Thật tức quá mà! Sao cô cứ bị lừa hết lần này đến lần khác vậy?
– A~vậy là cô thích tôi đó nha?
Mã Nhi trừng mắt, hung hăng đá hắn một cái. Vô tình đụng vào cái chân bị bong gân của Tử Phong khiến anh đau đến mức la oai oái. Cô giật mình ngồi xuống kế hắn xem chân hắn có gì sao không, cô sợ phải đền tiền
thuốc cho hắn nữa là nguyên tháng ăn mì gói. Đang xem xét thì bàn tay
nóng ấm của Tử Phong cầm cổ tay cô kéo vào lòng mình. Nghịch ngợm hôn
một cái, Mã Nhi nhất quyết không bị dụ dỗ nữa. Đầy hắn ra và chạy xuống
nhà dưới. Còn hét lên.
– Tử Phong!!! Anh chết đi!!
Mã Nhi dậm chân đùng đùng về cửa nhà, đùng đùng mở cửa, đùng đùng
đánh Kỉ Duệ một cái khién cậu tức điên nhưng không dám mắng vì nhìn chị
của cậu bây giờ mà chọc một phát là chẳng may bị quăng ra ngoài -đường
là tiêu luôn.
– Ai làm gì chệ?
– Tử Phong chết tiệt, hắn hôn tao!
– Cái giề? Hắn…hắn hôn…
– Ừ.
– Khoái mà bày đặt.
Mã Nhi lại nổi giận, nhéo nhéo tai Kỉ Duệ.
– Mày đi mà hôn hắn đi!! Khoái cái gì chứ!!
“Hắt xì” Tử Phong quẹt quẹt mũi mở cửa nhà bước vào, mém tí nữa ngã ngửa khi thấy Triệu Anh đứng lù lù trước cửa.
– Cậu…chưa về sao?
– Em về thì ngủ với ai?
Triệu Anh đưa đôi mắt thống khổ lên nhìn Tử Phong, chẳng phải dạo này anh khó ở như phụ nữ tới kỳ cắt hết tiền lương của tôi, không cho tôi
thuê nhà nữa để tiết kiệm tiền sao mà về đâu chứ?
Mạc Tử Phong cũng cảm thấy mình có lỗi, đẩy đẩy Triệu Anh vào nhà và
ôm tiểu Mễ lên giường ngủ. Lòng còn tơ tưởng đến Mã Nhi dưới lầu.
Ngủ một giấc rồi thì hôm nay Tử Phong chính thức đi làm lại, chính
thức lấy lại vẻ đẹp trai kiêu ngạo như hồi nào. Lững tha lững thững
xuống nhà dưới và chợt ngó thấy Mã Nhi liền nhanh chân chạy đến kéo cô
vào xe anh phóng đi luôn. Sự việc đó xảy ra trong chớp mắt, Mã Nhi căn
bản không thể nào phản ứng lại kịp.
Còn Triệu Anh, đã sớm bị bỏ lại chung với Kỉ Duệ.
Kỉ Duệ dắt Triệu Anh đi trên đường, sẵn tiện thăm dò chút ít.
– Có phải sếp của anh thích chị tôi?
– Phải. Nhưng sếp là tên thiếu EQ, không biết tỏ tình với con gái.
Kỉ Duệ gật đầu đồng tính, nói về phần EQ của Tử Phong thì nói đến mai còn chưa hết lời. Hai người bắt đầu bàn luận làm sao cho Tử Phong tỏ
tình, bàn tới bàn lui hai người quyết định khoảng một tuần sau thì thực
thi kế hoạch. Còn bây giờ, phải ra sức chỉ dẫn Tử Phong.
Lại nói về Tử Phong, sau khi thả Mã Nhi đang ngơ ngác chưa tỉnh ngủ
vào công ty thì anh phóng nhanh về phòng làm việc gấp rút giải quyết
đống sổ sách chất cao như núi trong vòng mấy ngày anh bệnh ở nhà. Một
lát nữa thì Triệu Anh tới, lải nhải bên tai anh rằng phải tỏ tình thôi.
Tử Phong đang làm việc ghét nhất bị làm phiền, đập bàn cái rầm tỏ ý
phản đối. Triệu Anh đành phải sử dụng cái miệng lẻo mép của mình, nói
những chuyện khong có cũng phải thành có.
– Hừ, còn chần chừ nữa thì Mã Nhi bị Ngôn Quân cướp đấy.
Mạc Tử Phong giật thót, chưa tin lời Triệu Anh lắm bởi vì cái tên
Ngôn Quân kia dạo này có xuats hiện trước mặt Mã Nhi đâu nói chi đến
chuyện cướp được Mã Nhi của anh. Mà dù có xuất hiện, Tử Phong đây cũng
tự tin anh sẽ đánh bại được tên giám đốc mặt hết sức trẻ con.
– Tôi không tin.
– Không tin à? Vậy tôi nói một câu thôi, Ngôn Quân vẫn thường hay lui tới nhà Eric. Mà nhà Eric lại nằm sát nhà của cô ấy nên…
Mạc Tử Phong tiếp tục đấm bàn, bắt cậu im đi. Tâm thần..à không tâm
trí vô cùng hoảng loạn. Chỉ tức rằng lúc thuê nhà không chịu thuê cái
căn sát vách đấy, đâu cũng do cái tính cầu thả của anh mà ra. Anh im
lặng, vuốt nhẹ sống mũi.
– Tôi phải tỏ tình ư?
– Không sớm thì muộn.
Tử Phong cảm thấy mình bất lực làm sao, đường đường chỉ số IQ cao đến nỗi người ta bảo là quái vật vậy mà những chuyện như thế này anh suy
nghĩ không thông. Anh vẫn nghĩ rằng, kéo dài tình trạng mập mờ này càng
lâu càng tốt. Tình cảm sẽ dần tăng lên theo cái mập mơ đấy, còn nếu quen nhau rồi. Anh sợ…tình cảm của cô sẽ vơi dần đi và một lúc nào đấy cô sẽ xa anh mãi. Tử Phong sợ lắm, anh rất sợ người khác bỏ rơi mình. Thả
đừng quen biết nhau chứ đừng quen nhau mà lại tỏ ra xa lạ.
Triệu Anh thì khuyên khác, nếu anh cứ mập mờ yêu đơn phương vậy hoài
thì người kia sẽ thích người khác. Nếu yêu, nếu thương như vậy thì phải
đứng lên đấu tranh. Im im lặng lặng mãi sẽ là kẻ thua cuộc trong bóng
tối.
Giảng đạo một hồi thì Tử Phong ngồi ngây ra, có lẽ đã thông đầu óc
nhưng vẫn muốn lắc đầu không muốn tỏ tình vì mấy trò này rõ ràng quá sến so với quy định. Nếu tỏ tình, anh chỉ muốn nói đại “Tôi yêu em” hay gì
đó cùng thể loại chứ anh không muốn tỏ tình nào là tặng bông, tặng này
nọ.
Mà Triệu Anh lại là người hay mộng mơ, khuyên rằng phải có bông, có chuẩn bị trước thì phần trăm chiến thắng sẽ cao hơn.
Sau cùng, Tử Phong cầm cờ trắng chịu thua với mồm mép múa may của
Triệu Anh. Đuổi cậu ra khỏi phòng làm việc để tập trung hơn nhưng não
vẫn liên tục nhớ đến Mã Nhi.
Bụng bắt đầu cảm thấy đói rạo rực.
Nhin nhìn sang cái điện thoại bàn, tiện tay nhấc lên gọi xuống phòng
kế toán Mã Nhi đang làm. Triệu hồi cô lên, sẵn tiện mua giúp cà phê lần
tiramisu trước cổng công ty đem lên liền.
Tiêu Mã Nhi say sưa làm việc thì bị triệu hồi đương nhiên vô cùng
bực, muốn mắng cũng không chửi cũng chẳng xong. Cô nghĩ nghĩ, qua đây
làm chẳng khác nào hồi làm ở Ngôn Quân. Vẫn phải đi làm cu li không công cho Tử Phong.
Nhức nhối, cô lề mề chạy đi mua cà phê lẫn bánh đem lên phòng. Tưởng
rằng mọi việc đã xong thì Tử Phong bắt cô ngồi xuống. Mở hộp bánh ra và
đút cho anh ăn vì hiện giờ anh đang bận tay viết sổ sách. Tiêu Mã Nhi
dằn lòng phải nhịn, ngoan ngoãn đút bánh.
Đang đút bánh giữa chừng thì tiểu Hân cùng phòng kế toán của Mã Nhi
bước vào nộp báo cáo. May mắn sao (?) nhìn thấy cảnh tượng kia thì cuòi ý nhị, lui ra ngoài và thông báo với toàn thể công ty.
“Giám đốc xinh trai có gian tình với con ngựa ngốc Tiêu Mã Nhi.”
Tử Phong cũng cười ý nhị, xem như bước đầu đã thành công.