Tiêu đè hết súc là ngàn chấm :))
Chương 43: Yêu là yếu.
Mạc Tử Phong vẫn giữ nguyên tư thế hiếp đáp người khác nhưng bỗng nhớ ra lời Triệu Anh. Phải dùng ánh mắt dịu dàng, ngập tràn yêu thương nhìn Mã Nhi chớ không phải ánh mắt bắn ra đạn. Anh đành dằn lòng xuống vì cú đánh hồi nãy, cười ngượng ngạo.
– Xin chào.
Tiêu Mã Nhi nuốt ực nước miếng, khó hiểu khi anh thay đổi như chong
chóng. Mới hồi nãy còn tính giở trò lưu manh với cô, hiện giờ thì nhìn
cô kiểu nũng nịu. Cô nghĩ, hắn ta mà là soái ca gì chứ? Thử ở chung với
hắn một ngày xem có còn dám mơ tưởng đến hắn không?
– Có việc gì?
Mã Nhi lên tiếng phá tan bầu không khí nguọng ngùng.
– Đi về…với tôi..
– Tôi không nhờ…
– ĐÃ BẢO VỀ LÀ VỀ CÙNG VỚI TÔI, THẮC MẮC CÁI GÌ?
Mạc Tử Phong khẽ hét lớn, đỏ mặt kéo cô đi. Về thì về đi còn bảo
không nhờ này nọ. Người nào có phúc lắm mới được anh chở về mà còn từ
chối, thật khiến anh bực mình. Mã Nhi đành lặng lẽ đi theo và nhủ thầm
không nên chọc giận tên hổ đói này nữa. Mắc công…cô bị đuổi việc như
chơi.
Vì hai người mải lo dằn co kéo qua kéo lại quá nên không hề thấy
những ánh mắt đằng xa xa đang nhìn Mã Nhi căm ghét. Nhất là mấy bạn nữ
làm chung phòng với Mã Nhi, cứ bĩu môi đỏ chét phấn son chê bai Mã Nhi
nào là xấu, ngốc, và không hề biết lấy lòng người khác. Ghét thêm cả
thằng em đẹp trai nhưng dở hơi của cô ta. Bởi vì, Tiêu Kỉ Duệ có lần
mắng mấy con mụ đó về việc dám rủ rê chị nó đi uống bia. Hừ, thằng bé
đấy, tuy nhỏ nhưng hung dữ chẳng kém gì bọn họ nên họ vô cùng sợ Mã Nhi.
Tuy sợ thì sợ thế thôi, họ vẫn cố ý bắt nạt Mã Nhi như thường lệ và nói xấu Mã Nhi như cơm bữa.
Đang lúc họ nói xấu thì Tiêu Kỉ Duệ từ đâu lù lù đi tới đứng đằng sau họ, nói nhỏ.
– Này, mốt nói xấu sau lưng thì nói kín kín chớ đừng nói lớn quá kẻo người nhà nghe thấy.
Một cô gái trẻ trạc tuổi Mã Nhi có hai cái má hồng loè loẹt trên mặt không biết Kỉ Duệ đằng sau nên hăng say la lớn.
– Đúng đúng, con nhỏ đó đáng bị nói xấu. Đáng bị trừng phạt vì dám quyến rũ “giai”.
Mấy cô kia sợ sệt im thin thít, ra dấu “im lặng” nhưng đã quá trễ. Tiêu Kỉ Duệ vỗ vỗ vào vai chị ta, cừoi “thân thiện”.
– Vậy đó hã? ^_^
Còn hai ngươi kia, sau bao nhiêu sóng gió cũng vào được xe. Mã Nhi
thoải mái ngả người dựa vào chiếc ghế quen thuộc. Ngáp một tràng dài
chẳng biết xấu hổ. Mạc Tử Phong nếu là bình thường thì sẽ tìm cách móc
méo cô nhưng hôm nay anh ngoan lạ thường. Im im lặng lặng lái xe một
mạch về chung cư. Tiêu Mã Nhi cũng nhận ra điều đấy, hơi sợ rằng hắn ta
biết cô thích hắn nên không thèm nói chuyện với cô nữa. Cuống quýt tìm
chuỵen để nói.
– Sao sáng anh nghỉ thế?
– Ngủ quên.
– Ừmm…hôm qua…
– Aishh, quên những chuyện hôm qua đi nhé. Tại tôi say quá thôi.
Tiêu Mã Nhi khóc “tôi chưa kịp nói gì mà.”
– Muốn ăn bánh nướng không?
Chợt Mã Nhi quay sang hỏi, Tử Phong vẫn tập trung lái xe.
“Ăn”
– Đây.
Tiêu Mã Nhi lôi một hộp đựng thức ăn được bọc kĩ càng ra cho Tử Phong. Mạc Tử Phong dường như cảm động lắm, dừng xe cái két trước chung cư.bắt đầu thực hành “ánh mắt chứa đầy sự yêu thương của mình.” Nhìn Mã Nhi.
Đầu tiên, anh ngả người đến Mã Nhi ép cô về phía cửa xe. Chóp chớp
con mắt một cách vụng về, hàng lông mi quyến rũ lờ đờ khép. Tiêu Mã Nhi
cũng như Tử Phong đều không thích ứng được loại tra tấn kiểu mới, nuốt
ực nước miếng.
– Tử…Tử Phong…rượu hôm qua mạnh lắm ư?
Mạc Tử Phong ậm ự không nói gì, dùng lực về hết con mắt đắm đuối nhìn Mã Nhi nhẹ nhàng và tràn đầy yêu thương như lời trợ lý bảo. Nhưng anh
nghĩ, vẻ mặt của anh bây giờ trông vô cùng biến thái, đàn ông không ra
đàn ông đàn bà cũng chẳng ra đàn bà.
Mắt anh mở hoài chưa nháy một cái nào khiến anh rất khó chịu mà Mã
Nhi vẫn chưa có phản ứng gì gọi là thích ánh mắt đó nên anh đành lau
nước mắt đang chảy ra, hỏi thẳng Mã Nhi.
– Em có thích tôi nhìn em kiểu này không?
Tiêu Mã Nhi lắc đầu kịch liệt, thà Tử Phong nhìn cô bằng ánh mắt bức
người thường ngày cô thấy còn được hơn. Chứ nhìn cô kiểu này khiến cô có cảm giác, Mạc Tử Phong đang bị gái tính hoá không còn men như ngày ấy.
Tử Phong khẽ thở dài, sau đó tức giận, sau đó thì đá Mã Nhi ra khỏi
xe phóng xe chạy mất để lại Mã Nhi ngẩn ngẩn ngơ ngơ hít khói xe anh để
lại.
Còn Mạc Tử Phong thì trút giận vào Triệu Anh, bảo cậu ta là đồ lửa
đảo. Dùng ánh mắt như lời cậu ta nói chẳng những không hiệu quả mà còn
bị con gái nhà người ta chê cười. Thử hỏi,hình tượng lãnh băng phongnhax của họ Mạc đã bị đá đi đâu rồi?
Triệu Anh sợ run người, cố giảng hoà và hỏi anh đã làm như thế nào.
Tử Phong bực bội diễn tả lại cảnh đó. Triệu Anh “thưởng thức” xong thì
chạy đến toilet nôn khan.
Eo!! Không ngờ, sếp của mình làm dáng vẻ dẽ thương thật đáng sợ, còn
có công lực doạ ma người khác nữa. Hỏi sao Nhi tỷ tỷ không chê cười.
Triệu Anh vỗ vỗ vai sếp, trầm mặt xuống bảo.
– Chiêu này không hiệu nghiệm rồi. Phải đến chiêu thứ 2 thôi.
Mạc Tử Phong cũng gật gù, chiêu ánh mắt gì đó quả thật rất phản tác dụng không biết lần này có khá khẩm hơn không?
Triệu Anh một tay cầm quyển cẩm nang, một tay vuốt ve con mèo. Tử
Phong thì rãnh rỗi ngồi bệt dưới đất, xem điện thoại coi có tin nhắn
quan trọng nào không. Chợt nhớ ra hộp bánh Mã Nhi cho mình còn để ở
ngoài xe, lật đật chạy xuống lấy đem lên. Triệu Anh thấy có đò ăn chưa
kịp để sếp mở ra thì đã trộm lấy hai miếng. Một cái đã giòn tan trong
miệng cậu, còn cái kia guòn tan trong miệng tiểu Mễ béo xinh. Và Tử
Phong tiếp tục nổi giận, chỉ chỉ vào Triệu Anh bắt cậu trả bánh. Chỉ chỉ vào con mèo mông to xù lông, lải nhải bảo nó.
– Nhả, nhả ra con mèo chó!
Tiểu Mễ hơi giận nhưng vẫn làm mặt nũng nịu, cọ cọ mình vào chân Tử
Phong để lấy lòng. Cuối cùng, anh nguôi giận ngồi một góc riêng ăn bánh
Mã Nhi cho và hiển nhiên không cho hai tên phàm ăn kia có cơ hội ăn một
cái nào nữa.
Ăn đến cái cuối cùng, anh vứt hộp đi và lê thân đến bên Triệu Anh hỏi chiêu thứ hai là gì. Triệu Anh đẩy gọng kình, uyên bác nói.
– Đó là, nói những lời đường mật dễ nghe.
– Như thế nào?- Tử Phong gãi gãi cằm.
– Bình thường sếp toàn nói những lời khó nghe, mở miệng ra là độc
địa. Nên bây giờ phải thay đổi, nói câu nào khen câu nấy. Con gái yêu
bằng tai, sếp chỉ cần chịu khó khen Mã Nhi thì 100% đỗ liền.
Mạc Tử Phong nghe xong, cảm thấy khó chịu. Bắt anh ăn nói đàng hoàng hả? Hơi bị khó.
Triệu Anh hăng say giảng, sau đó bắt Tử Phong thực hành.
– Sếp a, sếp thử khen tôi một câu dễ nghe đi. Như là “Triệu Anh, sao cậu đẹp trai thế?”. Nói đi sếp.
Triệu Anh cười ranh mãnh, ghé tai về phía Tử Phong chờ đợi câu khen
đầu tiên của Tử Phong. Mạc Tử Phong thì nhăn nhó, ngập ngừng.
– Cậu…
– Sao hả?
– Cậu, hôm nay…
– Tiếp đi.
Tử Phong cắn môi dưới, hét lên.
– Xin lỗi, tôi chỉ thấy cậu đẹp gái mà thôi.
Triệu Anh lắc đầu lần thứ n, con mèo tiểu Mễ kia cơ hồ còn dễ dạy hơn cả chủ nó. Hết cách rồi, Triệu Anh đành giơ tay đầu hàng lủi thủi cầm
áo vest chạy về nhà bỏ mặc Tử Phong đang tức giận dằn vặt mèo Mễ Mễ nằm
trên sofa.
Dằn dằn một hồi, anh bỗng liếc qua giá vẽ đem từ bên Mỹ về vứt đằng
kia chợt nhớ đến đây là quà tặng cho Mã Nhi mà? Sao anh lại quên được
nhỉ?
Nhớ đến là làm liền, anh chạy đến khiêng giá vẽ lên chật vật đi xuống lầu dưới. Mèo béo tiểu Mễ tiếp tục bám chân chủ nó tăng thêm sức nặng
và “đùng” một cái. Tử Phong lăn lông lốc từ cầu thang xuống tầng dưới
gây nên chấn động mạnh. Giá vẽ cũng theo đó mà vỡ tan dưới thân hình to
cao đấy. Mạc Tử Phong uể oải đứng dậy, chân đã bị trẹo, nhìn sang giá vỡ vỡ tan tành thì với tay túm con mèo Mễ Mễ lại. Trừng mắt với nó và
mắng.
– Mày mà còn làm cái trò hồi nãy thì tao bán mày vô kĩ viện, thành kĩ mèo bất lực. Nghe chưa?
Tiểu Mễ ngoan ngoãn dụi vào tay chủ nhân của mình, ngao ngao vài tiếng. Tử Phong buồn rầu thả nó xuống, định đứng lên thì anh nhận ra…chân bị trẹo rồi còn đứng lên được sao. TwT
Mạc Tử Phong muốn đánh, muốn hành hạ ai lắm cho đõ tức vì trong cuộc
đời của họ Mạc ta không bao giờ có những lúc bị mất hình tượng quá đáng
trong những ngày gần đây. Anh cũng suy nghĩ thêm có nên tiếp tục yêu
không vì anh thấy càng yêu thì sức khoẻ anh càng yếu, làm việc gì cũng
chẳng giống phong cách Tử Phong. Suốt ngày miệng chỉ biết nói những lời
đường mật sến súa.
Đang trong tình trạng thất vọng não nễ thì bóng dáng ai lướ thướt từ
cầu thang đi lên. Ừm..nguòi đó chính là Mã Nhi, cô vừa mới đi mua đồ về.
Tử Phong vẫn chưa hề biết cô đang đi lên nên ngồi thu chân tiu nghỉu
như một đứa trẻ. Lâu lâu tức quá thì lắc người la hét từng tràng khiến
Mã Nhi giật mình, nhìn nhìn tên đó và không chắc hắn là Mạc Tử Phong cô
quen biết. Nhưng nhìn kĩ lại thì hắn đúng là Mạc Tử Phong, và tại sao
hắn lại ngồi một mình ở đây chứ?
Mã Nhi đến bên khều khều vai, Tử Phong vì quay lưng về phía cầu thang nên không biết có người khều mình. Tưởng tiểu Mễ làm trò nữa nên anh to giọng mắng.
– Mày tránh xa tao ra a!!
Tiêu Mã Nhi giật mình và bắt đầu nổi nóng, nên liều mạng đánh mạnh
vào vai anh. Lần này thì Tử Phong quay lại, cũng hơi giật mình nhìn Mã
Nhi nhưng vẫn cố kiềm nén tỏ ra anh vẫn rất bình tĩnh. Cười xuề xoà bảo.
– Xin lỗi, tôi tưởng con mèo khều tôi.
Mã Nhi cũng chẳng là người nhỏ nhen gì, hỏi.
– Tại sao anh ngồi đây, còn đống vụn nát đằng kia là gì?
– À…chỉ là gỗ thôi. Tôi mang về gặm…à không tiểu Mễ gặm.
Mã Nhi nhướng mày, đưng nói Tử Phong đang coi con mèo là con chuột
hamster tới thời kì ngứa rồi nha? Vì nhìn sao, cô vẫn không nghĩ nó là
thanh gỗ bình thường mà là gỗ đã được làm thành hình gì đó nhất định. Có điều, do bản tính lười nhát cô không thèm hỏi nữa và cố không nói
chuyện với tên này càng nhiều càng tốt. Bởi vì dạo này cô rất dễ tổn
thương mà tên này lại hay nói mấy câu độc địa thì làm sao cô chịu nỗi
đây?
Thương thì thương thật nhưng căn bản là phải hạn chế.
Mạc Tử Phong cũng nhận ra cô khác thường nên tìm cách gây chuyện để nói.
– Cô rãnh không? Đỡ tôi lên tầng trên đi, hồi nãy tôi bị té cầu thang nên trật chân rồi.
– Tôi không rãnh.- Mã Nhi phũ phàng từ chối.
– Vậy cô có muốn tôi kể tội cô vào buổi khen thưởng nhân viên không?
Buổi khen thưởng trong công ty Mạc Tử Phong là buổi các giám đốc mỗi
bộ phận sẽ tuyên dương những nhân viên siêng năng nhất phòng, giỏi nhất
phòng. Nhưng kèm theo sau đó sẽ chê bai nhân viên nào ngủ nhiều, làm
việc riêng hay đi trễ. Những nhân viên đấy còn sẽ bị trừ tiền lương đến
hai tháng.
Tiêu Mã Nhi nghe Tử Phong nói thế đã sợ run, vội vã cúi xuống đỡ anh
dậy. Nhưng anh quá là nặng, Mã Nhi chật vật lắm mới đỡ anh lên được. Mà
đỡ lên được rồi anh còn không chịu dùng chân không bị trật để đứng giảm
sức nặng cho Mã Nhi. Thoải mái giao hết toàn bộ trong lượng nên bé ngựa
con tội nghiệp. Mã Nhi thầm nghĩ, họ Mạc lại bắt đầu giở chứng nữa rồi.
Cô gắng sức đi đến bên thang máy tính bấm thì Tử Phong ngăn lại, đưa tay quàng qua vai cô. Nói.
– Tôi bị chóng mặt. Đi thang máy không được, thang bộ đi nha~.
Tiêu Mã Nhi: `Д’|Anh có muốn tôi lăn anh xuống lầu một không hả? Đồ Mạc trơ trẽn!