Hãy Nhắm Mắt Khi Anh Đến Ám Chi Lân (Phần 2)

Chương 4: Chương 4: Chương 3: Vụ án giết người ở Thành cổ (tt)




Edit: Julia

Phương Thanh suy nghĩ một chút đáp: “Hình như không giống.”

Cộng sự hỏi: “Tại sao?”

“Nếu như tâm lý biến thái, giết người ngẫu nhiên , nhưng mà hiện trường vụ án được dọn dẹp quá sạch sẽ. Rõ ràng kế hoach đã được lập từ trước giống như người bình thường, có điều anh ta điên cuồng đâm thi thể như vậy, quả thật có hơi biến thái.”

Hai người đều không nói nữa, dù sao loại án giết người như thế này, họ chưa từng trải qua.

Mắt thấy bóng đêm càng lúc càng tối, cảnh sát cũng không phải làm bằng sắt, Phương Thanh cho mọi người nghỉ nửa buổi tối về ngủ, còn anh từ từ đi ra khỏi cục cảnh sát

Ánh trăng rất sáng. Những lúc trong lòng không bình tĩnh, Phương Thanh thường thích đi tản bộ xung quanh thành cổ. Hơn nữa bây giờ vụ án vẫn chưa tra ra manh mối, anh vẫn theo đuổi nguyên tắc của lớp cảnh sát đi trước: Điều tra vụ án nếu gặp phải nút thắt thì nên đi đến hiện trường vụ án lần nữa, nói không chừng có thể tìm được thu hoạch mới.

Đi trong chốc lát, đi ngang qua khách sạn Diêu gia. Lúc này, mới hơn 11 giờ, cửa chính khách sạn mở rộng, liếc nhìn thì không có người bên trong. Lòng Phương Thanh vừa động, đi vào trong.

Nói đến khách sạn Diêu gia, toàn bộ thành cổ không người nào không biết, không người nào không hiểu. Diêu gia là vọng tộc ở địa phương. Chủ nhà hiện tại của nhà họ Diêu Diêu Viễn Qua, trên danh nghĩa cũng có mấy khách sạn, nhà hàng, công xưởng, cũng được xem là thổ hào (1). Đại viện nhà họ Diêu nghe nói được lưu lại từ thời Minh Thanh. Mà người một nhà họ Diêu nghe nói cũng sống trong căn nhà cũ gần đây.

Bốn góc sân nhà có bốn con thú bằng đá, hình dạng quái dị trông rất dọa người. Trong sân rất lớn, phía sau còn có một vườn hoa, bên trong có hồ cá, còn trồng không ít cây xanh. Phương Thanh đi vào trong vườn hoa, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh ao, đang cho ca ăn.

Phương Thanh lập tức nhận ra, ông ta chính là ông chủ nhà họ Diêu – Diêu Viễn Qua. Trên người ông mặc quần áo kiểu Trung Quốc màu xám đậm, vóc người trung bình. Phương Thanh đã từng xem qua tài liệu, ông ta khoảng 48 tuổi nhưng người thật lại được bảo dưỡng rất tốt, dáng dấp mới hơn 40 tuổi. tướng mạo đoan chính, khí chất nho nhã cởi mở.

Phương Thanh nhận ra ông, nhưng ông ta không nhận ra Phương Thanh. Thấy có người đến, Diêu Viễn Qua cười cười, nói: “Còn chưa ngủ?”

Tám phần coi anh thành khách ở trọ.

Phương Thanh cũng cười, không đáp mà hỏi ngược lại: “Đúng vậy, không ngủ được, ông cũng ở trong khách sạn?”

Diêu Viễn Qua nở nụ cười: “Tôi là ông chủ của nơi này.”

Phương Thanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Thất lễ! Thất lễ! Khách sạn này thật không tệ, ông chủ kinh doanh thật tốt.” Nói xong lại khen một vòng quanh khách sạn, nào là lắp đặt thiết bị có phong cách, cây cỏ các loại đều có phong vận. Diêu Viễn Qua nghe vẫn khẽ mỉm cười.

“Chỉ có điều…” Phương Thanh nhíu mày: “Nghe nói lầu một đằng trước có một vị khách, mấy ngày trước mới bị người ta giết. Việc làm ăn của khách sạn chắc cũng chịu ảnh hưởng? Nói thật, tôi nghe xong cũng cảm thấy sợ.”

Diêu Viễn Qua nhướng mày đáp: “Đâu có ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Thành cổ chưa từng có. Cậu yên tâm, vụ án giết người xảy ra ở trên đường, không phải ở trong khách sạn chúng ta, chẳng qua là mấy người khách trọ ở đây. Sau khi sự việc phát sinh, tôi đã lệnh cho nhân viên tăng cường bảo an, túc trực 24 tiếng đồng hồ. Chỗ chúng ta ở, nếu so sánh, còn an toàn nhất…Người trẻ tuổi đó, mấy hôm trước lúc cậu ta quay về, tôi đang đi dạo có đụng phải cậu ta, nói chuyện mấy câu. Chàng trai tốt vô cùng, thật đáng tiếc.”

Phương Thanh im lặng một hồi hỏi: “Ông chủ, bình thường đều ngủ trễ như vậy?”

Diêu Viễn Qua đáp: “Người lớn tuổi rồi giấc ngủ cũng ít. Buổi tối tôi thường cho cá ăn, hoặc đi tản bộ dọc theo khách sạn. Đã quen rồi.”

Từ khách ra nhà họ Diêu đi ra, Phương Thanh lấy máy tính xách tay ra, ghi lại đoạn đối thoại vừa rồi. Đây cũng là cách làm việc mà lớp cảnh sát đi trước truyền lại: Trí nhớ tốt không bằng đầu bút. Có một vài lời khai, nội dung thăm hỏi khi đó nghĩ không có gì khác thường, nhưng sau đó liên hệ với manh mối khác, nói không chừng tìm ra phát hiện mới.

Nhưng Diêu Viễn Qua trước mắt chưa nhìn ra điểm khả nghi, cũng không tìm thấy động cơ giết người rõ ràng.

Khi Phương Thanh đến hiện trường vụ án. Ở đó anh ta nhận được điện thoại của viên điều tra.

“Đội trưởng Phương, nhân viên điều tra ở hiện trường báo lại, ở hiện trường cách thi thể bốn mét tìm được nửa dấu vân tay rõ ràng.”

Trong lòng Phương Thanh vui mừng, nhưng lập tức nghe viên điều tra nói: “So sánh với kết quả, kết luận rất nhanh, vì đó là dấu vân tay của người bị hại.”

Cúp điện thoại, dưới ánh đèn u ám, Phương Thanh nhìn chằm chằm chỗ thi thể đã trống không, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía dấu vân tay trên tường mà viên điều tra nói. Từ vị trí cho thấy, người bị hại từ hướng đó trở về, đi ngang qua mặt tường này rồi mới bị hại, Phía trên tường có mái hiên ngăn nước mưa, thảo nào có thể giữ lại. Nhưng dấu vân tay này của người bị hại, không có tính tham khảo lớn.

Phương Thanh ngẩng đầu, đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này cách đường lớn, không gần không xa. Nhưng tên hung thủ không thể vác cả người đầy máu chạy trên đường. Như vậy chắc chắc tên đó sẽ ẩn núp ở trong nhà dân hay trong khách sạn nào đó. Nếu như là nhà dân, còn phải đề phòng không để cho hàng xóm nhìn thấy, nếu như là khách sạn, người khách có thể sao? Không cao lắm. Ai có thể để cho một người toàn thân đầy máu trở về khách sạn? Ngược lại, nhân viên làm việc có khả năng lớn hơn.

Suy nghĩ như vậy, hắn sẽ đi dọc theo hiện trường vụ án, tiếp tục đi về phía trước. Gặp giao lộ đầu tiên, hắn ta sẽ phát hiện ngọn đèn ở bên trái, phía bên phải không có đèn, tối hơn rất nhiều. Trong lòng anh nảy lên, tiếp tục đi về phía bên phải.

Đi khoảng chừng hơn chục mét thì tới ngã ba. Đã hơn mười hai giờ phía bên phải còn có tiệm cơm mở cửa, từng chậu nước bày ở bên ngoài, người làm thuê đang ở trước cửa rửa chén. Theo Phương Thanh biết, những gia đình ở gần đây, cảnh sát cũng điều tra qua, cũng không phát hiện người chứng kiến. Cho nên Phương Thanh đi về con đường phía bên trái không ai quẹo.

Đi như vậy chừng mười, hai mươi phút, Phương Thanh bỗng nhiên dừng bước chân lại

Phía trước là trường tiểu học bị bỏ hoang. Cửa sắt cao cỡ một người bị khóa chặt, bên trong là cái sân không lớn, đen như mực. Nếu du khách đi qua, có lẽ sẽ không để ý. Mà người địa phương đều biết, trường tiểu học này đã bỏ hoang nhiều năm. Bởi vì thủ tục phá bỏ và dời đi nơi khác chưa xử lý toàn bộ, cho nên vẫn không nhúc nhích.

Phương Thanh đi nhìn chung quanh một chút, cách đường lớn không xa nhưng đen như mực, có một cây đại thụ che khuất, không ai chú ý đến góc chết này. Trong lòng Phương Thanh đột nhiên đập nhanh, từ trong túi móc ra một đôi bao tay đeo lên, khẽ lật người qua bức tường một cái nhanh chân nhanh tay nhảy vào.

Một góc cây già được trồng ở trong sân, nhà lầu thấp bé, khắp nơi đều là hỗn độn, chỉ có ánh trăng u ám chiếu rọi mông lung. Phương Thanh ngẩng đầu lên, chỉ thấy xuyên qua cái sân có một lối đi, đó chính là cửa sau của trường tiểu học. Anh ta rón ra rón rén đến gần, mở khe cửa vừa nhìn, lại có chút ngoài ý muốn.

Thì ra cánh cửa thật sự không khóa, chỉ khép hờ. Ngoài cửa là hẻm nhỏ vắng lặng, không có một người, lướt qua mấy căn phòng lại nhìn thấy nóc nhà quen thuộc – Đại diện nhà họ Diêu, trong lòng Phương Thanh nảy lên. Xem ra đường vòng lại, cũng cách không xa.

Trên chốt cửa dường như dính một màu khá đậm. Phương Thanh từ trong túi lấy ra cây đèn pin, nhìn kỹ một chút hình như là vết máu.

Anh ta thu đèn pin lại, đi vào trong nhà.

“Kẹt’ một tiếng, khẽ đẩy cửa ra. Vết tường loang lổ, đất đầy bụi. Bàn ghế chất đống trong góc phòng. Phương Thanh mở đèn pin, cẩn thận điều tra từng chỗ. Trong góc tường có vết tích màu nâu đậm, còn nhỏ từng giọt xuống mặt đất, giống như vết máu, muốn không chú ý cũng khó.

Phương Thanh dùng miệng ngậm đèn pin, ngồi chồm hổm xuống mặt đất. Trong lòng có chút đắc ý.

Cái này, cũng tìm được rồi.

Người đó cả người đầy máu, không có chỗ để đi. Sợ là đã tìm đến nơi này, thay quần áo xong, sau đó bỏ trốn. Cho nên cảnh sát không thể tìm ra ‘người máu’ ở trong máy theo dõi trên đường. Những dấu vết ở hiện trường, cho dù là dấu vân tay hay dấu chân, cũng cùng loại với manh mối đi tìm!

Đang cúi đầu chăm chú nhìn, trong màng tai cực yên tĩnh, đột nhiên nghe được một âm thanh. Giống như có người giẫm vào lá rụng trong sân phát ra âm thanh. Trong lòng Phương Thanh rùng mình, suy đoán liên tiếp, dường như có nhiều quân cờ nhảy vào trong đầu anh ta --- Người đó làm việc cẩn thận, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, chuyện ngày đó xảy ra vội vàng, kẻ giết người tâm tình kích động, nóng lòng bỏ trốn. Ở chỗ này thay quần áo xong thì bỏ chạy. Sau đó nghĩ lại có lẽ sẽ nghĩ đến chỗ này vẫn còn lưu lại vết máu. Rất có thể vòng lại lần nữa, xử lý sạch sẽ.

Phương Thanh đột nhiên tắt đèn pin, bên trong rơi vào bóng tối. Anh ta dán trên cạnh cửa, chờ người đó đến gần.

Không khí im lặng xuyên qua da, mang lại cảm giác lạnh lẽo. Phương Thanh nhìn cánh cửa chằm chằm, đợi một hồi, quả nhiên nhìn thấy cánh cửa bị mở ra. Một người đàn ông cao gầy đi vào, mặc tây trang, tóc ngắn. Dưới ánh trăng, người vừa vào có khuôn mặt tuấn tú. Trên mặt không có bất kì biểu lộ gì, nhanh chóng tìm một vòng ở trong phòng, sau đó đi về phía vết máu trên mặt đất.

Anh ngồi chồm hổm xuống.

Phương Thanh cách anh không đến nửa thước.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phương Thanh chế trụ vai của anh một phen.

“Đừng nhúc nhích!”

Người đàn ông lấy làm kinh hãi, trở tay muốn thoát khỏi, Phương Thanh không ngờ anh lại có bản lĩnh như vậy, lại thêm đầu rất cao nên bị anh giãy thoát ra được.

Nhưng cũng chỉ có bản lĩnh thế thôi.

Phương Thanh thuận thế lôi cánh tay anh, rồi dùng chiêu quật ngã vai tuyệt đẹp khiến anh ngã thẳng xuống đất. Người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn rồi lên tiếng: “Động tác tiêu chuẩn như vậy…Là cảnh sát?”

Phương Thanh cười lạnh: “Anh là ai? Nửa đêm chạy đến đây làm gì?”

“Tôi…” Người đàn ông lại cười: “Xem ra đầu óc của anh xoay chuyển hơi chậm, rõ ràng hành động từ khi tôi vào cửa đến giờ lại không suy đoán ra tôi đến cũng làm việc giống như anh.”

Một câu nói dài như vậy khiến Phương Thanh có chút choáng váng. Anh mơ hồ cảm thấy người đàn ông này có phần kỳ lạ, không nói lời vô ích nữa, anh ta lấy còng ra, ‘răng rắc’ một tiếng, còng đối phương lại, đẩy ra ngoài: “Về đồn cảnh sát trước rồi nói.”

Phương Thanh mở đèn pin lên nhìn thấy người đàn ông nhìn cái còng chằm chằm, vẻ mặt không thể tin được, nhìn rất chăm chú, trong lòng Phương Thanh khẽ động: Trước đây anh với người cộng sự suy đoán tội phạm có lẽ là một tên tâm lý biến thái. Xem ra có chút giống. Anh âm thầm xốc lại 200% tinh thần, cảnh giác nhìn tên nghi phạm đề phòng anh đột nhiên phát điên.

Phương Thanh kêu vài đồng chí điều tra lái xe đến đón, đồng thời phong tỏa hiện trường. Cũng may, dọc đường đi, người đàn ông này rất yên lặng. Phương Thanh lái xe, thi thoảng quay đầu liếc mắt nhìn anh, lại phát hiện ngón tay anh ta đang gõ nhè nhẹ từng cái lên đùi, bộ dạng rất nhàn nhã.

Vì vậy, cảm giác cổ quái trong lòng Phương Thanh càng mãnh liệt hơn.

Trở lại trong cục đã là hai giờ sáng. Mấy cảnh sát vẫn còn trực ban, nghe nói bắt được một tên tình nghi trở về, đều sôi trào. Phương Thanh không có hành động thiếu suy nghĩ, cũng không nói toạc ra. Anh đưa người đàn ông kia vào phòng thẩm vấn, chỉ gọi người cộng sự với mình, rồi đóng cửa lại thẩm vấn.

Một ngọn đèn trắng sáng rực lên, chiếu sáng phòng thẩm vấn lạnh lẽo vừa cứng rắn, lại vừa nghiêm túc.

Phương Thanh và người cộng sự liếc nhìn nhau một cái, người cộng sự ho nhẹ rồi ngồi xuống, bưng tách trà nóng đưa cho người đàn ông.

Người đàn ông có lẽ vì bị còng tay quá lâu, nên sắc mặt hơi khó coi, nâng tách trà lên uống một ngụm rồi nói: “Lá trà lâu năm, có chút vị mốc rất khó uống. Đồn cảnh sát các người ngay cả cơ sở văn minh và kiến thiết cũng làm không tốt.”

“Đừng nói nhảm.” Phương Thanh gầm nhẹ: “Tên họ?”

Ngón tay người đàn ông gõ trên tách trà một cái: “Bạc Cận Ngôn.”

“Tuổi?”

“28.”

“Quê quán?”

“Thành phố Đồng.”

“Nghề nghiệp?”

“Chuyên gia phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm đặc biệt Bộ công an, kiêm giáo sư thỉnh giảng đại học công an.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.