Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Đau...”
Đêm khuya, trên giường cô gái rên nhẹ nhàng, mi tâm nhíu lại. Cô rất đau, khóe mắt ứa nước mắt, cổ tay trắng như tuyết bị thương co rút lại.
Một tiếng kia, để cho người đàn ông ngồi ở trên ghế sa lon xa xa chưa từng lên tiếng cau mày, mở miệng lạnh lùng: “Động tác nhẹ một chút!”
“Anh, bây giờ anh bảo động tác em nhẹ một chút, có phải em nghe lầm hay không? Dày vò cô ấy thành như vậy, còn không phải là anh?”Đường Tống nhìn vết thương trên cổ tay cô gái, quấn từng vòng từng vòng vải thưa, ngoài miệng tuy là than phiền, ngược lại động tác vẫn là nhẹ đi rất nhiều.
Đường Giác liếc nhìn cô gái trên giường vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt tái nhợt, ga trải màu trắng trên giường kia nhuốn một mảng máu, làm cho ngực anh cực kỳ bực bội. Dập tắt điếu thuốc trên tay, thân hình thon dài rời khỏi chỗ ngồi: “Anh ra ngoài hóng mát một, làm xong đến tìm anh.”
“ừ“. Đường Tống gật đầu, như có điều suy nghĩ nhìn tấm lưng kia, vừa lắc đầu, vừa than thở. Mới vừa quấn kĩ lưỡng vải thưa, cầm kéo cắt xuống, trên giường, cô gái yếu ớt chậm rãi mở mắt ra, thấy Đường Tống, con ngươi tĩnh mịch trong suốt như nước của cô khẽ hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Đường Tống, em trai Đường Giác.” Đường Tống chủ động tự giới thiệu mình.
“... Ừm.” Thanh âm cô rất nhẹ, rất yếu ớt. Ánh mắt nhìn một vòng xung quanh, lại nhìn anh: “Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
Đường Tống lắc đầu: “Cô còn không hiểu tính tình anh tôi? anh ấy không mở miệng, có có mọc thêm cánh cũng khó bay.”
“...” Cô không lên tiếng nữa, mi mắt khẽ buông xuống, đáy mắt một mảnh tối tăm.
Bộ dáng đáng thương kia, thật làm đau lòng người. Nhất là Đường Tống luôn luôn thương hương tiếc ngọc: “Được rồi, một lúc nữa tôi giúp cô khuyên nhủ anh ấy. Nói không chừng, anh ấy sẽ mềm lòng mà đáp ứng.” Chẳng qua Đường Tống kì thực cũng là thuận miệng thì nói như vậy.
A
Đường Giác là ai?
Bề ngoài yêu mỵ vô hại, nhưng là ra tay lại tàn khốc vô tình. Ở trong thế giới của anh, không có đường lui, không có đường sống, không có nhẫn lại. Để cho anh mềm lòng, so với làm cho đá biến thành bột còn dễ hơn.
Cô hiển nhiên cũng biết, chỉ nhẹ nhàng nói tiếng “cám ơn”, liền lại lần nữa nhắm mắt. Cả người rất an tĩnh, hơi thở an tĩnh cũng làm cho hết thảy xung quanh cũng trở lên an tĩnh.
Đường Tống đặc biệt khinh thường Đường Giác, một cô gái yểu điệu như vậy, anh ấy là một đại nam nhân làm sao cũng hạ thủ được, muốn bá vương ngạnh thượng cung? Kết quả nháo thiếu chút nữa xảy ra án mạng.
Trên sân thượng.
Đường Giác mặc một bộ quần áo ngủ màu xám tro đứng ở đó, ngực khép hờ, hấp dẫn hơn trên ngực là dấu răng của phụ nữ, tản ra mùi vị tình dục không tiêu tán được, khắp người mập mờ cùng ám muội, làm cho khuôn mặt vốn đẹp đẽ, càng trở lên mê hoặc cám dỗ.
Đường Tống trầm ngâm chớp mắt, sau đó mới đi qua.
“Anh!”
Đường Giác không quay đầu lại chỉ là dùng sức hít một hơi thuốc lá, làn khói bốc lên, che lấp đi nỗi buồn của anh. Anh nhẹ giọng hỏi: “Thế nào?”
“Vết cắt rất sâu, xem ra, là thật không muốn sống.”
“...” Đường Giác nặng nề dập tắt thuốc lá trên tay. Khuôn mặt mê người thêm mấy phần lạnh lùng để cho người ta không rét mà run.
Anh trói cô, muốn cô.
Rất muốn.
Cô ở trên giường của anh liên tiếp tháo chạy, đến cuối cùng, vậy mà lại cầm con dao quân đội đặt trên đầu giường anh cắt cổ tay tự sát.
Hồi tưởng lại, Đường Giác như cũ cảm thấy có chút chấn động! Trong ấn tượng của anh, từ lúc 12 tuổi bọn họ gặp nhau đến nay, cô chính là luôn dịu dàng, điềm đạm, ôn nhu như nước, vĩnh viễn là dáng vẻ cho dù bị người quấy nhiễu cũng không gợn sóng. Nhưng là, không nghĩ tới, trong nội tâm cô lại có một mặt quyết liệt như vậy.
Kiểu phụ nữa mà Đường Giác anh muốn nào mà không có chứ? Hết lần này tới lần khác, người phụ nữ này dẫu có chết cũng không muốn anh...
“Cô ấy vừa tỉnh, nói là muốn trở về. Anh, em nhìn cô ấy thật đáng thương, không bằng anh để cho cô ấy đi...”
“Xử lý xong vết thương thì đi đi.” Đường Giác bỗng nhiên mở miệng, cắt đức lời cầu xin của Đường Tống, giọng bình thản, không có ưu tư.
Đường Tống bị chẹn họng, ngượng ngùng nhún vai: “được, em coi như đã tận lực. Bất quá, anh, em nhắc nhở anh, người phụ nữ giống như cô ấy lòng không có ở trên người anh, ép ở lại vô dụng. Người ta cũng kết hôn rồi, anh ta là Mạc Tuân?”
Mạc Tuân? Đời người đâu phải lúc nào cũng giống nhau, thêm một chút gia vị, có sao?
Phòng ngủ.
Đường Giác đẩy cửa vào.
Cô yên tĩnh ngủ ở đó, người giúp việc ở một bên trông nom, sợ lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Thấy anh đi vào, liền vội vàng đứng lên. Rất cung kính chào hỏi: “Thiếu Chủ.”
“Tất cả ra ngoài đi.” Thanh âm anh trầm thấp, giọng nói rất êm tai, lắng đọng mê hoặc lòng người.
Người giúp việc biết tâm tình anh hôm nay không tốt, khôgn dám chập chạm một khắc, liền vội vã đi ra ngoài.
Cô không tỉnh.
Hô hấp đều đều. Lông mày khẽ chau lại, hiển nhiên là ngủ không hề an giấc.
Thất Thất, đã lâu không gặp...
Mấy năm trôi qua, anh nhìn Thất Thất trưởng thành không ít...
Đường Giác đứng ở mép giường một hồi, cúi người ngắm nhìn cô. Tiếp theo, vén chăn lên, nằm trên giường. Cánh tay dài vươn ra, nhẹ nhàng kéo tới đầu cô, để cho cô dựa trên cánh tay mình.
Anh động tác không nặng, nhưng là, cô lại một lần nữa liền tỉnh.
Mở mắt ra, thấy anh, cô rõ ràng bị sợ hãi. Nhẹ ho một tiếng, dương như là dùng toàn lực, muốn ngồi dậy.
Đường Giác đè cô xuống.
“Đừng lộn xộn...”
Trong giọng nói, đè nén đi nóng giận. Anh xoay mình, một tay giữ bên người cô, một tay vòng ra sau đầu cô.
Cô liền thành thật không cử động nữa. Chẳng qua là lông may khẽ cau lại, khẩn trương nhắm mắt, thật giống như cảm thấy hết thảy là đang nằm mơ.
Cô thật hy vọng đây là đang mơ...
“Tỉnh thì mở mắt ra.” Đường Giác mở miệng, thanh âm ôn nhu như nước, không một chút gì gọi là công kích cùng uy hiếp.
Anh như vậy, lại mới vừa rồi người đàn ông hung ác với cô giống như dã thú vậy, thật không giống là cùng một người. Nếu không phải là hiểu rõ thủ đoạn của anh, chỉ sợ cô cũng bị lạc trong nhu tình của anh.
Cô không cử động.
Ngón tay ẩn nhẫn nắm chặt ga trải giường dưới người.
“Thất Thất, nhìn tôi. Tôi đếm đến ba, nếu như không làm được...”
Không cần anh đếm, cô chậm rãi vén lên lông mi dài như cánh quạt, đôi mắt mở to trắng đen rõ ràng, chống lại anh.
Hai người, cách rất gần rất gần. Khuôn mặt tuấn mĩ điên đảo chúng sinh, cứ như vậy hoàn chỉnh chiếu vào mắt cô, đẹp đến mức khiến cô cảm thấy kinh hãi. Người đàn ông này, đẹp đến ngay cả phụ nữ đều không thể so.
“Có gì muốn nói với tôi?” Bỗng nhiên anh mở miệng hỏi.
“...” Cô lắc đầu. Nếu như có thể, cô hy vọng không cần gặp lại anh. Người đàn ông này, với cô nhiều năm như vậy vẫn là ác mộng!
“Nếu em không nói, vậy thì để tôi nói.”
“... anh nói.”
“Biết tại sao tôi nuôi em nhiềm năm như vậy không?
Thất Thất nhìn anh, quan sát anh một hồi, rồi sau đó, không xác định nói: “Bởi vì áy náy?”
Anh giống như là nghe được một chuyện rất buồn cười, cười nhạo, cười cuồng vọng mà phóng túng: “Đường Giác tôi, từng giết vô số người, lúc nào lại áy náy? Huống chi, Thất Hoành thật đáng chết.”
Anh cười lên, yêu dã mê người, vô hại tinh khiết nhưng là lời nói ra lại máu lạnh vô tình.