*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Huyết Ưng chứng kiến cái chết của đại ca mình trong bất lực, hắn bi thảm rống lên: “Đại ca..!!”
Các vị hộ pháp của Huyết Thần Giáo cũng tương tự như Huyết Ưng, sau chứng kiến cái chết bi thảm của Huyết Tuyệt, bọn chúng cùng đồng thanh kêu lên: “Đại hộ pháp!!!”
Uy vọng của Huyết Tuyệt trong Huyết Thần Giáo có thể nói là vô cùng cao.
Bởi vì những chiến tích của hắn gấy dựng, những lời ích mà hắn mang về cho Huyết Thần Giáo trong những năm tháng giữ chức Đại hộ pháp của mình, là nhiều không kể hết.
Mà Đại hộ pháp Huyết Tuyệt còn là đầu tầu dẫn dắt, chỉ điểm cho rất nhiều môn nhân của Huyết Thần Giáo, nên khi cái chết của hắn xảy ra, không ít người đã vì hắn mà đau lòng.
Huyết Ưng nhìn xác chết của Huyết Tuyệt, hai bàn tay nắm chặt lại, một đôi mắt dữ tợn nhìn về phía Doãn Chí Bình thét lớn: “Doãn Chí Bình lão tử liều mạng với ngươi!!”
Nói rồi Huyết Ưng bất chấp cái uy áp mà Doãn Chí Bình đạng tạo ra, áp chế trên thân hắn. Hắn thiêu đốt tất cả tinh huyết trên người muốn liều mạng với Doãn Chí Bình.
Thế nhưng Huyết Ưng chưa kịp làm gì, đã bị Doãn Chí Bình đã bâng quơ tung ra một chưởng, chửng lực biến bảo áp đến Huyết Ưng, nhẹ nhàng kết thúc sinh mạng hắn.
Còn Huyết Ưng, hắn chưa kịp làm gì Doãn Chí Bình, thì đã tiếp nhận một chưởng của Doãn Chí Bình, một chưởng này nằm ngoài sức chống cự của Huyết Ưng, khiến đôi mắt của hắn bỗng trở nên trắng dã và từ từ ngã xuống đất.
Cứ như vậy Huyết Ưng đã bị Doãn Chí Bình shutdown.
Tiếp đó chuyện diễn ra đã không có gì đang nói, khi mà các hộ pháp của Huyết Thần Giáo dần dần bị Doãn Chí Bình một tay giết chết, giống như con crep biết cầm kiếm trong LOL, mà không có bất kỳ sức kháng cự nào.
Một lúc sau, khi đã quyết xong tất cả đám người Huyết Thần Giáo. Doãn Chí Bình mới chuyển ánh mắt nhìn sang nhóm người của Thái Âm Giáo.
Mấy tên nam trưởng lão của Thái Âm Giáo thấy Doãn Chí Bình nhìn đến, tất đều nhanh chóng bu lại gần Doãn Chí Bình, vừa đi vừa nói:
“Chúc mừng Đại trưởng lão! Chúc mừng Đại trưởng lão đã một tay diệt sát Huyết Thần Giáo cùng Ma Môn, giải cứu Thái Âm Giáo thoát khỏi nguy nan.”
“Công lao này của Đại trưởng lão đã hoàn toàn có thể lưu vào sử sách của Thái Âm Giáo ta rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa với tu vi của Đại trưởng lão muốn xưng hùng trong Minh Nguyệt Quận đã là việc dễ như lấy vật trong túi.”
“Bình sinh ta chỉ khâm phục nhất Doãn trương lão, khả nằng nắm bắt thời cơ cùng trí tuệ cao siêu của ngài. “
“Ha ha, với khả năng của Đại trưởng lão, biết đâu sau này Thái Âm Giáo của chúng ta, không những nổi danh trong Minh Nguyệt Quận mà còn nổi danh khắp cả Bắc vực nữa cũng không chừng!!”
Đối với nhưng tên Nam trưởng lão này mà nói, hiện tại bọn họ đã hoàn thuần phục trước Doãn Chí Bình.
Trước đó bọn họ chỉ thuần phục Doãn Chí Bình một nửa mà thôi, vì bọn họ cần xác nhận tình hình của Ngu Yên Vũ có thật như lời Doãn Chí Bình đã nói hay không.
Nhưng tình thế bây giờ đã khác xưa, khi mà tu vi của Doãn Chí Bình thể hiện ra đã khiến bọn họ sợ hãi.
Bọn họ đều là những người sống lâu năm thành cáo, nên đã nhanh chóng đưa ra quyết định thuần phục Doãn Chí Bình, mà không cần phải đắn đó về những việc có nên hoàn toàn quy phục Doãn Chí Bình hay không nữa.
khi mà Doãn Chí Bình vừa mới thể ra một sức mạnh tuyệt đối của mình, nên bọn họ có chung một suy nghĩ rằng: “Dù cho Ngu Yên Vũ còn sống, hoặc có thể trở về Thái Âm Giáo thì đã sao chứ?”
Nàng ta dù sao cũng chỉ có tu vi Thiên Cực Cảnh đỉnh phong mà thôi, chiến lực của nàng ta có không hợp thói thường đi nữa, cũng làm sao mà có thể so sánh được với tu vi một chân bước vào Thiên Vương Cảnh của đại trưởng lão - Doãn Chí Bình.
Doãn Chí Bình nhìn tới vẻ nịnh hót của bọ họ, trong lòng thầm cười, ngoài miệng thì nói: “Ta đã từng qua nói các ngươi rồi, nếu như quy phục ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Các vị Nam trưởng lão đều gật đầu lìa lịa đáp: “Đại trưỡng ngài cứ yên tâm, chúng ta nhất định tận lực làm việc cho ngài đến chết mới thôi.”
Doãn Chí Bình cười nói: “Ha ha, Tốt lắm tốt lắm, trong buổi đầu ra mắt này, ta có một phần quà nho nhỏ dành cho các ngươi. Xác như lễ vật cho lòng trung thành của các đối với ta.”
Nói rồi Doãn Chí Bình lấy từ nhẫn trữ vật của mình ra một viên đan dược có màu đen nhạt và đưa cho mấy tên trưởng lão này.
Những tên nam trưỡng lão nghe vậy thì trong lòng vui mừng nở hoa, còn ngoiaf miệng thì nói: “Đại trưởng lão, ngài không phải cần khách khí như vậy, bọn ta làm việc cho ngài là vì nể trọng nhân phẩm của ngài, chứ không phải vì chút lợi phẩm này.”
Doãn Chí Bình nói: “Các ngươi không cần khách khí, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta chưa bao giờ bạc đãi thủ hạ của mình.”
Lục trưởng lão chỉ đợi Doãn Chí Bình nói vậy, hắn liền nhanh tay nhận lấy viên đan dược trong tay Doãn Chí Bình, hiếu kỳ nói: “Đại trưởng lão, đây là đan dược gì?”
Doãn Chí Bình hòa ái trả lời hắn: “Đây là Bảo Độc Đan!!”
Bảo Độc Đan!!!
Đây chính là một viên đan dược cực độc!!
Bởi vì bọn hắn biết đan dược này được luyện chế bởi Tông Chủ Cốc Sơn Tông, dùng để đối phó hành hạ đối với nhưng tên phạm tội, làm cho bọ những bí mật của mình.
Một khi ăn viên đan dược này vào, thì bắt buộc cứ cách 7 ngày, phải sử giải dược một lần, nếu không cơ thể sẽ bị thối mục mà chết, bất kẻ tu vi có cao cở nào.
Nên những tên nam trưởng lão này nghe vậy liền lập tức kinh sợ, nhìn vào những viên đan dược có màu đen nhạt óng án đang nằm trên tay mình, với vẻ mặt so với khóc còn khó coi hơn, nhìn Doãn Chí Bình nói:
“Đại trưởng lão ngài đây là? “
Doãn Chí Bình lúc này giọng hơi nghiêm lên nói: “Những chuyện xảy ra ở Thái Âm Điện này, mỗi một việc xảy ra điều kinh thiên động địa, nên ta không thể không đề phòng các ngươi đem những chuyện này nói ra ngoài.”
“Bởi vậy nên các ngươi không cần quá lo lắng, chỉ cần các ngươi trung thành với ta, đợi sau khi sự việc này đi qua ta sẽ cho các ngươi giải đan.”
Lục trưởng lão nghe vậy chắp tay nói: “Đại trưởng lão nói gì vậy, chúng ta đã quyết tâm làm việc cho Đại trưởng lão, thì một viên Bảo Độc Đan này có tính là gì chứ.”
Sau khi dứt lời, hắn là người đầu tiên ăn vào viên Bảo Độc Đan, bởi vì hắn biết, đây chính là đường lui, đường bảo mạng của hắn.
Vì nếu như hắn không ăn vào viên Bảo Độc Đan này, Doãn Chí Bình chỉ còn cách ra tay giết hắn, để bịt đầu mối.
Các vị nam trưởng lão còn lại nhìn nhau, trong lòng cũng ngầm hiểu dụng ý của Doãn Chí Bình, thế là từng người từng người một liền nhanh chóng sử dụng viên Bảo Độc Đan này.
Đợi sau khi các trưởng lão ai nấy đều đã ăn vào Bảo Độc Đan, Doãn Chí Bình mới mở miệng nói: “Bây giờ ta có việc cần làm, các ngươi hãy ra ngoài kia tiếp đón người của các phái chính đạo tới đây đi.”
Thấy đám ngươi này gật đầu vâng lệnh, Doãn Chí Bình nói tiếp: “khi người các phái chính đạo tới đây, các ngươi biết mình nên làm gì rồi chứ?”
Lục trưởng lão chắp tay nói: “Đại trưởng lão yên tâm, lúc ấy chúng ta đã biết phải nên làm gì.”
Đại trưởng lão gật đầu nói: “Tốt lắm, các vị lui đi!!”
(còn tiếp)