Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 15: Chương 15: Cả đời em, đáng giá bao nhiêu? (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đường Giác đã thức.

Hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, chống lan can trên lầu cúi đầu nhìn cô, đáy mắt có mấy phần kiều diễm trời sinh: “Tối hôm qua, ngủ có ngon không?”

Quả thật, Thất Thất không có cách nào bình tĩnh mà tán gẫu giống như anh vậy.

Anh chỉ cúi đầu đứng như thế, sự tùy ý mê tình cùng cám dỗ kia, sợ là đã làm vô số phụ nữ điên cuồng.

Cô càng ngày càng sợ khi cùng sống chung với anh.

Hai nụ hôn tối hôm qua, mỗi lần cô đều không từ chối được. Đó là biểu hiện thân thể mất khống chế, khiến cho cô khủng hoảng.

Cô dời tầm mắt, mím nhẹ môi, nhỏ giọng nói: “Tôikhông muốn ở nơi này.”

“Không thích nơi này? Không thích cũng được. Qua hai ngày nữa, tôi dẫn em đi xem nhà khác. Nếu như còn không thích, chúng ta lại xem cái khác. Hoặc là, em thích chung cư nào, trực tiếp nói với Giản Khanh, Giản Khanh sẽ biết làm thế nào.”

“...” Thất Thất không biết nên nói cái gì bây giờ. Đường Giác thông minh như vậy, sao lại nghe không hiểu ý trong lời nói của cô? Rõ ràng là đang xuyên tạc.

Cô quyết định không nói gì nữa, chỉ bảo: “Hiện tại em phải đi làm.”

“Ăn sáng đã.”

“Vẫn nên không ăn...”

“Thất Thất.” Đường Giác gọi tên cô, có một loại khiếp sợ khiến người khác không thể phản kháng.

Trong lòng cô bây giờ có chút loạn, vì cục diện hiện tại giữa họ. Cô không muốn trêu chọc Đường Giác, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày. Thậm chí, cô không nghĩ sẽ lại mang sự hận thù ra đặt trước mặt nhau.

Mấy năm trước ba cô chết, cô hận Đường Giác đến xương tủy, mỗi ngày dường như đều nghĩ phải làm thế nào mới có thể giết anh, làm thế nào để trả thù. Thời điểm đó, cô bị hận thù bao phủ, có vẻ như trong thế giới của cô chỉ có bóng tối. Khi hận một người thì cuộc sống rất đáng sợ, cô giống như con chuột sống nơi cống ngầm, u ám, trầm úc, cô đã không còn là bản thân mình. Cô quên mất ánh mặt trời, bỏ quên mọi thứ tốt đẹp, đánh mất mơ ước, sống như cái xác biết đi...

Cho đến sau này, khi cô mù, ở trong bệnh viện gặp một người đàn ông khiến cô thông suốt, cô buông xuống hoặc nói là chôn vùi hận thù. Về sau này, cô nhìn thấy lại ánh sáng nhưng người đàn ông đó lại mất tích, giống như một giấc mơ đẹp. Sau đó, cô dành thời gian để buông xuống người đàn ông đó.

Cô ở nước ngoài, học bắt đầu lại cuộc sống. Khiến cho mình lần nữa trở lại là chính mình, khiến cho ánh mặt trời lần nữa xuyên thấu cuộc sống.

Cô không muốn lại bị hận thù bao phủ cuộc sống, cuộc sống u ám như thế, mỗi một ngày đều rất đau khổ, cho nên, hôm nay chỉ có thể khiến cho mình cách anh càng xa càng tốt...

Càng không thể bị anh mê hoặc.

Cô cân nhắc một phen, rốt cuộc vẫn theo chân quản gia đi vào phòng ăn.

Lần đầu tiên, dùng cơm ở Đường môn. Người giúp việc đưa lên bữa ăn sáng, khiến cho cô ngẩn người.

Trứng chiên, bảy phần chín, không nhiều một phần không thiếu một phần. Cháo trắng thanh đạm bày bên cạnh đường mà không phải là muối. Cà phê cũng đã pha xong, trên chiếc đĩa tinh xảo là hai viên rưỡi đường.

Tất cả, đều là thói quen ngày xưa của cô.

Một chút sai lệch cũng không có.

Cô không cảm thấy đây là sự trùng hợp trong phòng bếp. Vậy nên, là Đường Giác căn dặn?

Thế nhưng, người đàn ông này... Thật sự chỉ mới xuất hiện trong thế giới của cô, không đến nửa tháng. Thậm chí, trong nửa tháng đó, số lần bọn họ gặp mặt cũng không quá ba bốn lần. Đây là nhưng sở thích riêng tư của cô, từ đâu anh biết được?

Thất Thất càng không đoán được tâm tư của Đường Giác. Nếu chỉ là vui đùa, anh không khỏi cũng quá si mê gái rồi chứ? Hay là... Từ trước đến nay anh chính là như vậy? Anh đối với mỗi một món đồ chơi, đều như vậy?

Ăn sáng xong, Thất Thất trở về tòa soạn.

Cả ngày, tinh thần có chút ngẩn ngơ. Cô lên mạng tra tư liệu về Đường Giác, thế nhưng, anh là một người rất thần bí, tìm hơn nửa ngày, cũng không tìm ra chút gì đáng giá. Nhìn vào kết quả, đơn giản có chút chuyện xấu của anh, nhưng mà, những tin tức kia ngay cả độ thiệt giả cũng không xác định.

“Thất Thất, cô đang tra về Đường Giác sao?”

Sau lưng, giọng nói Nguyễn Manh Manh truyền đến, Thất Thất chột dạ, định đóng lại trang mạng.

“Đóng cái gì, tôi cũng đã nhìn thấy.”

Thất Thất chỉ đành phải thu lại động tác.

“Cô thật sự cho rằng biết người biết ta có thể trăm trận trăm thắng sao?” Nguyễn Manh Manh kéo cái ghế đến, ngồi bên cạnh cô.

Thất Thất biết, cô ấy đang cho rằng cô sầu khổ chuyện kiện cáo, cũng không giải thích, chỉ hỏi: “Manh Manh, bình thường không phải cô ghét nhất những thứ bát quái này sao? Trên tin tức kia, có chuyện xấu của Đường Giác, những thứ đó có phải đều là thật sự?”

“Ai mà biết a? Cô cũng biết Thiếu chủ của Đường môn rất thần bí rồi đó. Chỉ có điều...” Manh manh nói: “Tôi biết được, anh ta cùng ngọc nữ Ôn Tâm kia có một khoảng thời gian yêu nhau. Đó là lúc Ôn Tâm Thị trả lời phỏng vấn, chính miệng cô ấy tiết lộ. Chỉ tiếc, liên quan đến Thiếu chủ Đường môn, tôi không dám phát hành. Nếu không, đó sẽ là một tin nóng.”

Ôn Tâm người này Thất Thất cũng đã gặp, trước kia từng chụp ảnh bìa cho cô ấy, bề ngoài rất ngây thơ trong sáng. Gần đây sự nghiệp như mặt trời giữa trưa, trong điện ảnh thường xuyên có thể thấy bóng dáng của cô ấy.

“Vậy cố ấy có nói về chuyện của mình và Đường Giác không? Ví dụ như, Đường Giác đối với cô ấy như thế nào?”

“Theo cô ấy nói, Đường Giác đối với phụ nữ luôn luôn rất rộng rãi. Hơn nữa, người đàn ông giống như anh ấy, không cần nghĩ cũng biết, nhất định rất hiểu làm sao để điều khiển trái tim của phụ nữ. Ôn Tâm nói, anh ấy rất quan tâm, ghi nhớ tất cả sở thích của cô ấy, cũng rất lãng mạn, thường tạo sự ngạc nhiên...”

Thất Thất nghe vậy, yên lặng gật đầu.

Thì ra, đây là thủ đoạn anh hay dùng.

Cũng không phải chỉ nhằm vào một mình cô.

Cho nên, cũng không phải anh đang nghiêm túc, mà cũng có thể coi là nghiêm túc, chỉ có điều, là đang nghiêm túc dùng chiêu cũ, thu phục con mồi mới của anh. Cái gì mà cả cuộc đời, có lẽ cũng là Đường Giác anh thuận miệng nói ra để dỗ cô thôi!

Lòng Thất Thất an ổn hơn chút. Như vậy, liền ít nhất đã nói rõ, cô còn có cơ hội có thể trốn. Chỉ cần cô không trả lời, không trêu chọc, không đến mấy ngày, anh tự nhiên sẽ không còn hứng thú với cô.

Nếu cô không có cách nào trả thù, chi bằng... Khiến cho thế giới của hai người, cách nhau càng xa càng tốt, không cần phải gặp nhau dù một giây.

“Nhưng mà, cô hỏi những chuyện này để làm gì? Thất Thất, cái này cùng vụ án của cô có liên quan sao?”

“.. . Ừm, cũng xem là có chút liên quan.” Thất Thất trả lời rất mơ hồ.

“Đúng rồi, cô còn chưa nói, ngày hôm qua đi tìm anh ấy, kết quả thế nào?”

Kết quả...

Thất Thất lắc đầu: “Thê thảm không nói nổi.”

Chỉ có điều, Đường Giác hẳn sẽ tuân thủ cam kết rút đơn kiện. Cô nhìn ra được, anh cũng không phải là thật sự cố ý muốn làm khó cô. Nghĩ đến, lần này sở dĩ truy tố cô, chẳng qua là để cho cô, cũng cho toàn bộ giới giải trí truyền thông ra oai phủ đầu, cảnh cáo bọn họ, để họ cẩn thận hơn với chuyện của Đường môn, hiện tại đã có tác dụng, thiết nghĩ, anh cũng sẽ không tiếp tục.

“A, đúng rồi, tôi nhớ còn có một chuyện liên quan đến Thiếu chủ của Đường môn. Cũng là nghe được từ Ôn Tâm. Chỉ có điều tôi cảm thấy rất không thật.”

“Là chuyện gì?”

“Nghe nói, trước kia anh ấy vì một cô gái, suýt chút nữa đã hiến tặng giác mạc, đều đã sắp xếp phẫu thuật xong. Nhưng mà nghe nói, sau đó cô gái kia được người khác hiến tặng, anh ấy mới không bị mù.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.