Đông đi xuân đến, cây bạch quả trong sân trường đã nhú chồi
non. Chúng giống tấm màn màu xanh non mỡ, phủ bóng mát xuống lối đi trước tòa
nhà ký túc xá nữ.
Trái ngược với cảnh vật bên ngoài, khu ký túc xá nữ của sinh
viên năm tư khá vắng vẻ lạnh lẽo.
Phòng ký túc của Giản Dao hiện chỉ còn hai người. Gần đến kỳ
tốt nghiệp, mọi người đều hướng tới hiện thực và tương lai. Một bạn nữ ở lại
quê nhà thi nhân viên công vụ, học kỳ này không quay về trường, cho tới lúc nhận
bằng tốt nghiệp. Một bạn dọn ra ngoài sống chung với người yêu. Người còn lại
tuy vẫn ở ký túc nhưng chuẩn bị ra nước ngoài nên bận rộn đến mức chẳng thấy
bóng dáng.
Giản Dao về trường hai ba ngày, trở thành người nhàn rỗi nhất.
Mỗi ngày cô chỉ đọc sách, lên mạng, tìm hiểu thông tin về công ty mới. Cô còn
viết nhật ký, ghi lại quá trình cùng Bạc Cận Ngôn phá án, để nhiều năm sau có
thể hồi tưởng lại.
Lúc Phó Tử Ngộ gọi điện thoại, Giản Dao đang nằm trên giường
đắp mặt nạ. Phó Tử Ngộ hơi ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói lúng búng của cô:
“Em bị đau răng hay bị đánh vào mặt thế?”
“Em đang đắp mặt nạ.” Giản Dao phì cười, khiến tấm mặt nạ
nhăn nhúm. Cô liền ngậm miệng, cất giọng vô cùng mềm mại: “Có chuyện gì vậy?”
Ở đầu kia điện thoại, Phó Tử Ngộ quay sang Bạc Cận Ngôn: “Cô
bé này nói chuyện bằng giọng điệu ‘cừu non’ nghe rất sướng tai.”
Bạc Cận Ngôn đang nằm trên giường khách sạn xem tin tức thời
sự. Anh nhướng mắt nhìn Phó Tử Ngộ.
Phó Tử Ngộ tiện mồm hỏi: “Cậu có muốn nghe không?”
Bạc Cận Ngôn: “Tại sao tôi phải nghe âm thanh uốn éo đó?”
Hai người đàn ông thản nhiên trò chuyện như giữa chốn không
người, Giản Dao ở đầu bên này không bỏ sót một từ. Cô lập tức tháo mặt nạ, cất
cao giọng: “Bạc Cận Ngôn, không ai yêu cầu anh đánh giá giọng nói của tôi. Phó
Tử Ngộ, anh tìm em có chuyện gì vậy?”
Phó Tử Ngộ cười khùng khục vài tiếng, mới nói rõ ngọn ngành.
Thì ra anh muốn gọi Giản Dao cùng đi ăn cơm, nhân tiện đi xem nhà.
Giản Dao ngẫm nghĩ rồi mở miệng: “Hay là vậy đi. Các anh đến
trường em, hôm nay em mời các anh ăn cơm. Gần trường em có quán cá rất ngon.”
Con ngõ ở đằng sau trường đại học luôn có vô số đồ ăn ngon.
Giản Dao chọn một quán có món ‘tủ’ là lẩu cá dê tươi, xương xốp thịt mềm, hương
vị đậm đà, nói chung rất đông khách.
Giản Dao ngồi xuống một cái bàn bên cửa sổ. Cô nhanh chóng
nhìn thấy một chiếc Lexus màu đen đỗ ngoài cửa. Hai người đàn ông cao lớn, có
diện mạo nổi bật xuống xe đi vào quán.
Nồi lẩu thơm nghẹt mũi nhanh chóng được đưa lên. Giản Dao giới
thiệu: “Cá của quán ăn này được nhập từ bến cảng vào buổi sáng mỗi ngày, thịt
dê ở Nội Mông, đều rất tươi ngon.” Cô nhướng mắt nhìn Bạc Cận Ngôn ở phía đối
diện: “Anh đã bao giờ thưởng thức món này chưa?”
Hôm nay Bạc Cận Ngôn vẫn mặc comple và áo sơ mi nghiêm chỉnh
như thường lệ. Nghe câu hỏi của Giản Dao, Bạc Cận Ngôn chỉ liếc cô một cái. Vẻ
mặt anh như muốn nói: Lẽ nào trên đời này còn có món cá tôi chưa từng ăn qua?
Lúc này, khóe mắt Giản Dao bắt gặp Phó Tử Ngộ tựa hồ ngẩn
người khi nhìn thấy nồi lẩu.
“Em có gọi món khác không?” Phó Tử Ngộ mỉm cười hỏi.
Giản Dao đưa quyển thực đơn cho anh. Trong điện thoại, Phó Tử
Ngộ kêu rất đói bụng, bảo Giản Dao gọi món trước.
Phó Tử Ngộ chỉ liếc qua quyển thực đơn, ngẩng đầu nói với
nhân viên phục vụ: “Thêm một con cá hấp.”
Nhân viên phục vụ nở nụ cười áy náy: “Xin lỗi, quán chúng
tôi chuyên làm món lẩu cá và thịt dê, không có món cá khác. Thật ra trong nồi lẩu
đã có hơn hai cân cá, ba cân thịt dê (*). Vị tiểu thư này còn gọi món phụ khác,
chắc các anh cũng chẳng ăn hết. Đợi đến khi ăn không đủ, các anh mới gọi thêm
thì tốt hơn.”
(*) Một
cân Trung Quốc bằng một nửa kg.
Giản Dao cúi đầu uống nước, sau đó cô đảo mắt qua gương mặt
bình thản của hai người đàn ông. Bữa ăn có không khí khá thoải mái. Phó Tử Ngộ
và Giản Dao tán gẫu trong phần lớn thời gian, Bạc Cận Ngôn chỉ thỉnh thoảng nói
một hai câu, nhưng câu nào cũng khiến người đối diện nghẹn họng, cũng không nhịn
được bật cười. Sau đó, Bạc Cận Ngôn đi ra ngoài nghe điện thoại, Phó Tử Ngộ dõi
theo bóng lưng anh, nói với Giản Dao: “Tôi và em đều có bản chất thích bị ngược
đãi nên mới làm bạn với cậu ta.” Từ ‘bạn bè’ khiến Giản Dao cảm thấy rất ấm áp.
Cô cũng đưa mắt về phía Bạc Cận Ngôn bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô nghi hoặc.
Lần trước Bạc Cận Ngôn và Phó Tử Ngộ đến nhà cô ăn cơm. Lúc
đó đông người, trên bàn cũng có hai con cá nên Giản Dao không để ý. Bây giờ cô
mới phát hiện, Bạc Cận Ngôn không động đũa đến các món thịt khác, bao gồm cả cá
nấu cùng thịt dê trong nồi lẩu.
“Cậu ấy không ăn thịt đỏ (*).” Không đợi Giản Dao mở miệng
thắc mắc, Phó Tử Ngộ đã lên tiếng giải thích.
(*) Thịt
đỏ là loại thịt gia súc như thịt lợn, thịt bò...
Giản Dao: “... Tại sao?”
Phó Tử Ngộ im lặng đối mắt Giản Dao trong giây lát mới trả lời:
“Cậu ấy từng mất nửa năm truy bắt một tên tội phạm biến thái ăn thịt người ở
California. Kể từ lúc đó, cậu ấy không động đến thịt đỏ.”
“Em xin lỗi, sau này em sẽ chú ý.” Giản Dao cất giọng áy
náy.
Phó Tử Ngộ mỉm cười, xua tay: “Không sao đâu! Cậu ấy cũng
thích ăn rau xanh. Vừa rồi cậu ấy đã ăn hết cả đĩa.”
Giản Dao cười cười, hai người trầm mặc vài giây, Phó Tử Ngộ
lại mở miệng: “Bây giờ điều tra vụ án, cậu ấy luôn tỏ ra tự cao tự đại và bình
thản. Trên thực tế cũng là do cậu ấy từ từ rèn luyện mới được như ngày hôm nay.
Lúc mới giúp FBI phá án, chứng kiến thi thể nạn nhân bị ngược đãi và giết hại,
cậu ấy cũng nôn ọe tùm lum.”
***
Phó Tử Ngộ nhìn trúng một căn hộ chung cư rất đẹp và yên
tĩnh nằm trên đường Nhị Hoàn. Khi đi theo bọn họ đến khu chung cư, Giản Dao đã
bắt đầu đấu tranh tư tưởng, nơi này có hoàn cảnh rất tuyệt nhưng giá cả chắc
không rẻ. Cô dường như nghe thấy tiếng túi tiền bị teo tóp.
Giản Dao vào căn hộ ba phòng của Bạc Cận Ngôn ở tầng dưới
trước. Căn phòng có màu sắc lạnh lẽo, nội thất đơn giản, tổng thể hơi u tối. Đặc
biệt là chiếc giường lớn màu đen rộng dài hai mét không hề mang lại cảm giác ấm
áp nhưng Bạc Cận Ngôn rất thích. Anh sải bước dài đi một vòng quanh căn hộ, cuối
cùng dừng lại ở phòng khách, mỉm cười gật đầu: “Rất tốt, tôi lấy căn hộ này.”
Sau đó. Phó Tử Ngộ dẫn bọn họ đi thang máy lên tầng trên. Giản
Dao không khỏi bất ngờ: “Bọn em sống cùng một cầu thang?”
Phó Tử Ngộ mỉm cười: “Đúng thế, sống chung một chỗ có chuyện
gì có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai Giản Dao: “Có em ở gần
trông nom cậu ấy, tôi cũng yên tâm hơn.”
Lúc Phó Tử Ngộ nói chuyện, Bạc Cận Ngôn liếc Giản Dao một
cái, đuôi mắt dài của anh ẩn hiện ý cười. Giản Dao không hiểu ý cười đó là đắc
ý hay ngạo mạn? Mà anh đắc ý gì chứ?
Vào giây đầu tiên khi Phó Tử Ngộ mở cửa căn phòng, Giản Dao
đã lập tức động lòng. Khác hẳn căn hộ của Bạc Cận Ngôn, đây là căn hộ mở đơn giản.
Một chiếc giường tatami (*) đặt bên dưới cửa sổ, bên cạnh là hai ghế sofa nhỏ
màu đỏ, đèn trần uốn lượn như cành cỏ dại rủ xuống.
(*) Giường
tatami: Kiểu giường Nhật Bản.
Tuy nhiên, thứ thu hút nhất là bồn tắm trắng muốt dưới ngọn
đèn pha lê. Một tấm màn màu đỏ nhạt từ trần nhà thả xuống, vây xung quanh bồn tắm.
Trên bệ bồn tắm còn đặt một lọ hoa tươi.
Đây là căn phòng dành riêng cho phụ nữ độc thân, thiết kế kiểu
này có thể kích thích hứng thú và sự biếng nhác từ đáy lòng con người. Giản Dao
có thể tưởng tượng ra cảnh sau khi tắm xong, cô chỉ quấn khăn tắm, thả mình xuống
chiếc giường tatami một cách dễ chịu.
“Giá thuê nhà là bao nhiêu ạ?” Giản Dao hỏi bằng một giọng
chờ mong.
Phó Tử Ngộ nói ra một con số không phải rẻ. Giản Dao nghiến
răng: “Được, em thuê căn hộ này.”
Phó Tử Ngộ mỉm cười gật đầu, đi sang một bên gọi điện thoại
đăng ký hai căn hộ. Bấy giờ Giản Dao mới chú ý, Bạc Cận Ngôn không biết đi vào
bên trong từ lúc nào.
Anh đi đến cửa sổ, nhìn xuống bên dưới rồi liếc cô một cái:
“Rất tốt, hàng ngày em đều không thể nhìn thấy mặt trời mọc.”
Giản Dao lặng thinh, cách mấy chục mét bên ngoài cửa sổ là
tòa nhà cao chọc trời, che khuất mọi tầm nhìn. Nhưng với giá thuê này, tìm đâu
ra căn hộ ưng ý như vậy?
Bạc Cận Ngôn lại đi đến bên bồn tắm, giơ tay vén tấm màn,
chăm chú quan sát bên trong. Giản Dao không biết anh dò xét điều gì, nhưng một
người đàn ông nhìn chằm chằm bồn tắm của phụ nữ, ít nhiều cũng khiến cô xấu hổ.
Cô vội tiến lại gần, kéo tấm màn khỏi tay anh: “Chẳng có gì đáng xem cả.”
Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn cô, nhíu mày: “Em đỏ mặt rồi.”
Giản Dao không ngờ anh nói câu đó. Cô không tin, vô thức sờ
mặt... quả nhiên mặt cô hơi nóng ran.
“Khỏi cần xấu hổ.” Ánh mắt anh vụt qua một tia kiêu ngạo: “Bất
kể đàn ông hay đàn bà đều ít nhiều có khát vọng để lộ thân thể. Giải phóng bản
thân khi ở một mình cũng là chuyện hết sức bình thường.”
Mặt Giản Dao lại đỏ bừng. Nhưng do quen biết anh lâu ngày,
khả năng chịu đựng và ‘phản công’ của cô cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Cô mỉm cười
với Bạc Cận Ngôn: “Tất cả những điều anh nói đều chỉ là lý thuyết đúng không?
Thật ra anh chưa từng quan hệ với phụ nữ, cũng không hiểu phụ nữ, chỉ nói mồm
là giỏi thôi.”
Bạc Cận Ngôn hơi sa sầm mặt. Anh đang định nói điều gì đó,
nhưng Giản Dao đã quay người bỏ đi.
***
Giản Dao mất mấy ngày trang trí căn hộ của cô, bắt đầu bước
vào cuộc sống ổn định. Từ sinh viên trở thành công nhân viên chức, tâm trạng của
cô rất hưng phấn, mong ngóng đến ngày đi làm.
Khoảng thời gian đó, Bạc Cận Ngôn cũng có một số động thái.
Anh lái chiếc xe Jeep cỡ lớn, trái ngược với ngoại hình thanh tú của anh. Anh
cũng không có giờ làm việc cố định. Giản Dao đều có thể nhìn thấy anh ra vào
khu chung cư các buổi sáng trưa chiều tối. Tuy nhiên, Giản Dao cũng không cảm
thấy lạ lùng bởi cô từng nghe Phó Tử Ngộ tiết lộ, Bạc Cận Ngôn không cần đi làm
đúng giờ.
Doanh nghiệp Giản Dao làm việc tên Trừng Vũ, là công ty
thương mại đa quốc gia có tiếng. Mặc dù cô đạt thành tích học tập xuất sắc
nhưng giành được chức vụ trợ lý ở tầng lớp thấp nhất trong công ty cũng không
phải dễ dàng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Giản Dao đi tàu điện ngầm đến công
ty. Tòa nhà chọc trời tọa lạc gần khu vực đại sứ quán, bên cạnh đều là trung
tâm thương mại cao cấp, nơi vui chơi giải trí và quán bar, không khí nhàn rỗi đậm
đặc.
Nhưng khi bước vào tòa nhà, Giản Dao phát hiện trong tòa cao
ốc trang hoàng lộng lẫy này, các nhân viên ăn mặc chỉnh tề, vô cùng bận rộn.
Trước đây, Giản Dao có nghe tin đồn, tập đoàn từng xảy ra chuyện nhân viên mệt
mỏi quá độ dẫn đến đột tử và tự sát vì áp lực quá lớn. Tuy không thể chứng thực
tin đồn nhưng đúng là không khí ở nơi này rất khẩn trương.
Chỗ Giản Dao làm việc là bộ phận kinh doanh linh kiện ô tô.
Đây là một trong những bộ phận chiếm tỉ trọng nhỏ nhất trong công ty. Sau khi
trải qua ngày đầu tiên, Giản Dao vẫn rất hài lòng về công việc này. Giám đốc bộ
phận tỏ ra hòa nhã, nhiệm vụ rõ ràng rành mạch. Các đồng nghiệp già có trẻ có,
tuy không đến mức thân thiện nhưng cũng không khó tiếp xúc.
Giản Dao vừa mới đến làm việc nên cô càng chăm chỉ và cẩn thận,
mỗi ngày ở công ty đến tối muộn mới ra về. Do đó, cô không gặp Phó Tử Ngộ và Bạc
Cận Ngôn mấy ngày liền.
Cuối tuần, Giản Dao ở nhà nghỉ ngơi. Buổi trưa, một nhân viên
chuyển phát nhanh gõ cửa nhà cô.
Đó là bưu phẩm quốc tế, người nhận là ‘Simon’. Nhân viên
chuyển phát nhanh giải thích: “Tôi gọi điện cho Bạc tiên sinh. Anh ấy không ở
nhà, nói cứ đưa đồ đến chỗ cô.”
Giản Dao ký nhận thay Bạc Cận Ngôn. Nhân viên chuyển phát
nhanh vừa đi khỏi, cô liền cầm bưu phẩm lên xem.
Simon? Đến bây giờ Giản Dao mới biết tên tiếng Anh của Bạc Cận
Ngôn. Cô cảm thấy cái tên này rất thích hợp với anh.
Tầm xế chiều, Giản Dao đang nấu bữa tối, Bạc Cận Ngôn đột
nhiên gõ cửa.
Vào thời khắc cánh cửa mở ra, hai người chạm mắt nhau.
Bạc Cận Ngôn vẫn mặc comple thẳng tắp như thường lệ. Giản
Dao đưa bưu phẩm cho anh, cô tưởng anh sẽ lập tức đi xuống tầng dưới. Nào ngờ
anh chỉ liếc cô một cái, tự mình đi vào nhà dù cô không mời. Hành động của anh
tự nhiên cứ như lãnh đạo đi thị sát công việc.
Sau khi đảo mắt một vòng, Bạc Cận Ngôn ngồi xuống chiếc ghế
sofa nhỏ của Giản Dao. Anh nới lỏng cà vạt, duỗi thẳng người, mở bưu phẩm rồi
chăm chú xem tài liệu.
Giản Dao đứng bên cạnh trầm mặc trong giây lát. Cuối cùng,
cô để mặc Bạc Cận Ngôn, tiếp tục đi nấu cơm.
***
Câu
chuyện nhỏ số 3
Rất lâu sau đó, Bạc tiên sinh, người từng tuyên bố ‘không
nghe giọng nói uốn éo của Giản Dao’ cuối cùng cũng hiểu ra, thiên tài cũng có
lúc phán đoán sai lầm.
Chắc mọi người cũng biết, lúc làm chuyện đó, phụ nữ thường
vô thức... phát ra âm thanh kỳ lạ. Đặc biệt đối tượng là Bạc tiên sinh, người
đàn ông hai mươi sáu tuổi vẫn còn là trai tân...
Sau khi kết thúc, Giản Dao nằm sấp trong lòng người nào đó,
đầu ngón tay đang vẽ vòng tròn trên ngực anh đột nhiên bị anh túm lấy.
“Thực ra...” Người nào đó cất giọng bình thản: “Anh sẽ không
để bụng chuyện em dùng ngữ điệu này để nói chuyện với anh.”
Giản Dao không hiểu: “Ngữ điệu nào cơ?”
Khóe mắt Bạc tiên sinh ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Giản Dao không ngốc nghếch, cô lập tức hiểu ra vấn đề. Mặc
dù hai má nóng ran nhưng cô vẫn không quên phản công: “Trước đây chẳng phải anh
từng phát biểu, không nghe... giọng nói uốn éo của em? Tại sao bây giờ...” Mặt
cô càng đỏ ửng.
Người nào đó trả lời nghiêm túc: “Anh sẽ thu hồi câu nói của
anh. Vừa rồi anh mới phát giác, tiếng uốn éo của em có thể khiến anh sôi sục
nhiệt huyết.”
Giản Dao: “Anh đúng là... sắc lang!