Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 23: Chương 23: Khó lòng kháng cự (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Nói tiếp.” Đường Giác không ngẩng đầu lên, chỉ chuyên chú xoa vết thương trên chân cô. Chân nhỏ của cô rất thanh tú, ngón chân trắng nõn như ngọc. Tóm lại… ở trong mắt Đường Giác, cô không có nơi nào không dễ nhìn. 8 năm trước, anh cảm thấy đôi mắt vô thần kia cũng rất xinh đẹp. Nhất là khi nhìn anh cười.

Còn bây giờ…

Cô hầu như không cười với anh nữa.

Thất Thất không biết giờ phút này trong lòng Đường Giác đang bách chuyển thiên hồi, cô chỉ biết mình đang đấu tranh rất kịch liệt. Tay cô đặt trên vai anh cứng đờ. Hồi lâu, liếm liếm môi, thử dò xét, thận trọng mở miệng: “Có phải… nếu tôi giao thân cho anh, anh… anh sẽ không có hứng thú với tôi nữa không?”

Đường Giác rốt cuộc nhận ra ý định của cô.

Hừ cười một tiếng, ném thuốc qua một bên. Anh lười nhát lui về sau, đáy mắt dần tràn ra một tia thờ ơ, nhìn cô: “Nếu tôi nói là phải thì sao?”

“Nếu cái anh muốn, là thân thể của tôi….” Thất Thất nghẹn ngào, sau đó, tránh tầm mắt của anh, thấp giọng nói: “Tôi cho anh…”

Cô chỉ cần anh không dây dưa với mình nữa, không lấy tư thái cô không đoán nổi, có thể kéo cô sa vào bất cứ lúc nào, xuất hiện trong thế giới cô.

Cô vửa dứt lời, đáy mắt Đường Giác bao phủ một tầng gió bão, khiến cả người anh càng lộ ra tà khí.

“Bảo bối, câu nói sau cùng, nói lại lần nữa…”

Thanh âm anh rất nhẹ. Nhẹ như trêu ghẹo.

Nhưng lại làm cho Thất Thất khẩn trương đến mức hít thở không thông.

Cô hít sâu một hơi, ngước mắt lên, buộc mình không lùi bước nhìn anh: “Tôi biết tôi trốn không thoát, anh muốn, tôi có thể cho anh… Nhưng sau này… xin anh đừng xuất hiện trong thế giới của tôi nữa, có thể không?”

Giọng cô vẫn ôn uyển động lòng người như vậy. Thậm chí là giọng thương lượng cũng đáng yêu đến mức khiến người khác không thể không yêu.

Nhưng Đường Giác cảm thấy lời nói này là lưỡi dao sắc bén tàn khốc nhất, đâm thẳng vào tim anh.

Thất Thất của anh, vẫn khôn khéo như trước kia, vẫn chiều theo ý anh…

Nhưng chiều theo ý anh hôm nay, đã không còn như trước…

Chiều theo anh hôm nay, là hy vọng không còn quan hệ gì đến anh mà thôi!

Khóe môi đẹp mắt của anh nhếch lên một nụ cười nhạt đùa cợt: “Thất Thất chúng ta đã tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, tôi có gì mà không thể? Đã vậy, bây giờ liền cởi đi.”

Thất Thất cắn môi, cả người cứng đờ, không động.

“Dám không?”

“… Bây giờ tôi đang làm việc.” Hơn nữa, đây là phòng nghỉ ngơi của người khác, Bất luận là thời gian hay là địa điểm, đều không được.

Anh cười, phong tình mà mê người: “Bảo bối, làm chuyện yêu này, nói muốn là phải làm. Qua lúc này, tôi không thể cứng lên được nữa.”

Lời của anh vừa lả lơi vừa vô lại, Thất Thất nhất thời mặt đỏ tới mang tai.

Cô phát hiện, trao đổi với người đàn ông này, cô căn bản không phải đối thủ. Da mặt cô không dày bằng anh, kinh nghiệm cũng không phong phú bằng anh, trò chuyện giết thời gian, một câu của anh đã có thể chặn họng cô.

“Nếu không dám, vậy xem như xong.” Đường Giác không kiên nhẫn chờ đợi, liếc cô, tiếp tục bôi thuốc, tay bị cô nắm lại: “Tôi không có không dám. Đường Giác, chỉ cần anh đáp ứng tôi, sẽ không xuất hiện trong thế giới của tôi nữa. Dù có xuất hiện cũng chỉ xem như không quen biết tôi…. Tôi có thể cởi…”

Tay người đàn ông trong tay cô cứng đờ như đá.

Anh không nói.

Thất Thất thả tay anh, tay rơi vào trên nút áo sơ mi của mình.

Anh nhìn cô chằm chằm, cô cũng không thể chịu nổi ánh mắt của anh, xoay mặt, nhìn xuống đất, tay cầm nút áo mơ hồ run rẩy.

Khuất nhục trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rất rõ ràng.

Cô hít sâu một hơi, bất cứ giá nào cởi ba nút áo, Đường Giác bỗng nhiên cười lên.

“Đủ rồi, Thất Thất, đừng tự chà đạp mình.” Thanh âm của anh, ôn nhu có chút không tưởng tượng nổi.

Sau đó…

Tay của anh cài nút áo lại cho cô. Động tác của anh rất chậm, rất chậm, giống như là đau khổ, hoặc là cám dỗ, mắt phượng hơi rũ xuống: “Quần áo phụ nữ, nên mặc vào cho đến khi đàn ông tự cởi cho em. Tôi thật sự rất muốn lập tức lột sạch em, muốn em, nhưng không phải hôm nay.”

Đầu ngón tay anh, không biết là vô tình hay cố ý, lúc cài nút áo cô, lướt qua da thịt mịn màng trước ngực cô, cô nóng cả người khẽ run, với tính khí của anh, cô lại cứng nhắc, không biết làm sao.

“Đây là địa bàn của người khác, không thể phát huy tốt. Lần đầu tiên của chúng ta, dù sao phải làm lâu, thỏa thích một chút, có phải không?”

“… Đường Giác, anh hạ lưu.” Cô không nhịn được, đỏ mặt mắng anh. Nhưng giọng nói kia, vừa ra khỏi miệng ngược lại giống như hờn dỗi.

Đường Giác bị mắng không hề tức giận, ngược lại vui sướng cười lên: “Không hạ lưu, sau này làm sao chinh phục em ở trên giường? Lên giường, nói không chừng em sẽ hy vọng tôi hạ lưu hơn.”

Thất Thất còn muốn mắng anh lưu mạnh, nhưng cô cảm thấy mắng gì đi nữa, người thua thiệt đều tuyệt đối là cô, dứt khoát im lặng, không tiếp lời anh,

“Được rồi.” Sau khi cài nút áo xong, ngón tay dài của anh từ xương quai xanh trượt lên cằm cô, nâng mặt cô lên. Trong mắt anh tràn ra nụ cười liễm diễm, xuân tình: “Dáng vẻ Thất Thất của chúng ta cởi sạch quần áo, thật là đẹp mắt. Sau này, có cơ hội, tôi sẽ chậm rãi thưởng thức…”

Thất Thất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng đến đỏ bừng, tức giận hất tay anh: “Ai muốn cho anh thưởng thức?”

Dáng vẻ thẹn thùng, không được tự nhiên của cô làm tâm tình Đường Giác tốt lên. Không trêu chọc cô nữa, chỉ vỗ mông cô một cái: “Đi xuống.”

Thất Thất một mực cứng đờ ngồi trên đùi anh, ngay cả hít thở cũng không dám thở mạnh, gần như sắp hít thở không thông. Bây giờ nghe anh nói vậy, như nhặt được đại xá, lập tức từ trên đùi anh trượt xuống.

Thoát khỏi phạm vi hơi thở của anh, hô hấp cô mới thông thuận hơn nhiều.

Giờ phút này cũng không biết là đau hay không, chỉ xách giày cao gót, vùi đầu đi ra ngoài. Cô cho là Đường Giác sẽ gọi mình lại, nhưng cho đến khi cô đóng cửa, cô cũng không nghe tiếng của anh. Cuối cùng, không dám quay đầu nhìn anh.

Cho nên…

Cô không biết, sau lưng, Đường Giác nhìn bóng lưng chạy trốn của cô, ánh mắt dần dần trùm lên một tầng sương mù dày đặc, thâm thúy.

Thất Thất đi ra ngoài, không lập tức đi làm tiếp, mà xem nhẹ ánh mắt dò hỏi của Vương tổng và Nguyễn Manh Manh, đi qua phòng nghỉ ngơi khác.

Ở trong phòng nghỉ ngơi, tự rót cho mình ly nước lạnh, uống một hớp, tim vẫn đập loạn nhịp, rất khó bình tĩnh.

Quả nhiên! Đường Giác chính là đóa anh túc, không thể đến gần!

10 phút sau, nóng ran trên mặt cô mới miễn cưỡng thối lui một ít, cô mang giày cao gót, giống như không xảy ra chuyện gì, vào phòng làm việc tiếp tục phỏng vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.