Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 163: Chương 163: Hảo thê tử, Hảo bắp đùi!!




Lúc này, thân thể của Bà lão ngày trở nên mờ nhạt trông thấy, trạng thái ấy của Bà Lão, gần như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Ngu Yên Vũ chứng kiến kiến tỉnh cảnh này, nàng quan tâm hỏi:

“Vậy thật sự không còn cách nào có thể cứu được Bà Lão ngươi?”

Bà lão lắc đầu đáp:

“Không có cách nào.”

Rồi hiền từ nhìn Ngu Yên Vũ nói:

“Công chúa điện hạ, trước khi tan biến, Lão nô có vài lời muốn nói riêng với người.”

Ngu Yên Vũ nhìn Bà Lão một chút, sau đó gật đáp:

“Được.”

Dứt lời xong, cả Ngu Yên Vũ và Bà Lão cùng tạo ra một vòng tròn nguyên khí bao bọc ngăn cách với Bạch Tử Phàm.

Bạch Tử Phàm bên cạnh bỗng nhiên trông thấy chuyện này, hơi chút bất ngờ cùng hiếu kỳ.

Không rõ 2 người bọn nói tới chuyện gì mà để không cùng biết chứ?

Hắn bèn hỏi Tiểu Trà Trà:

“Tiểu Trà Trà, ngươi thấy những lời nói của Bà lão này thế nào?”

“Thật sự, nơi đây đã từng là một vương triều phồn hoa sao?”

“Thật sự, có thể lưu truyền huyết mạch từ Kỷ nguyên này qua Kỷ nguyên khác sao?”

Tiểu Trà Trà bỗng nhiên nghe chủ nhân hỏi như vậy, nàng suy nghĩ một lát rồi mới trả lời:

“Chủ nhân, theo những gì Trà Trà đoán.”

“Thiên Đạo hủy diệt kỷ nguyên của Bà lão này, chính là Thiên Đạo bị Thiên Đạo hiện nay, cũng chính là sư phụ lão nhân gia của Trà Trà đánh bại.”

“Còn về việc nơi đây đã từng là một vương triều phồn hoa, để giải thích rõ hơn điều này, Trà Trà lấy ví dụ giúp chủ nhân.”

“Ví dụ điển hình như.”

“Sau khi Thiên Đạo bị Tân Thiên Đạo đánh bại, lượng kiếp qua đi, thế giới sẽ trở nên hoang sơ như lúc ban đầu.”

“Là lúc có sự xuất hiện có các thần thú thượng cổ lâu đời bậc nhất đại lục hoành hoành thống trị”

“Là lúc có núi lửa phun trào hủy diệt thế giới, là lúc có Đại hồng thủy dâng cao nhấn chìm thế giới.”

“Và những chuyện này liên miên không dứt.”

“Mãi cho tới cuối cùng, nó chỉ chấm dứt khi có sự xuất hiện của nhân loại, đại lục đã dần dần phân chia ra các khu vực khác nhau.”

“Thế nên, việc từ một vương triều phồn hoa lộng lẫy, bỗng nhiên chuyển mình thành một nơi Cực Bắc hoang vu hẻo lánh, không phải là không chuyện hiếm hoi gì, cũng không phải là chuyện gì quái lạ.”

Bạch Tử Phàm tay vuốt cằm, ánh mắt đắm chiu đáp lời nàng ta:

“Ừm.”

Tiểu Trà Trà lại tiếp tục nói:

“Còn về chuyện lưu lại huyết mạch từ Kỷ nguyên này qua kỷ nguyên khác có đúng hay không.”

“Chuyện này lấy năng lực của Trà Trà thật sự không cách nào hiểu rõ, trong lịch sử cũng chưa từng ghi chép qua tới chuyện này.”

“Nên Trà Trà nghĩ rằng.”

“Chắc rằng trên thế gian này, chỉ có duy nhất mình sư phụ lão nhân gia là người hiểu rõ nhất về chuyện này.”

Bạch Tử Phàm nghe hết những lời Tiểu Trà Trà vừa mới nói, hắn âm thầm gật đầu, cất giữ những thông tin quan trong vào trong đầu của mình.

Vừa lúc hắn cất giữ xong, cái vòng tròn nguyên khí bao bọc cả Ngu Yên Vũ và Bà lão kia cũng đã tự động được mở ra.

Chỉ là Bà lão kia lúc này đã hóa thành những đốm sáng tan biến vào không gian.

Theo những hạt đốm sáng ấy tan biến, là những lời của Bà Lão lại từ bên trong lại vọng ra.

“Công chúa điện hạ, ngài nhất định phải nhớ kỹ lời Lão nô đã căn dặn.”

“À còn nữa.”

“Tình cách của Công chúa điện hạ người quá cường, tuy rằng rất giống với tính cách của Đế hậu nương nương.”

“Thế nhưng ở trên thế gian này, không phải việc gì cũng có thể dùng sự cường thế, bất chấp hy sinh tính mạng của mình để giữ lấy chấp niệm như vậy.”

“Phò mã gia là người cẩn thận, lại có mưu lược lẫn tính toán, khi Phò mã gia bị chúng dục hỏa, những vẫn đợi Công chúa người chủ động lên trước.”

“Lão nô nhìn ra được điều này.”

“Nên Công chúa cùng phò mã gia kết hợp lại với nhau, một nhu một cương, nhất định sẽ làm nên đại sự chấn động cổ kim.”

“.....”

“Cuối cùng, Lão nô không nhiều lời nữa, Lão nô chúc Công chúa điện hạ cùng Phò Mã gia có thể ngăn cản được lượng kiếp.”

“Trở thành một đôi Thần tiên quyến lữ như Bệ hạ và nương nương.”

Khi những lời ấy vừa kết thúc, cũng là lúc Bà lão đã hoàn toàn tan biến vào hư vô.

Bạch Tử Phàm thờ dài một hơi, cảm thán:

“Một đời người cứ vậy tan biến đi.”

“Một đời người tồn tại từ kỷ nguyên này sang kỷ nguyên khác, chỉ để truyền lại một lời nói nhắc nhở thế hệ sau.”

Cám thán vài câu, sau đó hắn liền quay người nhìn Ngu Yên Vũ, liền bắt gặp được nàng ta cũng đang quay sang nhìn tới chính mình.

Trong bầu không khí có chút gì đó mờ ám không rõ.

Ngu Yên Vũ nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt, hướng mắt nhìn lên cao, hiện ra chiếc cổ cao quý như thiên nga kiêu hãnh của mình.

Nàng khẽ mấp máy đôi môi đỏ thắm, đủ để giết chết không bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ:

“Phía trước là Quốc khố của tòa vương triều này, ngươi cùng ta tiến tới xem thử.”

Dứt lời, nàng liền không quan tầm tới Bạch Tử Phàm nữa mà một đường tiến tới phía trước.

Bạch Tử Phàm nhìn bóng lưng yểu điệu hoàn mỹ kia của nàng, lắc đầu một cái rồi lẩn thẩn đi theo.

Không bao lâu sau, theo lời Ngu Yên Vũ nói, Bạch Tử Phàm đã đi vào một căn phòng, nơi đây chính quốc khố của toà vương triều từng là đệ nhất thế lực của tu chân giới.

Vậy nên những vật phẩm, bảo vật trong này, độ phong phú của nó, không cần nói cũng biết.

Quan sát khắp nơi một lúc, Bạch Tử Phàm đã may mắn phát hiện ra 2 loại thần dịch mà Tiểu Trà Trà nói đến, có khả năng cứu chữa Dược Cô, đó là:

Hoàng Huyền Linh Dược và Thạch Hương Thần Ngọc.

Tiếp tục quan sát.

Nơi đây có rất nhiều linh thạch, có thể nói là đếm mãi không hết.

Nhưng đáng tiếc là tất cả những thứ linh thạch ấy, đều thuộc về kỷ nguyên trước.

Kỷ nguyên này không dùng được.

Bạch Tử Phàm có mang hết những số đó ra ngoài cũng sẽ trở nên vô dụng mà thôi.

Còn về số công pháp ở trong này.

Ngu Yên Vũ nói rằng nàng ta đã có đạo của mình, hiện tại nàng phải là người sáng tạo ra công pháp, chứ người là đi học công pháp, đi theo con đường của người khác

Nên mặc dù những công pháp này rất hấp dẫn, nhưng Ngu Yên Vũ lại không đụng đến một quyên công pháp nào cả.

Còn Bạch Tử Phàm hắn mới bước chân vào con đường tu luyện, vậy nên cần phải tham khảo nhiều loại công pháp khác nhau, để tìm được đạo cho chính mình.

Ngoài ra, còn có một số thần binh lợi khí khác, Nhưng Ngu Yên Vũ cũng không quá quan tâm đến chúng.

Nàng chỉ chọn cho mình một số linh dược quan trọng, còn đâu, tất cả là dành cho Bạch Tử Phàm dùng.

Điều này khiến Bạch Tử Phàm cảm động mãi không thôi.

Chẳng lẽ, đây chính là phần sính lễ mà Ngu Yên Vũ dành tặng cho hắn?

Nhưng nàng ta lại thẹn thùng, ngại nói ra khỏi miệng, nên mới phải dùng tới cách này.

Quả nhiên, Ngu Yên Vũ là một hảo thê tử, hảo bắp đùi mà!!

(Còn tiếp)

P/s: Đêm còn 1c

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.