Thứ
6, ngày mùng 1 tháng 1. Tuyết rơi.
Lần
đầu tiên nhìn thấy anh ấy chơi đàn, đó là vào buổi tối tết nguyên đán, trường
học tổ chức lễ chức mừng.
Hôm
đó, anh mặc một bộ vest đuôi tôm màu trắng, anh nho nhã bước giữa thảm đỏ, tôi
cảm thấy tim tôi như muốn ngừng đập.
Anh
thanh khiết như đoá hoa nở giữa trời tuyết rơi, thậm chí tôi còn nghe thấy
những bông tuyết nho nhỏ rơi trên người anh phát ra những tiếng xào xạc.
Đầu
anh khẽ ngẩng lên, hai tay nhanh nhẹn lướt trên phím đàn, ánh đèn chiếu lên
người anh, tạo ra một quầng sáng màu vàng quanh anh…
Sau
khi buổi biểu diễn kết thúc hoàn hảo, tất cả các diễn viên đều đứng trên sân
khấu sang trọng để tỏ lòng cảm ơn, tay anh khẽ đưa về phía tôi, đúng lúc đó,
ánh đèn cũng chiếu rọi theo cánh tay trắng của anh, khiến tôi trở thành trung
tâm chú ý của mọi người.
Anh
ra hiệu cho tôi lên sân khấu, để tôi đứng cạnh anh, sau đó nói với tất cả mọi
người, tôi là tất cả với anh ấy!
Dưới
ánh đèn huyền ảo, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tôi chăm chú ngắm nhìn anh
đang đứng cạnh tôi, cảm giác toàn thân đê mê.
Thật
sự hi vọng, thời gian mãi mãi ngừng lại ở khoảnh khắc này, không trôi đi nữa…
Vân
Phi
01
Một
buổi sáng tươi đẹp trong lành, trên bầu trời những đám mây trắng lững lờ trôi
theo gió, từng hạt sương sớm long lanh đọng lại trên những chiếc là và trên hoa
cỏ.
Một
buổi sáng ngọt ngào như trái vải chín, xua tan đi màn đêm bao phủ, đang dang
mình đón lấy những tia nắng đầu tiên của mặt trời.
Hạ Nặc
Kỳ ngồi trên thềm đá, dụi dụi cặp mắt mơ ngủ, ngáp một cái, sau đó tiếp tục mở
to mắt, tức giận nhìn cái đầu đang gối lên chân cô ngủ ngon lành.
Trong
cơn gió nhẹ, mái tóc ngắn tuyệt đẹp màu sợi đay của Mục Dã Tình Xuyên khẽ tung
bay, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú mang một nụ cười ngọt ngào từ trong giấc mộng.
Hạ Nặc
Kỳ nhìn anh, một suy nghĩ ranh mãnh từ từ loé lên trong lòng cô.
Cô mỉm
cười, ánh mắt láu lỉnh, giống như thiên sứ đang đứng trong bóng tối để báo thù:
“Mái tóc màu đay này thật đẹp biết bao.”
Cô thốt
lên, những ngón tay khẽ nhẹ nhàng cầm lấy vài sợi tóc của Mục Dã Tình Xuyên.
Dưới ánh mặt trời, những sợi tóc màu đay ánh lên màu sắc dịu nhẹ.
Mục Dã
Tình Xuyên đang chìm trong giấc mộng, miệng lẩm bẩm: “Cảm ơn lời khen.”
Sau đó,
tiếng ngáy ngủ lại tiếp tục vang lên.
Hơ… còn
giả vờ ngủ hả?
Hạ Nặc
Kỳ nghiêng đầu, đôi mắt đen của cô đảo lia lịa, rồi cười rạng rỡ, sau đó không
chút do dự nhổ lấy một sợi tóc màu đay: “Đẹp quá! Em phải giữ lại để thờ cúng.”
Lúc đó,
một tiếng hét thê thảm động trời vang lên, khiến cho những con chim đậu trên
ngọn cây đều phải thất kinh.
“Đau
quá!”
Mục Dã
Tình Xuyên ôm lấy đầu, vừa hét vừa từ bậc thềm đá đứng dậy.
“Em!”
Anh thở hổn hển. hai mắt trợn tròn lên nhìn Hạ Nặc Kỳ, “Em muốn làm gì hả?”
“Thật
là đáng yêu.” – Không thèm để ý đến ánh mắt như ngọn lửa đang cháy bừng bừng
của anh, Hạ Nặc Kỳ cầm sợi tóc đáng thương đung đưa đi đung đưa lại ở trước
mắt, cười thoả mãn, “Sợi tóc này thật là đẹp, em sẽ để nó làm mẫu, phải giữ lại
thật cẩn thận, để sau này… ngày ngày thờ cúng!”
“Đáng
ghét, người chết thì mới thờ cúng!”
“Ra là
vậy.” Hạ Nặc Kỳ cười tinh nghịch, đôi mắt trong veo ngây thơ của cô nhìn Mục Dã
Tình Xuyên đang giận điên người,sau đó, cô nhẹ nhàng vứt sợi tóc trong tay đi,
thản nhiên nhún vai, “Vậy… đợi đến lúc anh chết đi thì hãy làm vậy, lúc đó nhổ
hết tóc của anh đi!”
Giọng
nói của cô dịu dàng véo von vang lên trong không trung, khiến cho người khác
cảm thấy không có chút ác ý nào, nhưng, không vì thế mà mặt Mục Dã Tình Xuyên
trở lại bình thường, anh xoa lên trán, sau đó nhếch mày: “Ý em là gì?”
Hạ Nặc
Kỳ tinh nghịch vuốt vuốt lên tóc, mặt ngây ngô cười nói: “Không có gì, chỉ là
lúc ngắm mái tóc anh, không thể chịu đựng được khi nó được chôn cùng dưới đất,
thế thì thật đáng tiếc, dù sao cũng là vật quý hiếm.”
Mục Dã
Tình Xuyên giận dỗi nhìn khuôn mặt ngây thơ của Hạ Nặc Kỳ: “Xem ra, có người
không đói.”
“Đói?”
Hạ Nặc Kỳ chưa kịp hiểu câu nói đó có nghĩa là gì, ngơ ngác nhìn anh.
Câu nói
này có liên quan gì đến câu chuyện hai người vừa nói đâu chứ?
Đột
nhiên, có một cảm giác khó chịu từ đầu ngón chân của cô lan ra.
Mục Dã
Tình Xuyên khẽ mỉm cười, đôi mắt hoa đào của anh ánh lên cái nhìn ranh mãnh:
“Chẳng phải em đói sao? Anh đói lắm rồi, từ tối qua đến giờ chưa có cái gì vào
bụng.”
Nghe
vậy, Hạ Nặc Kỳ cũng cảm thấy có cảm giác như vậy, cô ôm cái bụng trống rỗng,
đôi mắt đen láy lanh lợi của cô chớp chớp vui mừng: “Đúng vậy, em rất đói,
chúng ta đi ăn sáng đi.”
Cô
chống cằm, ra chiều suy nghĩ: “Đi đâu ăn thì ngon nhỉ?”
“Ra
ngoài ăn à? Đừng có đùa nữa, thức ăn bên ngoài không hợp vệ sinh đâu.” Mục Dã
Tình Xuyên không đồng ý lắc đầu, sau đó mỉm cười – nụ cười tinh ranh mê hoặc
lòng người, “Anh có thể nấu cho em một bữa sáng thơm ngon tuyệt trần.”
“Anh?”
Hạ Nặc Kỳ mở tròn mắt kinh ngạc.
Mục Dã
Tình Xuyên vô cùng tự tin gật đầu.
Dưới
ánh nắng chan hoà của buổi sớm mai, mái tóc màu sợi đay của anh ánh lên bảy sắc
óng ánh.
Anh
đứng đó, mỉm cười tao nhã, nhẹ nhàng nói với Hạ Nặc Kỳ: “Đúng thế, cho dù tay
nghề không giỏi cho lắm, nhưng anh nghĩ, cũng có thể làm rung động được tâm hồn
ngây thơ của em, vì đó là trái tim anh chân thành yêu em.”
Tay anh
làm thành hình trái tim, âu yếm nhìn Hạ Nặc Kỳ, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ của anh
khẽ chuyển động.
“Thành
ý yêu em?”
“Đúng,
đúng, đúng.” Mục Dã Tình Xuyên gật đầu mỉm cười, anh dùng tay dí dí lên cái mũi
nho nhỏ của Hạ Nặc Kỳ, nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương.
“Này…
đau!” Hạ Nặc Kỳ giãy dụa, cố hết sức tránh cái mũi đáng thương của mình ra khỏi
bàn tay ma quái của anh, sau đó, tội nghiệp xoa xoa lên cái mũi bị dí hằn đỏ
lên của mình, trợn mắt nhìn Mục Dã Tình Xuyên, khó chịu nói: “Gì mà thành ý
tình yêu chứ? Làm gì có kiểu đánh đồng giữa chuyện ăn uống với chuyện đó chứ?
Nếu như nói như vậy, yêu một người chẳng phải là đơn giản sao, chỉ cần cho
người đó ăn, người đó sẽ yêu anh, tình yêu đó chẳng phải thật đáng buồn cười
sao?”
Mục Dã
Tình Xuyên lắc đầu, đôi mắt hoa đào của anh sáng lên lấp lánh.
Anh vô
cùng dịu dàng giải thích: “Yêu một người, muốn khiến cho cô ấy cảm động, có thể
vì cô ấy làm rất nhiều rất nhiều việc, cũng có thể theo thời gian dần dần làm
cô ấy cảm động, chỉ có điều là, anh cảm thấy không có gì có thể bằng với việc
nấu cho cô ấy một bữa cơm thật thơm ngon. Vì, mình yêu một người, không chỉ
muốn làm cho cô ấy luôn sống hạnh phúc, mà còn muốn người đó cảm thấy thế giới
xung quanh của người đó trở nên khác biệt khi có sự tồn tại của mình, thử nghĩ
mà xem, nếu như ngày nào em cũng chuẩn bị cho người đó một bữa sáng thịnh soạn,
làm cho người đó những món ăn ngon, lại còn có thể còn khiến hai người dần dần
gần lại bên nhau hơn, đấy chẳng phải là một việc rất tốt sao?”
Hạ Nặc
Kỳ sửng sốt, những ngón tay cô chợt khẽ run lên.
Có thể
khiến cho người đó ăn ngon miệng, lại còn có thể dần dần gần lại bên nhau hơn?
Trong
cơn gió nhè nhẹ, trong lòng cô khẽ nhắc lại câu nói đó của Mục Dã Tình Xuyên.
Cô nghĩ
rằng, cô đã biết dùng cách gì để khiến cái người làm cô ngày đêm mong nhớ ấy
cảm động rồi!
Cho dù,
tay nghề của cô còn kém, có thể nói là vốn dĩ cô không biết nấu nướng, nhưng
còn có cách khác… còn có cách khác.
Hạ Nặc
Kỳ ngẩng đầu lên, ánh mắt cô sáng lên long lanh, cười như bắt được vàng.
Cô đứng
thẳng người lên, ngẩng cao đầu, cô giơ tay thề với trời: “Được, cứ quyết định
như vậy đi!”
Sau đó,
cô không thèm nhìn Mục Dã Tình Xuyên, nói: “Này, Mục Dã Tình Xuyên, em đi trước
đây, anh tự lo cho mình đi nhé.”
Cô phải
về lấy tiền, cô phải thay quần áo, cô phải đi chuẩn bị cho người cô yêu một món
quà đặc biệt.
Thấy Hạ
Nặc Kỳ vui vẻ bỏ đi, Mục Dã Tình Xuyên vẫn lặng lẽ đứng đó. Cơn gió nhẹ khẽ
vuốt ve những sợi tóc màu cây đay của anh, ánh mắt anh buồn bã.
“Được…”
giọng nói lí nhí, anh mềm yếu đến vậy ư? Dường như chỉ cần một cơn gió thổi là
có thể gục ngã…
Ánh mặt
trời chiếu lên hình dáng yếu đuối của anh, anh cố nhếch mép, cười đau khổ: “Vì
hạnh phúc của em, đây là lần đầu tiên anh dạy cho con gái biết làm thế nào để
làm một chàng trai cảm động, cũng là… lần cuối cùng.”
“Nếu
như, cậu ta vẫn không biết trân trọng, thì mình sẽ không bao giờ buông tay!”
Ánh mắt của anh tỏ rõ sự kiên quyết.
02
Bầu
trời trong xanh tĩnh lặng. Hạ Nặc Kỳ vui vẻ đến cửa hàng tự chọn mua một đống
hạt hạnh đào.
Trong
nhật kí Vân Phi đã viết, Vũ thích ăn nhất là hạt hạnh đào, nhưng, những hạt
hạnh đào được bóc sẵn bán ở các siêu thị đều dùng máy để tách ra, nên có mùi vị
hơi lạ, mà dùng tay để tách, thì phải vô cùng kiên nhẫn.
Vô cùng
kiên nhẫn!
Hạ Nặc
Kỳ cười híp mắt cầm lấy một nắm hạt hạnh đào được bọc bởi lớp vỏ cứng: “Vì yêu,
dù phải bỏ ra hết sự kiên nhẫn của mình, em cũng cam tâm tình nguyện!”
Cô lại
bốc thêm một nắm hạt hạnh đào, Hạ Nặc Kỳ ôm một túi giấy lớn đựng đầy đồ ăn đi
ra khỏi cửa hàng tự chọn, lòng vui phơi phới ngước nhìn lên bầu trời xanh.
Bầu
trời xanh thẫm, phẳng lì không một gợn mây, ánh mặt trời sáng chói.
Hai bên
đường, cửa hàng san sát, những chiếc cửa kính sạch bóng sáng loáng.
Hạ Nặc
Kỳ ôm cái túi giấy, bước vội về phía quảng trường đài phun nước ở đằng trước.
Quảng
trường đài phun nước.
Ánh mặt
trời chiếu rọi xuống, đài phun nước tuôn ra những hạt nước sáng long lanh lấp
lánh như cầu vồng, trong cái hồ rộng lớn sóng gợn lên trong vắt, mặt nước sạch
sẽ trong veo mang màu xanh nhạt.
Hạ Nặc
Kỳ ngồi trên một chiếc ghế dài xung quanh chen chúc những khóm hoa, cô hạnh
phúc ngồi tách những hạt hạnh đào ở trong tay.
Không
khí thật thoải mái, không gian còn mang theo hơi nước mát lành của đài phun
nước.
Những
đoá hoa đẹp đẽ khẽ rung rinh trong gió, cách đó không xa một đàn bồ câu đang
lặng lẽ nhặt nhạnh thức ăn, thỉnh thoảng có người dừng lại, cười híp mắt lôi đồ
ăn ra, vãi cho chúng.
Vì bây
giờ là giữa trưa, nên rất đông người ở trên quảng trường.
Thậm
chí để thu hút khách hàng, quán cà phê Lộ Thiên ngay gần đó còn mời đến một
nhạc sĩ piano nổi tiếng, ngồi dưới trời xanh mây trắng biểu diễn cho mọi người.
Âm
thanh lảnh lót như tiếng những viên đá bị ném xuống mặt nước, bao trùm khắp
quảng trường.
“Pour
Elise?” đôi tay đang cặm cụi tách những hạt hạnh đào của Hạ Nặc Kỳ khẽ dừng lại,
cô ngẩng đầu, nhìn về phía quán cà phê Lộ Thiên.
Chỉ
nhìn thấy, một nhạc sĩ piano mặc bộ vest đuôi tôm màu trắng tao nhã ngồi trước
một cây đàn piano, giơ hai tay ra, để những ngón tay trên phím C màu trắng của
cây đàn, nhẹ nhàng lướt đàn…
Trong
chốc lát, âm thanh ồn ào trên quảng trưởng biến mất, tất cả mọi người đều nín
thở, vô cùng kinh ngạc lắng tai nghe tiếng đàn du dương trầm bổng như trong hư
ảo.
Hạ Nặc
Kỳ sững sờ nhìn.
Ánh mặt
trời chiếu lên vỏ ngoài màu đen của chiếc đàn piano, phát ra ánh sáng dịu nhẹ.
Những
ngón tay thon dài của người nhạc sĩ piano như biết nhảy nhót một cách linh
hoạt, chạm vào phím đàn, cùng lúc như cũng chạm vào lòng Hạ Nặc Kỳ. Cô lặng
người lắng nghe, suýt nữa quên mất cả bản thân mình.
Trong
nhật kí của Vân Phi đã từng viết…
Lúc Vũ
đánh đàn, tiếng đàn cũng lay động lòng người như vậy, tựa như mặt nước đang
phẳng lặng lại tuôn ra vô vàn con sóng lăn tăn, những con sóng cứ thế hân hoan
mà chảy ra vội vã.
“Hic!”
Hạ Nặc Kỳ nắm chặt hạt đào trong tay, sầu não thở dài.
Cả đời
này, cô sợ rằng mình sẽ không có duyên được nghe Lam đánh đàn.
Vân Phi
đã nói, anh ấy chỉ đánh đàn cho một mình cô nghe, trên thế giới này sẽ không có
cô gái nào được lắng nghe tiếng đàn của anh nữa.
Cô sẽ
là cô gái thứ hai đó, người con gái tiếp sau Vân Phi yêu anh đến điên dại, vì
anh, dù chuyện hoang đường đến thế nào, cô cũng có thể làm, nhưng cô nhận lại
được gì chứ?
Ánh mắt
của Hạ Nặc Kỳ nhìn chằm chằm vào hạt hạnh đào đang bóc dở nằm trên tay, sau đó,
cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu: “Bất kể anh ấy thế nào!”
Nói tóm
lại, cô yêu Lam, vì vậy, can tâm tình nguyện vì anh ấy mà hi sinh tất cả.
Mặc dù,
cô mù quáng đến vô phương cứu chữa, nhưng vẫn cảm thấy một chút tủi thân, nhưng
người cô yêu là anh ấy… đáng lắm!
Nghĩ
vậy, cô không hề do dự mà cúi đầu xuống, tiếp tục tỉ mẩn tách những hạt hạnh
đào.
Đài
phun nước tuôn ra những tia nước lạnh, khẽ bám lên mái tóc của cô, vai của cô
ướt đẫm, nhưng cô vẫn ngồi ở đây – nơi không khí trong lành nhất.
Cô cứ
tưởng tượng rằng những hạt nước mềm mại này là đôi tay của Lam, đang dịu dàng
vuốt ve đôi tay cô.
Hạ Nặc
Kỳ nhanh chóng bóc nốt những hạt hạnh đào trong tay, từ đầu đến cuối cô luôn nở
một nụ cười mãn nguyện.
Nhìn
chiếc túi ban đầu chứa đầy hạt hạnh đào dần dần vơi đi, chiếc túi nilon đặt ở
trên mặt đất để đựng vỏ hạt hạnh đào đã sắp không có chỗ đựng rồi, còn một
chiếc túi khác đặt ngay bên cạnh cô đựng nhân hạt hạnh đào thơm nức mũi cũng đã
đầy ăm ắp rồi.
Hạ Nặc
Kỳ cười rất vui vẻ, không nén nổi thích thú dừng lại một lát, khẽ xoa xoa bàn
tay nhỏ hơi đau của mình, ánh mắt cô ánh lên sự vui mừng.
Chỉ cần…
cố gắng thêm một lát, cô có thể bóc hết một túi to hạt hạnh đào này, sau đó đem
đến trước mặt Lam, mời anh ấy nếm thử tấm lòng của cô.
Dưới
ánh mặt trời, đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang từ đằng sau cô, có người
đang đứng thở dài ở trước đài phun nước.
Trong
không khí dịu nhẹ, tiếng của người đó ẩn chứa một nỗi đau vô bờ.
“Làm
thế nào bây giờ?”
Hạ Nặc
Kỳ ngạc nhiên… toàn thân cô run bắn, kinh ngạc quay đầu lại, cô nhìn xuyên qua
những cành cây và những tán lá xanh rậm rạp của khóm hoa, một hình dáng màu
trắng quen thuộc, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng ở sau lưng cô.
Vì ở
giữa được ngăn cách bởi đài phun nước và khóm hoa, dù anh ấy có ngước mắt lên,
thì cũng không nhìn thấy cô, vậy mà trong hoàn cảnh này, khoảnh khắc này anh
lại đang buồn bã cúi đầu nhìn vào cái hồ nước mát lạnh dưới đài phun nước.
“Sao
lại trùng hợp thế chứ?” Hạ Nặc Kỳ lẩm bẩm, đặt hạt hạnh đào đang bóc dở trong
tay xuống, đứng dậy, chăm chú nhìn Lam Tịnh Vũ đang đứng đối diện, cố tiến lên
phía trước…
“Vân
Phi, anh phải làm thế nào đây? Hình như anh đã yêu cô ấy rồi…”
Lam
Tịnh Vũ lấy một đồng xu lấp lánh ánh bạc ở trong túi quần ra ném vào trong đài
phun nước, buồn bã nói: “Rút cuộc phải làm thế nào? Anh đã yêu người con gái
tên là Hạ Nặc Kỳ rồi.”
Trong
khoảnh khắc! Hạ Nặc Kỳ sững sờ, quên mất là phải đi thế nào. Cô mím chặt môi,
toàn thân cô mềm nhũn ra như bị rút hết sức lực, đầu óc cô trống rỗng, có chút
choáng váng.
Ở phía
đằng xa, người nhạc sĩ piano cũng đã đàn hết bài nhạc, nhận được những tràng vỗ
tay nhiệt liệt của mọi người, trong chốc lại toàn bộ quảng trường đài phun nước
lại náo nhiệt trở lại, nhưng, Hạ Nặc Kỳ lại không nghe thấy gì cả, trong tai cô
chỉ văng vẳng âm thanh giống như biển lớn phản chiếu lên thứ ánh sáng màu xanh
buồn bã vừa nghe ban nãy, cô cố gắng dụi dụi mắt, để chắc rằng đây không phải
là nằm mơ, mới nở một nụ cười rạng rỡ như thiên sứ.
Lúc này
ánh mặt trời vào lúc ban trưa dường như càng ấm áp hơn.
Vạt áo
của chiếc áo sơ mi trắng tinh trên người Lam Tịnh Vũ khẽ lay động trong gió,
anh đang nhìn cái bóng phản chiếu trên hồ nước của mình, đôi mắt trong veo của
anh như được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, môi anh khẽ nhếch lên cười một cách
chua chát, anh lại mở miệng ra, như là nói với cái bóng của chính mình: “Ngươi
nói đi, ngươi nói cho ta biết, rút cuộc ta phải làm thế nào?”
Ánh
nắng như ngọc lưu li chiếu rọi từng lớp sóng này đến lớp sóng khác trên chiếc
đài phun nước, phản chiếu ra ánh sáng bảy sắc rực rỡ tươi đẹp.
Hạ Nặc
Kỳ lặng lẽ nhìn Lam Tịnh Vũ đang đứng ở phía đối diện, bất giác nắm chặt hai
nắm tay lại.
Nước từ
đài phun nước làm ướt mái tóc ngắn của cô, vai của cô, dưới tay cô có một cảm
giác ấm áp nhưng lại ươn ướt.
Cô khẽ
buông tay ra, lòng cô cồn cào với bao giằng xé.
Rút
cuộc thì có nên qua đó không nhỉ?
Lam
Tịnh Vũ vẫn không biết đến sự xuất hiện của cô, anh ngẩn ngơ nhìn vào cái bóng
đang phản chiếu trong cái hồ của đài phun nước, tiếp tục cười một mình một cách
đầy chua xót và tuyệt vọng: “Anh có nên nói cho cô ấy không? Vân Phi, em nói
đi, anh có nên đi nói cho Hạ Nặc Kỳ rằng, anh yêu cô ấy không? Nếu như vậy, bọn
anh sẽ ở bên nhau. Nhưng, Vân Phi, còn em thì sao? Em sẽ làm thế nào?”
Anh chỉ
vào ngực của mình: “Trái tim anh không thể không có em, mặc dù đã yêu Hạ Nặc
Kỳ, nhưng trong tim anh vẫn không thể nào xoá đi hình bóng của em…”
Lam
Tịnh Vũ vô vọng thì thầm nho nhỏ, người anh bắt đầu khẽ run lên, cây thánh giá
treo lơ lửng ở trên ngực anh phát ra ánh sáng yếu ớt, ánh mắt của anh ngập tràn
nỗi đau khổ.
“Anh
phải làm thế nào, Vân Phi, làm sao anh có thể quên em và yêu người khác được
chứ?” Đôi mắt anh chìm trong nỗi đau khổ tuyệt vọng, bờ môi đẹp đẽ của anh khẽ
nở một nụ cười rầu rĩ thê thảm, “Sao anh lại đáng ghét thế này, sao anh không
chết theo em chứ…”
Vài đứa
trẻ cười đùa nghịch ngợm từ phía sau anh chạy ùa ra, một cặp vợ chồng trẻ lo
lắng chạy theo phía sau chúng. Đột nhiên, có một đứa trẻ đi không cẩn thận,
loạng choạng một lát, trông như sắp bị ngã. Người bố trẻ vô cùng hoảng hốt, gạt
những người đang đứng cạnh, lách qua chạy lên để đỡ.
Ầm! Anh
ta đẩy mạnh Lam Tịnh Vũ.
Lam
Tịnh Vũ đang chìm đắm trong những kí ức đau buồn không để ý đến tình hình xung
quanh, đột nhiên bị một lực mạnh va vào người đổ nhào ra phía trước.
Anh
đứng không vững, lảo đảo vài bước, toàn thân lắc lư, sau đó anh ngã cắm đầu
xuống hồ nước lạnh băng của đài phun nước một cách thảm hại.
03
Tùm!
Một
tiếng động lớn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên quảng trường!
Mọi
người thất kinh hét lên: “Có người bị đẩy ngã xuống hồ nước rồi!”
Hồ nước
phẳng lặng bắn tun toé lên vô vàn những tia nước trong vắt, làm ướt nhẹp đôi
mắt của Hạ Nặc Kỳ, trong khoảng khắc cô như ngừng thở.
Cô sững
sờ nhìn chăm chăm vào Lam Tịnh Vũ đang ở trong đài phun nước đối diện, anh
giống như một đứa trẻ không ai cứu vớt.
Trong
làn nước trong veo, toàn thân anh bị ướt như chuột lột, trông mềm nhũn như
bông, nhìn dáng vẻ anh hoảng hốt thất thần, không có sức sống.
Hạ Nặc
Kỳ đứng như trời trồng ở phía đối diện, lặng lẽ nhìn, mặc dù, cô không đứng
cùng anh ở trong hồ nước lạnh lẽo đó, nhưng con tim cô có thể cảm nhận được cái
lạnh giá cắt da cắt thịt đó.
“Từ bỏ
đi.” Cô nắm chặt bàn tay, đau khổ cười với chính mình, “Yêu một người, không
được để cho anh ấy phải khó xử như vậy.
Vì một
tập tranh vẽ, cô và Vân Phi quen nhau. Vì cuốn nhật kí của Vân Phi, cô quen Lam
Tịnh Vũ. Vốn dĩ cô chỉ thay Vân Phi yêu anh ấy, chăm sóc anh ấy, nhưng tại sao
bây giờ cô lại khiến anh càng đau khổ thế này?
Nếu như
giành được tình yêu của anh lại khiến anh đau khổ thế này, vậy thì cô tự nguyện
dứt bỏ tình yêu này, tự mình trốn ở một góc khuất không ai nhìn thấy để tự chữa
lành vết thương. Cô tự nguyện một mình chịu hết mọi đau khổ…
Dưới
ánh mặt trời, đôi mắt trong veo của cô đong đầy những giọt nước mắt long lanh,
bờ môi cô vẫn mỉm cười như vậy, như cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp cuốn hút mọi
người, cô mím chặt môi: “Tình yêu như thế, thật khổ… bất kể là đối với ai, đều
là quá đau khổ… chỉ cần, biết rằng anh cũng yêu em… thế là đủ rồi… như vậy là
đủ rồi!”
Cô
ngoái lại nhìn Lam Tịnh Vũ đang đứng trong nước, cô bắt đầu từ từ gom lại những
hạt hạnh đào đặt sang một bên.
Cho dù
là chỉ là vỏ hạt hạnh đào, hay là những hạt hạnh đào đã bóc xong, và cả những
hạt hạnh đào còn nguyên vỏ, cô đều trộn lẫn để chung vào một túi, sau đó, buộc
chặt chiếc túi nilon, ôm chặt vào trong lòng, cứ như thể vật cô đang ôm gọn
trong lòng là người yêu cô vậy.
Cô lặng
lẽ quay đi, nhắm chặt mắt, chìm đắm trong một màn đen vô thức.
Trên
quảng đường, bố mẹ của đứa trẻ vội vàng chạy lại, vừa an ủi đứa trẻ vì sợ hãi
mà đang khóc thút thít, vừa xin lỗi Lam Tịnh Vũ.
“Thật
là xin lỗi, lúc đó tôi lo quá, thực sự là tôi không cố ý!”
Những
người tốt bụng xung quanh nói: “Ôi trời, một người kéo cậu ta lên đi. Nếu cứ
đứng như vậy, thì sẽ bị ốm đấy.”
Lam
Tịnh Vũ không nói lời nào, nước ở đài phun nước vẫn chảy róc rách.
Cuối
cùng thì những giọt nước mắt cũng từ mắt Hạ Nặc Kỳ lăn dài ra, nó long lanh
trong suốt như những viên ngọc.
Ánh
nắng rực rỡ chiếu lên người cô, giữa những sợi tóc đen nhánh của cô, chiếc kẹp
tóc hoa tuyết ánh lên sắc màu lạnh lẽo.
Cô cũng
muốn nhảy xuống đó, nói cho anh ấy biết rằng cho dù là địa ngục tối tăm cô cũng
bằng lòng nhảy xuống đó cùng anh… nhưng, cô đã không làm được, cô chỉ có thể
nắm chặt lấy tay mình.
Nước
chảy róc rách, dòng nước như tách ra thành những tia nước chảy xuống mái tóc
đen của Lam Tịnh Vũ, chảy xuống khuôn mặt trắng nhợt của anh.
Anh tự nói
với lòng mình, nếu phút giây đó có thể nhìn thấy Hạ Nặc Kỳ, vậy thì anh sẽ dũng
cảm nắm lấy hạnh phúc của mình mà không buông tay nữa!
Đôi mắt
anh mơ màng mở ra, nhìn xuyên qua dòng nước long lanh, cuối cùng ánh mắt anh
cũng bắt gặp hình dáng ở phía trước cách đó không xa đang quay lưng lại với cái
lạnh run người của anh.
“Là cô
ấy…” Ánh mắt Lam Tịnh Vũ lộ rõ vẻ kinh ngạc, không dám tin, vui mừng và rất
nhiều, rất nhiều những cảm xúc không thể diễn đạt được bằng lời, anh lẩm bẩm:
“Quả nhiên là cô ấy!”
Xung
quanh hồ phun nước chỗ nào cũng đầy ắp người, vô cùng ầm ĩ.
Nhưng
Lam Tịnh Vũ lại lặng lẽ nhìn Hạ Nặc Lỳ đang đứng dưới ánh mặt trời.
Chỉ cần
nhìn thấy hình dáng của cô ấy, lòng anh cũng rất đau rồi.
Trên
môi anh nở một nụ cười yếu ớt, anh như một hoàng tử bị thương, ánh mắt tràn
ngập sự cô độc và đau thương.
“Những
người yêu nhau tại sao lại không thể ở bên nhau? Cứ nhất định phải quay lưng
lại với nhau vậy sao?” Đôi môi anh khẽ run lên, “Nếu biết chắc là đau khổ, vậy
cứ để một mình anh chịu đựng!”
Hơi thở
của anh dần dần trở lại bình thường, những dòng nước lạnh ngắt của đài phun
nước đang chảy trên người anh trong giây phút này, không còn cảm giác như đâm
vào da vào thịt nữa.
Trong
những tiếng hò hét kinh ngạc của mọi người, Lam Tịnh Vũ đang cố hết sức bò lên
từ hồ phun nước, sau đó, nhanh chóng đuổi theo cái bóng hình đã khiến anh đau
khổ, ôm chặt lấy cô!
“Hạ Nặc
Kỳ, đừng đi…”
Những
hạt nước trên những sợi tóc ướt đẫm của anh vương trên cổ cô, anh dịu dàng thì
thầm bên tai cô: “Xin em đừng đi, em có biết không? Lúc nãy anh ngước mắt lên
nhìn em, gió thổi tung chiếc váy màu xanh của em, nó mở ra như một đôi cánh
khổng lồ, sẽ mang em bay đi mất… lúc đó, lòng anh đau nhói, anh nghĩ, nếu như
thật là em bay đi mất như vậy, và không bao giờ quay lại nữa, không bao giờ
xuất hiện trong cuộc đời anh nữa!”
Vì thế…
anh không muốn cô đi, giống như lúc đó anh không muốn Vân Phi đi.
Hạ Nặc
Kỳ đứng ngẩn người, chiếc túi nilon trong tay rơi “bịch” một tiếng xuống đất,
vài hạt hạnh đào từ trong chiếc túi màu trắng lăn lóc ra ngoài, chúng lăn vài
vòng trên mặt đất, sau đó im lìm dừng hẳn.
Cảm
giác này có phải là cảm giác hạnh phúc không? Từ địa ngục lạnh lẽo bước lên
thiên đường ấm áp. Lúc đó, cô muốn cười thoả thích, muốn hét lên, muốn khóc
lóc, muốn hò reo vui mừng, nhưng cuối cùng cô chỉ hạnh phúc nhắm mắt lại, lặng
lẽ đón nhận cảm giác của khoảnh khắc này, chỉ sợ rằng một giây sau đó lại phát
hiện ra, đây chỉ là một giấc mơ…
Không
quan tâm đến việc bộ quần áo đẫm nước của Lam Tịnh Vũ làm ướt nhẹp sau lưng cô,
cô chỉ cảm thấy hơi lạnh lẽo truyền ra từ người anh, liền vội vàng quay lại,
nắm lấy đôi tay anh, nhẹ nhàng cẩn thận lấy tay của mình xoa xoa lên đôi tay
lạnh băng của anh: “Em không đi, sẽ không bỏ đi như vậy nữa, mãi mãi không bao
giờ thế nữa.”
Giọng
nói yêu thương của cô còn chứa đựng sự thương xót: “Tại sao lại để mình rơi
xuống hồ nước lạnh thế chứ? Nếu như là vì em, em tự nguyện để anh rời xa em,
chứ không bằng lòng để anh tự làm tổn thương bản thân mình thế này đâu.”
Lam
Tịnh Vũ chăm chú nhìn cô, những ngón tay nằm trong bàn tay ấm áp của cô khẽ
động đậy: “Hơi ấm từ lòng bàn tay em, có thể truyền thẳng đến tim anh.”
Anh nói
xong, quên mất là xung quanh còn rất nhiều, rất nhiều người đang vô cùng kinh
ngạc nhìn hai người.
“Thì ra
là một đôi tình nhân!”
“Thật
là mâu thuẫn? Vì vậy chàng trai mới nhảy xuống hồ phun nước, vì thấy cảm động
trước cô gái này.”
“Đúng
thế, bây giờ người trẻ tuổi vì tình yêu, việc gì cũng có thể làm được!”
…
Mọi
người thi nhau bình phẩm, sau đó dần dần tản ra.
Lam
Tịnh Vũ cầm tay Hạ Nặc Kỳ, dưới ánh mặt trời, lặng lẽ ngắm nhìn: “Vết thương
trên tay em là bị làm sao vậy?”
“À…” Hạ
Nặc Kỳ vội vàng rút tay lại, mặt cô đỏ bừng lên, cô ngại ngùng vuốt tóc,
“Không… không sao đâu.”
Lam
Tịnh Vũ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt anh ánh lên sự vui mừng: “Trên người em có mùi
thơm của hạt hạnh đào!”. Anh thốt lên, rồi ánh mắt nhìn về phía cái túi nằm lăn
lóc trên mặt đất, “Cái này, lại là cái gì thế?"
Hạ Nặc
Kỳ vội vàng nhặt cái túi nilon ở trên mặt đất lên, giấu chặt vào trong lòng, cứ
như sợ anh phát hiện ra đấy là cái gì không bằng, lúng ta lúng túng nói: “Hạnh
đào… chỉ là hạt hạnh đào thôi mà, không phải là anh chưa từng nhìn thấy! Tại
sao phải ngạc nhiên thế chứ, còn không mau quay về nhà thay quần áo đi, bị ướt
hết như vậy, dễ bị cảm lắm đấy.”
“Hạnh
đào?” Lam Tịnh Vũ nhìn chăm chú vào khuôn mặt ửng hồng không được tự nhiên của
Hạ Nặc Kỳ, đôi mắt đen của anh sáng lên như ngọc lưu li, “Sao lại trùng hợp thế
nhỉ, thứ anh thích anh nhất là hạnh đào, nhưng mà nhân hạt hạnh đào bán trong siêu
thị đều là dùng máy bóc, có mùi vị hơi lạ, nhưng nếu mà dùng tay bóc, không chỉ
rất phiền phức, mà còn không biết bóc, nên hạt nó không còn lại bao nhiêu,
thường thì chỉ còn lại vụn thôi.
“Hì
hì!” Hạ Nặc Kỳ cười gượng, “Lam, anh mau quay về nhà thay quần áo đi, nếu không
cảm thật đấy.”
Lam
Tịnh Vũ nở nụ cười trên môi: “Được, cùng đi nào.”
04
Căn hộ
ở ngoại ô.
Hạ Nặc
Kỳ đứng trên sân thượng, cô cẩn thận cầm lấy chiếc bình phun tưới lên cái chậu
đặt trên bục cửa sổ, dưới ánh mặt trời rực rỡ, những giọt nước lấp lánh như
thạch anh không ngừng tuôn ra từ chiếc bình phun, làm ướt những đoá hoa, tạo
thành một chiếc cầu vồng bảy sắc đẹp rực rỡ cuốn hút.
Những
giọt nước được tưới lên những khóm hoa phát ra âm thanh rất vui tai, Hạ Nặc Kỳ
cười vô cùng vui vẻ, thích thú hân hoan ngân nga lời bài hát: “Những chú xì
trum đáng yêu… những chú xì trum đáng yêu… bọn chúng cùng nhau đồng tâm hiệp
lực vượt qua bao trở ngại… bọn chúng vừa hát vừa nhảy múa thật hạnh phúc và vui
vẻ… thật vui vẻ…”
Những
lời ca vui vẻ vang khắp căn phòng.
Hát hò
được một lúc, Hạ Nặc Kỳ đặt chiếc bình phun trong tay xuống, quay đầu lại nhìn,
Lam Tịnh Vũ thay quần áo trong phòng ngủ vẫn chưa ra, cô quay người, nhìn khuôn
mặt rạng rỡ nụ cười của mình phản chiếu trên cửa sổ thuỷ tinh, thủ thỉ nói:
“Trời ơi, Lam cũng yêu mình! Cũng yêu mình!”
Cô
thích thú viết một câu lên cửa sổ thuỷ tinh trong suốt: “Lam, anh biết không?
Khung cảnh ở dưới nhà nhìn qua cái cửa sổ viết tên anh, trông thật mê hoặc lòng
người!”
Chiếc
đồng hồ bằng gỗ treo trên bức tường màu trắng sần sùi khẽ phát ra những tiếng
“cạch, cạch”, dưới chiếc đồng hồ con lắc đồng hồ hình tròn nằm trong chiếc hộp
rồng hình chữ nhật khẽ kêu “Tích ta tích tắc” đung đưa qua trái qua phải.
Ánh mặt
trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, toả ra ánh sáng dịu nhe. Những tia
sáng nho nhỏ tinh nghịch nhảy nhót trên mái tóc đen ngắn của cô.
Chiếc
rèm cửa sổ màu xanh khẽ lay động bên cạnh cô, nhìn chăm chú vào cái tên ở trên
cửa sổ, Hạ Nặc Kỳ cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
“Giỏi
lắm, Lam thân yêu!”
Ngoài
cửa sổ, một cơn gió mát lành thổi đến, mang theo hương thơm của hoa cỏ.
Hạ Nặc
Kỳ nghển cổ hít hà không khí trong lành ngọt ngào, hi vọng mỗi ngày cũng đẹp đẽ
không gợn mây thế này.
Không
biết từ lúc nào, Lam Tịnh Vũ đã đến bên cạnh cô, lặng lẽ đứng ở đằng sau cô,
trên tay xách cái túi nilon màu trắng mà ban nãy cô để trên ghế sofa.
“Bây
giờ nghĩ ra…”
Giọng
nói ấm áp vang lên từ phía sau cô, Hạ Nặc Kỳ cười rạng rỡ quay người lại: “Lam,
anh thay xong quần áo rồi à?”
Lam
Tịnh Vũ gật đầu, vài sợi tóc bị ướt vương ở trên trán anh, anh từ từ mở ra, khẽ
đung đưa chiếc túi nilon đựng đầy hạt hạnh đào, đong đầy yêu thương nhìn cô
chăm chú: “Nếu anh đoán không nhầm, cái này là chuẩn bị để cho anh ăn phải
không?”.
Đôi mắt
trong veo của anh chứa đầy yêu thương, cây thánh giá thạch anh treo ở trước
ngực ánh lên ánh sáng lấp lánh.
“Cái
này?” Trong ánh mắt đầy yêu thương của anh, Hạ Nặc Kỳ ngẩng đầu lên nhìn trần
nhà, sau đó cúi đầu nhìn xuống chân mình, “Làm sao có thể, em đâu biết Lam
thích ăn hạnh đào.”
“Là sự
trùng hợp!” Lam Tịnh Vũ tiến lên, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, lặng lẽ nhìn
khuôn mặt bé nhỏ đang khẽ đỏ bừng lên vì sự ngại ngùng của cô, anh vô cùng dịu
dàng thì thầm, “Giữa chúng ta có thật nhiều sự trùng hợp! Nó khiến anh cảm thấy
rằng dường như em biết anh đã từ rất lâu, rất lâu rồi, em hiểu anh đến vậy,
thậm chí biết cả những điều nhỏ nhất, mà những điều này phải những người quen
biết rất lâu với anh mới biết được.”
Hạ Nặc
Kỳ đột nhiên bị kinh động như một bầy ong vỡ tổ.
Có lẽ,
chính vì thế, nên anh mới yêu cô chăng? Suy nghĩ đó như ngôi sao băng vụt lên
qua đầu cô.
Hạ Nặc
Kỳ sững sờ, đột nhiên cảm giác bàn tay đang nằm gọn trong lòng bàn tay của cô
dần dần trở nên lạnh ngắt, cô hít một hơi thật sâu, giữa những sợi tóc đen
nhánh, chiếc kẹp phát ra ánh sáng lấp lánh.
Cô nhìn
đôi mắt ngây thơ như đứa trẻ của anh, trong lòng nhen nhóm một động lực thôi
thúc cô nói thẳng ra tất cả, nhưng những lời nói chạm đến đầu môi, lại bị đẩy
ngược trở lại.
Không
cảm thấy sự khác thường của cô, Lam Tịnh Vũ dịu dàng buông tay cô ra, cười hiền
hoà: “Nào, mình cùng ăn hạnh đào”. Nói xong, anh ngồi xuống bàn ăn, đặt chiếc
túi nilon chứa đầy hạt hạnh đào lên mặt bàn sáng loáng, ga lăng kéo ghế, làm
dáng vẻ cung kính với Hạ Nặc Kỳ: “Mời”
Hạ Nặc
Kỳ vội vàng khẽ bước lên, nhưng sau đó liền dừng lại, đứng yên không động đậy,
hàng mi cong vút khẽ run lên: “Lam, tại sao anh yêu em? Có thể nói cho em được
không?”
Đôi mắt
của cô cố giấu đi sự lo lắng và bất an.
Lam
Tịnh Vũ khẽ nhoẻn miệng cười, chăm chú nhìn cô, giọng nói của anh chứa chan yêu
thương: “Vì… hiểu và hiểu ngầm, sự hiểu biết của em về anh vượt qua sức tưởng
tượng của anh…”
Hạ Nặc
Kỳ sửng sốt, cứng đơ như hoá thạch, thẫn thờ nhìn Lam Tịnh Vũ.
“Còn
nữa, điều đặc biệt ở em… còn có rất nhiều, rất nhiều, anh không thể nói rõ hết
được…”
Anh vẫn
còn đang nói, nhưng tại sao Hạ Nặc Kỳ ong ong lên, không nghe rõ nữa.
Thì ra,
tình yêu của anh dành cho cô, được xây dựng trên cơ sở là Vân Phi.
Hạ Nặc
Kỳ đau khổ mím chặt môi lại.
Vì cô
có cuốn nhật kí của Vân Phi, nếu khá hiểu về anh, cô cứ thế xuất hiện trước mặt
anh, đúng là anh có rung động, cứ cho là anh cũng yêu cô đi, nhưng từ đầu đến
cuối Vân Phi vẫn đứng giữa hai người.
Hạ Nặc
Kỳ đau đớn nhắm mắt lại, khe khẽ lắc đầu, hi vọng có thể gạt bỏ cái suy nghĩ
này ra ngoài, bất giác cô nhẹ nhàng xoa lên chiếc kẹp tóc hoa tuyết ở trên đầu,
lòng cô khẽ thổn thức: “Xin lỗi, Vân Phi, xin cho tớ được ích kỉ một chút trong
lúc này, để tận hưởng khoảnh khắc này, chỉ cần một chút thôi cũng được, chỉ cần
cho tớ tưởng tượng rằng, giây phút này đây, Lam thực sự yêu tớ, chứ không phải
vì sự tồn tại của cậu.”
Nghĩ
đến đây, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô cười
như một thiên thần bước đến bên cạnh Lam Tịnh Vũ, ngồi lặng lẽ bên anh, cô ăn
thử những hạt hành đào mà cô phải khổ sở trong một thời gian dài mới bóc hết
được.
Khẽ đặt
một hạt vào miệng, hương hạnh đào nồng nồng bắt đầu lan toả trên đầu lưỡi.
Cô
nghiêng đầu, nhìn Lam Tịnh Vũ đang ngồi cạnh: “Ăn ngon không?”
Đôi mắt
Lam Tịnh Vũ khẽ động đậy, khuôn mặt thanh tú của anh mang một nụ cười ấm áp,
anh gật đầu, thì thầm bên tai cô: “Rất ngon, đây là hạt hạnh đào ngon nhất mà
cả đời này anh từng được ăn.”
Trong
mắt của Hạ Nặc Kỳ ánh lên niềm vui: “Nhưng mà, em đã cho Lam ăn hạt hạnh đào
ngon như thế này, vậy Lam có thể đồng ý với em một việc, đó là cho em nghe
tiếng tim anh đập, em rất muốn biết, lúc yêu một người, tim sẽ đập như thế nào.”
Nói
xong, không đợi Lam trả lời, cô liền dựa vào lòng anh, nghe tiếng tim anh đập.
Nhịp
đập mạnh và bình thản, “thình thịch thình thịch” làm tai cô rung động, rất
nhanh sau đó, tim của cô đập cùng nhịp với tim của anh. Nghe tiếng tim anh đập,
cảm nhận hơi thở của anh, lại được ôm trong vòng tay ấm áp của anh.
Hạ Nặc
Kỳ cười ngọt ngào, hạnh phúc nhắm mắt lại.