Chương 34: Một nhà có hai con dâu.
Ai kia giận đến mức cầm tay Mã Nhi kéo vào phòng mình và quăng lên
giường một cách thô bạo. Rồi anh đi vòng vòng phòng kiếm một chai dầu
xoa bóp đoạn ngồi xuống bên cạnh Mã Nhi. Đổ dầu ra tay mình và xoa nhè
nhẹ lên đôi má ê đau của Tiêu Mã Nhi. Khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng dù anh
là một người biết kiềm chế cảm xúc rất giỏi.
– Đau, nhẹ thôi.
– Hừ!
Tử Phong hừ một tiếng rõ to, ấn ấn tay lên đôi má càng mạnh hơn không có ý định thương hoa tiếc ngọc gì cả.
– Anh tính giết tôi mới chịu hả? Á á á. >.
Cô hơi
hụ hẫng khi thân là người bị thương mà cứ bị người khác mắng ngốc này
ngốc nọ. Chợt thấy tổn thương ghê…
Bà Mạc ngẩng đầu lên, mỉm cười yếu ớt.
– Vào ăn nào, chắc tụi con đói lắm rồi phải không?
– Dạ.
Mã Nhi lấy lại tinh thần, mỉm cừoi rạng rỡ đáp với bà Mạc, lông mày khẽ
nhíu lại vì đôi má vẫn còn hơi ê ê.
Buổi ăn cơm gia đình ngoài Kỉ Duệ và Mã Nhi líu lo ra thì chẳng có ai bắt chuyện với ai cả.
Tết rồi mà khung cảnh như vậy thì còn gì là tết, đảm bảo qua năm sau sẽ
xui hết nguyên năm đây.
Ăn xong thì hai chị em nhà họ cũng biết lịch sự đi rửa chén bát, ông Mạc có vẻ không thích hai người đấy lắm chán ghét nói.
– Công việc này có vẻ hợp nhỉ?
– Ahahaaa- Mã Nhi chỉ biết cười trừ cho qua chuyện, còn anh thì đời nào
để qua chuyện. Vô cùng biết ý tứ phản pháo lại…
“Đỡ hơn đi xun xoe người khác.”
Một mũi tên bắn trúng phóc vào Dương Miểu khiến cô đứng không vững, lủi
thủi đi ra khỏi phòng bếp. Đã yên ổn rồi thì Mã Nhi và Kỉ Duệ bắt đầu
bàn tán sôi nổi. Rửa chén thì vẫn làm nhưng cũng tận dụng thời gian rửa
chén mà tám suốt. Đang yên đang lành thì Dương Miểu từ đâu bước vô lấy
nước, đi ngang qua hai chị em họ Tiêu cũng không quên hất mái tóc vàng
choé chẳng có gì đẹp đẽ rồi “hứ” một tiếng.
Kỉ Duệ nhìn Dương Miểu, thì thầm với Mã Nhi nhưng người đứng đằng kia
vẫn có thể nghe thấy được.
– Chị nghĩ, cái thứ đấy là thật không?
– Cái nào?
Kỉ Duệ chỉ vào ngực Miểu Miểu.
– Chị cũng không biết nữa.
Kỉ Dụe gật dù, lấy lên một cây đũa vẫn chưa rửa nói tiếp.
– Hay là lấy đũa chọt vào thử xem coi nó có xì silicon ra không?
– Xì cái đầu ngươi, nhóc con!
Tiểu tam không thể nhịn nỗi cái cuộc trò chuyện đó, dù cô có bơm silicon hay bị xì gì đấy cũng chẳng liên quan đến tên nhóc ra vẻ ông cụ non
kia. Hừ!
Uống nước thôi mà cũng chẳng yên nữa.
Dương Miểu bực tức đi ra để lại hai đứa con nít đang vui sướng vì chọc
tức được bà tiểu tam mông to. Xong xuôi hết cả, Kỉ Duệ cùng Mã Nhi dắt
tay nhau ra phòng khách và lại phải hứng chịu cuộc chiến tranh lạnh
trong căn nhà này. Mạc Tử Phong chẳng nói chẳng rằng kéo Mã Nhi ngồi
xuống bên mình, tự nhiên luồn tay qua eo cô như muốn khẳng định con cún
này đã có chú cấm bắt nó đi.
Ông Mạc ngồi xem báo nhưng mắt chăm chăm nhìn thẳng con mình với thằng
bé đi chung với nó dám gọi mình là “ông già này”. Một ý nghĩ xẹt quâ
ông, khiến ông muồn vờn hai chị em kia như vờn quả bóng.
– Cậu.- Ông Mạc đặt tờ báo xuống, chỉ tay vào Kỉ Duệ đang bận đánh nhau
với Tử Phong. Cậu ngừng hoạt động lại, chỉ vào mình.
– Tôi?
– Ừ. Qua đây.
Đối với Kỉ Duệ, sự kính trọng mà cậu dành cho ông ta đã biến mất từ khi
dám thẳng tay đánh chị mình. Cậu hờ hứng bước đến, trơ cái mặt ra khiến
ông Mạc tức lắm.
– Biết chơi cờ tường không?
Kỉ Duệ khoanh tay dựa vào ghế, gật gật đầu.
Ông Mạc: Nhóc con hỗn láo, ta sẽ cho mi biết tay!
– Vậy đấu với ta vài ván đi, ta cá là cậu sẽ thua ngay.
– vậy nếu ông thua, tính làm gì đây?
– Tuỳ cậu.
Ngay lập tức, người hầu trong nhà bày bàn trải bàn cờ ra và sắp xếp sẵn
quân cờ cho hai người họ. Còn mấy người không liên quan đến thì vây
quanh vòng trong xung quanh bàn cờ hồi hộp nhìn trận đấu sắp diễn ra.
Đánh qua đánh lại một hồi lâu, hai người vẫn chưa phân định thắng thua
mà sắc mạnh đã càng ngày càng nghiêm trọng. Bỗng, Kỉ Duệ nhanh tay bốc
một con cờ đánh cái cạch vào bàn cờ một tiếng thật oai, mừng rõ hét lớn.
– Chiếu tướng nhé ông già!
– Cái thằng xấc láo này…
Ông Mạc vì một phút nóng giận đã đi sai bước cờ và để Tiêu Kỉ Duệ thắng
dễ dàng. Giờ thì, thời đại khinh người của Kỉ Duệ sắp bắt đầu rồi đấy.
Bà Mạc sợ ông Mạc lên cơn tụt huyết áp nên mau chóng kéo ông vào phòng
nghỉ ngơi sớm để lại bọn trẻ tài cao muốn làm gì thì làm.
Bọn trẻ ấy
cũng chẳng biết làm gì ngoài việc chơi mạt chược cho qua thời gian đợi
đến mười hai giờ thì pháo bông sẽ diễn ra đón năm mới. Và, Mạc Tử Phong
sẽ là người đi xông đất đầu năm. Suốt thời gian mà hai ông bà vắng mặt,
tiểu tam dường như ngoan hiền hơn ngồi ngoan ngoãn chơi đánh bài và
không ít lần nói móc méo này nọ Mã Nhi liền bị hai người đàn ông kế bên
phản pháo.
Boong~Boong~
Chiếc đồng hồ điểm đúng mười hai giờ, mọi người trong nhà ngay lập tức
phóng ào ra đường đứng trước cửa sân ngước mặt lên nhìn bầu trời đang
lấp lánh ánh sáng xanh, đỏ, tím, vàng của pháo hoa. Chúng cứ vụt lên rồi kiều diễm rơi xuống, có khi những đường pháo màu xanh uốn cong hình
parabol xuất hiện lâu hơn một chút khiến khản giả cảm thấy hưng phấn.
Tiêu Mã Nhi rất thích xem pháo hoa hơn cả ngắm tuyết, có lẽ nó đã ngấm
sâu vào máu cô khi lần đầu tiên cô được ba cõng đi xem giữa nơi đông
người. Những vầng pháo sáng kia, như muốn thắp lên một ngọn đèn mới soi
đường cho mọi người đi rõ hướng vào năm mới. Đôi với con bé như cô, đấy
chính là suy nghĩ hay nhất.
Do mải mê xem quá, cô không hề hay biết có một bàn tay to lớn đang nắm
chặt bàn tay nhỏ của mình. Khoảng khắc một quả pháo lớn nhất sắp phóng
lên trời thì Tử Phong kéo cô vào lòng thì thầm điều gì đấy.
“Tôi yêu em”
Nhưng vì tiếng nổ rất lớn, hay do mọi người xung quanh ồn ào cô không
thể nghe rõ anh đang nói gì. Nên đành mặc kệ, tựa người vào lòng anh xem thêm đợt pháo nhỏ cuối cùng. Lòng cô ấm áp lạ thường, còn nhắc nhở với
cô rằng.
”Mày đã thích anh ấy!”
Những ngày Tết sau đó, thật là ác mộng cho hai chị em cô. Thay vì gia
đình người ta ăn Tết thật vui vẻ thì gia đình họ Mạc lại biến những ngày Tết thành những ngày đấu đá với nhau. Cũng chỉ vì con mụ tiểu tam kia…
Buổi sáng ngày mồng 3 là một buổi sáng đẹp trời, có mây có gió thổi điều hiêu. Hai “nàng dâu” nhà ta không biết vì điều gì mà nổi hứng nấu ăn
dậy thật sớm lăng xăng xuống nhà bếp. Miểu Miểu vừa xuống thì Mã Nhi
cũng xuống tới. Tiêu Mã Nhi bắp gặp tiểu tam, cảm thấy mệt giúp cho kiểu ăn mặc lố lăng kia.
Khí hậu ở đây vào ngày Tết nào cũng lạnh lẽo thấu xương mà bạn Miểu Miểu ta lại can đảm mặc váy mỏng tanh, ngắn cũn cỡn, áo kiểu thời trang xuân hạ Paris, tô son chét phần tùm lum nhìn sao vẫn không thấy vừa mắt.
Trong khi Mã Nhi đây theo chủ nghĩa nhanh gọn lẹ mà đẹp vì căn bản khuôn mặt của cô đã đẹp rồi. (=)))) Cho tôi xin).
Hai người họ đứng một hồi khua chảo múa may liên hồi, hết rớt cái này
thì vỡ cái kia, không ai chịu nhường nấu.
Cuối cùng, mỗi người ra riêng
một góc tự bày tự làm.
Nhưng cũng chẳng khả quan mấy, nào là có mùi khét mùi cháy bay lượn khắp nhà, xoong nồi va vào nhau đùng đùng như đang gõ chiêng gõ trống. Mọi
người trong nhà không thức dậy cũng uổng nhỉ? Mấy người giúp việc họ
chẳng dám hó hé gì núp đằng sau cánh cửa thầm cầu mong hai con thú hoang trong kia không làm hư tổn gì nhiều.
Sau đó thì phu nhân Mạc bước xuống trong chiếc áo ngủ diễm lệ thấy cảnh
tượng huy hoàng trước mắt thì bà phát hoảng chỉ tí nữa thôi ngất luôn
rồi. Ông Mạc theo sau nhìn thấy vật thì bay vào nhà bếp hỏi ai làm.
Và chị Miểu Miểu của ta giả vờ ngây thơ vô tội chỉ chỉ vào Mã Nhi, nói
như đúng rồi.
– Con…con đã ngăn cản nhưng chị ta vẫn giành quyền nấu ăn…hư hư hư!
Mã Nhi trơ mặt nhìn con mụ đó diễn trò, câm nín không nói gì. Bà Mạc
thấy vậy thì chỉ vào Miểu, bảo tiểu tam làm nhưng cô ta tiếp tục khóc
lóc nói là Mã Nhi làm. Ông Mạc cũng hùa theo, bảo là.
– Con bé họ Tiêu đấy làm đó chứ Dương Miểu nhà mình có giáo dục, điều
kiện đi học nấu ăn từ nhỏ rồi. (Chém gió!)
Ý là ông chửi tôi không có giáo dục phỏng?
Tiêu Mã Nhi sẵn tiện đang cầm cái chảo bươc đến chỗ ông Mạc đứng giả vờ
để chảo rớt thế là một cú ngay bàn chân khiến ngón chân bầm dập. Ông Mạc tức vì từ hôm qua đến giờ cứ bị bọn nhóc nhỏ xỏ mũi.
– Con nhóc kia, cô cố ý phải không?
– Dạ không. Bác đừng suy bụng ta ra bụng người chứ, đúng không dì?
Ông Mạc tức thêm một trận nữa, con bé kêu ông là Bác trong khi gọi vợ
ông là dì? AAAAAAA, ông chưa hề già mà! Sau cùng thì cứ cãi qua cãi lại
ồn ào quá Tử Phong và Kỉ Duệ đi xuống hóng chuyện. Nhìn thấy phòng bếp
hỗn loạn, trên chảo có nguyên một cục gì đó đặc sệt đen thui nhìn mà
phát ớn. Tính nội trợ lại được dâng lên, Tử Phong và Kỉ Duệ đuổi mọi
người ra hết cho đỡ chật chỗ.
Tiêu Kỉ Duệ bắt đầu xoắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp bãi chiến trường và
chuẩn bị làm món mới.
Mạc Tử Phong thấy thương tình nên lao vào cùng
phụ. Hai anh em mới kết nghĩa tung chảo múa lửa làm ra biết bao nhiêu
món ăn vừa đẹp mắt vừa thơm ngon.
Mọi người ở ngoài há hốc mồm còn Mã Nhi cảm thấy quá quen với viẹc này
rồi nên khoanh tay đắc ý kiểu như “Thấy chưa? Dòng họ nhà tôi có người
biết nấu ăn ngon đó!”. Bà Mạc thì lắp ba lắp bắp, chỉ vào Tử Phong đang
cầm chảo múa liên hồi kia, hỏi.
– Tử..ử..ử Phong..ong… con đang cầm chảo nấu ăn thật à?
Bà không ngờ, cuối cùng thì thàng con trời đánh của bà cũng đã biết cái
nào là cái chảo cái nào là đồ ăn. Nhất thời vui sướng không biết nói gì
hơn, cừoi cười ngoác đến cả mang tai.
Ông Mạc và tiểu tam vô cùng phiền não, sao cớ sự lại đến mức này cơ chứ?
Mạc Tử Phong tay chống hông, tay cầm đũa quẹt qua quẹt lại trên chảo,
mùi hương thơm phức từ đâu bay ra tá lả. Dáng vẻ bây giờ của anh thật
giống như yêu nghiệt đang đi quyến rũ người khác. Không chết vì anh thì
cũng xịt máu mũi nhiều quá mà chết thôi.
– Mã Nhi, vào đây.
Anh vừa gọi vừa ngáp một cách bất lịch sự. Tiêu Mã Nhi sung sướng chạy
vào hỏi chuyện gì. Anh mới bảo cô đi dọn bàn ăn đi, cô liền vâng lời
chạy đi liền và chị Miểu ta cũng ham hố chen ngang vào tiếp vô tình làm
bể thêm mấy cái chén sứ cổ nữa.
Tử Phong không thèm lịch sự gì cho cam, trừng mắt nói.
– Cô Dương, nếu tự cảm thấy vụng về quá thì cảm phiền cô ra ngoài đi.
Dương Miểu vừa tức giận vừa xấu hổ, che mặt chạy ra ngoài khóc nức nỏ
với ông Mạc nhưng ông Mạc chẳng biết làm gì cho phải vì ông…cũng sợ
thằng con điên đó lắm rồi!