Những thành phố nhỏ ở phương nam như thành phố Đồng đến dịp
giáp Tết đều rất rộn ràng và gấp gáp. Nhà nhà bận rộn chuẩn bị hàng Tết, chuẩn
bị bữa cơm tất niên thịnh soạn. Phần lớn người đi làm ăn xa cũng tìm mọi cách
trở về. Năm nào sự bận rộn cũng lặp đi lặp lại, nhưng phảng phất chỉ có vậy,
trong lòng con người mới xuất hiện nỗi vấn vương. Mà nỗi vấn vương liên quan đến
gia đình, lúc nào cũng khiến con người ta cảm thấy an ủi và thỏa mãn.
Mẹ của Giản Dao là người phụ nữ chăm lo gia đình điển hình.
Dưới sự sắp xếp của bà, hai chị em Giản Dao cắm đầu lao động mất mấy ngày, cả
nhà cuối cùng cũng đón chào năm mới.
Vào ngày ba mươi Tết, từ sáng sớm, toàn thành phố đã không
ngừng tiếng pháo nổ. Cả gia đình Giản Dao ăn bữa cơm tất niên vào buổi trưa rồi
cùng nhau đến nhà bà ngoại cô.
Mẹ Giản Dao có đông anh chị em. Người lớn tụ tập trò chuyện
uống rượu, trẻ em chạy đi chạy lại hò hét nô đùa. Giản Dao và Giản Huyên đương
nhiên chỉ chơi với lũ trẻ một lúc. Ăn cơm tối xong, hai chị em nằm trên giường
trong phòng bà ngoại, mỗi người chiếm một đầu đọc tin nhắn.
Tin nhắn chúc mừng năm mới nhanh chóng lấp đầy hộp thư của Giản
Dao. Cô xem qua từng tin nhắn, rồi gửi lời chúc mừng tập thể. Phó Tử Ngộ cũng
nhắn tin cho cô, anh viết: “Tiểu thư Giản Dao uy vũ, xin cho phép tôi biểu đạt
niềm hân hoan của tôi và gửi đến em lời chúc phúc trong ngày lễ trọng đại này.
Chúc em ngày càng xinh đẹp, luôn luôn vui vẻ.”
Cách sử dụng tính từ của anh thật khác người.
Giản Dao mỉm cười, cô không để bụng, nghiêm túc gửi tin nhắn
chúc phúc cho Phó Tử Ngộ. Ngẫm nghĩ thế nào, cô tìm số điện thoại của Bạc Cận
Ngôn, bấm nội dung đơn giản nhất ‘Chúc mừng năm mới’ và gửi vào máy anh.
Lúc này trời đã tờ mờ tối. Bên ngoài cửa sổ ánh lửa chớp
loà, tiếng pháo râm ran. Thỉnh thoảng còn có pháo hoa nở rộ trên bầu trời, cảnh
tượng rất ấm áp. Giản Dao đột nhiên nghĩ thầm: ‘Không biết Bạc Cận Ngôn trải
qua đêm giao thừa như thế nào? Anh một mình ngồi ăn cá, dưới chân có con rùa
như ngày thường? Hay là Phó Tử Ngộ từ thành phố B quay về đây đón Tết cùng anh?
Nhưng Phó Tử Ngộ cũng cần về bên người thân chứ?’
Giản Dao đang chìm trong suy tư, điện thoại di động bất chợt
đổ chuông. Là Bạc Cận Ngôn gọi tới.
Từ sau khi Giản Dao từ chối lời đề nghị làm việc, hai người
không liên lạc với nhau, cũng chẳng có chuyện gì cần liên lạc. Giản Dao bắt
máy: “Alo! Chúc mừng năm mới!”
Giọng nói vốn trầm ấm của Bạc Cận Ngôn lúc này hơi khàn
khàn, nhưng ngữ điệu vẫn cao ngạo như thường lệ: “Em đang làm gì?”
Giản Dao nhíu mày: “Tôi chẳng làm gì cả.”
Bạc Cận Ngôn: “Vậy em hãy tới đây đi. Nhà tôi có rất nhiều
pháo hoa không dùng đến, em hãy mang hết đi.”
Giản Dao cảm thấy kỳ lạ, tại sao Bạc Cận Ngôn lại có pháo
hoa? Chắc chắn không phải anh tự mua mà là người khác tặng. Phó Tử Ngộ hay người
của Cục Cảnh sát tặng anh nhỉ?
Giản Dao mỉm cười, trả lời: “Không cần đâu, cám ơn anh. Anh
có thể tự đốt.”
Bạc Cận Ngôn cất giọng lãnh đạm: “Thật ngại quá, tôi không
có hứng thú với hoạt động đốt mấy thứ có hình thù kỳ quái lại khó ngửi, đồng thời
tạo ra thể khí càng khó ngửi đó.”
Giản Dao: “... Được, tôi và Giản Huyên sẽ đi lấy ngay. Cám
ơn anh.”
***
Trước khi nhận được tin nhắn của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn ngồi
trước lò sưởi ấm áp đọc sách một mình, người anh cuộn tấm thảm dày. Tivi màn
hình tinh thể lỏng treo trên bức tường bên cạnh đang phát chương trình liên
hoan chào đón năm mới (*) nhưng không có ai xem.
(*)
Chương trình liên hoan chào đón năm mới, gọi tắt ‘Xuân vãn’, là chương trình
văn nghệ tổng hợp, phát vào đêm giao thừa rất được người Trung Quốc yêu thích.
Sau khi cúp điện thoại, Bạc Cận Ngôn ném tấm thảm sang một
bên, đứng dậy đi lên phòng chứa đồ trên tầng hai, miệng anh khe khẽ huýt sáo. Mấy
ngày qua, anh nhận được rất nhiều pháo hoa từ Phó Tử Ngộ, Cục Cảnh sát thành phố
Đồng và chủ nhiệm một văn phòng thuộc Bộ Công an... Pháo hoa chất đầy trong hai
cái thùng lớn, Bạc Cận Ngôn ném cả hai thùng ra ngoài cửa. Sau đó, anh mở toang
cửa ra vào.
Làm xong những việc này, Bạc Cận Ngôn lại quay về ghế sofa,
trùm tấm thảm lên người, tiếp tục đọc sách.
Giản Dao và Giản Huyên mượn xe ô tô của chú tự lái đến nhà Bạc
Cận Ngôn. Còn chưa tới ngôi biệt thự, bọn họ bắt gặp vô số thanh niên đang bắn
pháo hoa bên bờ sông rộng lớn dưới chân núi. Cả bờ sông chói lòa ánh lửa.
Đi đến cửa nhà Bạc Cận Ngôn, nhìn thấy hai thùng pháo hoa rất
lớn trên mặt đất, hai chị em Giản Dao đều sững sờ. Giản Dao dõi mắt về phía Bạc
Cận Ngôn, nhưng anh không để ý đến cô.
Giản Dao đành lên tiếng trước: “Nhiều như vậy, chúng tôi
không cầm nổi. Chúng tôi chỉ lấy một ít thôi.”
Bạc Cận Ngôn: “Em không cầm thì bỏ đi, để lại cho tôi làm
gì?”
Giản Huyên phì cười, lập tức phản đối: “Không được! Làm vậy
quá lãng phí, cũng không an toàn. Chi bằng để em chơi hết.” Nói xong, cô nhìn
Giản Dao bằng ánh mắt nôn nóng.
Giản Dao hỏi Bạc Cận Ngôn một câu mang tính thăm dò: “Anh có
thể giúp chúng tôi chuyển ra ngoài không?”
Bởi vì là đêm giao thừa nên càng về khuya, càng đông người
ra ngoài bắn pháo hoa. Bờ sông tối đen như dải lụa sáng lấp lánh.
Hai chị em Giản Dao bê một thùng pháo đi trước, Bạc Cận Ngôn
ôm một thùng đi theo sau. Giản Dao hơi bất ngờ trước việc anh chịu động đậy
chân tay nhưng cô nhanh chóng có đáp án, trước đây anh cũng thường ra bờ suối
xách cá cô câu được.
Hai chị em Giản Dao lấy một quả pháo to nhất đặt xuống bãi đất
trống trước mặt. Sau khi châm lửa, họ lập tức chạy về chỗ cũ. Lúc này, Giản Dao
mới phát hiện Bạc Cận Ngôn đã đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt đen nhánh.
Pháo hoa của bọn họ đẹp nhất ở khu vực đó, nở rộ như bông
hoa lửa, thỉnh thoảng còn hiện ra hình mặt cười rất rõ ràng và đáng yêu. Nhiều
người ở bờ sông đều ngẩng đầu ngắm nhìn, đám trẻ con hò reo vang dội. Giản
Huyên vui mừng, chắp tay trước ngực, luôn miệng xuýt xoa: “Đẹp quá! Thích thật
đấy!”
Giản Dao cũng cười tủm tỉm. Đang định lên tiếng, cô bất chợt
nhìn thấy Bạc Cận Ngôn chau mày liếc Giản Huyên, tựa hồ muốn nói điều gì đó.
Nhớ đến ‘định nghĩa’ về việc bắn pháo hoa của anh trước đó,
Giản Dao lập tức nghiêm giọng: “Anh đừng nói gì cả.”
Người đàn ông này hễ mở miệng liền phá tan bầu không khí.
Bạc Cận Ngôn quay đầu nhìn cô, quả nhiên im lặng.
Trên bờ đê có rất đông thanh niên, mọi người nhanh chóng hòa
thành một nhóm chơi đùa vui vẻ. (Tất nhiên không bao gồm Bạc Cận Ngôn.)
Một người đàn ông trẻ tuổi đề nghị xếp pháo hoa thành hàng,
mọi người đều cảm thấy ý kiến này không tồi, liền xếp pháo hoa thành một dãy
dài để mấy người đồng thời châm ngòi. Trong lúc phân công nhiệm vụ, người đàn
ông thấy Bạc Cận Ngôn đứng cô độc một mình, liền nói với Giản Dao: “Bạn cô
trông chất thật đấy.” Bên cạnh anh ta có một bé gái tầm năm sáu tuổi, cô bé cất
giọng lanh lảnh: “Chị ơi, sao anh kia không đốt pháo? Có phải anh ấy sợ pháo
như em không?”
Tất cả mọi người đều phì cười, Giản Dao cũng cười. Cô ngoảnh
mặt nhìn Bạc Cận Ngôn, trong đầu vụt qua ý nghĩ, cô lập tức cao giọng: “Bạc Cận
Ngôn, anh có thể lại đây giúp tôi đốt mấy quả pháo hoa không?”
Năm người đồng thời châm lửa vào hai mươi quả pháo hoa rất lớn.
Việc đốt pháo hoa chú trọng động tác chính xác và nhanh chóng. Giản Dao và những
người khác tay cầm bật lửa hoặc que hương ngồi xổm trước hộp pháo, bộ dạng rất
khẩn trương. Sau khi châm ngòi, bọn họ sẽ lập tức chạy mất.
Bạc Cận Ngôn mặc áo khoác gió ngồi trước mấy quả pháo hoa, một
tay anh đặt ngay ngắn trên đầu gối, bàn tay còn lại cầm cái bật lửa, ngọn lửa
nhảy nhót trên ngón tay anh. Anh cúi thấp đầu, thong thả châm ngòi từng quả
pháo.
“Anh nhanh lên một chút!” Giản Dao vừa đốt pháo vừa thúc giục
Bạc Cận Ngôn.
Anh nhướng mắt nhìn cô, khóe mắt ẩn hiện ý cười nhàn nhạt:
“Trò này cũng có thể khiến em căng thẳng?”
Giản Dao lập tức ngậm miệng.
Cả đống pháo hoa được châm ngòi. Đám con trai kêu lên một tiếng,
co giò chạy mất. Giản Huyên vừa cười vừa chạy ra xa. Bạc Cận Ngôn cũng làm
xong, Giản Dao kéo tay anh, anh mới thong thả đứng dậy. Thấy các sợi dây dẫn
tóe lửa, Giản Dao mặc kệ Bạc Cận Ngôn, tự mình bỏ chạy.
Chạy vài bước, Giản Dao liền nghe thấy tiếng ‘bụp bụp bụp’ cực
lớn, sau đó là quả pháo bay vút lên bầu trời. Cô quay đầu, pháo hoa như vô vàn
ngôi sao đang rơi xuống, như đóa hoa lửa nở rộ, xán lạn đẹp đẽ vô cùng. Tất cả
mọi người đều tránh ra xa, chỉ duy nhất thân hình cao lớn của Bạc Cận Ngôn vẫn ở
đó, anh sải bước dài từ trong ánh sáng nhiều màu sắc đi ra ngoài.
“Đẹp trai quá!” Bên cạnh có cô gái cảm thán.
Bạc Cận Ngôn không để ý đến một ai, anh ném cái bật lửa cho
Giản Dao: “Tôi xong rồi.”
Giản Dao dồn toàn bộ sự chú ý vào pháo hoa rực sáng trên bầu
trời, cô tùy tiện đáp: “Được, anh vất vả nhiều. Cám ơn anh.”
Một lúc sau, pháo hoa cháy gần hết, Giản Dao đột nhiên nhớ đến
Bạc Cận Ngôn, cô quay đầu ngó nghiêng tìm anh. Bạc Cận Ngôn ở cách cô không xa,
anh ngồi xổm xuống trước mặt bé gái. Giản Dao tiến lại gần, nghe thấy anh nói với
bé gái: “Cháu bé, cháu cho rằng tôi sợ hỗn hợp lưu huỳnh, bột than củi và kali
nitrat đó hay sao? Trên thực tế, tôi đã từng tập gỡ trái bom có lượng thuốc nổ
gấp một trăm lần thứ này...”
Giản Dao lập tức kéo Bạc Cận Ngôn đứng dậy, đồng thời nói với
phụ huynh bé gái: “Xin lỗi, mọi người đừng bận tâm đến anh ấy...”
Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, chị em Giản Dao đã đốt hết hai
thùng pháo hoa, đám đông ở bờ sông cũng dần giải tán. Lúc này, mẹ Giản Dao gọi
điện thoại, dặn hai chị em ban đêm đừng ở bên ngoài quá lâu.
Giản Dao cúp điện thoại, quay sang nói với Bạc Cận Ngôn: “Chúng
tôi về trước đây, hôm nay rất cám ơn pháo hoa của anh.”
Giản Huyên cũng nói: “Cám ơn anh.”
Bạc Cận Ngôn: “Khỏi cần cám ơn, tạm biệt.” Dứt lời, anh liền
quay người đi về nhà.
Nhìn thân hình cao lớn của anh nhanh chóng biến mất trong
đêm tối, Giản Huyên cảm thán: “Chị, anh ấy một thân một mình đón giao thừa,
đáng thương thật đấy.”
Giản Dao dõi mắt về phương hướng có Bạc Cận Ngôn, mỉm cười
đáp: “Tin chị đi, chắc anh ấy không cảm thấy bản thân đáng thương. Ngược lại,
anh ấy cho rằng buổi tối hôm nay quá ồn ào và vô vị ấy chứ.”
Mấy ngày Tết trôi qua rất nhanh. Trong khoảng thời gian này,
Giản Dao đi chúc Tết người thân và bạn bè, tụ họp với bạn học cũ. Cô không gặp
Bạc Cận Ngôn một lần.
Hôm nay là rằm tháng giêng, cũng chỉ vài ngày nữa Giản Dao sẽ
phải quay về trường học.
Buổi chiều, nhà Giản Dao xuất hiện một vị khách bất ngờ, đó
là lão Tiếu và cậu con trai may mắn sống sót của ông ta.
Bọn họ đến để cám ơn Giản Dao.
Lão Tiếu mang theo một túi quà đặc sản quê nhà rất lớn, Giản
Dao không nhận nhưng họ cứ khăng khăng để lại. Mẹ Giản Dao nhiệt tình mời hai bố
con lão Tiếu cùng ăn tối và xem chương trình văn nghệ Tết Nguyên Tiêu.
Mẹ Giản Dao bận rộn trong bếp, Giản Huyên dẫn con trai lão
Tiếu về phòng chơi game. Bố dượng Giản Dao là chú Tạ, lão Tiếu và Giản Dao ở phòng
khách uống trà trò chuyện. Nhắc đến tai họa xảy ra trước đó, lão Tiếu vẫn chưa
hết sợ hãi: “May nhờ có giáo sư Bạc. Tôi có nghe mọi người nói, giáo sư Bạc đọc
vanh vách tên súc sinh đáng chết cứ như thầy bói.”
Nói đến đây, lão Tiếu kể chuyện đi thăm Bạc Cận Ngôn mấy
ngày trước. Hóa ra ông cũng xách túi đặc sản tương tự mang đến ngôi biệt thự để
tặng Bạc Cận Ngôn. Kết quả anh không mở cửa cho bố con ông, chỉ nói vọng ra
ngoài: “Cám ơn, nhưng tôi không cần, tạm biệt.” Khi ông kiên trì gõ cửa, anh
buông một câu: “Xin đừng làm phiền.”
Lão Tiếu thở dài: “Thật ra chúng tôi chỉ muốn cám ơn cậu ấy.
Cậu ấy cứu con trai tôi, ân tình lớn như vậy, tôi không biết làm thế nào để báo
đáp.”
Chú Tạ kính lão Tiếu một chén: “Anh cũng đừng để trong lòng.
Phàm là chuyên gia cao thủ đều có tính cách kỳ quặc. Anh biểu đạt tâm ý là được
rồi.”
Giản Dao gật đầu tán thành.
Lúc này, mẹ Giản Dao thò đầu ra khỏi nhà bếp: “Giản Dao, con
nói giáo sư Bạc sống một mình ở trên núi đúng không? Hay là mời cậu ấy đến nhà
mình cùng ăn cơm và đón Tết Nguyên Tiêu?”
Nghe bà nói vậy, lão Tiếu nhìn Giản Dao bằng ánh mắt mong chờ.
Giản Dao đành lên tiếng: “Con sẽ thử xem sao. Mẹ làm thêm món cá nữa đi ạ.”
Giản Dao gọi điện thoại, người bắt máy lại là Phó Tử Ngộ.
Không biết anh đến thành phố Đồng từ bao giờ.
“Cậu ấy nhốt mình trong phòng, không rõ đang làm trò gì, máy
di động cũng không cầm theo... Đến nhà em ăn cơm? Giản Dao, em đúng là rất tuyệt.
Được, lát nữa bọn tôi sẽ đến. Em yên tâm đi, kiểu gì tôi cũng lôi cậu ấy ra
ngoài.”
Tầm chạng vạng tối, Phó Tử Ngộ và Bạc Cận Ngôn xuất hiện ở cửa
nhà Giản Dao. Phó Tử Ngộ cầm chai rượu vang và mấy hộp bánh. Bạc Cận Ngôn đi
sau Phó Tử Ngộ, anh vẫn diện comple giày da chỉnh tề như thường lệ, gương mặt
thanh tú toát ra vẻ lãnh đạm. Anh liếc Giản Dao qua đám đông rồi sải bước dài
đi vào nhà.
Gặp giáo sư Bạc trong truyền thuyết, chú Tạ và mẹ Giản Dao
hơi kinh ngạc. Có lẽ bọn họ không ngờ anh còn trẻ như vậy.
Mọi người ngồi vào bàn ăn. Phó Tử Ngộ khéo léo trong giao tiếp,
chào hỏi thân thiết: “Cô chú, lão Tiếu, tiểu Tiếu.” Mọi người đều cười vui vẻ.
Trong khi đó, Bạc Cận Ngôn tỏ ra rất bình thản, anh chỉ gật đầu: “Xin chào!” Rồi
lặng lẽ ngồi xuống ghế.
Là chủ nhà, chú Tạ mở miệng trước tiên. Thật ra chú cũng chỉ
muốn khách sáo hàn huyên vài câu để không khí thoải mái hơn. Chú nói với Bạc Cận
Ngôn: “Nghe nói bên Mỹ xét duyệt giáo sư rất khó. Tiểu Bạc còn trẻ như vậy đã
là phó giáo sư, thật không đơn giản chút nào.”
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, thản nhiên trả lời: “Thật ra với
thành quả của tôi trong công việc, hoàn toàn có thể được phong làm giáo sư trở
lên. Chỉ vì tuổi tác không đủ nên bọn họ từ chối.”
Chú Tạ: “... Vậy à? Cậu còn lợi hại hơn sự tưởng tượng của
chúng tôi.”
Bạc Cận Ngôn mỉm cười: “Cám ơn.”
Phó Tử Ngộ quay sang Giản Dao, bày ra vẻ mặt ‘tôi biết ngay
mà’. Giản Dao cười tủm tỉm, không lên tiếng.
Một lúc sau, lão Tiếu đỏ mắt, kéo con trai, cầm ly rượu đứng
dậy: “Giáo sư Bạc, chúng tôi sẽ không quên ơn cứu mạng của cậu. Cha con chúng
tôi uống cạn ly này, cậu tùy ý.”
Bạc Cận Ngôn đáp: “Tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình, không
tồn tại thứ tình cảm cá nhân như ‘ơn cứu mạng’ mà chú nói. Vì vậy, chú không cần
cám ơn tôi.”
Giản Dao lập tức cầm ly rượu đặt trước mặt Bạc Cận Ngôn nhét
vào tay anh. Phó Tử Ngộ ở bên cạnh pha trò: “Cận Ngôn là người khiêm tốn. Cậu ấy
nói thế, chính là không muốn chú để chuyện đó trong lòng...”
Phó Tử Ngộ rõ ràng là cao thủ điều tiết không khí. Anh nhanh
chóng dẫn dắt đề tài sang hướng khác, ví dụ công việc của Giản Dao.
“Kỳ sau không có tiết học. Quay về trường là em đi thực tập
ngay, cũng chẳng khác gì đi làm.” Giản Dao cười nói. Bởi vì trong lòng có sự chờ
mong nên gương mặt cô vô cùng rạng ngời.
Con gái sắp bước ra xã hội, người mẹ khó tránh khỏi lo lắng.
Bà Giản cất giọng hiền từ với Giản Dao: “Con sống ở bên ngoài, mẹ cũng không thể
chăm sóc con. Con lại sắp thuê nhà ở thành phố B, mọi sự nên cẩn thận.”
Lúc này, Phó Tử Ngộ đã uống không ít rượu, gương mặt anh đỏ
bừng. Anh cười hì hì: “Em định thuê nhà đấy à? Chuyện này dễ giải quyết thôi.”
Anh quay sang mẹ Giản Dao: “Cô ơi, gần đây cháu cũng giúp Bạc Cận Ngôn tìm nhà ở
thành phố B. Cháu đã đi xem mấy căn hộ, hoàn cảnh không tồi, lại ở gần Bộ Công
an, nơi đó an ninh rất tốt. Để cháu nhân tiện tìm giúp Giản Dao.”
Giản Dao ngẩn người, nhìn Bạc Cận Ngôn. Anh cũng đi thành phố
B?
Dường như phát giác ra nghi hoặc của cô, Bạc Cận Ngôn từ tốn
mở miệng: “Tôi đi làm.”
Giản Dao nghĩ cũng phải, anh là chuyên gia do Bộ Công an đặc
biệt mời về, không thể ở thành phố Đồng mãi.
Trong lúc hai người trò chuyện, Phó Tử Ngộ đã hoàn toàn
chinh phục bà Giản và chú Tạ. Bà Giản vui vẻ mở miệng: “Tiểu Phó, cám ơn cậu
chăm sóc Giản Dao nhà chúng tôi.”
Phó Tử Ngộ xua tay: “Cô chú đừng khách sáo. Vừa vặn cơ quan
cô ấy thực tập cách Bộ Công an không xa. Việc thuê nhà cứ giao cả cho cháu.”
Giản Dao không tán thành: “Mẹ, không cần làm phiền anh ấy...”
“Để cậu ta tìm.” Bạc Cận Ngôn cắt ngang lời cô: “Cậu ta
thích lo những chuyện kiểu này.”
Giản Dao: “... Vâng.”
***
Cả chủ và khách đều trải qua bữa cơm tối trong không khí vui
vẻ. Phó Tử Ngộ và Bạc Cận Ngôn hơn chín giờ tối mới ra về. Bố con lão Tiếu cũng
cáo từ trong tình trạng no say.
Giản Dao ở dưới bếp giúp mẹ rửa bát đĩa. Bắt gặp ý cười nhàn
nhạt trên gương mặt hiền hậu của mẹ, cô hiếu kỳ mở miệng: “Mẹ, hình như tâm trạng
mẹ rất tốt.”
Bà Giản liếc cô một cái: “Dao Dao, mẹ phát hiện... cậu thanh
niên tên Phó Tử Ngộ không tồi.”
Giản Dao ngẩn người, thảo nào thái độ của mẹ cô hôm nay bất
thường, còn nhờ Phó Tử Ngộ ‘chăm sóc’ cô. Cô cười cười: “Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu thế.
Con và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường.”
“Mẹ biết. Bây giờ con chuẩn bị tốt nghiệp đại học. Nếu gặp đối
tượng thích hợp thì có thể phát triển tình cảm.”
“Vâng ạ.”
Bà Giản vừa bận rộn dọn dẹp vừa nói: “Phó Tử Ngộ là bác sĩ,
từng du học ở nước ngoài. Tính cách cậu ấy cũng rất vui vẻ cởi mở, mẹ thấy rất
thích hợp với con. Thời buổi bây giờ không dễ kiếm đứa trẻ tốt như vậy...”
Bà Giản đang nói chuyện, Giản Dao đột nhiên nhớ ra một vấn đề:
“Mẹ thấy Bạc Cận Ngôn thế nào? Con không có ý gì khác, chỉ là anh ấy và Phó Tử
Ngộ cùng đến nhà mình, nhưng sao mẹ chẳng nhắc đến Bạc Cận Ngôn gì cả.”
Bà Giản ngẫm nghĩ, trả lời: “Thật ra cậu ta cũng không tồi.”
Bà nhướng mắt nhìn Giản Dao: “Có điều... cậu ta là chuyên gia phá án hình sự,
hơn nữa vừa rồi nghe mọi người nói, còn là loại tội phạm biến thái tàn bạo nhất.
Công việc của cậu ta rất nguy hiểm. Thật ra lần này con làm trợ lý của cậu ta,
trong lòng mẹ rất lo lắng. Nhưng vì bọn trẻ, mẹ mới đồng ý để con đi... Tuy
nhiên, về chuyện đại sự của con, mẹ thật sự không muốn con tìm người làm nghề
này.”
Giản Dao nắm chặt tay mẹ, không lên tiếng.
***
Buổi đêm trăng thanh gió mát, bước chân Phó Tử Ngộ nhẹ bẫng,
anh loạng choạng đi đằng trước, Bạc Cận Ngôn bỏ hai tay vào túi quần, nhàn nhã
đi theo sau. Hai người đi dọc theo bờ sông về ngôi biệt thự.
Đến nơi có đèn đường, Phó Tử Ngộ đột nhiên quay đầu. Gương mặt
anh đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Bạc Cận Ngôn: “Cậu thử nói xem có phải
mẹ Giản Dao nhìn trúng tôi, muốn tôi làm con rể hay không? Tôi thấy bà cười với
tôi từ đầu đến cuối.”
Bạc Cận Ngôn dừng bước, nhướng mắt nhìn bạn.
Phó Tử Ngộ thở dài, lắc đầu: “Đáng tiếc, dạng con gái trong
sáng dễ thương như Giản Dao không phải khẩu vị của tôi. Tôi thích những cô gái
trưởng thành nóng bỏng...”
“Không thể nào.” Bạc Cận Ngôn để lộ ánh mắt ngạo mạn: “Điều
này không logic, chắc là ảo giác của cậu.”
Mặc dù Bạc Cận Ngôn nói ngắn gọn, đầu óc Phó Tử Ngộ còn đang
lơ mơ nhưng hai người là bạn bè lâu năm, Phó Tử Ngộ lập tức lý giải nhận định của
bạn. Đúng vậy, hai người đồng thời xuất hiện, ngoại hình Bạc Cận Ngôn ăn đứt
anh, mức lương cũng cao hơn anh, mẹ Giản Dao sao có thể nhìn trúng anh mà không
phải Bạc Cận Ngôn chứ? Điều này quả thực không logic, nhất định là ảo giác của
anh.
Phó Tử Ngộ gật đầu: “Cậu nói đúng. À, tôi còn muốn cho cậu
xem thứ này.” Nói xong, anh rút một tập tài liệu từ túi áo khoác đưa cho Bạc Cận
Ngôn.
“Cậu định tuyển Giản Dao làm trợ lý của cậu. Tất nhiên chẳng
ai ngờ cô ấy sẽ từ chối, tôi cũng cảm thấy đáng tiếc. Theo thủ tục thông thường,
tôi đã mượn danh nghĩa cậu lấy được hồ sơ cụ thể của cô ấy.”
Bạc Cận Ngôn nhanh chóng mở ra xem, ánh mắt anh hơi trầm xuống.
Phó Tử Ngộ ở bên cạnh cất giọng đầy cảm khái: “Cậu cho rằng tại sao tôi lại lo
chuyện bao đồng giúp cô ấy tìm nhà trọ? Đó là tôi thương xót cô ấy, hóa ra bố
cô ấy qua đời năm cô ấy sáu tuổi. Lúc bấy giờ, bố Giản Dao là đội phó đội cảnh
sát hình sự. Ông bắt được một tên trùm xã hội đen nên bị chúng trả thù. Vụ án xảy
ra ở nhà ông nội cô ấy. Bố và ông bà nội cô ấy đều bị chém chết ngay tại phòng
khách. Khi đó Giản Dao và em gái ở phòng ngủ ngay bên cạnh. Bố cô ấy đã khóa trái
cửa. Nếu không phải cảnh sát kịp thời đến nơi, hai chị em cô ấy chắc cũng không
thoát chết.”
***
Câu
chuyện nhỏ số 2
Mồng một Tết, Phó Tử Ngộ gọi điện cho Bạc Cận Ngôn.
“Chúc mừng năm mới. Cậu trải qua đêm giao thừa thế nào?”
“Bình thường.”
“Ừm... Vậy cậu làm gì? Lẽ nào đọc sách hay nghiên cứu hồ sơ
vụ án?”
“Tôi đi bắn pháo hoa.”
Phó Tử Ngộ chấn động ngay tức thì. Anh không nghe nhầm đấy
chứ? Tuy anh có đặt pháo hoa ở thành phố Đồng gửi cho Bạc Cận Ngôn, nhưng mục
đích chỉ là... trêu chọc Bạc Cận Ngôn, khiến bạn buồn bực. Không ngờ Bạc Cận
Ngôn thật sự đi bắn pháo hoa.
Đầu óc Phó Tử Ngộ xoay chuyển rất nhanh: “Cậu đi cùng ai?”
“Giản Dao, Giản Huyên và một đống người không quen biết.”
Phó Tử Ngộ càng kinh ngạc, anh thật sự không ngờ tới. Cuối
cùng, muôn vàn tâm trạng biến thành một câu hỏi: “Tại sao? Tại sao cậu đi bắn
pháo hoa?”
Bạc Cận Ngôn lên tiếng, ngữ khí đầy khinh bỉ: “Không đi thì
sao? Ở nhà xem chương trình văn nghệ chào mừng năm mới?”
Phó Tử Ngộ chợt hiểu ra vấn đề. Hóa ra là vậy.
Hóa ra chuyên gia thần thám chẳng có việc gì làm trong đêm
giao thừa, cuối cùng chọn thứ có lợi hơn giữa ‘chương trình văn nghệ’ và ‘bắn
pháo hoa’.