Hệ Liệt - Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 14: Chương 14: Chính là muốn cả đời của em (5).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhất định là vậy~

Người đàn ông giống như anh vậy, nhất định sẽ không chỉ cảm thấy hứng thú với cô. Vậy nên, anh cũng sẽ dỗ dành người phụ nữ khác hôn anh sao?

Nghĩ đến đây, Thất Thất lại bị ý nghĩ của mình làm cho giật mình. Tại sao cô phải suy nghĩ nhiều như vậy? Dù là, anh thật sự có vô số phụ nữ, thì có liên quan gì đến cô? Hà cớ gì cô phải ở đây suy nghĩ bậy bạ?

Đường Giác vươn tay ôm cô, như vô tình hỏi một câu: “Tôi từng có rất nhiều phụ nữ, em để ý sao?”

Cô ngẩn ra.

Dường như không dám suy nghĩ nhiều, chỉ lắc đầu: “Không thèm để ý.”

Dừng lại giây lát, giống như muốn tăng cường sức thuyết phục, lại bổ sung một câu: “Một chút cũng không thèm để ý.”

Bởi vì câu trả lời này, sắc mặt Đường Giác thoáng lạnh, cánh tay thêm mấy phần lực.

Không thèm để ý, là hoàn toàn không quan tâm.

Anh giơ tay nắm cằm dưới của cô, xoay mặt cô sang, Thất Thất có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh như nước đá của anh: “Thất Thất, tôi và em khác nhau, nếu như em dám có bất kỳ người đàn ông nào khác, tôi sẽ vô cùng để ý, cho nên, hiện tại dáng vẻ dụ người này, chỉ cho phép xuất hiện trước mặt Đường Giác tôi. Về phần Mặc Tuân đó... Trước lúc tôi còn có thể nhẫn nại, tốt nhất nên phủi sạch mọi quan hệ, nếu không, tôi sẽ không quan tâm anh ta thích đàn ông hay là thích phụ nữ, quá thân mật với em, đều không thể tha.”

Bốn chữ cuối cùng, làm người ta kinh hãi.

Thất Thất trợn mắt: “Anh... Đều đã biết?”

Đường Giác cười nhạt: “Nếu không thì sao, em cho là anh ta dựa vào cái gì mà có thể sống đến hiện tại?” Nếu là một người đàn ông bình thường, ngay ngày thứ nhất kết hôn với cô, đã mất mạng rồi.

Đột nhiên, Thất Thất cảm thấy, ở trước mặt Đường Giác, mình lại trở nên trong suốt.

Cô đã từng cảm thấy mình tuyệt sẽ không để anh chi phối, càng không ly dị với Mạc Tuân, thế nhưng, giờ phút này... Sự kiên định từng có, tiêu tan chỉ trong nháy mắt.

Dường như cô đã là món đồ chơi trong tay người đàn ông này.

Cô còn chưa kịp trốn, đã bị trói lại.

Thế nhưng...

“Đường Giác, tại sao lại là tôi?”

Ánh mắt Đường Giác sâu sắc, không trả lời, ngón tay lướt qua đôi mắt xinh đẹp của cô: “Anh chỉ cần em trả lại thứ từng hứa cho tôi.”

Thất Thất khó hiểu, đầu óc mơ hồ: “Tôi đã đồng ý cho anh thứ gì?”

“... Cả đời em.”

Sau đó...

Đường Giác đi.

Thất Thất ôm chăn nằm trên giường, hồi lâu sau vẫn còn thất thần.

Cô đang suy nghĩ, cả đời mình, đã hứa cho Đường Giác lúc nào.

Đường Giác là người cô hận, mặc dù, cô chưa bao giờ ngây thơ cho rằng một người nào đó có thể đánh gục anh. Thế nhưng, cô càng không thể nào cùng anh ước hẹn cả đời. Bất kỳ người nào đều có thể, duy chỉ có anh là không.

Cô nghĩ, nhất định là Đường Giác say rồi, hoặc là nhớ nhầm. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác anh đều bình tĩnh như thế. Thật giống như người say là cô.

Hơn nữa...

Không biết có phải cô ảo giác không, khi cô hỏi đã hứa với anh lúc nào, dường như vì cô quên mà anh có chút mất mác.

Lúc Đường Tống trở về, phát hiện trong phòng còn có một người đang ngồi. Dọa anh giật mình, mở đèn, đúng như dự đoán, Đường Giác đang ngồi trên ghế sa lon.

Đầu ngón tay, bưng một ly rượu chát, sắc mặt ẩn giấu trong bóng tối, cảm xúc khó phân biệt.

“Tắt đèn đi, nhức mắt.” Đường Giác nhíu mày, giọng lạnh lẽo.

Đường Tống chỉ đành phải giảm ánh sáng của đèn, đến gần: “Anh, có tâm sự gì à?”

“Đi ngủ sớm chút đi.”

Hiển nhiên, Đường Giác cũng không muốn nói nhiều với anh.

Buông ly rượu xuống, chuẩn bị lên lầu.

Đường Tống theo sau, dùng sự ân cần giữa anh em hóng hớt hỏi: “Không phải quản gia đã nói, anh dẫn Thất tiểu thư trở về à, sao lại còn không vui như thế? Không giải quyết được à?”

Đường Giác dừng chân, quay đầu nhìn anh ấy: “Tiểu tử cậu, có chân chính thích một cô gái chưa?”

“...” Nhắc đến chữ ' thích', Đường Tống có chút bất đất dĩ: “Được rồi, em biết rồi, anh cùng tên Dạ Kiêu kia y như nhau vậy, hai vị đại tình thánh! Chỉ có điều, một khi chân chính yêu, liền giống như Dạ Kiêu, đưa mình vào chỗ chết dày vò, chỉ còn nửa cái mạng, em thà cả đời không yêu ai.”

“Chờ đến khi cậu chân chính thích một người, sẽ biết thôi, đừng nói là nửa cái mạng, cho cô ấy cả cái mạng, cậu cũng sẽ không tiếc.”

Đường Tống nheo mắt: “Vậy nên... Anh đối với vị Thất tiểu thư kia, là thật lòng thích, không phải nhất thời hứng thú muốn chơi đùa?”

Đường Giác không trả lời anh ấy, trầm ổn đi lên lầu. Có phải hay không, chỉ có anh rõ ràng nhất. Anh không phải là một người sẽ nói giúp người khác. Có chút cảm tình, lại ở trong lòng bén rễ tám năm. Trong tám năm này, cô thật sự rất biết điều. Ngoan ngoãn tan lớp sau giờ học, cuộc sống không có giải trí dư thừa, trừ thỉnh thoảng xuất hiện trước một vài người lớp trên, cũng không có một ai khiến cho anh cảnh giác.

Cuối cùng mấy tháng, bất quá anh cũng chỉ đi sa mạc Tát Viêm một chuyến, cắt đứt mọi sự liên lạc, không ngờ rằng cô đã thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Từ sa mạc trở về, biết cô dám can đảm gả cho người đàn ông khác, anh dường như lập tức muốn cho nổ tung đầu đối phương, nếu như không phải Giản Khanh đem tài kiệu về Mạc Tuân đến trước mặt anh.

Anh ẩn nhẫn, khắc chế, cũng chỉ trói cô trở về. Nhưng mà, giây phút đó, anh liền biết rõ, sau này, không thể để mặc cô được nữa!

Trở về phòng mình, lúc đi ngang qua phòng cô, bước chân dừng lại giây lát, tay đặt lên chốt cửa, nhưng cuối cùng vẫn không có đẩy cửa đi vào.

Chỉ là...

Thất Thất của anh, rốt cuộc cũng đã quên hết mọi thứ giữa họ...

Hay là, thật ra chưa bao giờ cô để trong lòng.

Thế nhưng, những thứ này đã không quan trọng nữa. Quá khứ anh không cần nữa, thứ anh quan tâm là tương lai của cô.

Hôm sau.

Tối qua Thất Thất ngủ không ngon lắm, mới hừng sáng, cô đã tỉnh lại.

Cô cởi áo sơ mi trên người, gấp lại gọn gàng, thay chiếc váy lam nhạt tối hôm qua Đường Giác mua cho cô, mang túi của mình đi xuống lầu. Muốn thừa dịp Đường Giác chưa dậy, nhanh chóng đi trước.

Vẫn chưa đi xuống, đã nghe được giọng nói truyền lại từ bên dưới.

“Mang những thứ này đến phòng Thất tiểu thư. Phải thật cẩn thận!”

“Vâng.”

Thất Thất vừa đi xuống lầu dưới, thì nhìn thấy một đống quần áo được người giúp việc mang lên. Tiếp đó, còn có các loại máy chụp hình, những thứ kia cô đã thích rất lâu, nhưng lại không mua nổi, rẻ nhất cũng đã mấy trăm ngàn, đó là mục tiêu phấn đấu của cô. Phía sau còn có các loại sách chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp cô hay đọc.

Thất Thất càng nhìn càng thấy đầu óc mơ hồ.

Cô đi xuống lầu dưới.

“Thất tiểu thư, dậy rồi sao?” Quản gia mỉm cười, khẽ cúi người.

“Chào buổi sáng. Những thứ vừa rồi đều là... ?” Cô hỏi quản gia, chỉ lên lầu.

“Những thứ kia đều là đồ thiếu chủ đặt mua cho Thất tiểu thư, hôm nay vừa được đem đến.”

“Anh ta đặt mua cho tôi? Đều đưa đến đây?”

“Sau này, em ở nơi này, dĩ nhiên phải đưa đến đây.” Một giọng nói lười biếng, từ trên lầu truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.