Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

Chương 125: Chương 125




Yaonis nhìn chằm chằm video giám sát một lúc lâu, trong đó có quá trình người nọ bước lên xe, nhảy khỏi xe rồi chạy trốn chỉ khoảng hơn mười giây. Cậu mặc một bộ đồ vận động có mũ liền, hoàn toàn không nhìn thấy diện mạo, chỉ có thể suy đoán đại khái cậu cao khoảng 1m78, tuổi cũng không lớn, chứ nếu không sẽ không có thân thủ nhanh nhẹn và lực phản ứng nhạy đến thế được.

Đúng lúc này, một quan quân gõ cửa tiến vào, hành lễ xong bắt đầu báo cáo kết quả điều tra chuyện khủng bố bắt cóc ở trung tâm mua sắm cho Yaonis.

“Chúng tôi tìm được tổng cộng 50 quả bom mạnh, việc này không thể làm trong ngày một ngày hai nên chúng tôi đặc biệt điều tra các nhân viên làm trong trung tâm, cuối cùng nghi ngờ ba người này.”

Màn hình ảo trước mặt Yaonis xuất hiện hình ảnh và thông tin của ba người nọ. Trong đó có một người sử dụng chứng minh thư tạm thời, còn hai người kia đều sử dụng chứng minh thư giả.

Ánh mắt Yaonis dừng lại một chút trên hình gã tóc đỏ, rồi sau đó tự phủ quyết thầm trong lòng. Lúc ở trong trung tâm nhìn thoáng qua người Dẫn Đường kia cũng có tóc đỏ, nhưng hắn không tin cậu lại là gã tóc đỏ vẻ mặt tối tăm trước mắt này.

Hắn theo bản năng nhìn lướt qua tên gã ta: “Sayer”, nhưng nếu là thân phận giả thì cũng chẳng có giá trị gì để điều tra.

“Sau khi chuyện bắt cóc xảy ra ba người này đều mất tích, Thủ Lãnh đã hạ lệnh truy nã cấp A, tin rằng không lâu sau sẽ có tin tức tốt truyền đến.”

Yaonis trầm ngâm nói: “Những tên khủng bố kia phong tỏa trung tâm ba bốn giờ đã đạt được mục đích kéo dài thời gian gây khủng hoảng rồi, vì sao lại không chịu kích hoạt kíp nổ?”

“Có lẽ là bởi vì chúng ta hành động ngay thời cơ tốt?”

Yaonis liếc mắt nhìn người nọ: “Loại kế hoạch khủng bố tập kích nhằm mục đích khiến cho cả thế giới khiếp sợ lại chỉ bởi vì không canh đúng thời cơ để rồi thất bại trong gang tấc à?”

Ánh mắt hắn lại nhìn về phía ba người trên màn hình: “Nếu nội ứng chính là một trong ba người này vậy thì chắc chắn lúc đó trên người gã ta có giữ một kíp nổ khác, nhưng không biết vì sao gã ta lại không kích hoạt.”

Sắc mặt quan quân khẽ biến: “Nếu thật là như thế, vậy……”

Sau khi đám khủng bố bị khống chế, rất nhiều người đều thả lỏng cảnh giác, nếu kích hoạt bom vào lúc này thì nhân số thương vong tuyệt đối sẽ cao hơn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, quan quân chỉ cảm thấy lưng mình lạnh ngắt, nghĩ lại mà thấy sợ. Cái đám khủng bố hi sinh cả mạng sống nhằm mục đích tập kích gây khủng hoảng này đúng là khiến cho người ta phải đau đầu, bởi vì hoàn toàn không thể suy đoán trước để kịp thời ngăn cản. Nhưng lần này lại giải quyết đến quá mức nhẹ nhàng, nếu đám khủng bố không có kế hoạch khác thì đáng lẽ phải kích hoạt kíp nổ trước một hai giờ mới phải chứ.

Đúng lúc này, đội trưởng đội cảnh vệ phụ trách điều tra chuyện ngắm bắn hành khách tối hôm qua đi vào báo cáo tiến triển điều tra.

Quan quân đang chuẩn lui ra thì bị đội trưởng đội cảnh vệ gọi lại: “Thượng úy Ivey, tôi nghĩ là anh nên ở lại đây một chút.”

Quan quân kỳ quái nhìn anh rồi sau đó nhận được ánh mắt của Yaonis, trầm mặc đứng nghiêm ở một bên.

“Căn cứ vào dấu vết ở hiện trường, bước đầu suy đoán người tập kích vị hành khách thần bí kia là chung một nhóm với đám khủng bố trung tâm mua sắm.” Đội trưởng đội cảnh vệ phát ra lời nói đầu tiên đã khiến Yaonis và Ivey kinh hãi.

Đội trưởng đội cảnh vệ tiếp tục nói: “Bọn họ sử dụng vũ khí, đạn dược có kích cỡ và thành phần rất giống nhau, hơn nữa thủ đoạn hung tàn, hành động lại nhanh chóng, không lưu lại nhiều manh mối cung cấp cho việc điều tra và theo dõi.”

“Thân phận của hành khách kia thì sao?” Yaonis hỏi.

Đội trưởng đội cảnh vệ trình chiếu mấy phần tư liệu rồi giải thích: “Dù có dựa vào dấu vân tay lấy được trên xe thì vẫn không thể tra được quỹ đạo sinh hoạt của hành khách này. Chúng tôi đoán là người này muốn che dấu hành tung của mình, rất ít khi đi đến nơi cần xác minh vân tay.”

Yaonis nhíu nhíu mày, không nói gì, tiếp tục chờ anh ta nói tiếp.

“Có điều,” Đội trưởng đội cảnh vệ lại đưa ra thêm một phần tư liệu, “Chúng tôi tìm được thông tin của chủ nhân dấu vân tay này ở báo cáo chữa bệnh khoảng 10 năm trước trong bệnh viện.”

“Báo cáo chữa bệnh mười năm trước?”

“Đúng vậy.” Đội trưởng đội cảnh vệ phóng to bản báo cáo lên màn hình, vẻ mặt phẫn nộ nói, “Người bệnh là một bé trai 10 tuổi tên Sido. Em ấy bị cha ruột đánh đập ngược đãi, khi đưa vào bệnh viện thì gần như đã ngừng thở, trải qua cấp cứu khẩn cấp mới giữ được tính mạng. Trong quá trình trị liệu, bác sĩ còn phát hiện trên người bé trai ngoại trừ những vết thương mới thì còn rất nhiều vết thương cũ để lại sẹo, rõ ràng là đã bị ngược đãi trong thời gian dài. Vì thế họ bảo lưu lại tất cả chứng cứ liên quan để khiếu nại lên Hiệp Hội Bảo Vệ Nhi Đồng, giam giữ cha của bé trai kia lại.”

Yaonis nhìn bé trai trong bức ảnh cả người toàn là vết thương ghê người, siết chặt hai tay, trầm giọng hỏi: “Quốc gia chúng ta có quy định nghiêm khắc về luật bảo vệ vị thành niên, vì sao đứa bé này bị ngược đãi lâu như vậy mà không ai để ý tới?”

Đội trưởng đội cảnh vệ trả lời: “Bởi vì do người cha cầm thú kia, sau mỗi lần ngược đãi đánh đập xong cũng không đưa cậu bé đi bệnh viện chữa trị. Sỡ dĩ lần này có thể giữ lại chứng cứ là bởi vì suýt chút nữa cậu bé đã bị gã ta đánh chết.”

“Chết tiệt!” Ivey vẫn luôn trầm mặc lại nhịn không được mà mắng ra tiếng.

Vẻ mặt Yaonis cũng trầm xuống, hỏi: “Sau này đứa bé kia như thế nào?”

“Sau khi khiếu nại thành công, cậu bé được đưa vào Viện phúc lợi, sinh hoạt đến năm 15 tuổi rồi đột nhiên mất tích.”

“Mất tích?” Yaonis nhíu mày.

Đội trưởng đội cảnh vệ thở dài: “Năm cậu bé ấy 14 tuổi, người cha kia được thả ra, tôi đoán là vì muốn né tránh gã nên cậu bé mới rời khỏi Viện phúc lợi, mai danh ẩn tích. Tôi cũng chỉ có thể tìm được những thông tin này thôi.”

15 tuổi mất tích, đến nay chỉ mới hơn 20 tuổi, sáu bảy năm phiêu bạt khắp nơi, lo lắng cho cuộc sống, rốt cuộc cậu đã phải chịu đựng như thế nào?

Yaonis đột nhiên cảm thấy thương tiếc và phẫn nộ. Người nọ chính là lớn lên trong hoàn cảnh vặn vẹo như vậy sao? Cậu là một người Dẫn Đường mà, vốn dĩ phải nên hưởng thụ cuộc sống ấm no sung túc như quý tộc mới đúng chứ. Nhưng bây giờ lại chỉ có thể trốn tránh trong nơi âm u, lúc nào cũng phải phòng bị người khác hãm hại.

“Cha cậu ta hiện tại đang ở nơi nào?” Yaonis không cảm xúc hỏi, nhưng trên người lại tản mát ra một luồng sát khí kinh người.

“Hai năm trước vì thiếu nợ nên bị người ta chém đứt hai chân, không lâu sau thì chết.”

“Xứng đáng!” Ivey hừ lạnh một tiếng.

“Tiếp tục tìm kiếm tung tích của cậu ta.” Yaonis phân phó, “Tôi đoán là trong tay cậu ta có giữ bí mật bất lợi cho đám khủng bố kia nên mới bị bọn chúng tập kích.”

Đội trưởng đội cảnh vệ nhìn Yaonis, nghiêm mặt nói: “Tôi sợ là đại nhân phải hỗ trợ một chút. Sido che dấu quá kĩ, cần phải có quyền hạn cấp A của đại nhân để kiểm tra kho vân tay trong trung tâm thông tin quốc gia.”

Kho vân tay và thẻ chứng minh thư có liên quan với nhau, kiểm tra vân tay của người bình thường thì không cần phải vào trung tâm thông tin quốc gia bởi vì bây giờ dù là sinh hoạt, giải trí hay công việc thì cũng không thể tách rời với dấu vân tay, trừ khi không có công nghệ cao, nếu không rất khó xóa đi vết tích mình đã đi đến những nơi công cộng. Nhưng Sido lại làm được, cậu ta vẫn luôn ngăn cách với cuộc sống của người khác, bình thường chỉ dùng thẻ mua sắm không tên để tiêu dùng, cũng không tham gia các hoạt động xã giao.

Cách sống của cậu ta trong thời kì khoa học kỹ thuật phát triển cao độ như bây giờ quả thật là vừa buồn tẻ vừa nguyên thủy.

Đương nhiên, giả tạo thân phận tuy rằng có thể lừa dối cảnh quan trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng camera an toàn sẽ định kỳ tiến hành rà quét thân phận của từng người. Vân tay và thân phận không khớp với nhau thì sẽ bị điều tra ngay.

Thượng Khả lợi dụng kỹ thuật hacker giả tạo thông tin thân phận cũng chỉ áp dụng với chứng minh thư cấp thấp mà thôi, người giữ loại chứng minh thư này chỉ có thể nhận được công việc bình thường nhất và không thể đạt được bất cứ phúc lợi đảm bảo nào. Đương nhiên cũng sẽ không bị giám sát nghiêm khắc.

Có điều tuy rằng là thẻ chứng minh thư cấp thấp, nhưng thông tin vân tay của cậu ta vẫn sẽ bị ghi vào trung tâm thông tin quốc gia.

“Cho tôi thời gian ba ngày.” Yaonis không chút do dự đáp ứng. Kiểm tra tư liệu trong trung tâm thông tin quốc gia cần có quyền hạn cấp A trở lên, còn phải trải qua xét duyệt, ba ngày đã là tốc độ nhanh nhất rồi.

Ba ngày sau, cuối cùng thân phận hiện tại của Thượng Khả cũng bị đưa ra ánh sáng. Cậu dùng tên thật “Thượng Khả” của mình, tuổi là 22, ảnh thẻ là bộ dáng sau khi cậu chỉnh chu lại, dù đã thay đổi rất nhiều nhưng Yaonis vẫn nhận ra cậu chính là một trong 3 người nhân viên trong trung tâm đã mất tích.

“Nếu chúng ta phỏng đoán chính xác, vậy chuyện cậu ta bị bọn khủng bố ngắm bắn cũng có thể hiểu.” Ivey ngưng trọng nói, “Bởi vì ngay lúc quan trọng cậu ta lại từ bỏ kế hoạch, tương đương với việc phản bội tổ chức.”

“Tạm thời đừng kết luận quá nhanh.” Yaonis nhìn gã tóc đỏ trong màn hình, lông mày nhíu chặt, trong lòng không biết là thất vọng hay là gì, đột nhiên mất đi hứng thú tiếp tục truy tìm, “Trước tiên cứ tìm được người rồi hẵng nói.”

Sau khi thân phận Thượng Khả bị đưa ra ánh sáng, Liên minh phản chính cũng thu được tình báo. Mấy ngày tiếp theo, cậu không thể tìm công việc, không thể đi đến bệnh viện, không thể để bại lộ tướng mạo của mình, thẻ mua sắm không tên cũng chỉ còn hơn mười vạn điểm, dù ăn mặc tiết kiệm cũng chỉ kiên trì được ba tháng. Mỗi ngày ru rú trong nhà, cứ như đặc vụ 24 giờ bảo trì cảnh giác cao độ.

Một bên là lệnh truy nã cấp A do quốc gia ban bố, một bên là đám Liên minh phản chính như hổ rình mồi cùng với hoàn cảnh đạn tận lương tuyệt thì dù Thượng Khả có mười tám môn võ nghệ cũng rất khó đột phá vòng vây dưới tình huống như vậy.

Thượng Khả còn đang cân nhắc đối sách, thì lần ám sát thứ hai im lặng đến.

Phong cách hành sự của Liên minh phản chính là thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót, với lại căn bản là bọn chúng cũng không để ý tới sinh tử của người qua đường.

Vào một buổi hoàng hôn đẹp đẽ, cửa phòng Thượng Khả bị gõ vang, anh giai tay cầm hộp cơm cười haha đứng ngoài cửa.

Thượng Khả đang định mở cửa, tinh thần thể Hải Lãng lại truyền tín hiệu nguy hiểm đến.

Cậu không nghĩ ngợi gì, khoác ba lô lên chuẩn bị nhảy xuống từ cửa sổ, kết quả một chân mới vừa bước qua cửa sổ thì đã bị luồng khí do cú nổ mạnh bất bay ra ngoài, đâm thẳng vào vách tường đối diện. Trên vách tường kia treo một loạt đèn kim loại, chân đèn có tạo hình hoa văn rất phiền phức và có nhiều mũi tên bén nhọn, nếu đụng trúng chắc chắn sẽ đâm thủng bụng, tử trạng thê thảm.

Thượng Khả nhanh chóng trở mình trên không, hai chân hướng về phía trước, nguy hiểm đạp vào chỗ trống giữa hai cái đèn kim loại, mũi tên bén nhọn cách hông cậu chỉ khoảng 4 đến 5 cm. Nếu đầu gối cong thêm một chút nữa, chắc đời này sẽ không còn xx được nữa rồi.

Thân thể Thượng Khả dừng giữa không trung một giây, sau đó bởi vì lực hấp dẫn nên rơi xuống phía dưới.

Phía dưới có một chiếc xe dừng lại, trên nóc xe có một thằng đang đứng giơ súng.

Đù má!

Trong nháy mắt khi đối phương nổ súng, Thượng Khả đột nhiên xoay tròn thân thể, phi vào cửa kính trên vách tường.

Chỉ nghe âm thanh loảng xoảng, cậu phá vỡ cửa sổ, ngã vào một căn phòng.

“A ——” Chủ nhân căn phòng mới đi ra khỏi phòng tắm, thình lình nhìn thấy Thượng Khả dính rất nhiều mảnh thủy tinh, theo bản năng phát ra một tiếng hét đinh tai nhức óc, ngay cả khăn tắm rơi xuống cũng không phát hiện.

Thượng Khả không có thời gian thưởng thức mỹ nữ nude, bật người lên nhanh chóng phóng về phía cửa.

Cậu không đi cửa chính, mà lựa chọn cửa sổ bên hông. Cậu cũng không tin là bọn Liên minh phản chính liên kia sẽ mai phục cả bốn phía.

Nhưng mà, Thần may mắn lại không mỉm cười với cậu, bọn chúng thật sự hạ mai phục ở mọi phía.

Xuyên qua cửa sổ nhìn thấy người phía dưới, Thượng Khả cắn răng không xuống nữa mà lại vòng lên, dứt khoát phi thẳng về tầng cao nhất.

Trong ba lô cậu có dây thừng, có thể chơi trò người bay trên không một lát. Vì thế những người dân ở phụ cận may mắn thấy một màn Spider Man version dị giới.

Có điều dù động tác của Thượng Khả trông rất phong cách, nhưng trên thực tế thì quần áo cậu đã bị máu tươi thấm ướt.

Vết thương cũ vẫn chưa lành, vừa rồi lại bị cú nổ đánh úp vào làm miệng vết thương nứt ra, phần lưng càng hỗn độn hơn. Lúc này sắc trời ảm đạm nên người khác chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng linh hoạt đang bay giữa các tòa nhà, chứ không nhìn thấy thân thể nhuốm đầy máu của cậu.

Thượng Khả rơi xuống con ngõ nhỏ giữa hai tòa nhà, sắc mặt cậu trắng bệch, hô hấp dồn dập, mồ hôi lăn từ thái dương xuống, đôi môi lại đỏ tươi cực kì.

Một lát sau, trong mắt cậu hiện lên ánh sáng lóe người, như đã hạ quyết định gì đó, cậu vươn người bước ra khỏi con ngõ nhỏ, đi thẳng về trạm cảnh sát cách đó không xa.

Cảnh vệ trực ca nhìn thấy một người dính đầy máu đi tới, lập tức đặt tay vào vũ khí, cảnh giác hỏi: “Cậu bị sao vậy? Gặp phải phiền toái gì à?”

Thượng Khả xốc mũ áo khoác lên, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ sáng láng, tiện tay vứt ba lô lên trên bàn, cười nói: “Tôi tới đây để tự thú.”

【 Chúc mừng ký chủ thành công tránh thoát lần ám sát thứ hai. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.