Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 169: Chương 169: Lời căn dặn trước khi rời đi




Bạch Tử Phàm thấp giọng kêu một tiếng:

“Giáo chủ nương nương “

Ngu Yên Vũ dơ tay lên, ý bảo Bạch Tử Phàm tạm thời đừng nói gì, rồi nàng nhìn thẳng vào ánh mắt của Bạch Tử Phàm tiếp tục nói:

“Ta đối với ngươi, tuy rằng chưa gọi là yêu, nhưng thân xác của ngươi đã thuộc về ta, ta không thể nào chấp nhận một nữ nhân nào khác, ngoài ta ra nhúng chàm vào ngươi.”

“Ta biết trong lòng ngươi có bất mãn, khi bắt ngươi phải từ bỏ đi mơ ước của mình.”

“Nhất ở trên cái Linh Vũ đại lục này, nam nhân có thực lực đều là thê thiếp thành đàn.”

“Phụ thân ta cũng vậy.”

Bạch Tử Phàm đối diện với ánh mắt của Ngu Yên Vũ, trong đôi mắt tuyệt mĩ ấy của nàng, không có bất kỳ một tia tỳ vết nào.

Hắn cũng nhìn không ra được, bất luận cái cảm xúc nào khác của Ngu Yên Vũ, ngoài cái kiêu ngạo, cái tự tin ngất ngưởng luôn hiện hữu rõ rệt trong ánh mắt của nàng ta.

Ở phía đối diện còn lại.

Ngu Yên Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Bạch Tử Phàm, không rời đi một khắc nào.

Nàng muốn nhìn rõ xem, có xuất hiện sự ba động nào không.

Một lúc sau, nàng cao giọng nói, lời nói nhấn mạnh từng câu, từng chữ một, như đâm sâu vào trái tim của Bạch Tử Phàm, khiến trái tim của Bạch Tử Phàm suýt nữa đã tan chảy:

“Ngu Yên Vũ ta vốn là người như vậy, là một nữ tử có tính chiếm hữu rất mạnh, là một nữ tử dám yêu dám hận.”

“Nếu ngươi đã là nam nhân của ta.”

“Dù ngươi có là ác nhân, ta sẽ không ngại cùng ngươi hóa thân thành ác nhân!!”

“Nếu ngươi muốn xưng bá thiên hạ, ta sẽ giúp ngươi xưng bá thiên hạ!!”

“Nếu ngươi muốn chống lại cả thiên hạ, ta sẽ cùng ngươi chống lại cả thiên hạ!!”

“Nếu cả thiên hạ quay lưng với ngươi, ta sẽ quay lưng với cả thiên hạ!!”

Nghe đến đây, ánh mắt của Bạch Tử Phàm bắt đầu nheo lại, hô hấp mạnh hơn rất nhiều.

Lúc này, ở trên gương mặt Khuynh Quốc Khuynh Thành của Ngu Yên Vũ.

Ngoài cái vẻ đỏ ứng, kiều diễm của men rượu ra, còn có một vẽ kiệt ngạo bất tuần, lại công thêm với những câu nói như đâm thẳng vào tim vào gan người này của nàng ta.

Bạch Tử Phàm tin rằng, có lẽ đời này, hắn sẽ không bao giờ còn gặp được những tình cảnh tượng tương tự trong đêm Giao thừa, như lúc này đây.

Hắn lại tiếp tục nghe, những lời nói ngông cuồng của Ngu Yên Vũ:

“Ta bất chấp không cần lý do là vậy.”

“Ta kiêu ngạo là vậy, ta ngông cuồng là vậy, tính cách của ta cường thế là vậy.”

“Ta mặc kệ thế nhân đánh giá.”

“Dù là hiện tại hay tương lai.”

“Vì chính ta, sẽ dùng thành tựu của mình, để trấn áp hết thảy những cái đánh giá tầm thường ấy.”

Nghe hết những câu này, cho đến từng chữ cuối cùng.

Trong lòng của Bạch Tử Phàm rung động thật lớn, hắn rung động trước cái phách lực có một không hai này của Ngu Yên Vũ.

Trước kia, hắn cứ nghĩ rằng, những cái khí phách điên cuồng ấy, chỉ thuộc về những đấng nam nhân, những bậc tướng quân uy danh lừng lẫy trong truyền thuyết lưu lại.

Nhưng đến hôm nay, hắn mới được mở rộng tầm mắt của mình, trước kia hắn thật là quá thiếu hiểu biết.

Vì cái khí phách điên cuồng của Ngu Yên Vũ thể hiện ra lúc này, không thua bất kỳ một nam nhân đỉnh thiên lập địa nào hết.

Có lẽ, hôm nay, nàng ta mới là chính mình.

Nàng ta mượn men say của rượu, mượn cái thời khắc cuối cùng của năm, mượn cái khoảnh khắc cuối cùng khi sắp rời đi.

Nói rõ ra tâm sự trùng trùng trong lòng, giấu kín bấy lâu này của mình với Bạch Tử Phàm, người tạm được xem là nam nhân của nàng, cũng là người hiện tại gần gũi với nàng nhất.

Bạch Tử Phàm tiến lên, nắm chặt lấy đôi tay ngọc của Ngu Yên Vũ, vẻ mặt thâm tình, nói chắc như đinh đóng cột:

“Nương nương, thuộc hạ hứa, cả đời nhất định sẽ hết lòng chung thủy với nương nương, quyết không thay đổi.”

Bạch Tử Phàm nhìn thẳng vào ánh mắt của Ngu Yên Vũ nói, đối diện với những lời chân tình đầy kiệt ngạo trước đó của Ngu Yên Vũ.

Trong lòng của hắn không sinh ra bất kỳ cảm xúc gì là không thể nào.

Chưa nói tới cái tính cách với vẻ chân tình cảm động, dám yêu dám hận của Ngu Yên Vũ.

Dù sao, thì để một nữ nhân kiêu ngạo, lại có phách lực cổ kim xưa này hiếm có như nàng.

Ngày ngày ở dưới thân mình rên rỉ, à không, ngày ngày ở trên thân của mình rên rỉ, cũng là đủ tự ngạo rồi.

Nhìn bàn tay to lớn của Bạch Tử Phàm, đang nắm chặt lấy đôi tay ngọc tinh tế của mình.

Cảm nhận được hơi ấm cùng cái sức lực mạnh mẽ mà nó mang lại, đôi lông mày liễu của Ngu Yên Vũ hơi nhíu lại một cái.

Sau đó cũng không rút ra, mặc kệ Bạch Tử Phàm tùy ý nắm bắt, nàng nói:

“Bạch Tử Phàm, tiếp theo ngươi có dự định gì không?”

Trước kia, nàng còn bận tâm việc Bạch Tử Phàm nhận được truyền thừa từ đâu.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã rõ ràng như mặt trời ban trưa, không cần nàng phải điều tra nữa.

Mà cái nàng quan tâm nhất hiện giờ, chính là tương lai của Bạch Tử Phàm.

Dù sao thì, vận mệnh của nàng và hắn đã định rằng sẽ vĩnh viễn gắn kết cùng nhau, để cùng đối kháng lại cái lượng kiếp gì đó.

Quan trọng hơn nữa, hắn cũng xem như là nam nhân của nàng.

Nên tương lai phía trước của hắn, nàng không thể không lo nghĩ được.

Thấy Ngu Yên Vũ không rút ra đôi bàn tay ngọc của mình, Bạch Tử Phàm có hơi chút bất ngờ.

Lúc nãy, hắn chỉ là nhất thời cảm xúc dâng trào, tùy tiện nắm lấy đôi tay của nàng ta, vậy mà, thật không ngờ nàng ta lại không rút ra, còn để cho hắn tùy ý xoa nắn.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi đáp lời Ngu Yên Vũ:

“Nương nương, tiếp theo Thuộc hạ định rời đi Minh Nguyệt Quận, còn dự định đi tới đâu, Thuộc hạ cũng chưa rõ.”

Trong lòng của hắn thật sự cũng chưa quyết được, mình sẽ đi đến nơi nào.

Việc này, hắn vốn là không thể nào tự chủ được.

Vì hướng đi của hắn, sẽ phải phụ thuộc vào nơi nào xuất hiện qua Khí Vận Chi Tử.

Thấy Bạch Tử Phàm còn chưa rõ hướng đi sau này của mình, Ngu Yên Vũ mở lời:

“Với thiên phú của ngươi, tốt nhất là nên tới Nam Ly đế Kinh, đệ nhất kinh thành của Bắc vực.”

Bạch Tử Phàm lặp lại:

“Nam Ly đế kinh?”

Ngu Yên Vũ hơi gật đầu, cẩn thận giải thích:

“Đúng vậy, Nam Ly đế kinh thuộc về Nam Ly đế quốc, thuộc vào hàng thế lực đỉnh tiêm nhất của vực Bắc Vực.”

“Và cũng được xem như là một trong những thế lực đỉnh tiêm nhất ở Linh Vũ đại lục hiện giờ.”

“Đến nơi đó.”

“Sẽ có nhiều thiên kiêu kiệt xuất của nhân tộc.”

“Sẽ có nhiều bậc kiều hùng mưu lược kinh thiên hạ, lợi hại hơn Doãn Chí Bình không chỉ gấp trăm lần.”

“Và tất nhiên, sẽ không thiếu những mỹ nhân sắc nước hương trời khiến quần anh điên đảo.”

“Tất cả bọn họ, sẽ thử thách ngươi phát triển bản thân của mình.”

(Còn tiếp)

P/s: Chúc mừng u23 Việt Nam đã vào vòng trong.

Hôm nay tạm thời 1c. Sắp sang map mới, tại hạ cần một lần nữa, bố cục xem xét tỉ mỉ lại cốt truyện của map mới.

Nhất định sẽ không khiến các đạo hữu thất vọng!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.