Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Tên của Thất tiểu thư.”
“Ừ.”
Anh nói cực kì lạnh nhạt.
Từ từ đi qua cầm điện thoại trong tay, cả người dựa vào bàn làm việc, tư thái mê người, dù là đàn ông hay là đàn bà. Ngón tay thon dài từ từ mở tin nhắn ra, ngay lúc nhìn thấy nội dụng, nụ cười trên môi cứng lại. Sau đó hóa thánh rét lạnh.
Trong tin nhắn chỉ có đơn giản mấy chữ: ‘Thuốc ném rồi.’
Tốt.
Bảo bối Thất Thất của anh hiện tại lá gan ngày càng lớn rồi.
Tám năm này xem ra anh đã bỏ lỡ rất nhiều....
Thất Thất nhìn tin nhắn gửi đi xong, ánh mắt liền nhìn vào màn hình máy tính, mím môi, ngón tay chần chờ rất lâu, sau đó ấn xóa. Thở phào một tiếng, màn hình lóe lên sau đó tấm tình biến mất.
Cô thở dài, tâm tư nặng nề hơn.
Hai ngày sau.
Chủ nhật.
Thất Thất đang muốn đi siêu thị thì nhận được số điện thoại xa lạ.
“Thất tiểu thư sao? Tôi là Cảnh sát Hoàng lần trước đã gặp qua.”
“Xin chào.”
“Hiện tại chúng tôi muốn lấy khẩu cung, cho nên có thể làm phiền hôm nay cô đến Đường môn được không?”
“...” Thất Thất chớp mắt, sau đó theo bản năng cự tuyệt: “Cảnh sát Hoàng, tôi trực tiếp đến cục cảnh sát lấy khẩu cung được không?”
“Chuyện này là chuyện xảy ra giữa cô và Đường thiếu chủ, cho nên tôi nhất cùng lấy khẩu cung. Điều tra thiếu sót cũng thuận tiện hơn.”
“Vậy anh mời Đường tiên sinh cùng đến cục cảnh sát đi.”
Cảnh sát Hoàng xấu hổ cười: “Cái vị Đường thiếu chủ đại phật kia sao chúng tôi mời nổi? Lại nói, cho dù có mời được thì hiện tại cũng không được. Đường tiên sinh vừa bị bệnh, hiện tại không thể ra gió, cho nên cô xem, Thất tiểu thư, nếu cô thuận tiện thì không bằng nhân nhượng một chút? Án này dù so cũng phải giải quyết có phải không?”
“Anh ấy bị bệnh? Bị bệnh gì?” Thất Thất theo bản năng hỏi, đợi đến khi hỏi xong lại cảm thấy hỏi rất dư thừa.
Nhưng rất muốn biết đáp án.
Cảnh sát Hoàng nói: “Cái này thì tôi không biết, Tôi là người ngoài, nào dám hỏi nhiều như vậy? Đúng không?”
Thất Thất mím môi, đứng tại chỗ, nghĩ một chút cuối cùng cũng đáp: “Vậy lát nữa chúng ta gặp nhau ở Đường môn.”
“Được! Thất tiểu thư, cảm ơn đã phối hợp.”
Thất Thất không đi siêu thị nữa liền trở về thay quần áo sau đó ra cửa.
Đợi đến Đường môn thì đã 1h sau. Cô trả tiền xe, xuống xe. Chân vẫn chưa khỏi hẳn, đi đường không tốt lắm. Cô nhìn xung quanh, chưa thấy xe của cảnh sát, xem ra cảnh sát Hoàng chưa đến.
Thất Thất đành một mình vào trước.
Đường Giác bị bệnh rất nặng, sốt cao đến 40 độ. Hiện tại đang hỗn loạn, nằm trên giường toát mồ hôi lạnh.
Anh là người bệnh quật cường, rất không nghe lời, có thể không tiêm thì sẽ không tiêm. Đường Tống đành phải cho anh hạ sốt bằng cách khác. Kết quả là, chính anh và người chăm sóc anh lăn qua lăn lại nhưng sốt vẫn không hạ.
Đường Tống đang tính toán với Giản Khanh nhân lúc Đường Giác tiều tụy vì bệnh, chế phục anh, tiêm vào một mũi thì mọi chuyện liền xong hết.
Nhưng mà chỉ giới hạn trong suy nghĩ mà thôi.
Nếu dám làm thế, đợi ngày nào đó anh khỏe hẳn, hai người có lẽ bị đánh phát ngốc ở đài quyền anh rồi. Cái tên Đường Giác kia, quả đấm vừa cứng vừa ngoan độc.
“Thiếu chủ, Thất tiểu thư đến.” Đang giúp anh hạ sốt bằng phương pháp vật lý, mọi người trong phòng chạy đến chạy lui, quản gia liền đẩy cửa đi vào.
Đường Giác vốn đang hỗn loạn nghe thấy Quản gia nói vậy hơi ngước mắt lên hỏi: “Ai cơ?”
Anh cho rằng mình nghe lầm rồi.
Đường Tống đứng lên, mở cái máy theo dõi bên cạnh giường anh: “Thất Thất.”
“Cô ấy? Tìm tôi sao?” Đường Giác nhìn Đường Tống, ánh mắt lạnh xuống: “Hay là tìm em?”
Đường Tống cười hì hì nhìn anh: “Anh, không phải là... cô ấy biết anh bị bệnh cho nên đặc biệt đến thăm anh đấy chứ?”
Đường Giác không trúng kế anh ta: “Căn bản cô ấy không biết anh bị bệnh.”
Hơn nữa dù có biết thì người phụ nữ muốn phủi sạch quan hệ với anh thì sao có thể đưa dê vào miệng cọp cơ chứ?
Giản Khanh ở bên cạnh ho khan, tuy không đành lòng để thiếu chủ đang bị bệnh thất vọng nhưng mà vẫn phải nói thật.
“Hôm nay Thất tiểu thư đến có lẽ là chuyện liên quan đến cảnh sát Hoàng. Hôm nay Cảnh sát Hoàng gọi điện thoại đến nói muốn lấy lời khai.”
Tuy sớm biết tất nhiên cô sẽ không đến vì mình nhưng mà nghe Giản Khanh nói vậy quả nhiên sắc mặt Đường Giác lạnh xuống, phun ra hai chữ: “Không lấy.”
Giản Khanh gật đầu: “Vậy được rồi, một lát nữa tôi xuống nói với Thất tiểu thư và cảnh sát Hoàng một tiếng.”
Anh ta nói xong, trộm dò xét sắc mặt người nào đó, xoay người đi ra ngoài.
Đường Giác nhíu mày: “Cậu trở lại cho tôi.”
Nếu không lấy vậy sao Thất Thất còn ở lại đây? Sợ là ngồi thêm 1 phút cũng cảm thấy dày vò.
Đường Giác quay đầu nhìn camera.
Bóng dáng mảnh khảnh kia xuất hiện bên trong màn hình. Hôm nay ngược lại cô còn ngoan ngoãn biết đi giày đế bằng, trên người mặc áo sơ mi trắng và váy hoa nhỏ, tóc xõa sau lưng.
Cô như vậy khiến cho anh nhớ đến bé gái dưới gốc cây hoa tám năm trước...
Cô của hiện tại vẫn giống như cô năm 16 tuổi, như chưa có gì thay đổi.
Nhưng mà có nhiều thứ rõ ràng đã khác xưa rồi...
Ít nhất giữa bọn họ là khác biệt.
Đường Giác thu hồi tầm mắt, chống cơ thể từ trên giường ngồi dậy. Sốt đến hiện tại cả người mềm nhũn. Dù lúc trước có lợi hai như thế nào thì hiện lại chẳng khác gì cái gối thêu hoa.
Nhưng mà Đường Giác như vậy thật sự rất giống mỹ nhân từ trong bức tranh bước ra ngoài, áo ngủ rộng thùng thình so với phụ nữ còn kiều diễm mị hoặc hơn.
Đường Tống ở bên cạnh nhìn mê mệt, nuốt nước miếng trêu chọc: “Anh, anh nói xem, nếu anh là con gái hiện tại em nhất định sẽ nhân lúc anh bị bệnh mà leo lên người anh rồi.”
“Cút.” Đường Giác cầm cái gối ném anh ta: “Sau này đánh chết em.”
Thế mà dám có ý đồ với anh, chán sống rồi mà.
Đường Tống ôm gối đầu cười haha: “Qủa nhiên ma lực của tình yêu không thể khinh thường, Thất Thất vừa đến, bệnh tốt một nửa rồi hả?”
“Giản Khanh, giúp tôi đá văng cái tên này ra ngoài.”
“Vâng, thiếu chủ.”
“Còn có, phòng thí nghiệm của nó có mấy cái chai lọ, đều ném hết cho tôi. Lãng phí diện tích.”
“Vâng.”
“** kiếp!” Đường Tống nhảy dựng lên, từ trong phòng chạy ra ngoài, chạy về hướng phòng thí nghiệm: “Ai dám đụng vào phòng thí nghiệm của tôi, bản thiếu gia liều mạng với người đó. Xong hết mọi chuyện.”
Nhìn bóng dáng đã chạy xa, Đường Giác mới hả giận.
Thất Thất ngồi trong phòng khách, quản gia tự mình rót trà cho cô. Cô nhiều lần muốn hỏi bệnh tình của Đường Giác nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể nói: “Quản gia, cảnh sát Hoàng nói hôm nay đến lấy khẩu cung. nghe anh ta nói Đường Giác bị bệnh,lấy khẩu cung không sao chứ? Hoặc là... hôm khác tôi quay trở lại?”