Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Nghe anh lý trực khí tráng (*) nhắc tới cái chết của ba mình như vậy, hô hấp Thất Thất nặng nề, tay nắm ga trải giường cũng chặt thêm.
(*) có lý, có tình, cây ngay không sợ chết đứng
Cô quay mặt đi, không muốn nhìn anh nhiều thêm nữa.
Không sai.
Người đàn ông này, là kẻ thù của cô. Chính là thù giết cha!
Nhưng…nhưng vô tình cô lại nhận ân tình của anh.
Loại mâu thuẫn này để cho cô hôm nay không cách nào tự nhiên ở trước mặt anh được. Cô cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng, nhiều hơn nữa ân tình, hận vẫn là hận. Ân tình cùng cừu hận, không có cách làm tiêu tan.
“Thất Thất, suy nghĩ thật kỹ lần nữa, tôi nuôi em rốt cuộc là vì cái gì.” Đường Giác tiếp tục hỏi, đè thấp âm thanh, mang mấy phần ám chỉ.
Cô tuy rằng tuổi tác còn ít, nhưng không phải ngu ngốc.
Tối nay, rõ ràng là đêm tân hôn của cô mà anh mang cô trói trên giường, cưỡng chế cùng anh ân ái, lột sạch quần áo cô, rồi sau đó...
Cô, có lẽ là một món đồ chơi thú vị Đường Giác muốn có đi. Tin đồn, bất luận là cái gì, chỉ cần anh Đường Giác mong muốn, không thể không có. Vô số người phụ nữ, nhưng mỗi người phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi của anh, Đường Giác chưa bao giờ thật lòng...
“Bất kể mục đích của anh là gì, nhưng mà Đường tiên sinh...hôm nay tôi đã kết hôn rồi.” Cô mở miệng, tựa như muốn để cho anh buông tha, mấy chữ cuối cùng cố gắng thêm chút sức lực.
Tối nay là đêm tân hôn của cô, nhưng là bị anh trói lại. Sợ rằng, bây giờ Mạc Tuân đang bể đầu sứt trán tìm cô.
Cô trong miệng hai chữ “kết hôn”, đổi lấy là khinh thường giễu cợt cua anh: “Thất Thất, Đường Giác tôi muốn, cho dù có là đồ chơi, cho dù phá hủy nó cũng phải lấy được. Người khác, đừng hòng mơ tưởng.”
Mấy chữ cuối cùng, nói năng khí phách, lại thấm lạnh vô cùng, giống như là khối băng đập vào lòng cô, làm cô cảm thấy hãi hùng, lông mày khẽ nhăn: “... anh muốn thế nào?”
Các khớp xương rõ ràng của ngón tay anh, nhẹ nhàng xoa gò má cô, rõ ràng là ấm áp, nhưng là, Thất Thất chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, một lúc lâu, chỉ nghe được Đường Giác trầm thấp nhả ra ba chữ: “Ly hôn đi.”
Giọng nói không phải là thương lượng.
Mà là ra lệnh.
Thất Thất chấn động.
“Tôi có thể cho em thêm chút kiên nhẫn, cho em một tháng, đủ chưa?” Lời nói Đường Giác đột nhiên trở lên ôn nhu. Giọng nói kia giống như anh đại phát thiện tâm, cô hẳn là nên nằm rạp xuống dưới chân anh cảm ơn anh.
Rồi sau đó, không đợi Thất Thất trả lời, anh đột nhiên cúi người ở trên đôi môi mềm mại của cô, hôn một cái: “Bảo bối, ngoan ngoãn giữ gìn thân thể của mình cho tôi, một tháng sau, tôi sẽ đích thân kiểm hàng.”
Thất Thất mấp máy đôi môi đỏ mọng, muốn nói cái gì, nhưng là, nhìn người đàn ông kia phóng túng liều lĩnh, cuối cùng cô không nói câu nào.
Hồi lâu, bên tai vẫn là âm thanh của anh “Bảo bối” cùng bốn chữ “tự mình kiểm hàng”...
Mỗi một chữ kia, rõ ràng chính là trêu chọc tình cảm. Người đàn ông này, đối với việc trêu chọc phụ nữ, hiển nhiên là rất thành thục...
Đường Giác không có ở lại trong phòng nữa mà là dứt khoát rời đi, mùi hương trên người đàn ông kia tươi mát trong lành say mê lòng người, theo đó cũng từ từ biến mất.
Thất Thất nằm đó, run sợ nhìn bóng dáng cao lớn của anh rời đi, cho đến khi tiếng bước chân của anh hoàn toàn biến mất, dưới chăn, hai tay căng thẳng.
Nhớ đến câu nói cuối cùng kia của anh, trong lòng, đủ loại buồn phiền.
Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì?
Năm ấy cô cùng Đường Giác biết nhau là lúc cô 12 tuổi. Nếu như có thể, cô vĩnh viễn cũng không muốn hổi tưởng lại một năm kia.
Một năm kia cô biến thành cô nhi, sau đó, cô không thể không lệ thuộc vào sự giúp đỡ của họ hàng thân thích, thậm chí bị đưa xuất ngọai du học. Nhưng là, ngay trước một tháng cô gần trở về nước, cô mới biết, nguyên nhân tại sao Đường Giác giúp đỡ mình nhiều năm như vậy, giống như một thần thoại, người đàn ông chỉ có trong truyền thuyết. Người đó, từ đầu đến cuối chính là ác mộng, là kẻ thù của cô, ác ma!
Tối nay, thật ra là lần gặp mặt thứ hai của bọn họ, ít nhất, trong long cô là như vậy. Nhưng là, anh lại thân mật gọi cô “Thất Thất”, còn là “Bảo bối“...
Thậm chí, còn cuồng vọng muốn làm loại chuyện đó với cô như vậy...
Thất Thất sờ cổ tay mình, nơi đó, vẫn vô cùng đau đớn. Cho nên nhiều năm như vậy, trái tim đều đã mục nát.
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng, Thất Thất rời khỏi Đường môn. Gọi một chiếc taxi, nhanh chóng đi đến nhà mới của cô cùng Mạc Tuân.
Lấy chìa khóa trong giỏ mở cửa, trong đầu đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào với Mạc Tuân.
“Tối hôm qua đi đâu?” Mới đẩy cửa ra, một khuôn mặt dễ nhìn xuất hiện trước mặt cô.
Thất thất cố làm ra vẻ trấn định, thả tay áo xuống, giấu đi cổ tay bị thương, nhẹ giọng nói: “Đi mộ thăm mộ của ba một lúc. Anh ăn điểm tâm chưa? Tôi làm cho anh.”
“Cô không có lầm chứ. Đêm tân hôn, đi đâu không đi, cô lại chạy đến nghĩa địa?” Mạc Tuân nhìn cô hình như có điều gì đó không bình thường.
Thất thất vừa đi đến phòng bếp, liền vòng trở về bên anh: “Vậy tôi đi khách sạn, nhìn chồng cùng bạn trai trải qua đêm tân hôn sao?”
Mạc tiểu thụ cười đùa cợt nhã: “Được a, có một người xem cũng ok, hai chúng tôi cũng sẽ không để ý. Bất quá, trước kia tôi không có nghe nói cô là gái hư a.”
Thất Thất không muốn tiếp tục nháo với anh, chuyên tâm nấu cháo, ánh mắt nhìn Mạc Tuân.
Anh nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô
“Làm gì?” Mạc Tuân liếc cô một, bàn tay vỗ vào trong lòng bàn tay cô.
“Tiền.”
“Trong mắt em chỉ có tiền? Sáng sớm đã tiền.”
“Anh đáp ứng em. Em kết hôn với anh, liền cho em 100 vạn. Hiện tại em làm vật che chắn cho anh cũng tốt lắm, anh sẽ không muốn quỵt nợ chứ?”
“Nhìn bộ dáng của em này, Mạc Tuân anh là loại người đó sao?” Ngón tay Mạc Tuân chỉ chỉ trán cô: “Nhưng mà, chúng ta đã ký thỏa thuận, nếu ba anh không có động tĩnh trước, thì không thể ly hôn a~”
“Anh yên tâm, điểm thỏa thuận này, em vẫn phải có tinh thần trách nhiệm.” Cho nên, Đường Giác nói một tháng ly hôn, vậy là không thể nào. Dĩ nhiên, cô cũng sẽ không bị một người xa lạ chi phối.
“Vậy đi thôi, Gia ký chi phiếu cho em.” Mạc Tuân cánh tay dài chụp tới, ôm cổ cô kéo đi tới thư phòng.
Thất Thất cùng Mạc Tuân biết nhau ở nước ngoài, khi đó ở cùng một gian phòng cho thuê. Mạc Tuân thích đàn ông.
Mạc Tuân nói nhiều, so sánh với cô mà nói, cô lại càng ít nói. Hai người tính cách giống nhau, liền trở thành bạn tốt. Mạc Tuân thất tình thì tìm cô tâm sự. Cô cũng không an ủi, chẳng qua là lắng nghe.
Cùng Mạc Tuân ở chung với nhau những năm này, tính tình Thất Thất vốn là buồn rầu bất tri bất giác bị anh cải thiện rất nhiều. Ít nhất, ở trước mặt Mạc Tuân, cô có thể nói nhiều thêm mấy câu.
Mạc Tuân ký chi phiếu cho cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Me có một mình một người, ngay cả một ngôi nhà cũng không có, không hiểu nổi cô muốn 100 vạn làm gì?
Thất Thất trừng anh: “Ai không có nhà?”
Khẽ cáu, chỉ như thế cũng không cần có tính khí như vậy.
Mạc Tuân đưa chi phiếu cho cô: “Được, em có nhà. Nhưng em có nhà cũng không cần sử dụng đến một triệu chứ?”
Thất Thất cẩn thận cất đi chi phiếu, mới trả lời:“Trả nợ. Em đọc sách tốn tiền, phải trả cho người ta.”
Như vậy, ân tình coi như trả hết, cô có thể hận một cách chính đáng.