Chủ nhật, ngày 14 tháng 2. Trời nắng.
Tôi
nghĩ rằng, trong trái tim của mỗi người đều có một tấm bản đồ thuộc về hạnh
phúc.
Mà
nơi đâu trong tấm bản đồ hạnh phúc của tôi đều có anh.
Cho
dù hôm nay anh ấy thua cuộc trong cuộc thi, không hoàn thành được ước nguyện
của tôi, đó là dẫn tôi cùng đi tham gia cuộc thi thần thoại truyền kì của Vương
Quốc Anh.
Nhưng
tôi không trách anh, tôi biết anh đã rất cố gắng.
Mặc
dù không thể có mặt tại cuộc thi, nhưng, chúng tôi có thể xem hình ảnh đẹp mê
li thần kì của trường đua Vương Quốc Anh trên báo hay tạp chí.
Rộng
lớn vô cùng, từng lớp từng lớp cát chập chùng trải dài cuốn bay trong gió…
Vân
Phi
01
Cuộc
thi MotoGp cúp Thánh Tuyền được tổ chức trong khuôn viên của một tư nhân ở phía
nam, do Nặc Á Đặc thuộc tập đoàn “Thế giới Media” đứng ra tổ chức.
Cuộc
đua xe ô tô kịch tính và có uy tín nhất này thu hút rất nhiều các phương tiện
truyền thông, vì, năm sau cuộc thi này sẽ tổ chức giải vô địch, lần này chỉ là
một lần thử nghiệm, phía ban tổ chức đang có kế hoạch tăng thêm các hạng mục
thi, để có thể lựa chọn được những quán quân, á quân thực sự có năng lực để
tham gia cuộc thi Vương Quốc Anh vào tháng 10.
Mặc dù
lần này đường đua của cuộc thi được đặt trong khuôn viên của một tư nhân, nhưng
không vì thế mà đường đua bị giới hạn, đường đua dài 2.85 km, có 8 khúc cua
gấp.
Mặc dù,
ước tính tốc độ cao nhất chỉ có 180km, nhưng vẫn thu hút không ít tuyển thủ nổi
tiếng tham gia.
Trong
số đó có cả những người thực sự có năng lực như là Lam Ưng và Bạo Long, đã trở
thành điểm hót cuốn hút mọi người.
Sáng
sớm, trong ngoài khuôn viên đều bị vây kín như bưng.
Đám
phóng viên điên cuồng kẻ chụp ảnh lia lịa, người cầm micro, chạy ùa đến, vây
quanh cửa một chiến xe Lincoln Limousine dài, màu đen, thúc ép người ở trong xe
ra ngoài.
“Bạo
Long! Ra ngoài đi!”
“Bạo
Long, ra ngoài đi!”
Cửa
chiếc xe Lincoln Limousine từ từ mở ra, Mục Dã Tình Xuyên mặc một bộ đua xe
chói mắt, lịch thiệp bước ra ngoài.
Nhìn
dáng vẻ anh không được khỏe cho lắm, làn da có chút nhợt nhạt. Khi đối diện với
các phóng viên, đôi mắt hoa đào của anh ánh lên cái nhìn mê hoặc lòng người,
anh thoải mái cười: “Tôi vừa mới đến, mà các bạn phóng viên đã chào đón tôi
nhiệt liệt thế này, thực sự thì tôi không có sức để chống đỡ.”
Lời nói
cảm động của anh vừa dứt, thì một cô gái trà trộn trong đám phóng viên vội chạy
lên trước mặt anh, trong lúc anh chưa kịp phản ứng, cô ta ôm lấy anh, hôn mạnh
lên má anh một cái.
Mục Dã
Tình Xuyên khẽ chau mày, nhưng lại không hề nổi giận.
Cô gái
vô cùng phấn khích, thích thú hò reo rồi bỏ chạy: “Tôi đã được hôn Bạo Long rồi!
Thật là tôi đã được hôn Bạo Long!”
Đám
phóng viên được một phen rối loạn, có người cười nói: “Bạo Long nhận được sự
chào đón như vậy, đương nhiên sẽ là điểm nóng phỏng vấn của chúng tôi, đừng
trách chúng tôi nóng lòng săn lùng tin tức, mà làm phiền đến ngài nhé.”
“Vậy
sao?” Mục Dã Tình Xuyên liếc nhìn người phóng viên vừa nói, rút từ trong túi ra
một chiếc khăn tay trắng tinh, cố hết sức lau sạch nước bọt của cô gái ban nãy
dính trên má anh, sau đó vứt chiếc khăn tay xuống đất, rồi vô tình giẫm lên
trên.
“Vậy,
mọi người có câu hỏi gì thì hỏi đi, tôi còn chuẩn bị để tham gia cuộc thi.”
Giọng
điệu anh lạnh lùng, nhưng từ đầu đến cuối trên khuôn mặt vẫn giữ nụ cười mê
hoặc lòng người.
Đám
phóng viên nhanh chóng chớp thời cơ, lần lượt từng người từng người một đặt ra
câu hỏi…
“Trước
tiên, từ lúc anh tham gia cuộc thi, mọi người thường so sánh anh với tay đua xe
nổi tiếng Loris, anh ta cũng được mệnh danh là T-rex, được so sánh với tay đua
xe lão luyện như vậy, anh có cảm thấy áp lực không?”
“Áp lực
ư?” Mục Dã Tình Xuyên tự tin cười, ánh mắt anh ánh lên cái nhìn vô cùng ngạo
mạn, “Bạo Long là loài khủng long ăn thịt lớn nhất, sức đột phá rất mạnh, tính
cách mạnh mẽ tàn bạo, trong cuộc thi, trong các cuộc đua chuẩn bị thật tốt,
đánh trận nào thắng trận ấy, ai có bản lĩnh thì người đó sẽ nhận được danh hiệu
đó, vì thế, tôi không có bất cứ áp lực nào.”
“Vậy,
còn Lam Ưng?” Trong đám phóng viên một giọng nói nho nhỏ vang lên: “Lam Ưng cũng
là tay đua trẻ tuổi như anh, các anh đã từng thi với nhau, anh ấy đã từng khiến
một người bất khả chiến bại như anh phải chịu thua một cách đáng tiếc, lần này,
các anh lại thi cùng với nhau, mà người tổ chức cuộc thi lại là bố của anh, ông
chủ tập đoàn “Thế giới Media” như vậy liệu có chút thiên vị nào không?”
“Thiên
vị?” Mục Dã Tình Xuyên lạnh lùng ngước mắt lên, nụ cười anh lộ ra vẻ lạnh lẽo,
“Trên đường đua làm gì có thiên vị? Hơn nữa…” Anh còn muốn nói thêm điều gì,
nhưng đột nhiên dừng lại, ánh mắt anh dán chặt vào phía trước, không nói gì
thêm nữa.
Dưới
gốc cây hải đường cách đó không xa, Hạ Nặc Kỳ nhìn Mục Dã Tình Xuyên đang đứng
ở phía xa xa chằm chằm nhìn cô, cô có chút bối rối, tay của cô bị Lam Tịnh Vũ
nắm chặt, không biết từ lúc nào lòng bàn tay cô bị toát ra một ít mồ hôi, hơi
ươn ướt, nhưng liền ngay sau đó chúng liền ngấm vào những kẽ đường chỉ tay
trong lòng bàn tay đang nắm chặt.
Mục Dã
Tình Xuyên lặng lẽ nhìn hai người đang nắm chặt tay nhau, bất giác nắm chặt đấm
tay, sau đó lại bỏ ra.
“Sao
vậy?” Một người trong đám phóng viên cố rướn lên hỏi anh, nhưng anh không trả
lời.
Ánh mắt
của mọi người đều hướng theo ánh mắt của Mục Dã Tình Xuyên…
“Ồ! Lam
Ưng?” Một giọng nữ cao chói tai vang lên giữa đám phóng viên: “Thì ra là Lam
Ưng cũng ở đây!”
“Mà còn
nắm tay một cô gái!”
Tất cả
mọi người đều thi nhau thốt lên!
“Có
phải là vừa có bạn gái mới không nhỉ?”
“Đây
đúng là một tin vô cùng hót!”
Mọi
người cùng gật đầu, sau đó, liền bỏ mặc Mục Dã Tình Xuyên dáng vẻ có chút cô
đơn đứng đó, như một bầy ong vỡ tổ chạy về phía cây hải đường đang bị gió thổi
tung những cánh hoa nhỏ.
Mục Dã
Tình Xuyên thở hắt ra, trong đôi mắt hoa đào của anh ẩn chứa bao nỗi niềm khó
tả và một nỗi đau sâu lắng, anh một mình bước vào trong trường đua.
02
Trong
chớp mắt, đám phóng viên điên cuồng lớp trong lớp ngoài quây lấy Hạ Nặc Kỳ và
Lam Tịnh Vũ.
“Hic…”
Hạ Nặc Kỳ vốn dĩ ban đầu thấy thở bình thường, nhưng đột nhiên thấy không khí
xung quanh thật bức bối, cô nhón gót chân lên, vươn dài cổ ra, hi vọng có thể
hít được một chút không khí trong lành, nhưng đành bất lực vì cô quá thấp, làm
thế nào cũng tốn công vô ích.
“Cô là
ai? Bạn gái của Lam Ưng phải không?”
Lợi
dụng lúc Hạ Nặc Kỳ đang bị hoa mắt chóng mặt bởi vô vàn những ánh đèn máy ảnh
chớp lia lịa, một nữ phóng viên điên cuồng, khua chiếc tay đầy móng dài, cầm
chặt lấy cánh tay cô, để lại một vết hằn rất sâu.
“Đau
quá….” Hạ Nặc Kỳ bị đám người trước mắt xô ngã, cánh tay cô rất đau nhưng không
biết làm thế nào, chỉ muốn khóc. Trong lúc cô đang muốn vùng thoát khỏi người
phụ nữ “nanh vuốt quỷ quái” này, thì ở bên cạnh Lam Tịnh Vũ lịch thiếp nhưng
cũng rất kiên quyết kéo mạnh người phóng viên đó ra.
“Rất
xin lỗi, nếu như có câu hỏi thì cứ hỏi, không được làm bạn gái tôi bị thương!”
Giọng
nói của anh nhẹ nhàng mềm mại như nước, dường như có thể tạo nên những bọt hoa
sóng trên đá ghềnh, nhưng lại khiến lòng người rung động.
Hạ Nặc
Kỳ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng nghiêng đẹp trai của anh, hai
bầu má cô bối rối ngượng ngùng dần dần đỏ hồng lên, bỗng chốc cả người cô giống
như một quả đào mật ngọt lịm quyến rũ lòng người.
Trên
mặt cô nở một nụ cười dạt dào hạnh phúc, hơi ấm từ lòng bàn tay anh truyền vào
người cô, máu trong người cô chạy loạn xạ!
Cô như
một cô gái nhỏ dựa sát vào Lam Tịnh Vũ, cái đầu nho nhỏ của cô cứ thế mà tựa
vào bờ vai rộng của anh.
Lam
Tịnh Vũ khẽ nghiêng đầu lại nhìn, mỉm cười với cô đầy âu yếm.
“Ôi
trời ơi! Yêu thật là hạnh phúc!”
“Cuối
cùng cũng có thể khiến Lam Ưng mỉm cười!”
Tất cả
mọi người ngạc nhiên kêu lên!
Mấy tay
phóng viên không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng hiếm có, chớp lấy khoảnh khắc này
vội vã bấm tanh tách chiếc máy ảnh trong tay.
Hạ Nặc
Kỳ bị chụp ảnh nhiều đến mức cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng vẫn thấy hạnh phúc
lâng lâng.
Cứ thế
đến phòng thay đồ, Lam Tịnh Vũ mới bỏ tay cô ra, lấy trong tủ ra bộ đồ đua xe.
Còn cô thì vẫn đang chìm đắm trong cái cảm giác hạnh phúc đó, ngẩn ngơ nhìn
anh.
“Lẽ nào
em muốn nhìn anh thay quần áo sao?”
“Được
rồi!” Muốn hay không muốn, Hạ Nặc Kỳ gật đầu theo bản năng, sau đó cô bị gõ
mạnh một cái vào mũi.
Giọng
nói dở khóc dở cười của anh thì thầm bên tai cô: “Không được, em lên khán đài
đợi anh, đợi anh thay quần áo xong, nhận số báo danh xong, anh sẽ mua một bịch
coca và bỏng ngô lên cho em.”
“Một
bịch coca và bỏng ngô?” Hạ Nặc Kỳ khó khăn nuốt nước bọt, “Anh có chắc là một
bịch, chứ không phải là một chai coca và một túi bỏng ngô sao?”
“Đúng
thế, anh chắc chắn.” Lam Tịnh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, “Em mau đi đi, nếu không
anh sẽ không kịp thời gian để đưa cho em mất.”
Trong
đôi mắt long lanh của Hạ Nặc Kỳ ngân ngấn những dòng lệ hạnh phúc: “Lam, anh
đúng là một người yêu rất tâm lý, ha ha, sắp đến giờ thi rồi mà còn mua đồ ăn
cho em, anh thật tốt.”
Cô hạnh
phúc như một con chim sẻ nhỏ tung tăng líu lo đi ra khỏi phòng thay đồ, đi về
phía khán đài.
Cuối
cùng những tia nắng mặt trời vàng rực rỡ cũng ló ra khỏi đám mây.
Vừa đặt
mông ngồi xuống, thì có người ngồi bên cạnh Hạ Nặc Kỳ.
“Ngồi ở
chỗ này xem cuộc đua thì thích nhất, có thể nhìn rất rõ, thậm chí có thể nhìn
được những cảnh sắc khác nhau.”
Hạ Nặc
Kỳ khẽ “Ồ” lên kinh ngạc, nhìn Mục Dã Tình Xuyên đang ngồi bên cạnh, “Sao anh
lại ở đây?...”
“Xem
ra, hai người có vẻ như đang yêu nhau. Nhưng, cậu ta có yêu em không? Em có
chắc chắn không?”
Mục Dã
Tình Xuyên chăm chú nhìn cô, trong giọng nói của anh lộ rõ sự mềm yếu.
Hạ Nặc
Kỳ thẫn thờ.
“Mục Dã
Tình Xuyên, anh…”
“Thôi
bỏ đi, không cần phải nói với anh đâu.” Mục Dã Tình Xuyên nghịch chiếc chìa
khóa xe trong tay, nghiêng đầu, chăm chú nhìn Hạ Nặc Kỳ, “Dù thế nào em vẫn cứ
yêu cậu ta, không phải vậy sao? Còn anh chưa bao giờ tồn tại trong trái tim em
dù chỉ là khoảnh khắc, như hôm nay, nhìn cậu ta cầm tay em, anh chỉ hi vọng đời
này cậu ta sẽ luôn cầm tay em như thế.”
“Mục Dã
Tình Xuyên, sao anh phải tốt như vậy? Tại sao anh lại tốt với em như vậy?”
Hạ Nặc
Kỳ cúi đầu xuống, thở dài đau khổ, cô thấy mũi cay cay, không nói nổi một lời,
chỉ có thể nghe anh ấy nói.
Giọng
anh mơ hồ huyền ảo tựa mây khói, từ đầu đến cuối trên môi anh luôn nở một nụ
cười yếu đuối.
“Đồ
ngốc, em đừng quá xúc động như vậy chứ, thực ra anh rất xấu xa. Nói thẳng ra
cho em biết nhé, anh nói tất cả những điều này với em, chỉ là để khiến em mãi
mãi nhớ đến anh mà thôi, mãi mãi luôn cảm thấy anh thật tốt, thậm chí lúc ở bên
cạnh Lam Tịnh Vũ, em cũng không làm chủ được mình mà nghĩ đến anh.”
Ánh nắng
rực rỡ, bầu trời xanh trong vắt.
Trên
khán đài ồn ã, cô và anh ngồi kề vai nhau, nhưng chỉ có giọng nói của một mình
anh trầm buồn vang lên: “Ha ha, nghe ‘thối’ quá phải không? Đừng có cười anh
nhé.”
Không
đâu, cô sẽ không cười anh đâu.
Hạ Nặc
Kỳ lắc đầu quầy quậy: “ Sao có thể thế được chứ?”
Những
ngón tay của cô cứng đơ, một cảm giác đắng chát khó chịu xuất hiện khiến lòng
cô cảm thấy buồn buồn, giống như bị nhét đầy những sợi bông.
Cô thở
một hơi dài, đôi mắt cô tự dưng ươn ướt.
Mục Dã
Tình Xuyên vẫn nhẹ nhàng nói, mái tóc màu sợi đay của anh che lấp đi đôi mắt
sáng long lanh như vì sao của anh.
“Cuộc
thi hôm nay, anh phải cố gắng hết sức giành chiến thắng, dù biết là sẽ không có
cơ hội, anh cũng phải cố gắng giành được giải nhất, sau đó đưa chiếc cúp cho
em, ồ, không, phải nói là cho hai người, để làm quà chúc mừng cho hai người đã
trở thành một cặp tình nhân hạnh phúc.”
Anh chỉ
tay lên, khẽ cười: “Bởi vì, sau này mỗi lần nhìn thấy chiếc cúp sẽ lại nhớ đến
anh, như vậy cái đồ ngốc như em lại có thêm một lý do để ngoại tình. Ha ha, anh
thật thông minh phải không?”
Hạ Nặc
Kỳ không biết phải nói thế nào nữa, cô biết Mục Dã Tình Xuyên đang tự an ủi
chính mình, khiến bản thân mình không phải áy náy như vậy nữa. Nhưng anh càng
như vậy, Hạ Nặc Kỳ càng cảm thấy buồn…thực sự rất buồn.
Cô thẫn
thờ gật đầu, tim cô quặn đau khiến cho lồng ngực bị chặn lại như sắp nghẹt thở.
Mục Dã
Tình Xuyên đứng dậy, gió thổi vạt áo của anh lên, anh dùng tay che đi ánh mặt
trời chói gắt, nhìn ra phía xa: “Nhớ nhé, ở bên cạnh Lam Tịnh Vũ em phải thật
vui vẻ, thật hạnh phúc. Nếu như em mà không hạnh phúc, nhất định anh sẽ không
tha thứ cho em đâu. Nếu như hai người sống cùng nhau mà không hạnh phúc, anh
nhất định sẽ chạy đến trước mặt em cười nhạo em!”
Giọng
của Mục Dã Tình Xuyên khàn đi, anh đứng bên cạnh Hạ Nặc Kỳ rất lâu, lúc lâu sau
mới bỏ đi.
“Mục Dã
Tình Xuyên, em xin lỗi…” Hạ Nặc Kỳ líu ríu nói, cho đến lúc bóng dáng của anh
mất hút, cô mới không nhìn theo nữa.
03
Hạ Nặc
Kỳ lặng lẽ ngồi nghĩ mông lung xa xăm…
Lần đầu
tiên gặp mặt, cô và Mục Dã Tình Xuyên đã đối đầu vô cùng kịch liệt.
“Này,
mời cô rời khỏi đây”, trong hội trường đầy tiếng nói cười, trên sân khấu Mục Dã
Tình Xuyên không thể chịu nổi nữa, anh ra lệnh.
“Xin
lỗi, thật sự tôi không cố ý”, Hạ Nặc Kỳ mếu máo.
“Vậy
là cô cố tình rồi! Lẽ nào, cô là fan của Lam Ưng, nên mới đến đây làm loạn?
Đừng cho rằng cô có ý đồ xấu, mà vì thế tôi mất đi cơ hội giành chức vô địch!”
“Ồ…không…phải”
Hạ Nặc Kỳ cúi gằm mặt, sợ hãi liếc nhìn ánh mắt sắc lẻm đủ giết chết người trên
sân khấu. Cô cảm thấy, hình như mình bị ánh mắt đó đâm đau nhói cả người.
“Được
thôi, tôi tin cô không phải vậy, nhưng nếu cô không rời khỏi đây tôi sẽ cho
rằng cô cố ý đến làm loạn, đến lúc đó sợ rằng cô muốn đi cũng đi không nổi!”
Haiz!
Lại còn đe dọa uy hiếp người ta như vậy nữa! Cô không thể khuất phục được.
Nhưng
…trong đầu Hạ Nặc Kỳ lại xuất hiện ra cảnh tượng bắt gặp lúc nãy ở cổng trường,
ắt hẳn lượng fan của cái tên Bạo Long này rất lớn, rất quy mô, vậy thì những
lời uy hiếp này của anh ta cũng có thể thành sự thật.
Lần gặp
gỡ tiếp theo, Mục Dã Tình Xuyên vì cô mà bị thương.
Hạ
Nặc Kỳ bước vào phòng bệnh, đứng cạnh anh, cô chân thành mỉm cười: “Tôi nghĩ là
anh có thể bị đói, anh bị thương như vậy cũng là do tôi, nên tôi chuẩn bị đồ ăn
sang cho anh.” Cô vừa cười vừa giơ hộp cơm lên, cặp lông mày của cô như cũng
đầy thích thú, rướn hẳn lên trên.
“
Không cần!” Mục Dã Tình Xuyên nhăn mặt từ chối, nhưng một tràng tiếng “ùng ục”
bỗng vang lên trong phòng bệnh.
“Ồ,
xem ra, bụng của anh chân thật hơn cái miệng của anh rất nhiều” Hạ Nặc Kỳ mỉm
cười, đẩy hộp cơm trong tay về phía anh, “Mau ăn đi, canh xương lợn vừa ngon
vừa đẹp mắt! Ngoài gia vị ra, tôi không cho thêm chất độc nào khác đâu.”
Cô
mở hộp cơm cho anh, dùng mùi thơm của thức ăn để khiêu khích anh chàng đang cố
nuốt nước bọt.
Một
giây, hai giây, ba giây…
Cuối
cùng, Mục Dã Tình Xuyên không chịu nổi nữa bê hộp cơm lên ăn lấy ăn để, nuốt
xong ngụm canh cuối cùng, anh thỏa mãn liếm chút nước canh còn đọng trên môi,
“Cô dùng cái gì để nấu canh này vậy? Mùi vị…thực sự đặc biệt.”
“Anh
nói canh xương lợn này à?”, Hạ Nặc Kỳ mỉm cười,trông cô đẹp như đóa cúc trắng
nhỏ xinh nở giữa ruộng đồng làm lay động lòng người.
“Đó
là lúc bà ngoại tôi lấy ông ngoại, đã dùng những nguyên liệu quý giá nhất trên
thế giới kết hợp với xương của con lợn đực to béo nhất, rồi kỳ công nấu thành
cao, sau đó còn hầm trong bảy ngày bảy đêm.”
“Bà
ngoại của cô?” Mục Dã Tình Xuyên trợn tròn mắt, “Thế chẳng phải đã nửa thế kỉ
rồi sao?”
“Đúng
thế.” Hạ Nặc Kỳ gật đầu, cố nhịn cười, “Lúc đó, ông ngoại không nỡ ăn hết, nói
là muốn cho con cháu cùng được thưởng thức. Sau đó, cứ truyền từ đời này qua
đời khác.”
“Vậy…canh
để lâu như vậy, không bị ngộ độc sao?”
“Thời
gian lâu như vậy rồi sao lại không bị ngộ độc được? Thực ra thì có một đám rêu
mốc màu xanh xanh ở trên, nhưng đã bị tôi dùng thìa múc đi rồi…”
Lưng
của Mục Dã Tình Xuyên cứng đơ dựng đứng hẳn lên: “Vậy…canh này…còn uống được không?”
“Đương
nhiên là uống được, mà uống canh này còn có tác dụng rất tốt trong việc trị
liệu cái chân bị thương này.”
Nhìn
đường nét khuôn mặt thanh tú của anh ta từ trắng chuyển sang tái nhợt, rồi sau
đó lúc tím tái, lúc đen sạm, Hạ Nặc Kỳ suýt nữa thì phì cười. Lần này mọi hận
thù cũ mới đều trả được rồi!
Sau đó,
anh ngang ngược bảo cô làm bạn gái của anh.
“Vậy…”
Mục Dã Tình Xuyên liếc nhìn cô, trên miệng nở một nụ cười, “Cô có muốn làm bạn
gái tôi không?”
“Cái
gì? Bạn gái sao?” Hạ Nặc Kỳ há hốc miệng không dám tin. Là ai với ai chứ, mọi
chuyện xảy ra thật là đột ngột. Thậm chí đến tên cô hắn ta còn chưa biết, lại
còn ngông cuồng muốn cô làm bạn gái hắn! Cô không nghe nhầm chứ?
Hạ
Nặc Kỳ bất ngờ đến mức há hốc mồm, ngay sau đó lại cảm thấy rất giận dữ: “Trò
đùa của anh ở trong phòng học vẫn chưa chấm dứt sao? Không phải anh lại muốn
phá hoại quan hệ của tôi và Lam Tịnh Vũ chứ? Anh đạt được mục đích của mình rồi
đấy! Tại sao anh lại muốn tôi làm bạn gái anh chứ? Trêu đùa tôi anh thấy rất
vui sao? Tôi chỉ là sơ ý hại anh nằm viện mà thôi, tôi đã xin lỗi rồi, lại còn
nấu canh cho anh bồi bổ, rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào?”
Mục
Dã Tình Xuyên có vẻ bị tổn thương, anh lặng lẽ nhìn cô, đột nhiên chau mày, nói
giọng bực tức “Đúng vậy, tôi thấy trêu đùa cô rất vui! Cô có biết không, từ
trước đến nay chưa từng có người con gái nào dám trước mặt tôi mà coi tôi không
ra gì, càng chưa từng có người nào như cô, đứng trước mặt tôi nói về sự quan
tâm của mình dành cho Lam Tịnh Vũ. Khiến một đứa con gái thích cậu ta chuyển
sang thích tôi, đối với tôi là một thách thức cần phải vượt qua, điều đó rất
thú vị.”
“Thách
thức sao?” Hạ Nặc Kỳ nhìn anh ta như nhìn một người bị điên.
“Không
sai! Mục tiêu cuộc đời tôi là đi thách thức người khác, tham gia kịch cũng là
vì thế, trở thành một vận động viên đua xe cũng là vì thế, những mạch máu trong
người tôi tồn tại cũng là vì sự thách thức cả.”
Hạ
Nặc Kỳ bỗng thấy mình thật ngốc nghếch.
Cuối
cùng anh nói với Hạ Nặc Kỳ rằng, anh thật lòng yêu cô…
Mục
Dã Tình Xuyên hít một hơi thật sâu, mỉm cười quay ra nhìn Hạ Nặc Kỳ, ánh mắt
anh ngây thơ như một đứa trẻ.
Anh
nhìn cô trìu mến, giọng nói trầm bổng lúc ẩn lúc hiện nhưng động lòng người:
“Trước tiên em làm bạn gái của anh đã nhé? Sau đó, đợi anh tốt nghiệp chúng ta
sẽ đính hôn. Anh không phải là để khiêu chiến, mà là vì anh thích em, thực sự
rất thích em, vậy có được không?”
Trong
lúc anh nói, như có một hương thơm nhè nhẹ chuyển động trong khoảng không gian
giữa cô và anh.
Hạ
Nặc Kỳ sửng sốt nhìn anh, rất lâu sau, cô mới nhẹ nhàng lắc đầu, đôi môi nhợt
nhạt của cô nói: “Xin lỗi, nếu như không có Lam Tịnh Vũ, có lẽ em sẽ đồng ý,
nhưng bây giờ, em chỉ nghĩ đến anh ấy, trong trái tim em, tràn ngập hình dáng
anh ấy!”
Nói
xong, Hạ Nặc Kỳ quay người chạy một mạch theo hướng mà Lam Tịnh Vũ vừa đi.
Nghĩ
lại, Hạ Nặc Kỳ mới phát hiện ra rằng, kỉ niệm giữa hai người nhiều đến vậy: có
tranh chấp, có đối đầu, có sự quan tâm chăm sóc, có cả sự tổn thương… những kỉ
niệm đong đầy hóa thành một loại hoa mang mùi hương ngọt ngào, dù được giấu ở
nơi sâu nhất trong trái tim Hạ Nặc Kỳ, nhưng khó lòng có thể dập tắt, vẫn phảng
phất hương thơm.
Tính
tang…
Từ đài
phát thanh phát ra âm thanh báo hiệu cuộc thi sắp bắt đầu.
Âm
thanh đột ngột của chiếc đài phát thanh khiến Hạ Nặc Kỳ đang miên man trong
dòng kí ức bừng tỉnh, lúc này, cô mới phát hiện ra thời gian đã trôi qua rất
lâu.
“Lam
đâu rồi? Tại sao vẫn chưa đến?”
Cô có
chút lo lắng nháo nhác nhìn khắp xung quanh để tìm kiếm, cuối cùng cũng nhìn
thấy một bóng dáng quen thuộc đang cố gắng thoát khỏi đám fan cuồng, đi về phía
cô đang ngồi.
Nhưng,
trong tay anh không có Coca và bỏng ngô.
Mắt Hạ
Nặc Kỳ sáng lên, vội vàng đứng dậy, chạy qua đó.
“Lam?”
Luồn
lách qua đám fan cuồng đang vây kín như bưng, Hạ Nặc Kỳ cố hết sức nắm lấy tay
Lam Tịnh Vũ: “Anh sao rồi?”
Lúc vừa
chạm vào tay anh, lập tức cô cảm thấy đôi tay anh lạnh giá một cách bất thường.
Trong
mắt anh như có một đám sương mù bao phủ.
Vẻ mặt
đờ đẫn của anh có chút hoảng loạn, đám fan cuồng cố hết sức giơ tay ra để chạm
vào anh.
“Có
chuyện gì vậy?” Hạ Nặc Kỳ bỗng cảm thấy ngạc nhiên.
Lam
Tịnh Vũ chỉ lặng lẽ đứng đó, trông như một bức tượng điêu khắc, không hề động
đậy.
Bàn tay
đang nắm lấy tay anh của Hạ Nặc Kỳ hơi đau, cô muốn bỏ tay ra, nhưng lúc cô
đang định buông tay ra, Lam Tịnh Vũ lại nắm chặt lấy tay cô.
“Lam?”
Hạ Nặc Kỳ lo lắng nhìn anh, “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Lam
Tịnh Vũ chăm chú nhìn cô, khẽ mỉm cười với cô: “Anh không sao.”
Sau đó,
nắm chặt lấy tay cô, kéo chạy một mạch đến một nơi yên tĩnh ở phía ngoài dải
ngăn cách.
Đám fan
điên cuồng đuổi theo.
Hai
người cẩn thận trốn ở một nơi, cho đến khi đám fan lùng sục xung quanh một hồi
không tìm thấy, dần dần bỏ đi, Hạ Nặc Kỳ mới dám thở ra, cô nghi ngờ hỏi: “Lam,
thật là anh không sao chứ?”
Lam
Tịnh Vũ nhìn cô, gật đầu khẳng định: “Anh không sao.”
Đôi mắt
sáng của anh ánh lên tia sáng trong veo, như chứa đầy ánh sáng của những vì
sao, rất rực rỡ, nhưng lại cố giấu đi sự cô độc.
Anh
lặng lẽ nhìn cô, hối lỗi nói: “Anh quên mua cho em coca và bỏng ngô rồi, thật
là ngại quá.”
Hạ Nặc
Kỳ vuốt vuốt tóc: “Lẽ nào vì chuyện đó mà khiến anh hoang mang lo sợ thế sao?”
Lam
Tịnh Vũ lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.
Dưới
ánh mặt trời, anh lịch thiệp đứng dậy, cái bóng dài nhỏ của anh chiếu trên mặt
đất.
Hạ Nặc
Kỳ cảm động đến mức sắp không thốt nên lời: “Không sao đâu, em có thể không
uống coca, không ăn bỏng ngô mà.”
“Có lẽ…
là như vậy.”
Lam
Tịnh Vũ lẩm bẩm nói, đôi mắt đen tuyền của anh toát lên ánh nhìn rất khó đoán.
“Chắc
chắn là như vậy rồi!” Hạ Nặc Kỳ như một con chim nhỏ vui mừng, ríu ra ríu rít:
“Đương nhiên rồi, nếu như có Lam ở bên cạnh, có Lam chăm sóc em như vậy, em có
thể không cần ăn bất cứ bữa cơm cao lương mĩ vị nào, chứ nói gì đến chút coca
và bỏng ngô nhỏ nhặt ấy chứ!”
Cô tiếp
tục nói trong niềm hạnh phúc: “Lam, đừng tự trách mình nữa, cuộc thi mới là
quan trọng nhất, anh biết không?”
“Ừ…”
Lam Tịnh Vũ nhìn cô, khẽ gật đầu, “Phải thi cho thật tốt.”
Gió nhè
nhẹ thổi, ánh mặt trời rực rỡ.
Cuộc
thi sắp bắt đầu, Hạ Nặc Kỳ ngồi ở hàng khán đài cao cao.
Gió
thổi bay mái tóc ngắn mỏng manh của cô, chúng như đang tinh nghịch nhảy nhót,
dưới ánh mặt trời, chiếc kẹp tóc hoa tuyết nằm giữa những sợi tóc của cô phát
ra ánh sáng lấp lánh đẹp mắt.
Cô lặng
lẽ ngồi đó, đôi mắt cô ngập tràn tình yêu thương, nhìn chằm chằm vào bóng dáng
màu trắng ở phía trước.
Gió
thật tĩnh lặng, nhẹ nhàng vuốt ve bên cạnh cô.
Không
biết từ lúc nào, trên khán đài bắt đầu trở nên náo nhiệt, những tiếng hò hét
thi nhau vang lên.
Cuộc
thi đã bắt đầu!
Hạ Nặc
Kỳ bắt đầu chăm chú theo dõi cuộc thi.
Không
khí ngập tràn bụi mù mịt bay lên từ trường đua, trên đường đua từng chiếc từng
chiếc xe phân khối lớn đang chuyển động nhanh như cuồng phong phóng qua trước
mắt cô, như những tia chớp trong không trung, còn không kịp nhìn rõ, thì đã mất
hút, bên tai chỉ nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm gầm gừ.
Từng
vòng, từng vòng một.
Đến khi
chiếc xe dã chiến thần tốc Desmosedici GP7 lại chạy qua trước mắt, cuối cùng Hạ
Nặc Kỳ cũng tìm được người cô mong đợi.
Một màu
trắng tinh khôi, một bộ quần áo đua xe tinh xảo, trên tay áo in hình một con
chim ưng màu xanh đang dang rộng đôi cánh, làm cho Lam Tịnh Vũ nổi bật lên
trông như một con chim ưng dũng mãnh đang sải cánh bay giữa bầu trời!
Không
phải anh đang thi đấu, chỉ là anh đang thể hiện sức cuốn hút của mình.
Những
người đang chạy xe đằng sau vốn dĩ không phải đối thủ của anh, từ sớm đã bị anh
bỏ xa gần một nửa vòng đua.
Cả
người Hạ Nặc Kỳ đờ đẫn ra. Vì có sự tồn tại của anh, nên những vòng đua buồn tẻ
của cuộc thi cứ thế mà trôi đi, cô vừa nhìn đã thấy không phân biệt nổi đâu với
đâu nữa. Cô hoàn toàn quên rằng mình đeo tai nghe, tiếng động cơ xe nào cũng
vang thấu trời xanh.
Ở bên
cạnh vang lên những tiếng hò hét động trời…
“Lam
Ưng thật pro!”
“ Lam
Ưng cố lên!”
“Bạo
Long, Bạo Long! Mãi mãi là số một!”
Những
cô gái trong đội cổ vũ mặc quần áo màu đỏ rực đang nhún nhảy những điệu nhảy
nóng bỏng quen thuộc của họ để cổ động khí thế, nhìn trong ánh mắt Hạ Nặc Kỳ,
có thể thấy cô đang có cảm giác rất lạ lùng.
Không
ngờ bạn trai của mình lại có nhiều người ủng hộ như vậy, cô cảm thấy rất kiêu
ngạo và tự hào, cô uy phong ưỡn người lên.
Hạ Nặc
Kỳ ngồi thẳng lưng lên, cùng hò hét với mọi người trên khán đài: “Lam, cố gắng
lên!”
Dường
như Lam Tịnh Vũ nghe thấy tiếng hét của cô, khuôn mặt chụp kín mũ bảo hiểm
hướng nhìn lên phía khán đài một lát, sau đó giảm tốc độ lại.
“Chuyện
gì xảy ra vậy?” Hạ Nặc Kỳ lo lắng nhìn vào chiếc xe đua màu đỏ đậm đang từ từ
giảm tốc độ.
Những
người trên khán đài thì càng lo lắng, dường như tất cả mọi người đều đứng dậy,
mọi người bắt đầu bàn tán to nhỏ.
“Lam
Ưng làm sao vậy?”
“Tại
sao phải giảm tốc độ?”
…
Từ đầu
đến cuối ánh mắt của Lam Tịnh Vũ cứ hướng lên trên khán đài.
Mục Dã
Tình Xuyên vốn đang chạy ở vị trí thứ hai vẫn đang tăng tốc đuổi theo, nhưng
trong lúc đó, anh cũng giảm tốc độ lại.
“Cậu
nhìn cái gì mà nhìn? Bây giờ đang thi đấu mà!” Mục Dã Tình Xuyên tức giận hét
về phía Lam Tịnh Vũ đang mất hồn mất vía ở bên cạnh.
“Nếu cứ
dừng lại như vậy, thì nguy hiểm biết bao, cậu có biết không? Có bao giờ cậu
nghĩ cho Hạ Năc Kỳ không?”
Lam
Tịnh Vũ không trả lời anh, cũng không có ý định rời mắt khỏi khán đài.
Hai bọn
họ cứ cứng đầu cứng cổ tiếp tục như vậy.
Những
tay đua ở phía sau nhìn thấy cơ hội này, liền từ từ tăng mã lực, chạy băng băng
đuổi theo!
Khán
giả trên khán đài náo loạn…
“Lam
Ưng làm sao vậy?”
“Bạo
Long làm sao vậy? Tại sao cũng không chạy xe nữa?”
Hạ Nặc
Kỳ sững sờ nhìn hai con người đang ương bướng dừng ở trên đường đua.
Lẽ nào
là vì cô?
Nhưng,
nếu Mục Dã Tình Xuyên vì cô mà đua xe không tốt, thì còn có thể nghe được, vì
cuối cùng sau khi cô và Lam Tịnh Vũ khẳng định mối quan hệ, anh ấy dường như
cũng có chút ảnh hưởng.
Nhưng…
còn Lam Tịnh Vũ là vì sao?
Hạ Nặc
Kỳ băn khoăn nhìn chằm chằm vào cái bóng dáng màu trắng đó.
Thời
gian cứ từng giây từng phút trôi đi, cô thờ thẫn đứng trên khán đài, dán mắt
nhìn vào Lam Tịnh Vũ ở phía xa xa.
Trong
cơn gió, mái tóc ngắn đen nhánh của cô khẽ tung bay, dưới ánh nắng mặt trời
chiếc kẹp tóc của cô ánh lên sắc màu thật bắt mắt.
04
Cuộc
đua…cuối cùng cũng kết thúc.
Cuối
cùng, hai tuyển thủ nổi tiếng được kì vọng sẽ được giải quán quân – Lam Ưng và
Bạo Long đều về tay không!
Tất cả
mọi người đều như quả bóng da bị xịt hơi, thất vọng rời khỏi trường đua, thậm
chí đến lễ trao giải tiếp sau đó cũng không buồn xem.
Mọi
người dần dần bỏ về.
Hạ Nặc
Kỳ vẫn đứng ngây ra, nhìn Lam Tịnh Vũ.
Trên
đường đấu tĩnh lặng, bóng anh đổ thật dài, thật dài dưới ánh mặt trời.
Anh
lặng lẽ bỏ chiếc mũ bảo hiểm xuống, mỉm cười hối lỗi với Hạ Nặc Kỳ đang đứng
trên khán đài cao: “Anh đã không hoàn thành được việc đã hứa với em, em không
trách anh chứ?”
Giọng
của anh rất nhỏ, nhưng Hạ Nặc Kỳ lại có thể cảm giác được, cô mỉm cười với anh
đầy thông cảm: “Em sẽ không trách anh đâu, bởi vì, em biết anh đã cố hết sức
rồi.”
Hạ Nặc
Kỳ lặng lẽ cùng Lam Tịnh Vũ bước vào phòng thay đồ, cô nhìn Lam Tịnh Vũ xếp gọn
bộ đồ đua xe, rồi đặt vào túi quần áo, từ đầu đến cuối anh không nói một lời.
Toàn bộ
khuôn mặt của anh như được phủ ánh ngọc lưu ly màu hổ phách, dáng vẻ trông có
vẻ thất vọng.
Hạ Nặc
Kỳ có chút lo lắng, khẽ liếm đôi môi khô của mình.
Cô phải
nói thế nào để an ủi anh đây? Thực ra thì bị thua cũng chẳng có gì nghiêm
trọng, không nên giữ trong lòng.
Cô nghĩ
như vậy, nhưng lại không thể nói được. Yên lặng… toàn bộ phòng thay đồ yên lặng
một cách lạ thường.
Hạ Nặc
Kỳ không thể chịu đựng thêm được nữa, cô đứng trước mặt Lam Tịnh Vũ: “Lam, anh
xem này…”
Cô vừa
nói, vừa giơ tay phải lên, làm thành hình chiếc súng, tay trái giả vờ cầm lấy
chiếc báng súng tưởng tượng, sau đó, khẽ nheo mắt phải lại nhắm thẳng vào ngực
Lam Tịnh Vũ, lém lỉnh cười nói: “Bùm! Bắn trúng mục tiêu!”
Lam
Tịnh Vũ đứng ngây ra.
“He
he.” Hạ Nặc Kỳ cười, bỏ hai tay xuống, giống như người chị lớn đang an ủi đứa
em bé nhỏ sau khi bị thương đang khóc sụt sịt, dịu dàng nói: “Chỉ là một cuộc
thi thôi mà, thua rồi thì có thể thi lại, Lam, đừng để bụng nữa nhé, cần phải
biết, thất bại là mẹ của thành công, nếu như không có thất bại này, làm sao có
được thành công lần sau chứ?”
Lam
Tịnh Vũ rất kinh ngạc, khẽ chau mày lại, lặng lẽ chăm chú nhìn vào chiếc cặp
tóc hoa tuyết đang sáng lên long lanh giữa sợi tóc của cô, mơ màng…
“Thực
sự là anh không nên buồn quá.” Hạ Nặc Kỳ cười tít mắt nhìn anh, ánh mắt sáng
lấp lánh như những vì sao, “Không được nghĩ ngợi gì hết, em biết anh rất mệt
rồi, em có thể một mình tự về nhà, anh có thể yên tĩnh một mình!”
Nói
xong, cô hôn lên má anh: “Chúc anh tối nay có giấc mộng đẹp.”
Sau đó,
cô đi thẳng.
Lam
Tịnh Vũ vẫn đứng sững sờ ở chỗ cũ, mùi hương ngọt ngào như hoa cỏ vương trên má
anh, từ từ thấm vào lòng.
Bước
một mình trên đường về nhà, Hạ Nặc Kỳ băn khoăn ngước nhìn lên bầu trời: “Ông
có thể nói cho tôi biết, tại sao Lam lại thua cuộc không?”
Xung
quanh chỉ là một màn im lăng, không ai trả lời cô.
“Hic,
đúng là đoán mãi không ra!” Cô cúi gầm mặt, im lặng thở dài, “Nhưng, tôi chỉ
muốn biết một câu trả lời thôi, lẽ nào không thể nói sao?”
Vẫn
không có một động tĩnh gì, bốn phía xung quanh yên lặng đến mức chỉ có không
khí bay qua bay lại, Hạ Nặc Kỳ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, không nên nghĩ ngợi quá
nhiều.”
Đột
nhiên, cái cảm giác “Càng biết quá nhiều điều, thì càng cảm thấy tổn thương” cứ
ngập tràn trong đầu cô, cô chau mày, một mình lặng lẽ đi về nhà.
Lúc cô
vừa đến cửa nhà, đột nhiên, cô dừng bước.
Trước
cửa, dưới tán lá xum xê rậm rạp của cây đại thụ, có một cô gái đang đứng đó.
Cô ấy
mặc một chiếc váy công chúa cao quý, đẹp lộng lẫy, ẩn hiện trong mái tóc dài
đen nhánh dày như tảo biển là cặp mắt bồ câu đen hút hồn, chiếc mũi thanh cao,
bờ môi đẹp đẽ.
Người
Hạ Nặc Kỳ khẽ run lên, ánh mắt cô trong lúc đó lộ rõ sự kinh ngạc!
Trong
đôi mắt cô phủ đầy sự kinh ngạc, cái hình dáng xinh đẹp đó như một cơn gió đêm
lạnh băng thổi qua người cô, lạnh đến nỗi cô chịu không nổi nữa phải rùng mình
lên.
Chuyện
gì xảy ra vậy? Đây là… nhìn thấy ma sao?
Người
cô cứng đơ không tài nào nhúc nhích được, đầu óc trống rỗng, trong lúc đó trái
tim cô như chìm vào một khoảng không mờ mịt, lồng ngực cô cũng trở lên hoảng
loạn, bối rối đến mức như bị chặn nghẹn lại.
Hạ Nặc
Kỳ mặt trắng bệch, hai tay run bần bật.
Rất lâu
sau đó, cô mới mở miệng hỏi dò: “Vân Phi?”
Cô gái
đứng ở trước cửa khẽ gật đầu, chạy nhanh về phía cô, đứng ngay sát cạnh cô,
thân thiết nắm lấy tay cô: “Nặc, tớ nhớ cậu quá, cậu không cho tớ vào quên lãng
làm tớ cảm động lắm!”
Giọng
của cô như một lời ca mềm mại. Nhưng Hạ Nặc Kỳ lại cảm thấy nó sắc nhọn đâm vào
người cô đau nhói.
“Quên
lãng?” Cô lẩm bẩm nhắc lại hai chữ đó.
Sao cô
có thể quên được, cô gái si tình đã đưa cho cô cuốn nhật kí, người đã cầu xin
cô đi chăm sóc bảo vệ cho Lam Tịnh Vũ.
Chỉ
là….
Cô
không ngờ rằng, ở đây, trong giây phút này, thượng đế lại sắp xếp cho họ gặp
mặt.
Quá đột
ngột! Thậm chí cô còn cho rằng đây là một giấc mơ, nhưng, đôi tay này lại đang
nắm chặt lấy tay cô.
Môi Hạ
Nặc Kỳ lạnh ngắt không một giọt máu, gió thổi tung mái tóc ngắn của cô, chiếc
kẹp tóc hoa tuyết giữa những sợi tóc khẽ run rẩy theo người cô, khẽ động đậy,
phát ra màu trắng toát sầu thảm.
Đầu cô
khẽ nghiêng nghiêng, cố gắng để giữ giọng bình tĩnh: “Vân Phi, tất cả mọi
chuyện, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Mặt Vân
Phi tối sầm lại, mắt đỏ hoe nhìn cô: “Bây giờ, tớ có thể nói mọi chuyện với cậu
rồi.”
Ngày
mai, cô phải rời khỏi đất nước này, rời khỏi anh.
Bắt
đầu từ ngày đầu tiên trong kì nghỉ đông này, bệnh tình của Vân Phi đột nhiên
xấu đi, bác sĩ trị liệu chính đề nghị bố mẹ Vân Phi nên đưa cô ấy ra nước
ngoài, dùng những trang thiết bị hiện đại ở đó để trị liệu, may ra còn có cơ
hội xoay chuyển tình thế.
Nhưng,
thực sự cô không muốn đi.
Trong
căn phòng ấm áp của mình, một mình cô lặng lẽ nằm sấp trước cửa sổ, nhìn những
bông hoa tuyết đang chầm chậm rơi trong không trung ở bên ngoài: “Mình nghĩ nếu
mà mình đi rồi, sẽ không đợi được đến lúc tuyết ngừng rơi nữa, sẽ không đợi
được đến lúc anh ấy quay về nữa, để mình đắp một người tuyết nhỏ ở trước cửa
nhé.”
Không
biết từ lúc nào, cửa được mở ra, mẹ nhẹ nhàng đến bên cạnh Vân Phi, dịu dàng an
ủi cô, bà nhè nhẹ vuốt mái tóc dài của cô: “Đây không phải là bệnh nan y, thực
sự là không phải, chỉ cần có cơ hội thì chúng ta sẽ không bao giờ được từ bỏ,
mẹ cầu xin con, con gái ngoan của mẹ, xin con đừng từ bỏ có được không? Nếu
như, con từ bỏ, mẹ sẽ cùng con rời khỏi thế giới này.”
“Mẹ
yêu của con…”
Những
giọt nước mắt long lanh rơi trên mái tóc của Vân Phi, nó lành lạnh, giống như
những bông hoa tuyết ngoài cửa sổ. Cô quay người ôm chặt lấy mẹ, ngước nhìn mái
tóc đen lốm đốm bạc của bà, không nén nổi lòng mình, đau khổ khóc òa lên.
Thực
sự Vân Phi không muốn đi, việc quyết định ra đi lặng lẽ khiến cô có cảm giác
thật sợ hãi, vì tương lai ở phía trước chưa biết sẽ thế nào, có khả năng cả đời
này cô sẽ không thể mở mắt mà nhìn thấy cái màu xanh thẳm trong đôi mắt của anh
nữa.
Còn
anh thì sao? Vân Phi không thể tưởng tượng được anh sẽ đau khổ đến mức nào, có
lẽ, đến cả cái dũng khí để đối diện với cô, anh cũng không có.
Nhưng,
nếu nói với anh ấy lí do cô rời đi, đến lúc phẫu thuật thất bại thì phải làm
thế nào?
Cho
anh ấy hi vọng, sau đó lại nhẫn tâm cướp đi tia hi vọng đó của anh, vậy, chi
bằng từ đầu đến cuối không cho anh một tia hi vọng nào hết!
Nằm
trong vòng tay ấm áp của mẹ, Vân Phi lặng lẽ lau khô những giọt nước ở khóe
mắt, tự nhắc nhở lòng mình phải quyết tâm giữ bí mật, cái lí do cô phải ra đi,
nhất định phải giữ bí mật với anh ấy.
“Có
lẽ, nỗi đau khi không tìm thấy mình, anh ấy còn có thể chịu đựng được, vì, anh
vẫn còn ôm hi vọng, vẫn mong chờ một ngày nào đó mình xuất hiện trước mặt anh
ấy.”
Vân
Phi thổ lộ tất cả những suy nghĩ trong lòng với mẹ, mẹ cô nhận lời, sau đó lặng
lẽ ra khỏi phòng, đi thông báo cho bố cô.
Bên
ngoài những bông hoa tuyết vẫn rơi, người giúp việc bắt đầu thu dọn hành lí,
chiếc xe của người quản gia đã dừng ở trước cửa, trên chiếc xe đen sẫm dần dần
phủ đầy những bông hoa tuyết trắng tinh khiết.
Đôi mắt
của cô gái trẻ ẩn chứa nỗi buồn khổ, đôi hàng mi dài khẽ rưng rưng: “Nếu cuộc
phẫu thuật mà không thành công, thì đối với người đang chờ đợi và luôn ấp ủ hi
vọng là một việc rất tàn nhẫn, chi bằng nói luôn với anh ấy là tớ đã đi rồi,
như vậy, buồn bã và đau thương có thể đỡ hơn rất nhiều…ít nhất thì không hi
vọng, nên sẽ không cảm thấy thất vọng…anh ấy là người tớ yêu nhất, tớ chỉ muốn
giảm thiểu đến mức thấp nhất cú sốc tinh thần đối với anh ấy…”
Hạ Nặc
Kỳ đứng đờ người ra, ngay giây phút đó không biết phải nói những gì, không khí
nặng nề khiến người ta nghẹt thở.
Y Vân
Phi chớp đôi mắt to tròn đáng yêu, sau đó quay lại mỉm cười: “Bây giờ, mọi
chuyện đều tốt rồi, cuộc phẫu thuật đã thành công. Nặc, cậu có mừng cho tớ
không?”
“Mừng
ư? Hì hì, đương nhiên rồi!” Hạ Nặc Kỳ ngẩn ngơ gật đầu. Cô phải vui chứ, Vân
Phi hiền lành như vậy, thượng đế đúng là không công bằng, đã khiến cô ấy phải
chịu sự giày vò của bệnh tật trong nhiều năm như vậy, bây giờ thì bệnh chữa
khỏi rồi, rất đáng để vui mừng đấy chứ.
“Cảm
ơn!” Vân Phi vui mừng nhảy nhót, hạnh phúc như một con chim nhỏ, “Tớ biết, Nặc,
cậu thật là tốt, nếu không tớ cũng không đưa cuốn nhật kí cho cậu, nhờ cậu thay
tớ chăm sóc Lam Tịnh Vũ.”
Bỗng
nhiên Hạ Nặc Kỳ thấy trong lòng buốt lạnh, môi cô mấp máy, muốn nói gì đó,
nhưng cổ họng thắt lại, không thốt ra được điều gì cả.
Cô chỉ
đứng ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn Y Vân Phi, cả người mềm nhũn ra như mất hồn.
“Nặc,
tớ…” Y Vân Phi nhìn cô, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, có chút lo lắng, có chút
mong đợi…cô do dự một lát, nhưng cũng rất cẩn thận mới từ từ mở miệng: “Hôm nay
mình đi xem cuộc thi, tớ nhìn thấy…”
“Cậu cũng
đi xem cuộc thi?”
Lồng
ngực Hạ Nặc Kỳ như bị thứ gì đó đập mạnh vào, khiến cho trái tim cô rơi vào một
nơi sâu thẳm yếu mềm nhất.”
Cô kinh
ngạc nhìn Y Vân Phi, máu trong đầu cô chạy tứ tung.
Chả
trách, lúc ở cuộc thi Lam lại trở nên kì lạ như vậy: đồng ý mua cho cô bỏng
ngô, nhưng lại quay về tay không; rồi giảm tốc độ chiếc xe đang lao vun vút
lại…Chắc chắn vì anh ấy nhìn thấy Vân Phi nên mới phản ứng như vậy.
Trái
tim Hạ Nặc Kỳ bị bóp chặt đau đớn, một nỗi đau mặn đắng bao phủ bầu trời như
một cơn sóng lớn nhấn chìm lấy cô.
Trong
đôi mắt trong veo của cô ngập tràn sự lạnh lẽo, cô độc như sương giá, tay từ từ
nắm chặt lại, môi mím thật chặt như nén thở.
Cơn gió
đêm chợt lạnh buốt.
Y Vân
Phi khẽ run run gật đầu, đôi mắt trùng xuống, nhẹ nhàng nói: “Đúng, tớ đã đến
xem cuộc thi, hơn nữa, tớ nhìn thấy hai người nắm tay đi vào trường đua, tớ
biết hai người đang ở bên cạnh nhau, tớ nên đi, nhưng…”
Hạ Nặc
Kỳ bóp chặt những ngón tay, hàng mi cong vút khẽ run run, tạo thành một chiếc
bóng mờ mờ trên da của cô: “Nhưng làm sao?”
Dường
như cô có thể đoán được những lời mà Vân Phi sẽ nói tiếp theo.
“Xin
lỗi!” Qủa nhiên Vân Phi nhẹ nhàng nói, trong mắt cô ánh lên những tia sáng long
lanh, “Nặc, tớ nhớ Vũ, những ngày trước khi tớ rời bỏ anh ấy, bất kể là ngày
hay đêm tớ đều rất nhớ anh ấy, nhưng tớ cho rằng bệnh của tớ không chữa khỏi
được nữa, vì thế thà rằng tớ ra đi trong đau khổ, còn hơn là khiến anh ấy phải
buồn… Nhưng, bây giờ bệnh của tớ đã khỏi hẳn, tớ sẽ không đột ngột rời bỏ anh
ấy nữa, anh ấy không vì thế mà buồn nữa, tớ… tớ muốn quay trở về bên cạnh anh
ấy, có được không? Thực sự tớ rất yêu Vũ, cậu có thể… cho tớ quay lại bên cạnh
anh ấy không?”
Hạ Nặc
Kỳ hoàn toàn đờ đẫn, nỗi đau cứ thế lan dần trong trái tim cô.
Rất lâu
sau, cô lặng lẽ nói: “Vân Phi, cậu muốn quay trở về bên cạnh Lam sao? Cậu hi
vọng có thể được như trước, không có sự tồn tại của tớ, chỉ có hai người thôi
sao? Nhưng, cậu coi Lam là gì chứ? Là một thứ hàng hóa có thể tùy tiện mua bán
hoặc chuyển nhượng cho người khác sao?”
Gió đêm
thổi lên những cái cây xung quanh, tiếng lá cây va vào nhau xào xạc.
Y Vân
Phi bối rối gật đầu, rồi lại bối rối lắc đầu: “Xin lỗi… tớ biết là tớ đã muốn
hai người ở bên nhau, nhưng bây giờ lại nói với cậu những lời này, là tớ sai,
tớ không nên như thế… nhưng… thực sự tớ không có cách nào để rời xa Vũ… vì thế,
xin cậu suy xét một chút… cầu xin cậu, cậu không cần phải lập tức trả lời tớ…
nhưng, chỉ suy nghĩ một chút… một chút thôi…”
“Suy
nghĩ để rời xa Lam sao?” Hạ Nặc Kỳ bướng bỉnh mím chặt cặp môi trắng nhợt đang
khẽ run lên, nước mắt bất giác lăn ra từ mắt cô, “Không! Tớ không muốn rời xa
Lam, tớ vừa mới được ở bên anh ấy, những tháng ngày hạnh phúc vừa chỉ mới bắt
đầu, bây giờ lại bảo tớ từ bỏ sao? Tớ không làm được, Vân Phi, thực sự tớ không
làm được.”
Y Vân
Phi đáng thương nhìn cô, đau đớn nói: “Tớ biết tớ thật ích kỉ, nhưng, thực sự
tớ không thể sống thiếu Vũ được! Xin cậu, chỉ cần suy nghĩ một chút thôi, cầu
xin cậu, Nặc, chỉ là xem xét một chút thôi.”
Hạ Nặc
Kỳ kinh hãi, bất giác, những giọt nước mắt cứ thế lăn ra.
Trong
mắt cô và Vân Phi đều đong đầy những giọt nước mắt long lanh, họ đều cùng vì
một người con trai mà rơi nước mắt.
Hạ Nặc
Kỳ muốn lau đi những giọt nước mắt trên mặt Y Vân Phi, nhưng những ngón tay cô
cứ run lên. Cuối cùng, cô bất lực bỏ hai cánh tay xuống, nặng nề gật đầu:
“Được, tớ đồng ý với cậu, tớ sẽ suy nghĩ.”
Sau đó,
dường như cô không thể đối mặt với Vân Phi thêm nữa, nhanh chóng chạy đến cửa,
bàn tay run run rút chìa khóa ra, mở cửa.
Sau khi
bước vào trong nhà, cô đóng “sầm” cửa một cái, tê dại ngồi trên nền nhà.
Cửa sổ
chưa đóng, nên từng cơn gió từ ngoài lùa vào, thổi tung những sợi tóc vương
trước trán cô.
Cô mơ
màng nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, cười bi thảm, cười đến mức mắt càng ngày
càng nhòe đi trong dòng nước, ướt đẫm hai bên má.
Duyên
phận giữa con người với nhau đúng là một thứ thật kì lạ.
Một
tình yêu mà cứ dây dưa giữa ba người, cuối cùng nhất định sẽ có người phải ra
đi, lặng lẽ chịu đau đớn một mình.
Cô
không thích như vậy.