Hôm nay là đêm 30 nên ta muốn dành tặng các hạ chương này mặc dù
chương này nó hơi cẩu huyết tí ������ năm mới rồi ta chúc các hạ luôn
vui vẻ ������ an khang thịnh vượng ������muốn gì được nấy ������ tiền
đầy túi ������ lộc đầy bao ������ và quan trọng là nhớ yêu thương mấy
bạn vui tính trg truyện nga ������ các hạ rảnh thì chúc lại nha :)) ta yêu các hạ ������������
klq tí là rãnh rỗi hơn nữa thì nhận xét bộ truyện này dùm ta nga :))
������ coi như quà tết tặng ta đi. Hí hí hí :v
À sẵn đây ta xin tiết lộ chút ít là sắp có zoai đẹp xuất lò rồi ������ hơi già xí nhưng nchung là đáng yêu ������
Chương 42: Kế hoạch tác chiến.
Tối hôm đấy, Mạc Tử Phong và Triệu Anh kéo nhau ra nhà hàng gần chung cư dùng bữa. Hai người ăn vận hảo hảo lịch sự ngồi trong nhà hàng được
dát vàng giả xung quanh.
Mạc Tử Phong vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc lạ thường gọi món, một dĩa cá om và bò bít tết. Triệu Anh thì vô cùng sợ sết, chà chà bàn tay
vào nhau mông lắc qua lắc lại trên ghế.
Đồ ăn được dọn ta, Triệu Anh mau chóng lấy dĩa ăn liền còn Tử Phong
làm mặt chán đời nhìn nhìn con cá. Con cá với hốc mắt đen thui cũng nhìn lại Tử Phong. Tử Phong quằn quại nhìn bé cá, sau đó nhìn Triệu Anh rồi
nhìn tiếp bé cá. Thở dài, chẹp miệng nói.
– Tôi thích Mã Nhi đến chết rồi.
Triệu Anh nghe xong vẫn chưa tiếp thu nỗi, uống nước mém tí nữa nghẹn. Hét to lên giữa nhà hàng đang vô cùng náo nhiệt.
– Cái gì? Sếp thích Tiêu tỷ tỷ?
– Gì mà tỷ tỷ? Học cái ăn nói ở đâu đó hã?
Tử Phong khẽ liếc Triệu Anh, bắt bẻ.
Triệu Anh giơ tay đầu hàng, đấm ngực vài cái mới nói được.
– Thích hồi nào cơ?
Tử Phong khẽ lắc đầu, thở dài não nề.
– Truyện dài lắm…
Anh bắt đầu kể, múa tay múa chân loạn xạ một hồi thì thở dài não nề than thở.
– Haizz…giờ phải làm sao con nhóc ngốc đó mới hiểu tôi?
Triệu Anh say đắm nhìn sếp mình, khẽ cười khúc khích. Sếp tài giỏi,
IQ cao của anh cũng có lúc bó tay với chuyện cua gái nhỉ? Hiện giờ,
Triệu Anh bé nhỏ vẫn chưa nghĩ ra được gì chỉ cuòi trừ thúc giục sếp ăn
đi. Còn dại dột kêu thêm vài đĩa thức ăn cùng với vài chai rượu hảo
hạng. Tử Phong buồn quá nên ngồi tâm sự tỉ tê, từ chuyện ấm ức bị cô giận mà rõ lý do cho đến vấn đề cô không
thích anh. Mọi thứ anh nói đều xoay quanh Mã Nhi khiến Triệu Anh cũng
man mác buồn theo. Khi người ta buồn, thì uống rượu vào càng nhiều.
Rượu vô rượu vào một hồi, Tử Phong nằm gục trên bàn bắt đầu làm những hành động mất hình tượng. Chẳng qua là, tửu lượng của anh phải gọi cực
kì kém vì trước giờ anh không hề uống rượu và hút thuốc. Nếu có uống thì chỉ là những loại rượu có trái cây trong đó. Còn rượu trong nhà hàng
này không hề có một thành phần liên quan đến trái cây, độ cồn thì phải
gọi là cực cao.
Triệu Anh xưa nay là một cậu bé thích rượu, uống chẳng bao giờ say
trước người ta. Nếu có, cũng chỉ bị choáng chút xíu nhưng vẫn kiếm soát
được hành động.
– Triệu Anh a~ cậu phải giúp tôi!!!! Không tôi sẽ đuổi việc cậu.
Người có tâm địa độc ác dù có bị say hay bị ảo giác này nọ đều mang
cái ác bên minh mà bắt ép người khác. Triệu Anh dở khóc dở cười, mau mau tính tiền bằng thẻ sếp ban cho. Rồi chật vật kéo anh về nhà nhưng cả
quá trình đó vô cùng khó khăn.
Mạc Tử Phong cứ liên mồm hát điệp khúc, lâu lâu ngừng lại lảm nhảm
cái gì đấy. Tệ hại hơn là hay bực dọc bất thường đòi đi một mình không
cần ai đỡ, đi vài bươc nữa là té ngửa.
Con người này, dù say rượu vẫn có thể làm loạn được tuy hơi mất chút hình tượng lãnh băng phong nhã thường ngày.
Triệu Anh khổ sở dẫn anh đến được dưới chân cầu thang, tính bấm thang máy thì thấy bảng thông báo bảo trì. Anh chửi thề một câu tại sao hôm
nay lại xui xẻo đến vậy. Đứng tới đưng lui một hồi, anh lôi điện thoại
ra gọ cho Mã Nhi và Kỉ Duệ đang nằm phè phỡn trên nhà xuống giúp đỡ vác
Tử Phong lên nhà.
Vì tính nghĩ hiệp với hàng xóm, Mã Nhi và Kỉ Duệ gạt hết mọi hận thù
lao nhanh xuống tầng trệt. Hơi hoảng hồn nhìn Tử Phong đang nằm co ro
dưới đất như một đứa trẻ. Đúng là cảnh tượng hiếm gặp, phải chụp lạo một bô ảnh thôi.
Tiêu Kỉ Duệ mới cầm điện thoại chưa kịp chụp thì bị Triệu Anh nhanh tay lấy điện thoại, lắc đầu với cậu.
– Bé hư, không được!
Tiêu Kỉ Duệ nổi quạu, chửi.
– Liên quan đến anh à? Trả điện thoại cho tôi, mau!!
Kỉ Duệ chồm đến, bị Triệu Anh giũ lại trong lòng. Anh nở nụ cười hào sảng.
– Bé hư!
Tiêu Kỉ Duệ nhất thời loạn trí, im thin thít.
Gây nhau một hồi thì họ mới tập trung lại vác con người đang nằm dưới đất hát lảm nhảm. Đương nhiên Tiêu Mã Nhi cũng phụ giúp, nào ngờ tên
kia làm loạn. Đẩy hết mọi người ra, lảo đảo nhìn nhìn Mã Nhi và không
hiểu sao lại ôm chầm cô. Nũng nịu như một đứa trẻ.
– Cõng, cõng!
Trán Mã Nhi xuất hiện vài vệt đen, choáng váng khi nghe mùi rượu phả vào mặt mình. Còn Tử Phong say mèm và đỏ mặt nhìn cô, bảo.
“Em yêu….cõng anh!”
Triệu Anh há hốc mồm, Kỉ Duệ tặc lưỡi “trơ trẽn. Trơ trẽn quá a.”
Mã Nhi thẹn quá hoá giận, thô bạo đẩy anh xuống đất rồi ấm ức trèo
lên nhà không thèm giúp đỡ gì nữa. Em yêu em yêu cái gì chứ? Có biết
người ta ngại không hã?
Triệu Anh thầm than khổ, kì này Tử Phong chẳng cua được con nhà người ta rồi.
Trưa ngày hôm sau, Mạc Tử Phong mới tỉnh dậy và trong đầu hoàn toàn
chẳng nhớ gì hết. Nhìn quanh quất một hồi, Triệu Anh bước vào trên tay
cầm cuốn cẩm nang tình yêu. Nhìn nhìn sếp và đập bàn cái rầm, tuyên bố.
– Còn không mau thay quần áo!!
Tư Phong giật mình, hôm nay Triệu Anh gan to quá nhỉ? Dám la hét tới vậy sao?
Thật ra, Triệu Anh cũng run lắm khi quát lớn cỡ đó nhưng anh muốn ra
oai một lần với Tử Phong. Dù gì anh cũng là quân sư tình yêu, Mạc Tử
Phong nhất thiết phải gọi anh bằng thầy chớ. Tử Phong im lặng nhẫn nhịn
xuống giường từ từ, mặc áo từ từ, ăn sáng từ từ rồi mới đứng trước mặt
Triệu Anh hỏi ngày hôm qua anh đã làm gì.
Triệu Anh cũng thật thà kể hơn, càng kể thì mặt Tử Phong càng tái mét. Sau cùng, ép Triệu Anh vào tường và xỉ vả vào mặt.
– Tại sao lại kêu hai người đó xuống? Còn gì là hình tượng của tôi?? Cậu muốn tôi trừ hết lương cậu không?
Triệu Anh mặt nhăn lại, muốn khóc.
– Tại…tại thang máy hư a~ em…em không dám nữa đâu sếp à? Tha cho em đi…
– Tha gì mà tha? Hình tượng phong nhã của tôi ai bồi thường đây…đã vậy..còn lảm nhảm khiến người ta tức giận nữa chứ!
Tử Phong thật sự nổi nóng. Anh định cưa cẩm cô vậy mà chưa gì hết đã
cho người ta thấy mình là thằng đàn ông lẳng lơ, say rượu bí tỉ. Còn gì
hình tượng, còn gì hi vọng nữa hả?
Triệu Anh cố gắng giảng hoà, nói nhỏ nhẹ.
– Em…em bồi thường. Em đã tìm ra những cách cưa cẩm con gái hiệu quả nhất nè.
Nói đoạn, Triệu Anh giơ cuốn cẩm nang quơ quơ trước mặt Tử Phong. Tử
Phong cũng nguôi giận chút ít, bình tĩnh thả cậu ra và phủi phủi áo mình cho thẳng thóm. Lãnh đạm hỏi Triệu Anh đã kiếm được cách gì, Triệu Anh
thì vui mừng không để đâu cho hết nói này nói nọ. Tính ra, Triệu Anh ta
cũng có công dụng trong vài chuyện.
– Giải thích nhiêu đây đủ rồi. Bắt đầu thực hành thôi.
Mạc Tử Phong ái ngại nhìn Triệu Anh. Thử hỏi có nên tin tưởng tay trợ lý này không vì anh đọc sơ qua cuốn cẩm nang kia thấy nó quá…phải gọi
là sến súa.
Triệu Anh không thèm để ý đến suy nghĩ của sếp, bắt đầu dõng dạc nói.
– Bước đầu tiên để cưa cẩm, đó là dùng ánh mắt biểu hiện sự yêu thương.
Tử Phong đang uống nước, nghe xong thì phun đầy nhà. Ánh mắt? Ánh mắt đầy yêu thương là làm sao cơ?
Triệu Anh nhăn mặt, dùng tay nâng cằm Tử Phong lên nhìn cho rõ cái ánh mắt khá là chết người và nhận xét thẳng thừng.
– Sếp nên dẹp cái ánh mắt hay liếc và bức người đó đi. Thay vào đó, hãy làm theo em nè.
Triệu Anh khẽ nhay nháy mắt quyến rũ, ánh mắt phút chốc trở nên lờ đờ nhưng đảm bảo độ sexy. Mi mắt khép hờ, nhìn thẳng vào Tủ Phong. Còn Tử
Phong thật không chịu nỗi loại tra tấn này, cố gắng lánh người về sau
nhưng căn bàn là bị cậu trợ lý giữ chặt không chạy đi đâu được cả. Tử
Phong muốn la lên lắm, ai đời hai đứa con trai cứ xáp xáp mặt vào nhau
và nhìn nhau kiểu quyến rũ sexy kia.
– Sếp làm thử đi a~.
Triệu Anh năn nỉ sếp làm thử, năn nỉ không thành thì chuyển sang bắt
ép Tử Phong hãy tưởng tượng cậu là Mã Nhi. Bắt ép anh thay đổi cách nhìn người, tuyệt đối không được nhìn chàm chằm như dê cụ. Mà phải là ánh
mắt nhạt nhoà yêu thương, dịu dàng.
Mạc Tử Phong bực bội lắm không muốn làm, nhất quyết không làm vì càng làm ánh mắt anh càng nhìn căm thù Triệu Anh hơn là yêu thương và dịu
dàng. Triệu Anh vẫn chưa bỏ cuộc, cố định đầu Tử Phong truyền nội lực
đến nhưng mãi Tử Phong vẫn không tiếp thu được. Căm ghét nhìn Triệu Anh
đến nỗi cậu thấy hơi sợ.
Sau cùng, Triệu Triệu bé nhỏ chịu thua lắc đầu ngán ngẩm bảo.
– Khó dạy. Tại sao sếp cái gì cũng thông minh còn chuyện tình cảm thì thua cả con nít vậy?
Tử Phong nghe vậy nổi nóng, vươn tay nhéo má cậu và siết chặt đến nỗi Triệu Anh rươm rướm nước mắt.
– Bởi vì, mặt cậu xấu như nhỉ chứ không như Mã Nhi. Nên tôi chả có cảm xúc và yêu thương gì tặng cho cậu.
Triệu Anh muốn khóc thật, người ta mỹ nam như vậy thì thôi còn bảo là giống khỉ. Giống ở chỗ nào cơ?
– Cậu còn dám như thế không?- Tử Phong dằn vặt khuôn mặt của họ Triệu.
– Không, không sếp a.~ tha cho em… TwT
Bỗng Triệu Anh nhìn đồng hồ và hét toáng lên.
– Ây, hình như sắp hết giờ làm rồi phải không? Sếp đi đón Mã Nhi đi, như thế sẽ tăng tình cảm hơn đấy.
Mạc Tử Phong khựng lại, cảm thấy cũng đúng nhưng anh vẫn chưa bình
tĩnh đối mặt với Mã Nhi vì chuyện hôm qua anh làm trước mặt cô.
Suy nghĩ lầ vậy thôi chớ làm hay không vẫn quan trọng nhất, có khi
anh nghĩ rằng mình không làm nhưng cơ thể lại tự động phản ứng di chuyển anh phải đi làm việc đó.
Chẳng hạn như Tử Phong đang sốt ruột đợi Tiêu Mã Nhi ở công ty hiện
giờ. Anh càng đau khổ hơn khi thấy khí chất mặt dày đã biến đi đâu hết
rồi? Cứ thẹn tha thẹn thùng như con gái thế kia?
Đợi được một hồi thì anh thấy bóng dáng quen thuộc dần dần xuất hiện, anh giả vờ ngó lơ để cô tự nhận ra anh và nói lời chào với anh. Nhưng
ai ngờ, cô gái nhỏ đó lại ngẩng cao đầu bước đi thẳng chẳng thèm nhìn
lấy một cái.
Tử Phong hơi mất tự tin, nhủ với lòng rằng phải mặt dày lên như
thường ngày ấy. Anh vội chạy đến cầm tay cô kéo lại, Mã Nhi giật mình
tưởng ai muốn gây sự nên cầm nguyên túi xách quơ vào đầu tên đấy. Mà mọ
người biết đấy, Tiêu Mã Nhi một ngày đi làm mà nhét đủ thứ đồ vào túi
xách nên nó vô cùng nặng. Nặng như chất đá.
Khoảnh khắc kia, đã khiến Tử Phong nổi nóng nhung cố đề nén. Có điều, người xấu đè nén cỡ nào cũng lộ bộ mặt xấu xa ra. Trừng mắt nhìn Mã Nhi đang cắn móng tay lo sợ.
– Tiêu.Mã.Nhi, em đang đùa với tôi à?
Thật sự thì tôi chỉ lỡ tay thôi mà? TwT