Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 161: Chương 161: Bố cục từ Kỷ nguyên trước




Trông thấy cả Bạch Tử Phàm lẫn Ngu Yên Vũ đều đang chăm chú lắng nghe, Bà lão tiếp hồi ức nói:

“Vào thời điểm đó, thiên hạ dưới sự ngự trị của Đế vương cùng Đế hậu, khắp nơi thái bình thịnh thế, mọi người vui vẻ sống hòa thuận cùng nhau.”

“Thế nhưng không hiểu ra sao, thế gian lại xuất hiện ra một tên từ một góc xỏ xỉnh nào đấy chui lên, luôn miệng kêu gào, ta phải nghịch thiên, ta phải nghịch thiên, mệnh ta do ta, mệnh ta do ta.”

“Sự xuất hiện của hắn ta chính là ngòi nổ khiến cho thiên hạ thay đổi, trong đó điển hình như, những nơi nào mà hắn ta xuất hiện, là y như rằng nơi đó sẽ lại xảy ra chiến tranh liên miên, người người không ngừng đấu đá tranh chấp nhau.”

“Những nơi mà hắn ta đi qua, ma thú ngủ sâu bao nhiêu năm, lại bỗng nhiên thức giấc, xuất thế tai họa nhân gian.”

“Mà tất cả những điều xảy ra bất thường ấy, đều lấy hắn làm trung tâm của mọi việc.”

“Và Nhận thấy tình hình bất ổn ấy, ngày càng vượt qua khỏi tầm không chế.”

“Bệ hạ cùng nương nương đã cùng nhau nhận định rằng, điều này không hề đơn giản như vậy.”

“Đây có lẽ chính là dấu hiệu của hiện tượng.”

“Cực thịnh tất suy, Vật cực tất phản.”

“Vậy là cả 2 người bọn họ, liền sử dựng Vận mệnh thần trì, hi sinh 10000 năm thọ nguyên của mình để dòm ngó tương lai.”

“Và bọn họ biết được, thế gian sắp xảy ra biến động lớn, sắp phải đón nhận một cơn lượng kiếp hủy diệt hết thảy.”

Bạch Tử Phàm nghe vậy, ánh mắt hơi suy tư một lúc rời mở miệng hỏi Bà lão:

“Vậy Bà lão ngươi có biết, lượng kiếp ấy chính xác là gì?”

“Làm thế nào mà thế gian lại bị hủy diệt.”

“Ta nghĩ rằng những tranh chấp ấy, vẫn hoàn toàn chưa đủ để cho một thế gian to lớn có thể hủy diệt a.”

Bạch Tử Phàm hỏi Bà lão về vấn đề này, bởi chính xác lượng kiếp hủy diệt như thế nào, Tiểu Trà Trà cũng mới chỉ trả lời mờ hồ qua với hắn mà thôi.

Nàng ta cũng không phải là hoàn toàn hiểu rõ về lượng kiếp, chỉ biết nó có thể hủy diệt đi mọi thứ tồn tại trên nhân gian mà thôi.

Mà hơn nữa, trong lòng của Bạch Tử Phàm cũng đã gần như tin tưởng vào Bà lão này.

Bà ta thật sự không có ý đồ xấu gì, bởi vì những thông tin mà Bà lão đang nói, chính là những gì mà sứ mệnh của hắn phải thực hiện ở thế giới này.

Bà lão nhìn qua Bạch Tử Phàm, lắc đầu đáp:

“Phò mã gia, Lão nô cũng không rõ mọi việc ấy diễn ra như thế nào.”

“Lão nô chỉ biết, lấy tu vi được xưng là đệ nhất nhân tu chân giới vào thời điểm đó của Bệ hạ, cũng không cho rằng, mình có thể đối kháng được lượng kiếp.”

Bạch Tử Phàm ánh mắt hồ nghi hỏi thêm:

“Cả Đế vương lẫn Đế hậu được xưng là đệ nhất nhân thời điểm đó điều không thể sống sót qua lượng kiếp.”

“Vậy tại sao một Bà lão như ngươi, lại có thể sống sót được tới bây giờ?”

Nghe những lời này, ánh mắt Bà lão buồn rầu đáp:

“Vì khi ấy, Lão nô bị Đế hậu nương nương đưa vào chiếc quan tài băng phóng ấn lại, để đợi ngày thức tỉnh, truyền đạt những thông tin này lại cho đời sau biết cách mà phòng.”

Ở bên kia, nghe Bà lão xưng hô Bạch Tử Phàm là Phò mã, thần sắc của Ngu Yên Vũ liền hiện qua một vệt đỏ ửng, rồi nhanh chóng biến mất.

Lúc này đây, Ngu Yên Vũ còn đang phải tập trung suy nghĩ qua về các thông tin mà bà lão kia mới vừa nói.

Còn Bạch Tử Phàm nghe Bà lão nói xong thì hắn gật liền gật đầu mấy cái rồi bảo:

“Bà lão, ngươi tiếp tục.”

Bà lão tiếp tục kể tiếp:

“Đoán được lượng kiếp sắp tới, với tu vi hiện tại của mình.”

“Bệ hạ nghĩ, như vậy vẫn là chưa đủ để người có thể thống lĩnh nhân tộc chống lại lượng kiếp, nếu như tu vi của người chưa hoàn toàn bước ra một bước kia.”

“Bởi vậy.”

“Để chuẩn bị bước qua một bước này, lấy tài năng kinh thế của mình, Bệ hạ cùng Nương nương đã cùng nhau sáng tạo ra《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》.”

“Giúp Bệ hạ có thể song tu cùng Nương nương và các vị Phi tần khác của mình, để nhanh chóng nâng cao tu vi của Bệ hạ.”

“Còn riêng Nương nương, người đã đồng thời sáng tạo ra một dị hỏa, một công pháp, chấn cổ tuyệt kim khi ấy.”

“Dị hỏa mà người tạo ra, chính là Âm Dương Phượng Hoàng Diễm.”

“Công pháp mà người tạo ra, chính là Băng Hỏa Thần Công.”

“Cả 2 thứ ấy hiện tại, đều đang nằm trên thân của Công chúa điện hạ.”

Ngu Yên Vũ nghe tới đây nàng liền hỏi:

“Đã như vậy, tại sao 2 người bọn họ vẫn không thể chống lại lượng kiếp?”

Bà lão lại nhìn qua Ngu Yên Vũ, sau đó thở dài một hơi tiếc nuối đáp:

“Tuy rằng chính là người sáng tạo ra những bộ công pháp này, thế nhưng cả Bệ hạ và Đế hậu nương nương đều không thể tu tới đỉnh cao của nó.”

“Với《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》, Bệ hạ chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới tầng thứ 3 của nó.”

“Còn Băng Hỏa thần công của Đế Hậu nương nương, người cũng chỉ có luyện ra được Băng Phượng Hoàng mà không thể luyện ra được Hỏa Phượng Hoàng, do khuyết thiếu Thái Dương Chân Hỏa trợ giúp.”

“Mà Bệ hạ tu 《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》 vốn chính là Thuần dương chi thể, nhưng lại không phải là Thái Dương Chân Thể.”

“Nên Bệ hạ đã phải vượt qua Vô Tận Hỏa Vực, tìm lấy Thái Dương Chân Hỏa về đây.”

“Thái Dương Chân Hỏa đã có, nhưng có một điều rất khó, lấy tu vi đại thành của Bệ hạ, muốn cải tạo thân thể của mình thành Thái Dương Chân Thể, không phải là điều dễ dàng, không phải là điều một sớm một chiều có thể làm được.”

“Vào đúng lúc này, lượng kiếp đã kéo tới.”

“Bệ hạ, cuối cùng vẫn không thể bước ra một bước kia.”

“Nương nương cuối cùng vẫn không thể tu luyện thành Hỏa Phượng Hoàng.”

“Nhưng Bệ hạ và đế hậu nương nương đều biết, bọn họ không thể trốn tránh, bởi bọn họ chính là chỗ dựa tinh thân vững vàng nhất cho toàn bộ tu sĩ ở Lạc Âu đại lục lúc ấy.”

“Lấy ngạo khí của Bệ hạ cùng Đế hậu nương nương, bọn họ chắc chắn sẽ không bao giờ trốn tránh nguy hiểm, khó khăn.”

“Cái để bọn họ chiến đầu, không phải chỉ là để thỏa mãn ngạo khí của bọn họ.”

“Mà cái để cho bọn họ có thêm phần quyết tâm để chiến đấu.”

“Chính là vì đây là quê hương của bọn họ, là nơi bọn họ sinh ra và trưởng thành, là nơi cất chứa những ký ức vui buồn của bọn họ.”

“Nên bọn họ dù là hy sinh tính mạng của mình, cũng sẽ không bằng lòng nhìn nơi này bị một thứ lượng kiếp hư vô hủy diệt đi.”

Nghe tới đây, cả Bạch Tử Phàm và Ngu Yên Vũ đều có chung một ánh mắt ngưỡng mộ cùng kính nể.

Lại nghe, Bà lão tiếp tục kể:

“Nhưng Bệ hạ và Đế hậu nương nương, bọn họ đều không phải là người tầm thường.”

“Trước khi đi đối phó lượng kiếp, bọn họ đã để lại một con át chủ bài cuối của mình.”

“Đó chính là cùng rất nhiều cương giả đỉnh phong ở thời đại ấy, cùng nhau lập ra pháp trận bảo vệ lại tòa vương triều này, bằng cách khiến tòa vương triều này chìm sâu vào lòng đất, sau đấy mới dùng pháp trận che chở.”

“Còn Lão nô, chính là tỳ nữ bên cạnh của Đế hậu nương nương từ nhỏ lớn lên, được Đế hậu nương nương phóng ấn lại vào một chiếc quan tài băng, thần vật số một thời đại đó.”

“Để lỡ như có bất trắc xảy ra, kỷ nguyên này kết thúc, kỷ nguyên sau còn có thể tiếp nối sự sống.”

“Lão nô còn có thể truyền đạt lại những lời này tới người của thời đại ấy.”

“Để giúp người của thời đại ấy có thể bảo tồn lại những giá trị của nhân loại, không bị thứ lượng kiếp hư vô kia hủy diệt.”

“Để chứng minh cho Thiên Đạo hiểu rằng.”

“Nhân loại của chúng ta có thể chiến thắng được tất cả, không việc gì có thể làm khó được Nhân loại của chúng, không việc gì có thể khiến cho Nhân loại của chúng ta có thể đầu hàng.”

“Vì đó, chính là niềm kiêu hãnh của Nhân loại chúng ta!!!”

P/s: Vậy là map đầu tiên của truyện sẽ chuẩn bị kết thúc, chỉ trong vài chương nữa thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.