Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 170: Chương 170: Giải quyết vấn đề vướng bận




Bạch Tử Phàm gần đật, tiếp thu những thông tin này.

Hắn đại khái cũng đã nắm rõ những thông tin về cái nơi được gọi là Đệ nhất đế kinh hay còn được xem là nơi Thánh địa ở Bắc vực kia một hai.

Qua những lần trước kia hắn xem trong sách ghi chép vào thế giới Thái Âm Giáo phong sơn.

Chỉ là trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ, Ngu Yên Vũ đây là đang mưu tính tương lai giúp hắn sao?

Bạch Tử Phàm nắm chặt lấy tay của Ngu Yên Vũ hơn, miệng nói:

“Cảm tạ, Nương nương đã chỉ bảo, thuộc hạ trong lòng đã rõ ràng.”

“Nếu như trên đời này, người nào may mắn làm được Phu quân của Nương nương ngài, thật sự chính là phúc phận 3 đời mà người đó tu được.”

“Vì suốt đời, không cần phải lo nghĩ gì cả.”

Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Bạch Tử Phàm âm thầm nói một câu:

“Suốt đời chỉ cần mong không bị ép khô là tốt rồi, mọi thứ khác không cần phải lo.”

Nghe tới lời này, Ngu Yên Vũ không khỏi lạnh lùng nguýt Bạch Tử Phàm một cái.

Rút tay của mình ra khỏi tay của Bạch Tử Phàm, sau đó xoay người lại, tiếp tục thưởng ngoạn cảnh sắc Thái Âm Giáo trong đêm Giao thừa.

Một lát sau nàng mới ôn tồn nói:

“Tuy nhiên là vậy, ngươi đã biết hướng đi cho mình.”

“Nhưng ngươi có từng nghĩ tới một việc này không?”

Bạch Tử Phàm mở miệng khẽ hỏi:

“Là việc gì nương nương?”

Ngu Yên Vũ đáp bằng giọng nói thẳng thừng:

“Bạch Tử Phàm ngươi thân không có chỗ dựa, lại không có bất kỳ ai, hay bất kỳ thế lực nào chống lưng.”

“Việc tu vi của ngươi tiến triển nhanh như vậy.”

“Nếu như để cho kẻ thù của người phát hiện, chúng chắc chắn sẽ tìm mọi cách, không tiếc bất cứ ra nào để diệt trừ ngươi.”

“Nếu như để cho những kẻ ganh ghét đố kỵ anh tài, biết được tu vi của ngươi tiến triển một cách thần tốc như vậy, chúng nhất định sẽ tìm cách để hủy hoại ngươi.”

Nghe như vậy, Bạch Tử Phàm âm thầm gật đầu,

Đây thật sự là một vấn đề khiến hắn vướng bận trong lòng bấy lâu nay, nhưng hiện tại, hắn vẫn chưa thể tìm ra cách nào hoàn mỹ để giải quyết cái vướng bận này.

Cứ nghĩ tới mỗi lần gặp Ngu Yên Vũ, hay các vị trưởng lão khác của Thái Âm Giáo, là bọn lại họ lại bật thốt, kinh ngạc trước sự tịnh tiến tu vi một cách nhanh chóng của mình.

Là Bạch Tử Phàm lại đau đầu không thôi.

Tuy nhiên là đau đầu như vậy, thế nhưng là hắn lại không thể nào không nhanh chóng gia tăng tu vi được.

Nếu không, sợ rằng hắn không những đau đầu mà còn có thể mất mạng nữa.

Ở bên ngoài.

Bạch Tử Phàm làm ra một bộ thần sắc bất an, lo lắng, sau đó mới dò hỏi ý kiến của Ngu Yên Vũ:

“Nương nương, vậy Thuộc hạ phải làm thế nào?”

Ngu Yên Vũ tiên tay ném cho Bạch Tử Phàm một chiếc áo giáp nhỏ.

Nàng không nhìn đến Bạch Tử Phàm mà tiếp tục phần việc thưởng thức cảnh sắc yên bình của mình.

Trên môi nàng khẽ mở:

“Đây là một loại pháp khí khiến nguyên khí trên người của ngươi đảo loạn, giúp ngươi che giấu đi tu vi chân thực mình.”

“Ít nhất, hiện giờ ngươi đang là Đại Tông Sư Cảnh sơ kỳ, nhưng mặc nó vào, ngươi khác sẽ chỉ thấy rằng ngươi là Tông Sư Cảnh đỉnh phong, thậm chí là Tông Sư Cảnh trung kỳ cũng có thể.”

Bạch Tử Phàm bật thốt lên:

“Nương nương, chiếc áo giáp này thật thần kỳ như vậy.”

Ngu Yên Vũ khẽ gật đầu, trầm tư một lúc nói:

“Đúng vậy, chiếc áo giáp này vào sinh nhật lần thứ mười của ta, phụ thân của ta đã dành tặng nó cho ta, nay ta để lại nó cho ngươi.”

“Đối với ta mà nói, bây giờ, nó không mang lại quá nhiều tác dụng.”

“Nhưng đối với ngươi, lại có tác dụng rất lớn.”

Bạch Tử Phàm cảm động không thôi, thật không ngờ nàng ta lại lo lắng, cùng toàn tính cho tương lai của hắn nhiều đến như vậy.

Nàng ta quả nhiên không hổ là một hảo thê tử, một hảo bắp đùi mà!!

Luôn luôn lo lắng cho cái lô đỉnh bé bóng của mình, một cách rất chu toàn.

Chiếc áo giáp này, có thể nói là di vật cuối cùng cuối cùng của phụ thân Ngu Yên Vũ để lại, vậy mà bây giờ, nàng ta lại đem nó tặng cho hắn.

Đủ để thấy, trong mắt của nàng ta xem trọng hắn như thế nào.

Mà trên danh nghĩa, hắn mới được xem là một nửa nam nhân của nàng ta thôi.

Vậy nếu như hắn thật sự là nam nhân của nàng ta, không biết nàng ta sẽ đối với hắn thế nào nữa đây?

Quan sát chiếc áo giáp mà Ngu Yên Vũ vừa đưa trên tay.

Bạch Tử Phàm thấy được, nó rất mỏng, khá nhỏ, kích cỡ có lẽ chỉ ngang một chiếc áo lót bên trong, về chất liệu của nó, có vẻ như nhỏ được làm bằng giáp lụa.

Cầm chiếc áo giáp này trên tay, lại cộng thêm có chút men say trong người, lá gan của Bạch Tử Phàm bỗng nhiên trở nên lớn hơn.

Hắn mở miện trêu đùa nói:

“Nương nương, đây có được xem là vật đính ước của người với Thuộc hạ hay không?”

Bốp.

Một tiếng động lớn vang lên.

Bạch Tử Phàm kêu lên một tiếng thảm thiết, sau đó như diều đứt dây, rơi từ Thái Âm Lầu xuống thẳng mặt đất.

......

Một lúc sau.

Bạch Tử Phàm cả người có chút bừa bộn đen nhám đi lên, giọng nói trầm ổn hỏi:

“Nương nương, lần này ngài dự định đi đến đâu vậy?”

Bạch Tử Phàm chuyển sang chủ đề khác, hắn không ngốc đến nổi, lại tiếp tục vào cái chủ đề này nữa. ngôn tình hay

Nếu như tiếp tục, không chừng hắn lại một lần nữa rơi xuống.

Tuy rằng, hắn da dày thịt cứng, rơi một lần thì không sao.

Nhưng rơi hai, ba lần thì không chắc.

Quay lại nhìn tới bộ dạng hiện tại của Bạch Tử Phàm, Ngu Yên Vũ trong lòng có chút buồn cười, nàng nói:

“Với tu vi hiện tại của ngươi chưa cần thiết để biết, đợi ngươi tu vi cao hơn, ngươi sẽ tự động biết.”

Nghe vậy, Bạch Tử Phàm lại hỏi:

“Nương nương, người hiện giờ là ở cảnh giới nào, so với hàng ngũ đỉnh tiêm đại lục thì thế nào?”

Ngu Yên Vũ trả lời:

“Cảnh giới hiện tại của ta, nhìn xuống không phải là quá thấp, nhìn lên không phải là quá cao.”

.....

Cứ tiếp tục như vậy, Ngu Yên Vũ giúp Bạch Tử Phàm giải thích kĩ hơn về các cảnh giới tu chân giả cần phải đạt được trên Linh Vũ đại lục.

Một lát sau.

Hai người ai cũng có khoản tâm sự của mình, rơi vào không gian riêng tư.

Trong cái khoảnh khoảnh khắc Giao thừa sắp tới này, dưới cái hạt mưa xuân, không khí có chút ý vị, nồng âm.

Cách khoảng tầm 10 phút nữa thôi là đến thời điểm Giao thừa.

Bạch Tử Phàm suy nghĩ một lúc, lấy từ trong túi áo của mình ra một chiếc vòng cổ xưa, trông rất mộc mạc.

Đây chính là chiếc vòng mà hắn được người dân ở Sở thành tặng cho, nhờ ơn đã cứu mạng bọn họ.

Trong cái khoảnh khắc sắp chia tay này, hắn lại không chuẩn bị gì trước, bây giờ có chuẩn bị cũng đã không kịp.

Chỉ mong Ngu Yên Vũ sẽ thích nó.

“Nương nương, đây chính là chiếc vòng Mẫu thân trước khi qua đời đã để lại cho Thuộc hạ.”

“Mẫu thân để lại phong thư rằng, nó chính là kỷ vật gia truyền của nhà Thuộc hạ, bảo Thuộc hạ rằng, sau này nếu như gặp được người mà mình thích, hãy đem nó tặng cho nàng ta.”

“Làm nàng dâu của Bạch gia.”

“Nay Thuộc hạ muốn tặng nó cho Nương nương người, để chứng mình chung thủy không đổi của mình dành cho nương nương.”

Ngu Yên Vũ liếc chiếc vòng được đưa tới, ánh mắt hồ nghi nhìn Bạch Tử Phàm.

Thấy ánh mắt này, Bạch Tử Phàm giật thót trong lòng.

(Còn tiếp)

P/s: Cầu cất giữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.