NGỌAI TRUYỆN: MÈO MẬP MỄ MỄ
Tôi, Tiểu Mèo đến hẹn lại lên nữa đây. Hôm nay tôi muốn dành tặng
phần ngoại truyện về con mèo Mễ Mễ nay cho những ai là “fan hâm mộ” của
nó, cho nhưng ai yêu chó mèo, đại loại như thế. Quan trọng hơn, vì muốn
mưng bộ truyện này được 5k view *bung lụa* thật ra thì đến giờ này mới
được 4.999 view nhưng mà thôi ta đăng luôn cho rồi. :)) nhân tiện . Ta
cảm ơn mọi người rất nhiều nhiều nhé, :3 *bắn tim* . Hãy luôn ủng hộ ta.
Ngoại truyện: Tiểu Mễ.
1. Nhặt được.
Tiểu Mễ sinh ra trong một gia đình giàu có, mẹ mèo là một giống mèo ba tư lông dài cực mắc tiền. Nhưng số
phận của Mễ Mễ rất xui, sinh ra không được khoẻ mạnh như anh chị. Ốm
yếu, thường xuyên ho khụ khụ từng cơn. Thế nên, không lâu sau đó Mễ Mễ
đã bị người chủ vô nhân tính quẳng ra đường trong thời tiết lạnh giá.
Tiểu Mễ cuộn tròn người trong hộp các tông, từng cơn từng cơn gió
lạnh của mùa đông cọ xát vào trái tim đang tổn thương của nó. Nó tự hỏi
nó đã làm gì sai mà nỡ lòng nào tách nó ra tổ ấm. Nó nghĩ, nó chỉ bị
bệnh một chút thôi. Có thể chữa trị được mà sao lại không chữa bệnh cho
nó? Mà lại quăng nó đi? Mễ Mễ buồn bã, chờ đợi cái chết đến dù không can tâm khi phải làm oan hồn mèo không chủ nhưng số phận đã sắp đặt như thế rồi?
Có thể chống cự sao?
Hồi ức tốt đẹp nhất nó từng có là khuôn mặt con của bà chủ đang cười
rạng rỡ nhìn bầy mèo con lông trắng tuyệt đẹp. Và, những cái ôm nhẹ
nhàng của tiểu thư. Sự chăm sóc dịu dàng của mèo mẹ và những cái dụi đầu vào nhau của anh em nó. Cớ sao giờ mọi người lại bỏ nó đi? Một thân một mình với bốn bức tường trống rỗng.
Cơ thể nó khẽ run lên, ai cũng nghĩ rằng loài vật sẽ không có cảm
xúc. Nhưng thật sự nó có cảm xúc, biết buồn biết vui như con người họ
nhưng tại sao họ lại vô tâm với thứ cảm xúc của nó quá vậy?
“Két” tiếng động lớn xé toạc trời mây vang lên khiến nó khẽ giật
mình. Sau đó, có tiếng chửi bới kèm theo tiếng bước chân của ai đó tiến
lại đây.
Một bàn tay to lớn mở hộp các tông rồi cẩn thận bế nó lên, một khuôn
mặt đẹp trai hoàn mĩ hiện ra trước mắt nó. Khoảnh khắc ấy, con tim nó đã trúng một mũi tên của thần cupid dù nó là giống đực và tên kia cũng là
giống đực.
Phần về Tử Phong (Là người đàn ông đấy) đang hưởng thụ trong xe hơi
thì xe bất ngờ thắng gấp đầu anh đập thẳng vào ghế sau. Anh tức quá,
xuống xe xem thử cái gì có bản lĩnh ngáng đường Tử Phong. Nhưng nhìn đi
nhìn lại hồi, vẫn thấy cái hộp đặt im lìm giữa đường. Anh tò mò tiến đến và bắt ra được cái thứ lông lá này đây.
Tử Phong đưa tay sờ sờ nắn nắn con mèo trắng Mễ Mễ một hồi rồi quay sang hỏi Triệu Anh.
– Sao nó lắm lông thế? Con gì đây?
Triệu Anh đứng kế bên thao thao bất tuyệt, phán như thánh cả một tràng dài.
– Ồ, đây là giống mèo Ba tư quý hiếm lắm đấy nhá. Cực mắc tiền luôn đó sếp,…
Sau đấy, Triệu Anh tổng kết.
– Nhưng dơ lắm. Quăng nó đi.
Tiẻu Mễ ngóc đầu dậy trừng mắt nhìn Triệu Anh. Ghét nha! Con người gì đâu mà vô duyên quá thể.
Triệu Anh giãy nãy giục Tử Phong bỏ con mèo xuống rồi vào xe nhưng anh không chịu. Một mực ôm con mèo vào lòng.
– Nó dễ thương mà…mang về nuôi đi.
– Thôi. Bẩn lắm. Nó mà đi vệ sinh thì ai dọn, tôi chứ ai?
Cứ thế, hai người giằng co qua lại khoảng 10 phút hơn trước mặt người đi đường. Người đi đường cũng xúm lại nhìn hai thanh niên, họ liên
tưởng đến mấy thằng hay ăn thịt chó mèo liền thủ trên tay cái gì có thể
quăng được để chực chờ cứu chú mèo trắng. Còn mấy người lớn tuổi khác,
vẫn điềm điềm tĩnh tĩnh đánh giá.
– Thanh niên thời nay nông nỗi quá…
2. Bị bệnh.
Sau cùng, Triệu Anh đành ngậm ngụi chấp nhận cho sếp mang con mèo về
dù cậu không muốn lắm. Thật tình là cậu không muốn hốt phân mèo đâu a…
T_T!
Mễ Mễ vui mừng đến nỗi, nó thiếp đi trong bàn tay to lớn ấm áp ấy.
Trong giấc mơ, nó thấy mèo mẹ đang ôm ấp nó, cả anh chị nó cũng vậy…
Mạc Tử Phong đua chú mèo nhỏ về ngôi nhà nhỏ ở Mỹ của mình, làm cho
nó một ổ mèo tươm tất. Trịnh trọng đặt nó lên trên, ngắm nhìn thứ lông
lá dễ thương đấy. Tuy nó có hơi ốm một chút nhưng nhìn chung rất đẹp,
anh bắt đầu suy nghĩ ra cái tên của nó. Nhìn một hồi thấy nó bé nhỏ như
hạt đầu mễ nên đặt tên là Tiểu Mễ. Bỗng nhiên, Mễ Mễ giật nảy lên từng
cơn như bị hoen suyển. Tử Phong lúc đó bối rối cực kì, anh vỗ nhẹ vào
cái lưng yếu ớt của con mèo. Lo lắng hỏi nó.
– Mèo con, mày bị làm sao thế?
Mễ Mễ dường như nghe được, đưa đôi mắt to đầy ghèn nhìn Tử Phong sau
đó tiếp tục giật nảy. Mạc Tử Phong lần này không ngồi yên nữa, tông cửa
bế con mèo đến phòng khám thú ý. Nhưng xui cho anh, hôm nay là ngày lễ
giáng sinh nên việc kiếm được chỗ nào khám thì là chuyện không thể. Anh
cứ lái hết chỗ này đến chỗ nọ, chốc chốc quệt mồ hôi túa ra trên trán.
May mà trời không phụ lòng người, phòng khám thú y tuốt thành phố
khác vẫn còn mở. Anh mau chóng bế nó vào, gọi với bác sĩ. Bác sĩ mặc
blouse trắng lật đật chạy đến, bồng con mèo lên chiếc bàn sắt lạnh ngắt. Đoạn, bật chiếc đèn sưởi nhiệt chiếu vào con mèo. Sau một hồi sờ sờ nắn nắn, ông bác sĩ mới bảo rằng.
– Nó bị viêm phổi, chỉ mới đây thôi. Cậu về tán nhuyễn thuốc này bỏ vào thức ăn cho nó ăn là sẽ khỏi.
Mạc Tử Phong vẫn lo lắng không thôi, theo đuôi bác sĩ hỏi về cách
nuôi mèo ra sao, cho nó ăn cái gì. Lúc đầu, ông bác sĩ còn vui vẻ trả
lời càng về sau càng lười trả lời tỏ ra bực dọc đuổi Tử Phong đi.
Thế là mèo Mễ được Tử Phong cứu cho một mạng. Từ đó về sau, hai người là một đôi bạn thân mãi mãi không rời.
3. Vấn đề ăn uống:
Nhưng Tiểu Mễ theo như anh đánh giá là càng lớn càng đáng ghét, chẳng dễ thương chút nào. Nhất là trong chuyện ăn uống của nó, anh đưa cái gì nó cũng chẳng chịu ăn. Như là, có lần anh chuẩn bị xắc cà rốt thì nó từ đâu chạy đến õng ẹo quấn đuôi vào chân anh. Tử Phong tưởng nó muốn xin
ăn, nên quăng thẳng trái cà rốt còn nguyên xuốnh đất. Chỉ chỉ vào hất
hàm nói.
– Ăn đi!
Tiểu Mễ không những không thèm ăn còn chạy đến lấy chân đá đá quả cà
rốt đi, làm bộ mặt khinh bỉ. Lúc đấy mèo Mễ ta chỉ mới có được 3 kí mấy.
Lần khác, anh mua vô số đồ hộp về. Trong đó có pate gan dành cho chó
anh mua về cho Mễ Mễ (⊙_⊙). Anh khui hộp đấy ra, lấy ra một ít trộn với
cơm rồi quăng cho Mễ Mễ. Lần này, nó chỉ liếm liếm một chút xíu rồi bỏ
đi không nói lời nào. Hộp pate mắc tiền đó, coi như đã rơi vào dĩ vãng.
Nhưng khả quan là mèo Mễ đã tăng cân thêm.
Tử Phong tức lắm, nhất định phải tìm ra cái gì đấy dễ mua dễ làm bắt
nó ăn cho bằng được. Đang đau đầu thì Triệu Anh mua về một con cá hồi
nướng giấy bạc. Hắn ta đang tính ăn thì Tử Phong chạy đến giật con cá
quăng thẳng cho tiểu Mễ.
– Mày mà không ăn nữa thì từ nay nhịn đói đi con!!
Mèo Mễ liếc anh chủ khốn nạn của nó, rồi đi đến bên con cá hít ngửi
liên hồi. Và, cũng thử nếm trước một miếng thấy hương vị không tệ nên nó từ tốn ăn tiếp. Thấy ngon quá rồi, nó ngấu nghiến ăn.
Từ đấy, anh đã phát hiện con mèo Mễ này chỉ ăn cá biển, cá hồi thôi.
Mà những thứ cá này rất dễ mua, dễ làm. Vấn đề ăn uống của nó coi như có thể dẹp sang một bên.
4. Thanh niên Mễ Mễ đã ra đi.
Mạc Tử Phong lại đau đầu vì con mèo của anh, nguyên đêm qua anh không ngủ chỉ vì nó suốt ngày kêu gọi bạn tình. Chuyện vẫn chưa dừng ở đó.
Lâu lâu, nhà anh lại xuất hiện một con mèo nào đó trèo tường vào và thủ
phạm rủ rê không ai khác là mèo béo tiểu Mễ. Anh tức lắm, đem chuyện này đi nói với Triệu Anh. Triệu Anh cười gian manh, bảo rằng.
– Đem nó đi…cắt đi a~ chớ không nó đi theo hạnh phúc bỏ sếp đó nha.
Thật ra thì, Triệu Anh chỉ muốn trả thù việc nó dám cào anh bị thươnh khắp người thôi. Nhưng sự trả thù này cũng ngọt ngào mà phải không? Mạc Tử Phong dường như tìm được lối thoát, nhanh gọn lẹ bắt con mèo béo kia một lần nữa đến chỗ ông bác sĩ để cắt.
Cắt xong rồi, Mễ Mễ ngày thường nang động bấy nhiêu liền thụ động
lại. Suốt ngày nó chỉ ăn, ngủ rồi làm nũng Tử Phong. Thế nên cân nặng
của nó càng ngày tăng lên đên mà chóng mặt. Tử Phong nghĩ rằng mình nuôi quá khéo, nên tự hào khoe cho cả nhà họ Mạc biết. Ai cũng nhìn anh bằng con mắt kinh dị..thề sẽ không cho anh nuôi bất cứ con gì nữa.
Phần về Mễ Mễ, nó cũng chẳng oán hận gì tên chủ khốn nạn của nó.
Riêng chỉ có Triệu Anh là nó hận không thôi. Chẳng bao giờ cho tên đó
chạm vào người dù chỉ là một ngón tay. Hừ! Ai biểu chứ, tại hắn mà cuộc
đời màu hồng quanh những em mèo cái đã bị dập tắt. Nó hận không thể nào
tả nỗi.
5. Sự trả thù ngọt ngào:
Bởi thế, một hôm nó vô tình nhìn thấy đôi giày da bóng lộn có mùi của tên đáng ghét Triệu Anh. Nó ngay lập tức nhìn quanh không thấy ai liền
chạy đến dùng móng cào rách da. Sau đó, “ấy” lên đôi giày không thương
tiếc. Một mùi hương nồng nàn toả ra khiến người khác phải khóc thét.
Có điều, nó chưa thoả mãn lắm. Đi thêm vài vòng nữa thấy túi xách của anh, lẳng lặng chạy đến cố găng lôi những xấp giấy tờ được xếp ngăn nắp ra. Xoè móng nhọn cào cào lên mặt giấy, làm nó rách bươm lên. Chưa hết, nó còn cắn rách túi xách hiệu gì đấy không nhớ nhưng có vẻ mắc tiền.
Xong xuôi rồi nó lẳng lặng ra ngoài hiên, nằm suỏi nắng để mình có được
làn da bánh mật như mấy mụ trong ti vi thường hay chiếu.
Triệu Anh đỗ xe xuống hầm, hí ha hí hửng cầm theo bịch sủi cảo mới
lén sếp mua lên lầu. Lúc đứng trước cửa chung cư, một mùi hôi thối không biết từ đâu toả ra trên dãy hành lang. Theo như nhận xét của anh, mùi
này quá khai và ngấy. Nhưng anh vẫn mặc kệ, tra chìa khoá mở cửa vào.
“Bịch”.
Sủi cáo rớt xuống đất, Triệu Anh hét lên một tiếng làm run của toà nhà.
– Á á á.
Căn nhà của sếp đã biến thành bãi chiến trường theo đúng nghĩa đen,
khắp nơi toàn là giấy vụn không những vậy còn kèm theo mùi hôi thối gì
không rõ. Đi thêm chút nưa thì thấy chiếc cặp hàng hiệu của anh bị vứt
ra giữa nhà. Kinh khủng hơn, nó bị bong tróc tùm lum. Triẹu Anh thất
thần nhìn quanh, đừng nói ở đây vừa mới xảy ra cuộc đại chiến gì nha?
Nhưng khi nhìn thấy Mễ Mễ đang nằm chễm chệ trên sofa, ám khí trên người Triệu Anh cũng theo đó mà tăng.
Anh khẽ liếc nhìn đồng hồ, Tử Phong sắp về đến nơi rồi huhu T_T. Anh
thôi than nữa, chạy nhanh đi lấy chổi quét hết cái nhà. Rồi tìm nơi phát ra mùo hôi kinh tởm kia. Tìm ra rồi, anh khóc một trận như nước lũ.
Đôi giày của Triệu Anh, coi như quăng được rồi.
Triệu Anh oán hận nhìn con mèo mập kia, đoạn tìm một chiếc thùng
quăng Mễ Mễ vào trong rồi xuống chung cư tìm một nơi giấu con mèo chỉ
một mình anh biết.
– Con mèo chó! Mày là đồ mèo chó.
Mèo Mễ Mễ nhìn Triệu Anh, không hiểu anh đang nói cái gì. Và cũng
chẩng biết mình là mèo hay chó cả? Nhưng chưa kịp phóng ra đã bị Triệu
Anh đóng chặt chiếc hộp lại chỉ chừa cho nó vài cái lỗ nhỏ chi chít để
thở. Xong xuôi, Triệu Anh quay về nhà cùng lúc Tử Phong cũng mới về. Anh có hơi chột dạ, tránh xa sếp mình ra vài mét. Về đến cửa nhà, Tử Phong
luôn miệng gọi Mễ Mễ nhưng không thấy bóng dáng nó đâu. Anh bắt đầu lo
lẳng, rảo quanh nhà, lật tung tất cả mọi thứ mà vẫn không thấy.
Thế là, tai hoạ bắt đầu ập đến Triệu Anh..
Cả tối hôm đấy, Tử Phong nằm úp trên ghế sofa rầu rĩ gọi tên tiểu Mễ
khiến Triệu Anh phát chán. Không chịu nỗi nữa, Triệu Anh tức giận quát.
– Chẳng lẽ anh thương con mèo hơn con người à?
– Tiểu Mễ…tiểu Mễ…Mễ Mễ.
Triệu Anh điên máu, mỏ cửa phóng thảng xuống chung cư chui vào cái
bụi cây hồi sáng lôi ra thùng các tông được đậy kín. Đoạn, mở ra thấy
mèo Mễ Mễ đang nhìn mình chằm chặm bằng con mắt hai màu khác nhau. Rồi,
nó đột nhiên phóng ra đưa móng tay xẹt một đường parabol dài trên mặt
Triệu Anh. Môi anh khẽ run run, lẩm bẩm chửi.
– Mày là đồ con mèo chó, con mèo chó…
Đấy chính là kí ức cuối cùng của Triệu Anh về con mèo béo kia, một kí ức đau lòng.
Chương 22: Cuộc chiến điện thoại.
*mọi người quên ta rồi T___T quên rồiiii.,:))
Tiêu Mã Nhi mặt vô cùng sung sướng ngồi trong nhà bếp gắp món thịt
lợn ưa thịt của mình vào chén và lùa cơm vô miệng. Đến khi thấy bộ mặt
thất thần của Kỉ Duệ đi vào, Mã Nhi hết thấy hứng thú ăn. Đặt đũa, chờ
đón tai hoạ “nào đó” ập đến.
– Chuyện gì thế?
– Tử Phong…- Kỉ Duệ ỉu xìu đáp khi mở đầu câu chuyện bằng cái tên hắc ám vô cùng quen thuộc kia.
– Thôi được rồi. Đừng kể.
Tiêu Mã Nhi cũng làm mặt hình sự, chống tay lên trán. Rốt cuộc Tử Phong có chịu buông tha cho em cô không? Chứ tình hình bây giờ hai người y hết như đóng trong truyện đam mỹ cẩu huyết vậy. Vừa suy nghĩ dứt, tiếng chuông điện thoại con nít vang lên, Mã Nhi chạy đến nhấn nút nhận.
Giọng nói trầm ấm của ai kia vang bên tai cô, khiến tim cô khẽ đập.
– Chào thư kí Tiêu, cô có thể kêu Kỉ Duệ lên đây nhanh chút không? Tôi thật sự đói lắm rồi.
Cô vừa định trả lời thì bên ấy cúp máy, hắn ta lần nữa khinh thường
cô. Mã Nhi tức giận bấm gọi lại nhưng đầu dây bên kia không hề nhận mà
tắt máy cái rụp. Gọi không đuọc nên cô chuyển sang nhắn tin cho hắn,
hiển nhiên tin nhắn vô cùng ngắn gọn.
“Không đi.”
Rất nhanh sau đó, điện thoại cô rung lên bần bật báo tin nhắn đến.
“OK.”
Một từ, một dấu chấm thôi cũng đủ Mã Nhi lo sợ. Cô đành lẽo đẽo bên
Kỉ Duệ, năn nỉ nó lên trên lầu nấu ăn cho Tử Phong. Nhưng Tiêu Kỉ Duệ
cứng đầu, la oai oái rằng nó nhất quyết không đi là không. Hết cách, Mã
Nhi nín thin ngồi bên Kỉ Duệ mặt vô cùng đỏ vì tức. Lúc lâu sau, điện
thoại Mã Nhi reng lên. Cô nhanh chóng bắt máy và không đợi đối phương
lên tiếng trước cô đã chửi thẳng vào điện thoại. Nhưng nhìn lại, màn
hình hiển thị rằng đối phương kia cúp máy từ năm giây trước. Tiêu Mã Nhi dường như muốn khóc, nắm áo Kỉ Duệ la làng.
– Mày làm gì thì làm đi, chị sợ tên đó lắm lắm rồi.- T^T
Kỉ Duệ khẽ liếc qua người chị vô dụng kia, tức giận giật phăng cái
điện thoại hồng vô cùng loè loẹt chực chờ tên kia gọi đến để bắt đầu
cuộc chiến “Điện thoại”.
Kỉ Duệ: Rồi anh coi! Ai sẽ thắng . ︸_︸
Mã Nhi: mày sẽ thua đó a~.ಥ ̯ ಥ
Điện thoại reng lên, Kỉ Duệ nhanh chóng bắt máy nhanh chóng gào lên
nhưng hiển nhiên vẫn không chửi được câu nào là đối phương đã cúp máy.
Cậu vò đầu bứt tai đợi cuộc gọi đến tiếp, răng nghiến vào nhau ken két
mặt hiện lên vẻ quyết tâm không chịu thua tên kia. Sau đó, Tử Phong nhá
máy tiếp đọi Kỉ Duệ bắt máy xong anh bình thản tắt máy chặn họng cậu.
Tiêu Kỉ Duệ tức lắm, ngồi trên sofa đay nghiến điện thoại của Mã Nhi còn bạn Mã Nhi sớm biết ai thắng ai thua trong trò này nên không bận tâm gì nhiều ngồi ăn bánh xem tivi.
Trên lầu, Mạc Tử Phong hả hê vuốt con mèo tiểu Mễ mập ú. Cảm thấy
chán chơi cái trò con nít này rồi nên quăng điện thoại cho trợ lý “chơi
tiếp”. Cậu trợ lý bé nhỏ tuy rất không thích cái trò “con mèo” đấy nhưng cũng phải ngậm ngùi thay ông chủ mình hành hạ nạn nhân tiếp. Cậu nhủ
thầm trong lòng.
“Mã Nhi…xin lỗi cô nhiều lắm.”
Trở về tầng trên, Mã Nhi bị Kỉ Duệ lôi vào phụ ấn nút gọi – nhận và
kết quả lúc nào cũng bị ngắt điện thoại trước. Sức chịu đựng của Kỉ Duệ
có hạn, câu quăng điện thoại lên sofa hét ầm lên.
– Không chơi nữa, tôi lên giết hắn!! A~!
Nói đoạn, cậu lao ra ngoài cửa vẻ mặt chẳng có gì là nói đùa. May mắn thay, Mã Nhi nhanh tay nắm áo cậu kéo vào nhà khuyên nhủ.
– Mày điên à? Lên trên ấy chẳng khác nào tự nộp mạng cho hổ.
Kỉ Duệ ngẫm nghĩ một hồi rồi ngồi phịch xuống, vô cùng sầu não hỏi.
– Thế làm cách nào đây chứ tôi không chơi trò này nữa đâu! T_T
Mã Nhi cừoi khì khì, vênh mặt lên giảng giáo.
– Mày cứ việc ngồi yên coi tivi đi, để chị tắt nguồn điện thoại là hắn ta khỏi gọi làm phiền luôn.
Kỉ Duệ ngây người trước câu trả lời, khoảng phút sau mới vỗ tay bốp bốp khen thường chị mình.
– Hay a~chị ngốc hôm nay thông minh a~.
Nói làm liền, cô tháo pin điện thoại đặt lên bàn, tay gác trán ngồi coi phim vô cùng phè phỡn.
Trên lầu ba, Triệu Anh bấm gọi Mã Nhi nhưng đầu dây bên kia có tiếng
cô gái vô cùng quen thuộc “Thuê bao quý khách…”. Cậu quay sang Tử Phong
đang ngồi uống nước hoa quả, báo cáo tình trạng hiện giờ. Anh nghe xong, đôi môi khẽ cười. Rồi anh đặt ly nước xuống, đặt con mèo béo xuống đất
đi đến bên tủ đồ lấy áo khoác ra mặc vào ngừoi minh xong mở cửa sải bước chân dài xuống tầng trệt bước vào chốt bảo vệ.
– A~chào tiểu Mạc.- Bác bảo vệ có nhiều nếp nhăn trên gương mặt xoay ghế qua tươi cười chào Mạc Tử Phong.
– Chào bác a~.- Tử Phong mỉm cười thân thiện với Bác, lễ phép cúi đầu chào.
– Có việc gì tiểu Mạc tìm bác đây?
– Dạ…chẳng là…
– Sao con?
– Con thích cô bạn ở tầng 2 phòng 22 mà con lại không có số điện
thoại của cô í. Chẳng hay bác có số điện thoại bàn thì cho cháu xin điện thoại của cô ấy ạ.
Mạc Tử Phong nói như đúng rồi, hoản hảo dựng nên một câu chuyện tình đãm nước mắt.
Bác bảo vệ thoáng ngạc nhiên sau đó mỉm cười hề hề lôi bản thông tin
của các nhà từ trong két sắt ra. Vui vẻ lật đến tầng hai kiếm phòng 22.
– Lấy giấy bút ra…
Tử Phong nhanh nhảu đưa, bác bảo vệ vừa huýt sáo vừa ghi trên giấy. Nhắn nhủ với Tử Phong.
– Cháu nhớ chăm sóc cho ngựa con đấy, làm nó buồn thì đưng trách ta.
Ngựa con?
Phụt~hhahaaahaa.
Mạc Tử Phong cố nín cười, gật đầu lia lịa rồi nhận tờ giấy bàng hai
tay. Anh hí ha hí hửng lên phòng đập tờ giấy vào tay Triệu Anh ra lệnh
cậu chơi tiếp. Triệu Anh cười khổ, lấy điện thoại chán nản bấm dãy số
vào. Lòng thầm nghĩ tên sếp của cậu chắc bị đứt dây thần kinh nào rồi
mới nghĩ ra ba cái trò nhảm nhí đấy. Tử Phong giao cho cậu cứ năm phút
thì gọi một lần, nếu người ta bắt máy thì ngắt máy liền ngay. Cậu vâng
vâng dạ dạ làm theo.
Phần về Mã Nhi, từ sau hồi chuông của điện thoại bàn reo là cô biết
ngay Tử Phong lại chơi khăm cô. Tiêu Kỉ Duệ vừa mới được giải thoát, giờ đây cứ phải năm ohuts nghe chuông điện thoại bàn reo làm cậu ức chế.
Cậu khều khều Mã Nhi hỏi nhỏ.
– Hay ta rút dây điện thoại bàn ra đi.
Tiêu Mã Nhi lắc đầu, kiên quyết không chịu.
– Thôi, chị không biết đụng vào ba cái dây nhợ này, đừng bắt chị, lỡ mình làm hư lại mắc công gọi người lên sửa nữa.
Kỉ Duệ nhíu mày, kiên nhẫn thuyết phục.
– Thì rút đại là được. Tôi nghĩ là cái dây này này.
Cậu tiến đến bên điện thoại bàn đang reo, cầm lên chiếc dây màu trắng trong suốt đưa tới trước mặt Mã Nhi. Cậu tính giật ra thì Mã Nhi đánh
một cú vào tay.
– Thôi đừng Kỉ Duệ, gọi người lên sửa tốn tiền lắm.
Kỉ Duệ bị đánh đau, lại còn nghe tiếng ồn nên đam ra cau có quát.
– Thế chị muốn nghe tiếng chuông này đén sáng sao?
Nói cũng đúng nhưng cô thật sự không muốn tốn tiền nữa đâu T^T tiền
lương còn chưa có bây giờ còn phải sửa sang này nọ thì tiền kham sao nỗi đây. Đầu cô chợt loé lên một ý tưởng, cô liền phát biểu với Kỉ Duệ.
– Này. Hay mình lên nhà hắn cho hắn một trận đi, mỗi đứa tự đánh hắn
thì không lại, hai ta cùng họp sức cho hắn một trận chắc là thắng mà!
Xin lỗi chứ. Hai người đánh với hắn chẳng khác nào Kỉ Duệ một mình
đấu với anh ta. Kết quả thế nào thì cũng tưởng tượng ra được rồi chứ
nhỉ?
Tuy vậy, Tiêu Kỉ Duệ cảm thấy nó là ý hay, hai mắt sáng rực nói.
– Được đấy, lâu quá chưa hoạt động mạnh, mà tên này phải cho vài trận mới biết trời cao đất dày thế nào.
Nói xong, hai chị em họ Tiêu hùng hồn dậm chân đi ra cửa. Nóii đuôi
nhau lên nhà Tử Phong. Nhìn thì có vẻ Tử Phong sắp tiêu tùng dưới tay họ nhưng thật chất họ mới là người bị sập bẫy của ác ma.
Thôi thì…cũng chúc hai người thành công vậy! ^^
Mạc Tử Phong vận bộ áo thun dài, quần ngố rằn ri ngồi trên sofa màu
kem sữa hưởng thụ. Kế bên là mèo béo Mễ Mễ dụi dụi đầu vào người chủ nó
nịnh nọt. Còn trước mặt anh là Triệu Anh vẫn còn miệt mài thực hiện
nhiệm vụ chọc phá người “cao cả” được ông chủ giao cho. Bỗng, Tử Phong
giơ tay ra hiệu ngừng. Bảo cậu đi chuẩn bị 2 ly nước lọc chuẩn bị tiếp
khách và bày sẵn dụng cụ bếp đi.
Ở ngoài cửa nhà của Tử Phong, Mã Nhi và Kỉ Duệ đứng ỉu xìu không bấm
chuông hay xông vô gì cả. Họ từ hỏi cái khí thế lúc vào thang máy đâu
rồi. Mã Nhi huých tay Kỉ Duệ, nói nhỏ.
– Bấm chuông đi Kỉ Duệ.
Cậu khẽ liếc nhìn qua chị mình.
– Có ai đi đánh kẻ thù mà bấm chuông xin phép như chị không hả?
Cậu hét xong, hùng hổ đẩy cửa bước vào và hơi bất ngờ khi cánh cửa
không khoá. Tiêu Mã Nhi thì không vào, đưng ngoài đợi xem chừng nào ổn
mơi vô.
Cưa vừa mở, bộ mặt hầm hầm của Kỉ Duệ hiện ra trước mặt mèo béo. Mễ
Mễ nhanh chóng lao đến ôm chầm chân Kỉ Duệ như thiếu nữ xa chồng lâu năm mới gặp lại. Thật ra trong lòng Mễ Mễ, Kỉ Duệ là mối tình đầu của nó.
Một mối tình đầu thơm mùi cá hồi, cá ngừ biển biểu sao nó không thích
cho được nhưng mỹ nhân cá Kỉ Duệ không hề có cảm tình với nó. Cứ từ chối tình cảm con người ta bằng hành động đá nhẹ nó ra nhưng càng làm vậy
mèo ta càng hứng thú siết chặt chân cậu.
– Á á..đồ biến thái! Tránh xa tao ra…a~
Tiêu Mã Nhi ở bên ngoài không hiểu sự tình gì nhưng nghe tiếng la
thảm thiết của cậu em mình làm cô không thể nào đứng yên xô cửa vào
trong hét siêu lớn.
– Tử Phong khốn, tính làm gì em tôi!!
Khoảng năm giây sau, đồ ngốc Mã Nhi nhận ra rằng cô đã hố khi thấy Tử Phong cao ngạo nằm trên sofa dõi theo trò hài của gia đình họ Tiêu. Cô đỏ mặt hết lên cả, lòng suy nghĩ “Kỉ Dụe à, chỉ vì con tiểu Mễ cỏn con ấy mà mày cũng chẳng xử lý được. Chưa đánh mà tao thấy được
kết quả rồi. Chậc chậc”.
Mạc Tử Phong giữ vững vẻ mặt cao ngạo nhìn vào muốn đấm ấy khẽ lên tiếng.
– Mau vào bếp nấu ăn đi. Tôi đói lắm rồi.
Hai người kia đứng hình, nhìn nhau. Tử Phong liền nói.
– Nhanh lên đi chứ!
Mã Nhi và Kỉ Duệ chẳng biết chập mạch dây nào tay chân luống cuống
chạy vào bếp, tự động lấy thức ăn trong tủ lạnh bày ra bàn bếp và giao
mỗi người một công việc. Được năm mười phút gì đáy, Kỉ Duệ thất thần
nhìn trân trân cái bếp.
– Này, rốt cuộc chúng ta đến đây với mục đích gì và tại sao lại đưng trong bếp thế này?
Cuối cùng cậu cũng đã tỉnh, thật quá mừng đi a~ ^_^!