Theo như lời hứa, mỗi thứ 2 hoặc thứ 5 hàng tuần sẽ ra cháp mới bởi vì tiến độ công việc hiện very slowly :(( thông cảm a.
Chương 35: Chợ Hoa Tết.
Bàn ăn nhanh chóng được dọn xong, mọi người vẫn còn mang chút bồi hồi mà ngồi vào bàn. Không dám tin đây là đồ ăn Mạc Tử Phong nấu, đa số
toàn là cá cả vì nhà ông bà Mạc cũng chất đầy cá như nhà anh. Có điều,
mới sáng sớm mà ăn nguyên cái bàn linh đình này thì có hơi bị màu mè quá không?
Tiêu Mã Nhi vẫn là người lạc quan nhất, cầm đũa chấp tay hét lớn.
– Mời mọi người ăn a!!
Ông Mạc tỏ vẻ chán ghét không thèm nhìn cô lấy một lần còn bà Mạc thì cực vừa lòng vì cô bé này có điều gì đó mà khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Mã Nhi tiếp tục điệu cười như gái ngoan, nhanh nhẹn gắp cho ông
Mạc và mỗi người một miếng cá ngon rồi mới tự mình thưởng thức.
Bà Mạc cũng đưa tay gắp lại, nhìn Mã Nhi cười một cái. Kỉ Duệ ham
vui, nhìn người ta gắp mình cũng gắp cá bỏ vào bát Mã Nhi. Cô khẽ liếc
qua Tử Phong, cười cười gắp cho anh một miếng cá to. Bạn Tử Phong bắt
nhịp, vươn tay gắp cho mẹ mình thêm miếng nữa. Cứ thế mọi người gắp cho
nhau trừ hai người thừa thãi trên bàn – ông Mạc và tiểu tam.
Tiểu tam Dương Miểu thẹn quá hoá giận, đùng đùng gắp một cục thịt
quăng vào chén ông Mạc. Tôi nhấn mạnh, là quăng đấy nhé! Nhưng đáng
tiếc, ông Mạc đáng kính của ta hoàn toàn vô tâm cắm cúi mãi ăn chẳng
thèm đếm xỉa đến cục thịt và tiểu tam đang giương nanh trợn mắt đằng
kia.
Dương Miểu đã giận rồi giận hơn, siết chặt đôi đũa trong tay lùa cơm mạnh mẽ vào khoang miệng. Đang định buồn khóc thảm thương thì Tiêu Kỉ Duệ thương tình tính gắp cho miếng cá chuẩn bị bỏ vào chén Miểu Miểu.
Dương Miểu thấy vậy, mừng lắm kê chén chuẩn bị cảm ơn thì Tiêu Kỉ Duệ láu lỉnh bẻ hướng bỏ thẳng vào miệng mình, miệng di chuyển một cách
“quyến rũ”. Cậu còn tặng miễn phí mọt nụ cười giống như chửi vào mặt chị ta “Bị lừa rồi”. Dương Miểu muốn khóc, cúi gầm đầu ăn tiếp. Không hiểu
sao con người có đầu óc hồ ly như cô lại thua bọn người não tẹt như thế? Thật không cam lòng nga~.
Đến lúc Mạc Tử Phong làm trò, anh đang gắp miếng cá thì chợt khựng
lại giữa chén Dương Miểu. Tiểu tam cô ngay lập tức thấy một tia hi vọng, bắt đầu cười bèn lẽn ngại ngùng nhìn Tử Phong nhưng nào ngờ anh nhìn cô cười nham hiểm rồi rụt tay xuống dưới bỏ vào cáo chén nhỏ xíu ở dưới
chân ghế cho Tiểu Mễ.
– Cái này cho Mễ Mễ nga.
Anh vui vẻ nói rồi nhổm dậy ăn tiếp, tiểu Mễ từ đằng xa thấy hành
động kia liền lắc cái mông bự chà bá tiến đến. Ăn rất ngon lành, thỉnh
thoảnh meo meo vài cái cho ấm lòng Dương Miểu nhưng tiểu tam dường như
quá sốc mặt đã đen như than.
– Thôi đủ rồi!!!
Dương Miểu hùng hổ đặt chén thật mạnh lên bàn, đẩy ghế chạy đi. Miểu
điên lắm, giận kinh khủng cái đám người đó luôn và từ đấy chị ta hận cá. Nhất là cá biển!
Mọi người ở trên bàn nhìn nhau ngơ ngác hồi lâu Tử Phong lên tiếng.
– Ăn lẹ đi.
Ai nấy đều răm rắp làm theo, dường như ông Mạc không còn là boss nữa mà là Mạc Tử Phong trơ trẽn đây.
Ăn sáng hết thì cũng gần hết nửa ngày, họ chỉ đi được vài nhà họ hàng rồi quay về. Tối đến, Tiêu Kỉ Duệ ra một đề nghị là đi ngắm chợ hoa Tết buổi đêm đang diễn ra gần đấy. Mọi người ai nấy không nghe nó nói, duy
có Mã Nhi hào hứng giơ tay hùa theo nó.
“Chị đi theo em.”
Tử Phong đứng lên chạy vào phòng rồi lăng xăng chạy ra cửa. Mọi người đưa mắt nhìn theo tên điên kia. Thầm hỏi hắn ta bị gì à?
– Tôi đi.
Sau cùng, hắn mới nói ra mục đích của mình.
Còn về hai người đã già kia thì họ từ chối, bảo muốn ở nhà không
thích chen chút và trở thành cái bánh bao thịt. Tử Phong trước khi đi
cũng cằn nhằn than mình không muốn đi đâu chỉ là ngày Tết đi cho có
không khí tí thôi. Mac Nhi và Kỉ Duệ không để tâm đến cho lắm vì hai
người đó biết Tử Phong mắc chứng bệnh tự luyến. Đi được đến đầu ngõ thì
thấy Dương Miểu từ đằng xa chạy tới trên người mặc bộ quần áo thiếu vải, chỗ không cần hở thì hở, chỗ cần hở cũng cho hở ra hết. Kỉ Duệ không
muốn dọc đường đi người khác nhìn đám mình dị nghị nên cởi bỏ cái áo
khoác trùm lên đầu Miểu Miểu. Nói giọng đe doạ.
– Cô mà không che cái chỗ cần che thì ở nhà đi.
Dương Miểu tưởng cậu ta quan tâm mình, hí hửng khoác áo lên rồi lẽo đẽo theo sau ba người họ.
Chợ hoa Tết buổi tối quả thật đông đúc, đâu đâu cũng thấy cảnh chen
chúc lộn xộn nhìn đã muốn choáng ngộp. Nhưng bù lại, vẻ đẹp của nó lại
xoa dịu tâm hồn của chúng ta. Những chậu hoa mào gà đỏ chói lọi nằm trên con đường dẫn vào chợ Tết. Càng vào sâu, nhiều loài hoa đa dạng xuất
hiện mê hoặc lòng người. Như là những cây hoa hướng dương có màu vàng
rực rỡ tượng trưng cho một năm mới tốt lắm. Cây kim quất nhỏ nhắn nhưng ý nghĩa lại to lớn là tượng trưng cho tài lộc,…còn rất rất nhiều loài hoa khác nữa quyến rũ lòng người.
Đứng trươc những cảnh đẹp đó ai cũng đều điêu đứng riêng Mạc Tử Phong chỉ nhìn rồi ngáp một cái mặt chẳng có chút hứng thú đối với mấy bông
hoa nhìn chói mắt đằng kia. Mã Nhi và Kỉ Duệ thì thôi khỏi nói đi, rảo
dọc rảo nganh khắp khu chợ hoa tết mà không hề dừng chân một chút xíu
nào, thêm Dương Miểu cùng hăng hái tạo thành cái loa ồn ào khiến màng
nhĩ Tử Phong chịu không nỗi.
Mạc Tử Phong nhăn nhăn nhó nhó, anh cũng chẳng muốn đi đâu nhưng vì
sợ…cô gái nhỏ của anh bị két giữa đám đông người, phải tiếp xúc thân mật với mấy tên con trai khác là lòng anh rạo rực. Hừ! Là Mạc tổng ta ghen
đấy!
Đang bận suy tư thì tiếng nói của ai đấy vô tình lọt vào tai Tử Phong.
“wow, có nhìn thấy chị cầm bông hướng dương đằng kia không? Nhìn dễ thương quá.”
“Chị mặc áo khoác sexy kế bên đẹp hơn.”
“Hừ, nhưng tớ thích chị kia. Đi xin số điện thoại dùm tớ đi.”
Bọn nhóc này, đang tính xin số Mã Nhi à? Dễ gì làm được. Mạc Tử Phong đưa ánh mắt chết người phóng qua đám học sinh trung học đằng ấy. Tướng
đứng đúng chuẩn giang hồ, mấy cậu nhóc kia cảm nhận được ánh mắt lạnh
lẽo nhìn mình nên đưa mắt dò xét. Chưa kịp nhìn thì Tử Phong bỗng nhiên
bước đến bên Mã Nhi ôm cô vào lòng kéo đi giữa bao ánh mắt ngơ ngác của
đám thanh niên và Kỉ Duệ, tiểu tam. Tiêu Mã Nhi chẳng hề biết chuyện gì
xảy ra, chỉ biết mình đang bị…sàm sỡ.
Cô khẽ ngước nhìn khuôn mặt lơ lửng trên đầu cô, rất kiêu ngạo và đẹp trai. Đôi má cô khẽ ửng hồng khi anh càng ngày càng siết chặt cô vào
lòng. Cô thật sự không biết lúc này anh đang nghĩ gì nhỉ?
Đi được một quãng khá xa đám nhóc đấy, Tử Phong mới hài lòng buông cô ra và ngại ngùng nhìn theo hướng khác. Không ngờ trước mặt mình là cây
anh đào có vô số bông hoa hồng nho nhỏ tuyệt đẹp. Tiêu Mã Nhi nhất thời
quên đi tâm sự, đi đến cái cây và trầm trồ. Sau một hồi không nhịn được, Mã Nhi kêu anh chụp giúp mình một tấm để làm màn hình điện thoại.
Mạc Tử Phong đương nhiên nhận lời nhưng không phải chỉ chụp giúp
riêng cô mà là chen cả mặt mình vào đấy. Mã Nhi thoáng bất ngờ nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Hai người nhanh chóng đứng kế nhau, má kề má. Khi nhìn
vào màn hình, Mã Nhi đỏ mặt thấy khoảnh cách của mình và anh đang rất
gần. Tim bấn loạn cả lên, tạo nên một nụ cười méo mó.
“Tách”.
Anh chụp rất đẹp, lấy được khung cảnh đằng sau. Nhưng lạ là…cô không
có đẹp nga trong khi Tử Phong vô cùng ăn ảnh và lung linh. Cô cúi đầu
khóc thầm, tại sao mình xấu như thế này?
Tử Phong không nói gì, ngắm bức hình hồi lâu rồi gửi qua điện thoại
mình đặt làm nền điện thoại. Anh cũng tự ý cài cho cô, sau đó họ lại cãi cọ về vụ này thêm một chập nữa thì hai con kì đà rốt cuộc cũng đuôi
đến.
Đúng như anh nghĩ, Tiêu Kỉ Duệ tiếp tục lên cơn khi thấy cây hoa anh
đào rực rỡ đẳng kia. Cậu thúc giục anh với chị cậu đứng chụp một tấm làm kỉ niệm đi, Dương Miểu nghe thế cũng muốn làm người thứ ba chen ngang
vào xin chụp chung luôn. Kỉ Duệ là người cầm máy nên có uy lực, không
cho Dương Miểu chụp chung. Sau một hồi dằn co, Kỉ Duệ cười lém lỉnh đồng ý cho chụo chung.
Ba người hội tụ dưới gốc cây anh đào, ánh sáng của đèn chiếu vào
người họ khiến họ trở thành trung tâm của sự chú ý. Dương Miểu đứng bên
phải, Mã Nhi đứng bên trái và Tử Phong ở giữa.
Miểu ta liên hồi tạo dáng kế bên anh, còn Mã Nhi chỉ thẹn thùng cười
bèn lẽn dời sự tập trung lên người Kỉ Duệ tự thôi miên mình quên cái
người ở kế bên đi cho bớt xấu hổ.
Bỗng, cánh tay anh đặt trên eo cô, nhẹ kéo cô xích lại gần anh. Cô
hoảng hốt nhìn anh tính thoát ra thì anh cười nhẹ nhàng với cô. Nụ cười
đấy, không phải là nụ cười nhạo báng thường ngày anh hay trêu chọc cô.
Nụ cười đấy, không phải là nụ cười anh thường hay thể hiện sự tức giận
nữa mà là nụ cười dịu dàng trong vắt như mặt hồ yên ắng.
Tiêu Mã Nhi gần như lạc vào mộng ảo kì lạ, cô thẫn thờ nhìn vào ống kính rồi mỉm cười thật tươi.
Còn về phần Tiêu Kỉ Duệ, thằng nhóc đã khôn lỏi chỉ canh hình có
riêng Mã Nhi với Tử Phong mà chụp thôi. Luôn mồm nói Dương Miểu đẹp
nhưng vô số tấm hình trong đấy không có cái nào của chị ta cả. Nếu có,
cũng chỉ dính áo, dính tay, dính tóc,… Tâm trạng thoải mái, cậu định
bụng sẽ về nhà cắt hình Dương Miểu ra thêm tí nữa.
Ngắm hoa tết rồi họ cùng đi ăn đồ tết, do Mạc Tử Phong bị lộ bộ mặt
thật không kén ăn nữa nên kéo nhau vào những gian hàng đồ Trung ăn ngon
lành. Sau đó, lên phố xem múa luân, họp chợ cực xôn xao. Cuối cùng, họ
dừng lại trước cây cầu ước nguyện.
Nó được đặt tên là cầu ước nguyện vì nếu bạn đứng ở đây vào năm mới
và thả xuống một viên sỏi xuống lòng sông rồi ước điều gì đấy thì 90% nó sẽ thành sự thật.
Mạc Tử Phong không có ý định chúc, bảo mấy cái này chỉ lừa con nít
thôi đừng nên tin tuỏng quá. Nhưng thấy mọi người ai ai cũng chú tâm vào ước nên anh đành đứng kế bên Mã Nhi và quăng cục đá xuống dưới. Nói thì thàm đủ để mọi người nghe hết. =))
“Tôi ước, tôi và cô gái bên cạnh đây kết hôn.”
Tiêu Mã Nhi sửng sốt, đánh vào ngực anh.
“Anh đùa à?”
“Không. Tôi không đùa.”
Cô chán nản lắc đầu, anh ta vẫn như vậy. Vẫn khó hiểu như ngày nào và chẳng có thể đoán biết được tình cảm anh dành cho cô là như thế nào? Đã vậy, còn lôi chuyện kết hôn này nọ ra đùa.
Cô rất muốn hỏi anh, nhưng rồi thôi…
Chương trình tham quan đến đấy là kết thúc, đam người Mã Nhi kéo nhau ra về. Trong tim ai cũng đều có một tâm sự cả.
Tử Phong mặt dửng dưng di trươc, Mã Nhi trầm tư theo sau. Anh bất ngờ thắng lại làm cô đập thẳng mặt vào lưng anh đau điếng. Tử Phong nhanh
chóng quay lại lo lắng gỡ bàn tay cô ra xem coi có bị gì không. Và do
không kiềm lòng được, anh chuẩn bị đè môi mình vào môi cô. Tiêu Kỉ Duệ
chộp ngay khoảnh khắc ấy, tiến đến chen giữa hai người và cười hì hì với Mạc Tử Phong.
– Tôi mượn chị tôi chút.
Anh hơi tức nhưng vẫn làm bộ mặt bình tĩnh gật đầu.
Có ngốc mới không biết rằng Tử Phong yêu Mã Nhi rồi. Kỉ Duệ hí hửng cảm thấy chị mình cũng được giá, dẫn cô đến một góc rồi nói.
– Chị ngốc à, hãy tập suy nghĩ nhiều lên nhé.
Mã Nhi: =_= Thằng điên này! Ý mày bảo tao ngu à?