Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Giản Khanh lái xe đến trước công ty.
Nhưng Đường Giác không lên xe, mà xoay người vào tiệm thuốc bên cạnh.
Trong tiệm thuốc, cô gái bán thuốc nhìn thấy anh, mắt sáng lên. Anh cho người chọn thuốc trị thương tốt nhất cho anh, im lặng ném thuốc cho Giản Khanh.
Giản Khanh đương nhiên hiểu ý của anh, chỉ hỏi: “Tôi đi đưa?”
“Nếu không thì sao?” Đường Giác chỉ cho anh ta bốn chữ, ngồi vào xe.
Giản Khanh lấy thuốc, đi vào trong. Nhưng còn chưa đi hai bước, điện thoại vang lên. Nhận, người bên kia chỉ lại hai chữ đơn giản: “Quay lại!”
Giản Khanh rất thức thời, quay lại. Đưa thuốc cho Đường Giác vừa mới xuống xe, lại nhìn đồng hồ đeo tay, nhắc nhở: “Thiếu chủ, còn nửa tiếng, chúng ta còn phải đến sân bay.”
Đường Giác không phản ứng anh ta, cầm thuốc đi vào.
Thất Thất nhịn đau, vẫn còn đang chụp hình. Vừa rồi cô cũng thấy mắt cá chân mình đã sưng, e là phải về băng.
Nhưng trước mắt vẫn phải chuyên tâm làm việc.
Đang thất thần, cửa phòng làm việc bị gõ. Phỏng vấn bị cắt đứt, thư ký đẩy cửa đi vào: “Vương tổng, Đường tiên sinh nói có chuyện rất quan trọng, cho nên…”
Vương tổng dĩ nhiên không dám thất lễ với Đường Giác, vừa nghe là anh, lập tức cười khanh khách đứng đậy. Thất Thất không nghĩ đến anh quay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn sau máy chụp hình đầy vẻ kinh ngạc.
“Thiếu chủ còn chuyện gì quan trọng sao?”
“Các người cứ tiếp tục phỏng vấn. Nhưng không biết Vương tổng có để ý tôi mượn phòng nghỉ ngơi của anh một lát không.”
“Đương nhiên không để ý. Anh cứ dùng, cứ việc dùng.”
Sau đó…
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đường Giác đi về phía Thất Thất. Sau đó, trực tiếp ôm ngang cô lên. Thất Thất thân là người trong cuộc cũng sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần, không biết làm sao nói: “Đường Giác, anh mau thả tôi xuống.”
Đường Giác không để ý cô, đẩy cửa phòng nghỉ ngơi bên cạnh, ôm cô vào.
Sau đó, đóng cửa lại.
Chặn lại tầm mắt thăm dò bên ngoài.
Nguyễn Manh Manh chớp mắt, lại trừng mắt nhìn. Vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Ai có thể nói cho cô ta biết, bây giờ rốt cuộc là tình huống gì không?
“Nguyễn tiểu thư, người bạn này của cô là người thế nào? Sao tôi cảm thấy… quan hệ của cô ấy và Thiếu chủ không bình thường?”
Đúng!
Không phải chỉ có một mình cô ta ảo giác!
Nguyễn Manh Manh tỉnh hồn: “Có thể… có thể bọn họ là bạn.”
“Chỉ là bạn? Đơn giản như vậy?”
Đúng thế! Nếu chỉ là bạn bình thường, sao có thể ôm ấp trước mặt mọi người? Nhưng nếu không phải bạn bình thường, vậy Thất Thất… Cậu ấy là một người phụ nữ có chồng nha!
Nguyễn Manh Manh hoàn toàn không có tâm tư phỏng vấn Vương tổng nữa, bây giờ cô ta càng muốn phỏng vấn người bị ôm đi.
“Đường tiên sinh.”
Đường Giác không phản ứng cô.
Thất Thất cao giọng, nhưng giọng vẫn mềm, không có độ mạnh yếu: “Đường Giác, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đường Giác thả cô xuống sofa, không nói lời nào, trực tiếp cởi giày cao gót của cô. Nơi đó, đã sưng đỏ.
Cô đau đến khẽ hít một hơi.
Một giây sau…
Bàn tay ấm áp của người đàn ông bỗng nhiên giữ lòng bàn chân xinh xắn của cô, kéo chân cô qua, đặt lên đầu gối anh.
Lòng bàn tay của anh, rất nóng…
Như đang nướng trên lửa.
Hơn nữa, mức độ thân mật như vậy…
Thất Thất nhìn anh, đường đường là Thiếu chủ Đường môn lại buông xuống kiêu ngạo, hạ thấp mình ở trước mặt cô.
Cô không dám nghĩ đến, tại sao tim mình lại đập rộn lên, lòng bàn chân bị anh cầm trong tay, vừa quẫn bách vừa không được tự nhiên.
“Anh đừng như vậy…” Cô cự tuyệt, theo bản năng rút chân mình.
“Bị thương thành như thế, em không thể ngoan ngoãn ngồi yên sao?” Đường Giác giữ chặt chân cô, không cho cô cơ hội lùi bước. Anh thoáng ngước mi mắt xinh đẹp, nhàn nhạt nhìn cô, trong mắt mang theo mấy phần thâm thúy, thiên vị mà cô nhìn không hiểu.
“Không bị nặng lắm…”
“Sưng đến vậy còn nói không nặng, muốn gãy mới kêu nặng sao?” Đường Giác uy nghiêm nói, ngón tay dài xoăn ống quần jean cô lên.
Ngón tay anh trắng nõn đẹp mắt, động tác xoăn ống quần cũng ưu nhã.
Thất Thất chỉ cảm thấy tim mình nhảy loạn rất nhanh rất nhanh.
Cô sợ hãi cảm giác này, khom người kéo tay Đường Giác, khẩn cầu nhìn anh: “Đường Giác, mặc kệ tôi đi, được không?”
“Ngồi yên.”
“Những lời tôi từng nói với anh, anh đều quên rồi sao? Tôi đau hay không đau đều không liên quan đến anh, anh không cần để ý tôi.”
Ngực Đường Giác buồn bực, thả chân cô ra, một giây sau, trực tiếp ôm cô ngồi lên chân mình. Lúc này Thất Thất không dám lộn xộn. Cằm bị anh nâng lên, mắt anh sâu như vòng xoáy, câu dẫn tâm hồn người khác, bình tĩnh nhìn cô: “Tôi bị xem thường như vậy! Trên đời này, còn nhiều phụ nữ muốn tôi quan tâm, nhưng Đường Giác tôi không nhìn bọn họ một lần. Em… Em không muốn tôi quan tâm, hôm nay tôi vẫn cứ quan tâm!”
Thất Thất vì lời anh nói mà run rẩy. Mắt nổi lên một tầng sương mù nhìn anh, hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần.
Cô không biết người đàn ông này từng nói như vậy với bao nhiêu phụ nữ, nhưng… vào giờ phút này, cô nghe vào tai, chỉ cảm thấy có cảm giác rung động khó nói nên lời, giống như có gì dùng sức đánh vào lòng cô…
Đường Giác lấy thuốc ra, nặn trên tay, ngước mắt nhìn cô: “Đau thì nói, tôi sẽ nhẹ tay.”
Lông mi Thất Thất run lên, cắn môi, không lên tiếng. Anh hơi nghiêng người, xoa mắt cá chân cô. Đau, vô cùng đau đớn, cô cũng không lên tiếng, hai tay chỉ níu chặt áo sơ mi của anh, níu chặt lấy.
Ánh mắt bình tĩnh của cô rơi vào một bên mặt của anh, cô thật sự rất muốn nhìn thấu tâm tư của anh.
Anh là Đại thiếu gia kiêu căng như vậy, sao có thể chú ý cô bị đau chân, còn cố ý đưa thuốc lên. Hơn nữa… Lần trước cô còn nói với anh như vậy.
Lấy sự kiêu ngạo của anh, anh không giết cô đã rất nhân từ. Sao có thể còn đến quan tâm cô?
“Nhìn cái gì?” Anh đột nhiên hỏi, quay mặt nhìn cô. Giọng nói hoa lệ yêu dã của anh chỉ cần hạ thấp giọng, liền như mang theo tình ý say lòng người.
Thất Thất vẫn nhìn mặt anh, không thể tránh né. Vào giờ phút này, cô cũng không định phải tránh. Môi đỏ mọng nhẹ nhàng mấp máy: “Anh muốn tôi sao?”
Động tác tay Đường Giác bỗng dưng dừng lại. Hô hấp cũng ngừng lại theo. Nếu là phụ nữ khác, thẳng thừng hỏi vấn đề này, anh nhất định sẽ cho là lời mời.
Nhưng anh rất rõ ràng, từ miệng nhỏ của cô, tuyệt đối sẽ không nói ra lời gì làm anh vui thích.
“Có phải… Lần trước tôi cắt cổ tay cự tuyệt anh, khiến anh đột nhiên có lòng chinh phục tôi?” Thất Thất nỗ lực suy đoán tâm tư của người đàn ông này. Trừ khả năng này, thật ra cô không nghĩ ra lý do gì khác.&