Hệ Thống Bắt Ta Làm Phản Diện, Mà Ta Chỉ Là Tiểu Lâu La

Chương 168: Chương 168: Đêm giao thừa, đau buồn tột độ




Một ngày, trước khi Ngu Yên Vũ rời đi.

Hôm nay chính là tất niên.

Một ngày cuối cùng của năm.

Thấp thoáng, thời gian như mây trôi, chớp mắt Bạch Tử Phàm đã xuyên qua thế giới này được hơn một năm.

Hắn vẫn là Bạch Tử Phàm, nhưng lại không phải đã là Bạch Tử Phàm.

Hắn thay đổi từ tính cách cho đến dung mạo của mình.

Hắn đã không phải là một tay gà mơ như lúc ban đầu mới xuyên đến nữa.

Hắn đã không phải là một tên, thấy cảnh chết chóc, thấy cảnh máu me là run sợ nữa.

Ít nhất cho tới bây giờ, những gì cần biết ở thế giới này, hắn cũng đã biết.

......

Trong ngày cuối cùng ở lại Minh Nguyệt Quận này.

Ngu Yên Vũ không có thời gian chăm sóc Bạch Tử Phàm, cái lô đỉnh bé bỏng của nàng.

Nàng bận rộn, triệu tập hội nghị ở Thái Âm Giáo, sắp xếp những truyện còn tồn đọng lại từ trước tới nay của Thái Âm Giáo.

Nàng giúp các vị trưởng lão gia tăng tu vi.

Đưa cho bọn họ một chút thần binh lợi khí, đưa cho bọn họ những quyển công pháp cấp cao, giúp bọn họ gia tăng chiến lực của mình.

Cuối cùng, Ngu Yên Vũ tuyên bố, nàng sắp đột phá cảnh giới mới, chuẩn bị bước vào một giai đoạn rất quan trọng, nên cần bế quan rất lâu.

Mọi sự việc lớn nhỏ của Thái Âm Giáo từ giờ trở đi, đều sẽ do Nhị trưởng lão quyết định.

Ngu Yên Vũ không trực tiếp nói nàng rời đi.

Một phần là để uy danh của nàng lại đây, áp trận ở đây, như vậy sẽ không có bất kỳ một ai dám có ý đồ gì xấu với Thái Âm Giáo.

Ít nhất là Minh Nguyệt Quận, hay những khu vực lân cận của Minh Nguyệt Quận.

Một phần là danh vọng của nàng ở trong lòng các vị trưởng lão, các vị đệ tử của Thái Âm Giáo là quá cao, tựa như thần linh vậy.

Nên nếu như để bọn họ biết, nàng rời khỏi nơi đây, bọn nhất sẽ sốc, không chịu nổi mà trở nên rối loạn.

Còn về Đại trưởng lão - Bạch Tử Phàm.

Vì sao không nhận trọng trách này, mà lại để cho Nhị trưởng lão nhận thay.

Ngu Yên Vũ tuyên bố rằng.

Hắn còn trẻ, thiên phú lại tốt, nên nàng muốn bồi dưỡng hắn, cho hắn đi ra ngoài lịch luyện để phát triển bản thân.

Không thể nào ở lại đây, để những cái công việc vụn vặt ở Thái Âm Giáo, làm cản trở tương lai của hắn được.

Vốn là lý lẽ ổn thỏa như vậy, nhưng có một câu mà trong lòng Ngu Yên Vũ chưa nói ra:

“Tốt nhất là cho hắn tránh xa cái đám nữ nhân này ra là tốt nhất....”

Vậy là, tất cả những việc mà Ngu Yên Vũ cần sắp xếp Thái Âm Giáo đều đã hoàn tất.

.......

Đêm giao thừa.

Thái Âm lầu.

Chiếc lầu cao tầng nhất của Thái Âm Giáo.

Lúc này, có 2 bóng hình đang cùng nhau thưởng tửu dưới ánh trăng sáng.

Hai người này không phải ai khác, chính là Bạch Tử Phàm cùng Ngu Yên Vũ.

Cũng không biết đã qua bao nhiêu tuần rượu.

Chỉ thấy.

Bạch Tử Phàm cùng Ngu Yên Vũ đều có chút men say, khuôn mặt của 2 người bọn nổi lên những nét đỏ ứng hiếm thấy.

Riêng Ngu Yên Vũ, còn có thêm phần kiều diễm mê ly.

Lúc này đây.

Cả 2 người bọn họ đều không dùng tu vi để áp chế rượu lực, bọn họ chỉ đơn giản là thuần túy thưởng thức rượu ngọt mà thôi.

Bởi làm như vậy, mới có thể thưởng thức được hết cái ngon, cái tinh túy của rượu mang lại.

Nhất là ở cái thời điểm, dưới ánh trăng sáng của đêm Giao thừa này.

Bọn họ mỗi người đều tự động yên lặng thưởng rượu, không trò chuyện với nhau, như là đang suy tư trong một không gian riêng, lầm vào một hồi ức cũ xưa nào đó.

Ở một thế giới tu chân, với nhịp độ sống rất nhanh, thật khiến người ta dễ dàng bỏ qua những cái hay của đời thường, những cái giá trị mang đậm phẩm chất tinh túy về văn hóa trong này.

Trong khoảng lặng.

Bạch Tử Phàm nghĩ về những năm tháng trước kia ở thế giới cũ của hắn.

Đã rất lâu rồi, không thể chắc chắn được là bao lâu nữa, hắn mới có người bầu bạn cùng, để đón Giao thừa trong đêm Tất nhiên.

Cảm xúc trong lòng của hắn hiện giờ, dĩ nhiên, là rất khó tả rồi.

Có một loại cảm vô cùng xa xưa, bị lãng quên trong dòng chảy thời gian, đang dần dần trở về với hắn.

Với Ngu Yên Vũ.

Nàng nhớ lại những năm tháng khi còn nhỏ ở bên gia đình của mình.

Sau đó, sóng gió bỗng ập đến, nàng tắm trong huyết quang, đạp lên vạn cốt khô để trưởng thành.

Nàng thật không ngờ được, trong thế giới tu chân bận rộn, suốt ngày chém giết nhau, lúc nào cũng tính kế nhau, không thì là cắm đầu vào tu luyện.

Trong một thế giới đó.

Nàng lại một lần nữa có cơ hội, được đón Giao thừa một cách bình yên đến vậy.

Đã rất lâu rồi, đã rất lâu rồi.

Có lẽ bắt đầu từ khi nàng một thân một mình phiêu bạt vào tu chân giới.

Nàng lại một lần nữa có khoảng thời gian yên tĩnh như vậy, sau những lần xông vào bí cảnh để tranh giành tài nguyên, không thì lại liều mạng để trốn tránh các Đại ma đầu truy sát.

Nhưng lần đón Giao thừa sau rất nhiều năm này của nàng, lại không phải là ở bên gia đình, người thân.

Mà là ở bên một người nam nhân, trước đó không lâu, nàng đã giao thể xác cho hắn ta.

Những điều mới mẻ này, khiến trong lòng của nàng bỗng nhiên xuất hiện những cảm xúc thật kỳ quái, thật khó nói lên lời.

Ngắm trăng sáng, Bạch Tử Phàm uống hết một chén rượu cuối cùng, than nhẹ một tiếng:

“Chén rượu hương đưa say lại tỉnh

Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn

.......

CHÉN tình mật chát ngỡ là ngon

RƯỢU nhạt phôi pha để mỏi mòn

HƯƠNG đắng cay ru hồn quá độ

ĐƯA trầm mặc, cảm xúc vàng son

SAY vì nét nghĩa tâm thơ động

LẠI bởi lòng nhân ảo giác còn

TỈNH ngộ đừng vương mà luyến nhớ

VẦNG TRĂNG BÓNG XẾ KHUYẾT CHƯA TRÒN.”

Sau đó, hắn chủ mở lời trước, vẻ mặt đau buồn đến tột độ.

“Nương nương, ngài thật sự sắp phải rời đi sao?

Ngu Yên Vũ trở về với hiện thực, nghe tới lời này, nàng gật đầu đáp:

“Đúng vậy.”

“Ta đến đây như ngươi đã biết, chính là vì bí mật trị thương và tìm tòi ra cái bí mật trong cái cấm địa kia.”

“Hiện tại việc đã thành, ta đã không còn gì để lưu luyến ở nơi đây nữa rồi.”

“Ta cần trở về nơi thuộc về ta, tiếp tục mở rộng thế lực, tiếp tục trở nên mạnh hơn để báo thù.”

Bạch Tử Phàm im lắng, vẻ mặt đau khổ tới cùng cực, nước mắt như sắp tuôn rơi, giọng nói tràn đầy cảm xúc tha thiết:

“Chẳng lẽ, Thuộc hạ không đủ để cho Nương nương người lưu luyến hay sao?”

Ngu Yên Vũ phì cười một tiếng, hài hước nhìn Bạch Tử Phàm:

“Người không cần phải diễn trò trước mặt ta.”

“2 tháng nay, ngươi bị ta ép khô, khiến cho chết đi sống lại, kêu trời kêu đất.”

“Miệng còn không ngừng lẩm bẩm, cái gì mà Nữ sắc suy cho cùng chỉ là da với thịt....”

“Trong đầu ngươi nghĩ gì, ta còn không rõ hay sao?”

Dứt lời này, Ngu Yên Vũ đi đến lan can của Thái Âm Lầu, chắp tay nhìn trắng sáng, bóng lưng duyên dáng yêu kiều, vong eo thon gọn nhỏ nhắn.

Nhưng sau cái bóng lưng ấy, lại phát ra một cái khí phách cao tận trời xanh, xuyên thấu kim cổ.

Khiến ở phía sau, Bạch Tử Phàm cũng rung động không thôi.

Ở phía trước.

Ngu Yên Vũ mở miệng nói:

“Bạch Tử Phàm, ngươi có lẽ chính là ngươi nam nhân may mắn nhất trên đời.”

“Nếu như không có vụ việc bất ngờ kia xảy ra.”

“Ngu Yên Vũ ta đời này, có lẽ sẽ chỉ một lòng muốn xưng bá thiên hạ, trở thành người đầu tiên chứng đạo Thủy Tổ.”

“Mà không phụ thuộc vào bất kỳ người nam nhân nào hết.”

“Nhưng mà chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi.”

“Ngu Yên Vũ ta vốn là người thực dụng, ngươi có thể giúp ta ra tăng tu vi, ta không ngại cùng ngươi song tu.”

“Tuy rằng, ta hoàn toàn chưa tiếp nhận ngươi.”

“Nhưng chắc chắn một điều, ngươi chính là người nam nhân duy nhất của ta.”

“Còn việc, người có thể khiến ta yêu ngươi hay không.”

“Chuyện này, hãy để ngươi dùng năng lực của mình, đi chứng minh đi.”

(Còn tiếp)

P/s: Vậy là Nương nương phải đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.