Chương 61: Nhà chồng, nhà vợ.
Nói một cách thật tình, dù rằng cô có yêu Tử Phong đến cỡ nào nhưng
nhìn mặt ông Mạc hiện giờ thì cô vẫn không thể ưa nỗi. Vì vậy, cô không
ngại ngần gì cười hề hề với phu nhân Mạc, ngọt ngào bảo.
– Chào mẹ a~ mẹ càng ngày càng đẹp, trẻ trung, dáng dấp kiêu sa lấp lánh như kim cương trên giời.
Tử Phong nhìn Mã Nhi khinh bỉ “bớt làm lố đê =.=”. Mã Nhi “nhiệt
tình” đáp lại “mặc kệ em”. Sau đấy quay qua ông Mạc, vô cùng yêu kiều
trả đũa cái giọng khinh người hồi nãy.
– Chào “ba” Mạc a, nhìn ba bây giờ khác quá nhỉ? Hình như là có nét già hơn…à nhầm lớn tuổi hơn đó nga.
Ông Mạc: con…con bé này là loại trơ trẽn gì thế?
Màn chào hỏi vô cùng nồng ấm giữa ba mẹ chồng và nàng dâu kết thúc
thì bốn người họ lầm lũi kéo nhau lên nhà Tử Phong. Ông Mạc rất không
vừa lòng với việc thang máy hư phải lết bộ, không kiêng dè gì chê chỗ ở
này vừa xấu vừa dở tệ. Sao Mã Nhi có thể kéo con cưng con vàng của ông
vào đây mà ở? Tiêu Mã Nhi không thèm để ý, thân thân thiết thiết khoác
tay Tử Phong lên. Luôn miệng cười nói với phu nhân Mạc, bỏ ông Mạc qua
một xó không cần ngó ngàng gì hết.
Tử Phong bây giờ mới thấy, vợ mình dù có ngốc thật nhưng cái đanh đá
thì hoàn toàn không phải là giả. Cũng may con mèo nhỏ này nghe lời anh
chứ không thì trong quá trình hành hạ cô thể nào thân xác Tử Phong cũng
tàn tạ chẳng còn vẻ đẹp trai ngời ngợi nữa.
Tuổi già sức yếu, ông bà Mạc bước lên tầng ba là đã muốn tắt thở,
đứng thở hổn hện liên hồi. Mã Nhi đó giờ đã chịu nhiều đả kích nên việc
trèo lên tầng ba này chẳng thảm bằng việc chạy qua cả mười con phố bằng
đôi giày cao gót chỉ để về đây tiếp đón bố mẹ hai nhà. Nghĩ đến cô muốn
đập đầu vào trái chuối chết cho rồi.
Mã Nhi cùng anh mở cửa nhà vào trước, thấy ông Tiêu đang nằm vật vã
ra đùa giỡn với tiểu Mễ một cách ngây thơ nhất hiếm khi nào thấy ở người già cao tuổi. Quên nói rằng ông Tiêu rất thích con mèo béo này, bởi vì
cái mặt nó quá tiêu khiển cộng thêm lông mềm mịn ôm vào là đúng chuẩn
gối ôm luôn. Mã Nhi trân trối nhìn ông, chợt nhớ ra mình quên không
thông báo cho nhà biết bố mẹ Tử Phong cũng tới đây. Ông Tiêu thấy con
mình và thằng chồng bên cạnh nhìn trân trối cũng chẳng hiểu chuyện gì
xảy ra. Mỉm cười rạng rỡ nhất say hello với hai người, bỗng từ đằng sau
hai đứa con của mình xuất hiện hai người lớn tuổi vận đồ sang trọng,
lịch sự. Ông chột dạ ngồi dậy, hỏi.
– Hôm nay thứ bảy cũng dẫn đối tác về nhà làm ăn à?
Ông Mạc xa sầm mặt, có ai nói với ông rằng chỗ nào trên người ông chỉ thể hiện mình là đối tác hạng xoàng không??
Kỉ Duệ từ đâu lao ra, nhìn thấy ông Mạc thì đột nhiên hét lớn bất ngờ.
– Ối chồi ôi ông già!
Ông Mạc xa sầm mặt lần hai, rất may cho nhà họ Tiêu gặp trúng người
nhân từ không thèm chấp như ông. Chứ nếu không thì cái nhà này chắc sẽ
bị ông lật lên luôn quá. Bà Mộc Miên (mẹ Mã Nhi) từ bếp cũng lao ra hội
tủ cho đủ số, tròn mắt hỏi Kỉ Duệ.
– Ông già đấy là ai?
– Ông ta từng đánh Mã Nhi đến trọng thương đó mẹ.
Kỉ Duệ – một quả bom nguyên tử hạng nặng. Sẵn sàng đốt nhà cho sập
nếu có cơ hội. Đúng như dự đoán, bà Tiêu lao ra nắm tay Mã Nhi kéo vào
kéo luôn Tử Phong vào nhà. Mạnh bạo sập cửa lại.
– Gì? Muốn đòi nợ? Bao nhiêu, tôi trả không cần đánh đập hai đứa nó? Ok?
Mã Nhi chỉ muốn dập đầu xuống đất tôn thờ trí tưởng tượng của mẫu
thân đại nhân vạn năng không ai sánh bằng. Tử Phong để ý thấy ông Mạc
tức sắp đến xì khói ra mũi rồi thì lên tiếng giới thiệu, giọng ấm áp vô
cùng.
– Đây là ba mẹ con ạ, còn đây là ba mẹ vợ ạ.
Phu nhân Mạc và Mộc Miên nhìn nhau đắm đuối, mắt mỡ to đến nỗi có thể sẽ rớt luôn cả mắt. Kỉ Duệ và Mã Nhi chợt nhìn nhau, đừng nói mẹ chồng
mẹ vợ sắp chuẩn bị đại chiến tranh với nhau chỉ vì ghen tị nhan sắc lẫn
nhau hay đại loại như vậy ư? Chẹp chẹp, nếu có chiến tranh thì cũng hay, Kỉ Duệ và Mã Nhi sẽ nhiệt tình ủng hộ. Tử Phong lườm cô nhắc nhở “Đừng
có tưởng tượng lầm chỗ”. Mã Nhi lủi thủi tiếp tục quan sát vẻ mặt mẹ
mình đang rõ ràng xúc động đến mức trông xấu kinh dị. Nói ra thì mang tội bất hiếu chê mẹ xấu nhưng chẳng phải cô thừa hưởng cái xấu kinh dị đó sao? TưT xem như là tự chửi mình đi.
– Tiểu Liên Hoa~~~~~~
Mẹ cô thảm thiết rên lên.
– Tiểu Mộc Miên~~~~~~
Phu nhân Mạc cũng hoà tấu rên vang, suýt thì quăng mợ nó cái kiêu sa
lấp lánh. Phần về những người còn lại vẫn đang không hiểu gì cả nhìn
nhau, tiểu Liên Hoa? Tiểu Mộc Miên chẳng phải tên của những loại hoa
sao?
Bà Tiêu bà Mạc bỏ mặc cả thế giới lao vào nhau ôm ấp thiết tha, thiếu điều muốn văng cả mưa xuân…nhằm mưa nước mắt ra luôn rồi. Lúc này khán
giả mới bùng tỉnh, thì ra hai người này là bạn học cũ thời cấp hai cho
đến đại học. Đáng nhớ nhất hai người đã từng lập một trang mạng chuyên
viết về tình yêu nam – nam vang danh suốt thời cấp ba trẻ trâu. Tỷ muội Liên Hoa – Mộc
Miên chính là ký danh của họ lúc bấy giờ. Ừ, và hai tỷ muội kia cũng vào sinh ra tử mấy lần ở cổng trương đại học. Nhưng tiếc là sau đại học mẹ
Tiêu lại dứt áo ra đi cưới chồng nhà nghèo a.k.a ba Tiêu đang ngây dại
vuốt mèo hiện giờ. Nên bây giờ gặp lại, nọ xúc động không thể tả nỗi,
xúc động hơn nữa là họ sắp thành sui gia của nhau vậy là có thể làm tỷ
muội tương tàn thêm mấy chục năm giời nữa đó nha muauaâhhhaha…
Ông Mạc vẻ mặt vô cùng khó chịu, nhìn nhìn liếc liếc ông Tiêu và Kỉ
Duệ đằng kia. Nhìn hồi thì Kỉ Duệ quay ra lườm, đe doạ rất có chuẩn mực
“Ông già, cứ thử làm gì đi, đây là cùng một thuyền trừ ông ra đấy nhá”.
Ông Mạc chắp tay sau mông, hất mặt ông đây chẳng sợ bất cứ thứ gì.
Hai chị em sau khi khóc đã đời thì vui vẻ kéo nhau lên bàn ăn, mọi
người vô tình quên luôn ông Mạc vẫn đứng dáng “like a boss” trước cửa
vậy mà….chẳng ai quan tâm đến. Thật đáng thương a~~
Nếu không ai mời thì ông Mạc đây tự lết thân đến bàn ăn, sợ gì chứ?
Mặt dày luôn là thứ rất cần cho con người. “Tiểu Liên Hoa” nhìn bàn đồ
ăn, trầm trồ khen “tiểu Mộc Miên”.
– Ai da, muội nấu ăn vẫn rất tốt nha.
– Ấy da, tỷ vẫn “quốc sắc thiên hương” đấy nha, còn có chiều hướng tăng tiến thêm mấy cấp bậc nữa.
Tỷ muội nhà này bắt đầu phun những từ ngữ họ học được từ mấy quyển tiểu thuyết, đam mỹ, bách hợp hoa lá các kiểu để nói chuyện với nhau. Dù có chút không quen nhưng vẫn ngộ nghĩnh không tả nỗi thiếu điều Mã Nhi cũng muốn nhập hội chung
nhưng vì ánh mắt rất không bình thường của Tử Phong đang nhìn cô nên cô
im miệng. Thôi nào, phải ra dáng người vợ ngoan hiền đảm đang các kiểu
đi. Đã sống khoảng 50 năm chia hai rồi đấy.
Bàn ăn sôi nổi như bàn nhậu trừ ông Tiêu vẫn mang dáng vẻ đượm chất
nông dân nhà lành vui vẻ ăn cơm, ông Mạc thì chỉ biết dằn cơn giận bằng
cơm có hơi bất mãn. Một hồi sau phu nhân Mạc mới nhớ ra vấn đề chính, từ tốn hỏi Mã Nhi.
– Ồ, hai con dọn lên sống cùng nhau rồi à?
Mã Nhi gật gật, Tử Phong ngồi kế im lặng cho là đồng tình đi.
– Ta nghe nói tình cảm tiến triển rất tốt.
– Ngoài mức tưởng luôn.
Kỉ Duệ giơ tay phát biểu.
Ông Mạc mặt lạnh tanh nguy hiểm hỏi.
– Thế tại sao không ngủ chung giường?
“Phụt” Mã Nhi xấu hổ lụm lại những hạt cơm cô vừa mới phun ra, miệng
lầm bầm xin lỗi vì dã lỡ lãng phí của trời cho. Ông Mạc quả thật không
đùa được đâu, dễ phỏng tay a~
Mã Nhi xấu hổ chẳng biết trả lời sao thì Tử Phong nhảy vào giúp cô.
– Sợ sập giường với lại nhà có con nít, chưa thích hợp.
“Sợ sập giường” Mã Nhi không kiềm chế được bật ngón cái, nghĩ ra cái
này được là anh chẳng phải người đâu. Còn nhà có con nít, chẳng phải
đang nói đến bé Kỉ Duệ ngây thơ đang tròn xoe đôi mắt ướt át đồng tình
đằng kia.
Cô nghĩ thế nào mà sửa lại.
– Cũng chưa phải là chưa từng ngủ đâu a~ chẳng qua là Kỉ Duệ nó ở nhà hoài thôi.
Lần này thì ông Tiêu sặc cơm, là kẻ nào, là kẻ nào đã đầu độc thiên
thần trong sáng đáng yêu nhà ông? Ông…ông sẽ cầm nhang đốt cháy nhà tên
đó!!!
Tử Phong giật giạt khoé miệng, sau thì mỉm cười hài lòng xoa đầu cô
tựa như khen ngợi nhưng thật sự vẫn là muốn móc mỉa. Ngón tay giật giật
lia lia trên da đầu khiến cô cừoi lên không nỗi.
– Đúng là con tuỳ tiện quá đi, con gái thời nay… Ai da~~
– Vợ chồng ngủ chung mà tuỳ tiện? Vậy cả tỉ người trên thế giới này tuỳ tiện rồi đó ba ạ.
– Nhưng hai con vẫn chưa là vợ chồng hợp pháp.
– Sau này sẽ thành vợ chồng hợp pháp a~.
– Con nghĩ là con cưới được nó sao?
– Đúng vậy.
– Tự tin quá cô bé.
– Sống phải biết tin vào bản thân mình.
Bàn ăn bỗng chốc căng thẳng, mấy câu đá xoáy hết đá bên này thì đá
tới bên kia muốn chóng mặt. Căng thẳng nhất là Mã Nhi, không phải tự
nhiên cô nói được mấy câu gây sát thương đau này đâu. Chỉ là trước đấy
cô đã được Tử Phong huấn luyện một chút rồi. Mồm miệng độc địa thì phải
hỏi qua Tử Phong, anh đây sẽ chỉ dạy tận tình. Đến ông Mạc còn phải chảy mồ hôi đầm đìa thì trình độ của anh không biết đã tới cảnh giới nào.
Đùa chứ, đừng đụng vào tên này, không thì mang nợ cả đời. Mã Nhi đây nếm trải đủ rồi, không muốn đời sau nếm nữa đâu.
Ăn cơm tối rồi thì tỷ muội Hoa Mộc Liên (Mộc Miên + Liên Hoa) vẫn
còn nhiều chuyện nói với nhau nên tíu tít vừa rửa chén vừa nói. Ông Mạc
thì không có thói quen làm quen với người mà ông cho là hạ cấp hơn ông
nên ông cầm báo lầm lũi ngồi xuống sofa đọc. Kỉ Duệ lượn tới lượn lui,
mồm mép cậu ngứa lắm rồi. Cậu muốn cãi lộn, cãi lộn a nhưng khi bị ông
Tiêu lườm toé lửa một phát thì cậu ngoan ngoãn lủi nhanh vào phòng biết
điều lôi vở ra học bài.
Đến tối ba mẹ Mạc tạm biệt ra ngoài thuê khách sạn ngủ mai sẽ gặp
lại, ông Tiêu với bà Tiêu nồng nhiệt vẫy tay chào. Sau đấy quay qua Mã
Nhi tuyên bố.
– Con qua ngủ chung với tiểu Phong đi, bố mẹ ngủ phòng con.
Khi nghe tin kia, Kỉ Duệ có hơi giật mình, Mã Nhi cũng giật mình còn
Tử Phong thì vui vẻ lạ thường. Miệng tủm tỉm gian xảo nhìn Mã Nhi, nhắc
nhở cô.
– Đừng đần người ra đấy làm gì, vào dọn giường cho bố mẹ đi.
Cô phẫn nộ nhìn anh, đừng có mà đắc ý.
Thú thật thì tâm trạng Mã Nhi hiện giờ chẳng thể nào bình tĩnh nỗi,
ngồi ở bàn ăn cô mạnh miệng vậy thôi chứ thật ra sau cái buổi định mệnh
kia cô không có ngủ chung với anh lần nào nữa hết mặc dù đã chuyển qua ở chung nhà với nhau cũng một hai tuần gì đấy rồi. Bởi vậy cô rất ngại
khi nghĩ đến viễn cảnh con hổ béo kia sẽ làm gì đấy với cô. Làm gì
đấy….là gì nhỉ?
Nên Mã Nhi cố đánh trống lảng, lượn qua lượn lại ở phòng khách ngồi
nũng nịu với bà Tiêu. Nhưng cái gì đến thì nó cũng đến, ngay sau khi
tiếng tivi tắt lịm. Bà Tiêu phũ phàng hất tay con gái mình ra, ngoắc
ngoắc ông Tiêu đi vào ngủ. Bà còn nhìn đứa con gái mình, lạnh tanh bảo.
– Đem gối qua phòng nó ngủ đi.
Xong ai về phòng nấy, Kỉ Duệ cũng không nói năng gì lặng lẽ chui vào
phòng còn phòng của Triệu Anh căn bản chẳng sử dụng được. Mã Nhi buòn
khổ tha chăn gối qua phòng Tử Phong quăng đại lên giường. Mệt mỏi ngồi
xuống một phía quan sát.
Đây cũng chẳng phải lần đầu cô thấy phòng của Tử Phong, nói chung
phòng anh ta được cái to và nhạt nhẽo. Ngoài cái giường như công chúa,
tủ đựng đồ, bàn làm việc với cái tivi ra thì chẳng còn gì nữa. À, còn có ổ của Tiểu Mễ đặt trong góc nữa. Quan sát một hồi xong cô định thần
lại, chuẩn bị tinh thần đợi Tử Phong đi vào phòng.
Vừa dứt dòng suy nghĩ, cửa bị ai đấy bật mở. Tử Phong đi vào, trên
người còn vắt một cái khăn quanh eo. Mã Nhi thấy bốn cục sicula nổi mồn
một trên bụng anh thì vô thức ực nước miếng. Ôi moe ơi, đây chẳng phải
là câu dẫn sao? Cô từ từ nhìn lên thấy đôi mắt đẹp ấy đang nhìn cô qua
những sợi tóc ướt rủ xuống trán, cô ngại ngùng đỏ mặt. Trong đầu đang
tưởng tượng ra vài hình ảnh thú vị khác thì một chiéc gối bay đến đáp
thẳng vào mặt Mã Nhi kèm theo giọng nói trầm khàn.
– Bớt suy nghĩ lung tung đi.
– Ai…ai suy nghĩ lung tung cơ… Tại anh…
– Anh làm sao cơ?
Tử Phong nói đoạn rút khăn quanh eo ra chùm lên đầu xoa xoa tóc ướt,
Mã Nhi hấp tấp hét nhỏ lên một tiếng nhưng khi nhìn lại cô tự thấy xấu
hổ. Anh quấn khăn làm màu thôi chứ thực ra quần anh cũng đã mặc rồi chỉ
có cô đầu óc không trong sáng hiểu lầm người ta.
– Sau này em sẽ được chiêm ngưỡng.
Anh mặt dày thốt lên một câu nghe sặc mùi nguy hiểm, tim Mã Nhi bắt đầu chạy nhảy cời cời trong lồng ngực.
– Không thèm.
Anh bỗng dưng ngừng lại, hùng hổ tiến lại giường. Mã Nhi che ngực bảo rằng tránh ra, anh không được làm gì em đâu đấy. Nhưng chờ mãi vẫn
không thấy người đấy bay tới như dự kiến của cô nên cô mở hé mắt lên
thấy Tử Phong đang rất cật lực nhịn cười. Mã Nhi tát vào mặt mình cái
nhẹ, ôi giồi ôi, ai đã làm mày trở nên hư đốn thế này hả?
– Cầm lấy, lau đi.
Tử Phong quăng khăn đến trước mặt cô, anh thì ngoan ngoãn ngồi xuống
đối diện. Mã Nhi hiểu ra anh kêu mình làm khô tóc, lật đật bò lại gần
cầm khăn lên thảy một cái bẹp lên đầu anh. Mạnh bạo nắm hai bên của khăn kéo qua kéo lại giật giật như điên. Tử Phong bị giật nên đâm ra nổi
nóng, lạnh nhạt bảo.
– Dưới đất mà có cọng tóc nào là tối nay em không yên với anh đâu đấy.
Tốc độ giật giật trên đầu anh giảm lại thay vào đấy là nhẹ như tơ
hồng, có khi còn không dám làm mạnh tay lần nữa. Mã Nhi bắt đầu tìm đề
tài để nói cho không khí bớt nóng đi với tự làm bản thân bình tĩnh. Ngủ
chung thôi mà, chỉ là ngủ chung thôi mà.
– Tóc anh mềm nhỉ, đẹp nữa, mượt quá ta~ ai như tóc em vừa xơ vừa rối huuhu.
– Ây dô, nhìn từ góc cạnh từ trên xuống dưới thì khuôn mặt anh đẹp
lắm nga~ hay là anh làm trai bao đi, kiếm thêm thu nhập. Hihihi
– Trừ khi em có tiền bao anh.
– Em nói đùa thôi mà, làm gì anh làm trai bao được…hehee
– Chẳng lẽ em nói thật?
Rồi rồi, cô không nói là được chứ gì. Không cần phải đáng sợ như vậy đâu.
Vì mặt anh đang đối diện với mặt cô nên Mã Nhi càng có cơ hội ngắm kĩ khuôn mặt đẹp trai từng giết bao nhiêu là sinh linh bé nhỏ. Nghịch ngợm chạm vào cái sóng mũi cao, luôn miệng cảm thán. Sau đấy cô di dời ngón
tay qua chọc chọc vào cái môi cân đối bao mà quyến rũ. Chưa kịp di
chuyển đến chỗ nào khác nữa thì bị Tử Phong cắn cho một phát. Cô la í
ới.
– Đau, đau quá, bỏ ra Tử Phong.
Tử Phong vẫn giương đôi mắt hổ phách nhìn cô, tỏ ý chọc ghẹo.
Mã Nhi tính la nữa thì chợt nghĩ cái tình cảnh hiện giờ quá mờ ám,
không khéo sẽ dần đến việc lăn lộn đến sập giường. Cô đành im lặng,
quăng luôn cái khăn ra chỗ khác. Dùng tay kia bóp hai bên má Tử Phong
thật mạnh và cuối cùng cô cũng đã cứu được ngón tay của mình. Cảm xúc
vui mừng lẫn lộn làm Mã Nhi bỏ quên cái ánh mắt giết người đang một lòng hướng về cô. Cô quay lại cười ngu với anh tính nói gì đấy thì bị Tử
Phong đè xuống giường, thân hình nóng bỏng vẫn còn chút ẩm ướt kia áp
sát trên ngực cô. Ôi thôi rồi, lần này bị ăn lần hai rồi. Không những bị ăn mà còn bị hành hạ tinh thần nữa. Bỏ mợ rồi!!
Sau mấy giây đắm đuối nhìn nhau, Tử Phong vẫn chưa làm gì cả. Anh chỉ cười khẩy một phát, tuyên bố một câu xong rời đi treo khăn lên
– Anh không làm gì em đâu, trừ khi nào em van xin anh làm thôi.
Thế bất nào!! Mã Nhi nằm đơ trên giường căm phẫn nhìn Tử Phong, dạo
này cái tên biến thái đấy rất lạ. Toàn áp sát người ta xong giả vờ như
chuẩn bị hôn người khác khiến người khác cảm thấy hưng phấn xong rồi
không làm gì cả. Quăng bà người ta ra khỏi chỗ khác mà hả hê bước đi như thế thì anh vui lắm hả đồ khốn Tử Phong??
Tiêu Mã Nhi quả thực bị anh làm cho bực bội, nếu cứ tái diễn cái trò
đó nữa thì không biết khi nào cô sẽ đè anh ra mà tự làm luôn nhỉ?
Không! Không có chuyện đó đâu! Cô không có máu S (Cuồng dêm).
Tử Phong mở cửa bước vào, lần này anh vẫn mặc mõi cái quần cộc ngắn
ngủn. Nhìn cô một phát rồi lặng lẽ chui vào chăn ngủ, nhìn mặt thì đúng
là không có ý định làm gì cô rồi. Mã Nhi giơ tay phát biểu.
– Em ngủ ở đâu?
– Trên giường.
– Vậy thì anh phải xuống đất ngủ chứ?
– Sao lại thế?
– Vì ngủ chung với anh…nguy hiểm lắm.
– Anh mới là người nên nói câu đấy.
“…” =.= Anh không sợ một ngày nào đấy em ngất vì máu nóng dồn lên não à?
Mã Nhi vẫn chưa chịu nằm xuống, ý kiến ý cò tiếp.
– Vậy em xuống dưới đất ngủ.
– Tuỳ em, tối tiểu Mễ hay đi tè đem dưới đất. Chúc em may mắn.
“…” Trình độ trêu người khác của anh cao quá nhỉ?
– Thôi nào, ngủ đi. Anh không làm gì em đâu.
Nói đoạn, Tử Phong đưa tay quàng qua người cô trực tiếp kéo cô vào
lòng mình. Cằm anh thì gác lên đầu Mã Nhi, mắt lim dim như ngủ. Còn Mã
Nhi sớm đã chửi thề trong lòng, ôi moẹ ơi, cái cảm giác có chồng thì như thế này à? Chưa kịp hạnh phúc bao lâu thì bàn tay đặt ngay mông bóp
mạnh một phát, kèm theo giọng cười biến thái của người kế bên.
– Còn nghĩ ngợi nữa thì có chuyện đấy.
Tiêu Mã Nhi sợ quá, ôm gối ôm nhắm tịt mắt ngủ. Nhưng đã nửa tiếng
trôi qua, Mã Nhi không thể nào ngủ nỗi khi có người ôm mình. Thêm hơi
thở nóng ấm của Tử Phong cứ liên tục phả vào sau gáy của cô khiến hai
bên tai đỏ lên. Tim liên tục gào thét, thậm chí mồ hôi trên trán của Mã
Nhi còn túa ra. Căng thẳng quá, căng thẳng quá a~.
Cô nhẹ lắc đầu, nếu kéo dài tình trạng hiện giờ thì ngày mai hai con
mắt của cô sẽ bầm tím. Mà một khi đã bầm tím thì không biết người nhà
cô, người anh sẽ tưởng tượng ra được những chuyện động trời gì đây. Cô
hồi hộp nhấc cánh tay đang vòng trước bụng mình ra, cẩn thận từng li
từng tí để tránh trường hợp Tử Phong thức giấc nhưng nỗ lực của cô bất
thành. Tử Phong khó chịu “ưmm” một tiếng, cả hai tay còn ôm chặt cô vào
sát hơn nữa. Chân cũng vòng qua ghì chặt Mã Nhi và thế là tạo thành một
cái vòng kẹp cứng Mã Nhi bên trong.
Cô rất muốn chửi thề, cái tình cảnh này là quá thân mật rồi đấy nhé.
Đến nỗi cô còn cảm nhận được độ cứng và đàn hồi của bờ ngực, ngước mặt
lên thì sẽ thấy khuôn mặt đang yên giác trên đầu cô. Hừ! Vì quái gì anh
ngủ ngon như thế còn cô thì chật vật như thế này đây hả???
Bàn tay đặt trước ngực Mã Nhi bỗng bóp nhẹ, cô điếng người rên khẽ.
– Ngủ đi.
Tử Phong mắng nhẹ, mắt vẫn còn nhắm tịt. Còn Mã Nhi sớm đã khóc không ra tiếng, đây chẳng phải sàm sỡm một cách hợp pháp ư?
Mã Nhi thấy mình ngủ không được nên nhỏ nhẹ thủ thỉ, mặc kệ anh có đang ngủ hay không.
– Không biết ba mẹ anh thích em không nhỉ?
– Anh thích thì họ sẽ thích.
Cô tưởng nãy giờ anh ngủ rồi ai dè tên chết tiệt này chơi trò giả vờ ngủ lừa cô.
– Nói vậy sao được, ba anh không thích em thì sẽ ngăn không cho cưới đó.
– Ổng cứ thử xem.
“…”
– Mã Nhi này.
– Sao?
– Tôi yêu em.
Hơi ấm của anh khiến cô yên lòng, Mã Nhi thôi không quậy phá nữa nằm
im dựa vào ngực anh. Từ từ chìm vào giấc ngủ, bên tai vẫn còn nghe tiếng anh thoang thoảng “Ngủ ngon”.
Mã Nhi ngủ một giấc ngon lành tới sáng, do bị cái gì đấy cứ bóp bóp
nắn nắn người cô nên cô mới lười nhác tỉnh dậy xem coi rốt cuộc có
chuyện gì. Mở mắt ra đã thấy đôi mắt dâm tà của Tử Phong trước mast, còn thứ đang nắn bóp cô đấy chính là bàn tay nóng hổi của anh. Cô khôn ngại ngần gì hét toáng lên.
– Á Á Á Á Á.
Rồi tung một đấm vào bản mặt đẹp trai của anh, mặc dù đã là người yêu của nhau rồi nhưng xin hãy để cho cô có thời gian thích ứng được với
chuyện sáng sớm đã thấy mặt nhau này.
Tiêu Kỉ Duệ khônh biết từ đâu mở tung cửa, hoảng hốt hỏi “Chuyện gì,
Tử Phong khốn làm gì chị?” Và thế là nó thấy được những thứ không nên
thấy. Dĩ nhiến chính là cảnh tình tứ chăn trong chăn của hai người họ,
lần này thì Kỉ Duệ hét toáng lên đóng sầm cửa lại. La làng.
– Tôi chỉ mới 20 tuổi thôi đấy nhé!!
Xuỳ! Hai mươi tuổi chứ ít gì còn bày đặt ngại ngùng khi thays cảnh
này, mà dù sao vẫn đỡ hơn kẻ đã 25 đời xuân mà chẳng quen với việc ngủ
chung như Mã Nhi đây. Tử Phong vẫn nằm ôm Mã Nhi, anh không muốn rời
giường sớm đâu. Thần kinh Mã Nhi căng cứng, tay chân lóng ngóng không
biết nên ôm lại hay đỡ ra. Tử Phong thấy vậy thì phì cười, ôm cứng ngắc
luôn thử xem cô còn có thể làm gì nữa.
Đương nhiên Tiêu Mã Nhi chỉ biết cam chịu.
Khoảng tám giờ ba mẹ Tử Phong có mặt nên anh mới ngoan ngoãn thả cô
ra đánh răng rửa mặt. Nhưng anh rất biến thái nha, không tự mình đánh
răng mà lười nhác đẩy việc đó cho cô làm. Mã Nhi cật lực lắm mới đánh
xong răng cho con mèo Tử Phong đến lượt mình thì anh không thèm làm cho
bảo tự đánh đi kẻo béo thêm. Kháo! Cái răng liên quan méo gì đến mỡ của
cô hả?
Sửa soạn thay đồ gì cũng xong cả, anh với cô nhanh chóng có mặt chợt
nhìn thấy Kỉ Duệ đang ngượng ngùng ngồi một góc. Đừng nói đứa trẻ này
không chịu nổi cảnh ôm ấp của anh chị mình nha?
Ba Mạc nhác thấy bóng hai người thì vẫy bảo nhanh đến đây ăn sáng đi, bây giờ đã quá trễ rồi. Hai người nhìn nhau không hiểu, sao hôm hah ông Mạc hào hứng quá vậy.
Khác với bữa ăn hôm qua, hôm nay mọi người có vẻ im lặng hơn. Cô thấy không được lành cho lắm mà chắc do buổi sáng mọi người mới thức dậy nên không có tinh thần ấy mà. Bữa ăn chìm trong im lặng, mặt người nào
người nấy đều tối sầm.
Ăn cơm xong ba mẹ cô bắt đầu lâyd giỏ đi chợ, Tử Phong cũng vui vẻ đi theo nhằm giúp đỡ ba mẹ vợ bỏ mặc cô ở lại. Dặn cô rằng cố lên, lấy
lòng chút nào thì được chút nays. Không được thì kệ đi, không quan trong lắm đâu.
Mã Nhi thấy hơi lo lắng khi anh đi nhưng tự nhủ với kongf mình nhất định sẽ làm được. Mấy việc này có gì đâu mà khó.
Mã Nhi dọn hết chén bát dơ, cẩn thận lau bàn láng bóng không để Kỉ
Duệ nhún tay vào. Xong rồi cô đi rửa bát, còn hai ông bà Mạc vào phòng
của Tử Phong nói chuyện riêng. Kỉ Duệ thấy vậy thì đi theo, núp đằng sau cánh cửa nghe ngóng tình hình. Câu đầu tiên cậu nghe được là tiếng ông
Mạc phản đối việc kết hôn.
“Tôi nói rồi, tôi nhất định không để thằng Phong cưới con nhỏ ngốc đó đâu. Gia cảnh chẳng có gì đặc biệt, học vẫn tạm được, nghề nghiệp bèo
bọt nói trắng ra là người làm dưới tay thằng Phong. Chẳng có gì gọi là
môn đăng hộ đối thì làm sao cho cưới được? Tôi nuôi nó 25 năm chỉ để
cưới con nhỏ bèo bọt ấy sao?”
Mặt Kỉ Duệ đen đi, xúc phạm chị tôi, ông muốn chết sao?
“Ông đừng nói con Nhi như thế, con bé rất tốt vả lại cũng hiền nữa…”
“Hiền cơ á? Trước mắt bà và thằng Phong vậy thôi chớ đằng sau nó hổ
báo kinh người. Không nói con bé hai mặt là may rồi, sắc đẹp cũng trung
bình. Ai da, tôi thật không biết mắt thằng aohong có bị lệch hay không
hoặc do con bé đó bỏ bùa nó?”.
Bỗng cửa phòng Tử Phong bị đạp mở, Kỉ Duệ với đôi mắt long sòng sọc nhào vào hét lên dữ dằn. Nói thẳng mặt ông Mạc.
– Này! Đủ rồi đấy! Ngon nói trước mặt tôi và chị tôi này đừng ở đó mà đóng cửa thì thầm to nhỏ.
– Bà tháy chưa đến cả thằng nhóc em con bé còn chẳng ra gì?
– Ông già kia, ông đùng có nhìn thays bề nổi mà không nhìn đến tâm
của ngừoi khác. Ông có chắc mình hiểu rõ chị tôi không mà nói như đúng
rồi thế? Ông bảo chị tôi gia cảnh bình thường, ừ thì đúng rồi dấy. Nhà
chúng tôi chẳng giàu có gì nhưng chúng tôi vẫn sống nhăn răng đấy nhé.
Học vấn của chị ấy thực chất còn tuyệt hơn mấy lần con các người. Điểm
tiếng anh Toeic hay gì gì đấy đều điểm cao gần sát mức nhưng chị ấy vẫn
tự cho rằng mình không có chút năng lực nào. Bởi vì chị tôi tự ti như
thế nên lúc nào cũng cố găng nỗ lực hết mình, các người có biết được
điều đấy không?
Mã Nhi nghe tiếng Kỉ Duệ la ầm ầm thì vội rửa tay lật đật chạy vào,
chưa cần biết chuyện gì xảy ra hết nhưng vẫn ngăn Kỉ Duệ định làm chuyện gì đấy điên rổ. Kỉ Duệ lập tức đẩy cô ra chỗ khác, hét toáng lên quát
mắng cả chị mình.
– Chị đứng đó cho tôi, để tôi bênh chị. Lần đầu cũng như lần cuối, CẤM CHỊ BƯỚC ĐẾN ĐÂY.
Mã Nhi có hơi bị sốc, Kỉ Duệ dù nó hung dữ như thế nào cô đều biết
nhưng hung dữ cỡ này thì cô chưa được lần nào thấy cả. Chắc là có chuyện gì khiến nó bực bội quá nên mới vậy, thằng nhóc này ruột để bỏ ngoài
mặt cả. Kỉ Duệ cấm cản xong quay qua chép miệng hét lên tiếp, lần này
cậu phải bênh chị mình hết sức. Bởi vốn dĩ Mã Nhi không cần phải chịu
dựng những cái nhìn khinh thường của cha mẹ người mình yêu. Cậu luôn
muốn Mã Nhi hạnh phúc và, lần này cũng vậy. Lần cuối cùng cậu có thể làm gì đấy cho cô…
“Kỉ Duệ này, khi mày trở thành đàn ông rồi hãy bảo vệ cha và mẹ nhé. Đừng khóc lóc như bây giờ, xấu lắm.”
“Tôi biết rồi. Nhưng…chị không cần bảo vệ gì à?”
“Không cần đâu, chỉ cần mày và cha mẹ bình yên là được. Tao có thể tự lo. Quan trọng những người tao yêu thương được hạnh phục là được.”
________________________________
Vote & Cmt , Love
Moe ơi, Kỉ Duệ là công, là công đó nha. Em nó quá đỉnh, quá hung hăng rất hợp rất hợp :)))))