Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 162: Chương 162: Vật đổi sao rời




Bạch Tử Phàm nghe vậy trong lòng liền tràn đầy sự nể phục.

Hắn có thể tưởng tượng ra hình ảnh của một vị Đế Vương vĩ đại, trong hình tượng mà Bà Lão này đang kể đến.

Một vị Đế Vương đứng đầu tu chân giới, dẫn dắt nhân loại chiến đấu chống lại lượng kiếp để có thể bảo vệ được quê hương của mình.

Một vị Đế Vương với chấp niệm rằng, mình sẽ bảo vệ được những giá trị mà nhân loại đã tạo ra trong suốt những năm tháng sinh sống ở thế giới này.

Một vị Đế Vương muốn chứng mình cho Thiên Đạo, cho Nhân dân thấy rằng.

Nhân loại của chúng ta hoàn toàn có đủ sức mạnh để đối kháng lại lượng kiếp.

Nhân loại của chúng ta hoàn toàn có đủ tài trí để cùng Thiên Đạo đánh cờ.

Một vị Đế Vương muốn chứng mình cho thiên hạ, không chỉ Kỷ nguyền này mà ở những Kỷ nguyên sau, người ta phải thấy rằng.

Không có việc gì, có thể cản bước được quyết tâm bảo về quê hương, bảo vệ hạnh phúc gia đình của Nhân loại chúng ta.

Và không có một bất kỳ khó khăn thử thách nào, có thể làm mất đi được niềm kiêu hãnh của Nhân loại chúng ta.

Đây, mới thật sự chính là một vị Đế Vương vĩ đại của nhân loại!!!

Trong thoáng chốc thất thần, Bạch Tử Phàm lại nghe Bà lão tiếp tục nói:

“Sau khi tạo ra pháp trận bảo vệ cho tòa vương triều này và phong ấn Lão nô vào một chiếc Quan tài băng.”

“Bệ hạ và Đế hậu nương nương đã đồng thời để 《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》, 《Âm Dương Phượng Hoàng Diễm 》,《Băng Hỏa Thần Công》 lại.”

“Với hy vọng, người đời sau nếu có duyên nhận được truyền thừa, có thể tu luyện những loại công pháp, dị hỏa này đạt tới đỉnh tiêm của nó, bước ra một bước kia.”

“Để có thể một lần nữa, khẳng định vị thế của nhân loại và bảo vệ thế giới này không phải một lần nữa bị thứ lượng kiếp hư vô kia hủy diệt đi.”

Nghe tới những lời này, với trí tuệ của mình, hiện tại Ngu Yên Vũ đã gần như hoàn toàn nắm được mục đích của Bà lão này, qua những chuyện Bà ta đã làm trước đó.

Nàng mở miệng nói, chỉ là giọng nói hiện tại của nàng đã thêm phần kính trọng với Bà lão:

“Vậy nên, Bà lão ngươi mới tác hợp cho 2 người chúng ta.”

“Giúp Bạch Tử Phàm có được thành tựu Thái Dương Chân Thể?”

“Giúp ta vừa có thể dung hợp được《Âm Dương Phượng Hoàng Diễm 》, vừa có thể tu luyện được《Băng Hỏa Thần Công》và chữa trị Thái Tiên Thể khuyết thiếu?”

Bà lão cười xấu hổ đáp, có lẽ Bà ta đang xấu hổ về những lời lẽ Âm Dương đại đạo gì đó trước đó của mình.

“Đúng là như vậy, Lão nô đã tự ý sắp chuyện đó mà không hỏi trước ý kiến của Công chúa điện hạ người, cũng là do Lão nô có nỗi khổ tâm riêng của mình.”

“Lão nô chỉ mong rằng, Công chúa điện hạ cùng Phò mã gia có thể nhanh chóng đạt tới cảnh giới của Bệ hạ cùng Nương nương.”

“Thậm chí, còn siêu việt qua 2 người bọn họ.”

“Công chúa điện hạ tuy rằng có thể thức tỉnh được huyết mạch của Đế Hậu nương nương, nhưng để dung hợp《Âm Dương Phượng Hoàng Diễm 》 từ ngoại lực vào, mà để càng thêm hoàn mỹ, càng thêm uy lực hơn.”

“Nhất định phải có Thái Dương chân thể cùng 《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》 trợ giúp.”

“Hơn nữa chuyện này, Lão nô thấy Phò Mã gia có thể tu luyện được 《Âm Dương Tạo Hóa Kinh》, chắc chắn Phò Mã gia là người được chọn, chắc chắn có duyên với Công Chúa điện hạ.”

Nhận được những đáp án này, Ngu Yên Vũ hơi khẽ gật đầu một cái, nàng không tiếp tục hỏi về chủ đề này nữa mà hỏi sang một chủ đề khác.

“Thế nhưng ta vẫn có một nghi vấn.”

Bà lão nói:

“Công chúa, ngài nói đi.”

Ngu Yên Vũ hỏi:

“Ngươi nói ta thân mang huyết mạch của vị Đế hậu nương nương kia.”

“Nhưng mà, làm cách nào để vị Đế hậu nương nương kia có thể lưu truyền lại huyết mạch của mình, từ kỷ nguyên này sang tới kỷ nguyên khác mà không bị lượng kiếp hủy diệt?”

Bà lão nghe xong liền cười khẽ đáp:

“Quả không hổ danh là Công chúa điện hạ, ngài hỏi hay lắm.”

“Về việc này, nghe thì có vẻ như rất gian nan, khó khăn.”

“Nhưng thật sự mà nói, lấy bản lĩnh của Đế hậu nương nương cũng không phải là việc quá khó khăn gì.”

Ngu Yên Vũ nghe tới đây không khỏi “Ồ” lên một cái, liền nghe Bà lão nói tiếp:

“Trước khi lên đường đi đối phó lượng kiếp.”

“Đế hậu nương nương đã cẩn thận lưu lại một giọt máu của mình, vào trứng phượng hoàng, sau đó, ngài ấy mới phong ấn nó lại để vào tòa pháp trận này.”

“Sau khi lượng kiếp qua đi, đến những kỷ nguyên sau đó, giọt máu mà nương nương để lại dần dần nảy sinh ra huyết mạch, tân sinh ra nhục thân.”

“Và giọt huyết mạch ấy, cũng chính là người sáng lập ra Ngu gia của Công chúa điện hạ.”

Hai đôi mắt phượng của Ngu Yên Vũ hơi nhíu lại, nàng nói:

“Nếu giọt huyết kia là tổ tông của ta, tại sao những chuyện này Bà lão người không làm ngay từ lúc ấy, mà phải đợi tới tận bây giờ?”

Bà lão:

“Lúc ấy, Lão nô hoàn toàn còn chưa tỉnh dậy.”

“Mà quan trọng hơn, thời cơ khi ấy vẫn chưa đến.”

Dứt lời thấy Ngu Yên Vũ rơi vào trầm tư, Bà lão tiếp tục nói:

“Nhưng có một điều, mà khiến Lão nô nghĩ mãi không rõ.”

“Giọt huyết mạch ấy lại không thể thức tỉnh được huyết mạch tinh khiết nhất của nương nương như Công chúa điện hạ.”

“Mà chỉ duy nhất có mình Công chúa điện hạ mới có thể thức tỉnh được huyết mạch cao quý nhất của Đế hậu nương nương.”

“Nên Lão nô gọi ngài một tiếng Công chúa cũng không sai.”

Phía bên kia, Ngu Yên Vũ đang cùng Bà Lão đối thoại.

Phía bên này, trong đầu Bạch Tử Phàm đang không ngừng suy nghĩ.

Thật không ngờ rằng, cái Minh Nguyệt Quận nhỏ nhoi này, trước đây lại là trung tâm của một vương triều phồn hoa rộng lớn.

Vậy mà bây giờ, sau khi lượng kiếp xảy ra, tiếp nhận một kỷ nguyên mới, đại lục bị chia cắt lại.

Từ một nơi vượng địa, trung tâm của một quốc gia tu chân phồn hoa cực thịnh, thật không ngờ, lại trở thành một nơi thuộc vào Cực Bắc hoang vu hẻo lánh, gà đất chó sành.

Thật là vật đổi sao rời mà!!!

Lắc đầu một cái, Bạch Tử Phàm giành lại sự chú ý cho cuộc đối thoại ở bên kia, chỉ thấy Bà lão nói:

“Lão nô đã thức tỉnh từ nhiều năm trước, lúc đấy Lão nô đã cảm nhận có người tới đây, kiểm tra qua.”

“Nhưng khi ấy, thời cơ vẫn chưa đến, bí địa này chưa thể mở ra.”

“Nên có lẽ người Tổ mẫu mà Công Chúa điện hạ nói, đã ở đây lập nên Thái Âm Giáo để thủ hộ nơi này.”

“Sau đó, mới lập nên một pháp trận bảo hộ cái nơi cấm địa này, phòng khi cấm địa mở ra, sẽ sinh ra dị tượng bất thường khiến tu sĩ chú ý đến.”

Nghe hết những lời này, Ngu Yên Vũ âm thầm gật đầu, hóa ra mọi chuyện từ đâu cho tới cuối là như vậy.

Nhưng chỉ một khắc sau, thần sắc của Ngu Yên Vũ đã tràn đầy vẻ thất kinh, nàng nói:

“Bà lão, thân thể của ngươi?”

Bà lão theo lời này của Ngu Yên Vũ liền đưa nhìn xuống, quả nhiên lúc này, thân thể của Bà lão thật sự đã xảy ra vấn đề.

Chỉ thấy thân thể của Bà lão đang dần trở nên mơ hồ, mờ nhạt, như là sắp biến mất, hòa tan vào không khí vậy.

Bạch Tử Phàm cũng giật mình nhìn tới cảnh này, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng trái ngược với vẻ mặt thất kinh của 2 người bọn họ.

Bà lão chỉ bình thản đáp:

“Công chúa điện hạ cùng Phò mã gia không cần phải lo lắng.”

“Đây là điều tất yêu mà thôi.”

“Lão nô vốn không phải là người thuộc về kỷ nguyên này, thiên địa quy tắc ở đây không phù hợp với Lão nô.”

“Nên Lão nô không thể nào tồn tại quá lâu ở thế giới này được.”

(Còn tiếp)

P/s: Cập nhật ảnh của Cố Huân Nhi, Sự phụ của Lãnh Nhược Tuyết và Đương Thanh Nhi, nhân vận nữ chủ đầu tiên sắp xuất hiện trong map mới.

Tiếu Ngự: Ta là tới coi mắt.

Ngự tỷ: Coi mắt?

Tiếu Ngự: “Không cần nhiều lời, nhìn ngươi có vài phần tư sắc, ta động lòng, ngươi tự nghĩ biện pháp thích ta, 14 ức người bên trong ta chỉ cho ngươi cơ hội!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.