Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Đã đến đây rồi sao còn đổi ngày?” Quản gia không đáp mà ngược lại người trên lầu đáp.
Đường Giác đứng trên lầu cúi đầu nhìn cô.
Qủa nhiên trong mắt cô chỉ có việc lấy khẩu cung. Cho dù bị bệnh cô cũng không hỏi han một tiếng. May mà anh không cảm giác thất vọng gì. Bởi vì ngay từ đâu đến giờ cũng chưa từng hy vọng.
Thất Thất theo bản năng đứng lên.
Đường Giác mặc áo ngủ, từ trên lầu đi xuống. hiển nhiên anh bị bệnh rất nặng, ngày xưa tuấn nhan sáng loáng nay lại có vẻ tái nhợt, không chút sức lực. Nhìn cực kì suy yếu, bộ dạng này có thể làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Đau lòng sao?
Trong đầu Thất Thất xẹt qua hai chữ này liền bị dọa nhẹ.
“Đừng có đứng, ngồi đi.” Anh miễn cưỡng ngồi xuống ghế sô pha, âm thanh không có nhiều sức lực, hơi khàn khàn.
Hôm nay hình như không có trạng thái, ngay cả hơi sức trêu chọc cô cũng không, chỉ đi qua người cô liền ngồi xuống.
Cả người anh thơm mát, lúc đi qua người cô, Thất Thất có thể cảm giác được hơi nóng từ người anh, hiển nhiên anh sốt rất cao.
Đã như vậy rồi mà còn lấy khẩu cung sao?
Thất Thất quay đầu nhìn anh, anh đang nhắm hai mắt, mệt mỏi dựa vào ghế, ngẫu nhiên sẽ ho nhẹ, mi tâm nhíu chặt.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Chỗ này có gió thổi tới, lúc trước cô đã ngồi vị trí đó.
Anh bệnh thành như vậy rồi mà còn không chú ý.
Thất Thất vừa muốn nói nhưng vẫn không nói gì. Một mình ngồi xuống ghế, bưng trà xuống hai ngụm, qua miệng ly dò xét thần sắc của anh, không biết có phải anh ngủ thiếp đi ha không nhưng mà vẫn không mở mắt ra, chỉ quấn chặt áo ngủ.
Hiển nhiên là bị lạnh.
Thất Thất nhìn quản gia liếc mắt ra hiệu. Quản gia thông minh, sớm đã nhìn ra nhưng làm như không hiểu.
Thất Thất cực kì bất đắc dĩ, đành đặt ly trà xuống đứng lên đến bên cạnh quản gia nhỏ giọng nói: “Trong nhà có chăn mỏng không?”
“Thì ra Thất tiểu thư có ý này, có, tôi cầm tới cho cô.”
Quản gia cười tít mắt xoay người đi lấy chăn. Thất Thất quay đầu nhìn, anh vẫn không tỉnh. Cô lấy di động từ trong túi ra, nhìn thời gian, đã lâu như vậy rồi mà cảnh sát Hoàng còn chưa tới.
Rất nhanh, quản gia mang chăn mỏng tới. Thất Thất không chịu nhận, dùng ánh mắt ý bảo quản gia đưa qua. Vẻ mặt quản gia khó xử: “Thất tiểu thư, có điều cô không biết, tính tình thiếu chủ và Đường thiếu gia cô cũng biết rồi đấy, lúc ngủ không được ầm ĩ. Nếu tôi qua đó nhất định ngài ấy thức dậy sẽ tức giận.”
Thất Thất: “....”
Tính tình âm tình bất định đó của Đường Giác quả thật không nói chính xác được.
Quản gia đưa chăn mỏng cho cô: “Thất tiểu thư, cô đi đi.”
“Nhỡ may anh ta phát giận với tôi thì sao?”
“Nhất định sẽ không.” Quản gia cười: “Dù có phát giận nhưng biết cô quan tâm cậu ấy, nhất định có giận cũng hết.”
Thất Thất ôm lấy chăn, sau đó như phản ứng lời quản gia nói, cô quay đầu nhẹ nhàng giải thích: “Tôi không quan tâm anh ta.”
Quản gia cười không nói gì.
Thất Thất cảm thấy quả thật mình không quan tâm Đường Giác, cho dù thật sự quan tâm thì cũng chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, đối với bệnh nhân bệnh nặng cơ bản chỉ là quan tâm mà thôi. Hơn nữa người bệnh này hai hôm trước vẫn quan tâm đến chân của cô.
Nghĩ vậy, trong lòng Thất Thất thoải mái hơn nhiều.
Ôm lấy chăn bước nhẹ đi tới, thấy anh vẫn đang nhắm mắt liền đắp nhẹ chăn lên người anh. Không biết anh có ngủ hay không hay là bị cô làm tỉnh, đột nhiên anh mở mắt ra, nhìn thấy cô, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ.
Không có lực công kích như vậy, nụ cười kinh diễm lại ôn nhu, Thất Thất ngẩn ra, lập tức lấy lại tinh thần. Đợi đến khi hồi phục tinh thần, Đường Giác đưa tay ôm eo cô.
Cô hoảng hốt: “Đường Giác...”
“Ngồi đấy đừng nhúc nhích.” Âm thanh của anh đầy giọng mũi, cánh tay dùng sức liền ấn cô ngồi cạnh mình. Cô theo bản năng muốn đứng dậy, anh nghiêng đầu miễn cưỡng dựa vào vai cô.
Cả người anh cực kì nóng.
Hơi khoa trương một chút.
Hô hấp cũng nặng nề.
Hơn nữa chóp mũi dán vào cổ cô.
Rõ ràng ngồi ở chỗ hướng gió nhưng Thất Thất cảm thấy người mình nóng vã mồ hôi rồi.
“Anh... anh gối lên gối ngủ đi.” Thất Thất vừa nói xong vừa cầm gối đưa cho anh.
“Em so với gối còn mềm mại hơn, ngủ rất thoải mái, gối đầu không bằng gối em còn hơn...” Anh không mở mắt, âm thanh lười biếng, hô hấp phun vào da thịt cô. Thất Thất cảm thấy ngứa ngáy, cảm giác này thấm vào lòng làm cho cô khó yên.
Cô ôm chặt gối, cúi đầu nhìn anh. Anh cái người này, căn bản là con cưng của thượng đế. Hàng lông mi rũ xuống rất dài, một đường nét trên mặt đều vừa vặn, có chút lẳng lơ nhưng không làm mất đi vẻ cứng rắn của đàn ông. Cho dù hiện tại có bị ốm nhưng có cảm giấc rất đẹp.
Thất Thất không nhịn được thầm nghĩ, loại đàn ông như vậy không biết dạng phụ nữ nào mới có thể khống chế được anh.
Ôn Tâm sao? Mỹ nhân như ot đứng bên cạnh anh thật ra thì hào quang đã bị thu lại rồi.
“Chân đã đỡ chưa?” Lúc cô đang miên man suy nghĩ thì âm thanh của anh vang lên.
Đột nhiên Thất Thất hoảng hồn, ừ một tiếng.
Sau đó liền im lặng.
Một lúc sau anh mới miễn cưỡng mở miệng: “Thật ném thuốc tôi mua đi sao?”
“...Ừ.” Thất Thất dời tầm mắt, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.
Thật ra không phải, hiện tại vẫn đang đặt trong ngăn kéo.
Đường Giác hừ miệng tiếng, sau đó không nói gì nữa. Thất Thất cảm giác được anh không vui. Cả người cô căng thẳng, nhìn đồng hồ, lại nhìn ra cửa sổ.
“Ngồi cùng tôi một lát mà em cứ đứng ngồi không yên như vậy?”
Cô cắn môi, một lúc sau mới đáp lại anh một tiếng: “Ừ.”
Sắc mặt Đường Giác lạnh lẽo, đột nhiên dời mặt khỏi vai cô, ngửa mặt ra sau, dựa vào thành ghế. Sau đó âm thanh vang lên: “Bảo Giản Khanh gọi điện thoại cho cảnh sát Hoàng. Nói anh ta trong vòng 10 phút không tới thì đừng có qua nữa.”
Lời này là phân phó cho quản gia.
Quản gia nhận lệnh xoay người rời đi.
Hiện tại phòng khách chỉ còn lại Thất Thất và Đường Giác, tuy Đường Giác dựa vào ghế nhưng mà cả người lại chìm trông hỗn độn.
Một phút sau, Thất Thất nhíu mày, vẫn không nhịn được nói: “Đường Giác.”
Anh không đáp lại, cô nửa quỳ lên ghế sofa, đẩy nhẹ anh một cái: “Đường Giác, anh tỉnh đi.”
“Hả?” Anh không mở mắt, âm thanh phiền muộn.
Thất Thất đưa tay chạm vào trán anh, trong lòng kinh ngạc: “Anh sốt bao nhiêu độ vậy hả?”
'Sắp 40 rồi.”
“...Sao anh không đi bệnh viện đi?” Còn lấy lời khai làm cái gì nữa?
Đường Giác khó khăn mở mắt: “Em đang quan tâm tôi?”