So với việc trốn đông trốn tây bên ngoài thì cuối cùng Thượng Khả quyết đoán lựa chọn vào ngục. Ở đây vừa có phòng ngự nghiêm mật, mỗi ngày được phát đồ ăn đúng giờ, vừa được chữa bệnh miễn phí, chỉ cần phòng bị bạn tù quấy rầy, thì đã có thể “gối mềm vô lo” rồi.
Nếu là trước kia Thượng Khả chắc chắn không dám vào ngục, nhưng hiện giờ đã có võ nghệ trên người, lại có cả Hải Lãng cảnh báo trước, người bình thường đương nhiên không phải đối thủ của cậu. Đáng tiếc thế giới này có điều kiện để sử dụng pháp thuật ( nguyên tố và linh khí), chứ nếu không thì cậu chả cần phải lo đám Liên minh kia tập kích nữa.
Lưu lại một câu “tới tự thú”, Thượng Khả hoa lệ hôn mê bất tỉnh……
...
“Cái gì? Tìm được Sido rồi à?” Yaonis nhận được tin tức, lập tức đứng dậy, “Đi.”
Thượng Khả được cảnh vệ đưa vào bệnh viện Phong Thủ —— chủ yếu dùng để chữa trị cho phạm nhân hoặc các nhân viên có trong cơ cấu.
Nghiêm khắc mà nói, trước mắt Thượng Khả chưa định tội, chỉ có thể tính là nghi phạm quan trọng, nhưng xét thấy tính chất nghiêm trọng của bọn khủng bố, nên cậu vẫn bị giám thị nghiêm mật.
Lúc Yaonis chạy tới bệnh viện Phong Thủ thì Thượng Khả đang được chữa trị. Xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh, Yaonis nhìn thấy một thanh niên nằm trên giường phẫu thuật, phần lưng lộ ra che kín máu và vết thương, cánh tay bị trầy xước không còn chỗ nào lành lặn, nhưng bắt mắt nhất lại là vết sẹo dài trên hông. Nếu Yaonis không nhớ lầm thì đây là vết thương lúc Sido 10 tuổi bị cha mình ngược đãi đến gần chết. Đã nhiều năm trôi qua mà nó vẫn dữ tợn như thế, có thể đoán được vết thương lúc trước nặng đến nhường nào.
Lần trước Yaonis nhìn được hình ảnh hồ sơ làm việc trong trung tâm mua sắm của cậu vốn đã có chút bài xích, nhưng hiện giờ thật sự gặp mặt thì trong lòng lại sinh ra thương tiếc.
Bác sĩ xử lý tốt vết thương của Thượng Khả xong chuyển cậu vào phòng bệnh theo dõi.
Yaonis đi đến mép giường, khom người vén mấy lọn tóc lòa xòa giữa trán cậu, một sườn mặt tinh xảo lập tức phản chiếu vào ánh mắt hắn. Nếu so sánh với thanh niên tóc đỏ trong video thì quả thực cứ như hai người khác nhau, nếu không có ảnh chứng minh thư của cậu chỉ sợ không ai mà nghĩ đây là một người. Một người thâm trầm tối tăm, một người an tường sạch sẽ…… Vì sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy?
Yaonis thả tinh thần thể của mình ra—— Sư tử hoàng kim Ma Lạc.
Ma Lạc uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy đến bên kia giường, ghé vào cổ Thượng Khả ngửi ngửi.
Không lâu sao, một cái đầu nhỏ màu lam nhạt nhô ra từ lòng ngực Thượng Khả, nhìn xung quanh một chút rồi lại rụt về.
Ma Lạc thấy Hải Lãng biến mất, không cam lòng cọ cọ trên người cậu. Thượng Khả cảm giác được dị thường, lông mi hơi rung động sau đó chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt thủy lam mang theo chút sương mù, mê mang mà nhu mị, làm khuôn mặt tăng thêm vài phần diễm sắc.
Thượng Khả mơ mơ màng màng nhìn thấy bóng người bên mép giường, nhẹ nói như đang làm nũng: “Đừng nghịch, để em ngủ thêm chút nữa……” Nói xong, lại vùi đầu vào chiếc gối mềm mại.
Cậu tưởng Yaonis là Đề Lạc, cho rằng mình còn đang ở thế trước.
Yaonis nghe thấy giọng nói đó, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác ngọt lịm mềm mềm, cứ như đang ăn chocolate.
Chính là cậu ấy, Dẫn Đường thuộc về riêng hắn! Ánh mắt Yaonis hiện lên một tia sáng kỳ dị…
...
Lúc thuốc gây tê hết tác dụng Thượng Khả mới từ từ tỉnh lại. Bác sĩ kiểm tra toàn diện xong, mấy quan quân vẻ mặt nghiêm túc đi vào phòng bệnh.
Thượng Khả ngồi dựa lưng vào gối, đối với việc bọn họ đến đây cũng không kinh ngạc. Lần thẩm vấn này liên quan đến chuyện cậu có thể thoát tội hay không, phải đề cao cảnh giác mới được.
“Tôi tự giới thiệu, tôi tên là Ivey.” Thượng úy Ivey xách ghế đến ngồi bên cạnh Thượng Khả rồi nhìn cậu chằm chằm, “Tôi nghĩ chắc cậu cũng đã biết mục đích chúng tôi tới đây lần này.”
Thượng Khả gật gật đầu.
“Vậy thì tôi bắt đầu luôn.” Ivey nghiêm mặt nói, “Không lâu trước đây, trung tâm mua sắm bị một đám khủng bố tập kích, mà cậu chính là nhân viên làm việc trong trung tâm đó. Sau khi tập kích qua đi, vì sao cậu lại mất tích?”
Thượng Khả bình tĩnh nói: “Trưởng quan Ivey, anh không cần phải nói bóng nói gió, tôi có thể trực tiếp nói cho anh biết, xác thật tôi có chút liên quan tới bọn chúng, nhưng tôi không phải thành viên trong đám khủng bố đó.”
Ivey hơi kinh ngạc vì cậu quá trực tiếp: “Vậy mong cậu hãy nói tỉ mỉ hơn chút nữa.”
“Tôi lớn lên trong Viện Phúc Lợi.” Thượng Khả từ từ nói, “Năm 16 tuổi bị đám khủng bố có tên là Liên minh phản chính bắt cóc, bọn chúng đưa tôi cùng với mấy thiếu niên khác nhốt chung với nhau, mỗi ngày đều phải hoàn thành các công việc nặng nề, lắp ráp linh kiện, tinh luyện nguyên liệu, điều khiển máy móc, bảo dưỡng thiết bị,..., dùng hết tất cả các biện pháp để tẩy não chúng tôi, không cho chúng tôi tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Rất nhiều người đã tìm cách chạy trốn, nhưng đều bị bọn chúng giết chết. Tôi không dám mạo hiểm, an phận ở nơi đó đến 5 năm, không lâu trước đây, bọn chúng mới phái tôi vào làm việc trong trung tâm mua sắm.”
“Nếu đã ra ngoài vì sao cậu không tìm cảnh sát giúp đỡ?” Ivey hỏi.
“Tôi lo lắng đây là cuộc kiểm tra bọn chúng tạo ra.” Thượng Khả trả lời, “Nếu tôi có bất cứ dị động nào, có khả năng bọn chúng sẽ lập tức giết chết tôi.”
Ivey gật gật đầu, cũng có thể hiểu.
Thượng Khả tiếp tục nói: “Lúc trước tôi không biết bọn chúng muốn làm gì.”
“Khoan đã, cậu nói lúc trước cậu không biết?” Ivey ngắt lời nói, “Bom trong trung tâm chẳng lẽ không phải do cậu đặt vào sao?”
“Không phải, tôi hoàn toàn không biết đặt bom.” Thượng Khả phủ nhận, “Ngày đó, bọn chúng giao cho tôi một hộp quà, còn nói rằng nếu bọn chúng bị bắt thì tôi phải mở hộp quà này ra, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ được tự do.”
Ivey đương nhiên biết cái gọi là “Hộp quà” này là cái gì.
Thượng Khả hạ mi mắt: “Bọn chúng cho rằng tôi không hiểu cái gì, nhưng nhờ “phúc” của bọn chúng, mấy năm nay tôi được tiếp xúc với tài liệu máy móc, chỉ là sờ soạng vài cái đã có thể đoán bên trong hộp chứa gì. Không phải nghi ngờ, chính là kíp nổ, hơn nữa còn là kíp nổ kiểu truyền tín hiệu.”
Mấy người Ivey nghe được cảm thấy lạnh sống lưng, quả nhiên đúng như Yaonis suy đoán bọn khủng bố có giấu hậu chiêu. May là người thanh niên này nhạy bén, không bị bọn khủng bố kia dụ dỗ, rõ ràng là bọn chúng muốn cậu ta làm kẻ chết thay. Nhưng bọn chúng lại không ngờ một thiếu niên bị giam giữ và chèn ép 5 năm vẫn giữ đầu óc và sức phán đoán nhanh nhạy như vậy.
“Kíp nổ kia cậu xử lý thế nào?”
“Ném xuống sông rồi.”
“Làm không tệ, chúng tôi sẽ phái người đến đó vớt lên, lấy làm chứng cứ cho cậu.” Vẻ mặt Ivey đã bình thường lại.
Thượng Khả không thể không tặng một like cho gu thẩm mỹ của nguyên chủ, cậu ta thật sự bỏ kíp nổ vào trong hộp quà, hơn nữa còn trang trí cho hộp quà rất đẹp mắt, cứ như đây là phần quà cuối cùng dành tặng cho chính mình.
“Lúc cậu ném kíp nổ đi thì cũng tương đương với việc phản bội Liên minh, vậy nên mới bị bọn chúng tập kích?”
Thượng Khả gật đầu.
Ivey lại hỏi thêm mấy câu có liên quan đến Liên minh phản chính, ba tiếng sau mới đứng dậy nói: “Được rồi, tình huống cơ bản chúng tôi đã biết được đại khái, mấy ngày tiếp theo cứ ở đây dưỡng thương, để tiện cho chúng tôi thẩm vấn.”
Đám người rời khỏi, phòng bệnh của Thượng Khả lại khôi phục an tĩnh. Cậu quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghĩ thầm chắc đã qua được cửa đầu tiên rồi nhỉ.
Liên minh phản chính kia thật sự có bắt cóc và khống chế trẻ con, mà đa số người bị bắt đều tự sát hết. Cậu vứt kíp nổ, phản bội Liên minh, cứu mấy nghìn tính mạng con người, bản thân cũng bị tập kích, về tình về lý thì chắc không phải tội quá nặng, cùng lắm là ngồi tù mấy tháng.
Biến một phân tử phản xã hội, còn là người đứng sau kế hoạch khủng bố thành một người bị hại đơn thuần vô tội, cậu đúng là vì tẩy trắng mà liều mạng ghê.
Tuy rằng đây chỉ lời nói một bên của cậu, Chính Phủ và Quân Đội sẽ không hoàn toàn tin tưởng, nhưng vết thương trên người cậu không thể làm giả được, hơn nữa còn có giấy khám bệnh của bác sĩ cơ mà, nên có thể loại trừ khả năng đây chỉ là khổ nhục kế. Huống chi trên tay cậu còn giữ bí mật có liên quan đến Liên minh phản chính, Chính phủ tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ manh mối này đâu.
Ban đầu Thượng Khả cũng không muốn bị người ta theo dõi, nhưng tình huống mạnh hơn con người, xem xét nặng nhẹ nếu sống sót qua nhiệm vụ thì mượn sức mạnh bên ngoài cũng là thuận theo thời thế thôi.
Thượng Khả ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày, Ivey thành công vớt được kíp nổ, xác định “Hộp quà” là “Bằng chứng”. Sau đó bọn họ lại lại đến nơi Thượng Khả từng ở để điều tra, phát hiện điều kiện nơi đó rất đơn sơ, trong phòng chồng chất không ít hộp đồ ăn nhanh, ngoại trừ mấy bộ quần áo và một số đồ dùng cơ bản không hề có bất cứ thứ dư thừa nào.
Tiếp theo, bọn họ lại căn cứ vào thông tin Thượng Khả cung cấp, đánh bất ngờ mấy điểm liên lạc của Liên minh phản chính, có điều tất cả đều trống không. Thượng Khả không nói vị trí chính xác của tông bộ Liên minh cho bọn họ, bởi vì thông tin này sẽ làm bọn họ nghi ngờ thân phận “người bị hại” của cậu. Chỉ là một quân cờ làm sao có khả năng biết được nhiều bí mật lớn như vậy chứ. Huống hồ dù cậu có nói thì chắc cũng không có tác dụng gì, sau khi bị cậu “phản bội” đương nhiên đám Liên minh phản chính cũng phải dời trận doanh đi nơi khác rồi.
Trong thời gian dưỡng bệnh, Thượng Khả cũng không biết có người đang tranh luận vì chuyện của cậu. Tuy rằng tất cả chứng cứ đều chứng minh Thượng Khả chỉ là một người bị hại, hơn nữa không hề phạm phải tội gì, nhưng vẫn có một số người hoài nghi cậu nói dối. Bởi vì cậu biểu hiện quá trấn định, hoàn toàn không giống một người bị hại chịu chèn ép và cách li với thế giới bên ngoài 5 năm liền. Khi còn nhỏ bị cha hành hạ ngược đãi, 15 tuổi lại bị khủng bố bắt cóc tẩy não, đổi lại là người khác sống trong hoàn cảnh như thế một là hình thành nhân cách vặn vẹo, hai là tự bế nhút nhát.
Nhưng xem biểu hiện trong lúc dưỡng bệnh của cậu, thật sự là bình thường đến mức bất hợp lý. Mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm, tính cách ôn hòa, yêu sạch sẽ, thích đọc sách, tuy rằng rất ít khi chủ động tiếp xúc với người lạ, nhưng khuôn mặt thì luôn mỉm cười, và đương nhiên cũng không cãi cọ với ai.
Người như vậy trông thế nào cũng giống con nhà giàu được tu dưỡng cực kì tốt, chứ không phải là một người đáng thương đã từng bị ngược đãi, không có bằng cấp cao, cuộc sống khốn khổ.
Người nghi ngờ chiếm đa số, cho nên mọi người quyết định thực hiện một thí nghiệm với Thượng Khả. Thí nghiệm này sẽ quyết định trực tiếp cách xử lý cậu sau này.
Nội dung thí nghiệm chính là —— Thôi Miên.
Ban đầu Yaonis có chút chần chờ, nhưng suy xét lại việc Thượng Khả là một Dẫn Đường có tinh thần lực cực cao, chắc thôi miên cũng không gây thương tổn gì cho cậu và cũng không thể khiến cậu nói ra sự thật quá riêng tư, đó chỉ là một loại máy phát hiện nói dối đơn giản, dẫn dắt tiềm thức của cậu trả lời các vấn đề trực quan, chuyện này cũng có lợi cho việc rửa sạch hiềm nghi cho cậu. Chỉ cần thông qua thí nghiệm này, cậu sẽ đạt được tự do, chẳng những không bị xử phạt mà còn được bảo vệ.
Nghĩ như vậy, Yaonis chấp nhận lần thí nghiệm này. Tuy rằng lý trí cho rằng làm như vậy là chính xác, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác cực kỳ không thoải mái, cứ như có một tiếng nói không ngừng hô lên để ngăn cản hắn.
Thầy thôi miên là một Lính Gác am hiểu việc khống chế tinh thần, vì không để Thượng Khả nảy sinh mâu thuẫn, gã giả làm bạn chung phòng bệnh với cậu một thời gian, chờ sau khi quen thuộc mới nhân lúc cậu không chú ý rồi thôi miên cậu.
Thượng Khả nằm trên ghế, thầy thôi miên ngồi ở bên cạnh, còn những người khác thì quan sát ngoài căn phòng.
Quá trình thôi miên vô cùng thuận lợi, Thượng Khả dưới sự dẫn đường của thầy thôi miên trả lời chính xác các vấn đề. Trên thực tế, ngay khi bị khống chế tinh thần Thượng Khả đã phát hiện, nhưng cậu không chống cự mà là tương kế tựu kế, che dấu tinh thần thể của mình, phối hợp với thầy thôi miên sư.
Ví dụ như: “Cậu tên là Thượng Khả phải không?”
Thượng Khả gật đầu.
“Cậu tên là Sido phải không?”
Thượng Khả lại gật đầu.
Hai thân phận này đều là cậu, cho nên cậu trả lời như vậy không có vấn đề gì.
“Cậu đã từng sống ở Viện Phúc Lợi đúng không?”
Thượng Khả gật đầu.
“Cha cậu tên là Alis phải không?”
Thượng Khả lắc đầu.
“Cha cậu tên là Dorus đúng không?”
Nghe được chữ “Dorus”, vẻ mặt Thượng Khả xuất hiện phản ứng khác lạ nhưng không kéo dài lâu, rất nhanh trở lại bình thường. Lúc này, Thượng Khả đột nhiên phát hiện đại não hình như xuất hiện dao động kỳ quái.
Tiếp theo, thầy thôi miên bắt đầu hỏi các vấn đề liên quan đến hành động của bọn khủng bố và Liên minh phản chính.
Liên tục thuận lợi thông qua mấy vấn đề mấu chốt, làm Yaonis đang xem camera theo dõi thoáng yên tâm.
Chờ đến khi hỏi về nội dung cậu bị Liên minh tập kích thì Thượng Khả lại xuất hiện dị thường.
Thầy thôi miên hỏi: “Liên minh phản chính thật sự muốn giết chết cậu sao?”
Một từ “Chết” khiến thần kinh nhạy bén của Thượng Khả bạo động.
Khuôn mặt cậu trắng bệch, lông mi hơi rung động, đôi môi vốn hồng nhuận nay trở nên nhạt màu, hai tay gắt gao bóp chặt tay vịn ghế.
Mặt Yaonis khẽ biến, đang định ngăn cản thầy thôi miên thì lại nghe gã mở miệng nói: “Đừng sợ, nghĩ lại những chuyện vui vẻ, còn nhớ các bạn nhỏ trước kia không?”
Thân thể Thượng Khả cứng đờ, ngừng run rẩy.
Thày thôi miên cho rằng có hiệu quả, lại tiếp tục nói: “Cùng chơi với các bạn ấy cực kỳ vui vẻ, mỗi ngày đều chơi đến khi hoàng hôn mới lưu luyến về nhà……”
Từ “Nhà” vừa mới ra khỏi miệng, thân thể Thượng Khả run rẩy kịch liệt, mặt không còn chút huyết sắc nào, sau đó nghe thấy âm thanh khàn đặc phát ra trong cổ họng phát ra tới: “Cha…… cha ơi, đừng mà, đừng đánh con……”
Tình huống này, không chỉ khiến thầy thôi miên ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Thượng Khả đang giả bộ bị thôi miên cũng kinh ngạc. Ký ức của nguyên chủ vừa rồi hình như bị kích phát ra ngoài, chỉ nghe “Cậu” tiếp tục nói: “Con, không dám, con không bao giờ đi ra ngoài…… Chơi nữa…… Cầu xin cha, đừng đánh……”
Thầy thôi miên vội vàng giữ chặt tay Thượng Khả hòng ngăn cản sự co giật của cậu. Ý thức Thượng Khả bất tri bất giác bị mang vào trí nhớ của nguyên chủ, trên người là vết thương tích lũy hàng năm, cứ như trong chớp mắt sẽ rách toạc ra.
Động tác của thấy thôi miên lại giống như hình phạt nào đó, hoàn toàn đẩy Thượng Khả vào vực sâu đáng sợ: “A —— đau quá, cha ơi, đừng đánh nữa, con xin lỗi, về sau con nhất định sẽ nghe lời, con thề…… sẽ không khóc…… Con không khóc……”
Cây côn kim loại không ngừng đập xuống người cậu, máu tươi mang theo thịt nát văng ra ngoài, đau đớn như biến thành sự thật lan khắp toàn thân.
Thượng Khả run rẩy, làn da trắng nõn lộ ra gân xanh, hai mắt nhắm chặt chảy ra thủy quang, nhưng không chịu rơi xuống. Cậu ý thức mơ hồ, có chút phân không rõ được đây ký ức của Sido hay là ký ức của cậu.
Thầy thôi miên bị một màn này làm sợ ngây người, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Đúng lúc này, một bóng người nhanh chóng tiến vào, ôm chặt lấy Thượng Khả, sau đó bạo nộ quát thầy thôi miên: “Còn không mau giải trừ khống chế tinh thần!”
Lúc này thầy thôi miên mới lấy lại tinh thần, đang định hành động lại chợt phát hiện tinh thần lực của mình bị bắn ngược trở về.
“Không xong, là tinh thần bị phản phệ!” Khuôn mặt Thầy thôi miên trở nên khó coi, nói, “Tôi không có biện pháp giải trừ khống chế.”
Yaonis rất muốn giết chết gã ngay bây giờ, không rảnh lo chuyện khác, lập tức thả tinh thần thể của mình ra định dẫn tinh thần thể của Thượng Khả ra ngoài rồi dùng tinh thần cộng hưởng, giúp cậu thoát khỏi ám ảnh.
“Cha ơi…… Con sai rồi……”
“Em không sai!” Yaonis gầm nhẹ nói, “Em không hề làm sai bất cứ chuyện gì!”
“Con xin lỗi, con xin lỗi……”
“Không cần xin lỗi, Thượng Khả, tỉnh lại! Mau tỉnh lại!” Yaonis cảm nhận được tinh thần mất khống chế của Thượng Khả, hắn cũng gần như mất khống chế đến nơi, biểu tình cực kỳ dữ tợn. Nguyên tố tinh thần cuồng bạo xua đuổi hết tất cả mọi người xung quanh ra khỏi lãnh địa của hắn.
Sư tử Ma Lạc nôn nóng vòng tới vòng lui quanh hai người, lâu lâu chạm vào thân thể Thượng Khả, nhưng mỗi một lần chạm vào đều như bị kim châm, đau đớn khiến nó không ngừng phát ra tiếng gầm trầm thấp, nhưng nó vẫn không ngừng chạm vào Thượng Khả.
Rốt cuộc, tinh thần thể Hải Lãng của Thượng Khả xuất hiện, nó mới vừa ngưng tụ thành hình, rơi xuống mặt đất, uể oải nằm sấp.
Ma Lạc lập tức thò lại gần, không ngừng dùng mũi cọ cọ thân thể nó.
“Tối quá, có ai không, có ai không mau đến cứu tôi……” Thượng Khả phát ra giọng nói suy yếu.
“Đừng sợ, anh tới cứu em, về sau anh sẽbảo vệ em, không để em phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa.”
Lấy sinh mệnh Yaonis này thề!