Chỉ trong chốc lát.
Bạch Tử Phàm cùng Ngu Yên Vũ đã đi vào căn phòng đá phía trước.
Vào đến nơi, theo Bạch Tử Phàm quan sát khắp nơi xung quanh nhận được, cách bố trí cùng những vận kiện để thiết lên cách phòng này, thật sự mà nói, rất xa hoa lộng lẫy.
Ở trên kia.
Nơi vị trí cao nhất thuộc vào trung tâm của đại điện, có điêu khắc một con Phượng Hoàng được làm bằng vàng, có dáng vẻ rất uy vũ trên bức tường.
Và bên cạnh của bức tượng Phượng Hoàng đó, là một Bà lão đang đứng chắp tay ở đó, với một bộ dáng thong dong, đạm mạc.
Xem ra, giọng nói phát ra đầy bí ẩn kia, rất có thể, chính là giọng nói của bà lão này.
Đợi khi Bạch Tử Phàm cùng Ngu Yên Vũ tiến tới cách tấm lưng của Bà ta khoảng chừng vài mét.
Bà lão ấy mới quay người lại, lướt qua 2 người bọn họ một cái, sau đó liền dành tất cả sự tập trung vào Ngu Yên Vũ.
Trong ánh mắt đánh giá của Bà lão, còn kèm theo vài phần thổn thức.
Phía bên này Ngu Yên Vũ cũng đang nhíu chặt đôi chân mày đánh giá Bà lão.
Bộ dạng của nàng như gặp phải đại địch.
Một lát sau.
Bà lão khẽ cười hiền hòa một cái, sau đó bước tới, hơi khom mình nói:
“Lão nô, tham kiến công chúa điện hạ!!”
Công chúa điện hạ!!
Bạch Tử Phàm: “???”
Ngu Yên Vũ: “???”
Ngu Yên Vũ thần sắc không đổi, nhưng trong lòng lại cẩn thận, ngoài miệng dò đáp:
“Bà lão ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
Bã lão mỉm cười nói:
“Công chúa điện hạ có phải mang họ Ngu?”
“Người có huyết mạch cao nhất cùng thuần khiết nhất trong tộc, từ trước cho tới nay?”
Ngu Yên Vũ nghe vậy hơi gật đầu đáp:
“Phải vậy.”
Bà lão cười nói:
“Như vậy là đủ rồi, ngài chính là Công chúa điện hạ, không thể là ai khác!!”
Bà lão vừa dứt lời, đã thấy Ngu Yên Vũ mang theo ánh mắt sắc bén nhìn về phía mình.
Chỉ nghe nàng ta lạnh giọng nói:
“Bà lão ngươi nghĩ ta là đứa trẻ 3 tuổi, rất dễ bị lừa gạt hay sao?”
“Ngươi nói ngươi có thể nhìn ra được ký ức của ta, vậy thì những chuyện này, ngươi cũng có thể hoàn toàn nhìn ra được.”
“Nói đi, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?”
“Ngươi thiết lập ra tòa mê cùng này, thiết những chuyện này là có âm mưu gì?”
“Dù sao tu vi của ngươi cũng cao hơn ta, ngươi đâu cần phải diễn trò như vậy?”
Nụ trên mặt vẫn luôn được Bà lão giữ nguyên, nghe Ngu Yên Vũ chất vấn xong thì Bà ta liền cười lớn, khen ngợi nói:
“Công chúa điện hạ, tâm tư tốt lắm!!”
“Lão nô cũng không phải là có thể nhìn thấu được ký ức của Công chúa điện hạ.”
“Lấy tu vi càng cao, việc nhìn thấu ký ức của đối phương ngoài trừ dùng tới phương thức sưu hồn ra, tất cả những phương thức khác, đều không đơn giản như vậy.”
“Chỉ là, Công chúa điện hạ, người có thể thức tỉnh được huyết mạch của Đế hậu nương nương.”
“Nên khi người tản ra thần thức của mình để dung nhập quyền thân kỷ Băng Hỏa Thần Công do Đế hậu nương nương để lại.”
“Lão nô theo đó mới chớp cơ hội này, dùng bí pháp đặc biệt của Đế hậu nương nương mới có thể dòm ngó được những ký ức khắc sâu nhất trong lòng của người một hai.”
“Lão nô làm vậy, cũng chỉ là muốn xác nhận chắc chắn nhất, Công chúa điện hạ người có phải thật là hậu nhân của Đế hậu nương nương hay không.”
“Nếu có thất lễ, mong Công chúa điện hạ hãy thứ lỗi cho Lão nô.”
Ngu Yên Vũ nghe vậy ánh liền bĩnh tình nhìn về phía Bà lão, trong ánh mắt ấy của nàng là ẩn sâu sự nghi hoặc.
Bà ta có tu vi cao hơn nàng, nếu có thật sự có ý đồ gì với nàng, Bà ta đâu cần nhất thiết phải nói chuyện dài dòng, giải thích lê thê nhiều như vậy với nàng chứ.
Nhưng là như vậy, nàng cũng không thể nào không đề phòng được, cuộc sống tự lập đã dạy cho nàng rất nhiều cách để sinh tồn.
Trong đầu của Ngu Yên Vũ đã bắt đầu suy nghĩ những gì mà Bà lão này vừa mới nói.
Còn ngoài miệng, nàng đáp:
“Những lời mà Bão lão ngươi nói, ta hoàn toàn không hiểu gì cả.”
“Cái gì mà Đế hậu nương nương?”
“Ngu gia của ta vốn chỉ là một gia tộc, không phải là một vương triều.”
Bà lão lắc đầu khẽ cười đáp:
“Lão nô biết những chuyện này đối với Công chúa điện hạ trong nhất thời sẽ rất khó tin, rất khó tiếp thụ.”
“Nên Công chúa điện hạ, hãy để Lão nô từ từ giải đáp giúp người.”
Dứt lời, Bà lão đã thấy Ngu Yên Vũ sẵn sàng tư thế lắng nghe, nàng mở miệng nói tiếp:
“Đầu tiên, Công chúa điện hạ điện hạ có từng thắc mắc, tại sao Lão nô lại có thể hiểu rõ thân thể của người tới như vậy không?”
“Hiểu rõ, Công chúa điện hạ chính là Thái Âm Tiên Thể bị khuyết khiếu, hiểu rõ người một mình không cách nào dung hợp nổi Âm Dương Phượng Hoàng Diễm.”
Nói xong, Bà lão liền nhận được một ánh mắt tràn đầy tò mò cùng nghi vấn của Ngu Yên Vũ.
Nhận được ánh mắt này, không cần Ngu Yên Vũ phải mở lời, Bà lão cũng đã biết câu trả lời đã nằm trong ánh mắt đó của nàng.
Bà lão tiếp tục nói:
“Bởi vì thân thể của Đế hậu nương nương cũng chính là Thái Âm Tiên Thể bị khuyết thiếu.”
Ngu Yên Vũ nghe vậy, đôi phượng nhãn liền mở tỏ thêm một chút, tiếp tục nghe Bà lão giảng giải:
“Loại thân thể này có thể nói là cực kỳ cực kỳ hiếm gặp, là cực phẩm trong cực phẩm, là một trong những lô đỉnh hàng đầu của tu chân giới.”
“Thế nên phàm là người sở hữu nó, đều không phải dễ dàng như vậy.”
“Thái Âm Tiên Thể tiên thiên đều sẽ bị khuyết thiếu, nếu không thể tìm được cách chữa trị.”
“Khi đủ 18 tuổi.”
“Nhẹ, thì sẽ sản sinh ra âm khí trong cơ thể quá thịnh, dẫn đến dư thừa, khiến cơ thể mất đi sự cân bằng, người sở hữu nó phải chịu cái hàn giá, cái băng lãnh quanh năm suốt tháng mà nó mang lại.”
“Nặng, thì vong mạng.”
Tới lúc này, Ngu Yên Vũ đã tin được 5 trên 10 phần.
Bởi vì những gì mà bà ta vừa nói, thật sự rất đúng với Thái Âm Tiên Thể của nàng.
Nàng hỏi Bà lão:
“Chỉ là trùng hợp có chung Thái Âm Tiên Thể, vậy thì vị Đế hậu nương nương kia cùng ta có liên quan gì?”
Bà lão xua tay mỉm cười:
“Công chúa điện hạ khoan hãy vội, Lão nô sẽ từ từ giải thích giúp người.”
Dứt lời, Bà ta thở dài một hơi, rồi mới thổn thức nói tiếp:
“Lão nô cũng không rõ, đã bao nhiêu kỷ nguyên qua đi so với thời đại của lão nô.”
“Nhưng trong thời đại của Lão nô, có một vương triều tồn tại có đủ thực lực để vượt qua tất cả các thế lực tu chân giới thời đó.”
“Và vương triều đó, cũng chính là chúa tể thống trị tu chân giới thời điểm đó một cách tuyệt đối nhất.”
“Trong vương triều đó, có 2 người đứng đầu, một người là Đế vương, một người là Đế hậu nương nương.”
“Đế vương tên hiệu là Long Đế.”
“Đế hậu tên hiệu là Phượng Thần.”
(Còn tiếp)
P/s: Trả lời cho đạo hữu nào có nghi vấn, nghĩ là sạn của truyện.
Khi diễn ra Thần hồn song tu, liệu Ngu Yên Vũ có thể nhìn ra được tất cả những bí mật trên người của Bạch Tử Phàm hay không?
Hay tỷ như là quan hệ giữa hắn ta và Sở Nguyệt Thiền.
Tại hạ xin đáp lời:
Tại có viết là cả 2 người bọn họ vào tận sâu linh hồn của nhau, nên Ngu Yên Vũ chỉ có nhìn được những mảnh ký ức mà Bạch Tử Phàm khắc sâu nhất trong tâm khảm của hắn ta mà thôi.
Chứ không phải cái gì cũng nhìn thấy hết được.
Nếu cái gì cũng nhìn thấy được, vậy thì ghê gớm quá.