Nhận mệnh của Doãn Chí Bình, các vị nam trưỡng lão của Thái Âm Giáo lần lượt lui ra Thái Âm Điện.
Nhìn bóng lưng của đám người này, Doãn Chí Bình ánh mắt lóe lên một tia tinh quang, trong lòng thầm nghĩ:
“Những người này tuy không phải là một lòng tự nguyện thuần phục ta, nhưng ta cũng không ngại điều này, chỉ cần để bọn chúng làm việc cho ta lâu dài, bọn chúng ắt sẽ dần dần thuần phục trước sức mạng tuyệt đối của ta.”
Doãn Chí Bình không ra tay giết từng người bọn họ để diệt khẩu là có nguyên do của hắn cả, bởi vì mỗi người trong số bọn họ đều có tu vi Địa Cực cảnh.
Nếu như chết đi một vị cường giả Địa Cực Cảnh, đối với Thái Âm Giáo mà nói, xem như cũng không phải là tổn thất gì quá lớn, thế nhưng để bồi dưỡng ra một vị cường giả Địa Cực Cảnh lại là một vấn đề không nhỏ.
Khi bóng lưng của những tên nam trưởng lão kia đã khuất hoàn toàn khỏi Thái Âm Điện, Doãn Chí Bình quay người lại đi đến trước mặt của những vị nữ trưởng lão, chấp sự của Thái Âm Giáo còn tại Thái Âm Điện này.
Thấy Doãn Chí Bình đang từ từ tiến đến, trong nhóm người các nàng, đã có người nơm nớp lo sợ, lo nghĩ cho hoàn cảnh tiếp theo của mình, bởi vì các nàng vừa thấy được, tên Doãn Chí Bình này ra tay huyết sát đám người của Huyết Thần Giáo, quang cảnh đáng sợ thế nào.
Đồng thời các nàng cũng lo nghĩ với tu vi của Giáo chủ nương nương liệu có địch lại Doãn Chí Bình, điều này mới là vấn đề chính khiến cho tâm cảnh của các nàng trở nên dao động, và xuất hiện nổi sợ hãi hiếm có như vậy.
Doãn Chí Bình thấy biểu lộ của các nàng như vậy, không khỏi cười nói: “Các ngươi yên tâm, ta sẽ không ra tay với các ngươi.”
“Các ngươi phải biết, Doãn Chí Bình ta, chưa bao giơ ra tay với nữ nhân.”
Một vị nữ trưởng lão lúc này, đã bình ổn lại cảm xúc nói: “Doãn Chí Bình dù ngươi có tha cho chúng ta một mạng sống, nhưng ngươi cũng đừng mong chúng ta sẽ quy phục ngươi.”
Doãn Chí Bình nở một nụ cười đầy bí hiểm nói: “Không sao.. không sao!! bây giờ không muốn quy phục, nhưng lát nữa thì chưa biết thế nào...ha ha.”
Nghe đến lời này, nhóm nữ trưởng lão, chấp sự của Thái Âm Giáo lập tức tràn đầy nghi hoặc: “Câu này của Doãn Chí Bình có dụng ý gì?”
Còn Doãn Chí Bình, hắn không quan tâm tới vẻ nghi hoặc của các nàng mà đi tới chỗ của Nhị trưởng lão nói: “Có phải hay không nàng đang có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi ta.”
Nhị trưởng nói: “Đúng vậy.”
Doãn Chí Bình hỏi: “Việc ta chết đi sống lại có khiến cho nàng bất ngờ?”
Nhị trưởng lão nói: “Đối với người khác mà nói chắc chắn sẽ rất bất ngờ nhưng đối với ta mà nói, chỉ là ngoài ý muốn.”
Doãn Chí Bình nghe vậy liền bật cười: “Cũng phải..cũng phải, dù sao chúng ta cũng là lão bằng hữu lâu năm. Ta sẽ từ từ giải đáp các thắc mắc của nàng.”
Khi nói ra lời này, Doãn Chí Bình cũng không lo lắng những bí mật này nói cho các nàng sẽ để lộ ra bí mật cho người ngoài biết, vì trong lòng hắn, chỉ chốc lát nữa thôi, tính mạng của các nàng sẽ nằm trong tay hắn và đó cũng là lúc, hắn phá Thiên Vương Cảnh, lập nên một trang lịch sử mới cho Minh Nguyệt Quận.
Thấy ánh mắt chờ mong của Nhị trưởng lão, cùng các nữ trưởng lão, chấp sự khác của Thái Âm Giáo đang nhìn qua đây, Doãn Chí Bình mở miệng nói: “Nếu như ta nói, Đại loạn ở Thái Âm Giáo 5 năm trước và hiện tại, đều do một tay ta bố cục, nàng có tin hay không?”
Nhị trưởng lão nghe được lời này, vẻ mặt ban đầu khó tin, nhưng lại sau bình thản lại nói: “Nếu như là trước hôm nay, ta sẽ không tin, nhưng đến ngày hôm nay ta đã có chút tin.”
Doãn Chí Bình tán thánh nói: “Nàng nói đúng, việc này nếu đổi là ai khác, cũng sẽ rất khó tin lời này của ta. “
Nòi xong lời này, Doãn Chí Bình tiến lên phía trước 2 bước, giọng hắn hơi trầm lại nói: “Việc này đúng là rất khó thực hiện, đối với người bình thường là việc tựa hồ không thể nào. Thế nhưng đối với Doãn Chí Bình ta, không gì là không thể.”
Nhị trưởng lão nghe vậy liền hỏi: “Người đã làm cách nào để Thái Âm Giáo đại loạn? và bằng cách nào, mà tu vi của ngươi lại tiến triển nhanh đến vậy?”
Doãn Chí Bình nói: “Không vội, không vội, ta sẽ từ từ giải thích cho nàng hiểu.”
Doãn Chí Bình vừa nói vừa uống một chén trà đặt ở trên bàn, rồi chắp tay nhìn về chiếc ghế Giáo chủ của Thái Âm Giáo hồi ức lại kể: . Truyện Điền Văn
“10 năm trước, ta đã lên kế hoạch cho cuộc đại loạn này. “
“Mà mục đích thật sự của ta, không chỉ đơn giản là chức vị Giáo chủ Thái Âm Giáo mà còn là thống nhất tất cả môn phái trong Minh Nguyệt Quận trở thành là một thể, và tất cả đều dưới tay ta chưởng khống.”
“Thế nhưng khi ấy, ta vừa mới bước chân vào Thiên Cực Cảnh trung kỳ không lâu, nếu như một mình ta muốn thực hiện tất cả những lý tưởng trên, thật không khác gì người si nói mộng.”
“Nên ta đã dần dần bắt đầu kế hoạch của mình, đầu tiên là ra tay với Cốc Ân.”
Nhị trưởng lão nghi hoặc nói: “Cốc Ân, Tông chủ Cốc Sơn Tông?”
Doãn Chí Bình gật đầu đáp lại nàng: “Phải!! chính là hắn ta.”
Nhị trưởng lão nói: “10 năm trước Tông chủ Cốc Sơn Tông mất tích, khiến cả Minh Nguyệt Quận đại loạn, ai nấy đều nghĩ rằng do Ma Môn gây ra, hóa ra lại là một tay ngươi gây ra?”
Lúc này khuân mặt Doãn Chí Bình bỗng trở lãnh khốc hiếm thấy, hắn trả lời câu hỏi của Nhị trưởng lão:
“Đúng vậy!! Vào 10 năm trước Cốc Ân đã gọi ta đến động phủ bí mất của hắn, cái động phủ khi mà Cốc Ân vừa mới bước chân vào con đường tu luyện, và thành công luyện chế ra đan dược đầu tiên của mình ở đây, nên Cốc Ân chọn luôn nơi ấy là động phủ bí mật của mình, một nơi tràn đầy kỷ niệm đối với Cốc Ân.”
“Nên động phủ này của Cốc Ân, rất ít người biết đến.”
“Sau khi ta đến đấy, Cốc Ân đã ngay lập tức khoe khoang với ta về viên Thiên Cực đan, một viên đan dược giúp cường giả Thiên Cực Cảnh có thể gia tăng cảnh giới của mình mà hắn mới luyện chế thanh công sau 3 năm thu thập thiên tài địa bảo, cùng liều mình để luyện chế.”
“Nhìn thấy viên Thiên Cực đan ấy, ta đã ngay lập tức nhảy ra ý định ra tay với Cốc Ân, cướp đi Thiên Cực đan. Vì nếu như có viên Thiên Cực đan ấy, ta hoàn toàn có thể bước vào Thiên Cực Cảnh đỉnh phong một cách nhanh nhất, tiến thêm một bước tới lý tưởng của ta.”
“Cốc Ân lúc ấy đã quá vui mừng, nên hắn đã không để ý đến, có một đạo sát ý bất chợt xuất hiện trong mắt ta. Hắn ta vui mừng đến nổi còn khoe khoang với ta, sẽ không bao lâu nữa hắn sẽ bước chân vào con đường Lục phẩm đan sư.”
“Trong lúc Cốc Ân đang vui mừng quên hết trời đất ấy, ta đã ầm thầm ra tay đánh lén hắn, trước sự bất ngờ không một chút đề phòng nào của hắn. Và ta dễ dàng kết thúc đi tính mạng của hắn. “
“Sau đó ta lấy được Thiên Cực đan và đột phá lên Thiên Cực Cảnh đỉnh phong.”
Nhị trưởng lão nghe vậy, đôi mày hơi nhíu lại nói: “Không phải người và Cốc Ân là hão hữu thân thiết của nhau sao? sao ngươi có thể ra tay với hắn?”
Doãn Chí Bình lúc nãy bỗng nhiên tỏ ra một khí thế, rất ít khi xuất hiện trên ngươi hắn, một khí thể tràn đầy vẻ kiêu hùng, trên đôi mắt hiện lên vẻ âm độc lại pha chút tự tin của nam nhân, hắn nói:
“Trong mắt của Doãn Chí Bình ta chỉ có lợi ích, chỉ có việc nào cần làm, và việc nào chưa cần làm, chứ không có hai từ Hão hữu nào ở đây cả!!!”
P/s: Cảnh giới luyện đan sư: Nhất phẩm đan sư → Nhị phẩm đan sư → Tam phẩm đan sư → Tứ phẩm đan sư → Ngũ phẩm đan sư → Lục phẩm đan sư → Thất phẩm đan sư → Bát phẩm đan sư → Cửu phẩm đan sư...(cập nhật sau)
(còn tiếp)