Chương 14:
* Đợi hoài đợi mãi chẳng ai thèm cmt cho ta, ta buồn ta hận ta… 5555 :(
Tiêu Mã Nhi đứng ở bên ngoài sảnh, bận tâm vì câu nói kia nhưng cô
hận nhiều hơn bận tâm. Cô thề cô mà biết nhà Tử Phong ở đâu thì cô sẽ
đến nhà hắn cài bom. Nghĩ thế thôi cho đỡ tức, cô xoay người bước về
phòng thư kí. Bỗng, cô thấy từ xa có nguyên đám bảo vệ hầm hố chạy theo
cái gì màu trắng trắng đang lao về phía cô. Chưa kịp định thần thì cô bị cái thứ trắng trắng ấy nhảy phóc lên bám vào người.
– Bắt con mèo đó lại!!- Một bác bảo vệ già chạy theo đám thanh niên đến hụt hơi, chỉ chỏ vào cái thứ trắng trắng trên người cô.
Tiêu Mã Nhi nhìn lại, thấy một con mèo mập lông xù thuộc kiểu ba tư
đang đưa hai con mắt xanh ngọc nhìn cô kiểu như van xin đưa nó thoát
khỏi đám bảo vệ ấy. Từ nhỏ đến giờ, con vật mà cô thích nhất chính là
mèo. Cô liền bị nó làm cảm động, vô thức xoay người về hướng ngược lại cắm đầu chạy.
Mấy chú bảo vệ kia ngẩn ngơ vài giấy rồi hét lên vài tiếng chạy rầm rầm đằng sau Mã Nhi.
– Bắt con mèo trên cô gái kia lại, bắt con mèo trên cô gái kia lại.
Tiêu Mã Nhi bồng con mèo chạy xung quanh tầng 10 làm náo loạn các
nhân viên làm trên tầng. Ai nấy đều xì xầm với nhau “đấy có phải là thư
kí Tiêu không? Sao cô ta lại bị đám bảo vệ rượt thế?” đến khi cô không
còn sức nữa cô đành lao vào phòng hội nghị trống không núp trong đó. Cô
ngồi gần ngay cửa, áp tai sát vào cửa nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Cảm thấy yên ắng rồi, cô mới bồng con mèo chạy nhanh vào phòng thư kí
khoá trái cửa lại.
Con mèo trắng mập thấy mình được an toàn, lao khỏi vòng tay cô nhào
vào cái thùng rác đựng đầy giấy tờ bị lỗi được vo tròn đổ ra khều khều
mấy cục giấy ấy mà chơi say sưa. Mã Nhi mỉm cười với sự hồn nhiên ấy,
ngồi bẹp xuống hỏi nó.
– Mày đi đâu mà vào được đây thế? Chủ mày sẽ kiếm mày đó.
Con mèo mập ngừng chơi, dụi dụi đầu và ngón chân sưng húp vì vừa chạy vừa mang cao gót của Mã Nhi. Tỏ ý nũng nịu đòi vuốt ve, cô mềm lòng đưa tay gãi gãi cổ nó.
– Thôi thì mày ở đây đến chừng nào chán thì đi.
Con mèo đưa móng vuốt chụp bàn tay cô, cạp nhẹ nhẹ khiến cô hơi nhột. Mã Nhi cười đùa với con mèo một lát rồi quay về bàn làm việc giải quyết đống giấy tờ.
Còn ở trong phòng giám đốc Ngôn Quân, hai vị lãnh đạo trẻ tuổi tối
cao ngồi bàn luận với nhau về việc làm ăn. Bỗng, chuông điện thoại reo
vang. Hai người bơ đi nhưng người gọi vẫn cố chấp gọi đến. Tử Phong đành xin phép nghe điện thoại. Ngôn Quân cười bảo cứ tự nhiên như ở nhà.
Mạc Tử Phong bấm vào nút nhận cuộc gọi, tiếng thét dội trời của trợ lý Triệu Anh xuyên thẳng vào tai anh.
– Tổng…tổng giám đốc. Tiểu Mễ chạy mất rồi!! Nó chạy đâu mất rồi!
– Cái gì? Cậu đang ở đâu?
– Tôi ở trên tầng 10, lúc tôi bồng nó ra thang máy thì nó liền phóng xuống đất chạy biến đi đâu mất rồi.
– Hừ! Cậu mà không tìm ra nó trước tôi thì tôi sẽ cắt tiền lương của cậu!
Tử Phong lạnh lùng cúp máy, đứng bật dậy lao khỏi phòng giám đốc.
Ngôn Quân không hiểu chuyện gì cà nhắc đi theo sau, miệng í ới gọi với
tên Tử Phong. Ra khỏi phòng, hai người chạm trán đám bảo vệ mặc đồ xanh
dương tay lăm lăm cái bao bố bự nhìn xung quanh như kiếm thứ gì đó. Tử
Phong lãnh đạm bước đến lại gần, mở miệng hỏi.
– Các ông có thấy một con mèo đi ngang qua đây không?
– Có, có. Nó bị cô nhân viên nào đó bồng đi đâu mất rồi!
– Cô nhân viên?
Tử Phong xoa cằm, nghĩ ngợi vài điều. Ngôn Quân muốn giúp đỡ, túm đại một bạn nhân viên đi trên hành lang tra khảo.
– Cậu có thấy một con mèo chạy ngang đây không?
– À…có một cô gái bồng nó chạy vòng vòng tầng 10 một tiếng đồng hồ hồi nãy. Nghe đồn là thư kí của anh đó.
Tử Phong cười gian xảo, lao đi đến bên phòng thư kí đập cửa rầm rầm
nhưng Mã Nhi không trả lời dường như cô sợ có bảo vệ nào đến bắt con mèo Tiểu Mễ đi.
– Mã Nhi. Tôi yêu cầu cô mở cửa ra, con mèo trong đó là mèo của tôi.
….
Không tiếng ai trả lời, anh tiếp tục hét lớn lặp lại câu nói đó lần này có tác dụng.
– Chứng minh đi, đùng có lừa tôi.
– Ok. Tiểu Mễ, nếu nhận ra bố thì Meo~ một cái đi.
Bên trong, Mã Nhi thấp thỏm nhìn con mèo trong lòng mình, nó nghe
tiếng người thủ thỉ thì như thói quen meo một cái dài. Đấy là điểm đặc
biệt của mèo Tiểu Mễ nhà họ Mạc. Mã Nhi thở dài, vẫn chưa tin lắm thách
đố Tử Phong tiếp.
– Tiểu Mễ đực hay cái? Loại gì? Thích ăn cái gì nhất?
– Thái giám, ba tư, thích ăn cá ngừ, cá hồi.
Tiêu Mã Nhi nghe đến từ thái giám, lật đật tách hai chân của bạn mèo
ra nhìn chòng chọc vào đó. Còn bạn mèo bị người ta nhìn, đâm ra ngại lấy tay che mặt. Sau một hồi “khám nghiệm” cô thấy rằng quả thật tên mèo
này đã bị thành thái giám.
Cô chống tay đứng dậy, bồng con mèo ôm vào lòng mở khoá cửa bước ra
ngoài. Tiểu Mễ nhìn thấy tên chủ của mình, vui vẻ đạp Mã Nhi ra chỗ khác lao đến ôm chầm lấy vai của Tử Phong. Tử Phong mặt không hề có cảm xúc, nắm gáy con mèo giơ trước mặt mình trừng mắt với nó.
– Tao đã bảo sao hả? Là không được chạy nhảy lung tung ở công ty.
Con mèo mập Mễ Mễ nhìn chủ mình bằng ánh mắt đáng yêu, ngây thơ hòng muốn được tha thứ.
– Dẹp cái ánh mắt mất nết đó đi, về nhà tao sẽ không tha cho mày.
Nghe thế, Mã Nhi hoảng hồn lao đến chụp con mèo vào lòng, cự nự bảo rằng.
– Anh hành hùng nó là đừng trách tôi!
Tiểu Mễ béo béo đồng tình dụi đầu vào mặt Mã Nhi, kêu meo meo. Đúng là một con mèo biết nịnh.
– Đây là mèo của tôi. Cô có quyền gì cơ?
Mã Nhi biết mình chẳng thể nói lại tên đấy, lạng lẽ trao lại cho anh
con mèo Tiểu Mễ. Mễ Mễ nằm cuộn tròn trên tay chủ nó, liếm liếm bàn tay
như không có chuyện gì xảy ra. Thậm chí nó còn bơ luôn cả Mã Nhi…
– Con mèo…nhà anh lật lọng thật.
– Mừng vì cô biết điều đó.
Nói xong, Tử Phong đặt mèo béo lên vai chắp hai tay sau lưng đi thẳng về phòng giám đốc làm việc tiếp, Ngôn Quân nán lại một chút xíu dặn dò
cô 2 giờ trưa mua cơm trưa ở căn tin lên giúp hắn. Cô ừ ừ vâng vâng rồi
đứng nhìn người đàn ông mặc vest đen trên vai lòi ra cái mông bự chảng
của mèo béo đi lững thững. Thật rất buồn cười!
Triệu Anh từ đâu chạy nhào đến chắn đường Tử Phong, nét mặt của anh
vô cùng tội nghiệp năn nỉ Tử Phong đừng trừ tiền lương anh nhưng họ Mạc
không thèm trả lòi hừ mũi tóm con mèo trên vai đặt vào lòng Triệu Anh.
Sang chảnh tiến bước. Mã Nhi đứng nhìn mãi không thôi, khoé miệng thấp
thoáng nụ cười.
Giám đốc Ngôn Quân ngẩn ra vì nụ cười đó, Ngôn Quân không hề biết
rằng thư kí của anh cười đẹp đến như vây. Một lúc sau anh mới lấy lại
bình tĩnh lết cái chân bị thương đuổi theo Tử Phong.
Đám đông đã giải tán, Tiêu Mã Nhi mở cửa phòng bước vào bàn làm việc. Chưa kịp đụng vào cây viết, ai đó đã gõ cửa tiếp. Mã Nhi bực mình ra mở cửa, thấy Triệu Anh trên tay cầm chai dầu đứng trước cửa.
– Cậu Triệu đến đây có chuyện gì ạ?
– À, không gì nhiều. Tổng giám đốc Mạc bảo tôi đem đến cho cô chai dầu xoa vào chân cho đỡ sưng tấy với một đôi dép lào.
Tiêu Mã Nhi sững người, lòng dấy lên cảm giác ngọt ngào khó tả. Cô
ngượng ngùng nhận lấy chai dầu và đôi dép cảm ơn Triệu Anh thật nhiều.
Rồi cô khép cửa, ngồi xuống ghế xoay ngắm nghía chai dầu trên tay mình
và đôi dép dễ thương dưới đất. Cô băn khoăn không hiểu sao anh ta lại
tốt với cô như thế dù mỗi khi gặp nhau là cãi lộn chí choé. Hết mua đồ
ăn cho cô ăn mỗi trưa giờ lại đến chai dầu khi chân cô bị thương.
Giả thiệt Tử Phong thích cô càng tăng lên nhiều hơn nữa nhưng cô
nhanh chóng bỏ qua suy nghĩ biến thái đó lấy dầu xoa xoa vào chân.
Đúng mười hai giờ trưa, Mã Nhi cùng với đôi dép lào chạy lạch bạch
xuống phòng ăn mua hai suất cơm trưa lên rồi lại lạch bạch chạy ngược
lên tầng 10 đưa phần cơm trưa kia đến cho tên giám đốc baby Ngôn Quân.
Ngôn Quân hài lòng bảo cô ra ngoài ăn cơm đi, để hộp cơm ở lại. Cô
gật đầu cầm hộp cơm ngồi ngoài sảnh ăn ngon lành. Bỗng một con mèo với
chiếc đuôi nhiều lông đi õng ẹo qua sảnh. Nhìn thấy người quen đang ăn
cơm liền nhiều chuyện õng ẽo đi tới. Nó nhìn cô meo meo như là xin ăn,
sau đó nó còn phóng lên ghế nhìn chòng chọc vào hộp cơm. Đến khi nhìn
thấy con cá ngừ nướng ngon lành nằm trong hộp, Tiểu Mễ liền giơ tay chỉ
chỉ vào con cá cộng thêm đưa mắt tội nghiệp nhìn Mã Nhi xin ăn.
– Mày muốn ăn?
– Meo.~~
– Mơ đi.- Nói đoạn, cô gấp một miếng thịt cá bỏ vào miệng ăn một cách trơ trẽn. Con mèo thấy thế, vẫn nhẫn nại chỉ vào van xin tiếp.
– Méo~~meo~meo.
….
– Meo meo~~
….
Meo~~ Tiểu Mễ vừa meo vừa lăn đùng trên ghế cuộn tròn người làm trò
dễ thương. Trái tim mỏng manh của ai đó đương nhiên bị đánh gục một cách nhục nhã. Tiêu Mã Nhi xé một tờ báo trải xuống sàn, rồi gấp con cá ngừ
nướng đặt trên tờ báo dâng hiến cho Tiểu Mễ.
Mễ Mễ lắc mông một phát phóng xuống gặm con cá nhai nhồm nhoàm khuôn
mặt hạnh phúc không thể tả. Tự nhiên, bóng người với đôi vest đen từ đâu bước ra kèm bộ mặt sát khí trên tay cầm dĩa đựng cơm cho chó mèo. Anh
nhìn con mèo mất nết đang ăn dưới đất rồi lại nhìn lên Mã Nhi đang thèm
thuồng con cá ngừ nướng. Lòng tự hỏi tại sao cô lại ngốc đến nỗi bị con
mèo quỷ đó lừa hết lần này đến lần khác.
Mạc Tử Phong lắc đầu dậm chân bước đến túm gáy con mèo, đoạn mắt long sòng sọc nhìn vào nó.
– Để cá ngừ cho mày một đống mà không ăn, đi xin ăn của con nhỏ ngốc này là sao hả?
– Anh nói ai ngốc cơ?
Mã Nhi tức giận, đặt đũa xuống nhìn Tử Phong hành hạ Mễ Mễ béo.
– Tôi nói cô đấy. Để một con mèo lừa không phải là ngốc chứ là gì?
Anh ẵm con mèo hứ một phát bước đi ngạo nghễ để lại Mã Nhi vẫn còn đang há hốc mồm.
Con mèo nó lừa cô ý hả?
Sao có thể được?
– Này! Sao anh tốt với tôi vậy?
Tử Phong dừng bước vẫn không quay đầu nhìn cô.
– Cô không cần biết.