Edit: Julia
Người chết là một người đàn ông.
Hơn nữa còn là người đàn ông trẻ tuổi, lịch sự, cười rộ lên, cả người trông rất vô hại.
Tất nhiên, đây chỉ là nhận định Phương Thanh đưa ra dựa vào thẻ căn cước trên người nạn nhân. Trên thực tế, thằng nhóc xui xẻo này bị người ta đâm tan tành, nằm ở trên mặt đất, bên chân Phương Thanh.
“Phó Vĩ 25 tuổi là người Cam Túc. Từ Bắc Kinh đến đây du lịch. Mấy ngày trước trọ ở khách sạn đại viện Diêu gia trước mặt.” Viên trinh sát dùng giọng lành lạnh báo cáo.
Mặt Phương Thanh âm trầm, xốc miếng vải trắng che phủ thi thể, liếc nhìn. Trong lòng chỉ cảm thấy đồ phá hoại cực kỳ. Khi anh ta đang muốn chuyển đi nơi khác, tại sao lại xuất hiện vụ án này. Ông trời đang chỉnh anh sao? Chỉ có điều, oán thầm thì oán thầm, Phương Thanh nhìn thi thể chằm chằm , cặp mắt kia còn độc hơn mắt ưng.
“Pháp y nói như thế nào?” Anh ta hỏi.
“Theo kết luận sơ bộ, thời gian tử vong là hừng đông hôm nay khoảng từ 1 đến 3 giờ sáng. Ngực và nhiều chỗ ở bụng bị hung khí sắc bén đâm bị thương, dẫn đến mất máu nhiều mà chết. Mặt khác, cổ tay có vết ứ đọng, có lẽ xảy ra đánh nhau với người khác. Hung khí là một thanh dao mỏng dài khoảng 15 đến 20 cm, chiều ngang khoảng 8-10 cm, thân dao có trọng lượng nhất định. Chất liệu cụ thể còn cần giám định thêm…”
“Tổng cộng đâm bao nhiêu nhát?” Phương Thanh hỏi.
“…Hơn bốn mươi nhát.”
Nhìn thi thể xong, Phương Thanh tựa vào xe cảnh sát bên cạnh, hút thuốc. Những cảnh sát lâu năm, nhìn thấy thi thể, cũng không đỡ được, ôm bụng nôn mửa liên tục ở cái rãnh bên cạnh. Phương Thanh mặt không đổi sắc, từ trong túi móc ra một viên kẹo bạc hà nhai để nâng cao tinh thần.
Ánh mặt trời rất lớn, bên ngoài tuyến cảnh giới, đầy người bu lại, đuổi cũng không đi. Ánh mắt Phương Thanh chậm rãi dò xét một vòng, hung thủ nói không chừng đang ở ngay trong đám người này.
Nhưng anh ta chỉ suy nghĩ vậy thôi. Biển người mênh mông, căn bản không nhìn ra.
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn hoàn cảnh chung quanh ngõ nhỏ, trong đầu bắt đầu phát thảo tình hình vụ án tối hôm qua.
Sau nửa đêm, cơn mưa lớn rơi xuống, Khi Phó Vĩ trở về, chắc là mắc mưa, đây là một con đường hẻo lánh thông đến cửa sau của khách sạn, một người đàn ông như Phó Vĩ, chọn con đường gần, cũng không có gì kỳ lạ.
Ở thành phố cổ, rất nhiều người sẽ chơi đến nửa đêm, thậm chí suốt đêm. Vì thế, Phó Vĩ trở về thời điểm đó cũng không kỳ quái.
Mặc dù nước mưa đã rửa trôi phần lớn dấu vết, nhưng đất đai gần chỗ thi thể, những vết máu đỏ đã được ngâm rất lâu. Đồng thời không có vết tích và căn cứ xác thực thi thể đã bị động qua. Sơ bộ có thể giả định nơi này là hiện trường gây án đầu tiên.
Hừng đông một giờ sáng, Phó Vĩ đi tới nơi này và gặp hung thủ.
Hung thủ sẽ ẩn núp sao? Còn gặp gỡ Phó Vĩ ở chính diện? Hai bên hẻm nhỏ là những vết tường lồi lổ, không có bất kì chỗ nào để ẩn núp. Cho nên, hung thủ chỉ có thể đứng trong mưa, chờ Phó Vĩ.
Phó Vĩ biết hung thủ sao? Nếu như biết có lẽ hắn sẽ dừng lại. Nếu như không biết, hẳn là chỉ nhìn thoáng qua.
Sau đó, hung thủ ra tay.
Một dao, hai dao, ba dao…Hai mươi dao! Bốn mươi dao! Đâm cho đến khi người thanh niên hoàn toàn thay đổi, gần như thành một đống bùn nát!
Vóc người Phó Vĩ không cao, hơi gầy, hung thủ dĩ nhiên không chiếm được tiện nghi và ưu thế tuyệt đối, nếu không cổ tay Phó Vĩ không có dấu vết xoay tay, bị đánh. Cho nên hung thủ cũng không phải người đàn ông to lớn , cường tráng.
Tiếp đó thì sao?
Tiếp đó, hung thủ bỏ chạy, mà Phó Vĩ nằm ở chỗ này, toàn thân đầy máu, chờ người đến phát hiện.
Máu.
Đúng vậy, máu.
Phó Vĩ bị xuất huyết động mạch chủ, tuy rằng bị nước mưa rửa trôi không ít, nhưng bên trong đất, trên tường vẫn có những vết máu đáng sợ. Mà hung thủ đã từng vận lộn với hắn, trên người tất nhiên cũng sẽ dính đầy máu tươi.
Nửa đêm một hai giờ, mặc dù là đêm khuya nhưng ở thành phố cổ cũng không xem là muộn. Cách mấy con ngõ chính là đường phố sầm uất, cùng với khách sạn trùng trùng điệp điệp. Một người toàn thân là máu, tay cầm dao, có thể chạy đi đâu?
….
Phương Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu, nói với hai người cảnh sát: “Lập tức điều động máy theo dõi ở năm con ngõ xung quanh, tôi không tin tên đó có thể trốn thoát.’
….
Ở một thành phố du lịch, xảy ra một vụ án như vậy, không khác nào chuyện long trời lở đất. Cấp trên không thiếu mở những cuộc họp quan trọng, sau đó phía bên kia ân cần chỉ bảo, lệnh cho anh ta nhất định phải điều tra và phá vụ án này trong vòng một tuần lễ.
Phương Thanh chưa từng lên tiếng, quay đầu bận rộn giống như con quay. Thân là chỉ huy đội cảnh sát, nắm bắt phương hướng điều tra và phá án là quan trọng nhất. Phương Thanh hiện tại tập trung lực lượng đi tìm kiếm những băng theo dõi ‘huyết nhân’ còn điều tra về cuộc sống của nạn nhân Phó Vĩ, đồng thời triển khai.
Một ngày sau, một đồng nghiệp được phái đi Cam Túc, Bắc Kinh phối hợp với cảnh sát địa phương lần lượt truyền về tin tức:
Phó Vĩ quê ở huyện Cam Túc, trong nhà có một mẹ già bệnh quanh năm nằm ở trên giường, cha là người đi làm nuôi gia đình, kinh tế tương đối khó khăn, nhưng thỏa mãn no ấm cũng không có vấn đề gì. Nghe nói sau khi nhận được tin con trai ông chết, cả nhà rất đau buồn, nhưng bởi vì giao thông bất tiện, cha già phải thu xếp tốt chuyện trong nhà, mấy ngày nữa mới có thể đến đây.
Phó Vĩ tốt nghiệp đại học nhân dân Bắc Kinh, chuyên ngành đại học trọng điểm, sau đó vào làm việc trong một công ty mạng. Cũng được xem là thanh niên tài giỏi đẹp trai. Trải qua điều tra, trong ngày thường hắn cũng không có thù oán với ai, không có người yêu, cũng không có tranh chấp tình cảm. Điều tra những người gặp gỡ quan hệ với hắn, thì không phát hiện bất luận người nào có động cơ giết người.
Về phần thái độ đối nhân xử thế của hắn, cảnh sát lại hiểu thêm một chút. Căn cứ theo lời bạn cùng phòng đại học với hắn nói: “Đại Vĩ bình thường tốt vô cùng, là người ôn hòa không tranh chấp với người khác. Khuyết điểm là, có hơi háo sắc, khi học đại học cậu ấy cũng có chơi gái. Nhưng cũng chỉ một hai lần, trong đại học rất nhiều nam sinh làm như vậy. Đúng rồi, cậu ấy nói từng yêu trên mạng, sau đó cô gái ấy không còn liên lạc với cậu ấy nữa, mới chấm dứt.”
Người bạn cùng thuê chung nhà với hắn ở Bắc Kinh cũng nói như vậy: “Phó Vĩ cũng không có kẻ thù, hiện tại thu nhập ở công ty cũng không tệ, cũng không có áp lực kinh tế và tranh cãi. Anh ta mới quyết định mấy ngày trước kỳ nghỉ đông lần này sẽ đến thành cổ, chỉ có mấy người bạn chúng tôi biết. Anh ta còn nói, có lẽ có thể có một cuộc gặp mặt tươi đẹp, ai ngờ…”
…
Hành tung Phó Vĩ sau khi đến thành cổ mấy ngày nay, đều bị cấp dưới của Phương Thanh đều tra hết sức rõ ràng. Ở khách sạn, không ra ngoài, đi uống rượu, đi dạo thành cổ. Những người phụ nữ hắn bắt chuyện ở quán bar, ông chủ nhà hàng hắn ăn cơm, đều bị hỏi thăm. Khiến người ta bất ngờ là Phó Vĩ chưa từng nảy sinh xung đột với bất kì người nào.
Ngay cả một cô một gái mấy ngày nay hắn từng chơi đùa, cũng bị mời về đồn công an. Cô gái đó trả lời rất cẩn thận: “Người thanh niên ấy… Tôi rất có ấn tượng với anh ta, anh ta bỏ tiền, tôi làm người dẫn đường cho anh ấy, đi chơi mấy ngày ở thành cổ.”
Cảnh sát cười cười, cũng không vạch trần lời cô ta nói.
“Không có gì đặc biệt. Chỉ là hơi háo sắc một chút, luôn động tay động chân. Còn hơi keo kiệt, khi tính tiền còn mặc cả với chúng tôi 50 đồng. Loại khách này chúng tôi cũng thấy nhiều rồi, ai giết anh ta vậy, thật đáng sợ…”
Khách sạn đại viện Diêu gia Phó Vĩ vào ở cũng bị liệt vào phạm vi điều tra. Bây giờ cũng không được xem là mùa đắt khách du lịch, nhưng cũng không là mùa ít khách. Người trọ ở khách sạn không nhiều không ít, nhưng người ở chung tầng với hắn có khoảng hơn mười người, cũng đã điều tra qua, không liên quan gì đến anh ta.
Thậm chí ngay cả người phụ trách ghi sổ đăng ký ở quầy tiếp tân, cũng đều bị hỏi thăm. Cô ta là người địa phương, khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng dấp không tệ, cô ta nói với cảnh sát:
“Người đó rất khôi hài, lúc nào cũng chơi đến nửa đêm mới trở về…Chủ động đến bắt chuyện? Đúng vậy, anh ta còn để lại số QQ cho tôi, rất chủ động, khi đó bác gái quét rác và nhân viên phục vụ khách sạn còn cười tôi nữa. Nhưng tôi không có ý định làm quen với anh ta.”
___
Đêm đã khuya, Phương Thanh và cộng sự đi gặp đối tượng nói chuyện cuối cùng. Anh ta mệt mỏi xoa xoa mi tâm, hai người đều châm thuốc.
Tổ giám sát và điều khiển ở sát vách vẫn còn đang xem từng cuộn băng ghi hình. Ước chừng tròng mắt sắp rớt ra ngoài nhưng vẫn chưa phát hiện manh mối.
“Tích” Điện thoại Phương Thanh vang lên, là tin tức giải trí mới đăng: <Kim Hiểu Triết đảm nhận nữ chính trong bộ phim điện ảnh lịch sử, hôm nay khởi động máy>
Phương Thanh đặt di động lại trên bàn.
“Đội trưởng Phương, vụ án này thật rắc rối.” Người cộng sự hít một hơi thuốc lá rồi nói.
Phương Thanh bưng ấm trà lớn, buồn bực uống từng ngụm lớn.
Còn phải nói.
Ngày thường, cảnh sát gặp phải những vụ án giết người, phần lớn là giết hàng xóm, yêu hận đan xen với tiểu tam ở bên ngoài, cùng lắm thì phạm tội giết người vì tiền mà tranh chấp bất hòa. Nhưng vụ án này, nhìn như đơn giản nhưng đã điều tra suốt hai mươi bốn giờ, một chút manh mối cũng không có.
Không có động cơ, không có người tình nghi. Người đó còn có thể tránh thoát máy theo dõi. Một trận mưa lớn đã yểm trợ cho hắn một cách tuyệt hảo
“Này, chúng ta không gặp phải ‘cái đó’ chứ?” Người cộng sự thấp giọng nói.
Phương Thanh im lặng không nói.
Người cộng sự im lặng thở ra một hơi: “Nếu thật sự gặp phải ‘cái đó’ đúng là xui xẻo tám đời.”